Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 239
Tô Uyển Ương không tốn chút sức lực nào đã có được một phương án thiết kế hoàn mỹ, đến đêm tất nhiên là ngủ rất ngon.
Chớp mắt đã đến ngày gọi đấu thầu phương án thiết kế của Công ty Astley.
Giang Tiêu Tiêu thức dậy từ sớm.
Tuy cô rất tự tin vào phương án thiết kế của mình nhưng điều này cũng không có nghĩa là công ty bọn họ chắc chắn có thể giành được quyền quảng cáo.
Cô cố ý lục tìm trong tủ quần áo chọn ra một bộ đồ xinh đẹp để mặc, rồi lại dày công trang điểm.
Giang Tiêu Tiêu đứng trước gương, cầm phương án thiết kế mình vất vả thức suốt mấy đêm ròng để hoàn thành đi ra ngoài.
Vừa xuống dưới tầng, cô bất ngờ gặp được Tô San.
Tô San nhìn thấy cô nghệt ra thì giục vội: “Sao nào? Thấy tôi đến mà ngạc nhiên thế à? Tôi là cấp trên của cô thì không thể tự mình đưa đón cô được chắc?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, sự căng thẳng trước khi ra cửa bỗng chốc tiêu tan.
Hai người bọn họ lên xe, Tô San lái xe rất vững tay, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được tâm trạng hồi hộp của cô ấy.
Giang Tiêu Tiêu tò mò quan sát hồi lâu, Tô San mà cô biết là một người rất trầm ổn, sao cô ấy cũng có lúc căng thẳng như thế này được?
Có lẽ bị cô nhìn chằm chằm quá lâu, Tô San bỗng liếc cô và nói: “Việc hợp tác lần này cực kỳ quan trọng với chúng ta. Nếu có thể hợp tác thành công thì công ty chúng ta sẽ đạt được sự tiến bộ rất lớn trong giới.”
Giang Tiêu Tiêu biết Tô San muốn gì, cô bảo đảm một cách nghiêm túc: “Nhất định chúng ta sẽ thành công!”
Tô San đã xem phương án thiết kế của cô nên cũng rất tin tưởng: “Tôi cũng tin chúng ta có thể làm được.”
Đến phòng tiếp khách của công ty Astley, bọn họ nhìn thấy rất nhiều công ty thiết kế hàng đầu trong giới.
Tô San không kìm được mà lo lắng, còn Giang Tiêu Tiêu cũng hơi căng thắng.
Không bao lâu sau, Lục Tranh chú ý thấy cô và Tô San đến bèn chủ động đi qua chào hỏi.
“Tiêu Tiêu, lát nữa chúng ta phải trở thành đối thủ của nhau rồi, em phải nương tay đấy nhé.” Lục Tranh cười nói.
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy Lục Tranh, sự lo âu trong lòng cô giảm bớt, tức khắc cô lại trở nên tràn đầy tự tin: “Đương nhiên em.” Cô cố ý tạm dừng: “Sẽ không nương tay rồi.”
Lục Tranh biết cô nói đùa, anh ấy cười khẽ: “Thế thì xem ra anh phải bảo đội của anh cẩn thận em mới được.”
“Nếu đàn nh thua thì mong anh không oán trách gì em nhé!” Giang Tiêu Tiêu đùa giỡn với anh vài câu thì tâm trạng trở nên thoải mái hơn.
Và cô hoàn toàn không chú ý thấy Tô Uyển Ương ngồi cách đó không xa vẫn luôn nhìn cô và nở nụ cười châm chọc.
Chốc lát sau Kevin đến, còn có vài quản lý cao cấp của công ty Astley đi cùng với anh ta.
Nếu Kevin là người phụ trách của dự án này đương nhiên cũng là người chủ trì buổi gọi thầu lần này.
Anh ta đứng trên sân khấu, phát biểu một ít cảm tưởng rồi tuyên bố buổi kêu gọi đấu thầu chính thức bắt đầu.
Trong phòng tiếp khách có một bục trình bày với tầm nhìn rất tốt, rất nhiều công ty thiết kế lần lượt đi lên trình bày phương án thiết kế của mình.
Tuy chất lượng cao nhưng dường như không có điểm gì đặc biệt.
Từ vẻ mặt của Kevin có thể thấy được anh ta không hài lòng chút nào.
Kế tiếp đến lượt công ty của Lục Tranh lên sân.
Lục Tranh khẽ gật đầu với người phụ trách của đoàn đội mình, người này sẽ lên trình bày.
Không thể không nói năng lực thiết kế của Lục Tranh quả thật là mạnh nhất và cũng là đặc sắc nhất cho đến hiện tại.
Lần đầu tiên Kevin bày ra vẻ mặt hài lòng, Giang Tiêu Tiêu chú ý thấy lúc này anh ta còn trao đổi ánh mắt với những quản lý cao cấp khác.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô Uyển Ương,
Tô Uyển Ương đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, lúc đi lên sân khấu cô ta còn không quên quay đầu lại nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Ánh mắt ấy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, mí mắt Giang Tiêu Tiêu giật nhẹ, cô cảm thấy có một nỗi bất an dâng lên trong lòng.
Khi phương án thiết kế của Tô Uyển Ương xuất hiện trên sân khấu, Giang Tiêu Tiêu chợt nghệt mặt ra.
Tại sao ý tưởng thiết kế của Tô Uyển Ương lại giống hệt cô?
Cô nghĩ có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, cô cố gắng đè lại nỗi bất an trong lòng, ép buộc mình xem tiếp.
Thế nhưng Tô Uyển Ương càng trình bày thì Giang Tiêu Tiêu càng không thể bình tĩnh được.
Sắc mặt cô cực kỳ khó coi, cô cắn chặt môi, không lên tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc sân khấu.
Tô San theo dõi một lúc cũng phát hiện ra vấn đề, tại sao phương án thiết kế của Tô Uyển Ương lại giống y như của bọn họ vậy?
Dù là ý tưởng tương tự thì cũng không nên giống y xì đúc từng bước như thế được.
Ngay lập tức vẻ mặt Tô San trở nên ngơ ngác, cô ấy vội hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Có chuyện gì thế này?”
Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh xem hết màn thuyết trình của Tô Uyển Ương.
Cô cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, trước mắt xem ra cũng chỉ có một khả năng.
Đó chính là…
Phương án của cô bị Tô Uyển Ương sao chép toàn bộ.
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu, tức khắc cô không kìm được sự tức giận của mình mà đứng bật dậy, nhất thời tất cả mọi người trong phòng tiếp khách đều đồ dồn tầm mắt về phía cô.
Tô San kéo vạt áo của cô: “Tiêu Tiêu, cô làm gì vậy? Mau ngồi xuống đi.”
Tô Uyển Ương vừa kết thúc màn thuyết trình của mình, cô ta hừ lạnh một tiếng, hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Chẳng lẽ cô Giang có ý kiến gì về phương án thiết kế của chúng tôi à?”
Giang Tiêu Tiêu vừa định lên tiếng thì Tô Uyển Ương chợt căng thẳng, vội vàng đánh đòn phủ đầu: “Nếu cô Giang có ý kiến, không bằng lấy phương án thiết kế của cô ra đi.”
Ở đây có không ít người hùa theo, thậm chí Kevin cũng nói: “Vậy hãy để chúng ta cùng nhìn xem cô Giang sẽ trình bày cho chúng ta thấy một phương án thiết kế như thế nào.”
Giang Tiêu Tiêu cắn chặt răng, hai tay cô bất giác siết chặt túi đựng tài liệu trong tay mình.
Cô không cam lòng khi thành quả lao động của mình lại biến thành thứ của người khác.
Hơn nữa hiện giờ người này lại còn khiêu khích cô một cách ngang ngược như thế nữa.
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt cô dần trở nên kiên định hơn, cô trầm giọng, nói: “Mọi người muốn xem đương nhiên là được, vốn dĩ Cẩm Sắt chúng tôi đến đây là để tham gia cuộc đấu thầu lần này.”
Nói rồi ánh mắt lạnh lùng của cô trừng Tô Uyển Ương đang chờ xem trò vui.
Tô Uyển Ương không cam lòng yếu thế, cũng trừng mắt lại, cô ta nói với vẻ khinh thường: “Cô Giang còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ cô muốn lãng phí thời gian của mọi người mãi thế à?”
“Không, chẳng qua trước khi trình bày, tôi có một câu hỏi rất quan trọng muốn hỏi cô Tô đây.” Cô cao giọng hỏi: “Cô Tô có thể nói cho tôi biết tư tưởng của phương án thiết kế của cô là gì không?
Chớp mắt đã đến ngày gọi đấu thầu phương án thiết kế của Công ty Astley.
Giang Tiêu Tiêu thức dậy từ sớm.
Tuy cô rất tự tin vào phương án thiết kế của mình nhưng điều này cũng không có nghĩa là công ty bọn họ chắc chắn có thể giành được quyền quảng cáo.
Cô cố ý lục tìm trong tủ quần áo chọn ra một bộ đồ xinh đẹp để mặc, rồi lại dày công trang điểm.
Giang Tiêu Tiêu đứng trước gương, cầm phương án thiết kế mình vất vả thức suốt mấy đêm ròng để hoàn thành đi ra ngoài.
Vừa xuống dưới tầng, cô bất ngờ gặp được Tô San.
Tô San nhìn thấy cô nghệt ra thì giục vội: “Sao nào? Thấy tôi đến mà ngạc nhiên thế à? Tôi là cấp trên của cô thì không thể tự mình đưa đón cô được chắc?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, sự căng thẳng trước khi ra cửa bỗng chốc tiêu tan.
Hai người bọn họ lên xe, Tô San lái xe rất vững tay, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được tâm trạng hồi hộp của cô ấy.
Giang Tiêu Tiêu tò mò quan sát hồi lâu, Tô San mà cô biết là một người rất trầm ổn, sao cô ấy cũng có lúc căng thẳng như thế này được?
Có lẽ bị cô nhìn chằm chằm quá lâu, Tô San bỗng liếc cô và nói: “Việc hợp tác lần này cực kỳ quan trọng với chúng ta. Nếu có thể hợp tác thành công thì công ty chúng ta sẽ đạt được sự tiến bộ rất lớn trong giới.”
Giang Tiêu Tiêu biết Tô San muốn gì, cô bảo đảm một cách nghiêm túc: “Nhất định chúng ta sẽ thành công!”
Tô San đã xem phương án thiết kế của cô nên cũng rất tin tưởng: “Tôi cũng tin chúng ta có thể làm được.”
Đến phòng tiếp khách của công ty Astley, bọn họ nhìn thấy rất nhiều công ty thiết kế hàng đầu trong giới.
Tô San không kìm được mà lo lắng, còn Giang Tiêu Tiêu cũng hơi căng thắng.
Không bao lâu sau, Lục Tranh chú ý thấy cô và Tô San đến bèn chủ động đi qua chào hỏi.
“Tiêu Tiêu, lát nữa chúng ta phải trở thành đối thủ của nhau rồi, em phải nương tay đấy nhé.” Lục Tranh cười nói.
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy Lục Tranh, sự lo âu trong lòng cô giảm bớt, tức khắc cô lại trở nên tràn đầy tự tin: “Đương nhiên em.” Cô cố ý tạm dừng: “Sẽ không nương tay rồi.”
Lục Tranh biết cô nói đùa, anh ấy cười khẽ: “Thế thì xem ra anh phải bảo đội của anh cẩn thận em mới được.”
“Nếu đàn nh thua thì mong anh không oán trách gì em nhé!” Giang Tiêu Tiêu đùa giỡn với anh vài câu thì tâm trạng trở nên thoải mái hơn.
Và cô hoàn toàn không chú ý thấy Tô Uyển Ương ngồi cách đó không xa vẫn luôn nhìn cô và nở nụ cười châm chọc.
Chốc lát sau Kevin đến, còn có vài quản lý cao cấp của công ty Astley đi cùng với anh ta.
Nếu Kevin là người phụ trách của dự án này đương nhiên cũng là người chủ trì buổi gọi thầu lần này.
Anh ta đứng trên sân khấu, phát biểu một ít cảm tưởng rồi tuyên bố buổi kêu gọi đấu thầu chính thức bắt đầu.
Trong phòng tiếp khách có một bục trình bày với tầm nhìn rất tốt, rất nhiều công ty thiết kế lần lượt đi lên trình bày phương án thiết kế của mình.
Tuy chất lượng cao nhưng dường như không có điểm gì đặc biệt.
Từ vẻ mặt của Kevin có thể thấy được anh ta không hài lòng chút nào.
Kế tiếp đến lượt công ty của Lục Tranh lên sân.
Lục Tranh khẽ gật đầu với người phụ trách của đoàn đội mình, người này sẽ lên trình bày.
Không thể không nói năng lực thiết kế của Lục Tranh quả thật là mạnh nhất và cũng là đặc sắc nhất cho đến hiện tại.
Lần đầu tiên Kevin bày ra vẻ mặt hài lòng, Giang Tiêu Tiêu chú ý thấy lúc này anh ta còn trao đổi ánh mắt với những quản lý cao cấp khác.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô Uyển Ương,
Tô Uyển Ương đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, lúc đi lên sân khấu cô ta còn không quên quay đầu lại nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Ánh mắt ấy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, mí mắt Giang Tiêu Tiêu giật nhẹ, cô cảm thấy có một nỗi bất an dâng lên trong lòng.
Khi phương án thiết kế của Tô Uyển Ương xuất hiện trên sân khấu, Giang Tiêu Tiêu chợt nghệt mặt ra.
Tại sao ý tưởng thiết kế của Tô Uyển Ương lại giống hệt cô?
Cô nghĩ có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, cô cố gắng đè lại nỗi bất an trong lòng, ép buộc mình xem tiếp.
Thế nhưng Tô Uyển Ương càng trình bày thì Giang Tiêu Tiêu càng không thể bình tĩnh được.
Sắc mặt cô cực kỳ khó coi, cô cắn chặt môi, không lên tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc sân khấu.
Tô San theo dõi một lúc cũng phát hiện ra vấn đề, tại sao phương án thiết kế của Tô Uyển Ương lại giống y như của bọn họ vậy?
Dù là ý tưởng tương tự thì cũng không nên giống y xì đúc từng bước như thế được.
Ngay lập tức vẻ mặt Tô San trở nên ngơ ngác, cô ấy vội hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Có chuyện gì thế này?”
Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh xem hết màn thuyết trình của Tô Uyển Ương.
Cô cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, trước mắt xem ra cũng chỉ có một khả năng.
Đó chính là…
Phương án của cô bị Tô Uyển Ương sao chép toàn bộ.
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu, tức khắc cô không kìm được sự tức giận của mình mà đứng bật dậy, nhất thời tất cả mọi người trong phòng tiếp khách đều đồ dồn tầm mắt về phía cô.
Tô San kéo vạt áo của cô: “Tiêu Tiêu, cô làm gì vậy? Mau ngồi xuống đi.”
Tô Uyển Ương vừa kết thúc màn thuyết trình của mình, cô ta hừ lạnh một tiếng, hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Chẳng lẽ cô Giang có ý kiến gì về phương án thiết kế của chúng tôi à?”
Giang Tiêu Tiêu vừa định lên tiếng thì Tô Uyển Ương chợt căng thẳng, vội vàng đánh đòn phủ đầu: “Nếu cô Giang có ý kiến, không bằng lấy phương án thiết kế của cô ra đi.”
Ở đây có không ít người hùa theo, thậm chí Kevin cũng nói: “Vậy hãy để chúng ta cùng nhìn xem cô Giang sẽ trình bày cho chúng ta thấy một phương án thiết kế như thế nào.”
Giang Tiêu Tiêu cắn chặt răng, hai tay cô bất giác siết chặt túi đựng tài liệu trong tay mình.
Cô không cam lòng khi thành quả lao động của mình lại biến thành thứ của người khác.
Hơn nữa hiện giờ người này lại còn khiêu khích cô một cách ngang ngược như thế nữa.
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt cô dần trở nên kiên định hơn, cô trầm giọng, nói: “Mọi người muốn xem đương nhiên là được, vốn dĩ Cẩm Sắt chúng tôi đến đây là để tham gia cuộc đấu thầu lần này.”
Nói rồi ánh mắt lạnh lùng của cô trừng Tô Uyển Ương đang chờ xem trò vui.
Tô Uyển Ương không cam lòng yếu thế, cũng trừng mắt lại, cô ta nói với vẻ khinh thường: “Cô Giang còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ cô muốn lãng phí thời gian của mọi người mãi thế à?”
“Không, chẳng qua trước khi trình bày, tôi có một câu hỏi rất quan trọng muốn hỏi cô Tô đây.” Cô cao giọng hỏi: “Cô Tô có thể nói cho tôi biết tư tưởng của phương án thiết kế của cô là gì không?
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu