Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 18: Cưỡng hôn
Từ Happy Hour đi ra, Liên Lãng vội vàng gọi điện thoại cho Liên Hi, định báo cho anh biết họ đã ra khỏi quán bar, để anh khỏi phải chờ lâu mà vào trong tìm rồi lại không thấy người. Nhưng điện thoại reo cả buổi trời mà vẫn không có ai nghe máy.
Bạch Chi Âm thấy Liên Lãng không cách nào gọi được thì đề nghị. “Không sao đâu, anh đi lấy xe trước đi, tôi ở đây đợi anh ấy.”
Khi bọn họ đến đây, Liên Lãng cho Bạch Chi Âm xuống trước rồi vòng xe qua đậu ở con đường phía sau, từ đây qua đó mất ít nhất mười mấy phút. Sợ cô mang giày cao gót, đi đứng không tiện nên anh muốn để cô ở đây chờ. Nhưng nhớ tới lời anh mình đã căn dặn lại nên Liên Lãng lắc đầu. “Thôi vậy, cứ ở đây đợi anh hai tôi đến đã.”
Thấy anh do dự không quyết, Bạch Chi Âm cười khẽ. “Tôi không sao, anh nghĩ là tôi say rồi à?”
“Không phải thế.” Liên Lãng lập tức phủ nhận. Ở bên cạnh Bạch Chi Âm bao nhiêu năm nay, đương nhiên anh biết tưởu lượng của cô tới đâu. Mười mấy ly cùng lắm chỉ khiến cho cô hơi chếnh choáng mà thôi, còn lâu mới say được. Nhưng anh trai anh đã dặn là nhất định phải theo sát bên cạnh cô để tránh chuyện không hay xảy ra. Giống như vừa rồi, nếu anh không tìm thấy cô ngay thì nói không chừng đã có những gã háo sắc nào đó to gan lớn mật động tay động chân với cô.
Dường như nhìn thấu những lo lắng của anh, Bạch Chi Âm mỉm cười cam đoan. “Yên tâm đi, tôi sẽ đứng đây đợi anh, không chạy lung tung đâu!”
“Nhưng mà…” Liên Lãng chần chừ.
“Đừng có nhưng nhị nữa.” Bạch Chi Âm không cười nữa, nghiêm túc hỏi ngược lại. “Lẽ nào anh không tin tôi?”
Liên Lãng lập tức lắc đầu. “Không có, tôi chỉ lo là…”
“Không có gì phải lo cả.” Bạch Chi Âm ngắt lời anh, nghiêng đầu cười với anh. “Anh quên rồi sao, những chiêu phản công của tôi và Nghiên Hi đều là do anh dạy cả, xử lý bọn háo sắc bình thường chắc chắn không thành vấn đề.”
Liên Lãng nghe thế thì cảm thấy cũng có lý. Năm đó ở Mĩ, anh đích thân dạy bọn họ cách phản công và công kích, với trình dộ của bọn họ, đối phó với những người bình thường thì chỉ là chuyện nhỏ.
Thấy anh đã dao động, Bạch Chi Âm đưa tay đẩy vào lưng anh. “Được rồi, đừng có rề rà nữa, mau đi lấy xe qua đây, đợi Liên Hi đến là chúng ta có thể về ngay.”
Liên Lãng bị đẩy nên đi tới vài bước, sau đó lại căn dặn lần nữa. “Cô đừng có đi lung tung, cứ ở đây chờ tôi.”
“Được rồi, được rồi mà.” Bạch Chi Âm xua tay, bất lực nói. “Tôi đứng ở đây, không nhúc nhích nửa bước, được chưa?”
Liên Lãng gật đầu, lúc ấy mới chạy về phía đầu đường. Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, Bạch Chi Âm mỉm cười và thở dài. Anh chàng này thật thà ngốc nghếch như vậy, sau này yêu đương chắc chắn là bị con gái bắt nạt.
***
Bạch Chi Âm đứng ngoài cửa đợi bọn họ trong sự chán chường. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau nên quay lại nhìn và bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thẩm Mục Phạm.
Hai người đều ngẩn ra, sau đó mỗi người có một biểu cảm khác nhau. Bạch Chi Âm nhướng mày, như là nhìn một người xa lạ, mắt không chút dao động rồi nhìn sang hướng khác.
Thẩm Mục Phạm lại thở phào nhẹ nhõm, sâu trong đáy mắt hiện lên chút vui mừng. Trên đường ra đây, anh cứ lo là cô đã đi ra rồi, sợ là không đuổi kịp cô, không ngờ cô vẫn đứng ở ngoài cửa.
Anh cố gắng khiến cho hơi thở của mình bình thường trở lại rồi từ từ bước về phía cô, nhưng khi đến trước mặt cô thì lại không biết nên nói gì. Vừa nãy anh xông ra đây là vì cơn tức giận xui khiến, lúc này lý trí đã quay về, anh bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn và bối rối.
Cảm giác anh đang đi đến gần mình, Bạch Chi Âm không hề lui ra, cũng không phòng bị hỏi xem anh định làm gì, thậm chí ngay cả tư thế đứng và nét mặt đều không có gì thay đổi, dường như anh chỉ là một người qua đường xa lạ.
Thẩm Mục Phạm bị thái độ của cô khiến cho rất phiền chán. Anh tằng hắng vài tiếng, gượng gạo nói ra bốn chữ. “Tôi đưa cô về.”
Bạch Chi Âm vẫn không có phản ứng gì khiến cho cảm giác buồn phiền trong lòng anh càng thêm mãnh liệt. Anh không nghĩ ngợi nhiều liền nắm lấy cánh tay cô, nghĩ như thế thì ít nhiều gì cô cũng phải có phản ứng, cho dù là tức giận hoặc nổi cáu thì cũng còn hơn là thờ ơ, dưng dửng như thế.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Bạch Chi Âm chỉ liếc qua bàn tay anh một cái, mắt hơi sáng lên nhưng giọng nói thì hết sức xa cách. “Xin anh buông tay cho.”
Giọng của cô không hề có vẻ gì là tức giận, giống như là gạt đi một hạt bụi trên tay mà thôi, nhẹ nhàng dưng dửng khiến Thẩm Mục Phạm có cảm giác nghẹn lại như bị màn thầu chặn họng, không nôn ra cũng không nuốt xuống được, cực kỳ khó chịu.
Anh cau mày lại, giọng mang theo chút không vui. “Cô còn giận tôi sao?”
Cảm nhận được cảm xúc của anh, Bạch Chi Âm thầm cười mỉa mai. Cô có tư cách gì mà tức giận? Nhưng ngoài mặt, cô vẫn hết sức lãnh đạm, không chịu trả lời Thẩm Mục Phạm. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Liên Hi nói rất đúng, Thẩm Mục Phạm không phải là người bình thường. Anh là không thể khống chế, càng không thể chinh phục. Nếu đã không thể dây vào thì nên tránh cho thật xa.
Thẩm Mục Phạm đang cố duy trì sự bình tĩnh, không dám tin rằng mình bị người ta khiến cho phát điên lên. Nhưng cô gái này lại có bản lĩnh đó, im lặng không nói tiếng nào là có thể tác động tới cảm xúc của anh, khiến cho lý trí của anh dần bị mất đi.
Anh buông tay ra, im lặng một lát mới chậm rãi nói ra lời xin lỗi mình nợ cô từ lâu. “Xin lỗi cô.”
Bờ vai Bạch Chi Âm khẽ run lên đôi chút, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác. Để có thể tiếp cận anh, cô đã chuẩn bị mất ba năm, tuy không dám nói là rất hiểu anh nhưng cũng đủ biết rằng anh không phải là người dễ dàng chịu nhượng bộ. Nhưng từ việc anh chủ động đuổi theo cho tới hành động xin lỗi của anh vừa rồi, dường như anh vẫn liên tục chịu thua, lẽ nào anh động lòng với cô rồi?
Ý nghĩ này khiến cho Bạch Chi Âm rất vui mừng, nhưng đáng tiếc tâm trạng vui sướng hớn hở ấy chỉ duy trì có vài giây là liền biến mất. Cô không phải là người dễ dàng quên đi thất bại. Một giây trước có thể anh ta còn nhiệt tình với cô nhưng giây sau đó lập tức liền không đoái hoài tới, hễ chút là biến mất mười mấy ngày, còn có vẻ xa cách ngàn dặm. Khi gặp lại, chỉ một câu đã lâu không gặp là có thể khiến cô không tính nợ cũ, phải diễn kịch với anh ta, phải vui vẻ chịu đựng.
Trước kia là do cô quá tự mãn, cả thấy thu phục được anh chỉ là chuyện chiến lược nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ tình hình, quyết định buông xuôi thì anh lại đến trêu vào cô, dụ cô diễn chung với anh.
Nhưng xin lỗi, cô không có hứng thú phối hợp, xin hãy tìm người khác đi.
Cố nén cảm xúc oán giận trong lòng, Bạch Chi Âm nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. “Thẩm Mục Phạm, anh không cần phải xin lỗi tôi, anh không hề làm chuyện gì có lỗi với tôi cả.”
“Vậy tại sao cô lại không để ý tới tôi?” Thẩm Mục Phạm hỏi lại theo phản xạ.
Bạch Chi Âm không ngờ anh lại hỏi một câu hỏi ấu trĩ như vậy nên dở khóc dở cười. Cô trả lời. “Tại sao tôi phải để ý tới anh?”
Thẩm Mục Phạm cũng tự ý thức được mình hỏi lỡ lời, bị cô hỏi ngược lại nên càng thấy xấu hổ, mặt tái xanh, mày nhíu chặt. “Lúc trước cô đến xin tôi diễn kịch với cô, sao bây giờ lại muốn qua cầu rút ván?”
“Còn chưa qua được cầu mà.” Bạch Chi Âm ngửa mặt lên trả lời một cách mỉa mai. “Cầu của anh mới bắc được một nửa đã dở mất, tôi không trách anh khiến tôi suýt rơi xuống sông thì thôi, vậy mà anh còn trách ngược lại tôi.”
Những lời mỉa mai của cô khiến Thẩm Mục Phạm không còn mặt mũi nào nữa nhưng vẫn cố mạnh miệng. “Ai bảo cô tôi dở cầu?”
Bạch Chi Âm hết sức ngạc nhiên trước những lời nói dối vô lại của anh. Cô vốn định đưa bằng chứng để chứng minh, quyết tranh hơn thua nhưng nghĩ lại thì nếu không muốn liên quan tới anh nữa thì cũng không cần thiết phải tranh luận.
Đưa mắt nhìn vế phía trước, vẫn không thấy xe của Liên Hi đâu, cô nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đi đến đầu phố tìm Liên Lãng. Đút hai tay vào túi áo khoác, Bạch Chi Âm xoay người đi.
Thẩm Mục Phạm bối rối, lập tức bước lên giữ cô lại. “Cô làm gì vậy, còn chưa nói xong mà.”
“Nói chuyện gì?” Bạch Chi Âm nhíu chặt mày.
Thẩm Mục Phạm siết chặt tay hơn, nhọc nhằn nói. “Chuyện mà tôi đã nhận lời với cô thì tôi sẽ giữ lời, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi…”
“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm ngắt lời anh, khóe môi nhếch lên, cười châm chọc. “Nhờ phúc của anh, tôi đã đi coi mắt.” Nói xong, cô hất tay Thẩm Mục Phạm ra, tiếp tục đi về phía trước.
Coi mắt? Thẩm Mục Phạm sững người. Ngay sau đó, sắc mặt anh như có bão vừa quét qua, anh xoay người đuổi theo cô, nắm cổ tay của cô lại, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt trở nên sắc bén dữ dằn. “Cô đang đi coi mắt?”
Bạch Chi Âm bị anh giữ chặt nên cảm thấy đau, cô vừa ra sức gãy giụa vừa quát khẽ. “Thẩm Mục Phạm, anh mau buông tôi ra.”
“Trả lời câu hỏi của tôi đã.” Khớp hàm của Thẩm Mục Phạm nghiến lại, đôi mắt đen thẳm tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Bạch Chi Âm tức giận nên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cô né người sang một chút, trở tay bắt lấy cánh tay của anh, định thưởng cho anh một cú ném qua vai. Nhưng không ngờ chân anh nhanh nhẹn di chuyển nghiêng người lách ra sau lưng cô, khéo léo thoát khỏi chiêu tấn công của cô.
Bởi thế, chẳng những Bạch Chi Âm không thể ném anh ngã xuống đất mà còn bị anh ôm vào lòng. Cô tức giận kêu lên. “Đồ khốn, nếu anh không buông ra thì tôi sẽ kêu sàm sỡ đấy.”
Thẩm Mục Phạm không để ý tới lời kêu la của cô, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. “Cô biết võ?”
“Đề phòng háo sắc mà thôi.” Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi nói, ám chỉ anh chính là kẻ háo sắc.
Thấy cô đã tức giận đến nỗi giậm chân, Thẩm Mục Phạm bị ghẻ lạnh nãy giờ nay cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, mặt mày cũng giãn ra, môi nở nụ cười. “Cô xinh đẹp như vậy, đúng là nên học võ phòng thân, để khỏi bị người ta sàm sỡ.”
Bạch Chi Âm hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở anh. “Bây giờ anh đang sam sỡ tôi đó.”
“Tôi chỉ tự vệ mà thôi.” Thẩm Mục Phạm lơ đễnh nhún vai, cánh tay đang ôm cô cũng siết chặt thêm một chút.
Hai người dán sát vào nhau, Bạch Chi Âm khó chịu nên muốn nhúc nhích thân mình nhưng anh vẫn không chịu buông tay. Lúc này, cô dán sát vào lồng ngực phập phồng của anh, da thịt kề sát vào nhau.
Tuy cách những lớp quần áo dày nhưng cảm giác tê dại vẫn hết sức mãnh liệt. Thẩm Mục Phạm cảm thấy trong cơ thể mình đang bùng lên một ngọn lửa, khiến miệng lưỡi anh khô đắng, nơi nào đó ở bên dưới lại lờ mờ có phản ứng.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, buông lỏng cô ra một chút để cô khỏi cảm nhận được sự ‘nhiệt tình’ của mình. Ai ngờ Bạch Chi Âm nóng lòng muốn được tự do nên đã thụt người xuống dưới, thoát khỏi sự khống chế của anh, co chân bỏ chạy. Có điều vừa chạy được vài bước đã bị anh lập tức tóm lại được, trời đất quay cuồng, cô lại bị kéo vào trong lòng anh.
Rõ ràng là Thẩm Mục Phạm không hài lòng với sự chạy trốn của cô, gương mặt khôi ngô chứa đầy sự tức giận. Anh cúi đầu, dần dát sát vào người cô, mắt sáng rực lên, nguy hiểm như ánh mắt của dã thú lúc săn mồi.
Bạch Chi Âm bị ánh mắt nóng rực của anh khiến cho hoảng hốt tới luống cuống chân tay. Cô bối rối lấy tay chống vào vai anh. “Anh muốn làm gì?”
“Cô nói xem?” Thẩm Mục Phạm cong môi lên, trông có vẻ rất gian tà. Ngay sau đó, không đợi Bạch Chi Âm trả lời, anh kéo tay cô xuống, chính xác giam cầm đôi môi chín mọng của cô.
Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt Bạch Chi Âm. Chiếc lưỡi của anh linh hoạt xâm nhập vào miệng cô, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của cô. Một tay của anh đặt sau gáy Bạch Chi Âm, đè cô tới gần đôi môi tham lam của mình, hôn càng thêm nồng nhiệt.
Một lúc sau, hai đôi môi kề sát nhau mới tách ra. Bạch Chi Âm ngơ ngác nhìn anh, mắt trợn tròn xoe.
Có ai nói cho cô biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không? Thẩm Mục Phạm hôn cô?!!!
Dáng vẻ ngẩn ngơ của Bạch Chi Âm khiến Thẩm Mục Phạm thấy rất vui. Anh nhoài người tới vén một lọn tóc của cô ra sau vành tai, những ngón tay thon dài trượt vào tóc cô, lặng lẽ kéo cô đến gần mình, nụ hôn nồng cháy lại tiếp diễn.
Khác với lúc nãy, nụ hôn của anh lúc này rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cực kỳ kiên nhẫn dùng đầu lưỡi để kích thích, thâm nhập từng chút một, hết sức triền miên.
Còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cơn kinh hoàng thì Bạch Chi Âm đã bị nụ hôn ngọt ngào như gió xuân này khiến cho mê muội. Mãi đến khi nghe được một tràng tiếng còi xe inh ỏi, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Cô lập tức mở mắt ra, cật lực cắn mạnh vào đôi môi đang âu yếm bờ môi của mình. Mùi máu tươi mằn mặn nhanh chóng lan ra trong khoang miệng…
Bạch Chi Âm thấy Liên Lãng không cách nào gọi được thì đề nghị. “Không sao đâu, anh đi lấy xe trước đi, tôi ở đây đợi anh ấy.”
Khi bọn họ đến đây, Liên Lãng cho Bạch Chi Âm xuống trước rồi vòng xe qua đậu ở con đường phía sau, từ đây qua đó mất ít nhất mười mấy phút. Sợ cô mang giày cao gót, đi đứng không tiện nên anh muốn để cô ở đây chờ. Nhưng nhớ tới lời anh mình đã căn dặn lại nên Liên Lãng lắc đầu. “Thôi vậy, cứ ở đây đợi anh hai tôi đến đã.”
Thấy anh do dự không quyết, Bạch Chi Âm cười khẽ. “Tôi không sao, anh nghĩ là tôi say rồi à?”
“Không phải thế.” Liên Lãng lập tức phủ nhận. Ở bên cạnh Bạch Chi Âm bao nhiêu năm nay, đương nhiên anh biết tưởu lượng của cô tới đâu. Mười mấy ly cùng lắm chỉ khiến cho cô hơi chếnh choáng mà thôi, còn lâu mới say được. Nhưng anh trai anh đã dặn là nhất định phải theo sát bên cạnh cô để tránh chuyện không hay xảy ra. Giống như vừa rồi, nếu anh không tìm thấy cô ngay thì nói không chừng đã có những gã háo sắc nào đó to gan lớn mật động tay động chân với cô.
Dường như nhìn thấu những lo lắng của anh, Bạch Chi Âm mỉm cười cam đoan. “Yên tâm đi, tôi sẽ đứng đây đợi anh, không chạy lung tung đâu!”
“Nhưng mà…” Liên Lãng chần chừ.
“Đừng có nhưng nhị nữa.” Bạch Chi Âm không cười nữa, nghiêm túc hỏi ngược lại. “Lẽ nào anh không tin tôi?”
Liên Lãng lập tức lắc đầu. “Không có, tôi chỉ lo là…”
“Không có gì phải lo cả.” Bạch Chi Âm ngắt lời anh, nghiêng đầu cười với anh. “Anh quên rồi sao, những chiêu phản công của tôi và Nghiên Hi đều là do anh dạy cả, xử lý bọn háo sắc bình thường chắc chắn không thành vấn đề.”
Liên Lãng nghe thế thì cảm thấy cũng có lý. Năm đó ở Mĩ, anh đích thân dạy bọn họ cách phản công và công kích, với trình dộ của bọn họ, đối phó với những người bình thường thì chỉ là chuyện nhỏ.
Thấy anh đã dao động, Bạch Chi Âm đưa tay đẩy vào lưng anh. “Được rồi, đừng có rề rà nữa, mau đi lấy xe qua đây, đợi Liên Hi đến là chúng ta có thể về ngay.”
Liên Lãng bị đẩy nên đi tới vài bước, sau đó lại căn dặn lần nữa. “Cô đừng có đi lung tung, cứ ở đây chờ tôi.”
“Được rồi, được rồi mà.” Bạch Chi Âm xua tay, bất lực nói. “Tôi đứng ở đây, không nhúc nhích nửa bước, được chưa?”
Liên Lãng gật đầu, lúc ấy mới chạy về phía đầu đường. Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, Bạch Chi Âm mỉm cười và thở dài. Anh chàng này thật thà ngốc nghếch như vậy, sau này yêu đương chắc chắn là bị con gái bắt nạt.
***
Bạch Chi Âm đứng ngoài cửa đợi bọn họ trong sự chán chường. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau nên quay lại nhìn và bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thẩm Mục Phạm.
Hai người đều ngẩn ra, sau đó mỗi người có một biểu cảm khác nhau. Bạch Chi Âm nhướng mày, như là nhìn một người xa lạ, mắt không chút dao động rồi nhìn sang hướng khác.
Thẩm Mục Phạm lại thở phào nhẹ nhõm, sâu trong đáy mắt hiện lên chút vui mừng. Trên đường ra đây, anh cứ lo là cô đã đi ra rồi, sợ là không đuổi kịp cô, không ngờ cô vẫn đứng ở ngoài cửa.
Anh cố gắng khiến cho hơi thở của mình bình thường trở lại rồi từ từ bước về phía cô, nhưng khi đến trước mặt cô thì lại không biết nên nói gì. Vừa nãy anh xông ra đây là vì cơn tức giận xui khiến, lúc này lý trí đã quay về, anh bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn và bối rối.
Cảm giác anh đang đi đến gần mình, Bạch Chi Âm không hề lui ra, cũng không phòng bị hỏi xem anh định làm gì, thậm chí ngay cả tư thế đứng và nét mặt đều không có gì thay đổi, dường như anh chỉ là một người qua đường xa lạ.
Thẩm Mục Phạm bị thái độ của cô khiến cho rất phiền chán. Anh tằng hắng vài tiếng, gượng gạo nói ra bốn chữ. “Tôi đưa cô về.”
Bạch Chi Âm vẫn không có phản ứng gì khiến cho cảm giác buồn phiền trong lòng anh càng thêm mãnh liệt. Anh không nghĩ ngợi nhiều liền nắm lấy cánh tay cô, nghĩ như thế thì ít nhiều gì cô cũng phải có phản ứng, cho dù là tức giận hoặc nổi cáu thì cũng còn hơn là thờ ơ, dưng dửng như thế.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Bạch Chi Âm chỉ liếc qua bàn tay anh một cái, mắt hơi sáng lên nhưng giọng nói thì hết sức xa cách. “Xin anh buông tay cho.”
Giọng của cô không hề có vẻ gì là tức giận, giống như là gạt đi một hạt bụi trên tay mà thôi, nhẹ nhàng dưng dửng khiến Thẩm Mục Phạm có cảm giác nghẹn lại như bị màn thầu chặn họng, không nôn ra cũng không nuốt xuống được, cực kỳ khó chịu.
Anh cau mày lại, giọng mang theo chút không vui. “Cô còn giận tôi sao?”
Cảm nhận được cảm xúc của anh, Bạch Chi Âm thầm cười mỉa mai. Cô có tư cách gì mà tức giận? Nhưng ngoài mặt, cô vẫn hết sức lãnh đạm, không chịu trả lời Thẩm Mục Phạm. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Liên Hi nói rất đúng, Thẩm Mục Phạm không phải là người bình thường. Anh là không thể khống chế, càng không thể chinh phục. Nếu đã không thể dây vào thì nên tránh cho thật xa.
Thẩm Mục Phạm đang cố duy trì sự bình tĩnh, không dám tin rằng mình bị người ta khiến cho phát điên lên. Nhưng cô gái này lại có bản lĩnh đó, im lặng không nói tiếng nào là có thể tác động tới cảm xúc của anh, khiến cho lý trí của anh dần bị mất đi.
Anh buông tay ra, im lặng một lát mới chậm rãi nói ra lời xin lỗi mình nợ cô từ lâu. “Xin lỗi cô.”
Bờ vai Bạch Chi Âm khẽ run lên đôi chút, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác. Để có thể tiếp cận anh, cô đã chuẩn bị mất ba năm, tuy không dám nói là rất hiểu anh nhưng cũng đủ biết rằng anh không phải là người dễ dàng chịu nhượng bộ. Nhưng từ việc anh chủ động đuổi theo cho tới hành động xin lỗi của anh vừa rồi, dường như anh vẫn liên tục chịu thua, lẽ nào anh động lòng với cô rồi?
Ý nghĩ này khiến cho Bạch Chi Âm rất vui mừng, nhưng đáng tiếc tâm trạng vui sướng hớn hở ấy chỉ duy trì có vài giây là liền biến mất. Cô không phải là người dễ dàng quên đi thất bại. Một giây trước có thể anh ta còn nhiệt tình với cô nhưng giây sau đó lập tức liền không đoái hoài tới, hễ chút là biến mất mười mấy ngày, còn có vẻ xa cách ngàn dặm. Khi gặp lại, chỉ một câu đã lâu không gặp là có thể khiến cô không tính nợ cũ, phải diễn kịch với anh ta, phải vui vẻ chịu đựng.
Trước kia là do cô quá tự mãn, cả thấy thu phục được anh chỉ là chuyện chiến lược nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ tình hình, quyết định buông xuôi thì anh lại đến trêu vào cô, dụ cô diễn chung với anh.
Nhưng xin lỗi, cô không có hứng thú phối hợp, xin hãy tìm người khác đi.
Cố nén cảm xúc oán giận trong lòng, Bạch Chi Âm nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. “Thẩm Mục Phạm, anh không cần phải xin lỗi tôi, anh không hề làm chuyện gì có lỗi với tôi cả.”
“Vậy tại sao cô lại không để ý tới tôi?” Thẩm Mục Phạm hỏi lại theo phản xạ.
Bạch Chi Âm không ngờ anh lại hỏi một câu hỏi ấu trĩ như vậy nên dở khóc dở cười. Cô trả lời. “Tại sao tôi phải để ý tới anh?”
Thẩm Mục Phạm cũng tự ý thức được mình hỏi lỡ lời, bị cô hỏi ngược lại nên càng thấy xấu hổ, mặt tái xanh, mày nhíu chặt. “Lúc trước cô đến xin tôi diễn kịch với cô, sao bây giờ lại muốn qua cầu rút ván?”
“Còn chưa qua được cầu mà.” Bạch Chi Âm ngửa mặt lên trả lời một cách mỉa mai. “Cầu của anh mới bắc được một nửa đã dở mất, tôi không trách anh khiến tôi suýt rơi xuống sông thì thôi, vậy mà anh còn trách ngược lại tôi.”
Những lời mỉa mai của cô khiến Thẩm Mục Phạm không còn mặt mũi nào nữa nhưng vẫn cố mạnh miệng. “Ai bảo cô tôi dở cầu?”
Bạch Chi Âm hết sức ngạc nhiên trước những lời nói dối vô lại của anh. Cô vốn định đưa bằng chứng để chứng minh, quyết tranh hơn thua nhưng nghĩ lại thì nếu không muốn liên quan tới anh nữa thì cũng không cần thiết phải tranh luận.
Đưa mắt nhìn vế phía trước, vẫn không thấy xe của Liên Hi đâu, cô nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đi đến đầu phố tìm Liên Lãng. Đút hai tay vào túi áo khoác, Bạch Chi Âm xoay người đi.
Thẩm Mục Phạm bối rối, lập tức bước lên giữ cô lại. “Cô làm gì vậy, còn chưa nói xong mà.”
“Nói chuyện gì?” Bạch Chi Âm nhíu chặt mày.
Thẩm Mục Phạm siết chặt tay hơn, nhọc nhằn nói. “Chuyện mà tôi đã nhận lời với cô thì tôi sẽ giữ lời, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi…”
“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm ngắt lời anh, khóe môi nhếch lên, cười châm chọc. “Nhờ phúc của anh, tôi đã đi coi mắt.” Nói xong, cô hất tay Thẩm Mục Phạm ra, tiếp tục đi về phía trước.
Coi mắt? Thẩm Mục Phạm sững người. Ngay sau đó, sắc mặt anh như có bão vừa quét qua, anh xoay người đuổi theo cô, nắm cổ tay của cô lại, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt trở nên sắc bén dữ dằn. “Cô đang đi coi mắt?”
Bạch Chi Âm bị anh giữ chặt nên cảm thấy đau, cô vừa ra sức gãy giụa vừa quát khẽ. “Thẩm Mục Phạm, anh mau buông tôi ra.”
“Trả lời câu hỏi của tôi đã.” Khớp hàm của Thẩm Mục Phạm nghiến lại, đôi mắt đen thẳm tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Bạch Chi Âm tức giận nên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cô né người sang một chút, trở tay bắt lấy cánh tay của anh, định thưởng cho anh một cú ném qua vai. Nhưng không ngờ chân anh nhanh nhẹn di chuyển nghiêng người lách ra sau lưng cô, khéo léo thoát khỏi chiêu tấn công của cô.
Bởi thế, chẳng những Bạch Chi Âm không thể ném anh ngã xuống đất mà còn bị anh ôm vào lòng. Cô tức giận kêu lên. “Đồ khốn, nếu anh không buông ra thì tôi sẽ kêu sàm sỡ đấy.”
Thẩm Mục Phạm không để ý tới lời kêu la của cô, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. “Cô biết võ?”
“Đề phòng háo sắc mà thôi.” Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi nói, ám chỉ anh chính là kẻ háo sắc.
Thấy cô đã tức giận đến nỗi giậm chân, Thẩm Mục Phạm bị ghẻ lạnh nãy giờ nay cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, mặt mày cũng giãn ra, môi nở nụ cười. “Cô xinh đẹp như vậy, đúng là nên học võ phòng thân, để khỏi bị người ta sàm sỡ.”
Bạch Chi Âm hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở anh. “Bây giờ anh đang sam sỡ tôi đó.”
“Tôi chỉ tự vệ mà thôi.” Thẩm Mục Phạm lơ đễnh nhún vai, cánh tay đang ôm cô cũng siết chặt thêm một chút.
Hai người dán sát vào nhau, Bạch Chi Âm khó chịu nên muốn nhúc nhích thân mình nhưng anh vẫn không chịu buông tay. Lúc này, cô dán sát vào lồng ngực phập phồng của anh, da thịt kề sát vào nhau.
Tuy cách những lớp quần áo dày nhưng cảm giác tê dại vẫn hết sức mãnh liệt. Thẩm Mục Phạm cảm thấy trong cơ thể mình đang bùng lên một ngọn lửa, khiến miệng lưỡi anh khô đắng, nơi nào đó ở bên dưới lại lờ mờ có phản ứng.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, buông lỏng cô ra một chút để cô khỏi cảm nhận được sự ‘nhiệt tình’ của mình. Ai ngờ Bạch Chi Âm nóng lòng muốn được tự do nên đã thụt người xuống dưới, thoát khỏi sự khống chế của anh, co chân bỏ chạy. Có điều vừa chạy được vài bước đã bị anh lập tức tóm lại được, trời đất quay cuồng, cô lại bị kéo vào trong lòng anh.
Rõ ràng là Thẩm Mục Phạm không hài lòng với sự chạy trốn của cô, gương mặt khôi ngô chứa đầy sự tức giận. Anh cúi đầu, dần dát sát vào người cô, mắt sáng rực lên, nguy hiểm như ánh mắt của dã thú lúc săn mồi.
Bạch Chi Âm bị ánh mắt nóng rực của anh khiến cho hoảng hốt tới luống cuống chân tay. Cô bối rối lấy tay chống vào vai anh. “Anh muốn làm gì?”
“Cô nói xem?” Thẩm Mục Phạm cong môi lên, trông có vẻ rất gian tà. Ngay sau đó, không đợi Bạch Chi Âm trả lời, anh kéo tay cô xuống, chính xác giam cầm đôi môi chín mọng của cô.
Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt Bạch Chi Âm. Chiếc lưỡi của anh linh hoạt xâm nhập vào miệng cô, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của cô. Một tay của anh đặt sau gáy Bạch Chi Âm, đè cô tới gần đôi môi tham lam của mình, hôn càng thêm nồng nhiệt.
Một lúc sau, hai đôi môi kề sát nhau mới tách ra. Bạch Chi Âm ngơ ngác nhìn anh, mắt trợn tròn xoe.
Có ai nói cho cô biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không? Thẩm Mục Phạm hôn cô?!!!
Dáng vẻ ngẩn ngơ của Bạch Chi Âm khiến Thẩm Mục Phạm thấy rất vui. Anh nhoài người tới vén một lọn tóc của cô ra sau vành tai, những ngón tay thon dài trượt vào tóc cô, lặng lẽ kéo cô đến gần mình, nụ hôn nồng cháy lại tiếp diễn.
Khác với lúc nãy, nụ hôn của anh lúc này rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cực kỳ kiên nhẫn dùng đầu lưỡi để kích thích, thâm nhập từng chút một, hết sức triền miên.
Còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cơn kinh hoàng thì Bạch Chi Âm đã bị nụ hôn ngọt ngào như gió xuân này khiến cho mê muội. Mãi đến khi nghe được một tràng tiếng còi xe inh ỏi, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Cô lập tức mở mắt ra, cật lực cắn mạnh vào đôi môi đang âu yếm bờ môi của mình. Mùi máu tươi mằn mặn nhanh chóng lan ra trong khoang miệng…
Tác giả :
Hạ Mạt Thu