Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 28
Bạch Chi Âm giật mình, khi nhận ra anh ta đang nói đến Thẩm Mục Phạm liền nhẹ nhàng dạ một tiếng, xem như thừa nhận.
Đôi mắt Bạch Vi Đức tối sầm lại. “Thì ra chuyện bọn họ nói đều là sự thật.”
“Anh hai, tạm thời em chưa muốn cho ông nội biết, anh có thể giữ bí mật này giúp em không?” Cô thử dò hỏi anh ta.
Bạch Vi Đức ngẩng đầu, không nói đồng ý nhưng cũng không hề nói cự tuyệt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô đầy phức tạp. “Em yêu anh ta sao?”
“Em yêu anh ấy.” Bạch Chi Âm không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay, sợ nếu đáp chậm nửa nhịp sẽ khiến anh ta hiểu lầm.
Bàn tay đặt ở hai bên người siết chặt lại, ánh mắt Bạch Vi Đức lạnh tanh. “Vậy anh ta thì sao, cũng yêu em ư?”
Bạch Chi Âm còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam trong trẻo chợt vang lên. “Vấn đề này anh nên hỏi tôi mới phải.”
Thẩm Mục Phạm bước đi mạnh mẽ, tiến lại bên người cô, trong giọng nói có vài phần bất mãn. “Không phải nói đi lấy thức ăn sao? Sao lại chạy đến đây?”
Bạch Chi Âm giơ chiếc di động lên. “Em thấy Nghiên Hi còn chưa tới, nên ra đây gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Thẩm Mục Phạm đã nghe cô nói về Doãn Nghiên Hi, biết đó là bạn tốt của cô, nay cô nói vậy thì thuận miệng quan tâm hỏi. “Cô ấy mới từ Đài Loan trở về, hay là không biết đường?”
“Em có kêu A Lãng đi đón cô ấy rồi.” Bạch Chi Âm nói.
“Vậy chắc là không có việc gì đâu. “Ánh mắt Thẩm Mục Phạm thoáng lướt sang một bên, làm như là giờ mới nhìn thấy Bạch Vi Đức.” Vị này là…?”
“Anh hai của em, Bạch Vi Đức.” Bạch Chi Âm giới thiệu. “Anh ấy với Lâm Nhân cùng học về hội họa.”
“Xin chào!” Thẩm Mục Phạm phun ra hai chữ ngắn gọn, hiển nhiên là không có ý định nói chuyện tiếp.
Bạch Vi Đức không thèm để ý đến sự khinh thường đó, hai mắt sắc bén hướng thẳng tới bàn tay đang đặt trên eo của Bạch Chi Âm, khẽ châm chọc: “Anh Thẩm và Chi Âm thân lắm sao?”
Thẩm Mục Phạm tỉ mỉ đánh giá Bạch Vi Đức, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ từ nói. “Chúng tôi đang yêu nhau.”
Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, hơn nữa là trước mặt người nhà họ Bạch, Bạch Chi Âm thật không biết là lên vui vẻ hay là phát sầu đây. Song, điều làm cô thấy kì quái chính là phản ứng của Bạch Vi Đức, anh ta giống như rất tức giận, lời nói như muốn gây sự với người khác. “Anh chỉ muốn chơi đùa hay là dự định lấy con bé?”
Mày kiếm khẽ nhướng lên, ánh mắt Thẩm Mục Phạm lại thâm sâu u tối vài phần. “Xem ra anh Bạch rất quan tâm đến em gái.”
Chân mày Bạch Vi Đức cau chặt lại, cả người phóng ra lửa giận. “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Đối với sự ép hỏi vô lễ của anh ta, Thẩm Mục Phạm dường như không lưu tâm mà chỉ cụp mắt xuống chăm chú nhìn vào Bạch Chi Âm, gằn từng từ nói. “Tôi sẽ không lấy tình cảm ra để chơi đùa.”
Một câu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng vừa trả lời được câu hỏi của Bạch Vi Đức, lại có thể tuyên bố thái độ cùng nguyên tắc của mình với Bạch Chi Âm. Bạch Chi Âm bị anh nhìn như vậy trong nháy mắt có chút thất thần, trong lòng bỗng ấm áp ngọt ngào, nhưng còn có một chút tội lỗi. Anh nghiêm túc như vậy, thế nhưng cô lại…
Mắt thấy hai người đối diện không coi ai ra gì, Bạch Vi Đức chỉ thấy trong đầu có một cơn lửa giận đang thiêu đốt, anh ta níu chặt ống quần, một lúc lâu mới dữ dằn trừng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mục Phạm, ném ra một câu. ” Hy vọng anh nói được làm được, nếu không…” Những lời uy hiếp vẫn chưa nói xong, anh ta liếc mắt về phía Bạch Chi Âm, ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa nói thì đã mạnh mẽ xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đã đi xa, Bạch Chi Âm nhíu mày lại, trong lòng chưa kịp lo lắng về biểu hiện của Bạch Vi Đức, trên đầu lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Mục Phạm. “Về sau cách xa anh ta một chút.”
Cô ừ một tiếng đồng ý. Kỳ thật cô vốn dĩ đã cố gắng cách xa anh ta, bất quá sau chuyện hôm nay, cô hẳn là cần phải cách xa anh ta hơn nữa.
Nhìn cô đáp lại thẳng thắn như vậy, Thẩm Mục Phạm biết ngay có lẽ cô cũng nhìn ra được Bạch Vi Đức có điểm khác thường. Dù hiểu được có thể đây là lần đầu tiên cô phát hiện anh ta khác thường nhưng vẫn lo lắng hỏi. “Anh ta có làm gì quá đáng với em không?”
“Không có.” Bạch Chi Âm vội vàng phủ nhận. “Trước kia anh ta rất ít khi nói chuyện với em.”
Thẩm Mục Phạm mím môi. Có lẽ Bạch Vi Đức cũng biết tình cảm mình dành cho Bạch Chi Âm là trái với luân thường cho lên trong suốt thời gian qua mới chịu đựng, quyết tránh né. Hôm nay, đại khái là nhìn thấy bọn họ thân mật không giấu nổi cảm xúc mới để lộ ra bên ngoài.
Trong lòng nổi lên một cơn phiền não, anh khẽ vuốt mái tóc Bạch Chi Âm, lặp lại. “Mặc kệ như thế nào, về sau em không được gặp anh ta một mình.”
Bạch Chi Âm bĩu môi, vừa định tỏ thái độ không muốn gặp bất cứ ai trong nhà họ Bạch thì điện thoại trong tay bỗng rung lên. Cô quét mắt lên màn hình điện thoại, lập tức bắt máy. “Nghiên Hi, cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở chỗ lấy thức ăn, cậu đâu? Mình không thấy cậu.”
“Mình ở bên ngoài, lập tức tới ngay.” Bạch Chi Âm nói. “Cậu đứng nguyên đó đừng có nhúc nhích.”
Nhìn cô gác máy điện thoại, Thẩm Mục Phạm hỏi. “Bạn em à.”
Bạch Chi Âm gật đầu, thật tự nhiên mà dắt tay anh. “Cô ấy tới rồi, chúng mình đi ra ngoài đi.”
***
Từ xa Bạch Chi Âm đã thấy Doãn Nghiên Hi đứng bên cạnh mép bàn ăn. Cách ăn mặc của cô hôm nay thực mê người. Mái tóc xoăn được bới cao để lộ ra chiếc cổ thon dài; chiếc váy đuôi cá màu vàng bao bọc lấy dáng người cực nóng bỏng, cổ áo hình chữ v để lộ ra khe ngực sâu, làm cho cả phụ nữ như Bạch Chi Âm mà cũng nảy sinh đôi chút thèm thuồng.
Giới thiệu hai người với nhau xong, cô trộm liếc mắt về phía Thẩm Mục Phạm, muốn nhìn xem là anh có chút phản ứng gì không thì vẻ mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt, không hề giống đàn ông nhìn thấy được cảnh xuân sắc thì hai mắt sáng tỏa.
Như là nhận thấy tâm tư của cô, thừa dịp Doãn Nghiên Hi xoay người lấy rượu sâm panh, Thẩm Mục Phạm cúi đầu, tiến sát xuống tai cô thì thầm. “Em xinh đẹp hơn cô ấy nhiều.”
Bản thân hiểu được có thể là anh đang nịnh nọt mình nhưng trong lòng Bạch Chi Âm vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Anh nói rất nhỏ nhưng vẫn bị đôi tai thính của Doãn Nghiên Hi nghe được, cô lấy rượu từ phía nhân viên phục vụ mang tới, mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bạn thân, giả vờ ho khan vài tiếng. “Haiz, tôi nói hai người, hai người đừng ở trước mặt tôi mà ân ái có được không?”
Bạch Chi Âm liếc mắt về phía cô một cái đầy trách móc. “Mình nào có?”
Doãn Nghiên Hi hất cằm, chỉ về hướng đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Lúc này Bạch Chi Âm mới phát hiện mười ngón tay của bọn họ vẫn đan vào nhau, vừa định rút về thì bị Thẩm Mục Phạm dùng sức túm lại, ánh mắt còn truyền đến tia bất mãn, làm cho cô chỉ còn cách ngoan ngoãn để cho anh nắm lấy.
Doãn Nghiên Hi nhìn thấy hai người họ làm chuyện mờ ám, ý cười trong mắt càng sâu. Xem ra, người đàn ông này thích Chi Âm hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Thẩm Mục Phạm rất biết cách ăn nói, hơn nữa anh đã từng ở Đài loan một thời gian dài nên ba người hăng say nói chuyện các món ăn vặt ở Đài Loan.
Đang trò chuyện, Doãn Nghiên Hi bỗng nhiên không nói nữa, kinh ngạc mà nhìn chăm chú về phía sau họ.
Bạch Chi Âm lập tức phản ứng lại ngay, theo hướng tầm mắt của cô mà nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Chinh cùng Lâm Nhân đang chậm rãi đi tới. Cô bất giác cảm thấy căng thẳng, nắm chặt tay Thẩm Mục Phạm lại. Rồi sau giả vờ như không có gì khác thường, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, vỗ vỗ tay bạn trấn an.
Vừa rồi Nghiêm Chinh đã nhìn thấy Thẩm Mục Phạm nhưng vẫn phải bận rộn chào hỏi những người khác, lúc này rảnh rỗi thì tiến lại đây, xin lỗi Bạch Chi Âm. “Cô Bạch, thật ngại quá, tiếp đãi không chu đáo rồi, không biết những thứ này có hợp khẩu vị cô không?”
Bạch Chi Âm cười rất lịch sự. “Đều rất tuyệt, bánh ngọt rất ngon.”
“Cô Bạch quả là biết thưởng thức, bánh ngọt của tối nay đều là do chính tay Tiểu Nhân làm.” Nghiêm Chinh thoáng nghiêng người, làm cho Lâm Nhân xuất hiện trước mặt mọi người. “Đúng rồi, tôi xin giới thiệu với mọi người, cô ấy là Lâm Nhân, vị hôn thê của tôi.”
Anh dừng lại một chút, chỉ vào Bạch Chi Âm nói. “Vị này chính là Bạch Chi Âm, bạn gái Thẩm Mục Phạm.” Tầm mắt hướng sang một bên, nhìn đến Doãn Nghiên Hi, anh khựng lại. “Vị này là…”
“Đây là bạn đại học của tôi, Doãn Nghiên Hi.” Bạch Chi Âm tiếp lời. “Hôm qua cậu ấy mới từ Đài Loan qua đây, buổi tối không biết đi đâu nên tôi bảo Mục Phạm cho cậu ấy cùng tham gia bữa tiệc, hai người sẽ không để ý chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.” Nghiêm Chinh tự nhiên vươn tay ra. “Cô Doãn đúng không, rất hân hạnh.”
Doãn Nghiên Hi cười tươi tắn, tự nhiên mà trang nhã nắm lấy bàn tay thon dài của anh. “Chủ tịch Nghiêm, rất vui khi gặp được người thật như anh.”
Nghiêm Chinh hơi ngẩn ra, cười nói. “Lời này là có ý gì, cô gặp qua người giả mạo tôi sao?”
“Trên báo và tạp trí đưa rất nhiều tin về anh.” Doãn Nghiên Hi thu tay, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Nhân. “Tôi cũng thường xuyên nhìn thấy tin tức về việc làm từ thiện của cô Lâm.”
Lâm Nhân ở đằng sau lưng Nghiêm Chinh ngẩng đầu lên, cười nhẹ. “Đều là do báo chí quá lời, so với những nhà thiện nguyện chân chính khác, những gì tôi làm chưa là gì cả.”
“Cô bé ngốc, em đã làm rất nhiều.” Nghiêm Chinh vỗ vỗ cánh tay cô, đột nhiên nói. “Em nếu thích làm từ thiện, chờ sau khi đính hôn xong thì lấy danh nghĩa chúng ta thành lập một quỹ công ích, như vậy em sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa.”
“Thật sao?” Hai mắt Lâm Nhân tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà ửng hồng. “Anh đồng ý giúp em làm từ thiện sao?” Dừng một chút, cô lại cúi đầu xuống, lo lắng hỏi. “Việc này không vì mục đích kiếm tiền, hoạt động không tốt còn có thể bị lỗ, như vậy có thể ảnh hưởng tới việc làm ăn của anh không?”
“Đương nhiên sẽ không.” Nghiêm Chinh nâng cằm cô lên, như là sợ dọa đến cô, giọng nói thật sự dịu dàng. “Anh là vị hôn phu của em, chút tiền đó vẫn phải có.”
“Nhưng mà, em sợ…”
Nghiêm Chinh cắt ngang sự do dự của cô. “Nếu em lo lắng hoạt động không tốt, anh sẽ giúp em tìm một quản lý, em chỉ cần nêu ra những điều trọng điểm trong các hạng mục, còn phần chuẩn bị cụ thể sẽ để cho người đó lo.”
Lâm Nhân hoài nghi nhìn anh. “Có người như vậy sao?”
Lần này không đợi Nghiêm Chinh trả lời, Bạch Chi Âm vội cướp lời. “Đương nhiên là có, tôi và Nghiên Hi học về cái này mà.”
“Em học ngành quản lý công sao?”Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm gật đầu, kéo Doãn Nghiên Hi lên phía trước. “Bọn em có hai bằng thạc sĩ quản lý công và thạc sĩ quản lý kinh tế của Durtmuth mà.”
Sợ sức nặng không đủ, Bạch Chi Âm lại thêm mấy cái. “Chúng tôi đều có giấy phép về quản lý ngân sách, từng làm quản lý ngân sách bên giao thông vận tải.”
Thẩm Mục Phạm thấy cô tích cực như thế thì không khỏi bật cười. “Sao nghe có vẻ giống như em đang tự đề cử mình thế nhỉ?”
Bạch Chi Âm thẹn thùng cười cười. “Anh biết mà, em muốn đổi công việc.”
Thẩm Mục Phạm nhíu chặt chân mày, cười bất đắc dĩ. “Cô Bạch à, lời nói này có phải làm mất mặt tôi không. Bạn trai em có một công ty lớn như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho em làm ư?”
“Em không muốn đến Thẩm Thị.” Bạch Chi Âm bĩu môi.” Em không thích anh làm ông chủ của em.”
Nghiêm Chinh đấm Thẩm Mục Phạm một cái. ” Yên tâm tôi sẽ không bạc đãi nhân viên.”
Một câu xác định Bạch Chi Âm đã được mời đảm nhiệm chức vụ mới. Bạch Chi Âm vừa định rèn sắt khi còn nóng, làm cho Nghiên Hi cùng đi thì nhìn thấy vẻ mặt làm khó dễ của Thẩm Mục Phạm. “Em đi thì ai chăm sóc anh.”
“Đâu phải anh thiếu tay thiếu chân, không lo được cho mình. “Bạch Chi Âm khinh thường nói.
“Anh có thói quen ăn đồ ăn em nấu.” Thẩm Mục Phạm đáp.
Nhìn ra Thẩm Mục Phạm không có ý thả người, Nghiêm Chinh vừa vui mừng lại vừa cảm thấy buồn bã mất mát. Vui mừng là vì cuối cùng anh cũng buông Đường Đường để nếm thử một lại cảm tình mới; mất mát là vì bản thân mình vừa đính hôn xong nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy thật trống trải và khó chịu. Anh không biết việc mình kiên trì với Lâm Nhân liệu là đúng hay sai.
Thầm thở dài, Nghiêm Chinh liếc qua, nhìn về phía nụ cười của Doãn Nghiên Hi, nảy ra một ý hay cho bạn mình. “Không biết cô Doãn có đồng ý đến để giúp tôi không?
Đôi mắt Bạch Vi Đức tối sầm lại. “Thì ra chuyện bọn họ nói đều là sự thật.”
“Anh hai, tạm thời em chưa muốn cho ông nội biết, anh có thể giữ bí mật này giúp em không?” Cô thử dò hỏi anh ta.
Bạch Vi Đức ngẩng đầu, không nói đồng ý nhưng cũng không hề nói cự tuyệt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô đầy phức tạp. “Em yêu anh ta sao?”
“Em yêu anh ấy.” Bạch Chi Âm không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay, sợ nếu đáp chậm nửa nhịp sẽ khiến anh ta hiểu lầm.
Bàn tay đặt ở hai bên người siết chặt lại, ánh mắt Bạch Vi Đức lạnh tanh. “Vậy anh ta thì sao, cũng yêu em ư?”
Bạch Chi Âm còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam trong trẻo chợt vang lên. “Vấn đề này anh nên hỏi tôi mới phải.”
Thẩm Mục Phạm bước đi mạnh mẽ, tiến lại bên người cô, trong giọng nói có vài phần bất mãn. “Không phải nói đi lấy thức ăn sao? Sao lại chạy đến đây?”
Bạch Chi Âm giơ chiếc di động lên. “Em thấy Nghiên Hi còn chưa tới, nên ra đây gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Thẩm Mục Phạm đã nghe cô nói về Doãn Nghiên Hi, biết đó là bạn tốt của cô, nay cô nói vậy thì thuận miệng quan tâm hỏi. “Cô ấy mới từ Đài Loan trở về, hay là không biết đường?”
“Em có kêu A Lãng đi đón cô ấy rồi.” Bạch Chi Âm nói.
“Vậy chắc là không có việc gì đâu. “Ánh mắt Thẩm Mục Phạm thoáng lướt sang một bên, làm như là giờ mới nhìn thấy Bạch Vi Đức.” Vị này là…?”
“Anh hai của em, Bạch Vi Đức.” Bạch Chi Âm giới thiệu. “Anh ấy với Lâm Nhân cùng học về hội họa.”
“Xin chào!” Thẩm Mục Phạm phun ra hai chữ ngắn gọn, hiển nhiên là không có ý định nói chuyện tiếp.
Bạch Vi Đức không thèm để ý đến sự khinh thường đó, hai mắt sắc bén hướng thẳng tới bàn tay đang đặt trên eo của Bạch Chi Âm, khẽ châm chọc: “Anh Thẩm và Chi Âm thân lắm sao?”
Thẩm Mục Phạm tỉ mỉ đánh giá Bạch Vi Đức, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ từ nói. “Chúng tôi đang yêu nhau.”
Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, hơn nữa là trước mặt người nhà họ Bạch, Bạch Chi Âm thật không biết là lên vui vẻ hay là phát sầu đây. Song, điều làm cô thấy kì quái chính là phản ứng của Bạch Vi Đức, anh ta giống như rất tức giận, lời nói như muốn gây sự với người khác. “Anh chỉ muốn chơi đùa hay là dự định lấy con bé?”
Mày kiếm khẽ nhướng lên, ánh mắt Thẩm Mục Phạm lại thâm sâu u tối vài phần. “Xem ra anh Bạch rất quan tâm đến em gái.”
Chân mày Bạch Vi Đức cau chặt lại, cả người phóng ra lửa giận. “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Đối với sự ép hỏi vô lễ của anh ta, Thẩm Mục Phạm dường như không lưu tâm mà chỉ cụp mắt xuống chăm chú nhìn vào Bạch Chi Âm, gằn từng từ nói. “Tôi sẽ không lấy tình cảm ra để chơi đùa.”
Một câu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng vừa trả lời được câu hỏi của Bạch Vi Đức, lại có thể tuyên bố thái độ cùng nguyên tắc của mình với Bạch Chi Âm. Bạch Chi Âm bị anh nhìn như vậy trong nháy mắt có chút thất thần, trong lòng bỗng ấm áp ngọt ngào, nhưng còn có một chút tội lỗi. Anh nghiêm túc như vậy, thế nhưng cô lại…
Mắt thấy hai người đối diện không coi ai ra gì, Bạch Vi Đức chỉ thấy trong đầu có một cơn lửa giận đang thiêu đốt, anh ta níu chặt ống quần, một lúc lâu mới dữ dằn trừng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mục Phạm, ném ra một câu. ” Hy vọng anh nói được làm được, nếu không…” Những lời uy hiếp vẫn chưa nói xong, anh ta liếc mắt về phía Bạch Chi Âm, ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa nói thì đã mạnh mẽ xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đã đi xa, Bạch Chi Âm nhíu mày lại, trong lòng chưa kịp lo lắng về biểu hiện của Bạch Vi Đức, trên đầu lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Mục Phạm. “Về sau cách xa anh ta một chút.”
Cô ừ một tiếng đồng ý. Kỳ thật cô vốn dĩ đã cố gắng cách xa anh ta, bất quá sau chuyện hôm nay, cô hẳn là cần phải cách xa anh ta hơn nữa.
Nhìn cô đáp lại thẳng thắn như vậy, Thẩm Mục Phạm biết ngay có lẽ cô cũng nhìn ra được Bạch Vi Đức có điểm khác thường. Dù hiểu được có thể đây là lần đầu tiên cô phát hiện anh ta khác thường nhưng vẫn lo lắng hỏi. “Anh ta có làm gì quá đáng với em không?”
“Không có.” Bạch Chi Âm vội vàng phủ nhận. “Trước kia anh ta rất ít khi nói chuyện với em.”
Thẩm Mục Phạm mím môi. Có lẽ Bạch Vi Đức cũng biết tình cảm mình dành cho Bạch Chi Âm là trái với luân thường cho lên trong suốt thời gian qua mới chịu đựng, quyết tránh né. Hôm nay, đại khái là nhìn thấy bọn họ thân mật không giấu nổi cảm xúc mới để lộ ra bên ngoài.
Trong lòng nổi lên một cơn phiền não, anh khẽ vuốt mái tóc Bạch Chi Âm, lặp lại. “Mặc kệ như thế nào, về sau em không được gặp anh ta một mình.”
Bạch Chi Âm bĩu môi, vừa định tỏ thái độ không muốn gặp bất cứ ai trong nhà họ Bạch thì điện thoại trong tay bỗng rung lên. Cô quét mắt lên màn hình điện thoại, lập tức bắt máy. “Nghiên Hi, cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở chỗ lấy thức ăn, cậu đâu? Mình không thấy cậu.”
“Mình ở bên ngoài, lập tức tới ngay.” Bạch Chi Âm nói. “Cậu đứng nguyên đó đừng có nhúc nhích.”
Nhìn cô gác máy điện thoại, Thẩm Mục Phạm hỏi. “Bạn em à.”
Bạch Chi Âm gật đầu, thật tự nhiên mà dắt tay anh. “Cô ấy tới rồi, chúng mình đi ra ngoài đi.”
***
Từ xa Bạch Chi Âm đã thấy Doãn Nghiên Hi đứng bên cạnh mép bàn ăn. Cách ăn mặc của cô hôm nay thực mê người. Mái tóc xoăn được bới cao để lộ ra chiếc cổ thon dài; chiếc váy đuôi cá màu vàng bao bọc lấy dáng người cực nóng bỏng, cổ áo hình chữ v để lộ ra khe ngực sâu, làm cho cả phụ nữ như Bạch Chi Âm mà cũng nảy sinh đôi chút thèm thuồng.
Giới thiệu hai người với nhau xong, cô trộm liếc mắt về phía Thẩm Mục Phạm, muốn nhìn xem là anh có chút phản ứng gì không thì vẻ mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt, không hề giống đàn ông nhìn thấy được cảnh xuân sắc thì hai mắt sáng tỏa.
Như là nhận thấy tâm tư của cô, thừa dịp Doãn Nghiên Hi xoay người lấy rượu sâm panh, Thẩm Mục Phạm cúi đầu, tiến sát xuống tai cô thì thầm. “Em xinh đẹp hơn cô ấy nhiều.”
Bản thân hiểu được có thể là anh đang nịnh nọt mình nhưng trong lòng Bạch Chi Âm vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Anh nói rất nhỏ nhưng vẫn bị đôi tai thính của Doãn Nghiên Hi nghe được, cô lấy rượu từ phía nhân viên phục vụ mang tới, mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bạn thân, giả vờ ho khan vài tiếng. “Haiz, tôi nói hai người, hai người đừng ở trước mặt tôi mà ân ái có được không?”
Bạch Chi Âm liếc mắt về phía cô một cái đầy trách móc. “Mình nào có?”
Doãn Nghiên Hi hất cằm, chỉ về hướng đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Lúc này Bạch Chi Âm mới phát hiện mười ngón tay của bọn họ vẫn đan vào nhau, vừa định rút về thì bị Thẩm Mục Phạm dùng sức túm lại, ánh mắt còn truyền đến tia bất mãn, làm cho cô chỉ còn cách ngoan ngoãn để cho anh nắm lấy.
Doãn Nghiên Hi nhìn thấy hai người họ làm chuyện mờ ám, ý cười trong mắt càng sâu. Xem ra, người đàn ông này thích Chi Âm hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Thẩm Mục Phạm rất biết cách ăn nói, hơn nữa anh đã từng ở Đài loan một thời gian dài nên ba người hăng say nói chuyện các món ăn vặt ở Đài Loan.
Đang trò chuyện, Doãn Nghiên Hi bỗng nhiên không nói nữa, kinh ngạc mà nhìn chăm chú về phía sau họ.
Bạch Chi Âm lập tức phản ứng lại ngay, theo hướng tầm mắt của cô mà nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Chinh cùng Lâm Nhân đang chậm rãi đi tới. Cô bất giác cảm thấy căng thẳng, nắm chặt tay Thẩm Mục Phạm lại. Rồi sau giả vờ như không có gì khác thường, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, vỗ vỗ tay bạn trấn an.
Vừa rồi Nghiêm Chinh đã nhìn thấy Thẩm Mục Phạm nhưng vẫn phải bận rộn chào hỏi những người khác, lúc này rảnh rỗi thì tiến lại đây, xin lỗi Bạch Chi Âm. “Cô Bạch, thật ngại quá, tiếp đãi không chu đáo rồi, không biết những thứ này có hợp khẩu vị cô không?”
Bạch Chi Âm cười rất lịch sự. “Đều rất tuyệt, bánh ngọt rất ngon.”
“Cô Bạch quả là biết thưởng thức, bánh ngọt của tối nay đều là do chính tay Tiểu Nhân làm.” Nghiêm Chinh thoáng nghiêng người, làm cho Lâm Nhân xuất hiện trước mặt mọi người. “Đúng rồi, tôi xin giới thiệu với mọi người, cô ấy là Lâm Nhân, vị hôn thê của tôi.”
Anh dừng lại một chút, chỉ vào Bạch Chi Âm nói. “Vị này chính là Bạch Chi Âm, bạn gái Thẩm Mục Phạm.” Tầm mắt hướng sang một bên, nhìn đến Doãn Nghiên Hi, anh khựng lại. “Vị này là…”
“Đây là bạn đại học của tôi, Doãn Nghiên Hi.” Bạch Chi Âm tiếp lời. “Hôm qua cậu ấy mới từ Đài Loan qua đây, buổi tối không biết đi đâu nên tôi bảo Mục Phạm cho cậu ấy cùng tham gia bữa tiệc, hai người sẽ không để ý chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.” Nghiêm Chinh tự nhiên vươn tay ra. “Cô Doãn đúng không, rất hân hạnh.”
Doãn Nghiên Hi cười tươi tắn, tự nhiên mà trang nhã nắm lấy bàn tay thon dài của anh. “Chủ tịch Nghiêm, rất vui khi gặp được người thật như anh.”
Nghiêm Chinh hơi ngẩn ra, cười nói. “Lời này là có ý gì, cô gặp qua người giả mạo tôi sao?”
“Trên báo và tạp trí đưa rất nhiều tin về anh.” Doãn Nghiên Hi thu tay, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Nhân. “Tôi cũng thường xuyên nhìn thấy tin tức về việc làm từ thiện của cô Lâm.”
Lâm Nhân ở đằng sau lưng Nghiêm Chinh ngẩng đầu lên, cười nhẹ. “Đều là do báo chí quá lời, so với những nhà thiện nguyện chân chính khác, những gì tôi làm chưa là gì cả.”
“Cô bé ngốc, em đã làm rất nhiều.” Nghiêm Chinh vỗ vỗ cánh tay cô, đột nhiên nói. “Em nếu thích làm từ thiện, chờ sau khi đính hôn xong thì lấy danh nghĩa chúng ta thành lập một quỹ công ích, như vậy em sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa.”
“Thật sao?” Hai mắt Lâm Nhân tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà ửng hồng. “Anh đồng ý giúp em làm từ thiện sao?” Dừng một chút, cô lại cúi đầu xuống, lo lắng hỏi. “Việc này không vì mục đích kiếm tiền, hoạt động không tốt còn có thể bị lỗ, như vậy có thể ảnh hưởng tới việc làm ăn của anh không?”
“Đương nhiên sẽ không.” Nghiêm Chinh nâng cằm cô lên, như là sợ dọa đến cô, giọng nói thật sự dịu dàng. “Anh là vị hôn phu của em, chút tiền đó vẫn phải có.”
“Nhưng mà, em sợ…”
Nghiêm Chinh cắt ngang sự do dự của cô. “Nếu em lo lắng hoạt động không tốt, anh sẽ giúp em tìm một quản lý, em chỉ cần nêu ra những điều trọng điểm trong các hạng mục, còn phần chuẩn bị cụ thể sẽ để cho người đó lo.”
Lâm Nhân hoài nghi nhìn anh. “Có người như vậy sao?”
Lần này không đợi Nghiêm Chinh trả lời, Bạch Chi Âm vội cướp lời. “Đương nhiên là có, tôi và Nghiên Hi học về cái này mà.”
“Em học ngành quản lý công sao?”Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm gật đầu, kéo Doãn Nghiên Hi lên phía trước. “Bọn em có hai bằng thạc sĩ quản lý công và thạc sĩ quản lý kinh tế của Durtmuth mà.”
Sợ sức nặng không đủ, Bạch Chi Âm lại thêm mấy cái. “Chúng tôi đều có giấy phép về quản lý ngân sách, từng làm quản lý ngân sách bên giao thông vận tải.”
Thẩm Mục Phạm thấy cô tích cực như thế thì không khỏi bật cười. “Sao nghe có vẻ giống như em đang tự đề cử mình thế nhỉ?”
Bạch Chi Âm thẹn thùng cười cười. “Anh biết mà, em muốn đổi công việc.”
Thẩm Mục Phạm nhíu chặt chân mày, cười bất đắc dĩ. “Cô Bạch à, lời nói này có phải làm mất mặt tôi không. Bạn trai em có một công ty lớn như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho em làm ư?”
“Em không muốn đến Thẩm Thị.” Bạch Chi Âm bĩu môi.” Em không thích anh làm ông chủ của em.”
Nghiêm Chinh đấm Thẩm Mục Phạm một cái. ” Yên tâm tôi sẽ không bạc đãi nhân viên.”
Một câu xác định Bạch Chi Âm đã được mời đảm nhiệm chức vụ mới. Bạch Chi Âm vừa định rèn sắt khi còn nóng, làm cho Nghiên Hi cùng đi thì nhìn thấy vẻ mặt làm khó dễ của Thẩm Mục Phạm. “Em đi thì ai chăm sóc anh.”
“Đâu phải anh thiếu tay thiếu chân, không lo được cho mình. “Bạch Chi Âm khinh thường nói.
“Anh có thói quen ăn đồ ăn em nấu.” Thẩm Mục Phạm đáp.
Nhìn ra Thẩm Mục Phạm không có ý thả người, Nghiêm Chinh vừa vui mừng lại vừa cảm thấy buồn bã mất mát. Vui mừng là vì cuối cùng anh cũng buông Đường Đường để nếm thử một lại cảm tình mới; mất mát là vì bản thân mình vừa đính hôn xong nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy thật trống trải và khó chịu. Anh không biết việc mình kiên trì với Lâm Nhân liệu là đúng hay sai.
Thầm thở dài, Nghiêm Chinh liếc qua, nhìn về phía nụ cười của Doãn Nghiên Hi, nảy ra một ý hay cho bạn mình. “Không biết cô Doãn có đồng ý đến để giúp tôi không?
Tác giả :
Hạ Mạt Thu