Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên
Chương 2
Ngay ngày đầu vô Phòng 5, cũng gọi là Khám 5, Bảy Viễn đã kín đáo quan sát cặp rằn Khăm Chay. Ðúng như thầy chú báo trước, Bảy Viễn thấy tên này rất đáng ngại: cao trên l m70, vạm vỡ, mình xăm bùa ngải chữ Miên hay ấn Ðộ lăng quăng như con rít. Hắn đang nằm trên chồng chiếu cao, có hai tên lâu la hầu hạ, một đấm bóp, một quạt. Vừa thấy Bảy Viễn vô, hắn đưa tay lên ngoắt Bảy Viễn tới trình diện. Anh nhớ lời thầy chú dặn: Chớ cho Khăm Chay thấy cái lưng xăm rồng. Nó thấy thế nào cũng thủ tiêu vì biết Bảy Viễn là một du đãng khét tiếng và là một đối thủ lợi hại. Cho nên dù trong khám nóng bức, Bảy Viễn vẫn cẩn thận không cởi áo tù. Anh thấy Khăm Chay ở trần, chỉ mặc quần đùi, lại được em út quạt thì căm thù lắm nhưng vẫn giử giọng mềm mỏng của kẻ cô thế: "Tôi mới vô phòng này, xin có chút lễ vật kính tặng đại ca". Vừa nói, Bảy Viễn lấy trong giỏ xách một chiếc áo thun ba lỗ bằng tơ, hiệu Ðầu Nai của Thượng Hải, cầm hai tay kính dâng.
Mắt Khăm Chay sáng ngời lên, hắn gật gù:
- Mày biết điều quá! Tao rất thích mặc áo thun ba lỗ bằng tơ Thượng Hải. Trời nóng, bận vô thấy mát rượi.
Hắn giật chiếc áo từ tay Bảy Viễn, ngồi dậy mặc vào.
Áo vừa khít, làm nổi bật thân trên lực lưỡng như một lực sĩ cử tạ.
Nhờ dùng tiền bạc mua thầy chú, Bảy Viễn được đưa đi làm vệ sinh ở nhà bếp Trại I.
Tại đây Bảy Viễn gặp vài nhân vật tên tuổi mà đứng đầu là Thommas Phước.
Anh tù này rất đẹp trai. Dân "cậu" quê Mỹ Tho, có bằng Brevet nhưng không thèm làm thư ký cạo giấy mà thích sống đời dọc ngang. Năm 1922, Thomas Phước đánh cướp xe lửa Sài Gòn -Mỹ Tho. Nhưng vụ đánh cướp nhà buôn lớn nhất Sài Gòn là Gian Magazin Charner, góc đại lộ Charner (Nguyễn Huệ) - Bonard (Lê Lợi), đối diện khách sạn Rex. Nhà hàng Charner rộng mênh mông, có ba tầng, mỗi tầng chia ra nhiều gian hàng như gian hàng tơ lụa, gian hàng đồ da, gian hàng nữ trang, gian hàng đồng hồ, bút máy v.v.. Ðắt giá nhất là gian hàng đồng hồ loại sang như Omega, Rolex, có chiếc cẩn hột xoàn dành cho khách hàng quý tộc, trưởng giả học làm sang. Gian hàng này chủ giao cho một cô đầm xinh đẹp trông coi. Thomas Phước đã đóng vai dân cậu thích chưng diện, hằng ngày lui tới tìm các hàng hóa đúng thời trang Paris mới sang, như sơ mi, cà-vạt nút mănsét, giày ý, đồng hồ Thụy Sĩ v.v...
Sau một thời gian nghiên cứu, Thomas Phước hốt hết mấy trăm đồng hồ loại quý trên lầu nhà hàng Charner.
Vụ trộm thật tuyệt vời, làm điên đầu cò bót. Nhưng vỏ quít dày có móng tay nhọn. Bên Pháp gởi qua một thám tử tư để tăng cường cho các thanh tra cảnh sát Pháp ở Sài Gòn. Thám tử này điều tra theo phương pháp cổ điển: khám chị em phụ nữ là ra đầu mối. Y diều tra tên gái đêm ở nhà hàng và được biết tên này mới làm quen với một cô gái xinh đẹp. phăng ra thì đúng là cô em của Thomas Phước. Phước đã dùng mỹ nhân kế, đưa em gái mình ra dụ dỗ tên gác dan đúng vào thời điểm Thomas Phước trổ tài "ăn hàng".
Ra tòa, Phước không mướn luật sư mà tự biện hộ:
- Tôi nhìn nhận phạm tội vì có tật mê cờ bạc. Ðể tiện việc đánh cắp gian hàng đồng hồ quý giá, tôi đang tâm đưa em gái tôi vào vòng tội lỗi. Tôi không xin tòa khoan hồng cho tôi mà chỉ xin cho em gái tôi được hưởng trường hợp giảm khinh. Em gái tôi có Tú tài, là nữ sinh Trường Couvent des Oiseaux (trường nữ sinh nhà Dòng)...
Thomas Phước đi ngay vô đề:
- Chú mày đã biết gì về tên cặp rằn Khám 5?.
Bảy Viễn gật:
- Tôi có quen với thằng Dao từ trên 10 năm nay. Nó can tội giết người, lãnh án tù chung thân năm 1931. Dao cho tôi biết tên Khăm Chay ác độc chưa từng thấy. Nó cướp tiền của mọi người trong khám. Người hết tiền, nó cạy răng vàng của người ta....
Thomas Phước gật gù:
- Còn gì nữa?
Bảy Viễn kể tiếp:
- Khám 5 có sòng bạc do Khăm Chay làm chủ sòng. Nó Giấy xâu ba mươi phần trăm. Mỗi tháng kiếm sơ sơ 300 đồng, bằng lương chủ ngục Tây.
Thomas Phước cười:
- Cái đó mình cũng biết rồi. Thằng Dao còn nói gì thêm?.
Bảy Viễn bật cười:
- Còn một chuyện này nữa: Ở tù mà chơi đĩ cũng được nữa, chuyện hi hữu. Vợ Mã tà chịu "nhảy dù" với giá 50 xu. Hạng sang thì 1 đồng. Thằng Dao nói rõ là vợ Mã tà 76 rất đẹp, mới hăm hai thôi. Giá một đồng.
Im lặng một lúc, Thomas Phước đổi giọng nghiêm nghị:
- Thằng Dao là thằng hèn. Nó đã bị thằng Khăm Chay làm nhục mà không dám chống cự. Mày không nên chơi với nó.
Bảy Viễn hỏi:
- Theo anh thì tôi phải đối phó với cặp rằn Khăm Chay như thế nào?
Thomas Phước ngẫm nghĩ:
- Ðánh Khăm Chay phải có bài bản. Trước nhất chú mày phải khéo léo liên kết với một số tù tốt, chơi được để đối phó với đám lâu la của Khăm Chay. Ðể chúng nó đấu với nhau, còn chú mày thì chơi tay đôi với Khăm Chay. Tao chưa biết hai đứa bây ai tài hơn ai, nhưng muốn chắc ăn phải đánh trước. Sách võ dạy "xuất kỳ bất ý" - đánh vào lúc bất ngờ nhất. Vậy là ta chiếm thế thượng phong....
Bảy Viễn thích thú gật lia:
- Cái đó tôi biết. Tiên hạ thủ vi cường. Tôi thường xài.
Thomas Phước trao cho Bảy Viễn một gói nhỏ:
- Cái này rất cần trong trường hợp chú mày đánh không lại thằng Khăm Chay.
Bảy Viễn tự ái:
- Sao anh biết tôi chơi không lại thằng Khăm chay? Gói này là cái gì đây? (vừa hỏi vừa mở ra xem). À, muối tiêu! Thôi cũng được. Ðể tôi lận lưng, phòng lúc mình yếu thế.
Mắt Khăm Chay sáng ngời lên, hắn gật gù:
- Mày biết điều quá! Tao rất thích mặc áo thun ba lỗ bằng tơ Thượng Hải. Trời nóng, bận vô thấy mát rượi.
Hắn giật chiếc áo từ tay Bảy Viễn, ngồi dậy mặc vào.
Áo vừa khít, làm nổi bật thân trên lực lưỡng như một lực sĩ cử tạ.
Nhờ dùng tiền bạc mua thầy chú, Bảy Viễn được đưa đi làm vệ sinh ở nhà bếp Trại I.
Tại đây Bảy Viễn gặp vài nhân vật tên tuổi mà đứng đầu là Thommas Phước.
Anh tù này rất đẹp trai. Dân "cậu" quê Mỹ Tho, có bằng Brevet nhưng không thèm làm thư ký cạo giấy mà thích sống đời dọc ngang. Năm 1922, Thomas Phước đánh cướp xe lửa Sài Gòn -Mỹ Tho. Nhưng vụ đánh cướp nhà buôn lớn nhất Sài Gòn là Gian Magazin Charner, góc đại lộ Charner (Nguyễn Huệ) - Bonard (Lê Lợi), đối diện khách sạn Rex. Nhà hàng Charner rộng mênh mông, có ba tầng, mỗi tầng chia ra nhiều gian hàng như gian hàng tơ lụa, gian hàng đồ da, gian hàng nữ trang, gian hàng đồng hồ, bút máy v.v.. Ðắt giá nhất là gian hàng đồng hồ loại sang như Omega, Rolex, có chiếc cẩn hột xoàn dành cho khách hàng quý tộc, trưởng giả học làm sang. Gian hàng này chủ giao cho một cô đầm xinh đẹp trông coi. Thomas Phước đã đóng vai dân cậu thích chưng diện, hằng ngày lui tới tìm các hàng hóa đúng thời trang Paris mới sang, như sơ mi, cà-vạt nút mănsét, giày ý, đồng hồ Thụy Sĩ v.v...
Sau một thời gian nghiên cứu, Thomas Phước hốt hết mấy trăm đồng hồ loại quý trên lầu nhà hàng Charner.
Vụ trộm thật tuyệt vời, làm điên đầu cò bót. Nhưng vỏ quít dày có móng tay nhọn. Bên Pháp gởi qua một thám tử tư để tăng cường cho các thanh tra cảnh sát Pháp ở Sài Gòn. Thám tử này điều tra theo phương pháp cổ điển: khám chị em phụ nữ là ra đầu mối. Y diều tra tên gái đêm ở nhà hàng và được biết tên này mới làm quen với một cô gái xinh đẹp. phăng ra thì đúng là cô em của Thomas Phước. Phước đã dùng mỹ nhân kế, đưa em gái mình ra dụ dỗ tên gác dan đúng vào thời điểm Thomas Phước trổ tài "ăn hàng".
Ra tòa, Phước không mướn luật sư mà tự biện hộ:
- Tôi nhìn nhận phạm tội vì có tật mê cờ bạc. Ðể tiện việc đánh cắp gian hàng đồng hồ quý giá, tôi đang tâm đưa em gái tôi vào vòng tội lỗi. Tôi không xin tòa khoan hồng cho tôi mà chỉ xin cho em gái tôi được hưởng trường hợp giảm khinh. Em gái tôi có Tú tài, là nữ sinh Trường Couvent des Oiseaux (trường nữ sinh nhà Dòng)...
Thomas Phước đi ngay vô đề:
- Chú mày đã biết gì về tên cặp rằn Khám 5?.
Bảy Viễn gật:
- Tôi có quen với thằng Dao từ trên 10 năm nay. Nó can tội giết người, lãnh án tù chung thân năm 1931. Dao cho tôi biết tên Khăm Chay ác độc chưa từng thấy. Nó cướp tiền của mọi người trong khám. Người hết tiền, nó cạy răng vàng của người ta....
Thomas Phước gật gù:
- Còn gì nữa?
Bảy Viễn kể tiếp:
- Khám 5 có sòng bạc do Khăm Chay làm chủ sòng. Nó Giấy xâu ba mươi phần trăm. Mỗi tháng kiếm sơ sơ 300 đồng, bằng lương chủ ngục Tây.
Thomas Phước cười:
- Cái đó mình cũng biết rồi. Thằng Dao còn nói gì thêm?.
Bảy Viễn bật cười:
- Còn một chuyện này nữa: Ở tù mà chơi đĩ cũng được nữa, chuyện hi hữu. Vợ Mã tà chịu "nhảy dù" với giá 50 xu. Hạng sang thì 1 đồng. Thằng Dao nói rõ là vợ Mã tà 76 rất đẹp, mới hăm hai thôi. Giá một đồng.
Im lặng một lúc, Thomas Phước đổi giọng nghiêm nghị:
- Thằng Dao là thằng hèn. Nó đã bị thằng Khăm Chay làm nhục mà không dám chống cự. Mày không nên chơi với nó.
Bảy Viễn hỏi:
- Theo anh thì tôi phải đối phó với cặp rằn Khăm Chay như thế nào?
Thomas Phước ngẫm nghĩ:
- Ðánh Khăm Chay phải có bài bản. Trước nhất chú mày phải khéo léo liên kết với một số tù tốt, chơi được để đối phó với đám lâu la của Khăm Chay. Ðể chúng nó đấu với nhau, còn chú mày thì chơi tay đôi với Khăm Chay. Tao chưa biết hai đứa bây ai tài hơn ai, nhưng muốn chắc ăn phải đánh trước. Sách võ dạy "xuất kỳ bất ý" - đánh vào lúc bất ngờ nhất. Vậy là ta chiếm thế thượng phong....
Bảy Viễn thích thú gật lia:
- Cái đó tôi biết. Tiên hạ thủ vi cường. Tôi thường xài.
Thomas Phước trao cho Bảy Viễn một gói nhỏ:
- Cái này rất cần trong trường hợp chú mày đánh không lại thằng Khăm Chay.
Bảy Viễn tự ái:
- Sao anh biết tôi chơi không lại thằng Khăm chay? Gói này là cái gì đây? (vừa hỏi vừa mở ra xem). À, muối tiêu! Thôi cũng được. Ðể tôi lận lưng, phòng lúc mình yếu thế.
Tác giả :
Nguyên Hùng