Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 1 - Chương 10
Đêm nay, Mộc Đại mất ngủ.
Một giờ sáng, cô đứng dậy khỏi giường, khoác áo xuống tầng, kiểm tra lại một lượt tất cả các cửa sổ, đôi lúc còn giơ tay lên đẩy thử.
Không tệ, đều rất kiên cố.
Mộc Đại lấy từ quầy bar một chai rượu ngoại và một cái ly đế cao, bước tới bên cửa sổ trong góc quán ngồi xuống. Dù không mở đèn nhưng trong quán cũng không quá tối. Biển hiệu đối diện ở bên kia đường cách quán cô mấy bước bật sáng xuyên đêm, mặt nước dưới dòng kênh loang loáng thứ ánh sáng dìu dịu, trong lòng kênh, rau hạnh mọc thành từng đám đen kịt dập dờn như những bóng ma.
Mộc Đại chậm rãi tự rót rượu cho mình. Cô uống rượu cũng không cầu kỳ gì, không giống như Một Vạn Ba, rượu cứ phải đem pha, thêm vài viên đá, ngâm đá lạnh bao lâu uống mới vừa vặn, từng bước từng bước điệu nghệ.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lý Thản, việc đầu tiên cô làm là gọi lại cho ông ta. Lý Thản nói, chuyện xảy ra ở Tiểu Thương Hà gần Ngân Xuyên (*).
(*) Thành phố Ngân Xuyên là thủ phủ của khu tự trị Ninh Hạ, Trung Quốc, trước đây từng là kinh đô của nhà Tây Hạ.
***
Có điều, nếu muốn truy tìm căn nguyên thì còn phải bắt đầu từ hồ Lạc Mã hơn hai năm trước.
Lý Thản còn nhớ rất rõ, hôm ấy là tròn hai mươi năm kể từ ngày xảy ra vụ án hồ Lạc Mã, mây che kín trời, từng đám từng đám tụ lại phía chân trời, những người lớn tuổi đều nói, sợ là sắp đổ tuyết rồi.
Sau khi bị đơn vị sa thải, Lý Thản mở một cửa hàng nhỏ, nhưng tâm tư của ông ta cho tới giờ cũng chưa từng đặt vào chuyện làm ăn, chỉ miễn cưỡng làm kế sinh nhai mà thôi.
Hôm đó, ông ta đóng cửa sớm, đi tới tòa nhà cũ nơi Lý Á Thanh từng ở. Đi được nửa đường, tuyết đã bắt đầu rơi.
Nhoáng một cái đã hai mươi năm, tòa nhà cũ bị bỏ hoang, mặt tường xi măng bám đầy bụi bặm. Bức tường xám hiện ra giữa màn tuyết mù mịt bay kín trời, khiến người ta nhìn mà cảm thấy thê lương vô hạn.
Lý Thản đến căn hộ nhà Lý Á Thanh. Căn hộ những nhà khác đều đã trống không, chỉ có đồ đạc trong nhà cô vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là do cả nhà đột ngột chết hết, không ai còn để ý đến những đồ vật ngoại thân này.
Vết máu trên sàn sớm đã không nhìn ra nữa, những lỗ hổng do đóng đinh trên tường chi chít dày đặc, hệt như những con mắt đang lom lom dòm ngó gắn trên vách tường.
Lý Thản ngồi trong phòng cảm thấy ngột ngạt, bèn ra hành lang định hút thuốc. Vừa mới ngậm điếu thuốc lên môi chuẩn bị châm lửa, từ cầu thang bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lý Thản lại tránh sang căn hộ cách vách, mở hé cửa nhìn ra ngoài.
Người đến vóc dáng trung bình, mặc áo măng tô, giày mũi rộng, mũ lưỡi trai, khăn quàng cổ lông dê, đeo khẩu trang. Bên ngoài hẳn là đang đổ tuyết rất lớn, bởi lúc hắn bước đi, tuyết từ trên người rơi xuống rào rào.
Kẻ đó dừng lại trước cửa nhà Lý Á Thanh trong chốc lát, rồi chậm rãi đi vào.
Tim Lý Thản đập thình thịch. Mấy năm nay, dù không phải người chuyên nghiệp gì nhưng ông ta cũng đã đọc qua một vài cuốn sách liên quan đến tội phạm học, điều ấn tưởng sâu sắc nhất là, những tên tội phạm có tâm lý biến thái thường quay trở lại hiện trường giết người vào ngày kỷ niệm để ôn lại cảnh tượng và cảm giác khi gây án.
Dù không thể chắc chắn nhưng chí ít việc hắn xuất hiện ở đây vào một ngày như hôm nay mang một ý nghĩa rất không bình thường.
Lý Thản nín thở, rón rén theo kẻ đó xuống tầng, thấy rõ dưới mũ kẻ đó lộ ra mái tóc muối tiêu.
Tuổi tác có vẻ như rất khớp với suy đoán.
Thế nhưng sự cảnh giác của kẻ đó cao hơn ông ta nghĩ, đi chưa được mấy con ngõ nhỏ, Lý Thản đã mất dấu hắn. Ông ta hỏi thăm các gia đình trong ngõ, có một ông bác có ấn tượng, nói rằng kẻ đó suốt một đường đều hỏi về vụ án nhà Lý Á Thanh, nghe giọng thì không phải người bản xứ.
Lời này đã thức tỉnh Lý Thản, hồ Lạc Mã không lớn, chỉ có duy nhất một trạm trung chuyển hành khách, người ngoài đến đây đều phải đi qua đó. Nếu đã mất dấu, vậy chỉ còn nước đến trạm trung chuyển ôm cây đợi thỏ thôi.
Lý Thản quay về lấy tiền, mang theo hành lý đơn giản, đến trạm trung chuyển hành khách chầu chực ba ngày, cuối cùng cũng chờ được hắn.
Ông ta theo hắn lên xe, mấy lần muốn nhìn thử khuôn mặt của kẻ đó, vậy nhưng kẻ đó lại cúi thấp đầu dưới vành mũ, từ đầu tới cuối đều không tháo khẩu trang.
Trên đường mấy lần xuống trạm đổi xe, may mà vận khí khá tốt, lần nào cũng bám theo được, lần cuối cùng thực sự hoàn toàn mất dấu, là ở Tiểu Thương Hà gần Ngân Xuyên.
Nói đến Tiểu Thương Hà, không thể không đề cập đến sa mạc lớn thứ tư của Trung Quốc, sa mạc Tengger.
Sa mạc Tengger nằm giữa dãy Hạ Lan và dãy Nhã Bố Lại, độ cao vào khoảng 1200-1400 mét so với mực nước biển. Không giống với những sa mạc khô cằn khác trong tự nhiên mà người ta thường tưởng tượng, rải rác trong sa mạc Tengger là hàng trăm hồ nước nguyên sinh được hình thành từ hàng triệu năm trước. Đại mạc mênh mông hoang vắng, hồ nước lại êm dịu mát lành, cùng nhau trường tồn, tạo thành một cảnh quan hiếm thấy. Các hộ gia đình cũng theo lẽ tự nhiên mà đánh ngựa vào đó, sống quanh hồ.
Tiểu Thương Hà là một thị trấn như vậy, kích thước không lớn, cuộc sống tương đối đơn giản, nhưng không kém phần náo nhiệt.
Trực giác mách bảo Lý Thản rằng kẻ đó đang ở Tiểu Thương Hà. Ông ta bèn đến một nhà nghỉ trong trấn trọ lại, mỗi ngày đều lượn quanh Tiểu Thương Hà dò xét. Nơi đây trong gió thường lẫn theo cát, khăn choàng đội đầu và khẩu trang là hai món đồ thiết yếu, đàn ông có vóc dáng trung bình thì rất nhiều, kẻ đó vào đây rồi, quả thật đúng là như một hạt cát rơi vào giữa sa mạc, khiến người ta hết đường xoay xở.
Mấy ngày kế tiếp, người vẫn tìm không ra, vậy nhưng đối với phố xá nhà cửa của Tiểu Thương Hà thì lại rõ như lòng bàn tay.
Nhà cửa ở đây đều là loại nhà đắp đất mái bằng, đắp đất một là vì nơi này thiếu tài nguyên đá vôi, chỉ có thể dùng đất cát tại chỗ, hai là vì bão cát lớn, tường đất dày nặng sẽ phù hợp với việc chắn gió chắn cát, còn mái bằng là bởi quanh năm không mưa nên tất nhiên cũng không cần làm mái dốc.
Chỉ có một căn nhà khác biệt duy nhất, nằm ở khu đất trũng, được xây theo kiểu hợp viện có tường bao, trước đây là nhà của một phú hào, người ở hiện giờ tất nhiên cũng không phải người bình thường. Lý Thản nổi lòng hiếu kỳ, lén nhìn trộm vào, trong sân đang đỗ một con xe Hummer H2.
Con xe đó, về sau Lý Thản cũng từng gặp qua trên đường một lần, lúc đó không nhìn được người lái xe. Cửa kính ghế sau kéo xuống phân nửa, lộ ra khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi. Cô gái đó hơi nghiêng đầu, mắt đỏ hoe, tựa hồ như đang sầu muộn về một nỗi đau buồn nào đó.
Nhưng mỗi người trên đời không phải đều có chuyện đau buồn riêng sao? Như mình đây, tóc đã bắt đầu bạc, sự nghiệp thì đứt đoạn, đến nay vẫn vò võ, hiện giờ bôn ba ngàn dặm, là vì điều chi?
Đêm đó, Lý Thản ngồi trong quán cơm nhỏ ở lề đường đối diện, uống đến say mèm, ầm ĩ đòi vẽ tranh bút mực, rồi bỗng chốc lại ôm mặt khóc hu hu. Gần nửa đêm, chủ quán phải đóng cửa, nửa đẩy nửa kéo tống ông ta ra ngoài.
Lý Thản đã say khướt, đi được mấy bước thì trượt ngã, ngồi phịch xuống cái thùng rác để bên đường.
Có tiếng bước chân đi qua bên người, Lý Thản lè nhè lẩm bẩm, gắng gượng mở mắt.
Từ góc độ đó, ông ta nhìn thấy một đôi giày mũi rộng, một bàn tay đeo găng da màu đen, hơn nữa, trong bàn tay ấy còn cầm một cuộn…dây câu.
Hơi rượu bốc lên, Lý Thản mệt mỏi nhắm mắt lại, lát sau, chợt mở bừng mắt ra, mấy chai rượu lạnh vào bụng lúc bấy giờ đều hóa hết thành mồ hôi lạnh rỉ ra đầm đìa.
Dây câu!
Ông ta lảo đảo đứng dậy, chạy đuổi theo phương hướng người nọ vừa rời đi. Nơi này không thể so với thành phố, đêm vừa xuống là lập tức tối om, Lý Thản đứng giữa phố mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi nhẹ chân đi vào một con ngõ nhỏ.
Chỉ có một nhà vẫn còn sáng đèn, mùi canh thịt dê tỏa ra qua khe cửa dù tanh tưởi vẫn không thể áp xuống được một thứ mùi nồng nặc khác. Lúc đi ngang qua, Lý Thản khịt mũi ngửi một hơi, lại ngửi thêm hơi nữa.
Không đúng, hình như còn có…mùi máu.
Ông ta gắng bình ổn lại nhịp tim đang nhảy loạn, kiễng chân với lên cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong. Trong nhà đúng là đang nấu canh, cũng là xây bếp đất để nấu, canh đã sôi, hơi nước đẩy cái vung gỗ kêu lục bục, trong bếp lửa vẫn đang cháy hừng hực, hắt lên tường thành một cái bóng có hình thù quái gở.
Một người đang đứng thẳng bất động, tay giơ cao, tựa như đang định chém xuống gì đó, nhưng loạng chà loạng choạng. Cánh tay nối liền với một sợi dây, đang bị một người khác kéo căng lại cố định. Bóng sợi dây in lên tường, rung rung, như một đường dây chỉ lối.
Lý Thản thét lớn một tiếng, đá tung cửa vọt vào.
Chuyện sau đó ông ta cũng hối hận, cảm thấy đáng ra mình đã xử lý được ổn thỏa hơn, ví dụ như trước đó nên báo án. Nhưng khi đó, chấp niệm hơn hai mươi năm trong lòng đã gần ngay trước mắt, máu nóng xộc lên óc, chỉ có thể hành động được vậy.
Ông ta đánh nhau với người đàn ông đang chỉnh dây kia, đụng ngã thi thể, vật lộn trong vũng máu, đánh đổ nồi nước, đập vỡ bát đĩa, lửa trong bếp liếm ra ngoài, cuối cùng ông ta cũng ấn được tên khốn đó xuống mặt đất, một tay bóp cổ hắn, tay còn lại chụp lên miệng hắn.
Đúng lúc đó, sau ót chợt bị phang cho một cái.
Lý Thản hổn hển thở gấp, ngã ngửa ra đất, trước mắt là khuôn mặt càng lúc càng mơ hồ của một người đàn ông.
***
Lúc tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một đồi cát ở ngoại ô Tiểu Thương Hà, đêm đen đã sâu, xa xa một góc Tiểu Thương Hà, ánh lửa ngút trời.
Sau đó ông ta nghe nói, nhà đó bán dê hầm tiêu, nửa đêm nấu canh dê không cẩn thận, để lửa trong bếp cháy lan ra.
Khí hậu hanh khô, lửa liền bốc lớn, suýt nữa đốt mất nửa con ngõ nhỏ. Lúc dập lửa, người trong nhà đã bị đốt hệt như một khúc gỗ cháy.
Vậy nên, kết luận là chết cháy.
Trên đời này, chỉ có ông ta và hung thủ biết được, trước khi lửa cháy, trong phòng từng có cảnh tượng người rối dây câu.
Ông ta lượn lờ qua lại trước các cửa hàng và quán ăn gần đồn công an do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.
Hỏa hoạn đã hủy đi mọi thứ, ông ta lại không có chứng cứ, rất có thể sẽ bị tình nghi là hung thủ.
Tất nhiên, ông ta cũng có lòng riêng: Giả như nếu báo án, giả như bắt được kẻ kia, hắn cũng sẽ chỉ phải chịu tội theo quy phạm pháp luật, thế chẳng phải là quá nhẹ nhàng cho hắn rồi ư?
Vô số lần, ông ta đã nện mạnh lên đầu mình, nghĩ rằng, nếu có thể nhớ được mặt của kẻ đồng lõa thì tốt biết mấy.
Vạn Phong Hỏa gợi ý cho ông ta, ông có thể thử đi thôi miên.
Thôi miên? Nghe cứ như một trò bịp bợm xuất hiện trong mấy bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình của nước ngoài vậy, trong cuộc sống thường ngày cái thứ này đâu có phổ biến đâu, cả hồ Lạc Mã, sợ là ngay cả bác sĩ tâm lý còn chẳng có một ai, nói gì đến nhà thôi miên.
Thế nhưng, ôm lấy hi vọng biết đâu gặp may, ông ta vẫn đến Bắc Kinh, thấp thỏm bước vào một căn phòng mờ ảo lắp đủ loại thiết bị, không quá phô trương mà lại vẫn xa xỉ, giá sách trong phòng làm việc toàn là sách ngoại văn bìa cứng.
Người kia ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, là một nhà thôi miên có chứng chỉ quốc tế GPST-IH (*), lịch sự nhìn ông ta nói: “Mời ngồi.”
(*) Chứng chỉ quốc tế dành cho môn thôi miên, là một trong các loại chứng chỉ đánh giá năng lực chuyên môn ngành tâm lý học quốc tế của tổ chức GPST. (Thật chứ toi cũng học tâm lý học mà chưa từng nghe đến cái này nữa, thấy có mỗi web bên Trung Quốc:v)
***
Lúc nhận được điện thoại của Mộc Đại, Lý Thản đang ngồi trên bậc thang ở đài phun nước trong quảng trường, nhìn bức chân dung vẽ bằng bút mực. Xung quanh là đủ loại người qua đường, mỗi người một khuôn mặt, mỗi khuôn mặt một đôi mắt.
Là đôi mắt nào đang theo dõi ông ta?
Lý Thản nói: “Tôi tỉnh lại trên đồi cát ở ngoại ô Tiểu Thương Hà, chắc là kẻ đó đã vứt tôi ở đấy. Trên người tôi có ví tiền, trong ví có thẻ căn cước, hắn nhất định là đã sớm nắm rõ thông tin chi tiết về tôi như lòng bàn tay rồi.
“Nếu như hắn thật sự là nghi phạm, nhất định sẽ rất kiêng dè những người cho đến nay vẫn truy xét việc này. Sầm Xuân Kiều nói dối, nhưng một phần trong đó lại là thật. Có khi nào Sầm Xuân Kiều là một con mồi để câu những con cá là chúng ta không?
“Mộc Đại, cô phải cẩn thận đấy.”
***
Bóng đêm tĩnh lặng khiến lòng người hoảng hốt, Mộc Đại giơ ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
Trước đây cô nghĩ: Muốn tới thì tới đi, rút dao ra so chiêu một phen, xem ai ra tay tàn nhẫn hơn ai.
Nhưng một ly này vào bụng…
Mẹ nó chứ Một Vạn Ba, nghĩ cô bị thiểu năng chắc? Cái giống quỷ này mà là rượu thật hả!
Một giờ sáng, cô đứng dậy khỏi giường, khoác áo xuống tầng, kiểm tra lại một lượt tất cả các cửa sổ, đôi lúc còn giơ tay lên đẩy thử.
Không tệ, đều rất kiên cố.
Mộc Đại lấy từ quầy bar một chai rượu ngoại và một cái ly đế cao, bước tới bên cửa sổ trong góc quán ngồi xuống. Dù không mở đèn nhưng trong quán cũng không quá tối. Biển hiệu đối diện ở bên kia đường cách quán cô mấy bước bật sáng xuyên đêm, mặt nước dưới dòng kênh loang loáng thứ ánh sáng dìu dịu, trong lòng kênh, rau hạnh mọc thành từng đám đen kịt dập dờn như những bóng ma.
Mộc Đại chậm rãi tự rót rượu cho mình. Cô uống rượu cũng không cầu kỳ gì, không giống như Một Vạn Ba, rượu cứ phải đem pha, thêm vài viên đá, ngâm đá lạnh bao lâu uống mới vừa vặn, từng bước từng bước điệu nghệ.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lý Thản, việc đầu tiên cô làm là gọi lại cho ông ta. Lý Thản nói, chuyện xảy ra ở Tiểu Thương Hà gần Ngân Xuyên (*).
(*) Thành phố Ngân Xuyên là thủ phủ của khu tự trị Ninh Hạ, Trung Quốc, trước đây từng là kinh đô của nhà Tây Hạ.
***
Có điều, nếu muốn truy tìm căn nguyên thì còn phải bắt đầu từ hồ Lạc Mã hơn hai năm trước.
Lý Thản còn nhớ rất rõ, hôm ấy là tròn hai mươi năm kể từ ngày xảy ra vụ án hồ Lạc Mã, mây che kín trời, từng đám từng đám tụ lại phía chân trời, những người lớn tuổi đều nói, sợ là sắp đổ tuyết rồi.
Sau khi bị đơn vị sa thải, Lý Thản mở một cửa hàng nhỏ, nhưng tâm tư của ông ta cho tới giờ cũng chưa từng đặt vào chuyện làm ăn, chỉ miễn cưỡng làm kế sinh nhai mà thôi.
Hôm đó, ông ta đóng cửa sớm, đi tới tòa nhà cũ nơi Lý Á Thanh từng ở. Đi được nửa đường, tuyết đã bắt đầu rơi.
Nhoáng một cái đã hai mươi năm, tòa nhà cũ bị bỏ hoang, mặt tường xi măng bám đầy bụi bặm. Bức tường xám hiện ra giữa màn tuyết mù mịt bay kín trời, khiến người ta nhìn mà cảm thấy thê lương vô hạn.
Lý Thản đến căn hộ nhà Lý Á Thanh. Căn hộ những nhà khác đều đã trống không, chỉ có đồ đạc trong nhà cô vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là do cả nhà đột ngột chết hết, không ai còn để ý đến những đồ vật ngoại thân này.
Vết máu trên sàn sớm đã không nhìn ra nữa, những lỗ hổng do đóng đinh trên tường chi chít dày đặc, hệt như những con mắt đang lom lom dòm ngó gắn trên vách tường.
Lý Thản ngồi trong phòng cảm thấy ngột ngạt, bèn ra hành lang định hút thuốc. Vừa mới ngậm điếu thuốc lên môi chuẩn bị châm lửa, từ cầu thang bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lý Thản lại tránh sang căn hộ cách vách, mở hé cửa nhìn ra ngoài.
Người đến vóc dáng trung bình, mặc áo măng tô, giày mũi rộng, mũ lưỡi trai, khăn quàng cổ lông dê, đeo khẩu trang. Bên ngoài hẳn là đang đổ tuyết rất lớn, bởi lúc hắn bước đi, tuyết từ trên người rơi xuống rào rào.
Kẻ đó dừng lại trước cửa nhà Lý Á Thanh trong chốc lát, rồi chậm rãi đi vào.
Tim Lý Thản đập thình thịch. Mấy năm nay, dù không phải người chuyên nghiệp gì nhưng ông ta cũng đã đọc qua một vài cuốn sách liên quan đến tội phạm học, điều ấn tưởng sâu sắc nhất là, những tên tội phạm có tâm lý biến thái thường quay trở lại hiện trường giết người vào ngày kỷ niệm để ôn lại cảnh tượng và cảm giác khi gây án.
Dù không thể chắc chắn nhưng chí ít việc hắn xuất hiện ở đây vào một ngày như hôm nay mang một ý nghĩa rất không bình thường.
Lý Thản nín thở, rón rén theo kẻ đó xuống tầng, thấy rõ dưới mũ kẻ đó lộ ra mái tóc muối tiêu.
Tuổi tác có vẻ như rất khớp với suy đoán.
Thế nhưng sự cảnh giác của kẻ đó cao hơn ông ta nghĩ, đi chưa được mấy con ngõ nhỏ, Lý Thản đã mất dấu hắn. Ông ta hỏi thăm các gia đình trong ngõ, có một ông bác có ấn tượng, nói rằng kẻ đó suốt một đường đều hỏi về vụ án nhà Lý Á Thanh, nghe giọng thì không phải người bản xứ.
Lời này đã thức tỉnh Lý Thản, hồ Lạc Mã không lớn, chỉ có duy nhất một trạm trung chuyển hành khách, người ngoài đến đây đều phải đi qua đó. Nếu đã mất dấu, vậy chỉ còn nước đến trạm trung chuyển ôm cây đợi thỏ thôi.
Lý Thản quay về lấy tiền, mang theo hành lý đơn giản, đến trạm trung chuyển hành khách chầu chực ba ngày, cuối cùng cũng chờ được hắn.
Ông ta theo hắn lên xe, mấy lần muốn nhìn thử khuôn mặt của kẻ đó, vậy nhưng kẻ đó lại cúi thấp đầu dưới vành mũ, từ đầu tới cuối đều không tháo khẩu trang.
Trên đường mấy lần xuống trạm đổi xe, may mà vận khí khá tốt, lần nào cũng bám theo được, lần cuối cùng thực sự hoàn toàn mất dấu, là ở Tiểu Thương Hà gần Ngân Xuyên.
Nói đến Tiểu Thương Hà, không thể không đề cập đến sa mạc lớn thứ tư của Trung Quốc, sa mạc Tengger.
Sa mạc Tengger nằm giữa dãy Hạ Lan và dãy Nhã Bố Lại, độ cao vào khoảng 1200-1400 mét so với mực nước biển. Không giống với những sa mạc khô cằn khác trong tự nhiên mà người ta thường tưởng tượng, rải rác trong sa mạc Tengger là hàng trăm hồ nước nguyên sinh được hình thành từ hàng triệu năm trước. Đại mạc mênh mông hoang vắng, hồ nước lại êm dịu mát lành, cùng nhau trường tồn, tạo thành một cảnh quan hiếm thấy. Các hộ gia đình cũng theo lẽ tự nhiên mà đánh ngựa vào đó, sống quanh hồ.
Tiểu Thương Hà là một thị trấn như vậy, kích thước không lớn, cuộc sống tương đối đơn giản, nhưng không kém phần náo nhiệt.
Trực giác mách bảo Lý Thản rằng kẻ đó đang ở Tiểu Thương Hà. Ông ta bèn đến một nhà nghỉ trong trấn trọ lại, mỗi ngày đều lượn quanh Tiểu Thương Hà dò xét. Nơi đây trong gió thường lẫn theo cát, khăn choàng đội đầu và khẩu trang là hai món đồ thiết yếu, đàn ông có vóc dáng trung bình thì rất nhiều, kẻ đó vào đây rồi, quả thật đúng là như một hạt cát rơi vào giữa sa mạc, khiến người ta hết đường xoay xở.
Mấy ngày kế tiếp, người vẫn tìm không ra, vậy nhưng đối với phố xá nhà cửa của Tiểu Thương Hà thì lại rõ như lòng bàn tay.
Nhà cửa ở đây đều là loại nhà đắp đất mái bằng, đắp đất một là vì nơi này thiếu tài nguyên đá vôi, chỉ có thể dùng đất cát tại chỗ, hai là vì bão cát lớn, tường đất dày nặng sẽ phù hợp với việc chắn gió chắn cát, còn mái bằng là bởi quanh năm không mưa nên tất nhiên cũng không cần làm mái dốc.
Chỉ có một căn nhà khác biệt duy nhất, nằm ở khu đất trũng, được xây theo kiểu hợp viện có tường bao, trước đây là nhà của một phú hào, người ở hiện giờ tất nhiên cũng không phải người bình thường. Lý Thản nổi lòng hiếu kỳ, lén nhìn trộm vào, trong sân đang đỗ một con xe Hummer H2.
Con xe đó, về sau Lý Thản cũng từng gặp qua trên đường một lần, lúc đó không nhìn được người lái xe. Cửa kính ghế sau kéo xuống phân nửa, lộ ra khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi. Cô gái đó hơi nghiêng đầu, mắt đỏ hoe, tựa hồ như đang sầu muộn về một nỗi đau buồn nào đó.
Nhưng mỗi người trên đời không phải đều có chuyện đau buồn riêng sao? Như mình đây, tóc đã bắt đầu bạc, sự nghiệp thì đứt đoạn, đến nay vẫn vò võ, hiện giờ bôn ba ngàn dặm, là vì điều chi?
Đêm đó, Lý Thản ngồi trong quán cơm nhỏ ở lề đường đối diện, uống đến say mèm, ầm ĩ đòi vẽ tranh bút mực, rồi bỗng chốc lại ôm mặt khóc hu hu. Gần nửa đêm, chủ quán phải đóng cửa, nửa đẩy nửa kéo tống ông ta ra ngoài.
Lý Thản đã say khướt, đi được mấy bước thì trượt ngã, ngồi phịch xuống cái thùng rác để bên đường.
Có tiếng bước chân đi qua bên người, Lý Thản lè nhè lẩm bẩm, gắng gượng mở mắt.
Từ góc độ đó, ông ta nhìn thấy một đôi giày mũi rộng, một bàn tay đeo găng da màu đen, hơn nữa, trong bàn tay ấy còn cầm một cuộn…dây câu.
Hơi rượu bốc lên, Lý Thản mệt mỏi nhắm mắt lại, lát sau, chợt mở bừng mắt ra, mấy chai rượu lạnh vào bụng lúc bấy giờ đều hóa hết thành mồ hôi lạnh rỉ ra đầm đìa.
Dây câu!
Ông ta lảo đảo đứng dậy, chạy đuổi theo phương hướng người nọ vừa rời đi. Nơi này không thể so với thành phố, đêm vừa xuống là lập tức tối om, Lý Thản đứng giữa phố mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi nhẹ chân đi vào một con ngõ nhỏ.
Chỉ có một nhà vẫn còn sáng đèn, mùi canh thịt dê tỏa ra qua khe cửa dù tanh tưởi vẫn không thể áp xuống được một thứ mùi nồng nặc khác. Lúc đi ngang qua, Lý Thản khịt mũi ngửi một hơi, lại ngửi thêm hơi nữa.
Không đúng, hình như còn có…mùi máu.
Ông ta gắng bình ổn lại nhịp tim đang nhảy loạn, kiễng chân với lên cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong. Trong nhà đúng là đang nấu canh, cũng là xây bếp đất để nấu, canh đã sôi, hơi nước đẩy cái vung gỗ kêu lục bục, trong bếp lửa vẫn đang cháy hừng hực, hắt lên tường thành một cái bóng có hình thù quái gở.
Một người đang đứng thẳng bất động, tay giơ cao, tựa như đang định chém xuống gì đó, nhưng loạng chà loạng choạng. Cánh tay nối liền với một sợi dây, đang bị một người khác kéo căng lại cố định. Bóng sợi dây in lên tường, rung rung, như một đường dây chỉ lối.
Lý Thản thét lớn một tiếng, đá tung cửa vọt vào.
Chuyện sau đó ông ta cũng hối hận, cảm thấy đáng ra mình đã xử lý được ổn thỏa hơn, ví dụ như trước đó nên báo án. Nhưng khi đó, chấp niệm hơn hai mươi năm trong lòng đã gần ngay trước mắt, máu nóng xộc lên óc, chỉ có thể hành động được vậy.
Ông ta đánh nhau với người đàn ông đang chỉnh dây kia, đụng ngã thi thể, vật lộn trong vũng máu, đánh đổ nồi nước, đập vỡ bát đĩa, lửa trong bếp liếm ra ngoài, cuối cùng ông ta cũng ấn được tên khốn đó xuống mặt đất, một tay bóp cổ hắn, tay còn lại chụp lên miệng hắn.
Đúng lúc đó, sau ót chợt bị phang cho một cái.
Lý Thản hổn hển thở gấp, ngã ngửa ra đất, trước mắt là khuôn mặt càng lúc càng mơ hồ của một người đàn ông.
***
Lúc tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một đồi cát ở ngoại ô Tiểu Thương Hà, đêm đen đã sâu, xa xa một góc Tiểu Thương Hà, ánh lửa ngút trời.
Sau đó ông ta nghe nói, nhà đó bán dê hầm tiêu, nửa đêm nấu canh dê không cẩn thận, để lửa trong bếp cháy lan ra.
Khí hậu hanh khô, lửa liền bốc lớn, suýt nữa đốt mất nửa con ngõ nhỏ. Lúc dập lửa, người trong nhà đã bị đốt hệt như một khúc gỗ cháy.
Vậy nên, kết luận là chết cháy.
Trên đời này, chỉ có ông ta và hung thủ biết được, trước khi lửa cháy, trong phòng từng có cảnh tượng người rối dây câu.
Ông ta lượn lờ qua lại trước các cửa hàng và quán ăn gần đồn công an do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.
Hỏa hoạn đã hủy đi mọi thứ, ông ta lại không có chứng cứ, rất có thể sẽ bị tình nghi là hung thủ.
Tất nhiên, ông ta cũng có lòng riêng: Giả như nếu báo án, giả như bắt được kẻ kia, hắn cũng sẽ chỉ phải chịu tội theo quy phạm pháp luật, thế chẳng phải là quá nhẹ nhàng cho hắn rồi ư?
Vô số lần, ông ta đã nện mạnh lên đầu mình, nghĩ rằng, nếu có thể nhớ được mặt của kẻ đồng lõa thì tốt biết mấy.
Vạn Phong Hỏa gợi ý cho ông ta, ông có thể thử đi thôi miên.
Thôi miên? Nghe cứ như một trò bịp bợm xuất hiện trong mấy bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình của nước ngoài vậy, trong cuộc sống thường ngày cái thứ này đâu có phổ biến đâu, cả hồ Lạc Mã, sợ là ngay cả bác sĩ tâm lý còn chẳng có một ai, nói gì đến nhà thôi miên.
Thế nhưng, ôm lấy hi vọng biết đâu gặp may, ông ta vẫn đến Bắc Kinh, thấp thỏm bước vào một căn phòng mờ ảo lắp đủ loại thiết bị, không quá phô trương mà lại vẫn xa xỉ, giá sách trong phòng làm việc toàn là sách ngoại văn bìa cứng.
Người kia ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, là một nhà thôi miên có chứng chỉ quốc tế GPST-IH (*), lịch sự nhìn ông ta nói: “Mời ngồi.”
(*) Chứng chỉ quốc tế dành cho môn thôi miên, là một trong các loại chứng chỉ đánh giá năng lực chuyên môn ngành tâm lý học quốc tế của tổ chức GPST. (Thật chứ toi cũng học tâm lý học mà chưa từng nghe đến cái này nữa, thấy có mỗi web bên Trung Quốc:v)
***
Lúc nhận được điện thoại của Mộc Đại, Lý Thản đang ngồi trên bậc thang ở đài phun nước trong quảng trường, nhìn bức chân dung vẽ bằng bút mực. Xung quanh là đủ loại người qua đường, mỗi người một khuôn mặt, mỗi khuôn mặt một đôi mắt.
Là đôi mắt nào đang theo dõi ông ta?
Lý Thản nói: “Tôi tỉnh lại trên đồi cát ở ngoại ô Tiểu Thương Hà, chắc là kẻ đó đã vứt tôi ở đấy. Trên người tôi có ví tiền, trong ví có thẻ căn cước, hắn nhất định là đã sớm nắm rõ thông tin chi tiết về tôi như lòng bàn tay rồi.
“Nếu như hắn thật sự là nghi phạm, nhất định sẽ rất kiêng dè những người cho đến nay vẫn truy xét việc này. Sầm Xuân Kiều nói dối, nhưng một phần trong đó lại là thật. Có khi nào Sầm Xuân Kiều là một con mồi để câu những con cá là chúng ta không?
“Mộc Đại, cô phải cẩn thận đấy.”
***
Bóng đêm tĩnh lặng khiến lòng người hoảng hốt, Mộc Đại giơ ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
Trước đây cô nghĩ: Muốn tới thì tới đi, rút dao ra so chiêu một phen, xem ai ra tay tàn nhẫn hơn ai.
Nhưng một ly này vào bụng…
Mẹ nó chứ Một Vạn Ba, nghĩ cô bị thiểu năng chắc? Cái giống quỷ này mà là rượu thật hả!
Tác giả :
Vĩ Ngư