Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 18: Sau rèm thấp thoáng bóng giai nhân
Vi Quân Hiệp ngồi thộn mặt ra hồi lâu rồi bảo tiểu tỳ sắp cơm cho mình ăn. Tiểu tỳ bưng cơm nước lên nhưng chàng không sao ăn được. Chàng miễn cưỡng cầm đũa lên lại đặt xuống, rồi để cả quần áo vào giường nằm.
Vi Quân Hiệp mấy ngày đường nhọc mệt, vừa đặt mình xuống đã ngủ thiếp đi. Không biết chàng đã đã bao lâu. Lúc chàng tỉnh dậy, mắt nhắm, mắt mở thấy trước giường dường như có một người đứng đó, nhưng chàng chẳng quan tâm. Vì đây là nhà riêng của chàng, không phải như lúc bôn tẩu giang hồ thì còn sợ chi điều bất trắc.
Vi Quân Hiệp lại trở mình quay vào trong toan ngủ nữa. Nhưng lúc chàng vừa trở mình, đột nhiên phát giác ra người đứng trước tựa hồ là một cô gái.
Vi Quân Hiệp ngẩn người và nghĩ thầm :
- Có lẽ mình quá mỏi mệt nên hoa mắt chăng, phụ thân mình đã giữ gia pháp rất nghiêm ngặt. Trong tòa viện này chỉ để hai đứa tiểu đồng hầu hạ mà thôi. Người ngoài bất luận là ai cũng không được vào đây. Lẽ nào lại có thiếu nữ xuất hiện bên giường mình được.
Nghĩ vậy rồi chàng cũng chẳng buồn xem cho rõ, chi lên tiếng bảo :
- Đừng hỏi gì ta. Để cho ta ngủ lúc nữa đã!
Chàng vừa dứt lời bỗng nghe có tiếng một thiếu nữ ra chiều kinh hãi hỏi :
- Cần công tử! Tôi mạo muội đến đây để hỏi công tử một điều. Công tử có cho phép không?
Vi Quân Hiệp giật mình đánh thót một cái. Chàng vội vàng ngồi nhổm dậy, thì thấy quả thật có một thiếu nữ đứng ở trước giường. Chàng nhìn kỹ lại thì thiếu nữ này cúi đầu xuống, nét mặt ửng hồng, lộ vẻ thẹn thò. Nàng chính là cô chị của Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp sợ hãi ấp úng hỏi :
- Cô nương...!
Chàng định hỏi “Cô nương đến đây có việc chi?” Nhưng rồi chàng nghĩ lại hỏi thế không tiện nên đổi giọng :
- Mời cô nương ngồi xuống.
Thiếu nữ rụt rè ngồi xuống ghế. Nàng vẫn cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp nữa. Nàng nói rất khẽ :
- Thiệt ra tiểu muội không dám đến phiền công tử nhưng vì mẫu thân bắt buộc, chẳng biết làm thế nào, đành phải đến đây kiếm công tử. Thật là chuyện bất đắc dĩ.
Vi Quân Hiệp vội đáp :
- Không hề chi! Cô nương có điều gì cần tại hạ giúp đỡ, xin cứ nói thẳng ra.
Bấy giờ, thiếu nữ mới ngửng đầu lên nhìn Vi Quân Hiệp, nàng càng lộ vẻ vô cùng cảm kích, hỏi :
- Tam muội tại hạ hiện giờ ở đâu? Công tử có biết chăng?
Vi Quân Hiệp sửng sốt hỏi lại :
- Tam cô nương? Không hiểu cô nương còn ở Phạm gia trang không?
Thiếu nữ cặp lông mày hơi nhíu lại hỏi :
- Phạm gia trang nào?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Tức là chỗ ở của Phạm Thư Trai đại hiệp. Nàng cải trang làm người đàn ông, mạo xưng là em của Tử Kim Thần Long Dương Phát và ép uổng tại hạ đến Phạm gia trang. Nàng nói năng có điều xúc phạm đến Phạm đại hiệp nên còn giữ lại ở đó.
Thiếu nữ đứng lên, từ từ buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Tam muội tại hạ thật là tệ quá. Y đi đến đâu là sinh chuyện đến đấy. Được Cần công tử chỉ bảo, tại hạ rất cảm ơn và xin cáo từ.
Thiếu nữ vừa nói vừa đi ra cửa.
Vi Quân Hiệp gọi giật lại :
- Triển cô nương! Xin cô nương hãy dừng bước!
Thiếu nữ đứng lại, ngoảnh mặt nhìn Vi Quân Hiệp một cái rồi lại cúi đầu xuống hỏi :
- Cần công tử! Công tử có điều chi dạy bảo?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Triển cô nương! Cô nương tới đây chắc đã biết tại hạ là họ Vi chứ đâu phải họ Cần.
Thiếu nữ cúi đầu xuống đáp :
- Tại hạ thấy gia mẫu xưng hô như vậy, dĩ nhiên tin chắc là gia mẫu không thể lầm được.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :
- Cô này tuy không có bộ mặt nguyệt thẹn hoa nhường bằng Triển Phi Yên, nhưng tính tình nhu thuận. Mình ngồi trước mặt cô như được tắm gội gió xuân, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng êm dịu.
Chàng ngẩn người ra nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi :
- Triển cô nương! Tại hạ chưa hiểu phương danh cô nương là gì? Xin cô nương vui lòng cho biết.
Thiếu nữ mặt đỏ bừng lên như đóa hoa hồng, ngượng ngùng đáp :
- Tại hạ... là Triển Phi Ngọc.
Vi Quân Hiệp nói :
- Tên cô cũng như người cô, thật là tuyệt đẹp.
Triển Phi Ngọc mặt càng đỏ thêm, nàng trở gót bước ra khỏi cửa.
Vi Quân Hiệp cũng bước xuống giường chạy theo gọi :
- Triển cô nương! Cô nương đi đâu vội thế?
Triển Phi Ngọc lại dừng bước, tỏ ra nàng cũng không muốn bỏ đi ngay, nhưng nàng quá thẹn mà thôi!
Vi Quân Hiệp trống ngực đánh thình thình. Chàng còn muốn nói nhiều nhưng không còn thốt ra được một lời.
Hai người nhìn nhau một lúc, Triển Phi Ngọc khẽ nói :
- Tiểu muội về thôi.
Vi Quân Hiệp không nghĩ ra được câu gì để lưu nàng lại. Trong lòng chàng rất nóng nảy bồn chồn.
Đột nhiên có tiếng quát từ đằng xa vọng lại :
- Các ngươi làm gì đó? Công tử đâu?
Vi Quân Hiệp giật mình nói :
- Gia gia tại hạ đến!
Triển Phi Ngọc hốt hoảng nói :
- Vậy tiểu muội phải đi ngay!
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Không được đâu! Cô nương ra ngoài tất gặp người ngay. Đành nấp ở trong phòng này một lúc rồi hãy hay.
Triển Phi Ngọc kinh hãi nói :
- Thế không được! Lỡ bị lịnh tôn phát giác... thì nguy quá.
Nàng nói mấy câu sau cùng mặt đỏ ra đến tận mang tai, rồi cúi đầu xuống.
Vi Quân Hiệp nói :
- Người không đứng lâu được. Cô nương ẩn nấp lẹ đi!...
Rồi không chờ Triển Phi Ngọc trả lời, Vi Quân Hiệp nắm lấy tay nàng.
Nhưng chàng vừa nắm lấy cánh tay Triển Phi Ngọc thì cũng vội buông ra ngay, vì chàng thấy hành động của mình mặc dầu vì thiện ý nhưng cũng có điều quá sỗ sàng. Chàng sợ rằng cử chỉ vô ý ấy có thể khiến nàng hiểu lầm và khinh rẻ mình.
Chính Vi Quân Hiệp cũng không hiểu tại sao chàng muốn cho Triển Phi Ngọc coi mình trọng vọng, mà chàng chỉ mong rằng mình đừng gieo vào đầu óc nàng một ấn tượng gì xấu xa.
Vi Quân Hiệp buông tay ra rồi nói :
- Triển cô nương! Gia gia tại hạ sắp đến nơi rồi đó. Cô nương ẩn lánh lẹ đi mới được!
Triển Phi Ngọc gật đầu ra chiều miễn cưỡng, rồi chạy vào phòng nấp vào phía sau bức màn.
Vi Quân Hiệp cũng vội để nguyên quần áo nằm xuống. Chàng sợ hãi chẳng khác gì tình trạng con hươu non chạy tới, chạy lui, tới chỗ nào cũng đụng đầu vô lưới rập. Không phải vì chàng sợ phụ thân tới nơi, mà vì có một cô nương nhu mì êm ả đứng nấp cách mình rất gần, khiến lòng chàng nẩy ra cảm giác kỳ lạ.
Vi Cự Phu bước mỗi lúc một gần lại. Tiếng chân ông đã nghe rõ.
Vi Quân Hiệp hé mắt ra nhìn trộm thì thấy phụ thân hai tay chắp sau lưng, cúi đầu lững thững tiến vào. Vẻ mặt ông cực kỳ trầm trọng.
Ông đến nơi đưa mắt nhìn chàng, thốt nhiên khẽ buông một tiếng thở dài, rồi ngồi xuống giường.
Vi Quân Hiệp lên tiếng vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, vì trước nay phụ thân chàng mỗi khi đến phòng mình chỉ để đôn đốc việc luyện tập võ công, chứ chưa từng vào phòng ngồi lúc nào bao giờ. Sao bữa nay, ông lại có thái độ khác thường như vậy?
Chàng tiếp tục giả vờ ngủ, không lên tiếng chào hỏi phụ thân.
Một lúc sau, bỗng thấy Vi Cự Phu cất tiếng hỏi :
- Hiệp nhi! Sao con không cởi bỏ áo ra rồi hãy ngủ?
Vi Quân Hiệp từ từ mở mắt ra đáp :
- Hài nhi mệt quá. Gia gia đến đây từ lúc nào vậy?
Vi Cự Phu đáp :
- Ta vừa mới đến.
Ông liếc mắt nhìn chàng một lúc rồi đột nhiên buông tiếng thở dài, đứng dậy đi tới, đi lui mấy bước.
Vi Quân Hiệp thấy phụ thân có ý chưa muốn bỏ đi ngay, trong lòng chàng rất xao xuyến vì có Triển Phi Ngọc đứng nấp phía sau rèm. Chàng biết rằng phụ thân mình là người rất nghiêm nghị. Nếu ông phát giác ra trong phòng mình có giấu một cô gái nhỏ tất bị ông ngờ mình có hành vi bất chính, mà nổi trận lôi đình thì làm thế nào?
Chàng còn đang băn khoăn, bỗng thấy Vi Cự Phu đột nhiên ngẩng mặt ra nói :
- Chẳng có việc chi cả. Có điều cha con mình bình nhật ít khi gần nhau, như vậy tình phụ tử dường như cách biệt, nên bữa nay ta ngồi chơi một chút. Quân Hiệp con ơi! Có phải tưởng ta là người bất cần nhân tình thái quá không?
Vi Quân Hiệp trong lòng ngấm ngầm lo lắng. Chàng tự hỏi :
- Phụ thân mình trước nay chẳng bao giờ nói ra mấy lời từ ái, mà sao bữa nay nhằm lúc trong phòng mình có thiếu nữ ẩn nấp, những mới thổ lộ tâm tình?
Chàng vội đáp :
- Gia gia ơi! Khi nào kẻ làm con lại dám trách cha mẹ.
Vi Cự Phu thở dài nói :
- Thế thì hay lắm! Con nên biết rằng gia gia có chỗ khổ tâm không nói ra được.
Vi Cự Phu nói tới đây rồi đột nhiên ngừng lại. Ông lộ vẻ ngại ngùng tựa hồ như vô ý lỡ lời.
Vi Quân Hiệp không để ý gì đến thái độ của phụ thân, chàng ngập ngừng hỏi :
- Phải chăng...
Vi Cự Phu cũng ngổn ngang trăm mối bên lòng, nên không phát giác ra.
Vi Quân Hiệp có vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Ông gượng cười từ từ bước gần lại.
Vi Quân Hiệp toan ngồi dậy thì Vi Cự Phu đã tới trước mặt, đưa tay ra đặt lên vai chàng.
Lúc này, mắt ông quay mặt về phía bức rèm và rất gần Triển Phi Ngọc. Công lực ông cao cường, như thế Triển Phi Ngọc chỉ hơi nhúc nhích hay thở mạnh tất bị ông phát giác ngay.
Vi Cự Phu đột nhiên vỗ vai Vi Quân Hiệp hai cái rồi nói :
- Hiệp nhi! Võ công con hãy còn kém cỏi lắm. Con có vâng lời ta ở nhà, trong mười năm nữa đừng bước ra khỏi cửa để len lỏi vào chốn giang hồ, cũng là đem hết tâm trí vào việc luyện võ công không?
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra đáp :
- Gia gia! Con biết rằng, gia gia muốn cho con ở nhà khổ công tu luyện võ công. Nhưng con chưa hiểu tại sao gia gia lại không muốn cho con bôn tẩu giang hồ?
Vi Cự Phu đáp :
- Bước đường giang hồ cực kỳ nguy hiểm, mà võ công con chưa đủ chưa đủ sức đối phó. Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, há chẳng làm cho mẫu thân con phải đau lòng ư?
Giả tỷ lúc này, Vi Cự Phu nói về một vấn đề nào khác thì dĩ nhiên Vi Quân Hiệp ưng thuận ngay để ông vui lòng bỏ đi. Nhưng ông lại bắt chàng trong mười năm không được rời khỏi Vi gia trang thì thật là một điều rất khó chịu cho chàng. Chàng liền tìm cách chống chế :
- Con sẽ vào xin má má và biết rằng thế nào người cũng thuận cho con bôn tẩu giang hồ. Lần trước, con đi theo Viên sư thúc, há chẳng phải là ý kiến của má má đó ư?
Vi Cự Phu liền sa sầm nét mặt, lùi lại một bước hỏi gằn :
- Con không chịu nghe lời ta ư?
Vi Quân Hiệp không hiểu dũng khí từ đâu nhập vào người chàng, hay vì có Triển Phi Ngọc nấp phía sau bức rèm, chàng sợ nàng cười mình là kẻ tầm thường, liền ngửng đầu lên đáp :
- Thưa gia gia! Bất luận gia gia truyền dạy điều gì con cũng xin vâng. Duy điều này, con cảm thấy khó lòng tuân theo được như lời nghiêm huấn. Con là người đã học võ nghệ, đương nhiên phải làm điều nghĩa hiệp vì thiên hạ mà giải quyết chuyện bất bằng. Lẽ nào con ngồi ru rú trong nhà mười năm trời nữa, không ra ngoài mà chịu được?
Vi Cự Phu nét mặt xám ngắt nói :
- Lời ta đã nói ra, lẽ nào còn sửa đổi? Sau mười năm luyện tập võ công, con sẽ tiến bộ rất nhiều. Chẳng hơn bây giờ miễn cưỡng len lỏi vào trong võ lâm để chịu đựng những chuyện thị phi rắc rối.
Vi Quân Hiệp trong lòng nóng nảy, mặt chàng lợt lạt hỏi :
- Gia gia! Có phải gia gia cũng ngoài ba mươi mới bôn tẩu giang hồ, nên bắt con phải theo như vậy?
Vi Cự Phu quát lên :
- Không được vô lễ!
Ông giơ tay lên, tuy chưa đánh xuống, nhưng nội lực ông tràn ra làm lay động bức rèm...
Vi Quân Hiệp nghĩ bụng :
- Chi bằng mình hãy tạm thời vâng lời để người bỏ đi cho êm, rồi sau sẽ tính.
Trong lòng chàng còn đang tính kế, thì thấy phụ thân đột nhiên nhìn chòng chọc vào phía sau bức rèm, vẻ mặt có điều khác lạ. Rồi trầm giọng quát hỏi :
- Kẻ nào đứng sau rèm?
Vi Quân Hiệp xua tay loạn lên đáp :
- Gia gia ơi! Con xin vâng lời gia gia... sau rèm không có ai hết.
Vi Cự Phu vung tay một cái. Một luồng kình phong hất chàng ra xa mấy bước. Ông giơ ngón tay giữa ra, điểm vào phía bức rèm. Một luồng chỉ phong phát ra đánh rầm một tiếng.
Vi Quân Hiệp khi thấy thái độ của phụ thân thì đã ngấm ngầm kinh hãi, lại nghe tiếng sầm dữ dội liền quay nhìn vào thì thấy bức tường phía sau phòng đã đổ xuống, chàng càng kinh hãi vô cùng.
Diễn biến này cũng làm cho Vi Cự Phu kinh hãi không kém, vì ông tự biết công lực mình không được mạnh đến thế. Đương nhiên là người đứng nấp sau bức rèm đã đánh đổ bức tường để tìm lối thoát thân.
Vi Cự Phu gầm lên một tiếng, lạng người phóng ra chỗ tường đổ. Ông thấp thoáng thấy phía trước có bóng một cô gái đang trốn chạy sang nhà bên.
Vi Cự Phu cực kỳ căm tức quát lên :
- Đứng lại!
Nhưng thân pháp thiếu nữ cực kỳ mau lẹ, Vi Cự Phu vừa dứt tiếng quát thì nàng đã chạy xa ra ngoài ba trượng.
Vi Cự Phu cười ha hả nói :
- Nếu để mi chạy thoát thì Vi mỗ còn mặt mũi nào mà đứng trong võ lâm nữa?
Ông rung hai tay lên một cái. Một luồng kình phong nổi lên ào ào. Người ông như con quái điểu lướt đi.
Triển Phi Ngọc tuy thân pháp rất lẹ làng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị Vi Cự Phu đuổi gần kịp.
Lúc này, Vi Quân Hiệp cũng đuổi theo phụ thân gọi to :
- Gia gia! Đừng đuổi nữa! Đừng đuổi nữa! Con xin vâng lời gia gia rồi!
Vi Cự Phu khi nào chịu nghe. Ông đuổi kịp Triển Phi Ngọc. Hai chân lướt qua đỉnh đầu nàng rồi hạ mình xuống cản đường.
Triển Phi Ngọc vội dừng chân rồi lùi lại mấy bước.
Vi Quân Hiệp trong lòng hoảng hốt không biết tìm cách nào để giải vây cho nàng.
Chàng đưa mắt nhìn Triển Phi Ngọc thì thấy chuyện bất ngờ không thể tưởng tượng được. Triển Phi Ngọc cực kỳ trấn tĩnh, chẳng chút hoang mang. Hơn nữa, trên môi nàng thoáng lộ một nụ cười. Nàng nói với Vi Cự Phu :
- Vi đại hiệp! Công lực đại hiệp vô cùng thâm hậu! Tiếng đồn quả đã không ngoa. Tiện nữ không biết tự lượng sức mình, dám múa rìu qua mắt thợ, thực là đáng buồn cười.
Vi Cự Phu ngẩn người ra ngó Triển Phi Ngọc một lúc, rồi quay lại hầm hầm nhìn Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp sợ hãi nhưng cũng mạnh dạn tiến lại gần phụ thân nói :
- Gia gia! Vụ này không liên quan gì đến cô nương này cả. Cô ta chỉ đến hỏi con xem em cô ấy đi đâu mà thôi!
Vi Cự Phu lạnh lùng hỏi :
- Em cô ta đi đâu? Cô đã là chị sao lại không biết, còn đến hỏi ngươi?
Vi Quân Hiệp chưng hửng, không biết trả lời ra sao thì Vi Cự Phu cười lạt, quay lại hỏi Triển Phi Ngọc :
- Sư trưởng cô là ai? Có thể nói cho ta nghe được không?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Tiên phụ trước đây vẫn ở trong hang Thúy Mộng. Chị em tiểu nữ cũng không biết tên họ người là gì?
Vi Cự Phu hỏi :
- Cô nương không biết tên, chả lẽ lại không biết họ nữa ư?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Tiên phụ họ Triển!
Vi Cự Phu ngẩn người ra, sắc diện ông thay đổi luôn, tỏ vẻ không bình tĩnh. Triển Phi Ngọc lại nói :
- Gia mẫu thì người ta thường kêu bằng Diệu Cô, mà không hiểu tên gì?
Nàng vừa nói câu này thì sắc mặt Vi Cự Phu càng trở nên lợt lạt. Ông quay lại mắng Vi Quân Hiệp :
- Quân súc sinh này giỏi thiệt!
Rồi ông xoay tay lại toan nắm lấy vai Triển Phi Ngọc. Nhưng thân pháp nàng linh hoạt phi thường. Nàng chỉ lạng người đi một cái là tránh khỏi thế công của Vi Cự Phu ngay.
Vừa tránh cho Vi Cự Phu không nắm trúng được vai mình, Triển Phi Ngọc vội nói :
- Vi đại hiệp! Tiểu nữ đến đây không có ác ý gì cả.
Vi Cự Phu không nói gì, cứ tiến lên một bước, ông giơ năm ngón tay như móc câu chụp xuống. Nhưng giữa lúc ấy, một đại hán hoảng hốt chạy vào nói :
- Thưa Trang chúa! Phạm đại hiệp ở Ngạc Nam đến đây một cách đột ngột và dường như có điều gì khó chịu lắm! Xin Trang chúa ra ngay.
Vi Cự Phu thộn mặt ra đáp :
- Rồi ta sẽ ra ngay bây giờ!
Nhưng đại hán vẫn bồn chồn nói :
- Xin Trang chúa ra ngay mới được!
Vi Cự Phu tức giận nói :
- Ta biết rồi!
Giữa lúc ấy, lại một đại hán nữa chạy vào thở hồng hộc nói :
- Thưa Trang chúa! Phạm lão gia đi thẳng tới chỗ phu nhân rồi. Không hiểu vì việc gì?
Vi Cự Phu la lên một tiếng kinh hoảng, tung người lên trên không và tiếng gầm vẫn tiếp tục phát ra, nghe như muốn thủng cả màng tai.
Vi Quân Hiệp mấy ngày đường nhọc mệt, vừa đặt mình xuống đã ngủ thiếp đi. Không biết chàng đã đã bao lâu. Lúc chàng tỉnh dậy, mắt nhắm, mắt mở thấy trước giường dường như có một người đứng đó, nhưng chàng chẳng quan tâm. Vì đây là nhà riêng của chàng, không phải như lúc bôn tẩu giang hồ thì còn sợ chi điều bất trắc.
Vi Quân Hiệp lại trở mình quay vào trong toan ngủ nữa. Nhưng lúc chàng vừa trở mình, đột nhiên phát giác ra người đứng trước tựa hồ là một cô gái.
Vi Quân Hiệp ngẩn người và nghĩ thầm :
- Có lẽ mình quá mỏi mệt nên hoa mắt chăng, phụ thân mình đã giữ gia pháp rất nghiêm ngặt. Trong tòa viện này chỉ để hai đứa tiểu đồng hầu hạ mà thôi. Người ngoài bất luận là ai cũng không được vào đây. Lẽ nào lại có thiếu nữ xuất hiện bên giường mình được.
Nghĩ vậy rồi chàng cũng chẳng buồn xem cho rõ, chi lên tiếng bảo :
- Đừng hỏi gì ta. Để cho ta ngủ lúc nữa đã!
Chàng vừa dứt lời bỗng nghe có tiếng một thiếu nữ ra chiều kinh hãi hỏi :
- Cần công tử! Tôi mạo muội đến đây để hỏi công tử một điều. Công tử có cho phép không?
Vi Quân Hiệp giật mình đánh thót một cái. Chàng vội vàng ngồi nhổm dậy, thì thấy quả thật có một thiếu nữ đứng ở trước giường. Chàng nhìn kỹ lại thì thiếu nữ này cúi đầu xuống, nét mặt ửng hồng, lộ vẻ thẹn thò. Nàng chính là cô chị của Triển Phi Yên.
Vi Quân Hiệp sợ hãi ấp úng hỏi :
- Cô nương...!
Chàng định hỏi “Cô nương đến đây có việc chi?” Nhưng rồi chàng nghĩ lại hỏi thế không tiện nên đổi giọng :
- Mời cô nương ngồi xuống.
Thiếu nữ rụt rè ngồi xuống ghế. Nàng vẫn cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp nữa. Nàng nói rất khẽ :
- Thiệt ra tiểu muội không dám đến phiền công tử nhưng vì mẫu thân bắt buộc, chẳng biết làm thế nào, đành phải đến đây kiếm công tử. Thật là chuyện bất đắc dĩ.
Vi Quân Hiệp vội đáp :
- Không hề chi! Cô nương có điều gì cần tại hạ giúp đỡ, xin cứ nói thẳng ra.
Bấy giờ, thiếu nữ mới ngửng đầu lên nhìn Vi Quân Hiệp, nàng càng lộ vẻ vô cùng cảm kích, hỏi :
- Tam muội tại hạ hiện giờ ở đâu? Công tử có biết chăng?
Vi Quân Hiệp sửng sốt hỏi lại :
- Tam cô nương? Không hiểu cô nương còn ở Phạm gia trang không?
Thiếu nữ cặp lông mày hơi nhíu lại hỏi :
- Phạm gia trang nào?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Tức là chỗ ở của Phạm Thư Trai đại hiệp. Nàng cải trang làm người đàn ông, mạo xưng là em của Tử Kim Thần Long Dương Phát và ép uổng tại hạ đến Phạm gia trang. Nàng nói năng có điều xúc phạm đến Phạm đại hiệp nên còn giữ lại ở đó.
Thiếu nữ đứng lên, từ từ buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Tam muội tại hạ thật là tệ quá. Y đi đến đâu là sinh chuyện đến đấy. Được Cần công tử chỉ bảo, tại hạ rất cảm ơn và xin cáo từ.
Thiếu nữ vừa nói vừa đi ra cửa.
Vi Quân Hiệp gọi giật lại :
- Triển cô nương! Xin cô nương hãy dừng bước!
Thiếu nữ đứng lại, ngoảnh mặt nhìn Vi Quân Hiệp một cái rồi lại cúi đầu xuống hỏi :
- Cần công tử! Công tử có điều chi dạy bảo?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Triển cô nương! Cô nương tới đây chắc đã biết tại hạ là họ Vi chứ đâu phải họ Cần.
Thiếu nữ cúi đầu xuống đáp :
- Tại hạ thấy gia mẫu xưng hô như vậy, dĩ nhiên tin chắc là gia mẫu không thể lầm được.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :
- Cô này tuy không có bộ mặt nguyệt thẹn hoa nhường bằng Triển Phi Yên, nhưng tính tình nhu thuận. Mình ngồi trước mặt cô như được tắm gội gió xuân, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng êm dịu.
Chàng ngẩn người ra nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi :
- Triển cô nương! Tại hạ chưa hiểu phương danh cô nương là gì? Xin cô nương vui lòng cho biết.
Thiếu nữ mặt đỏ bừng lên như đóa hoa hồng, ngượng ngùng đáp :
- Tại hạ... là Triển Phi Ngọc.
Vi Quân Hiệp nói :
- Tên cô cũng như người cô, thật là tuyệt đẹp.
Triển Phi Ngọc mặt càng đỏ thêm, nàng trở gót bước ra khỏi cửa.
Vi Quân Hiệp cũng bước xuống giường chạy theo gọi :
- Triển cô nương! Cô nương đi đâu vội thế?
Triển Phi Ngọc lại dừng bước, tỏ ra nàng cũng không muốn bỏ đi ngay, nhưng nàng quá thẹn mà thôi!
Vi Quân Hiệp trống ngực đánh thình thình. Chàng còn muốn nói nhiều nhưng không còn thốt ra được một lời.
Hai người nhìn nhau một lúc, Triển Phi Ngọc khẽ nói :
- Tiểu muội về thôi.
Vi Quân Hiệp không nghĩ ra được câu gì để lưu nàng lại. Trong lòng chàng rất nóng nảy bồn chồn.
Đột nhiên có tiếng quát từ đằng xa vọng lại :
- Các ngươi làm gì đó? Công tử đâu?
Vi Quân Hiệp giật mình nói :
- Gia gia tại hạ đến!
Triển Phi Ngọc hốt hoảng nói :
- Vậy tiểu muội phải đi ngay!
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Không được đâu! Cô nương ra ngoài tất gặp người ngay. Đành nấp ở trong phòng này một lúc rồi hãy hay.
Triển Phi Ngọc kinh hãi nói :
- Thế không được! Lỡ bị lịnh tôn phát giác... thì nguy quá.
Nàng nói mấy câu sau cùng mặt đỏ ra đến tận mang tai, rồi cúi đầu xuống.
Vi Quân Hiệp nói :
- Người không đứng lâu được. Cô nương ẩn nấp lẹ đi!...
Rồi không chờ Triển Phi Ngọc trả lời, Vi Quân Hiệp nắm lấy tay nàng.
Nhưng chàng vừa nắm lấy cánh tay Triển Phi Ngọc thì cũng vội buông ra ngay, vì chàng thấy hành động của mình mặc dầu vì thiện ý nhưng cũng có điều quá sỗ sàng. Chàng sợ rằng cử chỉ vô ý ấy có thể khiến nàng hiểu lầm và khinh rẻ mình.
Chính Vi Quân Hiệp cũng không hiểu tại sao chàng muốn cho Triển Phi Ngọc coi mình trọng vọng, mà chàng chỉ mong rằng mình đừng gieo vào đầu óc nàng một ấn tượng gì xấu xa.
Vi Quân Hiệp buông tay ra rồi nói :
- Triển cô nương! Gia gia tại hạ sắp đến nơi rồi đó. Cô nương ẩn lánh lẹ đi mới được!
Triển Phi Ngọc gật đầu ra chiều miễn cưỡng, rồi chạy vào phòng nấp vào phía sau bức màn.
Vi Quân Hiệp cũng vội để nguyên quần áo nằm xuống. Chàng sợ hãi chẳng khác gì tình trạng con hươu non chạy tới, chạy lui, tới chỗ nào cũng đụng đầu vô lưới rập. Không phải vì chàng sợ phụ thân tới nơi, mà vì có một cô nương nhu mì êm ả đứng nấp cách mình rất gần, khiến lòng chàng nẩy ra cảm giác kỳ lạ.
Vi Cự Phu bước mỗi lúc một gần lại. Tiếng chân ông đã nghe rõ.
Vi Quân Hiệp hé mắt ra nhìn trộm thì thấy phụ thân hai tay chắp sau lưng, cúi đầu lững thững tiến vào. Vẻ mặt ông cực kỳ trầm trọng.
Ông đến nơi đưa mắt nhìn chàng, thốt nhiên khẽ buông một tiếng thở dài, rồi ngồi xuống giường.
Vi Quân Hiệp lên tiếng vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, vì trước nay phụ thân chàng mỗi khi đến phòng mình chỉ để đôn đốc việc luyện tập võ công, chứ chưa từng vào phòng ngồi lúc nào bao giờ. Sao bữa nay, ông lại có thái độ khác thường như vậy?
Chàng tiếp tục giả vờ ngủ, không lên tiếng chào hỏi phụ thân.
Một lúc sau, bỗng thấy Vi Cự Phu cất tiếng hỏi :
- Hiệp nhi! Sao con không cởi bỏ áo ra rồi hãy ngủ?
Vi Quân Hiệp từ từ mở mắt ra đáp :
- Hài nhi mệt quá. Gia gia đến đây từ lúc nào vậy?
Vi Cự Phu đáp :
- Ta vừa mới đến.
Ông liếc mắt nhìn chàng một lúc rồi đột nhiên buông tiếng thở dài, đứng dậy đi tới, đi lui mấy bước.
Vi Quân Hiệp thấy phụ thân có ý chưa muốn bỏ đi ngay, trong lòng chàng rất xao xuyến vì có Triển Phi Ngọc đứng nấp phía sau rèm. Chàng biết rằng phụ thân mình là người rất nghiêm nghị. Nếu ông phát giác ra trong phòng mình có giấu một cô gái nhỏ tất bị ông ngờ mình có hành vi bất chính, mà nổi trận lôi đình thì làm thế nào?
Chàng còn đang băn khoăn, bỗng thấy Vi Cự Phu đột nhiên ngẩng mặt ra nói :
- Chẳng có việc chi cả. Có điều cha con mình bình nhật ít khi gần nhau, như vậy tình phụ tử dường như cách biệt, nên bữa nay ta ngồi chơi một chút. Quân Hiệp con ơi! Có phải tưởng ta là người bất cần nhân tình thái quá không?
Vi Quân Hiệp trong lòng ngấm ngầm lo lắng. Chàng tự hỏi :
- Phụ thân mình trước nay chẳng bao giờ nói ra mấy lời từ ái, mà sao bữa nay nhằm lúc trong phòng mình có thiếu nữ ẩn nấp, những mới thổ lộ tâm tình?
Chàng vội đáp :
- Gia gia ơi! Khi nào kẻ làm con lại dám trách cha mẹ.
Vi Cự Phu thở dài nói :
- Thế thì hay lắm! Con nên biết rằng gia gia có chỗ khổ tâm không nói ra được.
Vi Cự Phu nói tới đây rồi đột nhiên ngừng lại. Ông lộ vẻ ngại ngùng tựa hồ như vô ý lỡ lời.
Vi Quân Hiệp không để ý gì đến thái độ của phụ thân, chàng ngập ngừng hỏi :
- Phải chăng...
Vi Cự Phu cũng ngổn ngang trăm mối bên lòng, nên không phát giác ra.
Vi Quân Hiệp có vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Ông gượng cười từ từ bước gần lại.
Vi Quân Hiệp toan ngồi dậy thì Vi Cự Phu đã tới trước mặt, đưa tay ra đặt lên vai chàng.
Lúc này, mắt ông quay mặt về phía bức rèm và rất gần Triển Phi Ngọc. Công lực ông cao cường, như thế Triển Phi Ngọc chỉ hơi nhúc nhích hay thở mạnh tất bị ông phát giác ngay.
Vi Cự Phu đột nhiên vỗ vai Vi Quân Hiệp hai cái rồi nói :
- Hiệp nhi! Võ công con hãy còn kém cỏi lắm. Con có vâng lời ta ở nhà, trong mười năm nữa đừng bước ra khỏi cửa để len lỏi vào chốn giang hồ, cũng là đem hết tâm trí vào việc luyện võ công không?
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra đáp :
- Gia gia! Con biết rằng, gia gia muốn cho con ở nhà khổ công tu luyện võ công. Nhưng con chưa hiểu tại sao gia gia lại không muốn cho con bôn tẩu giang hồ?
Vi Cự Phu đáp :
- Bước đường giang hồ cực kỳ nguy hiểm, mà võ công con chưa đủ chưa đủ sức đối phó. Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, há chẳng làm cho mẫu thân con phải đau lòng ư?
Giả tỷ lúc này, Vi Cự Phu nói về một vấn đề nào khác thì dĩ nhiên Vi Quân Hiệp ưng thuận ngay để ông vui lòng bỏ đi. Nhưng ông lại bắt chàng trong mười năm không được rời khỏi Vi gia trang thì thật là một điều rất khó chịu cho chàng. Chàng liền tìm cách chống chế :
- Con sẽ vào xin má má và biết rằng thế nào người cũng thuận cho con bôn tẩu giang hồ. Lần trước, con đi theo Viên sư thúc, há chẳng phải là ý kiến của má má đó ư?
Vi Cự Phu liền sa sầm nét mặt, lùi lại một bước hỏi gằn :
- Con không chịu nghe lời ta ư?
Vi Quân Hiệp không hiểu dũng khí từ đâu nhập vào người chàng, hay vì có Triển Phi Ngọc nấp phía sau bức rèm, chàng sợ nàng cười mình là kẻ tầm thường, liền ngửng đầu lên đáp :
- Thưa gia gia! Bất luận gia gia truyền dạy điều gì con cũng xin vâng. Duy điều này, con cảm thấy khó lòng tuân theo được như lời nghiêm huấn. Con là người đã học võ nghệ, đương nhiên phải làm điều nghĩa hiệp vì thiên hạ mà giải quyết chuyện bất bằng. Lẽ nào con ngồi ru rú trong nhà mười năm trời nữa, không ra ngoài mà chịu được?
Vi Cự Phu nét mặt xám ngắt nói :
- Lời ta đã nói ra, lẽ nào còn sửa đổi? Sau mười năm luyện tập võ công, con sẽ tiến bộ rất nhiều. Chẳng hơn bây giờ miễn cưỡng len lỏi vào trong võ lâm để chịu đựng những chuyện thị phi rắc rối.
Vi Quân Hiệp trong lòng nóng nảy, mặt chàng lợt lạt hỏi :
- Gia gia! Có phải gia gia cũng ngoài ba mươi mới bôn tẩu giang hồ, nên bắt con phải theo như vậy?
Vi Cự Phu quát lên :
- Không được vô lễ!
Ông giơ tay lên, tuy chưa đánh xuống, nhưng nội lực ông tràn ra làm lay động bức rèm...
Vi Quân Hiệp nghĩ bụng :
- Chi bằng mình hãy tạm thời vâng lời để người bỏ đi cho êm, rồi sau sẽ tính.
Trong lòng chàng còn đang tính kế, thì thấy phụ thân đột nhiên nhìn chòng chọc vào phía sau bức rèm, vẻ mặt có điều khác lạ. Rồi trầm giọng quát hỏi :
- Kẻ nào đứng sau rèm?
Vi Quân Hiệp xua tay loạn lên đáp :
- Gia gia ơi! Con xin vâng lời gia gia... sau rèm không có ai hết.
Vi Cự Phu vung tay một cái. Một luồng kình phong hất chàng ra xa mấy bước. Ông giơ ngón tay giữa ra, điểm vào phía bức rèm. Một luồng chỉ phong phát ra đánh rầm một tiếng.
Vi Quân Hiệp khi thấy thái độ của phụ thân thì đã ngấm ngầm kinh hãi, lại nghe tiếng sầm dữ dội liền quay nhìn vào thì thấy bức tường phía sau phòng đã đổ xuống, chàng càng kinh hãi vô cùng.
Diễn biến này cũng làm cho Vi Cự Phu kinh hãi không kém, vì ông tự biết công lực mình không được mạnh đến thế. Đương nhiên là người đứng nấp sau bức rèm đã đánh đổ bức tường để tìm lối thoát thân.
Vi Cự Phu gầm lên một tiếng, lạng người phóng ra chỗ tường đổ. Ông thấp thoáng thấy phía trước có bóng một cô gái đang trốn chạy sang nhà bên.
Vi Cự Phu cực kỳ căm tức quát lên :
- Đứng lại!
Nhưng thân pháp thiếu nữ cực kỳ mau lẹ, Vi Cự Phu vừa dứt tiếng quát thì nàng đã chạy xa ra ngoài ba trượng.
Vi Cự Phu cười ha hả nói :
- Nếu để mi chạy thoát thì Vi mỗ còn mặt mũi nào mà đứng trong võ lâm nữa?
Ông rung hai tay lên một cái. Một luồng kình phong nổi lên ào ào. Người ông như con quái điểu lướt đi.
Triển Phi Ngọc tuy thân pháp rất lẹ làng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị Vi Cự Phu đuổi gần kịp.
Lúc này, Vi Quân Hiệp cũng đuổi theo phụ thân gọi to :
- Gia gia! Đừng đuổi nữa! Đừng đuổi nữa! Con xin vâng lời gia gia rồi!
Vi Cự Phu khi nào chịu nghe. Ông đuổi kịp Triển Phi Ngọc. Hai chân lướt qua đỉnh đầu nàng rồi hạ mình xuống cản đường.
Triển Phi Ngọc vội dừng chân rồi lùi lại mấy bước.
Vi Quân Hiệp trong lòng hoảng hốt không biết tìm cách nào để giải vây cho nàng.
Chàng đưa mắt nhìn Triển Phi Ngọc thì thấy chuyện bất ngờ không thể tưởng tượng được. Triển Phi Ngọc cực kỳ trấn tĩnh, chẳng chút hoang mang. Hơn nữa, trên môi nàng thoáng lộ một nụ cười. Nàng nói với Vi Cự Phu :
- Vi đại hiệp! Công lực đại hiệp vô cùng thâm hậu! Tiếng đồn quả đã không ngoa. Tiện nữ không biết tự lượng sức mình, dám múa rìu qua mắt thợ, thực là đáng buồn cười.
Vi Cự Phu ngẩn người ra ngó Triển Phi Ngọc một lúc, rồi quay lại hầm hầm nhìn Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp sợ hãi nhưng cũng mạnh dạn tiến lại gần phụ thân nói :
- Gia gia! Vụ này không liên quan gì đến cô nương này cả. Cô ta chỉ đến hỏi con xem em cô ấy đi đâu mà thôi!
Vi Cự Phu lạnh lùng hỏi :
- Em cô ta đi đâu? Cô đã là chị sao lại không biết, còn đến hỏi ngươi?
Vi Quân Hiệp chưng hửng, không biết trả lời ra sao thì Vi Cự Phu cười lạt, quay lại hỏi Triển Phi Ngọc :
- Sư trưởng cô là ai? Có thể nói cho ta nghe được không?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Tiên phụ trước đây vẫn ở trong hang Thúy Mộng. Chị em tiểu nữ cũng không biết tên họ người là gì?
Vi Cự Phu hỏi :
- Cô nương không biết tên, chả lẽ lại không biết họ nữa ư?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Tiên phụ họ Triển!
Vi Cự Phu ngẩn người ra, sắc diện ông thay đổi luôn, tỏ vẻ không bình tĩnh. Triển Phi Ngọc lại nói :
- Gia mẫu thì người ta thường kêu bằng Diệu Cô, mà không hiểu tên gì?
Nàng vừa nói câu này thì sắc mặt Vi Cự Phu càng trở nên lợt lạt. Ông quay lại mắng Vi Quân Hiệp :
- Quân súc sinh này giỏi thiệt!
Rồi ông xoay tay lại toan nắm lấy vai Triển Phi Ngọc. Nhưng thân pháp nàng linh hoạt phi thường. Nàng chỉ lạng người đi một cái là tránh khỏi thế công của Vi Cự Phu ngay.
Vừa tránh cho Vi Cự Phu không nắm trúng được vai mình, Triển Phi Ngọc vội nói :
- Vi đại hiệp! Tiểu nữ đến đây không có ác ý gì cả.
Vi Cự Phu không nói gì, cứ tiến lên một bước, ông giơ năm ngón tay như móc câu chụp xuống. Nhưng giữa lúc ấy, một đại hán hoảng hốt chạy vào nói :
- Thưa Trang chúa! Phạm đại hiệp ở Ngạc Nam đến đây một cách đột ngột và dường như có điều gì khó chịu lắm! Xin Trang chúa ra ngay.
Vi Cự Phu thộn mặt ra đáp :
- Rồi ta sẽ ra ngay bây giờ!
Nhưng đại hán vẫn bồn chồn nói :
- Xin Trang chúa ra ngay mới được!
Vi Cự Phu tức giận nói :
- Ta biết rồi!
Giữa lúc ấy, lại một đại hán nữa chạy vào thở hồng hộc nói :
- Thưa Trang chúa! Phạm lão gia đi thẳng tới chỗ phu nhân rồi. Không hiểu vì việc gì?
Vi Cự Phu la lên một tiếng kinh hoảng, tung người lên trên không và tiếng gầm vẫn tiếp tục phát ra, nghe như muốn thủng cả màng tai.
Tác giả :
Kim Dung