Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Chương 129
- Con gái mày năm nay chắc khoảng mười bảy hay mười tám nhỉ? Tao thật rất hứng thú để khám phá của nó …chắc là cái cảm giác đó tuyệt lắm! Đàn bà! Tao không thiếu … tao đã nếm được cái cảm giác đó từ khi lên mười sáu tuổi. Lần đó cô gái đó không cho phép tao đụng lên người cô ta nhưng những gì mà tao muốn thì không có ai có thể cản lại cả. Và cảm giác cưỡng hiếp được một người thật sự mà nói thì rất tuyệt. Mấy chục năm nay tao đã gặp hàng trăm người đàn bà và cũng hàng ngàn lần ôm ấp cơ thể họ nhưng chưa bao giờ tao thấy một người khác giới mà đẹp như con gái của mày. Thật là uổng nếu tao không được chạm vào cái vẻ đẹp hoàn mỹ đó! Thật uổng nếu tao không được khám phá cái cảm giác kỳ diệu dó!
Ông Dao nghe vậy thì hoảng sợ đến run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ông nhấn mạnh với KhaXon:
- Mày đừng có mơ! Mày không bao giờ có cơ hội gặp lại con gái tao đâu!
KhaXon lại lắc đầu rồi nhấn mạnh ý kiến của mình:
- Sai rồi! Mày đã sai hoàn toàn khi nghĩ vậy! Mày biết tao đang nắm trong tay con cờ gì không? Chính là Vua đó! Tao đang giữ nó trong tay thì phần thắng của cuộc chơi này sẽ thuộc về tao. Tao dám chắc khi biết mày đang ở đây thì con gái mày sẽ vội vàng chạy tới và khi đó thì không ai có thể ngăn cản tao làm những gì tao muốn.
Ông Dao nghe vậy thì vội vàng van xin:
- Đừng! Tao xin mày! Đây là ân oán giữa chúng ta thì mày cứ tính hết lên đầu tao! mày đừng có làm hại con bé! Nó không có tội gì cả!
KhaXon xua tay rồi gằn giọng:
- Mày lại sai rồi! Đây không phải là ân oán giữa chúng ta mà là ân oán của hai gia đình chúng ta. Con gái mày, vợ mày và em mày đều đã dùng tiền của gia đình tao thì bây giờ tất cả bọn mày đều phải trả giá! Con gái mày đúng là không có tội nhưng nó đã quá ngu ngốc khi đầu thai làm con mày nên bây giờ nó cũng phải chết!
Ông Dao khóc lóc van xin:
- Đừng làm vậy mà! Xin mày hãy tha cho con gái tao! Xin mày đấy! mày tha cho con bé rồi muốn làm gì tao cũng được!
KhaXon nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt ông Dao thì dùng tay xoa nhẹ và nói mỉa mai:
- Đừng có lãng phí chúng!Mày nên để dành để mà khóc khi nhìn thấy tao cưỡng hiếp con gái mày chứ!
- Hả? Mày nói gì?
- Ông Dao thốt lên trong hoảng sợ.
KhaXon nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của ông Dao thì lấy làm khoái chí. Hắn cười một cách ngạo mạn rồi khẳng định:
- Đúng! Tao sẽ làm chuyện đó trước mặt mày! Tao nói trước để ày chuẩn bị tinh thần! Chính tao sẽ lột từng miếng vải trên người con bé và nếm cái cảm giác ngọt ngào đó ngay chính trong căn phòng này nhưng …có một điều tao muốn nói với mày luôn! Con gái mày đúng là đẹp không khác gì tiên nữ nếu mà chỉ một mình tao thưởng thức tuyệt phẩm trời ban đó thì rất là uổng phí nên khi tao làm xong thì hai thằng đàn em của tao cũng có cái vinh hạnh ôm ấp cơ thể đẹp đẽ của con gái mày!
Ông Dao vội ngồi dậy rồi cúi sập người van xin:
- Xin mày KhaXon! Xin đừng làm thế với con gái tao! Xin mày hãy tha cho con bé. Mày đừng bắt con bé phải trả nợ cho những tội lỗi của tao!
Đúng lúc đó thì điện thoại của KhaXon đổ chuông. Hắn vội vàng bắt máy:
- Nói đi! …Được rồi! Tao sẽ ra ngay!
KhaXon cúp máy rồi kéo ông Dao ngồi xuống ghế và quấn chặt tay và chân lại bằng băng keo sau đó vội vã đi ra. Vừa xuống đến gần quầy tiếp tân thì điện thoại của hắn lại đổ chuông. Hắn nhìn trước sau một lượt rồi bắt máy: -Có chuyện gì vậy?
Đầu bên kia là giọng của XaNi:
- Đại ca ơi! Bọn em đang ở bờ sông. Hai chiếc xe tải vẫn an toàn ở đây có lẽ vì nơi đây ít người qua lại nên không ai phát hiện ra.
KhaXon gật đầu vẻ hài lòng rồi nói:
- Được! Hai đứa mày làm tốt lắm! Tối nay dù gặp chuyện gì thì chúng ta cũng phải hành động chứ nếu để lâu sẽ bị bọn cảnh sát phát hiện.
XaNi nhẹ giọng:
- Dạ! Bọn em biết rồi! Thế còn chuyện đó thì sao rồi đại ca? Thằng già đó đã tỉnh lại chưa?
KhaXon gằn giọng:
- Hắn tỉnh lại rồi! Tao vừa nói chuyện với hắn!
- Thế bao giờ chúng ta sẽ xử lý hắn?
KhaXon cười lạnh lùng rồi nói:
- Đợi khi chúng ta cất hết số tiền rồi thì tao sẽ dụ con gái hắn tới lúc đó tao sẽ cưỡng hiếp con bé trước mặt thằng già sau đó sẽ giết chết hai đứa nó!
XaNi nghe vậy thì nói giọng tán thưởng:
- Đại ca đúng là có con mắt tinh đời! Con bé đúng là rất đẹp nếu mà được ôm lấy cơ thể nó thì đúng là …
khaXon cắt ngang lời:
- Bọn mày yên tâm! Bọn mày cũng có phần! Tao làm xong thì hai đứa mày muốn làm gì thì làm.
XaNi nghe vậy thì cảm ơn rối rít:
- Nếu được vậy thì còn gì bằng ạ! Đại ca đúng là có tình có nghĩa! Bọn em xin cảm ơn trước ạ!
KhaXon cười tươi rồi nói:
- Được rồi! Nếu không có gì thì tao cúp máy đây! Tao còn phải đi ra gặp thằng Tút nữa. Nó đã hẹn tao ra quán cà fê gần đây để nói chuyện.
Nói xong thì KhaXon cúp máy và bước ra ngoài. Một người đàn ông đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của KhaXon khi bước ra từ phòng vệ sinh. Ông bước tới quầy tiếp tân với những bước chân run rẩy và gương mặt đầy mồ hôi. Ông sợ hãi nhìn ra phía ngoài rồi vội vã cầm lấy điện thoại và gọi:
- Alô! Cho tôi gặp thiếu tá Liên Đình!
Đầu bên kia nhẹ giọng của một cô gái:
- Dạ! Bác cần gặp thiếu tá Liên Đình có chuyện gì không ạ?
Người đàn ông nói với giọng run rẩy:
- Cô mau cho tôi gặp ông ấy! Ở chỗ tôi đang có một tên tội phạm của vụ bắt cóc gần đây …
Cô gái nói khẩn trương: -Được ạ! Xin bác chờ ít phút!
Cô gái cúp máy rồi chạy vội qua phòng họp và nói với thiếu tá Liên Đình:
- Thưa xếp! Có một người đàn ông gọi điện tới nói là ở chỗ ông ấy đang có một tội phạm trong một vụ bắt cóc gần đây. Tôi nghĩ đây có thể là đối tượng mà chúng ta đang tìm!
Thiếu tá Liên Đình vội vàng cầm máy và kết nối với cuộc gọi đến:
- ALô! Tôi là thiếu tá Liên Đình đây!
Người đàn ông nói vội vã:
- Tôi là chủ của khách sạn Hạnh Đào. Ở chỗ chúng tôi có một vị khách thuê phòng rất dữ tợn. Tôi vừa chính tai nghe được ông ta nói chuyện điện thoại với đồng bọn của mình …
Thiếu tá Liên Đình hỏi khẩn trương:
- Thế ông có thể kể sơ qua về nội dung cuộc gọi đó được không?
Người đàn ông run rẩy kể lại:
- Tôi nghe hắn nói là sau khi cất hết số tiền gì đó thì sẽ kêu một cô gái tới rồi cưỡng hiếp cô ấy trước mặt ba mình sau đó hắn sẽ giết chết hai người họ!
- Được rồi ông hãy đọc cho chúng tôi địa chỉ của khách sạn ông!
- 305/A đường Nguyễn Đình Chiểu.
- Vậy chỗ ông có phòng nào ở bên dưới an toàn và dễ nhận biết không?
Người đàn ông im lặng vài giây rồi nói nhanh:
- Có! Có một phòng! Ở phía bên phải từ phía ngoài đi vào và trước cửa có hình một trái bóng.
Thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh:
- Để giữ an toàn cho bản thân thì ông hãy vào đó và khóa trái cửa lại khi nào nghe chúng tôi gọi thì ra.
Người đàn ông hỏi khẩn trương:
- Làm sao có thể biết được các ông gọi hay là người khác?
- Chúng tôi sẽ gõ cửa năm lần! Ông hãy nhớ kỹ để bảo vệ lấy mình. Tên tội phạm mà ông nói là một kẻ rất tàn nhẫn và xảo quyệt. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đó. Ông và các nhân viên hãy cẩn thận!
Nói xong thì thiếu tá Liên Đình cúp máy rồi nói nhanh:
- Bây giờ An khương và Chính Hưng không có ở đây cô mau dẫn người rồi theo tới khách sạn Hạnh Đào! Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta bắt được KhaXon và đồng bọn. Từ đây tới đó nhanh nhất là mất nửa tiếng chúng ta phải tranh thủ nếu không sẽ không kịp!
- Rõ! Thưa xếp!
Họ vội vàng lên xe và rời khỏi sở cảnh sát ngay khi đó. Trong ánh mắt rực lên một sự quyết tâm. Quyết tâm diệt trừ cái ác và sai phạm, bảo vệ chính nghĩa và giữ bình yên cho nhân dân và đất nước. Đó là sứ mệnh, là nghĩa vụ và cũng là niềm tự hào của những thiên sứ áo xanh.
… …
Sau một đêm tìm kiếm khiến cho Du Kiệt và Cao Lam gần như kiệt hết sức. Họ cố giữ cho cái thân tàn tạ của mình không đổ gục xuống đất. Đôi mắt thâm quầng và gương mặt bơ phờ của Cao Lam khiến cho Du Kiệt thấy lòng mình đau quặn lại. Anh nhìn quanh rồi chỉ tay vào một quán ăn bên đường và nói:
- Chúng ta vào đó ăn sáng đi! Từ hôm qua tới giờ em chưa ăn gì cả nếu cố gắng đi tiếp thì không hay đâu.
Cao Lam cười nhẹ rồi nói
Ông Dao nghe vậy thì hoảng sợ đến run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ông nhấn mạnh với KhaXon:
- Mày đừng có mơ! Mày không bao giờ có cơ hội gặp lại con gái tao đâu!
KhaXon lại lắc đầu rồi nhấn mạnh ý kiến của mình:
- Sai rồi! Mày đã sai hoàn toàn khi nghĩ vậy! Mày biết tao đang nắm trong tay con cờ gì không? Chính là Vua đó! Tao đang giữ nó trong tay thì phần thắng của cuộc chơi này sẽ thuộc về tao. Tao dám chắc khi biết mày đang ở đây thì con gái mày sẽ vội vàng chạy tới và khi đó thì không ai có thể ngăn cản tao làm những gì tao muốn.
Ông Dao nghe vậy thì vội vàng van xin:
- Đừng! Tao xin mày! Đây là ân oán giữa chúng ta thì mày cứ tính hết lên đầu tao! mày đừng có làm hại con bé! Nó không có tội gì cả!
KhaXon xua tay rồi gằn giọng:
- Mày lại sai rồi! Đây không phải là ân oán giữa chúng ta mà là ân oán của hai gia đình chúng ta. Con gái mày, vợ mày và em mày đều đã dùng tiền của gia đình tao thì bây giờ tất cả bọn mày đều phải trả giá! Con gái mày đúng là không có tội nhưng nó đã quá ngu ngốc khi đầu thai làm con mày nên bây giờ nó cũng phải chết!
Ông Dao khóc lóc van xin:
- Đừng làm vậy mà! Xin mày hãy tha cho con gái tao! Xin mày đấy! mày tha cho con bé rồi muốn làm gì tao cũng được!
KhaXon nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt ông Dao thì dùng tay xoa nhẹ và nói mỉa mai:
- Đừng có lãng phí chúng!Mày nên để dành để mà khóc khi nhìn thấy tao cưỡng hiếp con gái mày chứ!
- Hả? Mày nói gì?
- Ông Dao thốt lên trong hoảng sợ.
KhaXon nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của ông Dao thì lấy làm khoái chí. Hắn cười một cách ngạo mạn rồi khẳng định:
- Đúng! Tao sẽ làm chuyện đó trước mặt mày! Tao nói trước để ày chuẩn bị tinh thần! Chính tao sẽ lột từng miếng vải trên người con bé và nếm cái cảm giác ngọt ngào đó ngay chính trong căn phòng này nhưng …có một điều tao muốn nói với mày luôn! Con gái mày đúng là đẹp không khác gì tiên nữ nếu mà chỉ một mình tao thưởng thức tuyệt phẩm trời ban đó thì rất là uổng phí nên khi tao làm xong thì hai thằng đàn em của tao cũng có cái vinh hạnh ôm ấp cơ thể đẹp đẽ của con gái mày!
Ông Dao vội ngồi dậy rồi cúi sập người van xin:
- Xin mày KhaXon! Xin đừng làm thế với con gái tao! Xin mày hãy tha cho con bé. Mày đừng bắt con bé phải trả nợ cho những tội lỗi của tao!
Đúng lúc đó thì điện thoại của KhaXon đổ chuông. Hắn vội vàng bắt máy:
- Nói đi! …Được rồi! Tao sẽ ra ngay!
KhaXon cúp máy rồi kéo ông Dao ngồi xuống ghế và quấn chặt tay và chân lại bằng băng keo sau đó vội vã đi ra. Vừa xuống đến gần quầy tiếp tân thì điện thoại của hắn lại đổ chuông. Hắn nhìn trước sau một lượt rồi bắt máy: -Có chuyện gì vậy?
Đầu bên kia là giọng của XaNi:
- Đại ca ơi! Bọn em đang ở bờ sông. Hai chiếc xe tải vẫn an toàn ở đây có lẽ vì nơi đây ít người qua lại nên không ai phát hiện ra.
KhaXon gật đầu vẻ hài lòng rồi nói:
- Được! Hai đứa mày làm tốt lắm! Tối nay dù gặp chuyện gì thì chúng ta cũng phải hành động chứ nếu để lâu sẽ bị bọn cảnh sát phát hiện.
XaNi nhẹ giọng:
- Dạ! Bọn em biết rồi! Thế còn chuyện đó thì sao rồi đại ca? Thằng già đó đã tỉnh lại chưa?
KhaXon gằn giọng:
- Hắn tỉnh lại rồi! Tao vừa nói chuyện với hắn!
- Thế bao giờ chúng ta sẽ xử lý hắn?
KhaXon cười lạnh lùng rồi nói:
- Đợi khi chúng ta cất hết số tiền rồi thì tao sẽ dụ con gái hắn tới lúc đó tao sẽ cưỡng hiếp con bé trước mặt thằng già sau đó sẽ giết chết hai đứa nó!
XaNi nghe vậy thì nói giọng tán thưởng:
- Đại ca đúng là có con mắt tinh đời! Con bé đúng là rất đẹp nếu mà được ôm lấy cơ thể nó thì đúng là …
khaXon cắt ngang lời:
- Bọn mày yên tâm! Bọn mày cũng có phần! Tao làm xong thì hai đứa mày muốn làm gì thì làm.
XaNi nghe vậy thì cảm ơn rối rít:
- Nếu được vậy thì còn gì bằng ạ! Đại ca đúng là có tình có nghĩa! Bọn em xin cảm ơn trước ạ!
KhaXon cười tươi rồi nói:
- Được rồi! Nếu không có gì thì tao cúp máy đây! Tao còn phải đi ra gặp thằng Tút nữa. Nó đã hẹn tao ra quán cà fê gần đây để nói chuyện.
Nói xong thì KhaXon cúp máy và bước ra ngoài. Một người đàn ông đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của KhaXon khi bước ra từ phòng vệ sinh. Ông bước tới quầy tiếp tân với những bước chân run rẩy và gương mặt đầy mồ hôi. Ông sợ hãi nhìn ra phía ngoài rồi vội vã cầm lấy điện thoại và gọi:
- Alô! Cho tôi gặp thiếu tá Liên Đình!
Đầu bên kia nhẹ giọng của một cô gái:
- Dạ! Bác cần gặp thiếu tá Liên Đình có chuyện gì không ạ?
Người đàn ông nói với giọng run rẩy:
- Cô mau cho tôi gặp ông ấy! Ở chỗ tôi đang có một tên tội phạm của vụ bắt cóc gần đây …
Cô gái nói khẩn trương: -Được ạ! Xin bác chờ ít phút!
Cô gái cúp máy rồi chạy vội qua phòng họp và nói với thiếu tá Liên Đình:
- Thưa xếp! Có một người đàn ông gọi điện tới nói là ở chỗ ông ấy đang có một tội phạm trong một vụ bắt cóc gần đây. Tôi nghĩ đây có thể là đối tượng mà chúng ta đang tìm!
Thiếu tá Liên Đình vội vàng cầm máy và kết nối với cuộc gọi đến:
- ALô! Tôi là thiếu tá Liên Đình đây!
Người đàn ông nói vội vã:
- Tôi là chủ của khách sạn Hạnh Đào. Ở chỗ chúng tôi có một vị khách thuê phòng rất dữ tợn. Tôi vừa chính tai nghe được ông ta nói chuyện điện thoại với đồng bọn của mình …
Thiếu tá Liên Đình hỏi khẩn trương:
- Thế ông có thể kể sơ qua về nội dung cuộc gọi đó được không?
Người đàn ông run rẩy kể lại:
- Tôi nghe hắn nói là sau khi cất hết số tiền gì đó thì sẽ kêu một cô gái tới rồi cưỡng hiếp cô ấy trước mặt ba mình sau đó hắn sẽ giết chết hai người họ!
- Được rồi ông hãy đọc cho chúng tôi địa chỉ của khách sạn ông!
- 305/A đường Nguyễn Đình Chiểu.
- Vậy chỗ ông có phòng nào ở bên dưới an toàn và dễ nhận biết không?
Người đàn ông im lặng vài giây rồi nói nhanh:
- Có! Có một phòng! Ở phía bên phải từ phía ngoài đi vào và trước cửa có hình một trái bóng.
Thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh:
- Để giữ an toàn cho bản thân thì ông hãy vào đó và khóa trái cửa lại khi nào nghe chúng tôi gọi thì ra.
Người đàn ông hỏi khẩn trương:
- Làm sao có thể biết được các ông gọi hay là người khác?
- Chúng tôi sẽ gõ cửa năm lần! Ông hãy nhớ kỹ để bảo vệ lấy mình. Tên tội phạm mà ông nói là một kẻ rất tàn nhẫn và xảo quyệt. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đó. Ông và các nhân viên hãy cẩn thận!
Nói xong thì thiếu tá Liên Đình cúp máy rồi nói nhanh:
- Bây giờ An khương và Chính Hưng không có ở đây cô mau dẫn người rồi theo tới khách sạn Hạnh Đào! Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta bắt được KhaXon và đồng bọn. Từ đây tới đó nhanh nhất là mất nửa tiếng chúng ta phải tranh thủ nếu không sẽ không kịp!
- Rõ! Thưa xếp!
Họ vội vàng lên xe và rời khỏi sở cảnh sát ngay khi đó. Trong ánh mắt rực lên một sự quyết tâm. Quyết tâm diệt trừ cái ác và sai phạm, bảo vệ chính nghĩa và giữ bình yên cho nhân dân và đất nước. Đó là sứ mệnh, là nghĩa vụ và cũng là niềm tự hào của những thiên sứ áo xanh.
… …
Sau một đêm tìm kiếm khiến cho Du Kiệt và Cao Lam gần như kiệt hết sức. Họ cố giữ cho cái thân tàn tạ của mình không đổ gục xuống đất. Đôi mắt thâm quầng và gương mặt bơ phờ của Cao Lam khiến cho Du Kiệt thấy lòng mình đau quặn lại. Anh nhìn quanh rồi chỉ tay vào một quán ăn bên đường và nói:
- Chúng ta vào đó ăn sáng đi! Từ hôm qua tới giờ em chưa ăn gì cả nếu cố gắng đi tiếp thì không hay đâu.
Cao Lam cười nhẹ rồi nói
Tác giả :
Hồ Hoài Phương