Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 233
Lục Tranh đang trò chuyện vui vẻ với Giang Tiêu Tiêu, bỗng có ai đó đằng kia chào hỏi anh ấy, thế nên anh ấy áy náy nói với cô: “Tiêu Tiêu, anh trông thấy một người bạn nên qua đằng kia một lát.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, Lục Tranh đi rồi, cô cầm ly rượu, tìm một góc ngồi xuống, quan sát cẩn thận tình hình bữa tiệc.
Tuy Giang Tiêu Tiêu rất muốn giành được dự án mỹ phẩm này nhưng Kevin đã nói ra cách thức cạnh tranh, cho nên cô cũng không quấy rầy anh ta nữa, cô chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể đưa ra được một phương án thiết kế xuất sắc.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Lục Tranh đến tìm cô, hai người bọn họ mới đi chào tạm biệt Kevin.
“Tiêu Tiêu, để anh đưa em về.”
Ra ngoài khách sạn, Lục Tranh không cho Giang Tiêu Tiêu từ chối mà kéo cô lên xe luôn, cứ như sợ cô chạy mất vậy.
Giang Tiêu Tiêu bật cười: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Nhưng cô không biết, vừa rồi có một tầm mắt luôn theo sát bóng cô rời đi.
Tầm mắt ấy là của Kevin.
Từ đầu đến cuối, Tô Uyển Ương đều bình tĩnh chú ý nhất cử nhất động của Kevin.
Nếu đã có ý định hợp tác với Kevin thì cô ta phải chuẩn bị đầy đủ trước.
Bên ngoài Kevin tỏ ra cực kỳ bài xích với phụ nữ.
Nhưng sự thật là ở nước ngoài, anh ta là cao thủ sát gái có tiếng, hễ có cô nàng nào hơi xinh đẹp một chút là anh ta đều muốn chấm mút.
Chẳng qua những việc này anh ta làm hết sức bí mật.
Rất nhiều người cũng không biết tác phong của anh ta.
Thậm chí trong số đó cũng bao gồm bạn thân của anh ta, ví dụ như Lục Tranh.
Tô Uyển Ương nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì khẽ mỉm cười đắc ý, đều là người trưởng thành cho nên cô ta lờ mờ đoán được ý nghĩ của Kevin.
Cô ta bước nhanh đến bên cạnh Kevin, mỉm cười nói: “Kevin, chúng ta sẽ hợp tác với nhau chứ?”
“Cô Tô, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, trong vòng ba ngày bất cứ ai cũng có cơ hội cạnh tranh quyền thiết kế.” Kevin lạnh lùng nói, anh ta cảm thấy rất phản cảm với hành vi dây dưa không chịu từ bỏ của Tô Uyển Ương.
Trong mắt Tô Uyển Ương cất giấu vẻ toan tính, cô ta cười thầm, lắc đầu nói: “Không, Kevin, anh biết ý tôi hợp tác không chỉ đơn giản là trong công việc mà.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Kevin thấy cô ta vòng vo như thế, không kìm được mà thẹn quá thành giận.
Thấy anh ta tỏ ra khó chịu, Tô Uyển Ương quyết đoán xoay người, nhấc chân làm bộ muốn rời đi, rồi lại làm ra vẻ tốt bụng nói với anh ta: “Thật là đáng tiếc, vốn tôi còn định đưa Giang Tiêu Tiêu lên giường anh.”
Âm lượng của cô ta vừa đủ để Kevin nghe thấy, trong đầu hiện lên dáng người nóng bỏng của Giang Tiêu Tiêu, anh ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Cô Tô, cô đang nói gì?”
Quả nhiên anh ta không kìm được mà gọi Tô Uyển Ương lại.
Tô Uyển Ương quay đầu lại, mời: “Có hứng đi uống một ly không? Gần đây có một quán bar rất tuyệt đấy.”
Hiển nhiên Kevin hiểu được ý cô ta, bèn đồng ý ngay, thế là hai người bọn họ cùng đi đến quán bar.
“Nói đi, hợp tác mà cô nói là gì?”
Đến quầy bar, vừa ngồi xuống Kevin đã vội vã hỏi luôn.
Tô Uyển Ương biết mình đã thành công hơn một nửa, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với Tô thị chúng tôi thì Giang Tiêu Tiêu sẽ trở thành người phụ nữ trên giường của anh.”
“Thật sao?” Trong mắt Kevin không giấu được vẻ mong đợi, nhưng anh ta cũng không quá tin tưởng Giang Tiêu Tiêu sẽ nghe lời cô ta.
Tô Uyển Ương cảm nhận được sự nghi ngờ của anh ta, cô ta bật cười: “Sao thế? Anh không tin tôi à?” Cô ta khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Kevin, nếu tôi không chắc chắn thì đã không ở đây bàn điều kiện với anh rồi.”
Kevin thấy Tô Uyển Ương chắc chắn như thế, lại nghĩ đến dáng người xinh đẹp của Giang Tiêu Tiêu, anh ta không do dự nữa: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý với cô.”
Hai người bọn họ thống nhất ý kiến, ánh mắt Tô Uyển Ương hiện lên nét độc ác.
Chỉ cần Giang Têu Tiêu bị hủy hoại thì Cận Tri Thận lại càng không thể ở bên cô nữa.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô ta không nhịn được mà mặc sức cười ngạo nghễ.
Ở một bên khác, Giang Tiêu Tiêu về đến nhà, vừa mở cửa ra thì thấy Cận Tri Thận tựa vào tường và nhìn cô với vẻ thong dong.
“Sao anh lại đến nữa?” Cô buột miệng hỏi.
Tức khắc mặt Cận Tri Thận đen sì, anh tan tầm sớm, đón Tiểu Bảo rồi đi ngay đến đây. Không ngờ câu đầu tiên khi cô vào cửa lại không phải là một lời chào đón.
Có lẽ nhiệt độ xung quanh anh đột ngột giảm mạnh, nên Giang Tiêu Tiêu mới phải giải thích: “Chẳng qua là em lo anh ngày nào cũng đến đây sẽ làm bác gái không vui.”
Nói cho cùng là do có bà Cận ngăn cách giữa hai bọn họ, bằng không có lẽ bọn họ đã ở bên nhau lâu rồi.
Cận Tri Thận kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, Tiểu Bảo bưng một miếng bánh ngọt nhỏ đi đến trước mặt cô.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, bánh này con tự mình làm đó!”
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, thiếu điều viết luôn ba chữ “Muốn được khen” lên trán.
Hôm nay nhà trẻ có một hoạt động, đó là dạy các bé làm bánh ngọt.
Tiểu Bảo học rất nghiêm túc, lúc Cận Tri Thận đến đón, bé bảo ba mình dẫn mình đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt.
“Một mình Tiểu Bảo mất ba tiếng mới làm xong chiếc bánh này đấy.” Cận Tri Thận hơi hơi ghen ty, từ trước đến nay Tiểu Bảo chưa bao giờ tự mình làm gì đưa cho anh đâu.
Địa vị của người ba này quả thật là rơi rớt nghiêm trọng.
Giang Tiêu Tiêu hết sức bất ngờ, ngay sau đó cô vui mừng không thôi.
Cô ôm đầu Tiểu Bảo và nhẹ nhàng hôn lên trán bé một cái: “Cảm ơn bé cưng, cô thích lắm!”
Tiểu Bảo thỏa mãn chui vào lòng cô, rồi hỏi han quan tâm: “Cô Tiêu Tiêu, sao hôm nay cô về muộn thế?”
Giang Tiêu Tiêu ăn một miếng bánh ngọt, vui vẻ khen ngợi một câu rồi trả lời: “Cô và đàn anh khóa trên của cô đi tham dự một bữa tiệc.”
“Hửm?” Cận Tri Thận lạnh mặt, hỏi: “Em dám giấu anh đi dự tiệc với một người đàn ông khác?”
Giang Tiêu Tiêu bật cười, thuận miệng tiếp lời: “Sao thế chủ tịch Cận? Anh ghen à?”
Cận Tri Thận thừa nhận dứt khoát: “Ừ.”
Giang Tiêu Tiêu bỗng ngẩn ra, cô không thể nào ngờ được Cận Tri Thận sẽ thừa nhận.
Ngay sau đó cô bật cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông kia, cô đành phải giải thích với anh: “Là vì dự án của Astley ấy, để lấy được quyền hợp tác quảng cáo của nên anh ấy dẫn em đi gặp người phụ trách của bên đó.”
Bấy giờ Cận Tri Thận mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó anh lại nghiêm túc hỏi cô: “Em có uống rượu không?”
“Có uống một chút.”
Giang Tiêu Tiêu trả lời thẳng thắn, tham dự bữa tiệc ít nhiều cũng phải uống một chút rượu.
Thế nhưng Cận Tri Thận đanh mặt, trầm giọng quở trách: “Dạ dày của em không được tốt, sao lại còn làm liều vậy hả?”
Ngay sau đó Tiểu Bảo nói với vẻ lo lắng: “Cô Tiêu Tiêu, cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn một đôi lớn nhỏ trước mặt mình, cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, cô lắc đầu, nói: “Không sao, không sao, thật sự chủ uống một chút thôi, không có gì khó chịu cả.”
Bấy giờ hai ba con mới yên tâm, ăn bánh xong thì Giang Tiêu Tiêu đứng dậy: “Hai ba con xem tivi đi, em đi tắm trước đã.”
Hai người họ ăn ý gật đầu một cái, nhìn hình ảnh này, cô không kìm được mà mỉm cười.
Tắm xong, cô mặc đồ ngủ đi ra ngoài, nào ngờ Tiểu Bảo lại cằn nhằn y như ông cụ non: “Cô Tiêu Tiêu à, đồ ngủ của cô trông bảo thủ quá.”
“Tiểu Bảo, con nói linh tinh gì đấy hả?” Thấy Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào mình, hai má cô bất giác nóng bừng lên.
Cô ngồi xuống cạnh Tiểu Bảo, thấy bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai Tiểu Bảo còn phải đi học nên cô nói: “Khi nào hai người về?”
Ngay lập tức Tiểu Bảo ôm lấy đùi cô, hét lên: “Cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo muốn ngủ cùng cô cơ!”
Cô đành phải nhìn về phía Cận Tri Thận với ánh mắt đầy bất đắc dĩ, ai dè anh cũng nói: “Tôi nay anh cũng ở lại.”
Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn lo bà Cận sẽ càng thêm bất mãn, bèn khuyên: “Hay là hai ba con anh về đi, bằng khôn..”
Cô còn chưa nói hết thì Cận Tri Thận đã đoán được cô đang lo lắng điều gì, anh giữ tay cô và an ủi: “Việc này em không cần lo, tin anh, anh sẽ xử lý được.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, Lục Tranh đi rồi, cô cầm ly rượu, tìm một góc ngồi xuống, quan sát cẩn thận tình hình bữa tiệc.
Tuy Giang Tiêu Tiêu rất muốn giành được dự án mỹ phẩm này nhưng Kevin đã nói ra cách thức cạnh tranh, cho nên cô cũng không quấy rầy anh ta nữa, cô chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể đưa ra được một phương án thiết kế xuất sắc.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Lục Tranh đến tìm cô, hai người bọn họ mới đi chào tạm biệt Kevin.
“Tiêu Tiêu, để anh đưa em về.”
Ra ngoài khách sạn, Lục Tranh không cho Giang Tiêu Tiêu từ chối mà kéo cô lên xe luôn, cứ như sợ cô chạy mất vậy.
Giang Tiêu Tiêu bật cười: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Nhưng cô không biết, vừa rồi có một tầm mắt luôn theo sát bóng cô rời đi.
Tầm mắt ấy là của Kevin.
Từ đầu đến cuối, Tô Uyển Ương đều bình tĩnh chú ý nhất cử nhất động của Kevin.
Nếu đã có ý định hợp tác với Kevin thì cô ta phải chuẩn bị đầy đủ trước.
Bên ngoài Kevin tỏ ra cực kỳ bài xích với phụ nữ.
Nhưng sự thật là ở nước ngoài, anh ta là cao thủ sát gái có tiếng, hễ có cô nàng nào hơi xinh đẹp một chút là anh ta đều muốn chấm mút.
Chẳng qua những việc này anh ta làm hết sức bí mật.
Rất nhiều người cũng không biết tác phong của anh ta.
Thậm chí trong số đó cũng bao gồm bạn thân của anh ta, ví dụ như Lục Tranh.
Tô Uyển Ương nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì khẽ mỉm cười đắc ý, đều là người trưởng thành cho nên cô ta lờ mờ đoán được ý nghĩ của Kevin.
Cô ta bước nhanh đến bên cạnh Kevin, mỉm cười nói: “Kevin, chúng ta sẽ hợp tác với nhau chứ?”
“Cô Tô, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, trong vòng ba ngày bất cứ ai cũng có cơ hội cạnh tranh quyền thiết kế.” Kevin lạnh lùng nói, anh ta cảm thấy rất phản cảm với hành vi dây dưa không chịu từ bỏ của Tô Uyển Ương.
Trong mắt Tô Uyển Ương cất giấu vẻ toan tính, cô ta cười thầm, lắc đầu nói: “Không, Kevin, anh biết ý tôi hợp tác không chỉ đơn giản là trong công việc mà.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Kevin thấy cô ta vòng vo như thế, không kìm được mà thẹn quá thành giận.
Thấy anh ta tỏ ra khó chịu, Tô Uyển Ương quyết đoán xoay người, nhấc chân làm bộ muốn rời đi, rồi lại làm ra vẻ tốt bụng nói với anh ta: “Thật là đáng tiếc, vốn tôi còn định đưa Giang Tiêu Tiêu lên giường anh.”
Âm lượng của cô ta vừa đủ để Kevin nghe thấy, trong đầu hiện lên dáng người nóng bỏng của Giang Tiêu Tiêu, anh ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Cô Tô, cô đang nói gì?”
Quả nhiên anh ta không kìm được mà gọi Tô Uyển Ương lại.
Tô Uyển Ương quay đầu lại, mời: “Có hứng đi uống một ly không? Gần đây có một quán bar rất tuyệt đấy.”
Hiển nhiên Kevin hiểu được ý cô ta, bèn đồng ý ngay, thế là hai người bọn họ cùng đi đến quán bar.
“Nói đi, hợp tác mà cô nói là gì?”
Đến quầy bar, vừa ngồi xuống Kevin đã vội vã hỏi luôn.
Tô Uyển Ương biết mình đã thành công hơn một nửa, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với Tô thị chúng tôi thì Giang Tiêu Tiêu sẽ trở thành người phụ nữ trên giường của anh.”
“Thật sao?” Trong mắt Kevin không giấu được vẻ mong đợi, nhưng anh ta cũng không quá tin tưởng Giang Tiêu Tiêu sẽ nghe lời cô ta.
Tô Uyển Ương cảm nhận được sự nghi ngờ của anh ta, cô ta bật cười: “Sao thế? Anh không tin tôi à?” Cô ta khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Kevin, nếu tôi không chắc chắn thì đã không ở đây bàn điều kiện với anh rồi.”
Kevin thấy Tô Uyển Ương chắc chắn như thế, lại nghĩ đến dáng người xinh đẹp của Giang Tiêu Tiêu, anh ta không do dự nữa: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý với cô.”
Hai người bọn họ thống nhất ý kiến, ánh mắt Tô Uyển Ương hiện lên nét độc ác.
Chỉ cần Giang Têu Tiêu bị hủy hoại thì Cận Tri Thận lại càng không thể ở bên cô nữa.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô ta không nhịn được mà mặc sức cười ngạo nghễ.
Ở một bên khác, Giang Tiêu Tiêu về đến nhà, vừa mở cửa ra thì thấy Cận Tri Thận tựa vào tường và nhìn cô với vẻ thong dong.
“Sao anh lại đến nữa?” Cô buột miệng hỏi.
Tức khắc mặt Cận Tri Thận đen sì, anh tan tầm sớm, đón Tiểu Bảo rồi đi ngay đến đây. Không ngờ câu đầu tiên khi cô vào cửa lại không phải là một lời chào đón.
Có lẽ nhiệt độ xung quanh anh đột ngột giảm mạnh, nên Giang Tiêu Tiêu mới phải giải thích: “Chẳng qua là em lo anh ngày nào cũng đến đây sẽ làm bác gái không vui.”
Nói cho cùng là do có bà Cận ngăn cách giữa hai bọn họ, bằng không có lẽ bọn họ đã ở bên nhau lâu rồi.
Cận Tri Thận kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, Tiểu Bảo bưng một miếng bánh ngọt nhỏ đi đến trước mặt cô.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, bánh này con tự mình làm đó!”
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, thiếu điều viết luôn ba chữ “Muốn được khen” lên trán.
Hôm nay nhà trẻ có một hoạt động, đó là dạy các bé làm bánh ngọt.
Tiểu Bảo học rất nghiêm túc, lúc Cận Tri Thận đến đón, bé bảo ba mình dẫn mình đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt.
“Một mình Tiểu Bảo mất ba tiếng mới làm xong chiếc bánh này đấy.” Cận Tri Thận hơi hơi ghen ty, từ trước đến nay Tiểu Bảo chưa bao giờ tự mình làm gì đưa cho anh đâu.
Địa vị của người ba này quả thật là rơi rớt nghiêm trọng.
Giang Tiêu Tiêu hết sức bất ngờ, ngay sau đó cô vui mừng không thôi.
Cô ôm đầu Tiểu Bảo và nhẹ nhàng hôn lên trán bé một cái: “Cảm ơn bé cưng, cô thích lắm!”
Tiểu Bảo thỏa mãn chui vào lòng cô, rồi hỏi han quan tâm: “Cô Tiêu Tiêu, sao hôm nay cô về muộn thế?”
Giang Tiêu Tiêu ăn một miếng bánh ngọt, vui vẻ khen ngợi một câu rồi trả lời: “Cô và đàn anh khóa trên của cô đi tham dự một bữa tiệc.”
“Hửm?” Cận Tri Thận lạnh mặt, hỏi: “Em dám giấu anh đi dự tiệc với một người đàn ông khác?”
Giang Tiêu Tiêu bật cười, thuận miệng tiếp lời: “Sao thế chủ tịch Cận? Anh ghen à?”
Cận Tri Thận thừa nhận dứt khoát: “Ừ.”
Giang Tiêu Tiêu bỗng ngẩn ra, cô không thể nào ngờ được Cận Tri Thận sẽ thừa nhận.
Ngay sau đó cô bật cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông kia, cô đành phải giải thích với anh: “Là vì dự án của Astley ấy, để lấy được quyền hợp tác quảng cáo của nên anh ấy dẫn em đi gặp người phụ trách của bên đó.”
Bấy giờ Cận Tri Thận mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó anh lại nghiêm túc hỏi cô: “Em có uống rượu không?”
“Có uống một chút.”
Giang Tiêu Tiêu trả lời thẳng thắn, tham dự bữa tiệc ít nhiều cũng phải uống một chút rượu.
Thế nhưng Cận Tri Thận đanh mặt, trầm giọng quở trách: “Dạ dày của em không được tốt, sao lại còn làm liều vậy hả?”
Ngay sau đó Tiểu Bảo nói với vẻ lo lắng: “Cô Tiêu Tiêu, cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn một đôi lớn nhỏ trước mặt mình, cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, cô lắc đầu, nói: “Không sao, không sao, thật sự chủ uống một chút thôi, không có gì khó chịu cả.”
Bấy giờ hai ba con mới yên tâm, ăn bánh xong thì Giang Tiêu Tiêu đứng dậy: “Hai ba con xem tivi đi, em đi tắm trước đã.”
Hai người họ ăn ý gật đầu một cái, nhìn hình ảnh này, cô không kìm được mà mỉm cười.
Tắm xong, cô mặc đồ ngủ đi ra ngoài, nào ngờ Tiểu Bảo lại cằn nhằn y như ông cụ non: “Cô Tiêu Tiêu à, đồ ngủ của cô trông bảo thủ quá.”
“Tiểu Bảo, con nói linh tinh gì đấy hả?” Thấy Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào mình, hai má cô bất giác nóng bừng lên.
Cô ngồi xuống cạnh Tiểu Bảo, thấy bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai Tiểu Bảo còn phải đi học nên cô nói: “Khi nào hai người về?”
Ngay lập tức Tiểu Bảo ôm lấy đùi cô, hét lên: “Cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo muốn ngủ cùng cô cơ!”
Cô đành phải nhìn về phía Cận Tri Thận với ánh mắt đầy bất đắc dĩ, ai dè anh cũng nói: “Tôi nay anh cũng ở lại.”
Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn lo bà Cận sẽ càng thêm bất mãn, bèn khuyên: “Hay là hai ba con anh về đi, bằng khôn..”
Cô còn chưa nói hết thì Cận Tri Thận đã đoán được cô đang lo lắng điều gì, anh giữ tay cô và an ủi: “Việc này em không cần lo, tin anh, anh sẽ xử lý được.”
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu