Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Chương 137
- Kìa mẹ! Sao mẹ lại đánh con?
Không chỉ có vợ chồng Lâm chủ tịch mà những vệ sĩ và gia nhân đứng gần đó đều như chết lặng. Ở phía ngoài có tiếng hét lên trong nỗi sợ hãi:
- Á! Có ma! Thiếu gia đã hiện về rồi!
Vợ chồng Lâm chủ tịch đứng yên không nhúc nhích. Đôi mắt mở to kinh ngạc và len lỏi trong đó có đôi chút sợ hãi.
Gia Bảo trở mình rồi ngồi dậy và quay sang mẹ mình nhẹ giọng:
- Mẹ chưa trả lời câu hỏi của con! Sao bỗng dưng mẹ lại đánh liên tục vào ngực con vậy?
Tiếng nói đó làm Gia Khánh hét lên trong nỗi kinh hoàng:
- Trời đất ơi! Là quỷ nhập tràng đấy! Thiếu gia đã thành quỷ rồi!
Gia Bảo nghe vậy thì đứng dậy bước tới và nghiêm giọng:
- Đã mấy tháng nay tôi không về nhà là các cậu không còn một chút phép tắc nào nữa hết! Từ nay trở đi tôi sẽ giám sát các cậu khắt khao hơn trước!
Cả Hào Tâm và Gia Khánh nghe vậy thì vội vã quỳ sụp xuống và van xin:
- Thiếu gia! Xin thiếu gia bỏ qua cho chúng tôi! Thực ra chúng tôi đã rất cố gắng để ngăn cản chiếc xích lô đó rồi nhưng mà không kịp thôi ạ! Xin thiếu gia hãy an nghỉ cho thảnh thơi đừng bận lòng chuyện nhân gian làm gì! Xin thiếu gia cứ yên nghỉ đi ạ!
“Bốp, Bốp ” hai cái tát cho hai người. Gia Bảo liếc xéo và gằn giọng:
- Các cậu nói năng kiểu gì thế hả? Có muốn bị đuổi việc ngay bây giờ không? Tôi đang sống sờ sờ thế này sao lại bảo là yên nghỉ?
Hào Tâm sờ lên mặt mình rồi reo lên vẻ mừng rỡ:
- Đau! Đúng là tôi cảm giác được rất đau! Vậy có nghĩa là thiếu gia không phải là ma! Ma thì không thể tát được đau đến mức này đâu!
Gia Khánh nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi. Anh run rẩy chạm tay vào chiếc giày dưới chân Gia Bảo rồi reo lên mừng rỡ:
- A! Đúng rồi! Tôi chạm được! Tôi chạm được vào giày của thiếu gia vậy là thiếu gia đúng là không phải là ma rồi!
Gia Khánh và Hào Tâm reo lên mừng rỡ và chạy lại bên vợ chồng Lâm chủ tịch nói với đôi mắt sáng rực:
- Chủ tịch, phu nhân! Thiếu gia đã sống lại rồi! Thiếu gia đã sống lại thiệt rồi.
Đến bây giờ ông Châu vẫn chưa hết bàng hoàng, ông run rẩy bước ra và đưa mắt nhìn về phía con trai mình. Gia Bảo cười rất tươi và chạy lại ôm chầm lấy ba mình rồi nói:
- Ba! Đã lâu lắm rồi con chưa được ôm ba thế này!
Ông Châu chính tai nghe được giọng của con trai thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng ông vội đẩy Gia Bảo ra rồi sờ khắp người anh và nói với một niềm vui khôn xiết: -Có thật là con không? Có thật là con đã sống lại không?
Gia Bảo gật đầu với nụ cười tự tin quen thuộc:
- Đương nhiên là thật rồi ba ạ! Nếu con không sống lại thì làm sao có thể nói chuyện được với ba.
Ông Châu ôm chặt lấy anh rồi nói nghẹn ngào:
- May quá! Vậy là kỳ tích thứ hai đã xuất hiện. Con thật sự đã sống lại! Vậy là từ nay gia đình chúng ta lại đoàn tụ.
Ông Châu vội thả con trai ra và ngồi xuống nói với vợ mình:
- Bà ơi! Gia Bảo của chúng ta đã sống lại rồi bà ạ! Thằng bé đã trở về lại với chúng ta.
Bà Châu nghe vậy thì im lặng. Ánh mắt của bà dường như đã phần nào bình tĩnh lại nhưng vẫn rất thẫn thờ. Gia Bảo thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi ba mình:
- Mẹ sao vậy ba? Sao mẹ lại có vẻ thất thần vậy?
Ông Châu thở dài và nói khẽ:
- Cái chết của con là một cú sốc rất lớn đối với bà ấy! Bà ấy không thể tiếp nhận được chuyện này nên tâm lý và tinh thần đã có đôi phần thay đổi!
Gia Bảo nghe vậy thì vội vàng nói:
- Vậy bác sĩ Hảo Danh đâu? Ba đã gọi cho ông ấy tới chưa?
Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Không sao đâu con! Ba đã gọi ông ấy tới rồi chắc mẹ con chỉ bị sốc quá nên mới vậy thôi. Chỉ cần để bà ấy nghỉ ngơi vài hôm là ổn cả thôi mà.
Ông Châu thở phào rồi vui mừng nói với Gia Bảo:
- Con tỉnh lại là được rồi! Vậy mà ba và mẹ cứ tưởng đã thật sự mất con. Đúng là ông trời có mắt mà. Những người tốt thì luôn nhận được sự khoan hồng của số phận!
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Đúng đấy ba ạ! Người tốt như con phải sống tới một trăm tuổi chứ sao có thể chết trẻ vậy được.
Gia Khánh nghe vậy thì lên tiếng thắc mắc:
- Nhưng mà thiếu gia làm sao mà sống lại được vậy ạ? Rõ ràng bệnh viện đã nói là thiếu gia chết rồi cơ mà. Có khi nào …thiếu gia …là quỷ nhập tràng mà người ta hay nói không ạ?
Gia Bảo nghe vậy thì liếc xéo rồi gằn giọng:
- Có vẻ mấy tháng qua các cậu đã rất thoải mái nhỉ! Bây giờ tôi thấy các cậu đã không còn coi tôi ra gì rồi …lại còn dám gọi tôi là quỷ nhập tràng nữa!
Gia Khánh nghe vậy thì khẩn trương nói: -Không phải đâu thiếu gia! Chỉ là tôi thấy …vui quá nên mới hỏi vậy thôi ạ!
Ông Châu cười tười rồi nhẹ giọng:
- Các cậu sao mà chậm hiểu thế! Gia Bảo tỉnh lại là vì thằng bé chưa tới lúc phải chết! Chỉ là đơn giản vậy thôi.
Hào Tâm hỏi khẩn trương:
- Vậy là Diêm Vương bắt nhầm người phải không ạ?
Gia Bảo gật đầu và nói với một phong thái rất tự tin:
- Đúng vậy! Ông ta bắt nhầm người chứ tôi đẹp trai như thế này thì làm sao mà xuống dưới đó được? Lỡ như quến rũ luôn cả vợ ông ta thì sao?
Gia Bảo vừa nói xong thì HàoTâm và Gia Khánh ôm chầm lấy anh rồi reo lên mừng rỡ:
- Đúng thật rồi! Đây mới chính là thiếu gia mà chúng ta biết! Thiếu gia thật sự đã trở về rồi!
Gia Bảo gõ liên tục vào đầu của hai người họ rồi nhấn mạnh:
- Các cậu vẫn không bỏ cái tật này! Có biết là tôi đang đói rã ruột ra không hả?
Ông Châu nghe vậy thì vội hét lớn tiếng:
- Nhà bếp đâu rồi? Mau ra đây đi!
Bếp trưởng Duy Hào nghe gọi thì vội vã bước ra. Ông cúi mặt xuống và nói một cách kính cẩn:
- Dạ! Chủ tịch cần gì ạ?
Ông Châu nhẹ giọng:
- Ngay bây giờ! Cậu hãy chuẩn bị khoảng bốn mươi món ngon nhất. Tôi muốn cho Gia Bảo ăn bù lại tất cả những ngày vừa qua!
Gia Bảo nghe vậy thì cười tươi rồi nói:
- Đúng đấy ba ạ! Con đang rất đói!
“Gia Bảo? Chủ tịch đang nói chuyện với thiếu gia sao? ”
- Bếp trưởng Duy Hào thầm nghĩ trong kinh ngạc và sợ hãi. Ông vội vàng ngước mặt lên để kiểm chứng những lời mà tai mình vừa nghe. Đúng lúc đó Gia Bảo cũng quay lại và nở một nụ cười tươi rói với ông. Có lẽ nụ cười của anh quá quyến rũ và hấp dẫn nên càng làm cho bếp trưởng Duy Hào hoảng sợ. Ông tái xanh mặt và hét lên với đôi mắt kinh hoàng:
- Á! Có ma! Á á á á …
“Phịch ”Cơ thể tròn trĩnh của bếp trưởng Duy Hào đổ gục xuống nền nhà và gây ra tiếng động khá lớn khiến ọi người bật cười. Ông Châu lắc đầu rồi buông giọng:
- Đáng lẽ ba phải nhớ là cậu ta rất sợ ma!
Nói xong thì ông quay sang Hào Tâm và đều giọng
Không chỉ có vợ chồng Lâm chủ tịch mà những vệ sĩ và gia nhân đứng gần đó đều như chết lặng. Ở phía ngoài có tiếng hét lên trong nỗi sợ hãi:
- Á! Có ma! Thiếu gia đã hiện về rồi!
Vợ chồng Lâm chủ tịch đứng yên không nhúc nhích. Đôi mắt mở to kinh ngạc và len lỏi trong đó có đôi chút sợ hãi.
Gia Bảo trở mình rồi ngồi dậy và quay sang mẹ mình nhẹ giọng:
- Mẹ chưa trả lời câu hỏi của con! Sao bỗng dưng mẹ lại đánh liên tục vào ngực con vậy?
Tiếng nói đó làm Gia Khánh hét lên trong nỗi kinh hoàng:
- Trời đất ơi! Là quỷ nhập tràng đấy! Thiếu gia đã thành quỷ rồi!
Gia Bảo nghe vậy thì đứng dậy bước tới và nghiêm giọng:
- Đã mấy tháng nay tôi không về nhà là các cậu không còn một chút phép tắc nào nữa hết! Từ nay trở đi tôi sẽ giám sát các cậu khắt khao hơn trước!
Cả Hào Tâm và Gia Khánh nghe vậy thì vội vã quỳ sụp xuống và van xin:
- Thiếu gia! Xin thiếu gia bỏ qua cho chúng tôi! Thực ra chúng tôi đã rất cố gắng để ngăn cản chiếc xích lô đó rồi nhưng mà không kịp thôi ạ! Xin thiếu gia hãy an nghỉ cho thảnh thơi đừng bận lòng chuyện nhân gian làm gì! Xin thiếu gia cứ yên nghỉ đi ạ!
“Bốp, Bốp ” hai cái tát cho hai người. Gia Bảo liếc xéo và gằn giọng:
- Các cậu nói năng kiểu gì thế hả? Có muốn bị đuổi việc ngay bây giờ không? Tôi đang sống sờ sờ thế này sao lại bảo là yên nghỉ?
Hào Tâm sờ lên mặt mình rồi reo lên vẻ mừng rỡ:
- Đau! Đúng là tôi cảm giác được rất đau! Vậy có nghĩa là thiếu gia không phải là ma! Ma thì không thể tát được đau đến mức này đâu!
Gia Khánh nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi. Anh run rẩy chạm tay vào chiếc giày dưới chân Gia Bảo rồi reo lên mừng rỡ:
- A! Đúng rồi! Tôi chạm được! Tôi chạm được vào giày của thiếu gia vậy là thiếu gia đúng là không phải là ma rồi!
Gia Khánh và Hào Tâm reo lên mừng rỡ và chạy lại bên vợ chồng Lâm chủ tịch nói với đôi mắt sáng rực:
- Chủ tịch, phu nhân! Thiếu gia đã sống lại rồi! Thiếu gia đã sống lại thiệt rồi.
Đến bây giờ ông Châu vẫn chưa hết bàng hoàng, ông run rẩy bước ra và đưa mắt nhìn về phía con trai mình. Gia Bảo cười rất tươi và chạy lại ôm chầm lấy ba mình rồi nói:
- Ba! Đã lâu lắm rồi con chưa được ôm ba thế này!
Ông Châu chính tai nghe được giọng của con trai thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng ông vội đẩy Gia Bảo ra rồi sờ khắp người anh và nói với một niềm vui khôn xiết: -Có thật là con không? Có thật là con đã sống lại không?
Gia Bảo gật đầu với nụ cười tự tin quen thuộc:
- Đương nhiên là thật rồi ba ạ! Nếu con không sống lại thì làm sao có thể nói chuyện được với ba.
Ông Châu ôm chặt lấy anh rồi nói nghẹn ngào:
- May quá! Vậy là kỳ tích thứ hai đã xuất hiện. Con thật sự đã sống lại! Vậy là từ nay gia đình chúng ta lại đoàn tụ.
Ông Châu vội thả con trai ra và ngồi xuống nói với vợ mình:
- Bà ơi! Gia Bảo của chúng ta đã sống lại rồi bà ạ! Thằng bé đã trở về lại với chúng ta.
Bà Châu nghe vậy thì im lặng. Ánh mắt của bà dường như đã phần nào bình tĩnh lại nhưng vẫn rất thẫn thờ. Gia Bảo thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi ba mình:
- Mẹ sao vậy ba? Sao mẹ lại có vẻ thất thần vậy?
Ông Châu thở dài và nói khẽ:
- Cái chết của con là một cú sốc rất lớn đối với bà ấy! Bà ấy không thể tiếp nhận được chuyện này nên tâm lý và tinh thần đã có đôi phần thay đổi!
Gia Bảo nghe vậy thì vội vàng nói:
- Vậy bác sĩ Hảo Danh đâu? Ba đã gọi cho ông ấy tới chưa?
Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Không sao đâu con! Ba đã gọi ông ấy tới rồi chắc mẹ con chỉ bị sốc quá nên mới vậy thôi. Chỉ cần để bà ấy nghỉ ngơi vài hôm là ổn cả thôi mà.
Ông Châu thở phào rồi vui mừng nói với Gia Bảo:
- Con tỉnh lại là được rồi! Vậy mà ba và mẹ cứ tưởng đã thật sự mất con. Đúng là ông trời có mắt mà. Những người tốt thì luôn nhận được sự khoan hồng của số phận!
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Đúng đấy ba ạ! Người tốt như con phải sống tới một trăm tuổi chứ sao có thể chết trẻ vậy được.
Gia Khánh nghe vậy thì lên tiếng thắc mắc:
- Nhưng mà thiếu gia làm sao mà sống lại được vậy ạ? Rõ ràng bệnh viện đã nói là thiếu gia chết rồi cơ mà. Có khi nào …thiếu gia …là quỷ nhập tràng mà người ta hay nói không ạ?
Gia Bảo nghe vậy thì liếc xéo rồi gằn giọng:
- Có vẻ mấy tháng qua các cậu đã rất thoải mái nhỉ! Bây giờ tôi thấy các cậu đã không còn coi tôi ra gì rồi …lại còn dám gọi tôi là quỷ nhập tràng nữa!
Gia Khánh nghe vậy thì khẩn trương nói: -Không phải đâu thiếu gia! Chỉ là tôi thấy …vui quá nên mới hỏi vậy thôi ạ!
Ông Châu cười tười rồi nhẹ giọng:
- Các cậu sao mà chậm hiểu thế! Gia Bảo tỉnh lại là vì thằng bé chưa tới lúc phải chết! Chỉ là đơn giản vậy thôi.
Hào Tâm hỏi khẩn trương:
- Vậy là Diêm Vương bắt nhầm người phải không ạ?
Gia Bảo gật đầu và nói với một phong thái rất tự tin:
- Đúng vậy! Ông ta bắt nhầm người chứ tôi đẹp trai như thế này thì làm sao mà xuống dưới đó được? Lỡ như quến rũ luôn cả vợ ông ta thì sao?
Gia Bảo vừa nói xong thì HàoTâm và Gia Khánh ôm chầm lấy anh rồi reo lên mừng rỡ:
- Đúng thật rồi! Đây mới chính là thiếu gia mà chúng ta biết! Thiếu gia thật sự đã trở về rồi!
Gia Bảo gõ liên tục vào đầu của hai người họ rồi nhấn mạnh:
- Các cậu vẫn không bỏ cái tật này! Có biết là tôi đang đói rã ruột ra không hả?
Ông Châu nghe vậy thì vội hét lớn tiếng:
- Nhà bếp đâu rồi? Mau ra đây đi!
Bếp trưởng Duy Hào nghe gọi thì vội vã bước ra. Ông cúi mặt xuống và nói một cách kính cẩn:
- Dạ! Chủ tịch cần gì ạ?
Ông Châu nhẹ giọng:
- Ngay bây giờ! Cậu hãy chuẩn bị khoảng bốn mươi món ngon nhất. Tôi muốn cho Gia Bảo ăn bù lại tất cả những ngày vừa qua!
Gia Bảo nghe vậy thì cười tươi rồi nói:
- Đúng đấy ba ạ! Con đang rất đói!
“Gia Bảo? Chủ tịch đang nói chuyện với thiếu gia sao? ”
- Bếp trưởng Duy Hào thầm nghĩ trong kinh ngạc và sợ hãi. Ông vội vàng ngước mặt lên để kiểm chứng những lời mà tai mình vừa nghe. Đúng lúc đó Gia Bảo cũng quay lại và nở một nụ cười tươi rói với ông. Có lẽ nụ cười của anh quá quyến rũ và hấp dẫn nên càng làm cho bếp trưởng Duy Hào hoảng sợ. Ông tái xanh mặt và hét lên với đôi mắt kinh hoàng:
- Á! Có ma! Á á á á …
“Phịch ”Cơ thể tròn trĩnh của bếp trưởng Duy Hào đổ gục xuống nền nhà và gây ra tiếng động khá lớn khiến ọi người bật cười. Ông Châu lắc đầu rồi buông giọng:
- Đáng lẽ ba phải nhớ là cậu ta rất sợ ma!
Nói xong thì ông quay sang Hào Tâm và đều giọng
Tác giả :
Hồ Hoài Phương