Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 30: Ký Ức Về Ngọc Lan
Trên đời này việc cần tỉ mỉ nhất chính là ăn uống…
Tháp gato bảy tầng được đẩy vào đầy lộng lẫy như thế, xuyên qua biển hoa, ngang qua những ánh mắt có thể là kinh ngạc có thể là đang xem trò vui. Khi tới trước mặt Cố Sơ, cô có thể ngửi thấy hương ngọc lan, chập chờn mơ hồ lôi kéo thần kinh, dẫn dắt ký ức.
…
“Bắc Thâm, Bắc Thâm! Khi nào anh mới có thể tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật? Em thích buổi tiệc náo nhiệt vui vẻ ấy.”
“Tiệc sinh nhật? Em thích tổ chức sinh nhật đến vậy à?”
“Đón sinh nhật mà, một năm mới có một lần, đông người mới vui chứ.”
“…”
“Với cả em cảm thấy bánh sinh nhật nhất định phải tỏa ra mùi hương của hoa ngọc lan.”
“Nghĩ cũng đủ biết khó ăn cỡ nào.”
“Em đâu có nói sẽ ăn bánh gato vị ngọc lan, chỉ mong là xung quanh bánh gato bày đầy hoa ngọc lan thôi.”
“Không phải là hoa hồng à?”
“Em không thích hoa hồng đâu. Ngọc lan tuyệt lắm mà, hương vị đặc biệt, em cũng muốn làm người đặc biệt nhất. Hơn nữa, hình hoa trên bánh gato tốt nhất cũng nên là hoa ngọc lan, cả những dụng cụ phục vụ việc ăn bánh như dao dĩa gì đó cũng đều phải in hình hoa ngọc lan.”
“Ăn cái bánh gato thôi mà, không cần thiết.”
“Trên đời này việc cần tỉ mỉ nhất chính là ăn uống. Đồ ăn ngon phải kết hợp với dụng cụ đẹp mới xứng với hai chữ ‘phong cách’, ngược lại cũng vậy thôi. Thượng đế ban cho lưỡi của loài người hơn mười ngàn nụ vị giác, mỗi một nụ vị giác lại có tới sáu mươi, bảy mươi tế bào vị giác, chính là để chúng ta nếm những thức ăn ngon, phụ lòng thức ăn ngon chính là phụ lòng đầu lưỡi của chúng ta, mà cũng chính là phụ lòng Thượng đế.”
…
Tiếng thốt lên kinh ngạc của Tiêu Tiếu Tiếu kéo Cố Sơ trở lại hiện thực: “Thật là sáng tạo! Toàn là hoa ngọc lan, đẹp quá đi!”
Cố Sơ nhìn chằm chằm tháp gato cao cao. Mỗi một tầng gato đều khắc hình hoa ngọc lan, còn có một chiếc thìa nhỏ tinh xảo tỏa ánh sáng bạc, chiếc đĩa sứ sáng loáng hình bầu dục cũng được in hình hoa lan, lớp socola nồng nàn vẽ tên cô, dòng chữ “Happy birthday” điểm xuyết giữa cánh hoa ngọc lan mềm mại, hương thơm khắc sâu trong cốt tủy. Những người trầm trồ xung quanh không chỉ mình Tiêu Tiếu Tiếu. Riêng có Lăng Song là ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếng ồn ào lúc gần lúc xa, đập vào tai cô, vừa hòa hợp lại rời rạc với những hình ảnh thanh xuân có phần xưa cũ trong ký ức. Âm nhạc tại hội trường được thay đổi phong cách, chủ đạo là đàn violon-cen, thứ nghệ thuật thanh cao đã lâu không gặp chảy dưới tiếng đàn nho nhã. Cố Sơ đứng nguyên tại chỗ, chợt bàng hoàng. Đây là bản đàn violon-cen cô thích nghe nhất. Bao năm nay, cô những tưởng mình đã quên mất những âm sắc này, thực tế là hình dáng của từng nốt nhạc đều đã sớm khắc ghi vào hồi ức.
Đám đông hơi tách ra, sau đó một bóng hình cao lớn đi từng bước, từng bước về phía cô, khóe môi ngậm một nụ cười, ánh mắt như nhuốm cả cái thanh nhã của ngọc lan, lịch thiệp và nhã nhặn. Đôi chân Cố Sơ như bị đóng chặt vào mặt đất, tới tận khi anh đi tới trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi xinh đẹp phóng to nụ cười của anh.
“May I?” Lục Bắc Thần đưa tay về phía cô, làm động tác mời.
Nhưng đôi mắt anh lại khóa chặt gương mặt cô, câu hỏi thanh tao thốt ra từ bờ môi mỏng vừa điềm tĩnh lại không dễ chối từ. Gương mặt này khi mỉm cười rõ ràng là dịu dàng, nhưng Cố Sơ luôn cảm thấy, đằng sau vẻ dịu dàng ấy ẩn giấu một sự cương nghị sắc bén khiến người ta không thể xem thường. Cô bắt đầu dao động suy nghĩ của mình, cái suy nghĩ trước nay vẫn luôn tin tưởng đây chính là Bắc Thâm dường như đã có phần tan rã trong hành động này. Bắc Thâm, dù có cao ngạo ngang bướng cỡ nào cũng không bí ẩn khó dò như người đàn ông này.
Cô nhìn vào bàn tay anh, các khớp xương rõ ràng, từng đường vân tay sắc nét, nhất thời cô bỗng hơi e dè. Có lẽ bàn tay này chứa đựng một sức mạnh có thể sẽ phá hủy cô. Trong lúc cô còn đang do dự, Lục Bắc Thần lại làm người chủ động, kéo cổ tay cô lại, nhẹ nhàng dẫn đi. Hai người bèn trở thành nam nữ chính của điệu nhảy đầu tiên…
Tháp gato bảy tầng được đẩy vào đầy lộng lẫy như thế, xuyên qua biển hoa, ngang qua những ánh mắt có thể là kinh ngạc có thể là đang xem trò vui. Khi tới trước mặt Cố Sơ, cô có thể ngửi thấy hương ngọc lan, chập chờn mơ hồ lôi kéo thần kinh, dẫn dắt ký ức.
…
“Bắc Thâm, Bắc Thâm! Khi nào anh mới có thể tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật? Em thích buổi tiệc náo nhiệt vui vẻ ấy.”
“Tiệc sinh nhật? Em thích tổ chức sinh nhật đến vậy à?”
“Đón sinh nhật mà, một năm mới có một lần, đông người mới vui chứ.”
“…”
“Với cả em cảm thấy bánh sinh nhật nhất định phải tỏa ra mùi hương của hoa ngọc lan.”
“Nghĩ cũng đủ biết khó ăn cỡ nào.”
“Em đâu có nói sẽ ăn bánh gato vị ngọc lan, chỉ mong là xung quanh bánh gato bày đầy hoa ngọc lan thôi.”
“Không phải là hoa hồng à?”
“Em không thích hoa hồng đâu. Ngọc lan tuyệt lắm mà, hương vị đặc biệt, em cũng muốn làm người đặc biệt nhất. Hơn nữa, hình hoa trên bánh gato tốt nhất cũng nên là hoa ngọc lan, cả những dụng cụ phục vụ việc ăn bánh như dao dĩa gì đó cũng đều phải in hình hoa ngọc lan.”
“Ăn cái bánh gato thôi mà, không cần thiết.”
“Trên đời này việc cần tỉ mỉ nhất chính là ăn uống. Đồ ăn ngon phải kết hợp với dụng cụ đẹp mới xứng với hai chữ ‘phong cách’, ngược lại cũng vậy thôi. Thượng đế ban cho lưỡi của loài người hơn mười ngàn nụ vị giác, mỗi một nụ vị giác lại có tới sáu mươi, bảy mươi tế bào vị giác, chính là để chúng ta nếm những thức ăn ngon, phụ lòng thức ăn ngon chính là phụ lòng đầu lưỡi của chúng ta, mà cũng chính là phụ lòng Thượng đế.”
…
Tiếng thốt lên kinh ngạc của Tiêu Tiếu Tiếu kéo Cố Sơ trở lại hiện thực: “Thật là sáng tạo! Toàn là hoa ngọc lan, đẹp quá đi!”
Cố Sơ nhìn chằm chằm tháp gato cao cao. Mỗi một tầng gato đều khắc hình hoa ngọc lan, còn có một chiếc thìa nhỏ tinh xảo tỏa ánh sáng bạc, chiếc đĩa sứ sáng loáng hình bầu dục cũng được in hình hoa lan, lớp socola nồng nàn vẽ tên cô, dòng chữ “Happy birthday” điểm xuyết giữa cánh hoa ngọc lan mềm mại, hương thơm khắc sâu trong cốt tủy. Những người trầm trồ xung quanh không chỉ mình Tiêu Tiếu Tiếu. Riêng có Lăng Song là ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếng ồn ào lúc gần lúc xa, đập vào tai cô, vừa hòa hợp lại rời rạc với những hình ảnh thanh xuân có phần xưa cũ trong ký ức. Âm nhạc tại hội trường được thay đổi phong cách, chủ đạo là đàn violon-cen, thứ nghệ thuật thanh cao đã lâu không gặp chảy dưới tiếng đàn nho nhã. Cố Sơ đứng nguyên tại chỗ, chợt bàng hoàng. Đây là bản đàn violon-cen cô thích nghe nhất. Bao năm nay, cô những tưởng mình đã quên mất những âm sắc này, thực tế là hình dáng của từng nốt nhạc đều đã sớm khắc ghi vào hồi ức.
Đám đông hơi tách ra, sau đó một bóng hình cao lớn đi từng bước, từng bước về phía cô, khóe môi ngậm một nụ cười, ánh mắt như nhuốm cả cái thanh nhã của ngọc lan, lịch thiệp và nhã nhặn. Đôi chân Cố Sơ như bị đóng chặt vào mặt đất, tới tận khi anh đi tới trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi xinh đẹp phóng to nụ cười của anh.
“May I?” Lục Bắc Thần đưa tay về phía cô, làm động tác mời.
Nhưng đôi mắt anh lại khóa chặt gương mặt cô, câu hỏi thanh tao thốt ra từ bờ môi mỏng vừa điềm tĩnh lại không dễ chối từ. Gương mặt này khi mỉm cười rõ ràng là dịu dàng, nhưng Cố Sơ luôn cảm thấy, đằng sau vẻ dịu dàng ấy ẩn giấu một sự cương nghị sắc bén khiến người ta không thể xem thường. Cô bắt đầu dao động suy nghĩ của mình, cái suy nghĩ trước nay vẫn luôn tin tưởng đây chính là Bắc Thâm dường như đã có phần tan rã trong hành động này. Bắc Thâm, dù có cao ngạo ngang bướng cỡ nào cũng không bí ẩn khó dò như người đàn ông này.
Cô nhìn vào bàn tay anh, các khớp xương rõ ràng, từng đường vân tay sắc nét, nhất thời cô bỗng hơi e dè. Có lẽ bàn tay này chứa đựng một sức mạnh có thể sẽ phá hủy cô. Trong lúc cô còn đang do dự, Lục Bắc Thần lại làm người chủ động, kéo cổ tay cô lại, nhẹ nhàng dẫn đi. Hai người bèn trở thành nam nữ chính của điệu nhảy đầu tiên…
Tác giả :
Ân Tầm