Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
Chương 14: Đêm trước hải đường còn e ấp
“Trẫm vừa tiến cung, trong cung liền bị cháy, tất nhiên đã làm cho quần thần sinh nghi, trước mắt sợ là bọn người Hà Thừa tướng đều tiến cung xem xét tình hình, làm sao có thời giờ mà làm chuyện này với ngươi.” Tuyên đế rũ mắt nhìn về phía cái tay đang cầm nắm của Chu Huyên: “Nhưng chuyện Lâm Xuyên vương không thể đáp ứng A Huyên, trẫm lại có thể đáp ứng Đại tướng quân. Ngày mai sau khi đăng cơ, trẫm sẽ dời đến Duyên Phúc cung, ngươi hãy theo trẫm cùng đi.”
Chu Huyên trên tay hơi dùng sức, quỳ xuống bên cạnh hắn, ngửa đầu đáp: “Thần tuân chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tuyên đế trước để y hành lễ với mình, sau mới đỡ lấy cánh tay y, đem người dìu đứng lên, nhìn không trung ngoài cửa sổ đã nổi lên sắc hồng, nói: “Ấu Đạo chắc đã ở ngoài cửa cung, ngươi phái người đem y tiến vào, ta muốn an bài kĩ lưỡng một hồi rồi mới đi gặp chúng thần.”
Chu Huyên theo lời ra ngoài phân phó. Không lâu sau, một trận tiếng vó ngựa đạp vỡ thanh u ngoài cửa điện, Thuần Vu Gia mang theo tiếng bước chân có chút hỗn loạn tiến vào. Đầu cũng không ngẩng lên, vào cửa điện liền quỳ xuống, trước tiên chúc mừng Tuyên đế đã được như nguyện.
Tuyên đế mỉm cười với hắn: “Ấu Đạo tới thật nhanh, trẫm có chuyện đang chờ ngươi.”
Thuần Vu Gia liền đứng dậy đi về phía Tuyên đế, cầm trên bàn hai bức di chiếu xem qua, cảm thấy không có khuyết điểm, liền đáp: “Chiếu thư này không có vấn đề, nhưng việc hỏa thiêu cung điện không thể che lấp, cần phải đem chuyện phản loạn này đẩy đến trên người hậu cung. Ngô hoàng vừa có thể mang danh cứu giá, vừa tránh khỏi dính dáng đến chuyện hành thích vua.”
Tuyên đế cười lạnh một tiếng: “Thiên hạ lúc này đã rơi vào tay trẫm, há có kẻ dám ngăn trở. Việc này có Ấu Đạo an bài chu đáo, trẫm sẽ theo lời ngươi nói mà hành sự.”
Thuần Vu Gia trong lúc nói chuyện, thấy Chu Huyên ngồi bên cạnh Tuyên đế, biểu tình tự nhiên không hề có ý kiêng dè, liền biết chuyện hôm nay là công lao của ai. Bởi vậy y cũng không nhiều lời, hướng Chu Huyên gật đầu, liền đem tính toán của mình trình bày cặn kẽ.
Đợi đến lúc lửa ở Phúc Ninh cung được dập tắt, vết máu đầy mặt đất cũng được thu dọn sạch sẽ, Tuyên đế mới phân phó người gõ kẻng, triệu quần thần vào cung, tuyên bố tin tức Thành Đế băng hà.
Ngự lâm quân hiện giờ đã ở trong tay Chu Huyên, tình thế trong cung cũng đã được ổn định lại. Lúc văn võ bá quan vào cung, Tuyên đế đã thay đổi quần áo trắng đứng ở đại điện, mặt đầy nước mắt mà lấy ra di chiếu, cũng đem toàn bộ sự việc đêm qua đẩy đến trên người gia tộc của Thục phi Trương thị.
“Bổn vương phụng chỉ vào cung hầu bệnh, đêm qua lúc cùng Thánh Thượng gặp nhau xong thì ngủ lại tại Cảnh Phúc điện, không ngờ trong đêm liền có tặc nhân lẻn vào muốn mưu hại bổn vương. May mà có thị vệ liều chết bảo vệ, bổn vương liền chạy đến Phúc Ninh cung cứu giá, ai ngờ tiên đế bị tặc nhân làm cho kinh hoảng, vết thương cũ phát tác mà băng hà……”
Trương thị rốt cuộc có bị oan hay không đã không quan trọng. Bên ngoài Văn Đức Điện, thủ vệ Chu Huyên an bài đã bao vậy chặt chẽ xung quanh, kẻ nào dám không tin lời này, thì đừng mong có thể sống sót mà bước ra khỏi cung.
Mùng bốn tháng giêng, Tuyên đế đăng cơ. Lần đăng cơ này so với đời trước sớm hơn hai năm, nhưng lại không thể như đời trước hai tay đều sạch sẽ.
Phía trên đại điển, Chu Huyên vẫn chưa xuất hiện.
Ngày đó ba người thương nghị hồi lâu, cuối cùng quyết định, không thể để lộ tin tức Chu Huyên theo hắn cùng hồi kinh, chỉ làm bộ Tuyên đế ở Cảnh Phúc điện bị tặc nhân tập kích, dưới sự tương trợ của Ngự lâm quân giết chết nghịch đảng.
Lúc thương nghị, Thuần Vu Gia tự có chút cảm giác làm phản tặc, đã lên tiếng khuyên can: “Ngô hoàng nhập kinh có chiếu chỉ do Thành đế tự tay viết làm bằng chứng, nhưng nếu Đại tướng quân cũng cùng ngài hồi triều, còn quang minh chính đại mà xuất hiện ở trong cung, chuyện này liền trở thành một nghi vấn lớn.”
Tuyên đế có ý kêu Chu Huyên sớm ngày trở lại trong quân, trước tiên lo việc bình loạn ở Tuyên Phủ. Chu Huyên lại sợ y đi rồi không ai trấn giữ nếu trường hợp xấu xảy ra, bởi vậy vẫn luôn không chịu đáp ứng, tự thỉnh cải trang làm thị vệ lưu lại bên cạnh Tuyên đế.
Lúc thượng triều, Tuyên đế không đề cập đến nguyên nhân y rời khỏi kinh thành, chỉ ban ý chỉ đại xá thiên hạ, miễn thuế nhiều tỉnh thành, đề bạt cùng tiến phong quan tước cho Thuần Vu Gia và tâm phúc tại vương phủ.
Sau khi ổn định triều chính, làm cho chúng thần văn võ thừa nhận tân quân là hắn, Tuyên đế liền đem Chu Huyên tạm lưu lại tại Hội Ninh điện.
Trong điện ánh nến lập lòe, màn trướng trùng điệp, cung nhân nội thị sớm đã bị Tuyên đế cho lui. Vương Nghĩa đem Chu Huyên dẫn tới trong điện, khẽ nhếch đôi môi, cung kính mà lui xuống, đến ngoài cửa còn nhìn xung quanh một phen, sợ có người quấy rầy Thánh Thượng cùng Đại tướng quân. Hiện giờ Tuyên đế đã là hoàng đế, tự nhiên sẽ không lại mưu phản, hẳn là bàn bạc âm mưu khác…… khụ, có lẽ là việc trong quân?
Bất luận thế nào, y cũng không dám nghe lén, cẩn thận đứng canh bên ngoài, ở trong gió lạnh rít rào tự mình vì Tuyên đế thủ vệ.
Chu Huyên bước vào cửa, cảm thấy trong điện tối tăm mờ ảo, so với ngày thường khác biệt rất lớn. Sau khi tiếng thông truyền vang lên một lúc, liền nghe được thanh âm Tuyên đế truyền ra mang chút mỏi mệt khàn khàn: “A Huyên, tới đây đi.”
Chu Huyên liền vòng qua bình phong, bước vào bên trong tẩm điện. Không khí trong phòng ấm áp, trên bàn dài chỉ để hai ngón nến cháy yếu ớt, tim nến bị cháy gần hết, ánh lửa lay động phía trên chỉ có thể chiếu sáng một khoảng ngắn. Y liền đi qua lấy cây kéo muốn cắt bấc đèn, lại bị tuyên đế quát bảo ngưng lại: “Không cần động, A Huyên, đến nơi này của trẫm.”
Câu nói mười phần bình đạm, nhưng Chu Huyên lại há có thể không biết hàm ý trong đó? Y cảm thấy tim đập cực nhanh, đem kéo trên tay buông xuống, xoay người nhìn phía giường. Tuyên đế mặc một thân áo ngủ trắng như tuyết, tóc dài xõa tung, đang ngồi ở mép giường nhìn y.
Y chớp chớp mắt, bước tới cạnh giường cúi người hành lễ: “Thần Chu Huyên tham kiến ngô hoàng.”
Tuyên đế đứng lên nâng cánh tay y, hướng y mỉm cười: “A Huyên, trẫm ngày gần đây chính vụ vội vã, ước định tại Hội Ninh cung thật đã chậm trễ với ngươi. Hôm nay trẫm liền toại nguyện cho ngươi, ngươi cũng có thể sớm chút quay về Tuyên Phủ.”
Chu Huyên vốn dĩ trong lòng tràn đầy vui mừng, sau khi nghe Tuyên đế có ý đem y đuổi về trong quân, lòng liền lạnh một nửa, có chút trách cứ hắn hiểu lầm mình, lùi lại hai bước nói: “Lâm…… Hoàng Thượng hiểu lầm, thần cũng không có ý bức bách Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không muốn, hẹn ước lúc trước coi như thần chưa từng đề cập qua, cần gì phải như thế!”
Tuyên đế chậm rãi đứng lên, tiến tới lôi kéo tay áo y, nói: “A Huyên vì trẫm lập được công tích, trẫm lại không thể quang minh chính đại mà ban thưởng cho ngươi. Ngươi nếu không trở về trong quân, trẫm làm sao tìm được cớ mà gia ân hậu thưởng? Có ân không thưởng, trẫm trong lòng luôn cảm thấy thực có lỗi với ngươi.”
Chu Huyên cười khổ một tiếng: “Thần làm tất cả đều không phải vì cầu ban thưởng, chỉ là xuất phát từ một mảnh tình riêng mà thôi……” Nói rồi lại xoay chuyển cổ tay, cầm lấy cái tay đang lôi kéo của Tuyên đế, năm ngón tay dùng sức, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay hắn.
“Lâm Xuyên, ngươi…… thật sự nguyện ý?”
Tuyên đế gật đầu, ngồi lại trên giường nhìn hắn cười nói: “Trẫm chỉ sợ cho ngươi còn chưa đủ nhiều. Chờ ngươi dẹp loạn Tây Nhung trở về, trẫm sẽ vì ngươi tự mình mở yến tiệc chúc mừng, đến lúc đó ngươi muốn thứ gì, chỉ cần nói với trẫm.”
Chu Huyên trong lòng ấm áp, liền cũng thuận theo ngồi vào trên giường, bàn tay luồng vào bên trong mái tóc của Tuyên đế, cúi đầu đem môi bao phủ lên, hết sức triền miên mà hôn.
Kỹ xảo của y tuy không thuần thục bằng Thành Đế, nhưng môi lưỡi xâm nhập cùng bàn tay đang vuốt ve đều mang theo mười phần sức lực, cuồng dã mà xâm chiếm. Tuyên đế thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị y xoa nắn vài cái, toàn thân liền nhũn ra, run rẩy mà đem hai chân cọ lên.
Trên người Tuyên đế chỉ khoác một chiếc áo ngủ dài, bị Chu Huyên ôm hôn một trận, đai lưng lỏng lẻo liền lộ ra da thịt. Những dấu vết cũ trên người hắn cơ hồ đã tan biến không còn vết tích, lúc này đập vào mắt chỉ còn da thịt trắng mịn tinh tế mềm mại, phong tình vạn chủng.
Chu Huyên nhìn thấy càng thêm cẩn thận, đem hắn ôm đến bên trong giường, bản thân thì ngồi ở một bên thay quần áo. Tóc của Tuyên đế vài sợi còn quấn trên cổ tay Chu Huyên, hai người đều không chú ý tới, đến khi y cởi bao cổ tay làm đau Tuyên đế mới phát hiện.
Chu Huyên liền đem những sợi tóc kia cẩn thận tháo xuống, đặt ở cạnh người mình. Khi đã cởi xong toàn bộ quần áo, lại đem búi tóc trên đầu mở ra, sau đó âm thầm lặng lẽ đem tóc của mình cùng tóc Tuyên đế cột lại với nhau.
Phu thê kết tóc, ái ân không rời.
Chu Huyên tuy biết giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là thân phận quân thần, chút tình cảm không thể phơi bày ra ánh sáng này cũng không thể dài lâu, nhưng trong thâm tâm y vẫn hy vọng có thể giống như phu thê bình thường, ngày ngày bên nhau, mãi cho đến răng long đầu bạc.
Y cầm lấy đuôi tóc, nhẹ nhàng quét về phía ngực của Tuyên đế. Thân mình Tuyên đế run rẩy một trận, giơ tay bắt lấy cổ tay y, thấp giọng kêu lên: “A Huyên, không cần……” Một tiếng này của hắn ngay khi Chu Huyên cúi đầu ngậm lấy ngực trái liền đột nhiên cất cao, rồi chậm rãi hạ xuống, biến đổi thành nhu mị mà thấp giọng khóc.
Chu Huyên ra sức dùng miệng liếm mút một bên đầu nhũ, bên kia thì dùng tay bắt đầu xoa nắn vuốt ve, nhìn nó từ từ đứng lên.
Tuyên đế thân mình căng chặt, đầu ngưỡng về phía sau, hé miệng thở dốc thật sâu, hai chân giao triền, khó nhịn mà bắt đầu cọ xát trên giường, tay không nhịn được vươn đến phía dưới.
Chu Huyên nhanh nhẹn đem đôi tay kia bắt lấy khép lại bên nhau, mạnh mẽ ấn giữ ở trên chiếc bụng nhỏ của Tuyên đế, chính mình tách ra hai chân hắn, quỳ gối ở giữa mà hôn môi, ôn nhu đến gần như thành kính mà nói: “Thần có thể được gần thiên tử, đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không dám lại có ý nghĩ khác. Hoàng Thượng, xin thứ cho thần làm càn……”
Y duỗi tay cầm lấy đôi chân mềm dẻo mà tràn đầy sức lực kia, dùng sức nâng lên, đè ở hai bên người Tuyên đế, lộ ra nơi tư mật từng làm cho y vô hạn vui thích trước đây. Nơi này vẫn đẹp đẽ và kì diệu giống như trong trí nhớ của y. Tuyên đế toàn thân đã ửng hồng như có ngọn lửa thiêu đốt, nơi đó không đợi y chạm vào liền đã nhẹ nhàng hé mở, mê hoặc đến khiến người ta muốn sa vào bên trong.
Tuyên đế cảm thấy hổ thẹn mà kêu lên: “A Huyên, chớ có nhìn……”
Chu Huyên ừ hử vài tiếng, hai mắt lại như mê muội mà nhìm chằm chằm vào nơi tư mật kia. Sau đó y liền cúi thấp đầu, ôn nhu hôn lên nơi mềm mại ấm áp động lòng người trong trí nhớ, đầu lưỡi chậm rãi thâm nhập vào bên trong.
Một đêm hẹn ước, màn trướng liền thấm đẫm hương vị tình dục say nồng.
Chu Huyên trên tay hơi dùng sức, quỳ xuống bên cạnh hắn, ngửa đầu đáp: “Thần tuân chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tuyên đế trước để y hành lễ với mình, sau mới đỡ lấy cánh tay y, đem người dìu đứng lên, nhìn không trung ngoài cửa sổ đã nổi lên sắc hồng, nói: “Ấu Đạo chắc đã ở ngoài cửa cung, ngươi phái người đem y tiến vào, ta muốn an bài kĩ lưỡng một hồi rồi mới đi gặp chúng thần.”
Chu Huyên theo lời ra ngoài phân phó. Không lâu sau, một trận tiếng vó ngựa đạp vỡ thanh u ngoài cửa điện, Thuần Vu Gia mang theo tiếng bước chân có chút hỗn loạn tiến vào. Đầu cũng không ngẩng lên, vào cửa điện liền quỳ xuống, trước tiên chúc mừng Tuyên đế đã được như nguyện.
Tuyên đế mỉm cười với hắn: “Ấu Đạo tới thật nhanh, trẫm có chuyện đang chờ ngươi.”
Thuần Vu Gia liền đứng dậy đi về phía Tuyên đế, cầm trên bàn hai bức di chiếu xem qua, cảm thấy không có khuyết điểm, liền đáp: “Chiếu thư này không có vấn đề, nhưng việc hỏa thiêu cung điện không thể che lấp, cần phải đem chuyện phản loạn này đẩy đến trên người hậu cung. Ngô hoàng vừa có thể mang danh cứu giá, vừa tránh khỏi dính dáng đến chuyện hành thích vua.”
Tuyên đế cười lạnh một tiếng: “Thiên hạ lúc này đã rơi vào tay trẫm, há có kẻ dám ngăn trở. Việc này có Ấu Đạo an bài chu đáo, trẫm sẽ theo lời ngươi nói mà hành sự.”
Thuần Vu Gia trong lúc nói chuyện, thấy Chu Huyên ngồi bên cạnh Tuyên đế, biểu tình tự nhiên không hề có ý kiêng dè, liền biết chuyện hôm nay là công lao của ai. Bởi vậy y cũng không nhiều lời, hướng Chu Huyên gật đầu, liền đem tính toán của mình trình bày cặn kẽ.
Đợi đến lúc lửa ở Phúc Ninh cung được dập tắt, vết máu đầy mặt đất cũng được thu dọn sạch sẽ, Tuyên đế mới phân phó người gõ kẻng, triệu quần thần vào cung, tuyên bố tin tức Thành Đế băng hà.
Ngự lâm quân hiện giờ đã ở trong tay Chu Huyên, tình thế trong cung cũng đã được ổn định lại. Lúc văn võ bá quan vào cung, Tuyên đế đã thay đổi quần áo trắng đứng ở đại điện, mặt đầy nước mắt mà lấy ra di chiếu, cũng đem toàn bộ sự việc đêm qua đẩy đến trên người gia tộc của Thục phi Trương thị.
“Bổn vương phụng chỉ vào cung hầu bệnh, đêm qua lúc cùng Thánh Thượng gặp nhau xong thì ngủ lại tại Cảnh Phúc điện, không ngờ trong đêm liền có tặc nhân lẻn vào muốn mưu hại bổn vương. May mà có thị vệ liều chết bảo vệ, bổn vương liền chạy đến Phúc Ninh cung cứu giá, ai ngờ tiên đế bị tặc nhân làm cho kinh hoảng, vết thương cũ phát tác mà băng hà……”
Trương thị rốt cuộc có bị oan hay không đã không quan trọng. Bên ngoài Văn Đức Điện, thủ vệ Chu Huyên an bài đã bao vậy chặt chẽ xung quanh, kẻ nào dám không tin lời này, thì đừng mong có thể sống sót mà bước ra khỏi cung.
Mùng bốn tháng giêng, Tuyên đế đăng cơ. Lần đăng cơ này so với đời trước sớm hơn hai năm, nhưng lại không thể như đời trước hai tay đều sạch sẽ.
Phía trên đại điển, Chu Huyên vẫn chưa xuất hiện.
Ngày đó ba người thương nghị hồi lâu, cuối cùng quyết định, không thể để lộ tin tức Chu Huyên theo hắn cùng hồi kinh, chỉ làm bộ Tuyên đế ở Cảnh Phúc điện bị tặc nhân tập kích, dưới sự tương trợ của Ngự lâm quân giết chết nghịch đảng.
Lúc thương nghị, Thuần Vu Gia tự có chút cảm giác làm phản tặc, đã lên tiếng khuyên can: “Ngô hoàng nhập kinh có chiếu chỉ do Thành đế tự tay viết làm bằng chứng, nhưng nếu Đại tướng quân cũng cùng ngài hồi triều, còn quang minh chính đại mà xuất hiện ở trong cung, chuyện này liền trở thành một nghi vấn lớn.”
Tuyên đế có ý kêu Chu Huyên sớm ngày trở lại trong quân, trước tiên lo việc bình loạn ở Tuyên Phủ. Chu Huyên lại sợ y đi rồi không ai trấn giữ nếu trường hợp xấu xảy ra, bởi vậy vẫn luôn không chịu đáp ứng, tự thỉnh cải trang làm thị vệ lưu lại bên cạnh Tuyên đế.
Lúc thượng triều, Tuyên đế không đề cập đến nguyên nhân y rời khỏi kinh thành, chỉ ban ý chỉ đại xá thiên hạ, miễn thuế nhiều tỉnh thành, đề bạt cùng tiến phong quan tước cho Thuần Vu Gia và tâm phúc tại vương phủ.
Sau khi ổn định triều chính, làm cho chúng thần văn võ thừa nhận tân quân là hắn, Tuyên đế liền đem Chu Huyên tạm lưu lại tại Hội Ninh điện.
Trong điện ánh nến lập lòe, màn trướng trùng điệp, cung nhân nội thị sớm đã bị Tuyên đế cho lui. Vương Nghĩa đem Chu Huyên dẫn tới trong điện, khẽ nhếch đôi môi, cung kính mà lui xuống, đến ngoài cửa còn nhìn xung quanh một phen, sợ có người quấy rầy Thánh Thượng cùng Đại tướng quân. Hiện giờ Tuyên đế đã là hoàng đế, tự nhiên sẽ không lại mưu phản, hẳn là bàn bạc âm mưu khác…… khụ, có lẽ là việc trong quân?
Bất luận thế nào, y cũng không dám nghe lén, cẩn thận đứng canh bên ngoài, ở trong gió lạnh rít rào tự mình vì Tuyên đế thủ vệ.
Chu Huyên bước vào cửa, cảm thấy trong điện tối tăm mờ ảo, so với ngày thường khác biệt rất lớn. Sau khi tiếng thông truyền vang lên một lúc, liền nghe được thanh âm Tuyên đế truyền ra mang chút mỏi mệt khàn khàn: “A Huyên, tới đây đi.”
Chu Huyên liền vòng qua bình phong, bước vào bên trong tẩm điện. Không khí trong phòng ấm áp, trên bàn dài chỉ để hai ngón nến cháy yếu ớt, tim nến bị cháy gần hết, ánh lửa lay động phía trên chỉ có thể chiếu sáng một khoảng ngắn. Y liền đi qua lấy cây kéo muốn cắt bấc đèn, lại bị tuyên đế quát bảo ngưng lại: “Không cần động, A Huyên, đến nơi này của trẫm.”
Câu nói mười phần bình đạm, nhưng Chu Huyên lại há có thể không biết hàm ý trong đó? Y cảm thấy tim đập cực nhanh, đem kéo trên tay buông xuống, xoay người nhìn phía giường. Tuyên đế mặc một thân áo ngủ trắng như tuyết, tóc dài xõa tung, đang ngồi ở mép giường nhìn y.
Y chớp chớp mắt, bước tới cạnh giường cúi người hành lễ: “Thần Chu Huyên tham kiến ngô hoàng.”
Tuyên đế đứng lên nâng cánh tay y, hướng y mỉm cười: “A Huyên, trẫm ngày gần đây chính vụ vội vã, ước định tại Hội Ninh cung thật đã chậm trễ với ngươi. Hôm nay trẫm liền toại nguyện cho ngươi, ngươi cũng có thể sớm chút quay về Tuyên Phủ.”
Chu Huyên vốn dĩ trong lòng tràn đầy vui mừng, sau khi nghe Tuyên đế có ý đem y đuổi về trong quân, lòng liền lạnh một nửa, có chút trách cứ hắn hiểu lầm mình, lùi lại hai bước nói: “Lâm…… Hoàng Thượng hiểu lầm, thần cũng không có ý bức bách Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không muốn, hẹn ước lúc trước coi như thần chưa từng đề cập qua, cần gì phải như thế!”
Tuyên đế chậm rãi đứng lên, tiến tới lôi kéo tay áo y, nói: “A Huyên vì trẫm lập được công tích, trẫm lại không thể quang minh chính đại mà ban thưởng cho ngươi. Ngươi nếu không trở về trong quân, trẫm làm sao tìm được cớ mà gia ân hậu thưởng? Có ân không thưởng, trẫm trong lòng luôn cảm thấy thực có lỗi với ngươi.”
Chu Huyên cười khổ một tiếng: “Thần làm tất cả đều không phải vì cầu ban thưởng, chỉ là xuất phát từ một mảnh tình riêng mà thôi……” Nói rồi lại xoay chuyển cổ tay, cầm lấy cái tay đang lôi kéo của Tuyên đế, năm ngón tay dùng sức, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay hắn.
“Lâm Xuyên, ngươi…… thật sự nguyện ý?”
Tuyên đế gật đầu, ngồi lại trên giường nhìn hắn cười nói: “Trẫm chỉ sợ cho ngươi còn chưa đủ nhiều. Chờ ngươi dẹp loạn Tây Nhung trở về, trẫm sẽ vì ngươi tự mình mở yến tiệc chúc mừng, đến lúc đó ngươi muốn thứ gì, chỉ cần nói với trẫm.”
Chu Huyên trong lòng ấm áp, liền cũng thuận theo ngồi vào trên giường, bàn tay luồng vào bên trong mái tóc của Tuyên đế, cúi đầu đem môi bao phủ lên, hết sức triền miên mà hôn.
Kỹ xảo của y tuy không thuần thục bằng Thành Đế, nhưng môi lưỡi xâm nhập cùng bàn tay đang vuốt ve đều mang theo mười phần sức lực, cuồng dã mà xâm chiếm. Tuyên đế thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị y xoa nắn vài cái, toàn thân liền nhũn ra, run rẩy mà đem hai chân cọ lên.
Trên người Tuyên đế chỉ khoác một chiếc áo ngủ dài, bị Chu Huyên ôm hôn một trận, đai lưng lỏng lẻo liền lộ ra da thịt. Những dấu vết cũ trên người hắn cơ hồ đã tan biến không còn vết tích, lúc này đập vào mắt chỉ còn da thịt trắng mịn tinh tế mềm mại, phong tình vạn chủng.
Chu Huyên nhìn thấy càng thêm cẩn thận, đem hắn ôm đến bên trong giường, bản thân thì ngồi ở một bên thay quần áo. Tóc của Tuyên đế vài sợi còn quấn trên cổ tay Chu Huyên, hai người đều không chú ý tới, đến khi y cởi bao cổ tay làm đau Tuyên đế mới phát hiện.
Chu Huyên liền đem những sợi tóc kia cẩn thận tháo xuống, đặt ở cạnh người mình. Khi đã cởi xong toàn bộ quần áo, lại đem búi tóc trên đầu mở ra, sau đó âm thầm lặng lẽ đem tóc của mình cùng tóc Tuyên đế cột lại với nhau.
Phu thê kết tóc, ái ân không rời.
Chu Huyên tuy biết giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là thân phận quân thần, chút tình cảm không thể phơi bày ra ánh sáng này cũng không thể dài lâu, nhưng trong thâm tâm y vẫn hy vọng có thể giống như phu thê bình thường, ngày ngày bên nhau, mãi cho đến răng long đầu bạc.
Y cầm lấy đuôi tóc, nhẹ nhàng quét về phía ngực của Tuyên đế. Thân mình Tuyên đế run rẩy một trận, giơ tay bắt lấy cổ tay y, thấp giọng kêu lên: “A Huyên, không cần……” Một tiếng này của hắn ngay khi Chu Huyên cúi đầu ngậm lấy ngực trái liền đột nhiên cất cao, rồi chậm rãi hạ xuống, biến đổi thành nhu mị mà thấp giọng khóc.
Chu Huyên ra sức dùng miệng liếm mút một bên đầu nhũ, bên kia thì dùng tay bắt đầu xoa nắn vuốt ve, nhìn nó từ từ đứng lên.
Tuyên đế thân mình căng chặt, đầu ngưỡng về phía sau, hé miệng thở dốc thật sâu, hai chân giao triền, khó nhịn mà bắt đầu cọ xát trên giường, tay không nhịn được vươn đến phía dưới.
Chu Huyên nhanh nhẹn đem đôi tay kia bắt lấy khép lại bên nhau, mạnh mẽ ấn giữ ở trên chiếc bụng nhỏ của Tuyên đế, chính mình tách ra hai chân hắn, quỳ gối ở giữa mà hôn môi, ôn nhu đến gần như thành kính mà nói: “Thần có thể được gần thiên tử, đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không dám lại có ý nghĩ khác. Hoàng Thượng, xin thứ cho thần làm càn……”
Y duỗi tay cầm lấy đôi chân mềm dẻo mà tràn đầy sức lực kia, dùng sức nâng lên, đè ở hai bên người Tuyên đế, lộ ra nơi tư mật từng làm cho y vô hạn vui thích trước đây. Nơi này vẫn đẹp đẽ và kì diệu giống như trong trí nhớ của y. Tuyên đế toàn thân đã ửng hồng như có ngọn lửa thiêu đốt, nơi đó không đợi y chạm vào liền đã nhẹ nhàng hé mở, mê hoặc đến khiến người ta muốn sa vào bên trong.
Tuyên đế cảm thấy hổ thẹn mà kêu lên: “A Huyên, chớ có nhìn……”
Chu Huyên ừ hử vài tiếng, hai mắt lại như mê muội mà nhìm chằm chằm vào nơi tư mật kia. Sau đó y liền cúi thấp đầu, ôn nhu hôn lên nơi mềm mại ấm áp động lòng người trong trí nhớ, đầu lưỡi chậm rãi thâm nhập vào bên trong.
Một đêm hẹn ước, màn trướng liền thấm đẫm hương vị tình dục say nồng.
Tác giả :
Ngũ Sắc Long Chương