Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 96
Cận Tri Thận vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cận Tri Dực đang đứng chờ ở hành lang.
“Anh, chị dâu thế nào rồi?” Cận Tri Dực tiến lên hỏi thăm.
“Đã không có vấn đề gì nữa.” Anh nhìn Cận Tri Dực, hỏi: “Sao lại xảy ra chuyện này?”
Hiển nhiên anh đang hỏi nguyên nhân Giang Tiêu Tiêu rơi xuống biển.
Vẻ mặt Cận Tri Thận hơi u ám, Cận Tri Dực lập tức nói rõ đầu đuôi sự việc mà mình biết.
“Lúc đó em đang định về phòng đi ngủ, đang đi đến boong tàu tầng hai bỗng nghe thấy tiếng chị dâu, đi đến thì thấy cô ấy và một người đàn ông xảy ra tranh chấp, người đó… hình như có ý định quấy rối cô ấy, chị dâu đã nói là đừng đụng vào cô ấy rồi nhưng tên kia được đằng chân lân đằng đầu, sau đó chị dâu phản kháng, bởi vì không đứng vững nên rơi xuống biển.”
Nghe Cận Tri Dực báo cáo, sắc mặt Cận Tri Thận trở nên u ám hơn, thì ra là vậy, anh biết ngay mà, làm sao Giang Tiêu Tiêu bỗng dưng lại rơi xuống nước được chứ.
Anh lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”
Chỉ với hai chữ ít ỏi cũng đủ để biểu đạt sự giận dữ của Cận Tri Thận, Cận Tri Dực biết, tên kia xui xẻo rồi, cũng chẳng trách ai được, trêu chọc ai thì không trêu chọc, cố tình chọc đúng vào chị dâu nhà mình, chẳng phải là đang tự tìm đường chết à?
“Đã bắt lại, hiện đang ở phòng trên tầng! Anh, anh thay quần áo trước đi đã!”
Cận Tri Thận gật đầu, sau khi thay quần áo xong anh theo Cận Tri Dực lên trên phòng.
Trong phòng, Lý Mộ bị hai vệ sĩ trông coi chặt chẽ, sắc mặt anh ta tái nhợt, hơn nữa còn có thể thấy được anh ta đang run rẩy vì sợ hãi.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở.
Cận Tri Thận bước vào, dường như toàn thân anh tỏa ra hơi thở âm u, giống như một bậc đế vương, trong khoảnh khắc cảm giác áp bách mãnh liệt bao phủ cả căn phòng.
Sợ hãi, bất an, hối hận, vô vàn cảm xúc nhồi đầy trong lòng Lý Mộ, anh ta quỳ mọp xuống đất như một con chó, kéo ống quần Cận Tri Thận mà liều mạng van nài: “Cậu Cận, xin anh hãy tha cho tôi đi mà! Tôi chỉ là uống say, nhất thời bị quỷ ám mà thôi, tôi thật sự không định làm gì cô ấy cả! Là tự cô ấy không cẩn thận rơi vào trong nước, cậu Cận à, xin anh hãy tha cho tôi và gia tộc của tôi đi!”
Tuy địa vị của nhà họ Lý ở thành phố A không tính là cao nhưng cũng là gia tộc giàu có, nếu Cận Tri Thận thật sự muốn truy cứu chuyện này thì chắc chắn cả gia tộc họ Lý sẽ xong đời.
Cận Tri Thận rút chân ra rồi giẫm lên tay Lý Mộ, giọng nói của anh cực kỳ âm trầm: “Bị quỷ ám? Tôi thấy anh vui lắm mà, cô ấy đã nói là đừng đụng vào cô ấy rồi, thế mà anh không nghe thấy à?”
“Đúng vậy! Chị dâu tôi giãy giụa đấy, anh bị mù à! Không thấy phía sau là lan can à? Không biết bên dưới là biển à?”
Cơn đau đớn từ cánh tay lan ra khắp toàn thân, Lý Mộ đau đến mặt mũi rúm ró cả lại, thế nhưng anh ta không dám kêu đau mà chỉ có thể chịu đựng, nói: “Cậu Cận, cậu hai, tôi biết sai rồi.”
Cận Tri Thận nhấc chân lên, đá bay đối phương sang một bên.
“Nói! Chuyện này anh muốn đền tội kiểu gì?”
Lý Mộ lăn trên mặt đất hai vòng rồi mới lồm cồm bò dậy, không ngừng dập đầu nhận sai với Cận Tri Thận.
“Cậu Cận, tôi biết lỗi rồi, chỉ xin anh có thể bỏ qua cho gia tộc của tôi, anh đánh tôi mắng tôi hay muốn tôi trả giá đắt thế nào cũng được, cầu xin anh đấy.”
Lý Mộ biết mình đắc tội Cận Tri Thận, tất nhiên giờ phải để anh trút giận, anh ta bị làm sao cũng được, thế nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến người nhà!
Cận Tri Thận thong thả nói: “Bất cứ giá nào cũng được?”
Lý Mộ gật đầu, anh ta nhìn Cận Tri Thận với vẻ bất an, trong lòng bỗng sinh một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó anh ta nghe thấy đối phương nói.
“Vậy anh tự phế bỏ một tay đi, tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Tự phế bỏ một tay?
Lý Mộ kinh hãi, ngay lập tức sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi, anh ta biết rõ Cận Tri Thận không nói đùa.
“Cậu… cậu Cận à.” Lý Mộ nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy sợ hãi tột độ.
Cận Tri Dực cũng lên tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi, hay là phải tôi đích thân làm giúp để cho anh nhớ lâu, biết người nào nên chọc người nào không nên dây vào?”
Nói rồi Cận Tri Dực bắt đầu xắn tay áo lên, nếu anh ta ra tay thì không chỉ đơn giản là gãy một cánh tay thôi đầu.
Lý Mộ sợ đến mức mặt mày trắng bệch, anh ta tiếp tục xin tha: “Cậu Cận, cậu hai, tôi thật sự biết lỗi rồi, không phải tôi cố ý đi tìm cô Giang đâu, mà bởi vì có người nói cho tôi biết là có chuẩn bị cho tôi một người phụ nữ ở boong tàu tầng hai… thế nên tôi mới đến đó và chạm mặt cô Giang. Cậu Cận à, tôi thật sự biết lỗi rồi mà, xin anh hãy bỏ qua cho tôi!”
Quả thật Tô Hinh Nhụy nói như thế với Lý Mộ, vậy nên anh ta đi đến boong tàu tầng hai và gặp Giang Tiêu Tiêu.
Bởi vì nhà họ Lam vừa đến đây gây chuyện nên trong bữa tiệc này có ai không biết Giang Tiêu Tiêu đâu! Lý Mộ cũng không ngờ người mà Tô Hinh Nhụy nói chính là cô. Cô vốn xinh đẹp, mà Lý Mộ bình thường cũng thuộc kiểu tham tài háo sắc, hơn nữa lúc đó anh ta uống nhiều rượu nên cũng không suy nghĩ nhiều đã…
Bây giờ nghĩ lại, Lý Mộ cảm thấy hối hận vô cùng.
Gãy tay đau lắm đấy!
Không có tay thì sau này làm sao anh ta tồn tại trong giới thượng lưu được nữa? Anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Lý, vậy mà lại thành trò cười trong mắt mọi người.
Tức khắc sắc mặt Cận Tri Thận trở nên u ám, anh nổi giận. hỏi: “Là ai?”
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng việc này chỉ là do Lý Mộ nhất thời lộ ra bản tính háo sắc, không ngờ còn có người đứng sau xui khiến.
Rốt cuộc là ai muốn ra tay với Giang Tiêu Tiêu?
“Còn không mau nói, không nói thì chờ tìm người thay anh nhặt xác đi!”
Trái tim Lý Mộ vọt lên tận cổ họng, đến lúc này rồi đương nhiên anh ta sẽ không bảo vệ người khác nữa, thế là anh ta vội vàng khai ra ngay: “Là Tô Hinh Nhụy! Là do cô ta bảo tôi đi lên boong tàu tầng hai! Cậu Cận à, nếu không phải do cô ta thì tôi cũng sẽ không đi tìm cô Giang, như thế cô Giang cũng sẽ không rơi xuống biển, hết thảy là lỗi của cô ta, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi mà!”
Tô Hinh Nhụy, Cận Tri Thận không biết người này là ai, nhưng anh lờ mờ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Cận Tri Thận không biết đối phương, nhưng Cận Tri Dực thì biết, anh nói với anh trai mình: “Anh à, là em họ của Tô Uyển Ương.”
Không ngờ lại dính líu đến người nhà họ Tô, xem ra việc này không đơn giản chút nào!
Ánh mắt Cận Tri Thận trở nên u tối, anh dặn dò cấp dưới: “Tìm cô ta đến đây cho tôi”
Lúc này, Tô Hinh Nhụy và Tô Uyển Ương đang ở trong phòng, sau khi Cận Tri Thận cứu Giang Tiêu Tiêu lên và ôm cô về phòng, hai người bọn họ vẫn luôn chìm trong nỗi bất an, tuy đổi phương không có vấn đề gì nhưng người xúi giục gây ra chuyện này là Tô Hinh Nhụy!
“Chị họ ơi, làm sao bây giờ? Em sợ quá!”
Chắc chắn Cận Tri Thận sẽ không tha cho Lý Mộ, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ khai cô ta ra.
Hiện tại Cận Tri Thận cực kỳ say mê Giang Tiêu Tiêu, nếu anh biết được kẻ chủ mưu là Tô Hinh Nhụy thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Bây giờ sợ thì có ích gì? Nếu Cận Tri Thận tìm em thì nhớ kỹ những gì chị vừa mới nói với em, xảy ra bất kỳ rắc rối gì cả nhà họ Tô thì chúng ta đều có khả năng gặp tai ương đấy.”
“Anh, chị dâu thế nào rồi?” Cận Tri Dực tiến lên hỏi thăm.
“Đã không có vấn đề gì nữa.” Anh nhìn Cận Tri Dực, hỏi: “Sao lại xảy ra chuyện này?”
Hiển nhiên anh đang hỏi nguyên nhân Giang Tiêu Tiêu rơi xuống biển.
Vẻ mặt Cận Tri Thận hơi u ám, Cận Tri Dực lập tức nói rõ đầu đuôi sự việc mà mình biết.
“Lúc đó em đang định về phòng đi ngủ, đang đi đến boong tàu tầng hai bỗng nghe thấy tiếng chị dâu, đi đến thì thấy cô ấy và một người đàn ông xảy ra tranh chấp, người đó… hình như có ý định quấy rối cô ấy, chị dâu đã nói là đừng đụng vào cô ấy rồi nhưng tên kia được đằng chân lân đằng đầu, sau đó chị dâu phản kháng, bởi vì không đứng vững nên rơi xuống biển.”
Nghe Cận Tri Dực báo cáo, sắc mặt Cận Tri Thận trở nên u ám hơn, thì ra là vậy, anh biết ngay mà, làm sao Giang Tiêu Tiêu bỗng dưng lại rơi xuống nước được chứ.
Anh lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”
Chỉ với hai chữ ít ỏi cũng đủ để biểu đạt sự giận dữ của Cận Tri Thận, Cận Tri Dực biết, tên kia xui xẻo rồi, cũng chẳng trách ai được, trêu chọc ai thì không trêu chọc, cố tình chọc đúng vào chị dâu nhà mình, chẳng phải là đang tự tìm đường chết à?
“Đã bắt lại, hiện đang ở phòng trên tầng! Anh, anh thay quần áo trước đi đã!”
Cận Tri Thận gật đầu, sau khi thay quần áo xong anh theo Cận Tri Dực lên trên phòng.
Trong phòng, Lý Mộ bị hai vệ sĩ trông coi chặt chẽ, sắc mặt anh ta tái nhợt, hơn nữa còn có thể thấy được anh ta đang run rẩy vì sợ hãi.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở.
Cận Tri Thận bước vào, dường như toàn thân anh tỏa ra hơi thở âm u, giống như một bậc đế vương, trong khoảnh khắc cảm giác áp bách mãnh liệt bao phủ cả căn phòng.
Sợ hãi, bất an, hối hận, vô vàn cảm xúc nhồi đầy trong lòng Lý Mộ, anh ta quỳ mọp xuống đất như một con chó, kéo ống quần Cận Tri Thận mà liều mạng van nài: “Cậu Cận, xin anh hãy tha cho tôi đi mà! Tôi chỉ là uống say, nhất thời bị quỷ ám mà thôi, tôi thật sự không định làm gì cô ấy cả! Là tự cô ấy không cẩn thận rơi vào trong nước, cậu Cận à, xin anh hãy tha cho tôi và gia tộc của tôi đi!”
Tuy địa vị của nhà họ Lý ở thành phố A không tính là cao nhưng cũng là gia tộc giàu có, nếu Cận Tri Thận thật sự muốn truy cứu chuyện này thì chắc chắn cả gia tộc họ Lý sẽ xong đời.
Cận Tri Thận rút chân ra rồi giẫm lên tay Lý Mộ, giọng nói của anh cực kỳ âm trầm: “Bị quỷ ám? Tôi thấy anh vui lắm mà, cô ấy đã nói là đừng đụng vào cô ấy rồi, thế mà anh không nghe thấy à?”
“Đúng vậy! Chị dâu tôi giãy giụa đấy, anh bị mù à! Không thấy phía sau là lan can à? Không biết bên dưới là biển à?”
Cơn đau đớn từ cánh tay lan ra khắp toàn thân, Lý Mộ đau đến mặt mũi rúm ró cả lại, thế nhưng anh ta không dám kêu đau mà chỉ có thể chịu đựng, nói: “Cậu Cận, cậu hai, tôi biết sai rồi.”
Cận Tri Thận nhấc chân lên, đá bay đối phương sang một bên.
“Nói! Chuyện này anh muốn đền tội kiểu gì?”
Lý Mộ lăn trên mặt đất hai vòng rồi mới lồm cồm bò dậy, không ngừng dập đầu nhận sai với Cận Tri Thận.
“Cậu Cận, tôi biết lỗi rồi, chỉ xin anh có thể bỏ qua cho gia tộc của tôi, anh đánh tôi mắng tôi hay muốn tôi trả giá đắt thế nào cũng được, cầu xin anh đấy.”
Lý Mộ biết mình đắc tội Cận Tri Thận, tất nhiên giờ phải để anh trút giận, anh ta bị làm sao cũng được, thế nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến người nhà!
Cận Tri Thận thong thả nói: “Bất cứ giá nào cũng được?”
Lý Mộ gật đầu, anh ta nhìn Cận Tri Thận với vẻ bất an, trong lòng bỗng sinh một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó anh ta nghe thấy đối phương nói.
“Vậy anh tự phế bỏ một tay đi, tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Tự phế bỏ một tay?
Lý Mộ kinh hãi, ngay lập tức sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi, anh ta biết rõ Cận Tri Thận không nói đùa.
“Cậu… cậu Cận à.” Lý Mộ nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy sợ hãi tột độ.
Cận Tri Dực cũng lên tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi, hay là phải tôi đích thân làm giúp để cho anh nhớ lâu, biết người nào nên chọc người nào không nên dây vào?”
Nói rồi Cận Tri Dực bắt đầu xắn tay áo lên, nếu anh ta ra tay thì không chỉ đơn giản là gãy một cánh tay thôi đầu.
Lý Mộ sợ đến mức mặt mày trắng bệch, anh ta tiếp tục xin tha: “Cậu Cận, cậu hai, tôi thật sự biết lỗi rồi, không phải tôi cố ý đi tìm cô Giang đâu, mà bởi vì có người nói cho tôi biết là có chuẩn bị cho tôi một người phụ nữ ở boong tàu tầng hai… thế nên tôi mới đến đó và chạm mặt cô Giang. Cậu Cận à, tôi thật sự biết lỗi rồi mà, xin anh hãy bỏ qua cho tôi!”
Quả thật Tô Hinh Nhụy nói như thế với Lý Mộ, vậy nên anh ta đi đến boong tàu tầng hai và gặp Giang Tiêu Tiêu.
Bởi vì nhà họ Lam vừa đến đây gây chuyện nên trong bữa tiệc này có ai không biết Giang Tiêu Tiêu đâu! Lý Mộ cũng không ngờ người mà Tô Hinh Nhụy nói chính là cô. Cô vốn xinh đẹp, mà Lý Mộ bình thường cũng thuộc kiểu tham tài háo sắc, hơn nữa lúc đó anh ta uống nhiều rượu nên cũng không suy nghĩ nhiều đã…
Bây giờ nghĩ lại, Lý Mộ cảm thấy hối hận vô cùng.
Gãy tay đau lắm đấy!
Không có tay thì sau này làm sao anh ta tồn tại trong giới thượng lưu được nữa? Anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Lý, vậy mà lại thành trò cười trong mắt mọi người.
Tức khắc sắc mặt Cận Tri Thận trở nên u ám, anh nổi giận. hỏi: “Là ai?”
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng việc này chỉ là do Lý Mộ nhất thời lộ ra bản tính háo sắc, không ngờ còn có người đứng sau xui khiến.
Rốt cuộc là ai muốn ra tay với Giang Tiêu Tiêu?
“Còn không mau nói, không nói thì chờ tìm người thay anh nhặt xác đi!”
Trái tim Lý Mộ vọt lên tận cổ họng, đến lúc này rồi đương nhiên anh ta sẽ không bảo vệ người khác nữa, thế là anh ta vội vàng khai ra ngay: “Là Tô Hinh Nhụy! Là do cô ta bảo tôi đi lên boong tàu tầng hai! Cậu Cận à, nếu không phải do cô ta thì tôi cũng sẽ không đi tìm cô Giang, như thế cô Giang cũng sẽ không rơi xuống biển, hết thảy là lỗi của cô ta, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi mà!”
Tô Hinh Nhụy, Cận Tri Thận không biết người này là ai, nhưng anh lờ mờ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Cận Tri Thận không biết đối phương, nhưng Cận Tri Dực thì biết, anh nói với anh trai mình: “Anh à, là em họ của Tô Uyển Ương.”
Không ngờ lại dính líu đến người nhà họ Tô, xem ra việc này không đơn giản chút nào!
Ánh mắt Cận Tri Thận trở nên u tối, anh dặn dò cấp dưới: “Tìm cô ta đến đây cho tôi”
Lúc này, Tô Hinh Nhụy và Tô Uyển Ương đang ở trong phòng, sau khi Cận Tri Thận cứu Giang Tiêu Tiêu lên và ôm cô về phòng, hai người bọn họ vẫn luôn chìm trong nỗi bất an, tuy đổi phương không có vấn đề gì nhưng người xúi giục gây ra chuyện này là Tô Hinh Nhụy!
“Chị họ ơi, làm sao bây giờ? Em sợ quá!”
Chắc chắn Cận Tri Thận sẽ không tha cho Lý Mộ, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ khai cô ta ra.
Hiện tại Cận Tri Thận cực kỳ say mê Giang Tiêu Tiêu, nếu anh biết được kẻ chủ mưu là Tô Hinh Nhụy thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Bây giờ sợ thì có ích gì? Nếu Cận Tri Thận tìm em thì nhớ kỹ những gì chị vừa mới nói với em, xảy ra bất kỳ rắc rối gì cả nhà họ Tô thì chúng ta đều có khả năng gặp tai ương đấy.”
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu