Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 95
Tô Uyển Ương cắn chặt răng, Tô Hinh Nhụy đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy cũng tức nổ phổi.
“Chị à, em đã nói con đó là hồ ly tinh rồi mà, chị xem kìa, anh Tri Thận còn nhảy xuống biển vì cô ta nữa, nếu anh Tri Thận xảy ra chuyện gì thì cô ta có gánh nổi trách nhiệm không?”
“Câm miệng!” Tô Uyển Ương mắng: “Nếu không phải do em kích động muốn đi dạy dỗ Giang Tiêu Tiêu thì sẽ xảy ra chuyện được à?”
Tô Hinh Nhụy cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ oan ức, nhưng cô ta rất sợ bị Tô Uyển Ương trách mắng nên cũng không dám nói gì.
Bọn họ nhìn tình hình trên biển, hy vọng Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đừng xảy ra chuyện gì.
Ông bà Cận đang ở trong phòng cũng bị đánh thức, hai người bọn họ đi ra xem, thấy bên ngoài vô cùng hỗn loạn, bà Cận nhíu mày hỏi: “Tri Dực, có chuyện gì thế con?”
“Cô Giang vừa rơi xuống biển, anh… nhảy xuống biển cứu cô ấy.”
Tức khắc sắc mặt hai ông bà thay đổi, bà Cận hoảng hốt hỏi lại: “Con nói gì cơ?”
Bọn họ ngó ra ngoài lan can, trái tim bọn họ vọt lên tận cổ họng.
Cận Tri Dực vội vàng an ủi: “Ba mẹ không cần lo lắng, anh con có mặc áo phao, anh ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Nói thì nói thế nhưng vẻ mặt Cận Tri Dực vẫn tràn đầy lo âu, thấy nhân viên cứu hộ trên du thuyền chạy đến, anh ta vội nói: “Mau đi xuống cứu người đi!”
Lúc Giang Tiêu Tiêu rơi xuống biển sặc một đống nước, sóng biển hơi mạnh nên khi cô vừa mới nổi lên mặt nước để hít thở không khí thì sắp bị nó dìm xuống, bỗng nhiên một bàn tay kéo mạnh cô lại, giữ cô đứng vững.
“Khụ… Cận… Cận Tri Thận.”
Giang Tiêu Tiêu dụi mắt, trong khoảnh khắc ấy cô cảm thấy mình bị hoa mắt, không ngờ anh lại nhảy xuống… Sóng biển lại một lần nữa nhấn chìm cô, cô bị sặc, uống rất nhiều nước, toàn thân mất đi tri giác rồi ngất xỉu.
Nhân viên cứu hộ cũng nhanh chóng với hai người bọn họ lên.
Lúc trở lại du thuyền, Giang Tiêu Tiêu vẫn đang hôn mê, đầu tóc cô rối bù, cả người ướt đẫm, Cận Tri Thận cũng ướt như chuột lột, lúc này anh đang hô hấp nhân tạo cho cô.
“Khụ, khụ…” Giang Tiêu Tiêu phun nước trong phổi ra, mãi mới ổn định trở lại, cô vừa mở mắt, Cận Tri Thận lập tức hỏi: “Em có làm sao không?”
Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn xung quanh, một lúc sau cô mới lắc đầu.
“Anh à, hai người mau đi về thay quần áo đi! Đừng để bị cảm lạnh.” Cận Tri Dực nói.
Cận Tri Thận gật đầu, sau đó anh ôm ngang Giang Tiêu Tiêu dậy ngay trước mặt mọi người và đi về phòng.
Ông bà Cận đứng ở một bên cũng hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh ấy, từ trong ánh mắt của Cận Tri Thận, họ thấy được sự lo lắng, sợ hãi,… cùng với nhiều loại cảm xúc khác, dường như trong mắt anh chỉ còn lại một mình Giang Tiêu Tiêu, ngay cả người làm cha mẹ như bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.
Hai người bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày con trai mình đánh cược tính mạng của mình vì một người phụ nữ.
Vốn đĩ bà Cận cảm thấy Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận mới quen biết nhau chưa được bao lâu, nhất định tình cảm của hai đứa bây giờ vẫn chưa đủ sâu đậm, thế nhưng hiện tại…
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
“Trời ạ, người rơi xuống biển vậy mà lại là Giang Tiêu Tiêu, cậu Cận còn nhảy xuống đó vì cô ấy nữa chứ, tình yêu tuyệt mỹ gì thế này!”
“Tình yêu gì chứ? Tôi thấy Giang Tiêu Tiêu là một con hồ ly tinh không hơn không kém, may mà cậu Cận không xảy ra chuyện gì đấy.”
“Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy thế, rốt cuộc cô ta có gì tốt mà cậu Cận cứ bảo vệ cô ta như thế chứ.”
“Xui xẻo thật, đêm hôm khuya khoắt thế này, vốn dĩ có thể nghỉ ngơi rồi, kết quả mọi người lại bị cô ta đánh thức, người phụ nữ này làm loạn bữa tiệc một lần không đủ hay sao mà còn gây sự lần nữa thế.”
Còn Lý Mộ, giờ phút này anh ta ngã ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, bấy giờ đầu óc anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ta ra sức dập đầu nhận sai.
“Cậu hai à, tôi thật sự không cố ý mà, tôi chỉ muốn trò chuyện với cô Giang chút tôi, là do cô ấy đứng không vững nên mới rơi xuống biển.”
Lý Mộ hoảng sợ không thôi, anh ta cũng không ngờ chuyện này sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Cậu hai, cầu xin cậu cứu tôi đi, tôi biết sai rồi mà.”
Cận Tri Dực nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng: “Anh muốn nói gì thì đi mà giải thích với anh tôi ấy!”
Cận Tri Dực biết xảy ra chuyện như thế, chắc chắn anh của anh ta sẽ không tha cho người đàn ông này, anh ta nhìn bóng lưng anh mình rời đi, cũng may hai người bọn họ không có vấn đề gì nguy hiểm đến tính mạng.
Anh ta nghĩ vậy rồi gọi vệ sĩ đến kéo Lý Mộ đi.
Sau khi trở lại phòng, Cận Tri Thận vào phòng tắm xả nước nóng.
Mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt, cô ngồi trên ghế sô pha mà toàn thân run lẩy bẩy, hơi thở chết chóc ấy như thể vẫn đang quanh quẩn bên cô.
Cận Tri Thận ra khỏi phòng tắm nhìn thấy cô như vậy, sinh lòng thương tiếc, anh kéo cô vào lòng.
“Không sao rồi, không có chuyện gì đâu.” Cận Tri Thận dùng chất giọng trầm ấm an ủi cô.
Giang Tiêu Tiêu tựa vào ngực anh, rốt cuộc cô không kìm được nước mắt mà bật khóc: “Tri Thận, vừa nãy tôi còn tưởng là tôi sẽ chết.”
“Không đâu.”
Cho dù là địa ngục thì anh cũng sẽ kéo cô về.
Giang Tiêu Tiêu sợ chết, Cận Tri Thận còn sợ hơn, thế giới của anh không thể thiếu cô.
Mãi lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mới bình tĩnh lại, cô lau nước mắt trên mặt rồi xấu hổ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu tôi.”
Rồi cô khựng lại, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói thêm: “Nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì anh tuyệt đối không được nhảy xuống đâu đấy, nguy hiểm lắm!”
Nếu anh xảy ra chuyện gì thì nhà họ Cận làm sao bây giờ, Tiểu Bảo làm sao đây..
Cận Tri Thận nhìn cô, trầm giọng nói: “Giang Tiêu tiêu, sẽ không có lần sau, chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Trong tình huống vừa rồi, làm sao anh có thể trơ mắt đứng một bên được?
Giang Tiêu Tiêu định nói gì nữa nhưng Cận Tri Thận đã nói trước: “Em đi tắm rồi thay quần áo trước đi.”
Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng tắm, chợt cô khựng lại, rồi quay đầu lại nói: “Cả người anh cũng ướt đẫm…”
“Sao? Em muốn mời tôi tắm cùng em à?” Cận Tri Thận nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.
Mặt Giang Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, cô lắc đầu nguầy nguậy rồi vội giải thích: “Không phải, ý tôi là anh đi tắm trước đi!”
“Tôi sang phòng bên cạnh.”
Cận Tri Thận mỉm cười, cũng không trêu chọc cô nữa.
“Ồ!” Giang Tiêu Tiêu đáp một tiếng rồi chạy ngay vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới cảm thấy dễ chịu cả người.
Rồi cô không nhịn được mà nghĩ đến hình ảnh khi cô cảm giác mình sắp chết đến nơi, trong đầu chỉ toàn là Cận Tri Thận.
Lúc này cô mới nhận ra bản thân mình đã hãm sâu quá rồi.
Thế nhưng những lời ông Cận nói lại vang vọng trong đầu cô…
Giang Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy rối rắm.
Trong phòng bên cạnh, Cận Tri Thận đã thay quần áo, ánh mắt anh trở nên hung ác, đang yên đang lành sao Giang Tiêu Tiêu lại rơi xuống biển được? Bầu không khí lạnh lẽo đầy áp lực bao trùm xung quanh anh.
“Chị à, em đã nói con đó là hồ ly tinh rồi mà, chị xem kìa, anh Tri Thận còn nhảy xuống biển vì cô ta nữa, nếu anh Tri Thận xảy ra chuyện gì thì cô ta có gánh nổi trách nhiệm không?”
“Câm miệng!” Tô Uyển Ương mắng: “Nếu không phải do em kích động muốn đi dạy dỗ Giang Tiêu Tiêu thì sẽ xảy ra chuyện được à?”
Tô Hinh Nhụy cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ oan ức, nhưng cô ta rất sợ bị Tô Uyển Ương trách mắng nên cũng không dám nói gì.
Bọn họ nhìn tình hình trên biển, hy vọng Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đừng xảy ra chuyện gì.
Ông bà Cận đang ở trong phòng cũng bị đánh thức, hai người bọn họ đi ra xem, thấy bên ngoài vô cùng hỗn loạn, bà Cận nhíu mày hỏi: “Tri Dực, có chuyện gì thế con?”
“Cô Giang vừa rơi xuống biển, anh… nhảy xuống biển cứu cô ấy.”
Tức khắc sắc mặt hai ông bà thay đổi, bà Cận hoảng hốt hỏi lại: “Con nói gì cơ?”
Bọn họ ngó ra ngoài lan can, trái tim bọn họ vọt lên tận cổ họng.
Cận Tri Dực vội vàng an ủi: “Ba mẹ không cần lo lắng, anh con có mặc áo phao, anh ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Nói thì nói thế nhưng vẻ mặt Cận Tri Dực vẫn tràn đầy lo âu, thấy nhân viên cứu hộ trên du thuyền chạy đến, anh ta vội nói: “Mau đi xuống cứu người đi!”
Lúc Giang Tiêu Tiêu rơi xuống biển sặc một đống nước, sóng biển hơi mạnh nên khi cô vừa mới nổi lên mặt nước để hít thở không khí thì sắp bị nó dìm xuống, bỗng nhiên một bàn tay kéo mạnh cô lại, giữ cô đứng vững.
“Khụ… Cận… Cận Tri Thận.”
Giang Tiêu Tiêu dụi mắt, trong khoảnh khắc ấy cô cảm thấy mình bị hoa mắt, không ngờ anh lại nhảy xuống… Sóng biển lại một lần nữa nhấn chìm cô, cô bị sặc, uống rất nhiều nước, toàn thân mất đi tri giác rồi ngất xỉu.
Nhân viên cứu hộ cũng nhanh chóng với hai người bọn họ lên.
Lúc trở lại du thuyền, Giang Tiêu Tiêu vẫn đang hôn mê, đầu tóc cô rối bù, cả người ướt đẫm, Cận Tri Thận cũng ướt như chuột lột, lúc này anh đang hô hấp nhân tạo cho cô.
“Khụ, khụ…” Giang Tiêu Tiêu phun nước trong phổi ra, mãi mới ổn định trở lại, cô vừa mở mắt, Cận Tri Thận lập tức hỏi: “Em có làm sao không?”
Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn xung quanh, một lúc sau cô mới lắc đầu.
“Anh à, hai người mau đi về thay quần áo đi! Đừng để bị cảm lạnh.” Cận Tri Dực nói.
Cận Tri Thận gật đầu, sau đó anh ôm ngang Giang Tiêu Tiêu dậy ngay trước mặt mọi người và đi về phòng.
Ông bà Cận đứng ở một bên cũng hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh ấy, từ trong ánh mắt của Cận Tri Thận, họ thấy được sự lo lắng, sợ hãi,… cùng với nhiều loại cảm xúc khác, dường như trong mắt anh chỉ còn lại một mình Giang Tiêu Tiêu, ngay cả người làm cha mẹ như bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.
Hai người bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày con trai mình đánh cược tính mạng của mình vì một người phụ nữ.
Vốn đĩ bà Cận cảm thấy Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận mới quen biết nhau chưa được bao lâu, nhất định tình cảm của hai đứa bây giờ vẫn chưa đủ sâu đậm, thế nhưng hiện tại…
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
“Trời ạ, người rơi xuống biển vậy mà lại là Giang Tiêu Tiêu, cậu Cận còn nhảy xuống đó vì cô ấy nữa chứ, tình yêu tuyệt mỹ gì thế này!”
“Tình yêu gì chứ? Tôi thấy Giang Tiêu Tiêu là một con hồ ly tinh không hơn không kém, may mà cậu Cận không xảy ra chuyện gì đấy.”
“Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy thế, rốt cuộc cô ta có gì tốt mà cậu Cận cứ bảo vệ cô ta như thế chứ.”
“Xui xẻo thật, đêm hôm khuya khoắt thế này, vốn dĩ có thể nghỉ ngơi rồi, kết quả mọi người lại bị cô ta đánh thức, người phụ nữ này làm loạn bữa tiệc một lần không đủ hay sao mà còn gây sự lần nữa thế.”
Còn Lý Mộ, giờ phút này anh ta ngã ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, bấy giờ đầu óc anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ta ra sức dập đầu nhận sai.
“Cậu hai à, tôi thật sự không cố ý mà, tôi chỉ muốn trò chuyện với cô Giang chút tôi, là do cô ấy đứng không vững nên mới rơi xuống biển.”
Lý Mộ hoảng sợ không thôi, anh ta cũng không ngờ chuyện này sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Cậu hai, cầu xin cậu cứu tôi đi, tôi biết sai rồi mà.”
Cận Tri Dực nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng: “Anh muốn nói gì thì đi mà giải thích với anh tôi ấy!”
Cận Tri Dực biết xảy ra chuyện như thế, chắc chắn anh của anh ta sẽ không tha cho người đàn ông này, anh ta nhìn bóng lưng anh mình rời đi, cũng may hai người bọn họ không có vấn đề gì nguy hiểm đến tính mạng.
Anh ta nghĩ vậy rồi gọi vệ sĩ đến kéo Lý Mộ đi.
Sau khi trở lại phòng, Cận Tri Thận vào phòng tắm xả nước nóng.
Mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt, cô ngồi trên ghế sô pha mà toàn thân run lẩy bẩy, hơi thở chết chóc ấy như thể vẫn đang quanh quẩn bên cô.
Cận Tri Thận ra khỏi phòng tắm nhìn thấy cô như vậy, sinh lòng thương tiếc, anh kéo cô vào lòng.
“Không sao rồi, không có chuyện gì đâu.” Cận Tri Thận dùng chất giọng trầm ấm an ủi cô.
Giang Tiêu Tiêu tựa vào ngực anh, rốt cuộc cô không kìm được nước mắt mà bật khóc: “Tri Thận, vừa nãy tôi còn tưởng là tôi sẽ chết.”
“Không đâu.”
Cho dù là địa ngục thì anh cũng sẽ kéo cô về.
Giang Tiêu Tiêu sợ chết, Cận Tri Thận còn sợ hơn, thế giới của anh không thể thiếu cô.
Mãi lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mới bình tĩnh lại, cô lau nước mắt trên mặt rồi xấu hổ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu tôi.”
Rồi cô khựng lại, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói thêm: “Nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì anh tuyệt đối không được nhảy xuống đâu đấy, nguy hiểm lắm!”
Nếu anh xảy ra chuyện gì thì nhà họ Cận làm sao bây giờ, Tiểu Bảo làm sao đây..
Cận Tri Thận nhìn cô, trầm giọng nói: “Giang Tiêu tiêu, sẽ không có lần sau, chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Trong tình huống vừa rồi, làm sao anh có thể trơ mắt đứng một bên được?
Giang Tiêu Tiêu định nói gì nữa nhưng Cận Tri Thận đã nói trước: “Em đi tắm rồi thay quần áo trước đi.”
Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng tắm, chợt cô khựng lại, rồi quay đầu lại nói: “Cả người anh cũng ướt đẫm…”
“Sao? Em muốn mời tôi tắm cùng em à?” Cận Tri Thận nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.
Mặt Giang Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, cô lắc đầu nguầy nguậy rồi vội giải thích: “Không phải, ý tôi là anh đi tắm trước đi!”
“Tôi sang phòng bên cạnh.”
Cận Tri Thận mỉm cười, cũng không trêu chọc cô nữa.
“Ồ!” Giang Tiêu Tiêu đáp một tiếng rồi chạy ngay vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới cảm thấy dễ chịu cả người.
Rồi cô không nhịn được mà nghĩ đến hình ảnh khi cô cảm giác mình sắp chết đến nơi, trong đầu chỉ toàn là Cận Tri Thận.
Lúc này cô mới nhận ra bản thân mình đã hãm sâu quá rồi.
Thế nhưng những lời ông Cận nói lại vang vọng trong đầu cô…
Giang Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy rối rắm.
Trong phòng bên cạnh, Cận Tri Thận đã thay quần áo, ánh mắt anh trở nên hung ác, đang yên đang lành sao Giang Tiêu Tiêu lại rơi xuống biển được? Bầu không khí lạnh lẽo đầy áp lực bao trùm xung quanh anh.
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu