Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 10 10 Bánh Kem Tiên Sinh Nếm Thử Không
Nói là sẽ về sớm một chút, nhưng cũng chẳng sớm hơn là bao, buổi tối An Lê không ăn cơm, lúc sáng sau khi gọi điện Trần Thừa Phong cậu liền cảm thấy khẩn trương.
Nghĩ đến là mình chủ động tìm Trần Thừa Phong, cậu lại hốt hoảng trong lòng, không được tự nhiên, như bị lột sạch đứng trước mặt Trần Thừa Phong, sợ gặp người khác, nhưng lại không thể không gặp.
Thấy người đã về, An Lê ngồi trên sô pha ở đại sảnh tầng một, dáng người nhỏ xinh dường như chìm xuống, không tiếng động ngoan ngoãn như một tinh linh, làm Trần Thừa Phong ngứa ngáy.
Cha mẹ hắn mất sớm, không biết cảm giác nuôi một con mèo trong nhà lại như thế này, có cảm giác...!mong chờ hắn về nhà, không biết có phải là áo giác của mình hay không.
Biệt thự Trần gia là một căn nhà ba tầng kiểu Tây, tầng một là phòng khách và phòng bếp, còn có nhà kho và hai phòng ngủ cho khách, tầng hai là hai phòng ngủ chính và thư phòng, tầng ba là tầng gác mái.
Ngày thường An Lê ở tầng hai, nếu không có việc gì sẽ ngồi ở phòng khách xem TV.
Cả ngày hôm nay cậu đều khẩn trương, khẩn trương chờ Trần Thừa Phong về nhà.
Trần Thừa Phong mặc tây trang ngay ngắn, trên mặt biểu tình gì đặc biệt, cầm một tập công văn và một cái hộp nhỏ đựng bánh kem, “Ăn cơm chưa?” Hắn hỏi.
An Lê lắc đầu, rũ mắt không nói chuyện.
“Có đói không?”
Vẫn không có động tĩnh gì, Trần Thừa Phong nghĩ không phải người này gọi điện cho mình sao? Hắn còn sợ sẽ dọa đến người này, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kem còn cố ý dừng xe mua một cái, hiện tại là ý gì đây.
“Không đói cũng lại đây ăn đi.” Trần Thừa Phong vươn tay kéo An Lê, túm người muốn đi đến bàn ăn, An Lê bị túm một cái liền đứng lên, thân hình lảo đảo.
Còn chưa được hai bước, Trần Thừa Phong đã chú ý đến đôi chân trơn bóng của An Lê, ngón chân trắng nõn phấn hồng đáng yêu, trên người không mặc áo sơ mi mỏng mà một cái áo trắng, cảm giác lúc sờ vào không tồi, quần ngủ tơ lụa rũ xuống.
“Dép đâu?”
Tuy vừa mới vào thu, nhưng đã không còn ấm nữa, sàn nhà cẩm thạch có chút lạnh, đi chân không rất dễ bị cảm.
Trần Thừa Phong cau mày hỏi, An Lê chạy nhanh đến sô pha xỏ dép lê, đi theo Trần Thừa Phong vào nhà ăn.
Hôm nay cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, ví dụ như làm thế nào để khiến Trần tiên sinh thích mình, làm thế nào để lấy lòng hắn, chỉ là một người đàn ông lấy lòng một người đàn ông khác đâu phải chuyện dễ dàng?
An Lê ngồi đối diện Trần Thừa Phong, quản gia Lý thấy người đã trở lại, đang ở cùng An Lê, không quấy rầy nhiều, hâm nóng bữa tối bưng lên bàn ăn.
An Lê vẫn luôn không nói một lời, nắm chặt nắm tay nhỏ nhìn đầu gối, trốn tránh ánh mắt của Trần Thừa Phong.
Cho nên giữa hai người lại có cảm giác cực kỳ an tĩnh.
Trần Thừa Phong đẩy bánh kem đến trước mặt An Lê, “Ăn đi.”
Ngữ khí ra lệnh, không cho phép cậu phản kháng.
An Lê chu miệng, vươn tay mở hộp bánh, bánh kem được làm rất khéo léo, phía trên còn có một quả anh đào, hai bên đều là dâu tây, nhìn rất ngon.
“Tiên sinh… không ăn ạ?” Cậu thử hỏi, sau đó cầm dĩa xúc một miếng, đưa tới trước mặt Trần Thừa Phong, “Tiên sinh nếm thử không ạ?”
Trần Thừa Phong cong môi, cảm thấy thú vị, hắn nhìn An Lê sợ hãi, cái tay xúc bánh kem run rẩy không ra bộ dáng gì, hắn cũng sẽ không ăn thịt cậu, cậu sợ cái gì?
“Tôi không thích ăn ngọt.”
An Lê xấu hổ thu dĩa về, “A…”
“Bọn họ nói cậu ăn rất ít.”.