Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 138
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng cao vì nụ hôn này.
Giang Tiêu Tiêu hôn rất trúc trắc, thế nên Cận Tri Thận chuyển từ bị động sang chủ động, hai người bất giác lăn lộn trên giường từ lúc nào chẳng hay. Cận Tri Thận đè lên người cô, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rẫy trên cơ thể cô qua lớp quần áo mỏng.
Dường như chỉ hôn thôi vẫn chưa đủ, Cận Tri Thận còn sờ soạng khắp người cô, nụ hôn dời từ môi đến vành tai rồi xuống cổ…
Trang phục trên người Giang Tiêu Tiêu sắp bị cởi hết. Lúc Cận Tri Thận chạm vào điểm nhạy cảm của cô, cô không kìm được rên rỉ một tiếng.
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Cận Tri Thận suýt đứt phựt…
Tuy nhiên, Giang Tiêu Tiêu lại ngủ thiếp đi ngay lúc quan trọng.
Người con gái nhắm nghiền hai mắt, hít thở đều đặn. Cận Tri Thận thấy thế, chỉ muốn lôi cô nàng dậy đánh cho một trận nhưng lại không nỡ.
Cuối cùng anh gượng cười rồi mặc lại quần áo. Cận Tri Thận thở dài, đắp chăn cho Giang Tiêu Tiêu rồi hôn lên trán cô, cuối cùng mới sang căn phòng bên cạnh tắm nước lạnh.
Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt chẳng biết gì. Cô chớp mắt nhìn xung quanh, hình như đây là phòng của Cận Tri Thận.
Ký ức ngày hôm qua chợt ùa về. Sau khi rời khỏi bữa tiệc, cô bảo Cận Tri Thận đưa mình đi uống rượu, sau đó…
Giang Tiêu Tiêu không nhớ được những chuyện xảy ra sau đó. Cô nghĩ đi nghĩ lại, chợt lo lắng không biết mình nói ra những lời không nên nói hoặc là làm những việc không nên làm hay không.
Giang Tiêu Tiêu mơ màng ngồi dậy, đúng lúc này Tiểu Bảo đáng yêu chạy vào phòng.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô dậy rồi ạ! Bữa sáng đã sẵn sàng, chúng ta mau xuống nhà ăn sáng thôi!”
Đã hơn mười ngày rồi Giang Tiêu Tiêu không được gặp Tiểu Bảo, bây giờ được gặp cậu nhóc mập mạp, cả hai đều rất vui vẻ, cô ôm cậu nhóc vào lòng rồi dụi tới dụi lui.
Tiểu Bảo bị cô dụi ngứa, vừa cười vừa trốn. Khi Cận Tri Thận bước vào, vừa hay liền trông thấy cảnh này, tức thì đổ bình dấm chua.
Giang Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy anh. Mặc dù cô uống say, đã quên mất rất nhiều chuyện, nhưng vẫn nhớ một vài chi tiết gián đoạn, ví dụ như hai người đã hôn nhau, hơn nữa hình như cô là người chủ động.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu vội buông Tiểu Bảo ra, lúng túng chào anh sau đó trốn vào phòng tắm.
Cận Tri Thận bất đắc dĩ, sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ! Anh cảm thấy không thoải mái, bèn quay sang nói với con trai mình: “Tối nay con đến nhà ông bà nội ở một tuần không được về nhà.”
Tiểu Bảo ngây người nhìn Cận Tri Thận hỏi: “Tại sao ạ?”
Ba già của bé bị làm sao vậy? Chẳng phải lúc nãy ba còn cho người đi đón mình về gặp cô Tiêu Tiêu, nói rằng có lẽ mấy ngày tới mình sẽ được gặp cô Tiêu Tiêu suốt ư? Sao bây giờ lại bắt mình về nhà ông bà nội thế? Tiểu Bảo thầm cà khịa trong lòng.
Cận Tri Thận không đáp, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi kiêu ngạo xoay người đi xuống tầng dưới.
Sau khi Giang Tiêu Tiêu rửa mặt xong, Tiểu Bảo vẫn đang đợi cô ở bên ngoài. Vừa trông thấy cô đi ra, bé lập tức than thở không ngừng: “Cô Tiêu Tiêu ơi, không biết ba con vừa uống nhầm thuốc gì ấy. Rõ ràng hồi sáng ba còn bảo mấy ngày tới sẽ dẫn con đi tìm cô, vậy mà vừa rồi lại nói muốn đưa con về nhà ông bà nội một tuần. Cô Tiêu Tiêu, lẽ nào con lại không được gặp cô trong một thời gian dài ạ?”
Giang Tiêu Tiêu nghe Tiểu Bảo nói xong thì ngây ra. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, cô chợt hiểu ra phải chăng Cận Tri Thận ghen với con trai mình?
Giang Tiêu Tiêu bật cười, người đàn ông này thật hẹp hòi, còn ghen với con trai mình nữa chứ! Giang Tiêu Tiêu vừa nghĩ vừa bế Tiểu Bảo xuống tầng dưới.
Cận Tri Thận đã chờ ở bàn cơm. Sau khi ăn sáng xong, Cận Tri Thận đưa Tiểu Bảo đi học trước rồi lại chở Giang Tiêu Tiêu đến công ty như mọi khi.
Trên đường đi, Tiểu Bảo lo lắng phải rất lâu nữa mình mới được gặp Giang Tiêu Tiêu, vì vậy bé cứ dựa vào lòng cô mãi.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo không muốn xa cô chút nào.”
Giá mà ngày nào mình cũng được ở bên cạnh cô Tiêu Tiêu thì hay biết mấy! Tiểu Bảo thầm nghĩ.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười xoa đầu bé: “Nếu Tiểu Bảo nhớ cô Tiêu Tiêu thì có thể gọi điện cho cô mà!”
“Vậy buổi tối con có thể đến nhà cô Tiêu Tiêu ăn cơm được không? Tiểu Bảo muốn ăn cơm cô Tiêu Tiêu nấu.”
Giang Tiêu Tiêu bỗng sững người khi nghe Tiểu Bảo nói như vậy. Cô cũng muốn nấu cơm cho Tiểu Bảo, nhưng bà Cận… Nếu bà Cận biết mình vẫn tiếp tục qua lại với Cận Tri Thận và Tiểu Bảo…
Cô thở dài nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tiểu Bảo, cuối cùng im lặng không đáp.
Cận Tri Thận nhanh chóng đoán được nỗi băn khoăn trong lòng Giang Tiêu Tiêu nhưng anh không nói gì. Đúng lúc này, xe đã tới trường học, Giang Tiêu Tiêu vội nói lảng sang chuyện khác.
“Tiểu Bảo, đến trường rồi, con mau vào lớp đi! Nhớ phải ngoan nha!”
Mặc dù Tiểu Bảo có hơi thất vọng song vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng ạ, cô cứ yên tâm! Tiểu Bảo sẽ ngoan mà. Tạm biệt cô Tiêu Tiêu, tạm biệt ba!”
“Ừ, tạm biệt con!”
Sau khi rời trường học, Cận Tri Thận lại đưa Giang Tiêu Tiêu tới công ty. Tới cửa tập đoàn Cẩm Sắt, Giang Tiêu Tiêu xuống xe tạm biệt Cận Tri Thận, nhân tiện nhắc tới chuyện tối qua.
“Cận Tri Thận, cảm ơn anh vì tối qua đã ra mặt giúp tôi.”
“Tối qua em cảm ơn tôi rồi.” Cận Tri Thận đáp.
Hả? Giang Tiêu Tiêu chợt sửng sốt, cảm ơn rồi mà sao cô không nhớ nhỉ? Lẽ nào tối qua cô cảm ơn trong lúc say rượu?
Giang Tiêu Tiêu thoáng bối rối trong chốc lát rồi nói tiếp: “Vậy u? À đúng rồi, tôi uống say có gây rắc rối cho anh không?”
“Không hề.” Cận Tri Thận nhìn cô, cong môi nở nụ cười thản nhiên.
Sự thật đúng là như vậy, chỉ có điều cô châm lửa xong lại lăn ra ngủ, hại anh phải đi tắm nước lạnh.
Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt và nụ cười thản nhiên của anh, trái tim cô bỗng hẫng vài nhịp. Giang Tiêu Tiêu chào tạm biệt rồi lập tức đi vào công ty như đang chạy trốn.
Ánh mắt Cận Tri Thận tràn đầy cảm xúc hưng phấn, anh vui vẻ tới công ty.
Sau khi vào công ty, mặt Giang Tiêu Tiêu vẫn còn ửng hồng. Cô gặp Tô San, lập tức xin lỗi ngay: “Xin lỗi giám đốc Tô! Bữa tiệc tối qua xảy ra chút chuyện nên tôi đi trước.”.
Vốn dĩ cô tới đó vì chuyện công việc nhưng không ngờ lại chạm mặt đám người nhà họ Giang, còn xảy ra chuyện kia.
“Không sao không sao, tôi cũng nghe phong thanh chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối qua rồi. Là lỗi của tôi, tôi không nên bỏ cô lại một mình. Cô không sao là tốt rồi.”
Tô San cảm thấy thật may mắn làm sao, nếu Giang Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì thì e rằng chủ tịch sẽ không tha cho cô ấy mất!
“Cảm ơn Giám đốc Tô.”
Sau đó hai người lại bàn chuyện công việc, nói chung là muốn tìm cơ hội hẹn gặp Diệp Giản Dương.
Về phía Cận Tri Thận, sau khi anh tới công ty, trợ lý báo cáo lại diễn biến sau bữa tiệc tối qua với anh.
“Thưa Chủ tịch, tối qua Thẩm Thục Lan đã bị cảnh sát bắt đi, người nhà họ Giang cũng rời khỏi bữa tiệc.”
“Ừ” Cận Tri Thận gật đầu đáp hờ hững. Anh nghĩ đến cảnh ngộ của Giang Tiêu Tiêu tối qua, ánh mắt lập tức tối sầm, sau đó lên tiếng: “Yêu cầu phía cảnh sát xử lý công bằng, đừng để nhà họ Giang giở bất cứ thủ đoạn nào!”
“Vâng, thưa Chủ tịch.”
Giang Tiêu Tiêu hôn rất trúc trắc, thế nên Cận Tri Thận chuyển từ bị động sang chủ động, hai người bất giác lăn lộn trên giường từ lúc nào chẳng hay. Cận Tri Thận đè lên người cô, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rẫy trên cơ thể cô qua lớp quần áo mỏng.
Dường như chỉ hôn thôi vẫn chưa đủ, Cận Tri Thận còn sờ soạng khắp người cô, nụ hôn dời từ môi đến vành tai rồi xuống cổ…
Trang phục trên người Giang Tiêu Tiêu sắp bị cởi hết. Lúc Cận Tri Thận chạm vào điểm nhạy cảm của cô, cô không kìm được rên rỉ một tiếng.
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Cận Tri Thận suýt đứt phựt…
Tuy nhiên, Giang Tiêu Tiêu lại ngủ thiếp đi ngay lúc quan trọng.
Người con gái nhắm nghiền hai mắt, hít thở đều đặn. Cận Tri Thận thấy thế, chỉ muốn lôi cô nàng dậy đánh cho một trận nhưng lại không nỡ.
Cuối cùng anh gượng cười rồi mặc lại quần áo. Cận Tri Thận thở dài, đắp chăn cho Giang Tiêu Tiêu rồi hôn lên trán cô, cuối cùng mới sang căn phòng bên cạnh tắm nước lạnh.
Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt chẳng biết gì. Cô chớp mắt nhìn xung quanh, hình như đây là phòng của Cận Tri Thận.
Ký ức ngày hôm qua chợt ùa về. Sau khi rời khỏi bữa tiệc, cô bảo Cận Tri Thận đưa mình đi uống rượu, sau đó…
Giang Tiêu Tiêu không nhớ được những chuyện xảy ra sau đó. Cô nghĩ đi nghĩ lại, chợt lo lắng không biết mình nói ra những lời không nên nói hoặc là làm những việc không nên làm hay không.
Giang Tiêu Tiêu mơ màng ngồi dậy, đúng lúc này Tiểu Bảo đáng yêu chạy vào phòng.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô dậy rồi ạ! Bữa sáng đã sẵn sàng, chúng ta mau xuống nhà ăn sáng thôi!”
Đã hơn mười ngày rồi Giang Tiêu Tiêu không được gặp Tiểu Bảo, bây giờ được gặp cậu nhóc mập mạp, cả hai đều rất vui vẻ, cô ôm cậu nhóc vào lòng rồi dụi tới dụi lui.
Tiểu Bảo bị cô dụi ngứa, vừa cười vừa trốn. Khi Cận Tri Thận bước vào, vừa hay liền trông thấy cảnh này, tức thì đổ bình dấm chua.
Giang Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy anh. Mặc dù cô uống say, đã quên mất rất nhiều chuyện, nhưng vẫn nhớ một vài chi tiết gián đoạn, ví dụ như hai người đã hôn nhau, hơn nữa hình như cô là người chủ động.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu vội buông Tiểu Bảo ra, lúng túng chào anh sau đó trốn vào phòng tắm.
Cận Tri Thận bất đắc dĩ, sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ! Anh cảm thấy không thoải mái, bèn quay sang nói với con trai mình: “Tối nay con đến nhà ông bà nội ở một tuần không được về nhà.”
Tiểu Bảo ngây người nhìn Cận Tri Thận hỏi: “Tại sao ạ?”
Ba già của bé bị làm sao vậy? Chẳng phải lúc nãy ba còn cho người đi đón mình về gặp cô Tiêu Tiêu, nói rằng có lẽ mấy ngày tới mình sẽ được gặp cô Tiêu Tiêu suốt ư? Sao bây giờ lại bắt mình về nhà ông bà nội thế? Tiểu Bảo thầm cà khịa trong lòng.
Cận Tri Thận không đáp, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi kiêu ngạo xoay người đi xuống tầng dưới.
Sau khi Giang Tiêu Tiêu rửa mặt xong, Tiểu Bảo vẫn đang đợi cô ở bên ngoài. Vừa trông thấy cô đi ra, bé lập tức than thở không ngừng: “Cô Tiêu Tiêu ơi, không biết ba con vừa uống nhầm thuốc gì ấy. Rõ ràng hồi sáng ba còn bảo mấy ngày tới sẽ dẫn con đi tìm cô, vậy mà vừa rồi lại nói muốn đưa con về nhà ông bà nội một tuần. Cô Tiêu Tiêu, lẽ nào con lại không được gặp cô trong một thời gian dài ạ?”
Giang Tiêu Tiêu nghe Tiểu Bảo nói xong thì ngây ra. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, cô chợt hiểu ra phải chăng Cận Tri Thận ghen với con trai mình?
Giang Tiêu Tiêu bật cười, người đàn ông này thật hẹp hòi, còn ghen với con trai mình nữa chứ! Giang Tiêu Tiêu vừa nghĩ vừa bế Tiểu Bảo xuống tầng dưới.
Cận Tri Thận đã chờ ở bàn cơm. Sau khi ăn sáng xong, Cận Tri Thận đưa Tiểu Bảo đi học trước rồi lại chở Giang Tiêu Tiêu đến công ty như mọi khi.
Trên đường đi, Tiểu Bảo lo lắng phải rất lâu nữa mình mới được gặp Giang Tiêu Tiêu, vì vậy bé cứ dựa vào lòng cô mãi.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo không muốn xa cô chút nào.”
Giá mà ngày nào mình cũng được ở bên cạnh cô Tiêu Tiêu thì hay biết mấy! Tiểu Bảo thầm nghĩ.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười xoa đầu bé: “Nếu Tiểu Bảo nhớ cô Tiêu Tiêu thì có thể gọi điện cho cô mà!”
“Vậy buổi tối con có thể đến nhà cô Tiêu Tiêu ăn cơm được không? Tiểu Bảo muốn ăn cơm cô Tiêu Tiêu nấu.”
Giang Tiêu Tiêu bỗng sững người khi nghe Tiểu Bảo nói như vậy. Cô cũng muốn nấu cơm cho Tiểu Bảo, nhưng bà Cận… Nếu bà Cận biết mình vẫn tiếp tục qua lại với Cận Tri Thận và Tiểu Bảo…
Cô thở dài nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tiểu Bảo, cuối cùng im lặng không đáp.
Cận Tri Thận nhanh chóng đoán được nỗi băn khoăn trong lòng Giang Tiêu Tiêu nhưng anh không nói gì. Đúng lúc này, xe đã tới trường học, Giang Tiêu Tiêu vội nói lảng sang chuyện khác.
“Tiểu Bảo, đến trường rồi, con mau vào lớp đi! Nhớ phải ngoan nha!”
Mặc dù Tiểu Bảo có hơi thất vọng song vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng ạ, cô cứ yên tâm! Tiểu Bảo sẽ ngoan mà. Tạm biệt cô Tiêu Tiêu, tạm biệt ba!”
“Ừ, tạm biệt con!”
Sau khi rời trường học, Cận Tri Thận lại đưa Giang Tiêu Tiêu tới công ty. Tới cửa tập đoàn Cẩm Sắt, Giang Tiêu Tiêu xuống xe tạm biệt Cận Tri Thận, nhân tiện nhắc tới chuyện tối qua.
“Cận Tri Thận, cảm ơn anh vì tối qua đã ra mặt giúp tôi.”
“Tối qua em cảm ơn tôi rồi.” Cận Tri Thận đáp.
Hả? Giang Tiêu Tiêu chợt sửng sốt, cảm ơn rồi mà sao cô không nhớ nhỉ? Lẽ nào tối qua cô cảm ơn trong lúc say rượu?
Giang Tiêu Tiêu thoáng bối rối trong chốc lát rồi nói tiếp: “Vậy u? À đúng rồi, tôi uống say có gây rắc rối cho anh không?”
“Không hề.” Cận Tri Thận nhìn cô, cong môi nở nụ cười thản nhiên.
Sự thật đúng là như vậy, chỉ có điều cô châm lửa xong lại lăn ra ngủ, hại anh phải đi tắm nước lạnh.
Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt và nụ cười thản nhiên của anh, trái tim cô bỗng hẫng vài nhịp. Giang Tiêu Tiêu chào tạm biệt rồi lập tức đi vào công ty như đang chạy trốn.
Ánh mắt Cận Tri Thận tràn đầy cảm xúc hưng phấn, anh vui vẻ tới công ty.
Sau khi vào công ty, mặt Giang Tiêu Tiêu vẫn còn ửng hồng. Cô gặp Tô San, lập tức xin lỗi ngay: “Xin lỗi giám đốc Tô! Bữa tiệc tối qua xảy ra chút chuyện nên tôi đi trước.”.
Vốn dĩ cô tới đó vì chuyện công việc nhưng không ngờ lại chạm mặt đám người nhà họ Giang, còn xảy ra chuyện kia.
“Không sao không sao, tôi cũng nghe phong thanh chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối qua rồi. Là lỗi của tôi, tôi không nên bỏ cô lại một mình. Cô không sao là tốt rồi.”
Tô San cảm thấy thật may mắn làm sao, nếu Giang Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì thì e rằng chủ tịch sẽ không tha cho cô ấy mất!
“Cảm ơn Giám đốc Tô.”
Sau đó hai người lại bàn chuyện công việc, nói chung là muốn tìm cơ hội hẹn gặp Diệp Giản Dương.
Về phía Cận Tri Thận, sau khi anh tới công ty, trợ lý báo cáo lại diễn biến sau bữa tiệc tối qua với anh.
“Thưa Chủ tịch, tối qua Thẩm Thục Lan đã bị cảnh sát bắt đi, người nhà họ Giang cũng rời khỏi bữa tiệc.”
“Ừ” Cận Tri Thận gật đầu đáp hờ hững. Anh nghĩ đến cảnh ngộ của Giang Tiêu Tiêu tối qua, ánh mắt lập tức tối sầm, sau đó lên tiếng: “Yêu cầu phía cảnh sát xử lý công bằng, đừng để nhà họ Giang giở bất cứ thủ đoạn nào!”
“Vâng, thưa Chủ tịch.”
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu