Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 45
Bạch Phi Dương quay đầu lại, không vui khi nhìn thấy Bạch Vi Đức từ trên lầu đi xuống. “Sao con lại ở đây?”
Có liên quan đến việc buôn lậu của nhà họ Bạch, ngoài Bạch Chi Âm ra, những người còn lại lão ta đều giấu. Thứ nhất là không muốn người nhà họ Bạch gặp phải phiền toái, về mặt khác thì lão ta sợ càng nhiều người biết thì sẽ bị rò rỉ thông tin. Vì vậy, trước khi gọi Bạch Chi Âm về, ông ta đã dặn dò bảo toàn bộ người nhà cho đi ra ngoài hết, chỉ sợ bọn họ nghe được những gì không nên nghe. Nhưng không ngờ người không nên nghe thấy nhất lại nghe được.
Thực ra Bạch Vi Đức không phải cố ý nghe lén, anh chỉ muốn gặp Bạch Chi Âm. Từ sau khi tạm biệt ở đảo Nam Nha, rốt cuộc anh vẫn chưa gặp lại cô, gọi điện thoại thì trước sau đều không nhận, ngay cả lấy Tiểu Thiên làm lí do để gửi tin nhắn cho cô, cô vẫn chưa từng trả lời lại. Ban đầu anh tưởng cô ngại Thẩm Mục Phạm, nhưng từ cuộc nói chuyện của cô và ông nội thì có thể thấy, có lẽ Thẩm Mục Phạm đồng ý cho cô và nhà họ Bạch kí kết thỏa thuận, lấy việc thỏa thuận này đổi lấy quyền giám định Bạch Thiên, cô không còn phải buồn phiền nữa, nên mới không trả lời anh.
Nhưng anh không thể vui vẻ được như ông nội, tin tưởng Thẩm Mục Phạm sẽ giúp nhà họ Bạch như thỏa thuận. Quan trọng hơn là, anh biết rõ một khi Bạch Chi Âm có được quyền giám hộ Bạch Thiên thì cô sẽ lập tức cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Bạch, nếu anh muốn gặp lại cô, còn khó hơn lên trời.
Bạch Thiên chính là ràng buộc duy nhất giữa anh và cô, anh không thể dễ dàng buông tha được.
“Ông nội, ông thật sự trao trả quyền giám hộ cho em ấy ư?” Bạch Vi Đức hỏi.
“Chuyện này con không cần phải xen vào, ông tự lo liệu được.” Bạch Phi Dương không kiên nhẫn nhíu mày.
Bạch Vi Đức nghe vậy vẫn chưa bỏ cuộc, mà lại vặn hỏi. “Với tính cách của Thẩm Mục Phạm, ông cho rằng anh ta sẽ để nhà họ Bạch lợi dụng sao? Nếu anh ta đổi ý, chúng ta có khả năng xử lý được anh ta không?”
Một câu đánh thức người trong mộng. Vừa nãy Bạch Phi Dương chỉ nghĩ đến cái lợi khi thỏa thuận mà không lo lắng đến mặt này. Cháu nội ông nói đúng, lấy thế lực của nhà họ Thẩm, nhà họ Bạch đấu với anh ta chẳng khác gì trứng chọi đá, đến lúc đó quyền giám hộ đã trả lại, Bạch Chi Âm không bị ông ta sai khiến nữa, càng không thể nói giúp nhà họ Bạch.
Thấy ông đã hiểu, Bạch Vi Đức tiếp tục nói. “Mặt khác ông có nghĩ tới, vì sao Thẩm Mục Phạm không đích thân đến bàn bạc việc này với ông mà lại để Chi Âm đến?”
Bạch Phi Dương bị hỏi ngược lại, ngập ngừng nói. “Ý của con là đến lúc đó anh ta có thể phủ nhận, không làm theo thỏa thuận?”
Không đợi Bạch Vi Đức trả lời, ông ta lập tức lắc đầu, “Không thể nào, ông đã cùng Chi Âm có nói qua phải có kí kết hợp đồng mới có thể trả lại quyền giám hộ.”
“Chẳng lẽ em ấy sẽ không nói dối?” Bạch Vi Đức hỏi.
Bạch Phi Dương trầm ngâm một lát, không tin lắc đầu. “Không, nó không có lá gan đó đâu.”
“Vậy sao?” Bạch Vi Đức nhếch miệng lên cười châm chọc. “Chuyện tới nước này, ông vẫn cho rằng em ấy vẫn là Bạch Chi Âm chịu nghe ông sai khiến mọi chuyện sao?”
“Con có ý gì?”
“Ông nội.” Bạch Vi Đức thở dài. “Em ấy gạt ông việc gặp gỡ Thẩm Mục Phạm, ngay cả kết hôn cũng không thông báo, ông còn không thấy rõ mục đích của em ấy sao? Em ấy đang trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi nhà họ Bạch, muốn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Bạch.”
Bạch Phi Dương suy nghĩ một hồi, phát hiện mọi chuyện đúng là như vậy. Trước kia Bạch Chi Âm luôn miệng nói không có dính dáng gì đến Thẩm Mục Phạm, chỉ là do dư luận đồn bậy. Con tiện nhân này, dám đùa giỡn ngay trước mắt lão à.
Mặc dù lời nói của đứa cháu làm lão hiểu ra, nhưng Bạch Phi Dương vẫn luyến tiếc cơ hội dựa vào nhà họ Thẩm. “Nếu khiến cho Thẩm Mục Phạm đích thân đến kí hợp đồng, có lẽ sẽ không ăn quỵt đâu?”
Thấy ông nội vẫn chưa từ bỏ ý định đối với việc này, trong lòng Bạch Vi Đức sốt ruột, ngoài miệng cũng kiềm được nói. “Ai biết được? Dù sao chúng ta cũng không có con át chủ bài trong tay, cho dù anh ta có quỵt nợ, thì chúng ta có thể làm được gì?”
Bạch Phi Dương cân nhắc lại lần nữa. Bọn họ chuyển giao lại quyền giám hộ là theo trình từ pháp luật, nhưng kí kết hợp tác giữa nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm chỉ là một tờ giấy trắng, việc làm của ông ta chính là hoạt động phi pháp, cho dù có kí tên giấy trắng mực đen đi nữa, nhưng nếu Thẩm Mục Phạm trở mặt, lão cũng không có can đảm ra tòa tố cáo. Càng nghĩ ông ta càng hiểu rõ dựa vào nhà họ Thẩm không phải là một việc làm sáng suốt. Dù sao đối phó với bọn đầu trâu mặt ngựa, giặc cỏ gì đó thì không đáng kể, nhưng đổi lại là Thẩm Mục Phạm, ông ta tự hỏi không biết có đáng tin hay không.
Suy xét một hồi, lão ta quyết định. “Gọi điện thoại cho ba con, bảo nó với Loana lập tức quay lại đây.”
***
Khi Bạch Mộc Phong nhận được điện thoại, Loana đang làm spa ở thẩm mỹ viện, nghe được ông lão kêu bà trực tiếp trở về, trong lòng không khỏi hồi hộp. “Sao vội vã gọi em trở về, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
“Làm sao anh biết được?” Giọng điệu Bạch Mộc Phong rất bực bội. “Không phải em gây chuyện gì ở bên ngoài làm ông lão tức giận đấy chứ?”
“Em thì có thể gây ra chuyện gì?” Loana giơ tay ý bảo thợ mát xa nam đang mát xa trên lưng ngừng lại, chế giễu nói. “Tám phần là chuyện của anh với con nhỏ người mẫu lẳng lơ bị ông lão phát hiện?”
Bị đâm chọt chuyện xấu của bản thân, Bạch Mộc Phong vội chuyển đề tài. “Anh không nói nhảm với em nữa, em đang ở đâu? Có cần anh tới đón em không?”
“Không cần. Anh đến chuẩn bị đến đây sẽ tốn không ít thời gian, để em tự về thì hơn.”
“Nhanh lên đấy, đừng để ông lão chờ sốt ruột.” Bạch Mộc Phong nói.
“Biết rồi.” Loana đáp.
Thấy bà ngắt điện thoại, thợ mát xa nam trẻ tuổi mang quần áo lại. “Cưng phải đi sao?”
“Có việc gấp.” Loana vươn tay. “Đem quần áo lại đây cho em.”
“Không.” Người thợ mát xa túm chặt quần áo, vẩu miệng. “Rõ ràng cưng đã nói buổi tối sẽ cùng anh đi ăn bữa tiệc Pháp rồi mà?”
Một người đàn ông to lớn lại có bộ dáng nũng nịu thực khiến người ta buồn nôn, nhưng Loana lại rất thích thú đối với hành vi của người tình bao nuôi này. Bà vỗ vỗ mặt anh ta, dịu dàng dỗ dành. “Ngoan, hôm nay thật sự có việc gấp, bữa tiệc để lần sau ăn.”
Thấy người tình trề môi, rầu rĩ không vui. lại rất hưởng thụ bất đắc dĩ cười cười. “Được rồi, được rồi, lần sau em dẫn cưng đi mua cái đồng hồ cưng chấm ngày hôm nay để đền tội, được không?”
Nghe nói như thế, người đàn ông lúc này mới vui vẻ ra mặt, hôn mấy cái lên mặt cô. “Cưng thật tốt.”
“Cưng biết thế là được.” La An Na sờ soạng cơ bụng rắn chắc của anh ta một phen. “Lần sau đổi tư thế khác.”
“Tiểu yêu tinh, lần sau anh sẽ làm ưng không xuống giường nổi.” Người đàn ông ôm thắt lưng bà ta rồi hôn cuồng nhiệt. Hai người dây dưa một hồi, Loana được anh ta săn sóc mặc quần áo cho, trước khi đi không quên dặn dò. “Đúng rồi, buổi tối đừng liên lạc với em.” Bạch Mộc Phong dám công khai thừa nhận anh ta có dây dưa với tình nhân, nhưng bà đây không dám để ông ta biết bà nuôi trai bao, nếu biết chuyện có khi bị chặt làm hai khúc.
***
Khi Loana vừa tiến vào cửa thì đúng lúc nhìn thấy Bạch Mộc Phong đang xuống xe, bà vội tiến lên phía trước kéo tay ông ta. “Đồ vô lương tâm, bao lâu rồi không gặp em?”
Bạch Mộc Phong liếc xéo bà ta một cái. “Gặp hay không thì cũng có sao đâu. Dù sao anh vẫn cho em tiền xài là được.”
“Anh…” Loana tức giận đến líu lưỡi, định mắng trả lại nhưng bị Bạch Mộc Phong ngăn cản. “Được rồi, anh đến đây không phải để cãi nhau với em. Nhanh vào đi, muộn lại bị ông lão tức giận mắng giờ.”
Nhắc tới ông lão, La An Na nuốt cục tức xuống. Vào phòng, nhìn thấy Bạch Phi Dương đang ngồi trên sô pha, bà định cười hì hì chào hỏi, nhưng vừa thấy sắc mặt sa sầm của ông ta thì vội thu lại ý cười, thấp giọng gọi. “Ba.”
Bạch Mộc Phong nhìn sắc mặt bình tĩnh, không hé nửa lời của ba mình, trong lòng không khỏi bồn chồn, suy nghĩ không biết bản thân đã làm sai cái gì khiến ông lão tức giận, liền dò hỏi. “Ba, ba gọi chúng ta trở về có việc gì không?”
“Không có việc gì thì không gọi về à?” Bạch Phi Dương đem gậy ba toong đập xuống đất. “Mấy người ở bên ngoài tự do tự tại, trong nhà xảy ra chuyện cũng không thèm quan tâm là sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ba?” Bạch Mộc Phong hỏi.
“Chuyện gì ư?” Bạch Phi Dương hừ lạnh một tiếng, đưa tay ném một xấp tạp chí đến trước mặt hai người. “Hai người tự xem đi?”
Bạch Mộc Phong thầm kêu không xong rồi, không phải là chuyện hoang dâm vô độ bị phơi bày ra ánh sáng đấy chứ. Ông ta khẩn trương nhặt tờ báo trên mặt đất lên, vội vàng xem, sau đó không hiểu. Tờ báo này tất cả đều là tin tức về hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, không có tin tức nào của ông ta, vậy sao ông lão lại tức giận?
Suy nghĩ đủ đường nhưng vẫn không hiểu, bỗng nghe Loana bên cạnh sợ hãi kêu một tiếng. “A, đây không phải là Chi Âm sao?”
Ông ta nghiêng đầu, nhìn tờ báo đang mở trên tay Loana, giở qua trang kia cũng là tin tức của Thẩm Mục Phạm, nhưng mấy bức ảnh đính kèm, trong đó có một bức ảnh người phụ nữ của Thẩm Mục Phạm. Người phụ nữ trong ảnh che mặt, chỉ chụp được một bên sườn mặt, không thể nhìn ra dáng vẻ chính xác.
“Em nói đây là Chi Âm?” Ông ta chỉ vào tạp chí hỏi.
Loana kích động vội gật đầu. “Chắc chắn.” Tuy không chụp rõ mặt, nhưng nhìn dáng người chắc chắn không sai.
Trời ơi, mấy ngày nay truyền nhau đồn ầm hết cả lên cô bé lọ lem ở ngoài đời, hóa ra chính là nó, chuyện này thật khiến người ta hứng thú. Loana cầm tạp chí nghiền ngẫm đọc, càng xem càng nhìn rõ người phụ nữ này thật quen mắt, càng xác định Chi Âm chính là vợ chưa cưới của Thẩm Mục Phạm.
Ha ha ha, trước kia bà cảm thấy nó chính là một nha đầu ngốc nghếch, bị ông lão áp bức bóc lột, hiện tại xem ra coi như cũng kế thừa gien thông minh của bà, rất biết chọn đàn ông. Nghĩ đến bản thân sắp trở thành mẹ vợ của tập đoàn Thẩm thị, Loana giống như nhìn thấy châu báu và một đống tiền lớn trước mắt, hưng phấn muốn hét lên.
Mà bên kia, Bạch Phi Dương đánh giá biểu tình vui sướng của lớn, cơn giận dữ lại kéo đến. “Chị vui mừng cái gì? Chị cho là nó tiến vào nhà họ Thẩm thì chị có thể mở mày mở mặt sao?”
Bị hắt một gáo nước lạnh, lớn bất mãn mở chép miệng. “Con gái tìm được tấm chồng tốt, con là mẹ nó đương nhiên phải vui mừng rồi.”
“Tôi thấy chị vui mừng hơi sớm rồi đấy.” Bạch Phi Dương tức giận nói. “Con gái chị tìm được chồng tốt nhưng chưa chắc chị có con rể tốt.”
Thấy vẻ mặt bà ta còn mê man, Bạch Phi Dương giải thích rõ ràng. “Ngày cưới của nó đang đến gần, chị là mẹ nó nhưng lại không hay biết gì, nói thẳng ra là nó không muốn cho chị biết, không muốn dính dáng quan hệ gì với chị.”
“Chị thử dùng đầu nghĩ thử xem, bối cảnh của nhà họ Thẩm là thế nào, thân phận con gái riêng bị đưa ra ánh sáng làm sao có thể trở thành chủ trong gia đình đó? Chị xem trên báo, tạp chí có có ai nói đến thân phận của Chi Âm không? Bọn họ là muốn cắt đứt sạch sẽ quan hệ với chúng ta, cả đời không qua lại với nhau.”
Loana ngẩn ra. “Nó không muốn nhận con?”
“Nếu tôi là nó, tôi cũng không nhận chị.” Bạch Phi Dương hét xong liền nuốt ngụm nước bọt, nhuận giọng, tiếp tục cùng Loana phân tích mối quan hệ gay go này. “Thẩm Mục Phạm cũng không phải là kẻ đơn giản, không hề qua nhà chúng ta, chứ đừng nói tới sính lễ v.v… Chi Âm nếu gả qua bên đó, đối với chị, đối với nhà họ Bạch không có một chút lợi ích gì.”
“Thật ra tôi đã sớm tìm cho nó một mối rất tốt, cũng là một người có tiền, mặt mày sáng sủa. Đối phương nói, chỉ cần nó đồng ý kết hôn, sẽ đưa cho chị một căn nhà, coi như làm quà tặng mẹ vợ.”
Loana là một người xinh đẹp nhưng đầu óc lại đơn giản, bị ông lta lừa một phen, lập tức quay phắt thái độ. “Vẫn là ba chu đáo, con nên làm gì đây?”
“Rất đơn giản, chị đi thuyết phục nó, bảo nó đừng có gả cho Thẩm Mục Phạm là được.” Ông ta ngừng một chút, chậm rãi ném ra một câu. “Nếu nó không chịu thì chị cũng đừng có trở về đây. Nhà họ Bạch chúng ta không nuôi một kẻ vô dụng.”
Có liên quan đến việc buôn lậu của nhà họ Bạch, ngoài Bạch Chi Âm ra, những người còn lại lão ta đều giấu. Thứ nhất là không muốn người nhà họ Bạch gặp phải phiền toái, về mặt khác thì lão ta sợ càng nhiều người biết thì sẽ bị rò rỉ thông tin. Vì vậy, trước khi gọi Bạch Chi Âm về, ông ta đã dặn dò bảo toàn bộ người nhà cho đi ra ngoài hết, chỉ sợ bọn họ nghe được những gì không nên nghe. Nhưng không ngờ người không nên nghe thấy nhất lại nghe được.
Thực ra Bạch Vi Đức không phải cố ý nghe lén, anh chỉ muốn gặp Bạch Chi Âm. Từ sau khi tạm biệt ở đảo Nam Nha, rốt cuộc anh vẫn chưa gặp lại cô, gọi điện thoại thì trước sau đều không nhận, ngay cả lấy Tiểu Thiên làm lí do để gửi tin nhắn cho cô, cô vẫn chưa từng trả lời lại. Ban đầu anh tưởng cô ngại Thẩm Mục Phạm, nhưng từ cuộc nói chuyện của cô và ông nội thì có thể thấy, có lẽ Thẩm Mục Phạm đồng ý cho cô và nhà họ Bạch kí kết thỏa thuận, lấy việc thỏa thuận này đổi lấy quyền giám định Bạch Thiên, cô không còn phải buồn phiền nữa, nên mới không trả lời anh.
Nhưng anh không thể vui vẻ được như ông nội, tin tưởng Thẩm Mục Phạm sẽ giúp nhà họ Bạch như thỏa thuận. Quan trọng hơn là, anh biết rõ một khi Bạch Chi Âm có được quyền giám hộ Bạch Thiên thì cô sẽ lập tức cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Bạch, nếu anh muốn gặp lại cô, còn khó hơn lên trời.
Bạch Thiên chính là ràng buộc duy nhất giữa anh và cô, anh không thể dễ dàng buông tha được.
“Ông nội, ông thật sự trao trả quyền giám hộ cho em ấy ư?” Bạch Vi Đức hỏi.
“Chuyện này con không cần phải xen vào, ông tự lo liệu được.” Bạch Phi Dương không kiên nhẫn nhíu mày.
Bạch Vi Đức nghe vậy vẫn chưa bỏ cuộc, mà lại vặn hỏi. “Với tính cách của Thẩm Mục Phạm, ông cho rằng anh ta sẽ để nhà họ Bạch lợi dụng sao? Nếu anh ta đổi ý, chúng ta có khả năng xử lý được anh ta không?”
Một câu đánh thức người trong mộng. Vừa nãy Bạch Phi Dương chỉ nghĩ đến cái lợi khi thỏa thuận mà không lo lắng đến mặt này. Cháu nội ông nói đúng, lấy thế lực của nhà họ Thẩm, nhà họ Bạch đấu với anh ta chẳng khác gì trứng chọi đá, đến lúc đó quyền giám hộ đã trả lại, Bạch Chi Âm không bị ông ta sai khiến nữa, càng không thể nói giúp nhà họ Bạch.
Thấy ông đã hiểu, Bạch Vi Đức tiếp tục nói. “Mặt khác ông có nghĩ tới, vì sao Thẩm Mục Phạm không đích thân đến bàn bạc việc này với ông mà lại để Chi Âm đến?”
Bạch Phi Dương bị hỏi ngược lại, ngập ngừng nói. “Ý của con là đến lúc đó anh ta có thể phủ nhận, không làm theo thỏa thuận?”
Không đợi Bạch Vi Đức trả lời, ông ta lập tức lắc đầu, “Không thể nào, ông đã cùng Chi Âm có nói qua phải có kí kết hợp đồng mới có thể trả lại quyền giám hộ.”
“Chẳng lẽ em ấy sẽ không nói dối?” Bạch Vi Đức hỏi.
Bạch Phi Dương trầm ngâm một lát, không tin lắc đầu. “Không, nó không có lá gan đó đâu.”
“Vậy sao?” Bạch Vi Đức nhếch miệng lên cười châm chọc. “Chuyện tới nước này, ông vẫn cho rằng em ấy vẫn là Bạch Chi Âm chịu nghe ông sai khiến mọi chuyện sao?”
“Con có ý gì?”
“Ông nội.” Bạch Vi Đức thở dài. “Em ấy gạt ông việc gặp gỡ Thẩm Mục Phạm, ngay cả kết hôn cũng không thông báo, ông còn không thấy rõ mục đích của em ấy sao? Em ấy đang trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi nhà họ Bạch, muốn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Bạch.”
Bạch Phi Dương suy nghĩ một hồi, phát hiện mọi chuyện đúng là như vậy. Trước kia Bạch Chi Âm luôn miệng nói không có dính dáng gì đến Thẩm Mục Phạm, chỉ là do dư luận đồn bậy. Con tiện nhân này, dám đùa giỡn ngay trước mắt lão à.
Mặc dù lời nói của đứa cháu làm lão hiểu ra, nhưng Bạch Phi Dương vẫn luyến tiếc cơ hội dựa vào nhà họ Thẩm. “Nếu khiến cho Thẩm Mục Phạm đích thân đến kí hợp đồng, có lẽ sẽ không ăn quỵt đâu?”
Thấy ông nội vẫn chưa từ bỏ ý định đối với việc này, trong lòng Bạch Vi Đức sốt ruột, ngoài miệng cũng kiềm được nói. “Ai biết được? Dù sao chúng ta cũng không có con át chủ bài trong tay, cho dù anh ta có quỵt nợ, thì chúng ta có thể làm được gì?”
Bạch Phi Dương cân nhắc lại lần nữa. Bọn họ chuyển giao lại quyền giám hộ là theo trình từ pháp luật, nhưng kí kết hợp tác giữa nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm chỉ là một tờ giấy trắng, việc làm của ông ta chính là hoạt động phi pháp, cho dù có kí tên giấy trắng mực đen đi nữa, nhưng nếu Thẩm Mục Phạm trở mặt, lão cũng không có can đảm ra tòa tố cáo. Càng nghĩ ông ta càng hiểu rõ dựa vào nhà họ Thẩm không phải là một việc làm sáng suốt. Dù sao đối phó với bọn đầu trâu mặt ngựa, giặc cỏ gì đó thì không đáng kể, nhưng đổi lại là Thẩm Mục Phạm, ông ta tự hỏi không biết có đáng tin hay không.
Suy xét một hồi, lão ta quyết định. “Gọi điện thoại cho ba con, bảo nó với Loana lập tức quay lại đây.”
***
Khi Bạch Mộc Phong nhận được điện thoại, Loana đang làm spa ở thẩm mỹ viện, nghe được ông lão kêu bà trực tiếp trở về, trong lòng không khỏi hồi hộp. “Sao vội vã gọi em trở về, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
“Làm sao anh biết được?” Giọng điệu Bạch Mộc Phong rất bực bội. “Không phải em gây chuyện gì ở bên ngoài làm ông lão tức giận đấy chứ?”
“Em thì có thể gây ra chuyện gì?” Loana giơ tay ý bảo thợ mát xa nam đang mát xa trên lưng ngừng lại, chế giễu nói. “Tám phần là chuyện của anh với con nhỏ người mẫu lẳng lơ bị ông lão phát hiện?”
Bị đâm chọt chuyện xấu của bản thân, Bạch Mộc Phong vội chuyển đề tài. “Anh không nói nhảm với em nữa, em đang ở đâu? Có cần anh tới đón em không?”
“Không cần. Anh đến chuẩn bị đến đây sẽ tốn không ít thời gian, để em tự về thì hơn.”
“Nhanh lên đấy, đừng để ông lão chờ sốt ruột.” Bạch Mộc Phong nói.
“Biết rồi.” Loana đáp.
Thấy bà ngắt điện thoại, thợ mát xa nam trẻ tuổi mang quần áo lại. “Cưng phải đi sao?”
“Có việc gấp.” Loana vươn tay. “Đem quần áo lại đây cho em.”
“Không.” Người thợ mát xa túm chặt quần áo, vẩu miệng. “Rõ ràng cưng đã nói buổi tối sẽ cùng anh đi ăn bữa tiệc Pháp rồi mà?”
Một người đàn ông to lớn lại có bộ dáng nũng nịu thực khiến người ta buồn nôn, nhưng Loana lại rất thích thú đối với hành vi của người tình bao nuôi này. Bà vỗ vỗ mặt anh ta, dịu dàng dỗ dành. “Ngoan, hôm nay thật sự có việc gấp, bữa tiệc để lần sau ăn.”
Thấy người tình trề môi, rầu rĩ không vui. lại rất hưởng thụ bất đắc dĩ cười cười. “Được rồi, được rồi, lần sau em dẫn cưng đi mua cái đồng hồ cưng chấm ngày hôm nay để đền tội, được không?”
Nghe nói như thế, người đàn ông lúc này mới vui vẻ ra mặt, hôn mấy cái lên mặt cô. “Cưng thật tốt.”
“Cưng biết thế là được.” La An Na sờ soạng cơ bụng rắn chắc của anh ta một phen. “Lần sau đổi tư thế khác.”
“Tiểu yêu tinh, lần sau anh sẽ làm ưng không xuống giường nổi.” Người đàn ông ôm thắt lưng bà ta rồi hôn cuồng nhiệt. Hai người dây dưa một hồi, Loana được anh ta săn sóc mặc quần áo cho, trước khi đi không quên dặn dò. “Đúng rồi, buổi tối đừng liên lạc với em.” Bạch Mộc Phong dám công khai thừa nhận anh ta có dây dưa với tình nhân, nhưng bà đây không dám để ông ta biết bà nuôi trai bao, nếu biết chuyện có khi bị chặt làm hai khúc.
***
Khi Loana vừa tiến vào cửa thì đúng lúc nhìn thấy Bạch Mộc Phong đang xuống xe, bà vội tiến lên phía trước kéo tay ông ta. “Đồ vô lương tâm, bao lâu rồi không gặp em?”
Bạch Mộc Phong liếc xéo bà ta một cái. “Gặp hay không thì cũng có sao đâu. Dù sao anh vẫn cho em tiền xài là được.”
“Anh…” Loana tức giận đến líu lưỡi, định mắng trả lại nhưng bị Bạch Mộc Phong ngăn cản. “Được rồi, anh đến đây không phải để cãi nhau với em. Nhanh vào đi, muộn lại bị ông lão tức giận mắng giờ.”
Nhắc tới ông lão, La An Na nuốt cục tức xuống. Vào phòng, nhìn thấy Bạch Phi Dương đang ngồi trên sô pha, bà định cười hì hì chào hỏi, nhưng vừa thấy sắc mặt sa sầm của ông ta thì vội thu lại ý cười, thấp giọng gọi. “Ba.”
Bạch Mộc Phong nhìn sắc mặt bình tĩnh, không hé nửa lời của ba mình, trong lòng không khỏi bồn chồn, suy nghĩ không biết bản thân đã làm sai cái gì khiến ông lão tức giận, liền dò hỏi. “Ba, ba gọi chúng ta trở về có việc gì không?”
“Không có việc gì thì không gọi về à?” Bạch Phi Dương đem gậy ba toong đập xuống đất. “Mấy người ở bên ngoài tự do tự tại, trong nhà xảy ra chuyện cũng không thèm quan tâm là sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ba?” Bạch Mộc Phong hỏi.
“Chuyện gì ư?” Bạch Phi Dương hừ lạnh một tiếng, đưa tay ném một xấp tạp chí đến trước mặt hai người. “Hai người tự xem đi?”
Bạch Mộc Phong thầm kêu không xong rồi, không phải là chuyện hoang dâm vô độ bị phơi bày ra ánh sáng đấy chứ. Ông ta khẩn trương nhặt tờ báo trên mặt đất lên, vội vàng xem, sau đó không hiểu. Tờ báo này tất cả đều là tin tức về hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, không có tin tức nào của ông ta, vậy sao ông lão lại tức giận?
Suy nghĩ đủ đường nhưng vẫn không hiểu, bỗng nghe Loana bên cạnh sợ hãi kêu một tiếng. “A, đây không phải là Chi Âm sao?”
Ông ta nghiêng đầu, nhìn tờ báo đang mở trên tay Loana, giở qua trang kia cũng là tin tức của Thẩm Mục Phạm, nhưng mấy bức ảnh đính kèm, trong đó có một bức ảnh người phụ nữ của Thẩm Mục Phạm. Người phụ nữ trong ảnh che mặt, chỉ chụp được một bên sườn mặt, không thể nhìn ra dáng vẻ chính xác.
“Em nói đây là Chi Âm?” Ông ta chỉ vào tạp chí hỏi.
Loana kích động vội gật đầu. “Chắc chắn.” Tuy không chụp rõ mặt, nhưng nhìn dáng người chắc chắn không sai.
Trời ơi, mấy ngày nay truyền nhau đồn ầm hết cả lên cô bé lọ lem ở ngoài đời, hóa ra chính là nó, chuyện này thật khiến người ta hứng thú. Loana cầm tạp chí nghiền ngẫm đọc, càng xem càng nhìn rõ người phụ nữ này thật quen mắt, càng xác định Chi Âm chính là vợ chưa cưới của Thẩm Mục Phạm.
Ha ha ha, trước kia bà cảm thấy nó chính là một nha đầu ngốc nghếch, bị ông lão áp bức bóc lột, hiện tại xem ra coi như cũng kế thừa gien thông minh của bà, rất biết chọn đàn ông. Nghĩ đến bản thân sắp trở thành mẹ vợ của tập đoàn Thẩm thị, Loana giống như nhìn thấy châu báu và một đống tiền lớn trước mắt, hưng phấn muốn hét lên.
Mà bên kia, Bạch Phi Dương đánh giá biểu tình vui sướng của lớn, cơn giận dữ lại kéo đến. “Chị vui mừng cái gì? Chị cho là nó tiến vào nhà họ Thẩm thì chị có thể mở mày mở mặt sao?”
Bị hắt một gáo nước lạnh, lớn bất mãn mở chép miệng. “Con gái tìm được tấm chồng tốt, con là mẹ nó đương nhiên phải vui mừng rồi.”
“Tôi thấy chị vui mừng hơi sớm rồi đấy.” Bạch Phi Dương tức giận nói. “Con gái chị tìm được chồng tốt nhưng chưa chắc chị có con rể tốt.”
Thấy vẻ mặt bà ta còn mê man, Bạch Phi Dương giải thích rõ ràng. “Ngày cưới của nó đang đến gần, chị là mẹ nó nhưng lại không hay biết gì, nói thẳng ra là nó không muốn cho chị biết, không muốn dính dáng quan hệ gì với chị.”
“Chị thử dùng đầu nghĩ thử xem, bối cảnh của nhà họ Thẩm là thế nào, thân phận con gái riêng bị đưa ra ánh sáng làm sao có thể trở thành chủ trong gia đình đó? Chị xem trên báo, tạp chí có có ai nói đến thân phận của Chi Âm không? Bọn họ là muốn cắt đứt sạch sẽ quan hệ với chúng ta, cả đời không qua lại với nhau.”
Loana ngẩn ra. “Nó không muốn nhận con?”
“Nếu tôi là nó, tôi cũng không nhận chị.” Bạch Phi Dương hét xong liền nuốt ngụm nước bọt, nhuận giọng, tiếp tục cùng Loana phân tích mối quan hệ gay go này. “Thẩm Mục Phạm cũng không phải là kẻ đơn giản, không hề qua nhà chúng ta, chứ đừng nói tới sính lễ v.v… Chi Âm nếu gả qua bên đó, đối với chị, đối với nhà họ Bạch không có một chút lợi ích gì.”
“Thật ra tôi đã sớm tìm cho nó một mối rất tốt, cũng là một người có tiền, mặt mày sáng sủa. Đối phương nói, chỉ cần nó đồng ý kết hôn, sẽ đưa cho chị một căn nhà, coi như làm quà tặng mẹ vợ.”
Loana là một người xinh đẹp nhưng đầu óc lại đơn giản, bị ông lta lừa một phen, lập tức quay phắt thái độ. “Vẫn là ba chu đáo, con nên làm gì đây?”
“Rất đơn giản, chị đi thuyết phục nó, bảo nó đừng có gả cho Thẩm Mục Phạm là được.” Ông ta ngừng một chút, chậm rãi ném ra một câu. “Nếu nó không chịu thì chị cũng đừng có trở về đây. Nhà họ Bạch chúng ta không nuôi một kẻ vô dụng.”
Tác giả :
Hạ Mạt Thu