Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Chương 82
- Xin lỗi vì đã hiểu nhầm cháu! Bây giờ …cháu có thể ra mở cổng cho bác được không? Bác muốn đem Gia Bảo về!
Du Kiệt vội vàng chạy ra mở cổng. Gia Bảo được đưa ra xe ngay sau đó. Phương Nghi đứng nhìn theo bóng họ cho đến khi khuất hẳn,lòng đau xót thầm nghĩ “Cảm ơn cô! Cảm ơn vì tất cả! Hãy mau tỉnh lại …tôi có chuyện muốn nói với cô …cô hãy mau tỉnh lại! Hà Phương Nghi.”
Bà Châu lo lắng nhìn Gia Bảo và quay sang bác sĩ Hảo Danh hỏi:
- Gia Bảo sẽ ổn chứ bác sĩ? Liệu thằng bé có bị gì bên trong không?
- Không đâu! Phu nhân đừng lo lắng! Thiếu gia chỉ bị chấn thương ở các phần mềm,không nguy hiểm đến tính mạng chỉ cần nghỉ vài ngày là sẽ khỏi.
Bà Châu thở phào nhẹ nhõm và nói:
- Thật may quá! Tôi cứ sợ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Xin cảm ơn ông!
Bác sĩ Hảo Danh gật đầu rồi xin phép ra về. Bà Châu cúi xuống hôn nhẹ lên trán Gia Bảo và nói:
- Con yên tâm! Mẹ sẽ bẻ gãy chân kẻ nào đã gây ra chuyện này cho dù là Gia Ân đi nữa!
Nói xong thì bà bước nhanh ra khỏi phòng và nói với ông Khôi:
- Ông hãy nói với Hào Tâm và Gia Khánh đi tìm hiểu chuyện này có phải là do Gia Ân làm không! Nói với họ phải có kết quả cho tôi trong ngày hôm nay!
Ông Khôi gật đầu kính cẩn:
- Dạ! Tôi sẽ đi ngay ạ!
Ông Khôi vừa bước ra thì Bảo Trân tới. Cô chạy vào và hốt hoảng hỏi bà Châu:
- Anh Gia Bảo sao rồi hả bác? Con nghe tin anh ấy bị người ta đánh liền vội vã chạy tới đây.
Bà Châu nhìn Bảo Trân bằng một ánh mắt cảm động và nói:
- Cảm ơn con! Con đã chịu nhiều vất vả khi làm bạn gái của Gia Bảo …bác thật không biết làm gì để bù đắp cho con …
Bảo Trân nắm lấy tay bà Châu và nhẹ giọng:
- Bác đừng nói vậy! Anh Gia Bảo là bạn trai và cũng là chồng tương lai của con cho dù có xảy ra chuyện gì thì điều đó cũng không thay đổi chính vì vậy anh ấy gặp chuyện con phải ở bên cạnh dù cho đó là hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
Bà Châu gật đầu vẻ hài lòng và nói tiếp:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Thật tội nghiệp cho thằng bé! Không hiểu sao mà lại xảy ra chuyện này?
Bảo Trân suy nghĩ một lúc và nói vẻ lo lắng:
- Con nhớ không nhầm thì ngày hôm kia anh Gia Bảo có nói chuyện với Phương Nghi con không nghe được vì chuyện họ nói có vẻ như rất bí mật. Vả lại con thấy mỗi lần gặp Phương nghi thì anh Gia Bảo đều tỏ ra sợ hãi …không lẽ nào chuyện này do cô ấy gây ra?
Bà Châu lắc đầu và phủ định:
- Không phải! Bác cũng vừa chỗ con bé ấy về? -Bác ở chỗ Phương Nghi về sao?
- Bảo Trân hỏi vẻ kinh ngạc.
Bà Châu nói với giọng đều đều:
- Bác nhận được điện thoại của một người gọi tới nói là Gia Bảo hiện đang ở nhà của Phương Nghi ngay lập tức bác cùng đội vệ sĩ tới đó. Khi nhìn thấy Gia Bảo trong tình trạng thương tích đầy người mặt mày tái mét thì bác đã rất tức giận và đã định cho vệ sĩ đánh Phương Nghi một trận nhưng lúc đó Gia Bảo đã nói với bác đừng đánh cô bé ấy nếu mà bác làm vậy thì nó …sẽ rất đau lòng. Nhìn thấy những giọt nước mắt của thằng bé chảy ra mà lòng bác đau như có ai cắt. Hâz…thật là không hiểu nổi! Nhưng mà bác cảm thấy vị trí của Phương Nghi dường như rất quan trọng trong lòng của Gia Bảo thì phải.
Bảo Trân mỉm cười gượng gạo và nói:
- Thôi bác đừng suy nghĩ nhiều nữa! Có việc gì cứ giao cho các gia nhân làm là được rồi. Bác nên tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe!
Bảo Trân vội vã quay sang dìu bà Châu vào phòng. Mặc dù cô luôn an ủi và mỉm cười với người phụ nữ đang ở cạnh mình nhưng ánh mắt cô trong giây phút đó bỗng trở nên lạnh lùng đến khó hiểu.
… …
Phương Nghi mở tủ ra và lấy một hũ thuốc nhỏ và để vào túi áo khoác. Du Kiệt thấy vậy thì tỏ ra thắc mắc:
- Em lấy cái đó làm gì vậy?
- Em đưa nó tới cho Gia Bảo nghe nói anh ấy đã tỉnh rồi.
Du Kiệt tỏ ra vui mừng và nói:
- Cậu ấy tỉnh rồi sao? May quá! Cuối cùng thì Gia Bảo cũng tỉnh lại!
Phương Nghi im lặng vài giây như đang suy nghĩ chuyện gì sau đó thì quay sang và nói với Du Kiệt:
- Anh gọi điện nói với vú Hòa là hôm nay Gia Bảo có đến nhà ăn cơm vú mua thêm nhiều đồ ăn một chút!
Du Kiệt nghe vậy thì reo lên mừng rỡ:
- Ừ đúng đấy! Anh cũng rất muốn ăn cơm với Gia Bảo một bữa ở trong nhà chúng ta. Mà phải nói là anh rất may mắn chứ đâu có mấy ai mà được gặp thần tượng của mình thường xuyên vả lại bây giờ còn được ăn cơm với cậu ấy tại nhà nữa chứ!
Phương nghi nhìn thấy vẻ mặt hơn hở và tự cao của anh mình thì chỉ lắc đầu cười rồi lấy áo khoác ra khỏi nhà. Nửa tiếng sau xe của cô dừng lại trước cổng biệt thự Lâm Châu. Ông Khôi vội vàng chạy ra mở cửa,nhìn thấy Phương Nghi ông tỏ ra vui mừng và nói:
- Cháu tới chơi hả?
Phương Nghi cũng cung kính đáp lễ và trả lời:
- Dạ! Cháu tới thăm Gia Bảo.
- Thiếu gia đang ở trong nhà. Cháu cứ vào tự nhiên!
Phương Nghi nghe vậy thì vội vã chạy vào. Lúc đó vợ chồng Lâm chủ tịch đang ngồi uống trà ở phòng khách, cô bước tới cúi chào kính cẩn:
- Dạ! Thưa chủ tịch và phu nhân cháu tới thăm Gia Bảo ạ!
Bà Châu nói rất niềm nở: -Vậy à! Gia Bảo bây giờ đang ở trong phòng giải trí. Cháu cứ tự nhiên như nhà của mình!
Phương Nghi cúi chào đáp lễ và quay bước về phía phòng giải trí. Ông Châu gật đầu và tán thưởng:
- Xinh đẹp và cũng rất có giáo dục. Thùy mị nhưng lại mạnh mẽ và kiên cường trong ánh mắt thể hiện rất rõ chân thành với người đối diện!
Bà Châu gật đầu vẻ hài lòng và tấm tắc khen:
- Tôi cũng thấy vậy! Và có lẽ Gia Bảo cũng cảm nhận được như thế khi tiếp xúc với cô bé này nên nó mới bảo vệ hết lần này cho tới lần khác.
Gia Bảo mỉm cười khi nhìn thấy Phương Nghi đứng cửa phòng, anh để cuốn tạp chí xuống và nói:
- Sao đến đây rồi mà anh không vào?
Phương Nghi bước vào và lặng lẽ ngồi xuống. Gia Bảo thấy vậy liền cười tươi và nói:
- Sợ tôi còn giận anh sao? Không đâu! Tính của tôi không bao giờ ghét bỏ người đã làm mình ra nông nổi này đâu.
Phương Nghi nghe vậy liền vội vã nói,giọng rất khẽ:
- Thực ra tôi muốn tới đây để xin lỗi cô. Tôi thật sự đã sai khi ép cô đi gặp Tố Thiên Vinh và cũng sai khi chỉ biết đứng nhìn hắn đánh cô như vậy. Tôi …thật sự rất hối hận vì đã làm như vậy!
Gia Bảo nhìn Phương Nghi và nói vẻ thích thú:
- Tôi thấy đây là lần đầu tiên anh nói xin lỗi với tôi mà lại có thái độ chân thành như vậy …thôi được rồi! Chúng ta đừng nói tới chuyện đó nữa!
Gia Bảo nhìn thấy gương mặt của Phương Nghi bây giờ thì mỉm cười vẻ lém lỉnh và nói:
- Anh tới đây chỉ vì muốn xin lỗi tôi …bây giờ tôi đã đồng ý bỏ qua vậy …thì anh nên về đi chứ! Sao lại cứ ngồi đây?
Phương Nghi nghe vậy thì trở nên lúng túng sau đó thì cô vội sờ vào túi áo và lấy ra một hũ thuốc nhỏ và nói:
- Đây là thuốc trị sẹo! Cô hãy dùng để bôi vào vết thương ở miệng khỏi để lại sẹo!
Gia Bảo liếc qua hũ thuốc và nói rất thản nhiên:
- An mang về đi! Tôi không dùng nó đâu. Đây là hũ thuốc tự chế của anh Du Kiệt. Dùng nó sẽ gây nhiễm trùng vết thương. Ở đây tôi cũng có thuốc trị sẹo rồi anh không cần phải lo cho gương mặt ngọc ngà của mình bị một vết đen ngay ở khóe miệng!
Phương Nghi định nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì lại thôi. Trông thấy vẻ khó xử của cô Gia Bảo cười khúc khích và nói:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Đùa đấy! Tôi chỉ muốn chọc anh thôi. Làm gì mà mặt ủi xịu ra vậy?
Phương Ngh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm và nói: -Cô làm tôi sợ quá! Tôi cứ tưởng cô giận vì chuyện của Tố Thiên vinh nên mới nói vậy.
Gia Bảo cười tươi và nói:
- Không sao! Chuyện đó anh cũng không muốn mà. Tôi không trách anh nên anh cũng đừng tự trách mình!
Nói xong thì Gia Bảo đứng dậy thấy vậy Phương Nghi vội hỏi:
- Cô đi đâu vậy?
Phương Nghi quay lại nói thản nhiên:
- Thì tôi đi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa trưa. Không lẽ anh không định dùng cơm ở đây?
Phương Nghi nhìn Gia Bảo rồi lúng túng nói:
- Thực ra …hôm nay vú Hòa và anh Du Kiệt muốn mời cô tới dùng cơm trưa.
Gia Bảo nghe vậy thì vui mừng chạy tới trước mặt Phương Nghi và hỏi:
- Thật à? Anh không gạt tôi chứ? Vú Hòa và Du Kiệt mời tôi tới ăn cơm sao?
Phương Nghi gật đầu rất dứt khoát và nói:
- Đúng vậy! Họ nói bảo tôi tới đây để đưa hũ thuốc cho cô và mời cô tới nhà ăn cơm luôn.
- Vậy để tôi đi thay quần áo!
- Gia Bảo chạy vội về phía phòng đồ.
Phương Nghi thở phào nhẹ nhõm và khẽ giọng:
- Không ngờ nói dối lại có cảm giác thế này! Tim mình còn đập mạnh hơn khi tập karate nữa!
Vợ chồng chủ tịch Lâm tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Bảo và Phương Nghi đi ra. Bà Châu hỏi vẻ lo lắng:
- Trong người đang mệt mà con tính ra ngoài sao?
Gia Bảo lễ phép thưa:
- Dạ! Con cảm thấy đã khỏe hơn nhiều rồi! Con muốn tới nhà của Phương Nghi dùng cơm trưa ạ!
Ông Châu nói nhẹ nhàng:
- Con có cần Hào Tâm và Gia Khánh đi cùng không?
Gia Bảo lắc đầu và nói:
- Dạ khỏi ba ạ! Con thấy không cần thiết phải làm phiền họ vả lại con không muốn làm cho gia đình của Phương Nghi phải ngại vì có vệ sĩ trong nhà!
Bà Châu mỉm cười và nói rất nhẹ nhàng:
- Vậy để mẹ bảo nhà bếp chuẩn bị cho con ít thịt nai và bào ngư mang tới gia đình Phương Nghi để ăn cùng nha!
Gia Bảo gật đầu một cách ngoan ngoãn. Bà Châu nói với Phương Nghi với vẻ thân mật:
- Từ nay cháu cứ đến đây chơi tự nhiên! Đừng có ngại ngùng gì cả! Mọi người ở đây đều là người nhà không cần phải sợ!
- Dạ! - Phương Nghi khẽ nói,trong lòng khó hiểu “ Sao mẹ bỗng dưng lại tỏ ra hiếu khách như vậy? Trước tới giờ mẹ không bao giờ chủ động mời một ai tới nhà cả không lẽ mẹ đang có kế hoạch gì sao? ”
Bếp trưởng Duy Hào đem một cái túi ra đưa cho Gia Bảo và cung kính:
- Thưa thiếu gia! Hai hộp bào ngư nằm bên phải còn hộp thịt nai thì nằm bên bên trái. Khi mở ra xin thiếu gia nhẹ tay!
Gia Bảo cầm lấy túi thức ăn và cùng Phương nghi ra xe. Bà Châu nhìn theo bóng họ và nhấn mạnh:
- Cô bé này khiến tôi thấy hiếu kỳ! Bảo Trân vừa gọi điện cho Gia Bảo rủ nó đi chơi cho khuây khỏa nhưng thằng bé từ chối vì mệt vậy mà bây giờ nó lại đồng ý tới dùng cơm ở nhà Phương Nghi.
Ông Châu trầm ngâm một lúc và nói:
- Có lẽ có những ưu điểm mà chúng ta chưa tìm thấy cô bé xinh đẹp này nhưng Gia Bảo thì đã cảm nhận được nó.
Bà Châu nghe vậy thì giật mình hoảng hốt:
- Có khi nào mà nó …có tình cảm với con bé không?
Ông Châu lắc đầu rất dứt khoát:
- Không thế nào!Tôi có nghe ông Khôi và Hào Tâm nói là Phương Nghi đã nhiều lần gặp Bảo Trân và tình cảm giữa họ cũng rất tốt. Không có ai mà lại đối xử với tình địch của mình bằng những nụ cười vả lại tôi tin Gia Bảo không phải là người như vậy! Là một nghệ sĩ và cũng là thiếu gia tập đoàn Lâm Thị nhưng bốn năm qua cô gái mà nó xem là bạn gái thì chỉ có Bảo Trân và con bé cũng là người thằng bé xác định sẽ là vợ nó sau này.
Bà Châu gật đầu vẻ suy ngẫm và nói chậm rãi:
- Chính vì vậy tôi mới thắc mắc. Gia Bảo là người rất cẩn thận trong mối quan hệ nhưng với cô bé Phương Nghi này nó lại tỏ ra rất đỗi thân thiết. Nếu nói Bảo Trân quan trọng thì cô bé này cũng không thể thiếu đối với Gia Bảo. Tôi sẽ cho người theo dõi và tim hiểu về Phương Nghi!
… …
Phương Nghi bước vào và lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy một đôi giày đàn ông để ở bậc thềm. Cô vội chạy vào bếp để hỏi vú Hòa:
- Bộ nhà mình có khách hả vú? Con thấy có một đôi giày ở cửa.
Vú Hòa quay lại vẻ trách móc:
- Con thiệt tình …cả đôi giày của ba mình mà cũng không nhận ra sao?
Gia Bảo lúc đó cũng vừa bước vào nghe vú Hòa nói vậy thì anh vội hỏi
Du Kiệt vội vàng chạy ra mở cổng. Gia Bảo được đưa ra xe ngay sau đó. Phương Nghi đứng nhìn theo bóng họ cho đến khi khuất hẳn,lòng đau xót thầm nghĩ “Cảm ơn cô! Cảm ơn vì tất cả! Hãy mau tỉnh lại …tôi có chuyện muốn nói với cô …cô hãy mau tỉnh lại! Hà Phương Nghi.”
Bà Châu lo lắng nhìn Gia Bảo và quay sang bác sĩ Hảo Danh hỏi:
- Gia Bảo sẽ ổn chứ bác sĩ? Liệu thằng bé có bị gì bên trong không?
- Không đâu! Phu nhân đừng lo lắng! Thiếu gia chỉ bị chấn thương ở các phần mềm,không nguy hiểm đến tính mạng chỉ cần nghỉ vài ngày là sẽ khỏi.
Bà Châu thở phào nhẹ nhõm và nói:
- Thật may quá! Tôi cứ sợ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Xin cảm ơn ông!
Bác sĩ Hảo Danh gật đầu rồi xin phép ra về. Bà Châu cúi xuống hôn nhẹ lên trán Gia Bảo và nói:
- Con yên tâm! Mẹ sẽ bẻ gãy chân kẻ nào đã gây ra chuyện này cho dù là Gia Ân đi nữa!
Nói xong thì bà bước nhanh ra khỏi phòng và nói với ông Khôi:
- Ông hãy nói với Hào Tâm và Gia Khánh đi tìm hiểu chuyện này có phải là do Gia Ân làm không! Nói với họ phải có kết quả cho tôi trong ngày hôm nay!
Ông Khôi gật đầu kính cẩn:
- Dạ! Tôi sẽ đi ngay ạ!
Ông Khôi vừa bước ra thì Bảo Trân tới. Cô chạy vào và hốt hoảng hỏi bà Châu:
- Anh Gia Bảo sao rồi hả bác? Con nghe tin anh ấy bị người ta đánh liền vội vã chạy tới đây.
Bà Châu nhìn Bảo Trân bằng một ánh mắt cảm động và nói:
- Cảm ơn con! Con đã chịu nhiều vất vả khi làm bạn gái của Gia Bảo …bác thật không biết làm gì để bù đắp cho con …
Bảo Trân nắm lấy tay bà Châu và nhẹ giọng:
- Bác đừng nói vậy! Anh Gia Bảo là bạn trai và cũng là chồng tương lai của con cho dù có xảy ra chuyện gì thì điều đó cũng không thay đổi chính vì vậy anh ấy gặp chuyện con phải ở bên cạnh dù cho đó là hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
Bà Châu gật đầu vẻ hài lòng và nói tiếp:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Thật tội nghiệp cho thằng bé! Không hiểu sao mà lại xảy ra chuyện này?
Bảo Trân suy nghĩ một lúc và nói vẻ lo lắng:
- Con nhớ không nhầm thì ngày hôm kia anh Gia Bảo có nói chuyện với Phương Nghi con không nghe được vì chuyện họ nói có vẻ như rất bí mật. Vả lại con thấy mỗi lần gặp Phương nghi thì anh Gia Bảo đều tỏ ra sợ hãi …không lẽ nào chuyện này do cô ấy gây ra?
Bà Châu lắc đầu và phủ định:
- Không phải! Bác cũng vừa chỗ con bé ấy về? -Bác ở chỗ Phương Nghi về sao?
- Bảo Trân hỏi vẻ kinh ngạc.
Bà Châu nói với giọng đều đều:
- Bác nhận được điện thoại của một người gọi tới nói là Gia Bảo hiện đang ở nhà của Phương Nghi ngay lập tức bác cùng đội vệ sĩ tới đó. Khi nhìn thấy Gia Bảo trong tình trạng thương tích đầy người mặt mày tái mét thì bác đã rất tức giận và đã định cho vệ sĩ đánh Phương Nghi một trận nhưng lúc đó Gia Bảo đã nói với bác đừng đánh cô bé ấy nếu mà bác làm vậy thì nó …sẽ rất đau lòng. Nhìn thấy những giọt nước mắt của thằng bé chảy ra mà lòng bác đau như có ai cắt. Hâz…thật là không hiểu nổi! Nhưng mà bác cảm thấy vị trí của Phương Nghi dường như rất quan trọng trong lòng của Gia Bảo thì phải.
Bảo Trân mỉm cười gượng gạo và nói:
- Thôi bác đừng suy nghĩ nhiều nữa! Có việc gì cứ giao cho các gia nhân làm là được rồi. Bác nên tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe!
Bảo Trân vội vã quay sang dìu bà Châu vào phòng. Mặc dù cô luôn an ủi và mỉm cười với người phụ nữ đang ở cạnh mình nhưng ánh mắt cô trong giây phút đó bỗng trở nên lạnh lùng đến khó hiểu.
… …
Phương Nghi mở tủ ra và lấy một hũ thuốc nhỏ và để vào túi áo khoác. Du Kiệt thấy vậy thì tỏ ra thắc mắc:
- Em lấy cái đó làm gì vậy?
- Em đưa nó tới cho Gia Bảo nghe nói anh ấy đã tỉnh rồi.
Du Kiệt tỏ ra vui mừng và nói:
- Cậu ấy tỉnh rồi sao? May quá! Cuối cùng thì Gia Bảo cũng tỉnh lại!
Phương Nghi im lặng vài giây như đang suy nghĩ chuyện gì sau đó thì quay sang và nói với Du Kiệt:
- Anh gọi điện nói với vú Hòa là hôm nay Gia Bảo có đến nhà ăn cơm vú mua thêm nhiều đồ ăn một chút!
Du Kiệt nghe vậy thì reo lên mừng rỡ:
- Ừ đúng đấy! Anh cũng rất muốn ăn cơm với Gia Bảo một bữa ở trong nhà chúng ta. Mà phải nói là anh rất may mắn chứ đâu có mấy ai mà được gặp thần tượng của mình thường xuyên vả lại bây giờ còn được ăn cơm với cậu ấy tại nhà nữa chứ!
Phương nghi nhìn thấy vẻ mặt hơn hở và tự cao của anh mình thì chỉ lắc đầu cười rồi lấy áo khoác ra khỏi nhà. Nửa tiếng sau xe của cô dừng lại trước cổng biệt thự Lâm Châu. Ông Khôi vội vàng chạy ra mở cửa,nhìn thấy Phương Nghi ông tỏ ra vui mừng và nói:
- Cháu tới chơi hả?
Phương Nghi cũng cung kính đáp lễ và trả lời:
- Dạ! Cháu tới thăm Gia Bảo.
- Thiếu gia đang ở trong nhà. Cháu cứ vào tự nhiên!
Phương Nghi nghe vậy thì vội vã chạy vào. Lúc đó vợ chồng Lâm chủ tịch đang ngồi uống trà ở phòng khách, cô bước tới cúi chào kính cẩn:
- Dạ! Thưa chủ tịch và phu nhân cháu tới thăm Gia Bảo ạ!
Bà Châu nói rất niềm nở: -Vậy à! Gia Bảo bây giờ đang ở trong phòng giải trí. Cháu cứ tự nhiên như nhà của mình!
Phương Nghi cúi chào đáp lễ và quay bước về phía phòng giải trí. Ông Châu gật đầu và tán thưởng:
- Xinh đẹp và cũng rất có giáo dục. Thùy mị nhưng lại mạnh mẽ và kiên cường trong ánh mắt thể hiện rất rõ chân thành với người đối diện!
Bà Châu gật đầu vẻ hài lòng và tấm tắc khen:
- Tôi cũng thấy vậy! Và có lẽ Gia Bảo cũng cảm nhận được như thế khi tiếp xúc với cô bé này nên nó mới bảo vệ hết lần này cho tới lần khác.
Gia Bảo mỉm cười khi nhìn thấy Phương Nghi đứng cửa phòng, anh để cuốn tạp chí xuống và nói:
- Sao đến đây rồi mà anh không vào?
Phương Nghi bước vào và lặng lẽ ngồi xuống. Gia Bảo thấy vậy liền cười tươi và nói:
- Sợ tôi còn giận anh sao? Không đâu! Tính của tôi không bao giờ ghét bỏ người đã làm mình ra nông nổi này đâu.
Phương Nghi nghe vậy liền vội vã nói,giọng rất khẽ:
- Thực ra tôi muốn tới đây để xin lỗi cô. Tôi thật sự đã sai khi ép cô đi gặp Tố Thiên Vinh và cũng sai khi chỉ biết đứng nhìn hắn đánh cô như vậy. Tôi …thật sự rất hối hận vì đã làm như vậy!
Gia Bảo nhìn Phương Nghi và nói vẻ thích thú:
- Tôi thấy đây là lần đầu tiên anh nói xin lỗi với tôi mà lại có thái độ chân thành như vậy …thôi được rồi! Chúng ta đừng nói tới chuyện đó nữa!
Gia Bảo nhìn thấy gương mặt của Phương Nghi bây giờ thì mỉm cười vẻ lém lỉnh và nói:
- Anh tới đây chỉ vì muốn xin lỗi tôi …bây giờ tôi đã đồng ý bỏ qua vậy …thì anh nên về đi chứ! Sao lại cứ ngồi đây?
Phương Nghi nghe vậy thì trở nên lúng túng sau đó thì cô vội sờ vào túi áo và lấy ra một hũ thuốc nhỏ và nói:
- Đây là thuốc trị sẹo! Cô hãy dùng để bôi vào vết thương ở miệng khỏi để lại sẹo!
Gia Bảo liếc qua hũ thuốc và nói rất thản nhiên:
- An mang về đi! Tôi không dùng nó đâu. Đây là hũ thuốc tự chế của anh Du Kiệt. Dùng nó sẽ gây nhiễm trùng vết thương. Ở đây tôi cũng có thuốc trị sẹo rồi anh không cần phải lo cho gương mặt ngọc ngà của mình bị một vết đen ngay ở khóe miệng!
Phương Nghi định nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì lại thôi. Trông thấy vẻ khó xử của cô Gia Bảo cười khúc khích và nói:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Đùa đấy! Tôi chỉ muốn chọc anh thôi. Làm gì mà mặt ủi xịu ra vậy?
Phương Ngh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm và nói: -Cô làm tôi sợ quá! Tôi cứ tưởng cô giận vì chuyện của Tố Thiên vinh nên mới nói vậy.
Gia Bảo cười tươi và nói:
- Không sao! Chuyện đó anh cũng không muốn mà. Tôi không trách anh nên anh cũng đừng tự trách mình!
Nói xong thì Gia Bảo đứng dậy thấy vậy Phương Nghi vội hỏi:
- Cô đi đâu vậy?
Phương Nghi quay lại nói thản nhiên:
- Thì tôi đi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa trưa. Không lẽ anh không định dùng cơm ở đây?
Phương Nghi nhìn Gia Bảo rồi lúng túng nói:
- Thực ra …hôm nay vú Hòa và anh Du Kiệt muốn mời cô tới dùng cơm trưa.
Gia Bảo nghe vậy thì vui mừng chạy tới trước mặt Phương Nghi và hỏi:
- Thật à? Anh không gạt tôi chứ? Vú Hòa và Du Kiệt mời tôi tới ăn cơm sao?
Phương Nghi gật đầu rất dứt khoát và nói:
- Đúng vậy! Họ nói bảo tôi tới đây để đưa hũ thuốc cho cô và mời cô tới nhà ăn cơm luôn.
- Vậy để tôi đi thay quần áo!
- Gia Bảo chạy vội về phía phòng đồ.
Phương Nghi thở phào nhẹ nhõm và khẽ giọng:
- Không ngờ nói dối lại có cảm giác thế này! Tim mình còn đập mạnh hơn khi tập karate nữa!
Vợ chồng chủ tịch Lâm tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Bảo và Phương Nghi đi ra. Bà Châu hỏi vẻ lo lắng:
- Trong người đang mệt mà con tính ra ngoài sao?
Gia Bảo lễ phép thưa:
- Dạ! Con cảm thấy đã khỏe hơn nhiều rồi! Con muốn tới nhà của Phương Nghi dùng cơm trưa ạ!
Ông Châu nói nhẹ nhàng:
- Con có cần Hào Tâm và Gia Khánh đi cùng không?
Gia Bảo lắc đầu và nói:
- Dạ khỏi ba ạ! Con thấy không cần thiết phải làm phiền họ vả lại con không muốn làm cho gia đình của Phương Nghi phải ngại vì có vệ sĩ trong nhà!
Bà Châu mỉm cười và nói rất nhẹ nhàng:
- Vậy để mẹ bảo nhà bếp chuẩn bị cho con ít thịt nai và bào ngư mang tới gia đình Phương Nghi để ăn cùng nha!
Gia Bảo gật đầu một cách ngoan ngoãn. Bà Châu nói với Phương Nghi với vẻ thân mật:
- Từ nay cháu cứ đến đây chơi tự nhiên! Đừng có ngại ngùng gì cả! Mọi người ở đây đều là người nhà không cần phải sợ!
- Dạ! - Phương Nghi khẽ nói,trong lòng khó hiểu “ Sao mẹ bỗng dưng lại tỏ ra hiếu khách như vậy? Trước tới giờ mẹ không bao giờ chủ động mời một ai tới nhà cả không lẽ mẹ đang có kế hoạch gì sao? ”
Bếp trưởng Duy Hào đem một cái túi ra đưa cho Gia Bảo và cung kính:
- Thưa thiếu gia! Hai hộp bào ngư nằm bên phải còn hộp thịt nai thì nằm bên bên trái. Khi mở ra xin thiếu gia nhẹ tay!
Gia Bảo cầm lấy túi thức ăn và cùng Phương nghi ra xe. Bà Châu nhìn theo bóng họ và nhấn mạnh:
- Cô bé này khiến tôi thấy hiếu kỳ! Bảo Trân vừa gọi điện cho Gia Bảo rủ nó đi chơi cho khuây khỏa nhưng thằng bé từ chối vì mệt vậy mà bây giờ nó lại đồng ý tới dùng cơm ở nhà Phương Nghi.
Ông Châu trầm ngâm một lúc và nói:
- Có lẽ có những ưu điểm mà chúng ta chưa tìm thấy cô bé xinh đẹp này nhưng Gia Bảo thì đã cảm nhận được nó.
Bà Châu nghe vậy thì giật mình hoảng hốt:
- Có khi nào mà nó …có tình cảm với con bé không?
Ông Châu lắc đầu rất dứt khoát:
- Không thế nào!Tôi có nghe ông Khôi và Hào Tâm nói là Phương Nghi đã nhiều lần gặp Bảo Trân và tình cảm giữa họ cũng rất tốt. Không có ai mà lại đối xử với tình địch của mình bằng những nụ cười vả lại tôi tin Gia Bảo không phải là người như vậy! Là một nghệ sĩ và cũng là thiếu gia tập đoàn Lâm Thị nhưng bốn năm qua cô gái mà nó xem là bạn gái thì chỉ có Bảo Trân và con bé cũng là người thằng bé xác định sẽ là vợ nó sau này.
Bà Châu gật đầu vẻ suy ngẫm và nói chậm rãi:
- Chính vì vậy tôi mới thắc mắc. Gia Bảo là người rất cẩn thận trong mối quan hệ nhưng với cô bé Phương Nghi này nó lại tỏ ra rất đỗi thân thiết. Nếu nói Bảo Trân quan trọng thì cô bé này cũng không thể thiếu đối với Gia Bảo. Tôi sẽ cho người theo dõi và tim hiểu về Phương Nghi!
… …
Phương Nghi bước vào và lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy một đôi giày đàn ông để ở bậc thềm. Cô vội chạy vào bếp để hỏi vú Hòa:
- Bộ nhà mình có khách hả vú? Con thấy có một đôi giày ở cửa.
Vú Hòa quay lại vẻ trách móc:
- Con thiệt tình …cả đôi giày của ba mình mà cũng không nhận ra sao?
Gia Bảo lúc đó cũng vừa bước vào nghe vú Hòa nói vậy thì anh vội hỏi
Tác giả :
Hồ Hoài Phương