Bến Đỗ Cuối Cùng
Chương 7: Ăn Khuya
Bàn làm việc bề bộn chồng chất giấy tờ, ở giữa là một chiếc laptop đang sáng đèn nhưng trên màn hình không hề có các hợp đồng hay hồ sơ công việc mà lại là một file điều tra lí lịch rõ ràng. Đình Khang lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương mệt mỏi.
Với bản thông tin vừa nhận được từ tay thám tử tư nhân như một hòn đá ném vào giữa mặt hồ yên ả không tí gợn sóng trong cảm xúc tĩnh lặng của cậu. Đình Khang có cảm giác như mình đã trượt chân vào một hố sâu không đáy mà mãi mãi không bao giờ cậu có thể thoát ra. Một người như cậu lại để ý một phụ nữ đã ly hôn và có một con trai. Khi biết được sự thật thì phần tình cảm đó lại không hề giảm mà ngày một tăng. Từ bao giờ một người không thiếu phụ nữ vây quanh như cậu lại suy nghĩ kì lạ như thế. Càng ngày cậu càng không thể hiểu bản thân mình nữa.
Không hiểu vì lí do gì ngay lần đầu tiên tiếp nhận công việc Trưởng phòng của bộ phận Quảng Cáo, Đình Khang đã chú ý đến An Thanh, một nhân viên không quá nổi bật trong phòng. Ban đầu sự chú ý xuất phát từ vẻ đẹp của cô. Trong mắt cậu, cô có một vẻ đẹp đặt biệt hơn tất cả những người phụ nữ khác anh từng tiếp xúc qua. Chỉ cần nhìn thấy cô, cậu liền cảm thấy không gian xung quanh phút chốc trở nên ngưng đọng, thời gian bỗng nhiên trôi chậm lại. Nó mang đến một cảm giác tĩnh, rất khó diễn tả. Đó là sự nhẹ nhàng và thanh thản và không vội vã. Nhan sắc của An Thanh không phải thuộc dạng quyến rũ và yêu mị nhưng nó mang đến sự thu hút bởi vì nét ung dung kì lạ toả ra như một cơn gió mát thổi qua trái tim người đối diện.
Đình Khang đọc lại từng hàng chữ chướng mắt trên màn hình một lần nữa, mỗi lần đọc lại liền khó chịu. Từng hàng chữ rõ ràng chi tiết từ từ đi vào trí nhớ của cậu.
“An Thanh, 30 tuổi. Sau khi tốt nghiệp Đại Học ở Huế, vào Sài Gòn làm nhân viên Thiết Kế cho bộ phận Quảng Cáo của một công ti nhỏ được 2 năm thì theo lời cha mẹ về quê xem mắt. Nhưng chưa được ba tuần sau đó liền nhận được tin có thai nhưng không biết mặt cha đứa trẻ. Cuộc hôn nhân được sắp đặt trước cũng vì đó mà huỷ bỏ. Cha mẹ vì quá tức giận đã trục xuất ra khỏi nhà, bị hàng xóm khinh thường.
Sau đó về lại Sài Gòn nhưng không tìm được việc làm, chỉ nhận làm những bản thiết kế nhỏ. Về sau bắt liên lạc với Hàn Thiên Khánh, luật sư nổi tiếng trong lĩnh vực Luật Kinh Tế. Hai người đăng kí kết hôn để che giấu sự thật giới tính của Khánh với gia đình và xã hội. Không lâu sau, đứa trẻ ra đời. Suốt quãng thời gian đó, Khánh vẫn chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của hai mẹ con, thậm chí còn dùng mối quan hệ của mình để tìm cho An Thanh một công việc tốt ở công ti hiện tại. Được khoảng gần 2 năm, ba mẹ Khánh lần lượt qua đời vì bệnh. Khánh chịu tang một thời gian rồi làm thủ tục ly hôn với An Thanh, rút khỏi ngành, bí mật sang Mỹ kết hôn cùng Peter, CEO của tập đoàn X. Sau đó hai người vẫn giữ quan hệ tốt, hằng tháng anh vẫn gửi tiền sang giúp đỡ hai mẹ con.”
Đình Khang tắt laptop, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía căn phòng rộng lớn bên ngoài, nơi chỉ còn một cô gái vẫn đang chăm chỉ làm việc với sự tập trung cao độ và tốc độ cực nhanh. Nhìn thấy sự vội vàng của An Thanh, cậu có thể đoán được phần nào sự lo lắng cho con trai của cô còn ở bệnh viện. Hôm nay cô phải tăng ca một phần là vì cậu tự động gia tăng công việc cho cô.
Trước khi xác định rõ ràng tình cảm của mình, Đình Khang cũng không muốn cô chịu áp lực quá nhiều từ các nhân viên nữ nên không cố ý bàn công việc riêng với như lúc trước. Nhưng vì muốn có thêm thời gian bên cạnh người mình để ý, cậu đành tăng lượng công việc để cô tăng ca, còn mình ở trong phòng quan sát cô qua cánh cửa kính trong suốt. Dù biết cô còn con nhỏ nhưng Đình Khang vẫn là một kẻ ích kỷ, không muốn vì thế mà để cô về sớm.
Nhắc đến cậu con trai của cô, cậu lại thấy trong lòng không vui và có một lá chắn vô hình. Phải chi cô không có con thì tốt, cậu cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn và có quyết tâm theo đuổi cô. Nhưng lúc này Đình Khang cũng không biết mình muốn gì. Tiếp tục theo đuổi, bất chấp hoàn cảnh của cô hay từ bỏ ngay từ lúc này, cậu chưa thể đưa ra quyết định. Cậu cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Bên ngoài An Thanh đã tắt máy tính, chuẩn bị ra về thì bên trong phòng Đình Dương cũng dọn dẹp qua loa trên bàn, lấy áo vest khoác vào rồi chờ đợi cô bước vào thang máy rồi cũng lúc đi vào như một sự trùng hợp.
An Thanh nhìn thấy Đình Khang cũng không bất ngờ chỉ lịch sự gật đầu chào anh rồi né sang một bên nhường chỗ. Ngày nào cũng vậy, hai người vẫn luôn rời khỏi công ti muộn nhất. Lần nào ra thang máy cô cũng gặp cậu đi cùng nên dần dần thành quen, cũng không bất ngờ. Đình Khang thấy ánh mắt An Thanh luôn nhìn lên bảng hiện số mà không nhìn về phía mình liền cảm thấy trong lòng không vui, tìm cách thu hút sự chú ý của cô.
_ Nhà cô gần công ti không?
Thoáng bất ngờ trước câu hỏi của Đình Khang nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, An Thanh thấp giọng trả lời.
_ Không gần lắm. Mất khoảng nửa tiếng để đi làm mỗi ngày.
Đình Khang gật đầu, vừa định lên tiếng hỏi câu tiếp theo thì cửa thang máy liền bật mở. Ngay lúc đó An Thanh quay lại chào cậu một câu rồi nhanh chóng rời khỏi. Đình Khang thật muốn nguyền rủa vận may của mình. Đây là lần đầu tiên cậu muốn thu hút sự chú ý của một cô gái nhưng lại gặp phải nhiều khó khăn và trở ngại như thế. Cậu cũng không biết phải trách ông trời không tạo điều kiện cho mình hay là vì chính cậu không tìm được cho mình một cơ hội để nói chuyện cùng cô. Mang theo tâm trạng không vui, Đình Khang rời khỏi công ti.
…
Buổi sáng khi về nhà chuẩn bị đi làm thì An Thanh đã mang theo một bộ đồ. Cô quyết định sau khi kết thúc công việc liền qua bệnh viện rồi ở đó đến sáng hôm sau chứ không quay về nhà. Vừa vào phòng bệnh của Nhật Phong, An Thanh gặp một người phụ nữ trung niên đang trò chuyện cũng con mình. Trong lòng ngay lập tức đề phòng đề phòng nhưng khi nhìn thấy Minh Vũ cũng ở đó thì liền thả lỏng, không quá lo lắng nữa.
Cô mở cửa nhẹ nhàng để không làm phiền mọi người trong phòng rồi chậm rãi bước vào trong. Thấy con trai đang chơi thật vui vẻ, cô cũng không nỡ cắt ngang. Dù sao cũng hiếm khi cô nhìn thấy được con trai mình có nét tinh nghịch và hồn nhiên như một đứa trẻ thực sự như lúc này. Nhưng Nhật Phong đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cậu vui vẻ nhảy xuống giường chạy đến nhào vào lòng An Thanh.
_ Cuối cùng mẹ cũng về rồi.
Nhìn con trai vô tư chạy nhảy, tim An Thanh như rớt một nhịp. Trái ngược với sự vô tư và mừng rỡ của Nhật Phong gương mặt An Thanh tái đi vì lo lắng.
_ Con đã khoẻ chưa mà chảy nhảy lung tung như thế hả?
_ Con khoẻ rồi mà. Mẹ đừng lo.
Hai tay Nhật Phong vẫn ôm chặt lấy An Thanh, không muốn rời cô nửa bước. Bình thường cậu chưa từng có suy nghĩ muốn bám lấy mẹ mình nhưng hôm nay sau khi khóc trước mặt Minh Vũ, trong lòng cậu bỗng nhiên có gì đó thay đổi. Có phần mềm mỏng và mang nét trẻ con hơn xưa. Đây mới chính là điều một đứa trẻ nên có ở độ tuổi này.
_ Hôm nay con chơi với bà vui lắm. – Nhật Phong vui vẻ kéo tay An Thanh đến bên giường giới thiệu. – Bà ơi, đây là mẹ của con.
_ Cháu chào bác.
An Thanh bế Nhật Phong ngồi lại lên giường rồi quay sang chào bà Liên. Bà cũng gật đầu đáp trả kèm theo một nụ cười nhẹ. Đối với cô cũng có nhiều ấn tượng tốt. Bà kín đáo liếc mắt nhìn sang Minh Vũ đang đứng ngay cửa sổ đang ngây ngốc nhìn về phía bên này không khỏi cười thầm trong lòng. Rõ ràng lúc này vẫn còn đang phong độ ngời ngời nhưng kể từ khi An Thanh bước vào phòng thì liền trở nên lúng túng và ngượng ngùng. Bà Liên cảm thấy anh khá đáng thương nên đành phải ra tay giúp đỡ.
_ Lúc nãy bác cùng với Nhật Phong ăn tối rồi. Cháu ăn gì chưa?
_ Dạ chưa ạ. – An Thanh lúng túng lắc đầu.
_ Vậy để thằng Vũ nhà bác dắt cháu đi ăn một chút gì đó đi rồi quay lại bệnh viện. Bác sẽ trông Nhật Phong dùm cho.
Nghe tên mình được nhắc đến trong cậu chuyện, Minh Vũ nhanh chóng tỉnh táo nhìn lại mẹ mình đầy khó hiểu nhưng trong lòng là sự phấn khích khó lòng che giấu. Không hiểu vì sao lần này Nhật Phong không bám mẹ nữa cũng liền hùa theo đẩy An Thanh cho Minh Vũ.
_ Mẹ đi ăn tối đi. Con ở đây chơi với bà thôi.
An Thanh cũng không cảm thấy điều gì bất thường liền nhanh chóng đồng ý trong khi Minh Vũ bắt đầu lúng túng nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng điềm tĩnh. Nhưng anh cũng không bỏ qua cơ hội đã có liền kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi vẫn không quên quay lại nháy mắt cùng mẹ mình thay lời cảm ơn sâu sắc.
...
Chiếc Porshe màu trắng của Minh Vũ dừng lại trước một quán Phở cách bệnh viện không xa. Anh chạy sang phía bên kia mở cửa xe cho An Thanh rồi cùng cô bước vào quán. Trời đã về khuya, quán cũng trở nên vắng vẻ ít người. Nhưng mùi thơm đặc trưng của món ăn truyền thống vẫn tràn ngập trong quán cùng với không gian vừa phải tạo nên sự ấm áp và gần gũi. Trong quán lúc này chỉ có lưa thưa chừng ba bốn người đang ăn và một người khác đang ngồi chờ đợi phần ăn mang về. Được một lúc, người đó bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh hết liếc nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn về phía phòng bếp.
Minh Vũ vừa bước vào quán chứng kiến hết một màn này, môi anh không tự chủ được dần dần cong lên tạo thành một nụ cười chói mắt. Lần đầu tiên thấy bạn tốt của mình gỡ đi phong thái ung dung bình tĩnh mọi ngày mà trở nên hấp tấp vội vàng, anh cảm thấy vô cùng thú vị. Trước khi chọn bàn, Minh Vũ liền bước đến chỗ người đang chờ nhận phần ăn mang về nọ, vẫn không quên kéo An Thanh đi cùng. Anh không muốn để cô một mình.
_ Gia Huy à, tại sao trông cậu có vẻ nóng lòng như vậy?
Chàng trai tên Gia Huy dời sự chú ý từ phòng bếp về phía người vừa lên tiếng. Nhận ra là bạn thân, anh liền mỉm cười ấm áp.
_ Vợ tớ mang thai không muốn ăn gì cả. May mắn sao đêm nay cô ấy muốn ăn Phở. Tớ liền đi mua. Chỉ sợ cô ấy ở nhà chờ lâu, mất hứng không muốn ăn nữa.
_ Có thai rồi à? Con đầu của hai người đúng không? Chúc mừng nhé.
Minh Vũ vỗ vai Gia Huy, mừng thay cho bạn nhưng lại buồn cho bản thân mình. Người duy nhất còn lại chưa có con trong nhóm cùng anh cuối cùng cũng đã lên chức làm cha. Còn bản thân mình thì... Minh Vũ lại cảm thấy sầu.
Ngay lúc đó nhân viên phục vụ cũng mang đến một hộp thức ăn nóng hổi đưa cho Gia Huy kèm theo lời xin lỗi. Anh không đợi lâu liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
_ Cảm ơn. Cậu cũng mau cưới vợ đi thôi. Mà chắc cũng sắp rồi.
Gia Huy cười ẩn ý liếc mắt sang An Thanh đang đứng cạnh Minh Vũ. Cậu bạn lâu ngày không hẹn hò của anh đêm nay bỗng dưng đi ăn khuya cùng một cô gái. Quả là một tiến bộ rất lớn.
_ Tạm biệt. Tớ về trước. Vợ ở nhà chờ lâu rồi.
Minh Vũ vui vẻ tạm biệt bạn tốt sau đó chọn một bàn nào đó trong quán.
_ Ngồi đây được chứ?
Hỏi được một lúc nhưng vẫn chưa thấy An Thanh trả lời, Minh Vũ liền lên tiếng gọi.
_ An Thanh?
_ Ơ. Có chuyện gì không anh?
Nghe tiếng Minh Vũ gọi An Thanh giật mình. Sau đó cũng đồng ý cới chỗ ngồi anh chọn. Bữa ăn khuya của hai người diễn ra trong một không khí quỷ dị. An Thanh vừa ăn vừa suy nghĩ điều gì đó. Trong đôi mắt của cô lại tản ra nét buồn bã và mất mát mà anh chắc chắn rằng nó chỉ vừa mới xuất hiện sau khi bọn họ gặp Gia Huy.
Thời gian trôi qua, sau mỗi lần tiếp xúc Minh Vũ càng biết thêm nhiều chuyện của An Thanh hơn nhưng điều đó luôn đi kèm với nỗi buồn vô tận toát ra từ đôi mắt kia kèm theo sự cô đơn phảng phất quanh con người cô khiến Minh Vũ vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy muốn che chở và cùng cô chia sẻ.
Mỗi khi An Thanh chìm trong thế giới nội tâm của riêng bản thân mình, Minh Vũ cũng không muốn làm phiền. Anh chấp nhận chờ đợi cho đến khi cô bình tĩnh và quay về với thực tại.
Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải trên đường phố đông đúc dù trời đã về khuya. Ánh mắt An Thanh vừa mông lung lại vừa xa xôi khó năm bắt, nó trôi vào dòng xe cộ đang di chuyển không ngừng cùng với những tòa nhà lấp lánh ánh đèn rực rỡ. Rất lâu sau, An Thanh chậm rãi cất tiếng.
_ Cô gái đó thật hạnh phúc anh nhỉ?
_ Em nói ai?
Đang tập trung lái xe, Minh Vũ bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi của An Thanh. Anh vô cùng vui mừng vì cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện nhưng câu hỏi lại có chút kì lạ và khó hiểu.
_ Vợ của bạn anh đó. Mang thai mà ốm nghén cực khổ lắm. Cô ấy được chồng yêu thương như thế hẳn phải rất hạnh phúc.
An Thanh nhớ lại quãng thời gian trước đây mình mang thai Nhật Phong, cô cũng ốm nghén.
Cho đến khi hiểu được toàn bộ ý nghĩa trong lời nói của An Thanh, nội tâm Minh Vũ một lần nữa bị lời nói của cô làm cho đau đớn. Anh cảm thấy vô cùng hối hận bởi vì mình không thể xuất hiện sớm hơn một chút, bên cạnh cô vào những thời điểm khó khăn nhất để cùng cô trải qua những quãng thời gian vất vả. Nhưng rất tiếc, cho đến lúc anh gặp cô thì mọi chuyện đã qua hết rồi. Bây giờ cô chỉ là một cô gái mạnh mẽ và đôc lập với một vỏ bọc an toàn bảo bọc cho một chuỗi quá khứ buồn bã và đau thương.
Tay Minh Vũ siết chặt vô lăng, ánh mắt anh nhìn cô không rõ cảm xúc gì. Thương cảm hòa xen lẫn đau lòng. Nhiều cảm xúc bủa vây lấy anh, chặn lại tất cả những lời an ủi anh muốn nói ra.
Qua một đêm kể lể trước đó, khoảng cách vô hình giữa An Thanh và Minh Vũ dường như đã được rút ngắn rất nhiều. Cô xem anh như một người bạn có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện mà không cần phải dấu diếm bất kì thứ gì.
_ Sáu năm trước em mang thai Nhật Phong ốm nghén giữ lắm. Ăn gì vô cũng bị nôn ra. Đói muốn kiệt sức. Khi đó em chỉ muốn có một bát phở nóng để ăn. Nhưng em không có tiền, cũng không có ai bên cạnh giúp đỡ. Giờ nhớ lại mọi chuyện em cảm thấy quãng thời gian đó sao mà xa quá, cũng không biết làm sao để vượt qua nữa. Thời gian đó mỗi lần ra đường nhìn những cô gái mang thai được chồng dìu đi, rồi được chồng dẫn đi mua đồ cho con, em vô cùng ghen tị với bọn họ. Hôm nay lại nhìn thấy bạn anh. Trong lòng em lại nhớ về chuyện cũ. Em nghĩ rằng các cô gái được chồng chăm sóc như thế chắc chắn phải hạnh phúc lắm.
Minh Vũ vòng xe vào một con đường thưa thớt người. Cho xe dừng lại rồi tắt máy. Nghe những dòng tâm sự của An Thanh, anh có thể hiểu được một phần nào cảm xúc của cô. Đối với một người phụ nữ, việc mang thai có bao nhiêu vất vả, bao nhiêu cay đắng đàn ông khó mà hiểu được. Nhưng trong suốt 9 tháng mệt nhọc đó lại không có ai bên mình để chia sẻ bớt gánh nặng thì lại là một chuyện khác. Nó không còn đơn thuần là vất vả và cay đắng nữa, còn là sự bất lực và tuyệt vọng.
An Thanh khao khát biết bao về một mái ấm hoàn hảo. Nhưng cô không xứng đáng với nó. Điều đó vốn dĩ quá xa vời. Dù biết như thế nhưng trong nội tâm cô vẫn vô cùng ao ước và hi vọng.
Vào đêm hôm đó, dưới những ánh đèn lấp lánh đầy màu sắc tượng trưng cho sự phồn hoa giàu có. Trong một góc đường ít người qua lại, có một chàng trai đã tự hứa với lòng mình. Rồi sẽ có một ngày nào đó không xa, anh sẽ nắm lấy tay cô gái bên cạnh mình cùng cô đi qua năm tháng, đi đến suốt cuộc đời. Nguyện dùng thân mình che chắn cho cô mọi mưa gió và bão táp, nguyện dùng tình yêu của mình để bù đắp lại cho cô tất cả những năm tháng mà anh đã để lỡ cô trong đời.
Dưới thành phố phồn hoa này có biết bao nhiêu gia đình nhỏ hạnh phúc cùng nhau sống qua ngày. Nhưng lạc lõng trong đó lại là những lỗ hổng và khiếm khuyết, vẫn còn đâu đó những gia đình không nguyên vẹn, vẫn còn đâu đó những linh hồn cô đơn, những bóng hình bơ vơ và lạc lõng.
Với bản thông tin vừa nhận được từ tay thám tử tư nhân như một hòn đá ném vào giữa mặt hồ yên ả không tí gợn sóng trong cảm xúc tĩnh lặng của cậu. Đình Khang có cảm giác như mình đã trượt chân vào một hố sâu không đáy mà mãi mãi không bao giờ cậu có thể thoát ra. Một người như cậu lại để ý một phụ nữ đã ly hôn và có một con trai. Khi biết được sự thật thì phần tình cảm đó lại không hề giảm mà ngày một tăng. Từ bao giờ một người không thiếu phụ nữ vây quanh như cậu lại suy nghĩ kì lạ như thế. Càng ngày cậu càng không thể hiểu bản thân mình nữa.
Không hiểu vì lí do gì ngay lần đầu tiên tiếp nhận công việc Trưởng phòng của bộ phận Quảng Cáo, Đình Khang đã chú ý đến An Thanh, một nhân viên không quá nổi bật trong phòng. Ban đầu sự chú ý xuất phát từ vẻ đẹp của cô. Trong mắt cậu, cô có một vẻ đẹp đặt biệt hơn tất cả những người phụ nữ khác anh từng tiếp xúc qua. Chỉ cần nhìn thấy cô, cậu liền cảm thấy không gian xung quanh phút chốc trở nên ngưng đọng, thời gian bỗng nhiên trôi chậm lại. Nó mang đến một cảm giác tĩnh, rất khó diễn tả. Đó là sự nhẹ nhàng và thanh thản và không vội vã. Nhan sắc của An Thanh không phải thuộc dạng quyến rũ và yêu mị nhưng nó mang đến sự thu hút bởi vì nét ung dung kì lạ toả ra như một cơn gió mát thổi qua trái tim người đối diện.
Đình Khang đọc lại từng hàng chữ chướng mắt trên màn hình một lần nữa, mỗi lần đọc lại liền khó chịu. Từng hàng chữ rõ ràng chi tiết từ từ đi vào trí nhớ của cậu.
“An Thanh, 30 tuổi. Sau khi tốt nghiệp Đại Học ở Huế, vào Sài Gòn làm nhân viên Thiết Kế cho bộ phận Quảng Cáo của một công ti nhỏ được 2 năm thì theo lời cha mẹ về quê xem mắt. Nhưng chưa được ba tuần sau đó liền nhận được tin có thai nhưng không biết mặt cha đứa trẻ. Cuộc hôn nhân được sắp đặt trước cũng vì đó mà huỷ bỏ. Cha mẹ vì quá tức giận đã trục xuất ra khỏi nhà, bị hàng xóm khinh thường.
Sau đó về lại Sài Gòn nhưng không tìm được việc làm, chỉ nhận làm những bản thiết kế nhỏ. Về sau bắt liên lạc với Hàn Thiên Khánh, luật sư nổi tiếng trong lĩnh vực Luật Kinh Tế. Hai người đăng kí kết hôn để che giấu sự thật giới tính của Khánh với gia đình và xã hội. Không lâu sau, đứa trẻ ra đời. Suốt quãng thời gian đó, Khánh vẫn chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của hai mẹ con, thậm chí còn dùng mối quan hệ của mình để tìm cho An Thanh một công việc tốt ở công ti hiện tại. Được khoảng gần 2 năm, ba mẹ Khánh lần lượt qua đời vì bệnh. Khánh chịu tang một thời gian rồi làm thủ tục ly hôn với An Thanh, rút khỏi ngành, bí mật sang Mỹ kết hôn cùng Peter, CEO của tập đoàn X. Sau đó hai người vẫn giữ quan hệ tốt, hằng tháng anh vẫn gửi tiền sang giúp đỡ hai mẹ con.”
Đình Khang tắt laptop, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía căn phòng rộng lớn bên ngoài, nơi chỉ còn một cô gái vẫn đang chăm chỉ làm việc với sự tập trung cao độ và tốc độ cực nhanh. Nhìn thấy sự vội vàng của An Thanh, cậu có thể đoán được phần nào sự lo lắng cho con trai của cô còn ở bệnh viện. Hôm nay cô phải tăng ca một phần là vì cậu tự động gia tăng công việc cho cô.
Trước khi xác định rõ ràng tình cảm của mình, Đình Khang cũng không muốn cô chịu áp lực quá nhiều từ các nhân viên nữ nên không cố ý bàn công việc riêng với như lúc trước. Nhưng vì muốn có thêm thời gian bên cạnh người mình để ý, cậu đành tăng lượng công việc để cô tăng ca, còn mình ở trong phòng quan sát cô qua cánh cửa kính trong suốt. Dù biết cô còn con nhỏ nhưng Đình Khang vẫn là một kẻ ích kỷ, không muốn vì thế mà để cô về sớm.
Nhắc đến cậu con trai của cô, cậu lại thấy trong lòng không vui và có một lá chắn vô hình. Phải chi cô không có con thì tốt, cậu cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn và có quyết tâm theo đuổi cô. Nhưng lúc này Đình Khang cũng không biết mình muốn gì. Tiếp tục theo đuổi, bất chấp hoàn cảnh của cô hay từ bỏ ngay từ lúc này, cậu chưa thể đưa ra quyết định. Cậu cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Bên ngoài An Thanh đã tắt máy tính, chuẩn bị ra về thì bên trong phòng Đình Dương cũng dọn dẹp qua loa trên bàn, lấy áo vest khoác vào rồi chờ đợi cô bước vào thang máy rồi cũng lúc đi vào như một sự trùng hợp.
An Thanh nhìn thấy Đình Khang cũng không bất ngờ chỉ lịch sự gật đầu chào anh rồi né sang một bên nhường chỗ. Ngày nào cũng vậy, hai người vẫn luôn rời khỏi công ti muộn nhất. Lần nào ra thang máy cô cũng gặp cậu đi cùng nên dần dần thành quen, cũng không bất ngờ. Đình Khang thấy ánh mắt An Thanh luôn nhìn lên bảng hiện số mà không nhìn về phía mình liền cảm thấy trong lòng không vui, tìm cách thu hút sự chú ý của cô.
_ Nhà cô gần công ti không?
Thoáng bất ngờ trước câu hỏi của Đình Khang nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, An Thanh thấp giọng trả lời.
_ Không gần lắm. Mất khoảng nửa tiếng để đi làm mỗi ngày.
Đình Khang gật đầu, vừa định lên tiếng hỏi câu tiếp theo thì cửa thang máy liền bật mở. Ngay lúc đó An Thanh quay lại chào cậu một câu rồi nhanh chóng rời khỏi. Đình Khang thật muốn nguyền rủa vận may của mình. Đây là lần đầu tiên cậu muốn thu hút sự chú ý của một cô gái nhưng lại gặp phải nhiều khó khăn và trở ngại như thế. Cậu cũng không biết phải trách ông trời không tạo điều kiện cho mình hay là vì chính cậu không tìm được cho mình một cơ hội để nói chuyện cùng cô. Mang theo tâm trạng không vui, Đình Khang rời khỏi công ti.
…
Buổi sáng khi về nhà chuẩn bị đi làm thì An Thanh đã mang theo một bộ đồ. Cô quyết định sau khi kết thúc công việc liền qua bệnh viện rồi ở đó đến sáng hôm sau chứ không quay về nhà. Vừa vào phòng bệnh của Nhật Phong, An Thanh gặp một người phụ nữ trung niên đang trò chuyện cũng con mình. Trong lòng ngay lập tức đề phòng đề phòng nhưng khi nhìn thấy Minh Vũ cũng ở đó thì liền thả lỏng, không quá lo lắng nữa.
Cô mở cửa nhẹ nhàng để không làm phiền mọi người trong phòng rồi chậm rãi bước vào trong. Thấy con trai đang chơi thật vui vẻ, cô cũng không nỡ cắt ngang. Dù sao cũng hiếm khi cô nhìn thấy được con trai mình có nét tinh nghịch và hồn nhiên như một đứa trẻ thực sự như lúc này. Nhưng Nhật Phong đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cậu vui vẻ nhảy xuống giường chạy đến nhào vào lòng An Thanh.
_ Cuối cùng mẹ cũng về rồi.
Nhìn con trai vô tư chạy nhảy, tim An Thanh như rớt một nhịp. Trái ngược với sự vô tư và mừng rỡ của Nhật Phong gương mặt An Thanh tái đi vì lo lắng.
_ Con đã khoẻ chưa mà chảy nhảy lung tung như thế hả?
_ Con khoẻ rồi mà. Mẹ đừng lo.
Hai tay Nhật Phong vẫn ôm chặt lấy An Thanh, không muốn rời cô nửa bước. Bình thường cậu chưa từng có suy nghĩ muốn bám lấy mẹ mình nhưng hôm nay sau khi khóc trước mặt Minh Vũ, trong lòng cậu bỗng nhiên có gì đó thay đổi. Có phần mềm mỏng và mang nét trẻ con hơn xưa. Đây mới chính là điều một đứa trẻ nên có ở độ tuổi này.
_ Hôm nay con chơi với bà vui lắm. – Nhật Phong vui vẻ kéo tay An Thanh đến bên giường giới thiệu. – Bà ơi, đây là mẹ của con.
_ Cháu chào bác.
An Thanh bế Nhật Phong ngồi lại lên giường rồi quay sang chào bà Liên. Bà cũng gật đầu đáp trả kèm theo một nụ cười nhẹ. Đối với cô cũng có nhiều ấn tượng tốt. Bà kín đáo liếc mắt nhìn sang Minh Vũ đang đứng ngay cửa sổ đang ngây ngốc nhìn về phía bên này không khỏi cười thầm trong lòng. Rõ ràng lúc này vẫn còn đang phong độ ngời ngời nhưng kể từ khi An Thanh bước vào phòng thì liền trở nên lúng túng và ngượng ngùng. Bà Liên cảm thấy anh khá đáng thương nên đành phải ra tay giúp đỡ.
_ Lúc nãy bác cùng với Nhật Phong ăn tối rồi. Cháu ăn gì chưa?
_ Dạ chưa ạ. – An Thanh lúng túng lắc đầu.
_ Vậy để thằng Vũ nhà bác dắt cháu đi ăn một chút gì đó đi rồi quay lại bệnh viện. Bác sẽ trông Nhật Phong dùm cho.
Nghe tên mình được nhắc đến trong cậu chuyện, Minh Vũ nhanh chóng tỉnh táo nhìn lại mẹ mình đầy khó hiểu nhưng trong lòng là sự phấn khích khó lòng che giấu. Không hiểu vì sao lần này Nhật Phong không bám mẹ nữa cũng liền hùa theo đẩy An Thanh cho Minh Vũ.
_ Mẹ đi ăn tối đi. Con ở đây chơi với bà thôi.
An Thanh cũng không cảm thấy điều gì bất thường liền nhanh chóng đồng ý trong khi Minh Vũ bắt đầu lúng túng nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng điềm tĩnh. Nhưng anh cũng không bỏ qua cơ hội đã có liền kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi vẫn không quên quay lại nháy mắt cùng mẹ mình thay lời cảm ơn sâu sắc.
...
Chiếc Porshe màu trắng của Minh Vũ dừng lại trước một quán Phở cách bệnh viện không xa. Anh chạy sang phía bên kia mở cửa xe cho An Thanh rồi cùng cô bước vào quán. Trời đã về khuya, quán cũng trở nên vắng vẻ ít người. Nhưng mùi thơm đặc trưng của món ăn truyền thống vẫn tràn ngập trong quán cùng với không gian vừa phải tạo nên sự ấm áp và gần gũi. Trong quán lúc này chỉ có lưa thưa chừng ba bốn người đang ăn và một người khác đang ngồi chờ đợi phần ăn mang về. Được một lúc, người đó bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh hết liếc nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn về phía phòng bếp.
Minh Vũ vừa bước vào quán chứng kiến hết một màn này, môi anh không tự chủ được dần dần cong lên tạo thành một nụ cười chói mắt. Lần đầu tiên thấy bạn tốt của mình gỡ đi phong thái ung dung bình tĩnh mọi ngày mà trở nên hấp tấp vội vàng, anh cảm thấy vô cùng thú vị. Trước khi chọn bàn, Minh Vũ liền bước đến chỗ người đang chờ nhận phần ăn mang về nọ, vẫn không quên kéo An Thanh đi cùng. Anh không muốn để cô một mình.
_ Gia Huy à, tại sao trông cậu có vẻ nóng lòng như vậy?
Chàng trai tên Gia Huy dời sự chú ý từ phòng bếp về phía người vừa lên tiếng. Nhận ra là bạn thân, anh liền mỉm cười ấm áp.
_ Vợ tớ mang thai không muốn ăn gì cả. May mắn sao đêm nay cô ấy muốn ăn Phở. Tớ liền đi mua. Chỉ sợ cô ấy ở nhà chờ lâu, mất hứng không muốn ăn nữa.
_ Có thai rồi à? Con đầu của hai người đúng không? Chúc mừng nhé.
Minh Vũ vỗ vai Gia Huy, mừng thay cho bạn nhưng lại buồn cho bản thân mình. Người duy nhất còn lại chưa có con trong nhóm cùng anh cuối cùng cũng đã lên chức làm cha. Còn bản thân mình thì... Minh Vũ lại cảm thấy sầu.
Ngay lúc đó nhân viên phục vụ cũng mang đến một hộp thức ăn nóng hổi đưa cho Gia Huy kèm theo lời xin lỗi. Anh không đợi lâu liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
_ Cảm ơn. Cậu cũng mau cưới vợ đi thôi. Mà chắc cũng sắp rồi.
Gia Huy cười ẩn ý liếc mắt sang An Thanh đang đứng cạnh Minh Vũ. Cậu bạn lâu ngày không hẹn hò của anh đêm nay bỗng dưng đi ăn khuya cùng một cô gái. Quả là một tiến bộ rất lớn.
_ Tạm biệt. Tớ về trước. Vợ ở nhà chờ lâu rồi.
Minh Vũ vui vẻ tạm biệt bạn tốt sau đó chọn một bàn nào đó trong quán.
_ Ngồi đây được chứ?
Hỏi được một lúc nhưng vẫn chưa thấy An Thanh trả lời, Minh Vũ liền lên tiếng gọi.
_ An Thanh?
_ Ơ. Có chuyện gì không anh?
Nghe tiếng Minh Vũ gọi An Thanh giật mình. Sau đó cũng đồng ý cới chỗ ngồi anh chọn. Bữa ăn khuya của hai người diễn ra trong một không khí quỷ dị. An Thanh vừa ăn vừa suy nghĩ điều gì đó. Trong đôi mắt của cô lại tản ra nét buồn bã và mất mát mà anh chắc chắn rằng nó chỉ vừa mới xuất hiện sau khi bọn họ gặp Gia Huy.
Thời gian trôi qua, sau mỗi lần tiếp xúc Minh Vũ càng biết thêm nhiều chuyện của An Thanh hơn nhưng điều đó luôn đi kèm với nỗi buồn vô tận toát ra từ đôi mắt kia kèm theo sự cô đơn phảng phất quanh con người cô khiến Minh Vũ vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy muốn che chở và cùng cô chia sẻ.
Mỗi khi An Thanh chìm trong thế giới nội tâm của riêng bản thân mình, Minh Vũ cũng không muốn làm phiền. Anh chấp nhận chờ đợi cho đến khi cô bình tĩnh và quay về với thực tại.
Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải trên đường phố đông đúc dù trời đã về khuya. Ánh mắt An Thanh vừa mông lung lại vừa xa xôi khó năm bắt, nó trôi vào dòng xe cộ đang di chuyển không ngừng cùng với những tòa nhà lấp lánh ánh đèn rực rỡ. Rất lâu sau, An Thanh chậm rãi cất tiếng.
_ Cô gái đó thật hạnh phúc anh nhỉ?
_ Em nói ai?
Đang tập trung lái xe, Minh Vũ bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi của An Thanh. Anh vô cùng vui mừng vì cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện nhưng câu hỏi lại có chút kì lạ và khó hiểu.
_ Vợ của bạn anh đó. Mang thai mà ốm nghén cực khổ lắm. Cô ấy được chồng yêu thương như thế hẳn phải rất hạnh phúc.
An Thanh nhớ lại quãng thời gian trước đây mình mang thai Nhật Phong, cô cũng ốm nghén.
Cho đến khi hiểu được toàn bộ ý nghĩa trong lời nói của An Thanh, nội tâm Minh Vũ một lần nữa bị lời nói của cô làm cho đau đớn. Anh cảm thấy vô cùng hối hận bởi vì mình không thể xuất hiện sớm hơn một chút, bên cạnh cô vào những thời điểm khó khăn nhất để cùng cô trải qua những quãng thời gian vất vả. Nhưng rất tiếc, cho đến lúc anh gặp cô thì mọi chuyện đã qua hết rồi. Bây giờ cô chỉ là một cô gái mạnh mẽ và đôc lập với một vỏ bọc an toàn bảo bọc cho một chuỗi quá khứ buồn bã và đau thương.
Tay Minh Vũ siết chặt vô lăng, ánh mắt anh nhìn cô không rõ cảm xúc gì. Thương cảm hòa xen lẫn đau lòng. Nhiều cảm xúc bủa vây lấy anh, chặn lại tất cả những lời an ủi anh muốn nói ra.
Qua một đêm kể lể trước đó, khoảng cách vô hình giữa An Thanh và Minh Vũ dường như đã được rút ngắn rất nhiều. Cô xem anh như một người bạn có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện mà không cần phải dấu diếm bất kì thứ gì.
_ Sáu năm trước em mang thai Nhật Phong ốm nghén giữ lắm. Ăn gì vô cũng bị nôn ra. Đói muốn kiệt sức. Khi đó em chỉ muốn có một bát phở nóng để ăn. Nhưng em không có tiền, cũng không có ai bên cạnh giúp đỡ. Giờ nhớ lại mọi chuyện em cảm thấy quãng thời gian đó sao mà xa quá, cũng không biết làm sao để vượt qua nữa. Thời gian đó mỗi lần ra đường nhìn những cô gái mang thai được chồng dìu đi, rồi được chồng dẫn đi mua đồ cho con, em vô cùng ghen tị với bọn họ. Hôm nay lại nhìn thấy bạn anh. Trong lòng em lại nhớ về chuyện cũ. Em nghĩ rằng các cô gái được chồng chăm sóc như thế chắc chắn phải hạnh phúc lắm.
Minh Vũ vòng xe vào một con đường thưa thớt người. Cho xe dừng lại rồi tắt máy. Nghe những dòng tâm sự của An Thanh, anh có thể hiểu được một phần nào cảm xúc của cô. Đối với một người phụ nữ, việc mang thai có bao nhiêu vất vả, bao nhiêu cay đắng đàn ông khó mà hiểu được. Nhưng trong suốt 9 tháng mệt nhọc đó lại không có ai bên mình để chia sẻ bớt gánh nặng thì lại là một chuyện khác. Nó không còn đơn thuần là vất vả và cay đắng nữa, còn là sự bất lực và tuyệt vọng.
An Thanh khao khát biết bao về một mái ấm hoàn hảo. Nhưng cô không xứng đáng với nó. Điều đó vốn dĩ quá xa vời. Dù biết như thế nhưng trong nội tâm cô vẫn vô cùng ao ước và hi vọng.
Vào đêm hôm đó, dưới những ánh đèn lấp lánh đầy màu sắc tượng trưng cho sự phồn hoa giàu có. Trong một góc đường ít người qua lại, có một chàng trai đã tự hứa với lòng mình. Rồi sẽ có một ngày nào đó không xa, anh sẽ nắm lấy tay cô gái bên cạnh mình cùng cô đi qua năm tháng, đi đến suốt cuộc đời. Nguyện dùng thân mình che chắn cho cô mọi mưa gió và bão táp, nguyện dùng tình yêu của mình để bù đắp lại cho cô tất cả những năm tháng mà anh đã để lỡ cô trong đời.
Dưới thành phố phồn hoa này có biết bao nhiêu gia đình nhỏ hạnh phúc cùng nhau sống qua ngày. Nhưng lạc lõng trong đó lại là những lỗ hổng và khiếm khuyết, vẫn còn đâu đó những gia đình không nguyên vẹn, vẫn còn đâu đó những linh hồn cô đơn, những bóng hình bơ vơ và lạc lõng.
Tác giả :
Bạch Phong Nhi