Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Chương 127
- Đúng vậy! Lúc đó tôi cứ tưởng là ông ta sẽ chết nhưng may là ông Hồng nên mọi chuyện mới được yên ổn.
Đồng chí cảnh sát nhìn KhaXon rồi nhấn mạnh:
- Vậy ông hãy qua mở phòng của ông ta! Chúng tôi muốn xem đó có phải là người mà chúng tôi đang tìm không.
- Được chứ! Các ông đợi tôi lấy chìa khóa!
KhaXon bước vào trong rồi lấy khẩu súng dưới gối rồi nhét vào sau lưng. Sau khi hắn mở phòng thì đứng ở phía ngoài và bình thản nhìn vào, tay phải đã cầm chắc báng súng.
Hai đồng chí cảnh sát nhìn vào người đàn ông thương tích đầy mình đang nằm trên giường rồi hỏi anh nhân viên:
- Anh có chắc đây là người đàn ông bị thương lúc chiều không?
Anh nhân viên nhìn một lúc rồi nhăn mặt ấp úng:
- Thực ra thì tôi cũng …không chắc chắn lắm vì khi đó tôi rất hốt hoảng nhưng tôi nghĩ đây có lẽ là ông ấy vì tôi nhớ rất rõ chiếc áo thun đen mà ông ta đang mặc tôi bị ấn tượng với nó vì trên đó khắc tên thần tượng của tôi.
Một đồng chí cảnh sát nhẹ giọng:
- Thôi được rồi! Cảm ơn mọi người đã hợp tác!
KhaXon nghe vậy thì nén tiếng thở phào rồi tươi cười tiễn hai đồng chí cảnh sát xuống dưới. Ông Dao nằm bên dưới gầm giường mắt đẫm lệ. Miếng vải rách nhét trong miệng giường như càng làm cho ông ngẹt thở hơn trong cái không gian chật hẹp đó. XaNi bước xuống giường rồi chạy vào trong rửa hết tất cả những vết phấn và mực nhem nhuốc trên người. KhaXon bước vào cười đắc ý rồi gằn giọng:
- Bọn cảnh sát non nớt tụi mày chưa đủ trình độ để đấu lại với tao. KhaXon này sống tự do được tới bây giờ là nhờ cái đầu và kinh nghiệm ba mươi năm bươn chải trong giang hồ! Đối với tao thì bọn mày chỉ là những con tép mà thôi …A ah ah ha ah ah …
XaNi bước ra và khẽ hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta có tới chỗ bờ sông nữa không hả đại ca?
KhaXon suy nghĩ một lúc rồi nhấn mạnh:
- Để tối ngày mai đi! Bây giờ bọn chó đó đang lùng sục ngoài kia nếu chúng ta tới đó chẳng khác nào nộp mạng. Cứ để đến tối mai rồi hành động!
- Vậy còn thằng già đó thì sao? XaNi nhẹ giọng hỏi.
KhaXon gằn giọng:
- Cứ để giữ hắn lại đến khi nào dụ được con gái hắn tới rồi ra tay một lúc!
Nói xong thì hắn và XaNi cúi xuống kéo ông Dao ra rồi vứt mạnh lên giường. Nhìn thấy ông Dao nằm bất động thì KhaXon cười nhạt rồi nói mỉa mai:
- Có lẽ mày gần đi rồi! Không ngờ kẻ thù của tao lại kém đến vậy! Vậy mà tao cứ tưởng mày ghê ghớm lắm, bản lĩnh lắm nhưng bây giờ trông mày không khác gì một con chó. A ha ha ha ah ah ha…
Hắn đi ra ngoài cùng với một tràng cười ghê rợn. Ghê rợn như chính con người của hắn vậy. Ghê rợn đến mức khiến cho đôi bạn trẻ ở phòng kế bên phải giật mình hoảng sợ. Các khách ở phòng khác phải ló đầu ra xem nhưng dường như hắn không quan tâm đến những ánh mắt đầy tò mò đó. Hắn vẫn thản nhiên bộc lộ cảm xúc của mình. Đó chính là bản tính ngang tàn và lạnh lùng của hắn hay chính hắn đã nắm trong tay phần thắng của một kế hoạch đen tối cho sự trả thù dĩ vãng vượt thời gian của mình?
…... Còn Chương 8 và Chương 9 nữa là The End Rồi
Mục Lục
Lời Giới Thiệu ……………………
Chương I Thế Giới Của Những Thiên Thần ……
Chương II Sự Nhầm Lẫn Chết Người …………
Chương III Thể Xác Và Linh Hồn ………
Chương IIII Giông Tố Của Trời Xanh ………
Chương V Thiên Thần Gãy Cánh ……………
Chương VI Bình Minh Sau Đêm Đông ………
Chương VII Sự Báo Thù Của Quá Khứ ………
Chương VIII Rơi Lệ ………………
Chương XI Tuyên Ngôn Của Một Bản Tình Ca ………
- ------------
Chương 8
Rơi Lệ
Màn đêm dần dần biến mất. Không khí đã bớt đi sự lạnh lẽo. Mọi vật xung quanh hiện lên càng ngày càng rõ rệt nhưng vẫn bị phủ một lớp sương. Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt một đêm nhưng không mang lại kết quả gì. Tất cả vẫn là vô vọng dường như sự cố gắng của họ không được đền đáp. Những lời cầu nguyện không được các đấng quyền năng phù phép thành sự thật. Không có gì ngoài sự đau khổ và thất vọng, lo lắng và sợ hãi.
Sự mệt mỏi và tiều tụy của Gia Bảo khiến cho Hào Tâm lo lắng. Anh quay sang khẩn trương nhẹ giọng:
- Thiếu gia! Bây giờ trời đã sáng. Cậu hãy về đi! Ở đây cứ để cho chúng tôi tìm tiếp. Khi nào có tin của ông Hà chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Gia Bảo lắc đầu rồi nói với giọng yếu ớt:
- Không được! Tôi muốn ở lại cho tới khi tìm được ba của Phương Nghi.
Hào Tâm nghe vậy thì hốt hoảng thốt lên:
- Không được đâu thiếu gia! Cậu từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì cả rồi lại còn chạy đi tìm ông Hà suốt đêm. Bây giờ cậu đã kiệt sức lắm rồi tuyệt đối không thể ở lại đây được!
Nói xong thì anh quay sang nhìn Phương Nghi với ánh mắt cầu cứu. Dường như hiểu được những lo lắng trong lòng của Hào Tâm nên Phương Nghi vội vã quay sang Gia Bảo và đều giọng:
- Anh hãy nghe lời anh Hào Tâm đi! Anh hãy theo anh ấy về nhà ăn một chút gì đó rồi thay bộ quần áo trên người vì đêm hôm qua chúng ta dầm mưa nên rất dễ bị đổ bệnh vả lại kể từ khi chúng ta bị bắt cóc tới giờ mọi người trong nhà đều lo lắng và rất muốn gặp lại anh. Anh nên về nhà thăm họ một lát rồi có gì lát nữa chúng ta sẽ đi tìm tiếp.
Gia Bảo im lặng một lúc rồi quay sang nói với Phương Nghi, giọng anh dường như khàn hẳn không còn nghe rõ được:
- Vậy cô cũng về nghỉ một lát đi! Lát nữa tôi ăn xong sẽ lái xe tới nhà cô khi đó chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm ba cô!
Nói xong thì anh quay mặt bước đi với những bước chân xiêu vẹo. Trông anh lúc này không còn một chút sức lực. Sự mệt mỏi quá sức, lo lắng và thất vọng đau khổ và sợ hãi dường như đã bào mòn và hút cạn chút sinh lực cuối cùng của anh. Anh có thể bị gục ngã hoàn toàn nếu có một trận cuồng phong thổi qua lúc này.
Hào Tâm quay sang cúi người với Phương Nghi như một lời cảm ơn rồi vội vã nói vào bộ đàm:
- Mau đưa xe tới đây! Thiếu gia đã đồng ý về rồi.
Giọng nói đầu bên kia khẩn trương:
- Bây giờ mọi người đang ở đâu?
- Trước cổng chợ Bến Thành. Mấy người mau tới đây đi! Thiếu gia bây giờ không còn một chút sức lực nào cả.
- Dạ! Chúng tôi sẽ tới liền!
Hòa Tâm vội vàng chạy tới dìu Gia Bảo vì dường như cơ thể của anh sắp đổ gục xuống đất. Khoảng năm phút sau thì ba chiếc xe của các vệ sĩ khác tới. Tâm khẩn trương đưa Gia Bảo lên. Chiếc xe nhấn ga lao nhanh và biến mất ngay sau đó. Khoảng nửa tiếng sau thì họ về tới biệt thự Lâm Châu. Hào Tâm bước xuống vội vàng đưa Gia Bảo vào trong. Ông Châu vừa nhìn thấy thì hoảng sợ kêu lên: -Đã xảy ra chuyện gì? Sao Gia Bảo lại thế này?
Hào Tâm nói nhanh:
- Thiếu gia vì tìm kiếm ông Hà suốt một đêm đã vậy hôm qua tới giờ cậu ấy không chịu ăn uống gì cả nên bị kiệt sức thế này ạ!
- Đưa thiếu gia vào phòng nhanh!
- Ông Châu nói khẩn trương.
Lúc đó bà Châu và em gái của mình cũng vội vã chạy ra. Bà Châu hỏi vẻ sốt ruột:
- Gia Bảo đã về rồi hả ông? Thằng bé đâu?
Ông Châu thở dài rồi nhẹ giọng:
- Thằng bé đang ở trong phòng. Nó bị kiệt sức!
- Sao lại như thế? Chẳng phải là ông nói cả Phương Nghi và Gia Bảo đều không sao mà?
- Bà Châu thốt lên kinh ngạc.
Ông Châu khẽ giọng:
- Thì lúc mà thiếu tá Liên Đình cứu chúng từ tay bọn bắt cóc thì cả hai đứa đều không sao nhưng mà vì tìm kiếm ông Hà suốt từ hôm qua tới giờ làm cho thằng bé kiệt sức.
- Chúng ta hãy mau …gọi bác sĩ!
- Bà Kim vội vàng thốt lên.
Ông Châu gật đầu rồi quay qua ông Khôi nói nhanh:
- Ông hãy gọi điện cho bác sĩ Hảo Danh bảo ông ấy ngay lập tức đến đây! Rồi dặn nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho Gia Bảo!
Ông Khôi cúi người kính cẩn thưa!
- Dạ! Tôi sẽ làm ngay ạ!
Bà Châu quay sang một gia nhân đứng gần đó và ra lệnh:
- Hãy mau chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm! Mọi việc phải xong trong vòng mười phút nữa! -Dạ! Thưa phu nhân.
Nữ gia nhân cúi đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm. Nói xong thì Bà Châu vội vàng cùng em gái vào phòng của Gia Bảo. Bà bật khóc khi nhìn thấy cơ thể tiều tụy của con trai mình:
- Trời đất! Sao con lại thế này? Gia Bảo của mẹ sao lại ra nông nổi này?
Bà Kim nói ngẹn ngào:
- Thằng bé tội nghiệp quá! Sao nó lại phải chịu đựng những việc này cơ chứ?
Bà Châu ôm lấy con rồi gào lên:
- Hãy để ẹ gánh chịu hết những chuyện này thay con! Hãy ẹ làm cho con được điều gì đó! Xin con đừng có nhận hết những nổi đau về mình như vậy!
Lúc đó Gia Bảo cũng vừa tỉnh dậy. Anh cố gắng mở đôi mắt yếu ớt của mình ra nhìn mẹ và bà Kim rồi nói khẽ:
- Mẹ đừng khóc! Mẹ khóc khiến con đau lòng. Con không sao nên mọi người không cần phải lo lắng!
Bà Kim nắm lấy tay Gia Bảo và nhấn mạnh:
- Cố lên cháu yêu của dì! Lần này khi cháu bình phục dì sẽ đưa cháu sang Hàn và gặp Bi
- Rain và G Dragon rồi ăn kim chi và bánh nướng nữa do chính tay Min Hee làm nữa!
Gia Bảo khẽ gật đầu và nói:
- Dạ! Cháu không sao mà. Nhất định cháu sẽ sang Hàn Quốc cùng dì để đi xin chữ ký của Bo
- A và Jang Na Ra.
Bà Kim gật đầu rồi vui mừng nói:
- Ừ! Nhưng mà cháu khờ quá! Cháu cũng là ca sĩ như họ thì cần gì phải xin chữ ký chứ! Dì sẽ dẫn cháu đi gặp những người nổi tiếng nhất Đại Hàn Dân Quốc và còn dẫn cháu vào trung tâm tạo mẫu của ông Kim để cắt lại mái tóc nữa. Dạo này tóc của cháu đã hơi dài rồi đấy!
Gia Bảo gật đầu và cười nhẹ. Đúng lúc đó thì bác sĩ Hảo Danh cũng vừa tới. Ông nhanh chóng kiểm tra tổng quát toàn người Gia Bảo. Sau khi đã kết thúc quá trình đầy hồi hộp đó thì ông đứng dậy và thở phào nhẹ nhõm. Bà Châu hỏi khẩn trương:
- Thế nào rồi bác sĩ? Gia Bảo ổn cả chứ?
Bác sĩ Hảo Danh gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Thiếu gia không sao! Chỉ bị mệt mỏi quá sức thôi. Mọi người hãy mau cho cậu ấy ăn chút gì đó để lấy lại sức rồi thay bộ quần áo trên người vì hình như bộ quần áo đó bị ngấm nước mưa thì phải. Phải nhanh chóng cởi ra nếu không sẽ bị cảm! -Nhà bếp đâu! Làm ăn kiểu gì vậy hả? Sao đến giờ chưa mang thức ăn tới đây cho thiếu gia? Có biết thằng bé đang đói không hả?
Tiếng hét của bà Châu khiến cho cả hai người đứng bên cạnh và các gia nhân trong nhà phải giật mình hoảng sợ. Bếp trưởng Duy Hào vội vã chạy ra và kính cẩn nói:
- Thưa phu nhân! Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Mời thiếu gia và mọi người tới phòng ăn dùng bữa ạ!
Bác sĩ Hảo Danh giơ tay xem đồng hồ rồi vội nói:
- Thiếu gia không sao. Mọi người cứ yên tâm. Sau khi dùng bữa chắc chắn cậu ấy sẽ khỏe lại.
Bà Châu gật đầu và nhẹ giọng:
- Xin lỗi vì sáng sớm mà đã gọi ông tới đây. Ông hãy ở lại dùng bữa sáng với gia đình chúng tôi!
Bác sĩ Hảo Danh tươi cười và nhẹ giọng:
- Cảm ơn lời mời của phu nhân nhưng bây giờ tôi phải về để đưa đứa con gái tới trường thi. Hôm nay là ngày con bé thi thử vào trường chuyên của thành phố. Tôi phải nhanh chóng trở về. Chắc giờ này nó đang đợi!
Bà Châu nghe vậy thì vội đều giọng:
- Nếu vậy thì tôi cũng không muốn làm mất thời gian của ông. Ông cho tôi gửi lời chúc tới con bé. Mong rằng vị trí thủ khoa sẽ không lọt vào tay ai khác.
- Dạ! Cảm ơn phu nhân. Chắc con bé sẽ rất vui khi nhận được lời chúc này! Thôi tôi xin phép về! Chúc gia đình phu nhân dùng bữa ngon miệng.
Nói xong thì ông vội vã ra về. Bà Châu quay lại nhìn Gia Bảo và nhẹ giọng:
- Để mẹ và dì Kim dìu con tới phòng ăn nha! Con phải ăn gì đó thì mới lấy lại được sức và khỏe mạnh như trước.
Gia Bảo khẽ gật đầu rồi cố gắng ngồi dậy để mẹ và dì dìu tới phòng ăn. Giữa cái lạnh của sáng thu những món ăn trên bàn bốc lên nóng hổi khiến cho người ta nhìn thấy mà ấm lòng. Gia Bảo ngồi xuống và chọn lấy món súp làm món khai vị. Vì đã hơn một tuần chưa có bữa ăn nào được no đủ cộng với dạ dày trống rỗng từ sáng hôm qua nên anh ăn rất nhiều và ngon miệng. Bà Châu nhìn em gái rồi gật đầu vẻ hài lòng. Cách đó không xa bếp trưởng Duy Hào lại nở nụ cười tự mãn. Ánh mắt của ông sáng hơn cả ngàn sao. Miệng cười rất tươi mặc dù biết là sẽ lộ hàm răng đen kinh khủng đó nhưng khi người ta quá đổi tự hào thì hầu như trong mắt chỉ có các ưu điểm và tài năng nở rộ,chói sáng còn những khuyết điểm thì dường như bị một bức tường kín che lấp
Đồng chí cảnh sát nhìn KhaXon rồi nhấn mạnh:
- Vậy ông hãy qua mở phòng của ông ta! Chúng tôi muốn xem đó có phải là người mà chúng tôi đang tìm không.
- Được chứ! Các ông đợi tôi lấy chìa khóa!
KhaXon bước vào trong rồi lấy khẩu súng dưới gối rồi nhét vào sau lưng. Sau khi hắn mở phòng thì đứng ở phía ngoài và bình thản nhìn vào, tay phải đã cầm chắc báng súng.
Hai đồng chí cảnh sát nhìn vào người đàn ông thương tích đầy mình đang nằm trên giường rồi hỏi anh nhân viên:
- Anh có chắc đây là người đàn ông bị thương lúc chiều không?
Anh nhân viên nhìn một lúc rồi nhăn mặt ấp úng:
- Thực ra thì tôi cũng …không chắc chắn lắm vì khi đó tôi rất hốt hoảng nhưng tôi nghĩ đây có lẽ là ông ấy vì tôi nhớ rất rõ chiếc áo thun đen mà ông ta đang mặc tôi bị ấn tượng với nó vì trên đó khắc tên thần tượng của tôi.
Một đồng chí cảnh sát nhẹ giọng:
- Thôi được rồi! Cảm ơn mọi người đã hợp tác!
KhaXon nghe vậy thì nén tiếng thở phào rồi tươi cười tiễn hai đồng chí cảnh sát xuống dưới. Ông Dao nằm bên dưới gầm giường mắt đẫm lệ. Miếng vải rách nhét trong miệng giường như càng làm cho ông ngẹt thở hơn trong cái không gian chật hẹp đó. XaNi bước xuống giường rồi chạy vào trong rửa hết tất cả những vết phấn và mực nhem nhuốc trên người. KhaXon bước vào cười đắc ý rồi gằn giọng:
- Bọn cảnh sát non nớt tụi mày chưa đủ trình độ để đấu lại với tao. KhaXon này sống tự do được tới bây giờ là nhờ cái đầu và kinh nghiệm ba mươi năm bươn chải trong giang hồ! Đối với tao thì bọn mày chỉ là những con tép mà thôi …A ah ah ha ah ah …
XaNi bước ra và khẽ hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta có tới chỗ bờ sông nữa không hả đại ca?
KhaXon suy nghĩ một lúc rồi nhấn mạnh:
- Để tối ngày mai đi! Bây giờ bọn chó đó đang lùng sục ngoài kia nếu chúng ta tới đó chẳng khác nào nộp mạng. Cứ để đến tối mai rồi hành động!
- Vậy còn thằng già đó thì sao? XaNi nhẹ giọng hỏi.
KhaXon gằn giọng:
- Cứ để giữ hắn lại đến khi nào dụ được con gái hắn tới rồi ra tay một lúc!
Nói xong thì hắn và XaNi cúi xuống kéo ông Dao ra rồi vứt mạnh lên giường. Nhìn thấy ông Dao nằm bất động thì KhaXon cười nhạt rồi nói mỉa mai:
- Có lẽ mày gần đi rồi! Không ngờ kẻ thù của tao lại kém đến vậy! Vậy mà tao cứ tưởng mày ghê ghớm lắm, bản lĩnh lắm nhưng bây giờ trông mày không khác gì một con chó. A ha ha ha ah ah ha…
Hắn đi ra ngoài cùng với một tràng cười ghê rợn. Ghê rợn như chính con người của hắn vậy. Ghê rợn đến mức khiến cho đôi bạn trẻ ở phòng kế bên phải giật mình hoảng sợ. Các khách ở phòng khác phải ló đầu ra xem nhưng dường như hắn không quan tâm đến những ánh mắt đầy tò mò đó. Hắn vẫn thản nhiên bộc lộ cảm xúc của mình. Đó chính là bản tính ngang tàn và lạnh lùng của hắn hay chính hắn đã nắm trong tay phần thắng của một kế hoạch đen tối cho sự trả thù dĩ vãng vượt thời gian của mình?
…... Còn Chương 8 và Chương 9 nữa là The End Rồi
Mục Lục
Lời Giới Thiệu ……………………
Chương I Thế Giới Của Những Thiên Thần ……
Chương II Sự Nhầm Lẫn Chết Người …………
Chương III Thể Xác Và Linh Hồn ………
Chương IIII Giông Tố Của Trời Xanh ………
Chương V Thiên Thần Gãy Cánh ……………
Chương VI Bình Minh Sau Đêm Đông ………
Chương VII Sự Báo Thù Của Quá Khứ ………
Chương VIII Rơi Lệ ………………
Chương XI Tuyên Ngôn Của Một Bản Tình Ca ………
- ------------
Chương 8
Rơi Lệ
Màn đêm dần dần biến mất. Không khí đã bớt đi sự lạnh lẽo. Mọi vật xung quanh hiện lên càng ngày càng rõ rệt nhưng vẫn bị phủ một lớp sương. Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt một đêm nhưng không mang lại kết quả gì. Tất cả vẫn là vô vọng dường như sự cố gắng của họ không được đền đáp. Những lời cầu nguyện không được các đấng quyền năng phù phép thành sự thật. Không có gì ngoài sự đau khổ và thất vọng, lo lắng và sợ hãi.
Sự mệt mỏi và tiều tụy của Gia Bảo khiến cho Hào Tâm lo lắng. Anh quay sang khẩn trương nhẹ giọng:
- Thiếu gia! Bây giờ trời đã sáng. Cậu hãy về đi! Ở đây cứ để cho chúng tôi tìm tiếp. Khi nào có tin của ông Hà chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Gia Bảo lắc đầu rồi nói với giọng yếu ớt:
- Không được! Tôi muốn ở lại cho tới khi tìm được ba của Phương Nghi.
Hào Tâm nghe vậy thì hốt hoảng thốt lên:
- Không được đâu thiếu gia! Cậu từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì cả rồi lại còn chạy đi tìm ông Hà suốt đêm. Bây giờ cậu đã kiệt sức lắm rồi tuyệt đối không thể ở lại đây được!
Nói xong thì anh quay sang nhìn Phương Nghi với ánh mắt cầu cứu. Dường như hiểu được những lo lắng trong lòng của Hào Tâm nên Phương Nghi vội vã quay sang Gia Bảo và đều giọng:
- Anh hãy nghe lời anh Hào Tâm đi! Anh hãy theo anh ấy về nhà ăn một chút gì đó rồi thay bộ quần áo trên người vì đêm hôm qua chúng ta dầm mưa nên rất dễ bị đổ bệnh vả lại kể từ khi chúng ta bị bắt cóc tới giờ mọi người trong nhà đều lo lắng và rất muốn gặp lại anh. Anh nên về nhà thăm họ một lát rồi có gì lát nữa chúng ta sẽ đi tìm tiếp.
Gia Bảo im lặng một lúc rồi quay sang nói với Phương Nghi, giọng anh dường như khàn hẳn không còn nghe rõ được:
- Vậy cô cũng về nghỉ một lát đi! Lát nữa tôi ăn xong sẽ lái xe tới nhà cô khi đó chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm ba cô!
Nói xong thì anh quay mặt bước đi với những bước chân xiêu vẹo. Trông anh lúc này không còn một chút sức lực. Sự mệt mỏi quá sức, lo lắng và thất vọng đau khổ và sợ hãi dường như đã bào mòn và hút cạn chút sinh lực cuối cùng của anh. Anh có thể bị gục ngã hoàn toàn nếu có một trận cuồng phong thổi qua lúc này.
Hào Tâm quay sang cúi người với Phương Nghi như một lời cảm ơn rồi vội vã nói vào bộ đàm:
- Mau đưa xe tới đây! Thiếu gia đã đồng ý về rồi.
Giọng nói đầu bên kia khẩn trương:
- Bây giờ mọi người đang ở đâu?
- Trước cổng chợ Bến Thành. Mấy người mau tới đây đi! Thiếu gia bây giờ không còn một chút sức lực nào cả.
- Dạ! Chúng tôi sẽ tới liền!
Hòa Tâm vội vàng chạy tới dìu Gia Bảo vì dường như cơ thể của anh sắp đổ gục xuống đất. Khoảng năm phút sau thì ba chiếc xe của các vệ sĩ khác tới. Tâm khẩn trương đưa Gia Bảo lên. Chiếc xe nhấn ga lao nhanh và biến mất ngay sau đó. Khoảng nửa tiếng sau thì họ về tới biệt thự Lâm Châu. Hào Tâm bước xuống vội vàng đưa Gia Bảo vào trong. Ông Châu vừa nhìn thấy thì hoảng sợ kêu lên: -Đã xảy ra chuyện gì? Sao Gia Bảo lại thế này?
Hào Tâm nói nhanh:
- Thiếu gia vì tìm kiếm ông Hà suốt một đêm đã vậy hôm qua tới giờ cậu ấy không chịu ăn uống gì cả nên bị kiệt sức thế này ạ!
- Đưa thiếu gia vào phòng nhanh!
- Ông Châu nói khẩn trương.
Lúc đó bà Châu và em gái của mình cũng vội vã chạy ra. Bà Châu hỏi vẻ sốt ruột:
- Gia Bảo đã về rồi hả ông? Thằng bé đâu?
Ông Châu thở dài rồi nhẹ giọng:
- Thằng bé đang ở trong phòng. Nó bị kiệt sức!
- Sao lại như thế? Chẳng phải là ông nói cả Phương Nghi và Gia Bảo đều không sao mà?
- Bà Châu thốt lên kinh ngạc.
Ông Châu khẽ giọng:
- Thì lúc mà thiếu tá Liên Đình cứu chúng từ tay bọn bắt cóc thì cả hai đứa đều không sao nhưng mà vì tìm kiếm ông Hà suốt từ hôm qua tới giờ làm cho thằng bé kiệt sức.
- Chúng ta hãy mau …gọi bác sĩ!
- Bà Kim vội vàng thốt lên.
Ông Châu gật đầu rồi quay qua ông Khôi nói nhanh:
- Ông hãy gọi điện cho bác sĩ Hảo Danh bảo ông ấy ngay lập tức đến đây! Rồi dặn nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho Gia Bảo!
Ông Khôi cúi người kính cẩn thưa!
- Dạ! Tôi sẽ làm ngay ạ!
Bà Châu quay sang một gia nhân đứng gần đó và ra lệnh:
- Hãy mau chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm! Mọi việc phải xong trong vòng mười phút nữa! -Dạ! Thưa phu nhân.
Nữ gia nhân cúi đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm. Nói xong thì Bà Châu vội vàng cùng em gái vào phòng của Gia Bảo. Bà bật khóc khi nhìn thấy cơ thể tiều tụy của con trai mình:
- Trời đất! Sao con lại thế này? Gia Bảo của mẹ sao lại ra nông nổi này?
Bà Kim nói ngẹn ngào:
- Thằng bé tội nghiệp quá! Sao nó lại phải chịu đựng những việc này cơ chứ?
Bà Châu ôm lấy con rồi gào lên:
- Hãy để ẹ gánh chịu hết những chuyện này thay con! Hãy ẹ làm cho con được điều gì đó! Xin con đừng có nhận hết những nổi đau về mình như vậy!
Lúc đó Gia Bảo cũng vừa tỉnh dậy. Anh cố gắng mở đôi mắt yếu ớt của mình ra nhìn mẹ và bà Kim rồi nói khẽ:
- Mẹ đừng khóc! Mẹ khóc khiến con đau lòng. Con không sao nên mọi người không cần phải lo lắng!
Bà Kim nắm lấy tay Gia Bảo và nhấn mạnh:
- Cố lên cháu yêu của dì! Lần này khi cháu bình phục dì sẽ đưa cháu sang Hàn và gặp Bi
- Rain và G Dragon rồi ăn kim chi và bánh nướng nữa do chính tay Min Hee làm nữa!
Gia Bảo khẽ gật đầu và nói:
- Dạ! Cháu không sao mà. Nhất định cháu sẽ sang Hàn Quốc cùng dì để đi xin chữ ký của Bo
- A và Jang Na Ra.
Bà Kim gật đầu rồi vui mừng nói:
- Ừ! Nhưng mà cháu khờ quá! Cháu cũng là ca sĩ như họ thì cần gì phải xin chữ ký chứ! Dì sẽ dẫn cháu đi gặp những người nổi tiếng nhất Đại Hàn Dân Quốc và còn dẫn cháu vào trung tâm tạo mẫu của ông Kim để cắt lại mái tóc nữa. Dạo này tóc của cháu đã hơi dài rồi đấy!
Gia Bảo gật đầu và cười nhẹ. Đúng lúc đó thì bác sĩ Hảo Danh cũng vừa tới. Ông nhanh chóng kiểm tra tổng quát toàn người Gia Bảo. Sau khi đã kết thúc quá trình đầy hồi hộp đó thì ông đứng dậy và thở phào nhẹ nhõm. Bà Châu hỏi khẩn trương:
- Thế nào rồi bác sĩ? Gia Bảo ổn cả chứ?
Bác sĩ Hảo Danh gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Thiếu gia không sao! Chỉ bị mệt mỏi quá sức thôi. Mọi người hãy mau cho cậu ấy ăn chút gì đó để lấy lại sức rồi thay bộ quần áo trên người vì hình như bộ quần áo đó bị ngấm nước mưa thì phải. Phải nhanh chóng cởi ra nếu không sẽ bị cảm! -Nhà bếp đâu! Làm ăn kiểu gì vậy hả? Sao đến giờ chưa mang thức ăn tới đây cho thiếu gia? Có biết thằng bé đang đói không hả?
Tiếng hét của bà Châu khiến cho cả hai người đứng bên cạnh và các gia nhân trong nhà phải giật mình hoảng sợ. Bếp trưởng Duy Hào vội vã chạy ra và kính cẩn nói:
- Thưa phu nhân! Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Mời thiếu gia và mọi người tới phòng ăn dùng bữa ạ!
Bác sĩ Hảo Danh giơ tay xem đồng hồ rồi vội nói:
- Thiếu gia không sao. Mọi người cứ yên tâm. Sau khi dùng bữa chắc chắn cậu ấy sẽ khỏe lại.
Bà Châu gật đầu và nhẹ giọng:
- Xin lỗi vì sáng sớm mà đã gọi ông tới đây. Ông hãy ở lại dùng bữa sáng với gia đình chúng tôi!
Bác sĩ Hảo Danh tươi cười và nhẹ giọng:
- Cảm ơn lời mời của phu nhân nhưng bây giờ tôi phải về để đưa đứa con gái tới trường thi. Hôm nay là ngày con bé thi thử vào trường chuyên của thành phố. Tôi phải nhanh chóng trở về. Chắc giờ này nó đang đợi!
Bà Châu nghe vậy thì vội đều giọng:
- Nếu vậy thì tôi cũng không muốn làm mất thời gian của ông. Ông cho tôi gửi lời chúc tới con bé. Mong rằng vị trí thủ khoa sẽ không lọt vào tay ai khác.
- Dạ! Cảm ơn phu nhân. Chắc con bé sẽ rất vui khi nhận được lời chúc này! Thôi tôi xin phép về! Chúc gia đình phu nhân dùng bữa ngon miệng.
Nói xong thì ông vội vã ra về. Bà Châu quay lại nhìn Gia Bảo và nhẹ giọng:
- Để mẹ và dì Kim dìu con tới phòng ăn nha! Con phải ăn gì đó thì mới lấy lại được sức và khỏe mạnh như trước.
Gia Bảo khẽ gật đầu rồi cố gắng ngồi dậy để mẹ và dì dìu tới phòng ăn. Giữa cái lạnh của sáng thu những món ăn trên bàn bốc lên nóng hổi khiến cho người ta nhìn thấy mà ấm lòng. Gia Bảo ngồi xuống và chọn lấy món súp làm món khai vị. Vì đã hơn một tuần chưa có bữa ăn nào được no đủ cộng với dạ dày trống rỗng từ sáng hôm qua nên anh ăn rất nhiều và ngon miệng. Bà Châu nhìn em gái rồi gật đầu vẻ hài lòng. Cách đó không xa bếp trưởng Duy Hào lại nở nụ cười tự mãn. Ánh mắt của ông sáng hơn cả ngàn sao. Miệng cười rất tươi mặc dù biết là sẽ lộ hàm răng đen kinh khủng đó nhưng khi người ta quá đổi tự hào thì hầu như trong mắt chỉ có các ưu điểm và tài năng nở rộ,chói sáng còn những khuyết điểm thì dường như bị một bức tường kín che lấp
Tác giả :
Hồ Hoài Phương