Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Chương 291
Chương 291:
Du Ánh Tuyết vẫn đang điên cuồng nạp thông tin trên sô pha, rất tập trung, vẻ mặt nghiêm túc.
Trịnh Thanh Vy bước tới Vỗ vai cô: “Được rồi, đừng xem nữa, đi ăn tối với họ đi.”
“Em không đói.”
“Có đói hay không cũng phải ăn, đừng có như chị, giờ hối hận cũng không kịp.”
Trịnh Thanh Vy đối xử với mình giống như chị gái, Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đặt tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Chị không đi sao?”
“Chị sẽ sửa lại tài liệu”
“Vậy lát nữa em mang cơm về cho chị”
“Ừ”
Du Ánh Tuyết theo các đồng nghiệp của mình xuống nhà hàng ở tầng dưới.
Cả nhóm, bao gồm cả Du Ánh Tuyết, tổng cộng có 6 người. Trước khi Du Ánh Tuyết ngồi xuống, đồng nghiệp Tần Nguyên đã sốt sắng kéo ghế cho cô: “Dora, ngồi đây này.”
“Tần Nguyên, anh không cần rõ ràng thế chứ, chỉ ga lăng với Dora?”
“Công ty đã có quy định rõ ràng, không được phép yêu đương trong công ty.”
Đồng nghiệp nói đùa.
Tần Nguyên là chỉ là một đứa nhóc to xác, mới vài câu đã đỏ mặt, im lặng ngồi sang một bên phụ trách gọi món, thật ra trong công ty không ai biết không biết anh ta thích Du Ánh Tuyết.
Anh ta tha thiết quan tâm đến Du Ánh Tuyết, mọi người đều thấy.
Bị cảm động đến hết.
Nhưng Du Ánh Tuyết thế nào cũng không vào. Giống như trêu ghẹo lúc này, cô sẽ không tiếp lời, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Dora, trái tim của cô làm bằng đá sao? Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người theo đuổi cô, từ ông chủ bên ngoài đến Tần Nguyên của chúng ta, sao chẳng ai khiến cô động lòng thể?”
“Tôi chỉ muốn dành sức lực sự nghiệp, trở thành một “đả nữ” mạnh mẽ như Vivian, vậy nên tôi kiếm đâu ra thời gian để yêu?”, Câu trả lời của Du Ánh Tuyết không thể chính thức hơn.
“Tôi hiểu rồi, cô không phải không có thời gian để yêu, mà là không có tâm tư để yêu đương, đúng không? Thành thật mà nói, Dora, cô thích ai đó, nhưng luôn giấu chúng tôi phải không?”
Câu hỏi tò mò của đồng nghiệp khiến Du Ánh Tuyết giật mình trong giây lát.
Không hiểu vì sao, trong vô thức tâm trí vụt qua một bóng hình. Bốn năm, lâu như vậy, cô vốn tưởng rằng người kia sẽ dần dần trở nên mờ nhạt.
Nhưng, trái lại, không hề. Vẫn luôn nhớ.
Nhớ một cách vô thức, không kiểm soát được.
Hình bóng đó ngày càng rõ ràng trong tâm trí cô. Thỉnh thoảng trong giấc mơ nửa đêm, nó lại bất ngờ hiện ra xé nát trái tim cô.
Khiến cô cảm đau đớn khôn ta. Rồi trằn trọc trở mình, cả đêm không ngủ được.
Buộc bản thân quên đi thực sự là một điều khủng khiếp.
Bởi vì, càng muốn quên, càng không thể quên.
“Úi, tôi nói trúng rồi à?” Thấy cô thất thần, mọi người càng thêm tò mò. Năm người còn lại đổ dồn mọi ánh mắt tìm kiếm về phía cô.
Tần Nguyên cũng hồi hộp theo dõi. Du Ánh Tuyết có chút mất tự nhiên khi bị nhìn thể, đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi đi vệ sinh chút, mọi người ăn trước đi.”
Phớt lờ ánh mắt của những người khác, đứng dậy, nhìn xung quanh, tìm nhà vệ sinh.
Tầm mắt, vô tình băng qua lối vào nhà hàng.
Một nhóm người vây quanh một người đàn ông cao lớn, ra khỏi nhà hàng. Cô đứng yên tại chỗ, tim đập loạn, nhìn về phía đó.
Nơi đáy lòng như có sợi cước siết chắc, chặt đến sưng lên, nghẹt lại, đau đớn.
Bóng lưng ấy, cùng bóng lưng nào đó trong ký ức, dần dần chồng lên nhau…
Giống như, giống như anh… “Nhìn gì đó?”
Spring nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy bóng lưng một đám người, không khỏi nở nụ cười: “Thì ra cô nhìn đàn ông. Suýt chút nữa tôi còn tưởng cô thích phụ nữ.”