Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Chương 123
Thật sự là người nhà họ Kiều… Người này bị bà cụ sai khiến sao?
Tại tập đoàn Kiều Thanh.
Toàn bộ nhân viên đều câm như hến, run rẩy cẩn thận làm việc.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, mặc dù cách âm rất tốt, nhưng nhìn từ cửa sổ cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngập trời của ai đó.
“Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi!”
Ánh mắt của Kiều Phong Khang tối tăm, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Danh Sơn, .
“…Khi chủ nhà đuổi người, đã làm bà Vân Thanh bị thương.
Bây giờ, bà ấy đang nằm viện chuẩn bị phẫu thuật.
Hơn nữa, bác sĩ nói… Nếu quá trình khôi phục không tốt, có lẽ… Khó mà đi đứng được.”
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn.
Tài liệu trong tay Kiều Phong Khang đập mạnh vào Nghiệm Danh Sơn.
Nghiêm Danh Sơn không tránh né.
Tài liệu vượt qua mặt anh ta rồi đập xuống đất.
Tiếng động làm người nghe giật mình.
“Tôi đã dặn cậu thế nào hả? Tôi có bảo cậu làm tổn thương đến bà ấy à?” Kiều Phong Khang cắn răng nghiến lợi.
“Tôi có dặn đi dặn lại, nhưng…”
Nghiệm Danh Sơn nói đến đây lại im lặng.
Trước giờ, đứng ở vị trí này không cần đùn đẩy trách nhiệm.
Kiều Phong Khang bực bội , dùng hết sức đấm một đấm xuống bàn làm việc, một lúc lâu mà vẫn không thể hít thở đều đặn.
Hình ảnh lúc trước của cha Du Ánh Tuyết nhảy xuống tòa nhà cao tầng ngay trước mặt anh vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhưng hôm nay, lại đến lượt mẹ Du Ánh Tuyết…
Kiều Phong Khang hít sâu, mở mắt ra.
Anh càng siết chặt nắm đấm, đến nỗi trắng bệch chỗ khớp xương.
Dù thế nào, dù tương lai có chuyện gì xảy ra, anh cũng không buông tay Du Ánh Tuyết nữa!
Tô Hoàng Quyên biết tin Lâm Vân Thanh lại được đưa vào viện thông qua bà chủ nhà.
Cô ta lập tức chạy đến bệnh viện.
“Xin lỗi! Cho tôi hỏi Lâm Vân Thanh nằm ở phòng nào?” Tô Hoàng Quyên đeo kính râm, đến khu nội trú hỏi.
“Lâm Vân Thanh sao? Ở phòng vip 808.” Vì đó là phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện nên y tá nhớ rất rõ, không cần kiểm tra.
Tô Hoàng Quyên hơi ngạc nhiên.
Người có thể ở phòng vip 808 toàn người giàu có hoặc quyền lực, với tình hình của Lâm Vân Thanh thì sao có thể phòng cao cấp như vậy? “Cô có phải là MC Tô Hoàng Quyên không? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Cô ta đang suy nghĩ lung tung thì bị y tá nhận ra, vui vẻ cầm giấy bút tới.
Tô Hoàng Quyên lấy lại tinh thần, cười gượng, không từ chối.
“Cô và Tổng giám đốc Khang đang yêu nhau thật à?” Phụ nữ đều thích hóng chuyện.
Động tác ký tên của cô ta hơi ngừng lại, nhắc đến tên người đàn ông kia là trái tim Tô Hoàng Quyên lại bắt đầu xao động.
Một lát sau cô ta mới cười nhẹ: “Vâng! Đúng thế!”
“Hai người thật đẹp đôi, trai tài gái sắc.
Vừa rồi Tổng giám đốc Khang cũng đến đây, cũng đến thăm chị Vân Thanh.
Chắc bây giờ vẫn chưa rời đi.”
Tô Hoàng Quyên ngạc nhiên, ngẩng đầu: “Cô nói là anh ấy cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy! Anh ta vừa mới tới”.
Tô Hoàng Quyên không hỏi thêm, sau khi ký xong, cô ta buông bút rồi đi đến phòng 808.
Nếu anh ta biết Lâm Vân Thanh ở đây, vậy… Bà cụ thì sao? Bà cụ và ông cụ đều biết sao?
Tô Hoàng Quyên nghi ngờ đi đến phòng bệnh.
Nhưng còn chưa vào đã nghe tiếng Lâm Vân Thanh từ trong truyền ra: “Cậu Khang! Tôi không quen cậu nên mời cậu lấy những đồ bổ này về đi!”
Giọng nói lạnh nhạt, còn có vẻ trách cứ.
“Sau phẫu thuật bác cần bồi bổ dinh dưỡng, tôi sẽ để y tá trông chừng bác mỗi bữa ăn.” Nhưng Kiều Phong Khang giả vờ như không nghe thấy đối phương đang xua đuổi, chỉ tiếp tục nói: “Bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho bác đều là bác sĩ tốt nhất của thành phố An Lập, chắc chắn vết thương của bác sẽ không sao.
Nếu cần gì thì bác cứ bảo y tá liên lạc với tôi, tôi sẽ đến ngay!”
Trước mặt Lâm Vân Thanh, dù thái độ của bà ấy lạnh lùng đến đâu, giọng Kiều Phong Khang vẫn luôn cẩn thận.
Nếu không vì Du Ánh Tuyết thì sao anh lại như thế?
Tô Hoàng Quyên ở ngoài, nghe vậy liền không nên được lòng ghen tị.
“Cậu Khang! Tôi chỉ hỏi cậu một câu… Cậu cho chủ nhà một khoản tiền để ông ta đuổi tôi đi có đúng không?”
“… Đúng! Đúng là tôi đã làm vậy.” Kiều Phong Khang không thể nào chối.
Lâm Vân Thanh cười lạnh: “Nên bây giờ tôi nằm trên giường không thể đi lại được là do cậu sao? Không! Có thể nói là do mẹ cậu thì đúng hơn!”
Nghĩ đến chuyện sau này không biết mình sống chết ra sao, Lâm Vân Thanh không nén nổi cơn giận, càng cô đơn buồn bã, không ai giúp đỡ.
“Bây giờ, tôi có thể sẽ tàn tật như các người muốn, chắc mẹ cậu rất vui nhỉ? Cậu không cần giả vờ giả vịt trước mặt tôi…”
Bà ấy tưởng rằng mấy năm trong tù, bà ấy đã chịu đủ báo ứng vì mọi chuyện khi còn trẻ..