Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 266: Đuổi cô ta ra ngoài
Cận Tri Thận liếc nhìn em trai rồi lại nhìn ra cửa sổ sát đất, ánh mắt anh sâu thăm thẳm làm cho người ta không đoán được giờ phút này anh đang nghĩ gì.
“Anh, em về đây. Anh hút thuốc ít thôi kẻo hại sức khỏe.”
Cận Tri Dực vừa đi thì Tô Uyển Ương tới.
“Cô Tô, Chủ tịch có dặn anh ấy không muốn tiếp khách.” Trợ lý cản Tô Uyển Ương lại.
Tô Uyển Ương nhìn cánh cửa văn phòng đang khép chặt rôi nở nụ cười ấm áp: “Tôi không phải người ngoài, sao Tri Thận lại không muốn gặp tôi chứ?”
Nói xong cô ta đẩy trợ lý ra rồi đi thẳng tới phòng làm việc.
FGO TỔ…
Trợ lý vẫn muốn ngăn cản cô ta nhưng không kịp.
Tô Uyển Ương mở cửa, ngoảnh lại mỉm cười với anh ta rồi đi vào văn phòng.
Mùi thuốc lá nồng nặc ập đến, cô ta vội bịt mũi, hai hàng lông mày mảnh nhíu chặt vào nhau.
Cô ta ngước mắt lên thì thấy Cận Tri Thận đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Tô Uyển Ương đi về phía anh. Khi đi qua bàn trà, cô ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy gạt tàn trên bàn đầy đầu thuốc.
Cô ta nhớ rõ anh không phải người nghiện thuốc, sao lại hút nhiều thuốc như vậy? Là vì người phụ nữ kia sao? Cô ta cực kỳ khó chịu, bởi vì người phụ nữ kia đã rời đi nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Người phụ nữ đó quan trọng với anh đến vậy sao? Tô Uyển Ương nắm chặt tay, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp hơi vặn vẹo. Cô ta không cam lòng?
Nhưng cô ta đã nhanh chóng che giấu cảm xúc, bày ra dáng vẻ dịu dàng ởđi tới bên cạnh Cận Tri Thận.
“Tri Thận, anh không sao chứ?”
Cận Tri Thận quay đầu nhìn cô ta với đôi mắt sắc như dao: “Sao cô lại tới đây?”
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm XÚC.
Tô Uyển Ương thấy hơi tổn thương nhưng vẫn cười đáp: “Em đến thăm anh. Em đã nghe chuyện về cô Giang nên thấy rất lo cho anh.”
“Về đi.” Cận Tri Thận lạnh lùng nói.
Anh không muốn gặp mình đến thế ư? Nụ cười trên gương mặt Tô Uyển Ương bỗng cứng đờ: “Tri Thận, em biết dạo này anh rất phiên muộn, nhưng cũng nên chú ý đến sức khỏe, đừng hút nhiều thuốc như vậy…
“Tôi bảo cô đi về.” Giọng nói của Cận Tri Thận nặng nề-hơn, rõ ràng là anh đã mất kiên nhãn.
“Tri Thận…
Tô Uyển Ương vẫn muốn nói thêm nhưng Cận Tri Thận không thèm nghe, anh dứt khoát ấn gọi đường dây nội bộ.
“Chẳng phải tôi đã dặn là không được cho bất kì ai vào sao?”
Anh gần như gầm lên, trợ lý ở đầu dây bên kia sợ quá, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Chủ tịch.”
“Vào lôi người ra ngoài.
Tô Uyển Ương nghe xong câu này thì trợn tròn mắt, không dám tin anh lại gọi người đuổi cô ta ra đi: Rốt cuộc anh coi cô ta là cái gì? Mọi bất mãn tích tụ bấy lâu bỗng vỡ òa.
“Tri Thận, anh quá đáng rồi đấy! Em quan tâm anh mới đến thăm anh, vậy mà anh lại muốn đuổi em. Tốt cuộc Giang Tiêu Tiêu tốt ở điểm nào mà có thể khiến anh sa sút đến vậy?”
“Cô ta không chỉ phản bội chồng chưa cưới của mình mà còn không chồng mà chửa, hạng phụ nữ như vậy có đáng để anh trở nên thế này không?”
“Anh làm em quá thất vọng rồi Tri Thận. Anh không còn là người đàn ông sát phạt quyết đoán trên thương trường nữa rồi!”
“Anh, em về đây. Anh hút thuốc ít thôi kẻo hại sức khỏe.”
Cận Tri Dực vừa đi thì Tô Uyển Ương tới.
“Cô Tô, Chủ tịch có dặn anh ấy không muốn tiếp khách.” Trợ lý cản Tô Uyển Ương lại.
Tô Uyển Ương nhìn cánh cửa văn phòng đang khép chặt rôi nở nụ cười ấm áp: “Tôi không phải người ngoài, sao Tri Thận lại không muốn gặp tôi chứ?”
Nói xong cô ta đẩy trợ lý ra rồi đi thẳng tới phòng làm việc.
FGO TỔ…
Trợ lý vẫn muốn ngăn cản cô ta nhưng không kịp.
Tô Uyển Ương mở cửa, ngoảnh lại mỉm cười với anh ta rồi đi vào văn phòng.
Mùi thuốc lá nồng nặc ập đến, cô ta vội bịt mũi, hai hàng lông mày mảnh nhíu chặt vào nhau.
Cô ta ngước mắt lên thì thấy Cận Tri Thận đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Tô Uyển Ương đi về phía anh. Khi đi qua bàn trà, cô ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy gạt tàn trên bàn đầy đầu thuốc.
Cô ta nhớ rõ anh không phải người nghiện thuốc, sao lại hút nhiều thuốc như vậy? Là vì người phụ nữ kia sao? Cô ta cực kỳ khó chịu, bởi vì người phụ nữ kia đã rời đi nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Người phụ nữ đó quan trọng với anh đến vậy sao? Tô Uyển Ương nắm chặt tay, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp hơi vặn vẹo. Cô ta không cam lòng?
Nhưng cô ta đã nhanh chóng che giấu cảm xúc, bày ra dáng vẻ dịu dàng ởđi tới bên cạnh Cận Tri Thận.
“Tri Thận, anh không sao chứ?”
Cận Tri Thận quay đầu nhìn cô ta với đôi mắt sắc như dao: “Sao cô lại tới đây?”
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm XÚC.
Tô Uyển Ương thấy hơi tổn thương nhưng vẫn cười đáp: “Em đến thăm anh. Em đã nghe chuyện về cô Giang nên thấy rất lo cho anh.”
“Về đi.” Cận Tri Thận lạnh lùng nói.
Anh không muốn gặp mình đến thế ư? Nụ cười trên gương mặt Tô Uyển Ương bỗng cứng đờ: “Tri Thận, em biết dạo này anh rất phiên muộn, nhưng cũng nên chú ý đến sức khỏe, đừng hút nhiều thuốc như vậy…
“Tôi bảo cô đi về.” Giọng nói của Cận Tri Thận nặng nề-hơn, rõ ràng là anh đã mất kiên nhãn.
“Tri Thận…
Tô Uyển Ương vẫn muốn nói thêm nhưng Cận Tri Thận không thèm nghe, anh dứt khoát ấn gọi đường dây nội bộ.
“Chẳng phải tôi đã dặn là không được cho bất kì ai vào sao?”
Anh gần như gầm lên, trợ lý ở đầu dây bên kia sợ quá, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Chủ tịch.”
“Vào lôi người ra ngoài.
Tô Uyển Ương nghe xong câu này thì trợn tròn mắt, không dám tin anh lại gọi người đuổi cô ta ra đi: Rốt cuộc anh coi cô ta là cái gì? Mọi bất mãn tích tụ bấy lâu bỗng vỡ òa.
“Tri Thận, anh quá đáng rồi đấy! Em quan tâm anh mới đến thăm anh, vậy mà anh lại muốn đuổi em. Tốt cuộc Giang Tiêu Tiêu tốt ở điểm nào mà có thể khiến anh sa sút đến vậy?”
“Cô ta không chỉ phản bội chồng chưa cưới của mình mà còn không chồng mà chửa, hạng phụ nữ như vậy có đáng để anh trở nên thế này không?”
“Anh làm em quá thất vọng rồi Tri Thận. Anh không còn là người đàn ông sát phạt quyết đoán trên thương trường nữa rồi!”
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu