Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên
Chương 56
Thực dân Pháp rất tự hào về sòng bạc lớn nhất Sài Gòn mà cũng lớn nhất Ðông Dương nằm giữa Chợ Lớn (Q.5), gồm rất nhiều gian hàng, rạp hát, sân khấu xiếc, nhà hàng - vũ trường, quán giải khát lộ thiên. Ðặc biệt là dãy dài các gian hàng rộng lớn, trang trí sáng trưng, mỗi gian một vẻ: chơi theo người Việt là hốt me, chơi theo Pháp là roulette, chơi theo Tàu là tài xỉu. Ai thích món nào cứ tới gian hàng mình thích.
Gian roulette có mướn mấy cô đầm thứ thiệt, đầm lai cũng có. Còn gian tài xỉu thì có các cô xẩm Hồng Kông trẻ đẹp, mặc áo sường sám cổ cao, sát nách, bó sát ngực và mông, hai bên hông xẻ cao để lộ cặp đùi thon dài, trắng nõn. Các cô này đứng sau quầy số, tay cầm chiếc cào để vùa tiền và chung tiền cho khách chơi...
Dạo một vòng, Bảy Viễn và Tư Thiên vô quán giải khát lộ thiên nghỉ chân. Hai cô gái tới chào khách, đem thức uống tới và xin phép được ngồi cùng bàn để phục vụ.
Tư Thiên nhã nhặn cảm ơn để hai cô lui ra:
- Chúng tôi cần bàn chuyện riêng.
Bảy Viễn vui vẻ nói:
- Mấy năm mình vô khu, Ðô thành thay đổi nhiều quá. Các quán giải khát trang hoàng xinh đẹp hơn, người phục vụ cũng hấp dẫn hơn. Ðặc biệt là các gian hàng tài xỉu. Toàn xẩm Hồng Kông, xinh đẹp và thơm như múi mít.
Tư Thiên cười:
- Có vậy mới trút túi thiên hạ chớ Ðại tá.
Mấy con xẩm và Ðại tá khen đó chính là những com chim mồi, cất tiếng hót dụ các cha có máu đỏ đen vô bẫy đó Ðại tá.
Bảy Viễn cười:
- Khách tới gian hàng tài xỉu là dân có máu cờ bạc. Họ lo ăn thua chớ không khoái "đá lông nheo" với mấy con chim mồi đó đâu.
Tư Thiên bảo thủ:
- Ðành rằng vậy, nhưng ở đây quá nhiều gian hàng nên phải dùng chim mồi để thu hút dân chơi. Vừa thử thời vận vừa ngắm người đẹp, dù cớ thua cũng mát dạ.
Bảy Viễn gật gù:
- Anh Tư nói có lý: Còn chuyện "bắt bò lạc"?
Tư Thiên cười thật tươi:
- Tôi biết có nhiều "con bò lạc" đẹp dễ sợ. Ðó là mấy bà Thông, bà Phán trốn chồng vô đây chơi tài xỉu. Khi thua hết tiền thì đứng xớ rớ đâu đó chờ gặp người quen mượn tiền để gỡ gạc hoặc có tiền đi xích lô về nhà. Nếu không gặp người quen thì túng quá, các bà làm liều, bắt bồ với mấy tay hảo ngọt...
Bảy Viễn cười vểnh râu:
- Ðàn ông bọn mình cha nào cũng hảo ngọt, phải vậy không thầy Tư?
Maurice gật lia:
- Ðúng! Chỉ có mấy thằng liệt dương mới hết hảo ngọt! Thôi mình đi đi Ðại tá. Mình đánh cá chơi cho vui. Trong vòng mười lăm phút, ai bắt được "bò lạc" thì kể như thắng cuộc. Người thua phải đãi người thắng một chầu tại vũ trường. Ðồng ý chớ?
Bảy Viễn vẫy tay:
- Mười lăm phút sau, hẹn tại vũ trường đằng kia nghe.
Bảy Viễn trở lại gian hàng tài xỉu với nụ cười thật tươi:
- Trong đám say này chỉ có một mình ta là tỉnh. Thiên hạ đua nhau sát phạt, còn mình đứng ngoài vòng cương tỏa. Mình chỉ đi tìm người đẹp đi lạc vô đám mê muội này.
Bỗng Bảy Viễn trở lại trang nghiêm, anh ta vừa trông thấy một gian nhân sắc nước hương trời đang tiến về gian hàng tài xỉu gần đó. Chưa bao giờ anh ta thấy ai ăn mặc đúng thời trang như thế. Người đẹp đã xấp xỉ bốn mươi nhưng vóc mình thon eo, ngực nở, mông tròn. Nàng mặc áo dài màu khói nhang làm nổi hẳn lên màu đen mướt của chiếc quần lãnh đen. Nàng tới gần, Bảy Viễn càng thú vị được chiêm ngưỡng khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to, hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi mọng hình quả tim.
Người đẹp không biết có người đứng ngắm mình. Nàng tới trước quảy tài xỉu, móc bóp lấy xấp tiền đặt vào một con số.
Bảy Viễn như chợt tỉnh, chen vô và móc tiền đặt kế bên người đẹp, cười nói:
- Cho phép tôi chia cái hên của bà!
Người đẹp mải nhìn tên lắc bông vụ trong cái chén, không quan tâm tới người đứng kế mình.
Ả xẩm cất tiếng hót "Hốt a" báo hiệu hết giờ đặt tiền. Tên lắc bông vụ hạ chén xuống. Ba con xúc xắc quay tít một lúc trước khi đứng yên. Kết quả được công bố.
Ả xẩm đưa chiếc cào ra kéo tiền thua vào hộc tủ rồi chung tiền những người thắng.
Thiếu phụ lắc đầu thở ra, nhìn số tiền của mình bị cào vô hộc tủ của ả xẩm rồi lại móc tiền ra đặt tiếp.
Bảy Viễn cũng móc tiền đặt theo:
- Mình nuôi con số này đi. Thế nào nó cũng "tái xuất giang hồ".
Thiếu phụ nghe mấy tiếng "tái xuất giang hồ", lộ vẻ vui, nhưng kín đáo không quay lại người đứng sau lưng mình. Lần này thì họ thắng.
Bảy Viễn chủ động làm quen:
- Tôi đề nghị ta đánh hết số tiền vừa thắng, cũng nuôi con số này. Theo tôi đó là con số hên...
Lần này thiếu phụ mới quay lại nhìn Bảy Viễn.
Nàng chưa kịp nói gì, Bảy Viễn tấn công luôn:
- Ta đánh ba ván là biết thời vận như thế nào. Nếu ván này thắng, tôi xin phép đãi bà một tiệc sơ giao.
Thiếu phụ ngạc nhiên:
- Nhưng tôi chưa quen ông.
- Tôi nghĩ rằng chung số phận trong ba ván vừa rồi là chúng ta quen nhau rồi đó. Ðể xem ván thứ ba này có thuận với lời mong ước của tôi không.
Ả xẩm hô to "Hốt a". Lần này hai người lại thắng.
Bảy Viễn dùa tiền, trao hết cho người đẹp, hớn hở nói:
- Mời bà qua vũ trường bên kia để ta đánh dấu ngày tao ngộ.
Chuyện "bắt bò lạc" lại thành duyên nợ.
Thiếu phụ đó tên Hà Thị Tám, làm kế toán hãng thuốc lá MIC. Bà Tám sau đó trở thành người vợ sau cùng của Bảy Viễn.
Gian roulette có mướn mấy cô đầm thứ thiệt, đầm lai cũng có. Còn gian tài xỉu thì có các cô xẩm Hồng Kông trẻ đẹp, mặc áo sường sám cổ cao, sát nách, bó sát ngực và mông, hai bên hông xẻ cao để lộ cặp đùi thon dài, trắng nõn. Các cô này đứng sau quầy số, tay cầm chiếc cào để vùa tiền và chung tiền cho khách chơi...
Dạo một vòng, Bảy Viễn và Tư Thiên vô quán giải khát lộ thiên nghỉ chân. Hai cô gái tới chào khách, đem thức uống tới và xin phép được ngồi cùng bàn để phục vụ.
Tư Thiên nhã nhặn cảm ơn để hai cô lui ra:
- Chúng tôi cần bàn chuyện riêng.
Bảy Viễn vui vẻ nói:
- Mấy năm mình vô khu, Ðô thành thay đổi nhiều quá. Các quán giải khát trang hoàng xinh đẹp hơn, người phục vụ cũng hấp dẫn hơn. Ðặc biệt là các gian hàng tài xỉu. Toàn xẩm Hồng Kông, xinh đẹp và thơm như múi mít.
Tư Thiên cười:
- Có vậy mới trút túi thiên hạ chớ Ðại tá.
Mấy con xẩm và Ðại tá khen đó chính là những com chim mồi, cất tiếng hót dụ các cha có máu đỏ đen vô bẫy đó Ðại tá.
Bảy Viễn cười:
- Khách tới gian hàng tài xỉu là dân có máu cờ bạc. Họ lo ăn thua chớ không khoái "đá lông nheo" với mấy con chim mồi đó đâu.
Tư Thiên bảo thủ:
- Ðành rằng vậy, nhưng ở đây quá nhiều gian hàng nên phải dùng chim mồi để thu hút dân chơi. Vừa thử thời vận vừa ngắm người đẹp, dù cớ thua cũng mát dạ.
Bảy Viễn gật gù:
- Anh Tư nói có lý: Còn chuyện "bắt bò lạc"?
Tư Thiên cười thật tươi:
- Tôi biết có nhiều "con bò lạc" đẹp dễ sợ. Ðó là mấy bà Thông, bà Phán trốn chồng vô đây chơi tài xỉu. Khi thua hết tiền thì đứng xớ rớ đâu đó chờ gặp người quen mượn tiền để gỡ gạc hoặc có tiền đi xích lô về nhà. Nếu không gặp người quen thì túng quá, các bà làm liều, bắt bồ với mấy tay hảo ngọt...
Bảy Viễn cười vểnh râu:
- Ðàn ông bọn mình cha nào cũng hảo ngọt, phải vậy không thầy Tư?
Maurice gật lia:
- Ðúng! Chỉ có mấy thằng liệt dương mới hết hảo ngọt! Thôi mình đi đi Ðại tá. Mình đánh cá chơi cho vui. Trong vòng mười lăm phút, ai bắt được "bò lạc" thì kể như thắng cuộc. Người thua phải đãi người thắng một chầu tại vũ trường. Ðồng ý chớ?
Bảy Viễn vẫy tay:
- Mười lăm phút sau, hẹn tại vũ trường đằng kia nghe.
Bảy Viễn trở lại gian hàng tài xỉu với nụ cười thật tươi:
- Trong đám say này chỉ có một mình ta là tỉnh. Thiên hạ đua nhau sát phạt, còn mình đứng ngoài vòng cương tỏa. Mình chỉ đi tìm người đẹp đi lạc vô đám mê muội này.
Bỗng Bảy Viễn trở lại trang nghiêm, anh ta vừa trông thấy một gian nhân sắc nước hương trời đang tiến về gian hàng tài xỉu gần đó. Chưa bao giờ anh ta thấy ai ăn mặc đúng thời trang như thế. Người đẹp đã xấp xỉ bốn mươi nhưng vóc mình thon eo, ngực nở, mông tròn. Nàng mặc áo dài màu khói nhang làm nổi hẳn lên màu đen mướt của chiếc quần lãnh đen. Nàng tới gần, Bảy Viễn càng thú vị được chiêm ngưỡng khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to, hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi mọng hình quả tim.
Người đẹp không biết có người đứng ngắm mình. Nàng tới trước quảy tài xỉu, móc bóp lấy xấp tiền đặt vào một con số.
Bảy Viễn như chợt tỉnh, chen vô và móc tiền đặt kế bên người đẹp, cười nói:
- Cho phép tôi chia cái hên của bà!
Người đẹp mải nhìn tên lắc bông vụ trong cái chén, không quan tâm tới người đứng kế mình.
Ả xẩm cất tiếng hót "Hốt a" báo hiệu hết giờ đặt tiền. Tên lắc bông vụ hạ chén xuống. Ba con xúc xắc quay tít một lúc trước khi đứng yên. Kết quả được công bố.
Ả xẩm đưa chiếc cào ra kéo tiền thua vào hộc tủ rồi chung tiền những người thắng.
Thiếu phụ lắc đầu thở ra, nhìn số tiền của mình bị cào vô hộc tủ của ả xẩm rồi lại móc tiền ra đặt tiếp.
Bảy Viễn cũng móc tiền đặt theo:
- Mình nuôi con số này đi. Thế nào nó cũng "tái xuất giang hồ".
Thiếu phụ nghe mấy tiếng "tái xuất giang hồ", lộ vẻ vui, nhưng kín đáo không quay lại người đứng sau lưng mình. Lần này thì họ thắng.
Bảy Viễn chủ động làm quen:
- Tôi đề nghị ta đánh hết số tiền vừa thắng, cũng nuôi con số này. Theo tôi đó là con số hên...
Lần này thiếu phụ mới quay lại nhìn Bảy Viễn.
Nàng chưa kịp nói gì, Bảy Viễn tấn công luôn:
- Ta đánh ba ván là biết thời vận như thế nào. Nếu ván này thắng, tôi xin phép đãi bà một tiệc sơ giao.
Thiếu phụ ngạc nhiên:
- Nhưng tôi chưa quen ông.
- Tôi nghĩ rằng chung số phận trong ba ván vừa rồi là chúng ta quen nhau rồi đó. Ðể xem ván thứ ba này có thuận với lời mong ước của tôi không.
Ả xẩm hô to "Hốt a". Lần này hai người lại thắng.
Bảy Viễn dùa tiền, trao hết cho người đẹp, hớn hở nói:
- Mời bà qua vũ trường bên kia để ta đánh dấu ngày tao ngộ.
Chuyện "bắt bò lạc" lại thành duyên nợ.
Thiếu phụ đó tên Hà Thị Tám, làm kế toán hãng thuốc lá MIC. Bà Tám sau đó trở thành người vợ sau cùng của Bảy Viễn.
Tác giả :
Nguyên Hùng