Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 104
Bọn họ tới câu lạc bộ gặp mấy vị khách hàng, mấy người vừa ăn uống vừa chuyện trò vui vẻ, mà vị khách kia lại thích uống rượu, Cận Tri Thận uống cùng đối phương không ít.
Cận Tri Dực cũng ngồi bên cạnh, chẳng biết cố tình hay vô ý mà cứ rót rượu cho Cận Tri Thận.
Trên bàn cơm toàn là rượu mạnh, Cận Tri Thận uống mấy ly đã thấy say, đầu óc mơ hồ.
Tới cuối bữa thì Cận Tri Thận đã say rồi.
Anh vào nhà vệ sinh, còn Cận Tri Dực đi nghe điện thoại nên không chú ý tới tình hình trong phòng.
Tô Uyển Ương đắn đo giây lát rồi cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Cô ta đứng chờ ngoài hành lang, Cận Tri Thận vừa ra khỏi nhà vệ sinh cô ta lập tức bước đến và nói: “Tri Thận, anh vẫn ổn chứ?”
Cận Tri Thận không đáp.
Tô Uyển Ương bước lên định đỡ anh nhưng bị anh né tránh.
Tay cô ta khựng lại, không ngờ Cận Tri Thận đã say rồi mà vẫn không cho mình đụng vào, anh thật sự ghét mình đến vậy ư?
Buồn thì buồn nhưng Tô Uyển Ương vẫn mỉm cười bảo: “Tri Thận à, để Tri Dực ứng phó tình hình bên trong kia đi! Em đưa anh về nhà trước, hoặc là thuê phòng ở câu lạc bộ cho anh nghỉ ngơi được không?”
Đương nhiên là Tô Uyển Ương có ý đồ. Hiện giờ Cận Tri Thận đã say thế này rồi, biết đâu hai người ở chung sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thế nhưng Cận Tri Dực lại đi ra ngoài vào đúng lúc này.
“Anh ơi, em đã chào hỏi tổng giám đốc Lý rồi. Đi thôi, chúng ta về thôi nào!”
Nói rồi Cận Tri Dực bước tới đỡ Cận Tri Thận. Anh ta liếc nhìn Tô Uyển Ương, may mà mình tới kịp, không là anh trai đã bị người phụ nữ này bắt mất rồi.
Tô Uyển Ương đi đằng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng, có điều cô ta vẫn lặng thinh không nói gì.
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Cận Tri Dực đỡ Cận Tri Thận lên xe rồi nói: “Chị Uyển Ương, em đưa chị về trước nhé!”
“Không cần đâu, đưa anh trai em về trước đi! Chị đi cùng em kẻo lát nữa không có ai chăm sóc anh ấy.”
Nghe vậy, Cận Tri Dực bật cười: “Sao lại không có ai chăm sóc, chắc chắn có mà.”
Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Dực đầy nghi ngờ, bỗng chốc cảm thấy câu này hơi là lạ nhưng cô ta không nói ra được lạ ở chỗ nào.
Cận Tri Dực lại nói tiếp: “Chẳng phải ở nhà có người giúp việc sao? Còn có em nữa mà! Vả lại đã muộn rồi mà chị vẫn chưa về, người nhà chị nhất định sẽ lo lắng đấy. Đi thôi đi thôi, em đưa chị về trước.”
Tô Uyển Ương nghe anh ta nói vậy, mặc dù không cam lòng song cô ta không nói gì thêm nữa.
Tác dụng của rượu rất mạnh, lúc tới nhà họ Tô thì Cận Tri Thận đã ngủ gật trên xe rồi.
Ít nhiều gì Tô Uyển Ương cũng hơi bực vì bị Cận Tri Dực phá hỏng cơ hội ở riêng với Cận Tri Thận, thế nhưng cô ta vẫn dặn dò: “Đi đường cẩn thận nhé, nhớ phải chăm sóc anh trai em cẩn thận!”
Cận Tri Dực gật đầu: “Chị Uyển Ương cứ yên tâm.”
Nói xong, anh ta không nhịn được cà khịa trong lòng: có phải người đàn ông của chị đâu, chị nhọc lòng làm chi!
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Cận Tri Dực lái xe chở Cận Tri Thận say khướt đi về phía nhà Giang Tiêu Tiêu.
Là em trai ruột, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn anh trai và chị dâu tiếp tục tình trạng này được? Chẳng may mấy ngày nữa tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề, anh trai lại biến thành bạo quân thì người gặp họa chẳng phải là mình và nhân viên Cận thị à?
Nghĩ đến đây, Cận Tri Dực lại tăng tốc. Sau khi tới dưới nhà Giang Tiêu Tiêu, anh ta đỡ Cận Tri Thận lên nhà.
Giang Tiêu Tiêu vừa mới tắm xong, giờ đang đọc tài liệu đã được sửa sang lúc ban ngày. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột reo vang.
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, tối muộn rồi còn ai tới nhỉ? Cô đứng dậy đi ra cửa, đứng sau cánh cửa nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo thì chẳng thấy ai cả.
Cô chần chừ một lát mới mở cửa ra, ngay sau đó có người đổ nhào về phía mình.
“Cận… Cận Tri Thận.”
Giang Tiêu Tiêu giật mình, mùi rượu phả vào mặt cô, nhờ vậy cô mới phát hiện người đàn ông trước mặt say rượu.
Cô nhìn ra hành lang, ngoài anh ra không còn ai khác. Giang Tiêu Tiêu cho rằng Cận Tri Thận tới một mình, bèn gọi tiếp: “Cận Tri Thận.”
Người đàn ông vẫn không đáp lời cô, anh đã uống bao nhiêu rượu mà say đến mức này? Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, chợt cảm thấy đau lòng.
Cô dìu anh vào nhà rồi đặt anh lên số pha.
Cận Tri Thận dựa vào sô pha, hai mắt nhắm chặt, giờ phút này anh yên tĩnh như một đứa trẻ. Giang Tiêu Tiêu ngây ngẩn ngắm nhìn gương mặt anh tuấn kia suốt mấy giây.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Cận Tri Dực. Nói cho cùng thì Giang Tiêu Tiêu đã hứa với bà Cận là sẽ không qua lại với Cận Tri Thận nữa, cô cảm thấy nếu để anh ở lại nhà mình thì không hay.
Điện thoại vừa kết nối Giang Tiêu Tiêu đã nói ngay: “Cậu hai, anh trai anh say rượu chạy tới chỗ tôi, anh có thể đến đón anh ấy về nhà không?”
“Vậy sao? Anh tôi đã say mà còn chạy tới chỗ cô. Cô Giang à, thật lòng xin lỗi cô! Tôi đang bận, không tới được đâu, cô chăm sóc anh ấy một lát nhé!”
“Nhưng mà… Anh không thể bớt thời gian tới đây sao? Hoặc là tìm người qua đây?” Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày.
“Cô Giang à, thật sự là tôi không đến được, cũng không tìm được người qua đó. Cô chăm sóc anh ấy một lát đi mà! Xin nhờ cô đó, tôi phải làm việc trước đây, bye bye.”
Nói xong Cận Tri Dực cúp máy luôn.
Anh ta đích thân đưa người đến, sao có thể tự đưa người về chứ.
Cận Tri Dực lái xe, ánh mắt ngậm cười. Cô nam quả nữ ở chung một nhà, anh mình lại uống say, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Cậu hai nhà họ Cận vừa hát ngân nga vừa vui vẻ phóng xe về phía trước.
Bên chỗ Giang Tiêu Tiêu, cúp máy xong cô cực kỳ cạn lời, rốt cuộc là cậu hai nhà họ Cận bận chuyện gì mà ngay cả anh trai cũng mặc kệ vậy.
Giang Tiêu Tiêu thở dài rồi lại gọi cho Cố Niệm.
Nghe cô nói xong, Cố Niệm nói: “Xin lỗi cô Giang, mẹ tôi bị ốm, tôi phải chăm sóc mẹ nên không đi được.”
Tất nhiên là Cố Niệm không thể cho Giang Tiêu Tiêu biết mình đã được cậu hai nhà họ Cận dặn dò, dù thế nào cũng không được đi đón Cận Tri Thận.
Vì vậy dù có cho thêm một trăm lá gan, cô ấy cũng không dám đi!
Giang Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, sao ai cũng bận thế. Cô thở dài, mình cũng không thể ném người ra ngoài rồi mặc kệ được!
Thôi thôi, để anh ngủ lại một đêm vậy.
Cho dù bà Cận biết thì cũng không thể trách mình.
Cuối cùng Giang Tiêu Tiêu đành cam chịu số phận, ban đầu cô định cho Cận Tri Thận ngủ trên số pha, nhưng số pha quá nhỏ, cặp chân dài của anh gác lên đó trông rất chật chội. Giang Tiêu Tiêu nhìn không nổi, buộc phải kéo anh lên giường trong phòng.
Mất bao công sức cô mới dìu được anh vào phòng.
Khi Cận Tri Thận đổ ập xuống, do quán tính nên Giang Tiêu Tiêu cũng ngã theo, còn đè lên ngực anh.
Giang Tiêu Tiêu thở hổn hển, lúc cô đang định đứng dậy thì Cận Tri Thận đã tỉnh lại. Người đàn ông mở đôi mắt mơ màng vì ngái ngủ nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận bỗng ngẩn người, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Cô gái trước mặt anh hai má ửng hồng, hình như cô vừa tắm xong, cả người tỏa hương thơm thoang thoảng, giờ phút này cặp mắt hoa đào đang ngẩn ngơ nhìn anh.
Cận Tri Dực cũng ngồi bên cạnh, chẳng biết cố tình hay vô ý mà cứ rót rượu cho Cận Tri Thận.
Trên bàn cơm toàn là rượu mạnh, Cận Tri Thận uống mấy ly đã thấy say, đầu óc mơ hồ.
Tới cuối bữa thì Cận Tri Thận đã say rồi.
Anh vào nhà vệ sinh, còn Cận Tri Dực đi nghe điện thoại nên không chú ý tới tình hình trong phòng.
Tô Uyển Ương đắn đo giây lát rồi cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Cô ta đứng chờ ngoài hành lang, Cận Tri Thận vừa ra khỏi nhà vệ sinh cô ta lập tức bước đến và nói: “Tri Thận, anh vẫn ổn chứ?”
Cận Tri Thận không đáp.
Tô Uyển Ương bước lên định đỡ anh nhưng bị anh né tránh.
Tay cô ta khựng lại, không ngờ Cận Tri Thận đã say rồi mà vẫn không cho mình đụng vào, anh thật sự ghét mình đến vậy ư?
Buồn thì buồn nhưng Tô Uyển Ương vẫn mỉm cười bảo: “Tri Thận à, để Tri Dực ứng phó tình hình bên trong kia đi! Em đưa anh về nhà trước, hoặc là thuê phòng ở câu lạc bộ cho anh nghỉ ngơi được không?”
Đương nhiên là Tô Uyển Ương có ý đồ. Hiện giờ Cận Tri Thận đã say thế này rồi, biết đâu hai người ở chung sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thế nhưng Cận Tri Dực lại đi ra ngoài vào đúng lúc này.
“Anh ơi, em đã chào hỏi tổng giám đốc Lý rồi. Đi thôi, chúng ta về thôi nào!”
Nói rồi Cận Tri Dực bước tới đỡ Cận Tri Thận. Anh ta liếc nhìn Tô Uyển Ương, may mà mình tới kịp, không là anh trai đã bị người phụ nữ này bắt mất rồi.
Tô Uyển Ương đi đằng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng, có điều cô ta vẫn lặng thinh không nói gì.
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Cận Tri Dực đỡ Cận Tri Thận lên xe rồi nói: “Chị Uyển Ương, em đưa chị về trước nhé!”
“Không cần đâu, đưa anh trai em về trước đi! Chị đi cùng em kẻo lát nữa không có ai chăm sóc anh ấy.”
Nghe vậy, Cận Tri Dực bật cười: “Sao lại không có ai chăm sóc, chắc chắn có mà.”
Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Dực đầy nghi ngờ, bỗng chốc cảm thấy câu này hơi là lạ nhưng cô ta không nói ra được lạ ở chỗ nào.
Cận Tri Dực lại nói tiếp: “Chẳng phải ở nhà có người giúp việc sao? Còn có em nữa mà! Vả lại đã muộn rồi mà chị vẫn chưa về, người nhà chị nhất định sẽ lo lắng đấy. Đi thôi đi thôi, em đưa chị về trước.”
Tô Uyển Ương nghe anh ta nói vậy, mặc dù không cam lòng song cô ta không nói gì thêm nữa.
Tác dụng của rượu rất mạnh, lúc tới nhà họ Tô thì Cận Tri Thận đã ngủ gật trên xe rồi.
Ít nhiều gì Tô Uyển Ương cũng hơi bực vì bị Cận Tri Dực phá hỏng cơ hội ở riêng với Cận Tri Thận, thế nhưng cô ta vẫn dặn dò: “Đi đường cẩn thận nhé, nhớ phải chăm sóc anh trai em cẩn thận!”
Cận Tri Dực gật đầu: “Chị Uyển Ương cứ yên tâm.”
Nói xong, anh ta không nhịn được cà khịa trong lòng: có phải người đàn ông của chị đâu, chị nhọc lòng làm chi!
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Cận Tri Dực lái xe chở Cận Tri Thận say khướt đi về phía nhà Giang Tiêu Tiêu.
Là em trai ruột, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn anh trai và chị dâu tiếp tục tình trạng này được? Chẳng may mấy ngày nữa tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề, anh trai lại biến thành bạo quân thì người gặp họa chẳng phải là mình và nhân viên Cận thị à?
Nghĩ đến đây, Cận Tri Dực lại tăng tốc. Sau khi tới dưới nhà Giang Tiêu Tiêu, anh ta đỡ Cận Tri Thận lên nhà.
Giang Tiêu Tiêu vừa mới tắm xong, giờ đang đọc tài liệu đã được sửa sang lúc ban ngày. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột reo vang.
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, tối muộn rồi còn ai tới nhỉ? Cô đứng dậy đi ra cửa, đứng sau cánh cửa nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo thì chẳng thấy ai cả.
Cô chần chừ một lát mới mở cửa ra, ngay sau đó có người đổ nhào về phía mình.
“Cận… Cận Tri Thận.”
Giang Tiêu Tiêu giật mình, mùi rượu phả vào mặt cô, nhờ vậy cô mới phát hiện người đàn ông trước mặt say rượu.
Cô nhìn ra hành lang, ngoài anh ra không còn ai khác. Giang Tiêu Tiêu cho rằng Cận Tri Thận tới một mình, bèn gọi tiếp: “Cận Tri Thận.”
Người đàn ông vẫn không đáp lời cô, anh đã uống bao nhiêu rượu mà say đến mức này? Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, chợt cảm thấy đau lòng.
Cô dìu anh vào nhà rồi đặt anh lên số pha.
Cận Tri Thận dựa vào sô pha, hai mắt nhắm chặt, giờ phút này anh yên tĩnh như một đứa trẻ. Giang Tiêu Tiêu ngây ngẩn ngắm nhìn gương mặt anh tuấn kia suốt mấy giây.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Cận Tri Dực. Nói cho cùng thì Giang Tiêu Tiêu đã hứa với bà Cận là sẽ không qua lại với Cận Tri Thận nữa, cô cảm thấy nếu để anh ở lại nhà mình thì không hay.
Điện thoại vừa kết nối Giang Tiêu Tiêu đã nói ngay: “Cậu hai, anh trai anh say rượu chạy tới chỗ tôi, anh có thể đến đón anh ấy về nhà không?”
“Vậy sao? Anh tôi đã say mà còn chạy tới chỗ cô. Cô Giang à, thật lòng xin lỗi cô! Tôi đang bận, không tới được đâu, cô chăm sóc anh ấy một lát nhé!”
“Nhưng mà… Anh không thể bớt thời gian tới đây sao? Hoặc là tìm người qua đây?” Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày.
“Cô Giang à, thật sự là tôi không đến được, cũng không tìm được người qua đó. Cô chăm sóc anh ấy một lát đi mà! Xin nhờ cô đó, tôi phải làm việc trước đây, bye bye.”
Nói xong Cận Tri Dực cúp máy luôn.
Anh ta đích thân đưa người đến, sao có thể tự đưa người về chứ.
Cận Tri Dực lái xe, ánh mắt ngậm cười. Cô nam quả nữ ở chung một nhà, anh mình lại uống say, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Cậu hai nhà họ Cận vừa hát ngân nga vừa vui vẻ phóng xe về phía trước.
Bên chỗ Giang Tiêu Tiêu, cúp máy xong cô cực kỳ cạn lời, rốt cuộc là cậu hai nhà họ Cận bận chuyện gì mà ngay cả anh trai cũng mặc kệ vậy.
Giang Tiêu Tiêu thở dài rồi lại gọi cho Cố Niệm.
Nghe cô nói xong, Cố Niệm nói: “Xin lỗi cô Giang, mẹ tôi bị ốm, tôi phải chăm sóc mẹ nên không đi được.”
Tất nhiên là Cố Niệm không thể cho Giang Tiêu Tiêu biết mình đã được cậu hai nhà họ Cận dặn dò, dù thế nào cũng không được đi đón Cận Tri Thận.
Vì vậy dù có cho thêm một trăm lá gan, cô ấy cũng không dám đi!
Giang Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, sao ai cũng bận thế. Cô thở dài, mình cũng không thể ném người ra ngoài rồi mặc kệ được!
Thôi thôi, để anh ngủ lại một đêm vậy.
Cho dù bà Cận biết thì cũng không thể trách mình.
Cuối cùng Giang Tiêu Tiêu đành cam chịu số phận, ban đầu cô định cho Cận Tri Thận ngủ trên số pha, nhưng số pha quá nhỏ, cặp chân dài của anh gác lên đó trông rất chật chội. Giang Tiêu Tiêu nhìn không nổi, buộc phải kéo anh lên giường trong phòng.
Mất bao công sức cô mới dìu được anh vào phòng.
Khi Cận Tri Thận đổ ập xuống, do quán tính nên Giang Tiêu Tiêu cũng ngã theo, còn đè lên ngực anh.
Giang Tiêu Tiêu thở hổn hển, lúc cô đang định đứng dậy thì Cận Tri Thận đã tỉnh lại. Người đàn ông mở đôi mắt mơ màng vì ngái ngủ nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận bỗng ngẩn người, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Cô gái trước mặt anh hai má ửng hồng, hình như cô vừa tắm xong, cả người tỏa hương thơm thoang thoảng, giờ phút này cặp mắt hoa đào đang ngẩn ngơ nhìn anh.
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu