Bất Tử Thần Long
Chương 32: Quân gian thọ tội
Mặt trời đã nghiêng về tây, ánh nắng dịu ấm phủ khắp mặt hồ, quyến luyến bám trên những cành liễu xanh trải dài theo bờ hồ. Một bức tường vây loang lở nằm khuất dưới tán liễu rậm, bên trong là ba dãy nhà ngói, rau cải và hoa trồng xen kẽ nhau, trông rất thú vị, song lúc này im lìm không một tiếng động, như thể trang viện này đã lâu không có người cư trú.
Thốt nhiên, tiếng vó câu hối hả vang lên, chỉ thấy một con tuấn mã xoải vố lao tới nhanh như gió cuốn, khắp mình nó ướt đẫm mồ hôi, miệng sủi nước bọt, chứng tỏ đã trải qua một chặng đường rất dài.
Vừa đến cửa trang, bỗng con tuấn mã hí vang, bốn vó khuỵu xuống, ngã lăn ra đất, mũi thở hồng hộc, giẫy giụa một cái rồi nằm yên bất động.
Chàng thiếu niên cưỡi trên liền chỏi tay lên yên ngựa, tung mình vọt lên, không hề màng đến con ngựa đáng thương kia, phi thân lao thẳng đến cửa trang.
Chàng thiếu niên ấy chính là Nam Cung Bình, khi hay tin song thân lâm nguy, chàng đã rong rủi suốt ba ngày trời mới về đến Liễu Âm trang này.
Giờ chàng đã đứng trước cửa trang, vừa giơ tay lên, bỗng chàng lại đâm ra lưỡng lự...
Bởi chàng hãy còn nuôi hy vọng nguồn tin kia không phải là sự thật.
Lưỡng lự một hồi sau cùng chàng cắn răng, cánh tay phải hạ xuống.
“Bình bình bình”!
Tiếng gõ cửa vừa dứt, liền nghe trong nhà vang lên một giọng trầm ấm quát hỏi :
- Ai đó?
Giọng nói tuy thấp trầm, song Nam Cung Bình nghe như tiếng sấm vang rền, bởi đó chính là tiếng nói thân quen mà chàng đã không được nghe hơn một năm dài.
Chàng khích động lên tiếng nói :
- Phụ thân! Bình nhi đây. Bình nhi đã về đây!
Nào ngờ trong nhà lại im lìm như không. Nam Cung Bình bàng hoàng, không nén được nỗi nôn nóng, liền thoáng vận kình vào tay, “bùng” một tiếng đánh bật hai cánh cửa, phóng bước vào trong, đưa mắt nhìn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy cha mẹ chàng đang ngồi xếp bằng, sóng vai trên một bộ phản gỗ, hai đôi mắt đầy vẻ khích động đang chằm chặp nhìn vào mình, xem tình hình hẳn không xấu như nguồn tin chàng đã nhận được.
Nam Cung Bình định thần, tiến nhanh mấy bước, quỳ sụp xuống đất vái lạy và nói :
- Hài nhi bất hiếu khấu kiến phụ mẫu thân!
Vẻ khích động trong mắt Nam Cung Thường Thứ bỗng lịm tắt, lạnh lùng nhìn Nam Cung Bình chậm rãi nói :
- Bình nhi đã trở về từ Chư Thần điện phải không?
Nam Cung Bình gật đầu :
- Thưa vâng, nhưng...
Nam Cung Thường Thứ ngắt lời :
- Chư Thần điện chủ đã cho con về ư?
Nam Cung Bình lắc đầu :
- Không phải...
Nam Cung Thường Thứ tức giận :
- Hay cho tên súc sanh không giữ lời hứa, ngươi đã quên gia huấn của Nam Cung thế gia rồi hả?
Nam Cung Bình chẳng hiểu vì sao mà cha già nổi giận, liền kinh hãi cúi đầu nói :
- Sự giáo huấn của gia đình là tín nghĩa làm đầu, hài nhi đâu dám quên?
Nam Cung Thường Thứ gắt giọng :
- Vậy thì tại sao ngươi lại rời bỏ Chư Thần điện trở về Trung Nguyên, phá hoại lời hứa mà gia đình ta đã mấy đời gìn giữ?
Nam Cung Bình giờ mới hiểu ra nguyên nhân nổi giận của cha già, song vì trong một năm qua đã xảy ra quá nhiều sự cố, nhất thời chàng không biết phải bắt đầu kể từ đâu, không khỏi ấp úng mãi vẫn không sao giải thích được.
Nam Cung Thường Thứ thấy vậy càng thêm tức giận, hai mắt trợn trừng, vừa định quát mắng, bỗng Nam Cung phu nhân khẽ hắng giọng rồi nói :
- Đại ca đã làm cho con hoảng sợ thế kia, thư thả chờ con nói xong rồi hẳn giáo huấn cũng không muộn mà!
Nam Cung Thường Thứ ngoảnh sang nhìn vợ, đoạn cố nén giận nói :
- Con có gì muốn nói?
Lúc này Nam Cung Bình đã sắp xếp lại tư tưởng, bèn thuật lại bắt đầu kể từ khi ra khơi với Phong Mạn Thiên, rồi lần lượt mọi sự đã xảy ra sau đó...
Nam Cung Thường Thứ nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới buông tiếng thở dài nói :
- Bình nhi, phụ thân đã trách lầm con, thật không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi mà con đã trải qua nhiều biến cố như vậy. Ôi! Sự đời như án mây trôi, biến đổi thật khôn lường...
Nam Cung phu nhân cười nói :
- Bình nhi, hãy đến đây để mẹ xem thử!
Nam Cung Bình hệt như một chú cừu non bị lạc bỗng gặp lại mẹ hiền, liền đứng lên sà vào lòng mẫu thân, hai hàng nước mắt xúc động chảy dài trên má, lặng lẽ hưởng thụ sự ve vuốt của từ mẫu...
Một hồi thật lâu...
Nam Cung Bình sực nhớ đến lời báo của Vạn Đạt, lập tức rời khỏi vòng tay mẹ hiền, quay sang Nam Cung Thường Thứ quan tâm nói :
- Vạn đại ca đã nói với con là cha mẹ hiện đang nguy hiểm đến tính mạng, nhưng theo con thấy, chả lẽ Vạn đại ca đã đặt điều nói dối hay sao?
Nam Cung Thường Thứ nghe nói liền tối sầm mặt, đưa mắt nhìn vợ, đoạn với giọng nặng nề chậm rãi nói :
- Không sai, phụ thân và mẫu thân quả thật tính mạng đang lâm nguy, tối đa...
tối đa...
Nam Cung Bình bàng hoàng :
- Sao?
Nam Cung Thường Thứ cúi đầu thở dài :
- Phụ thân và mẫu thân tối đa cũng không sống được đến mai!
Nam Cung Bình lặng người, mặt trắng bệch lùi sau hai bước, thờ thẫn nhìn song thân thảng thốt nói :
- Không! Không! Cha mẹ chẳng đang khỏe mạnh là gì? Đâu thể như vậy được!
Nam Cung Thường Thứ với ánh mắt bình tĩnh, đè nén niềm khích động của con trai, trầm giọng nói :
- Trông bề ngoài thì như chẳng có gì cả, song thật sự thì cha mẹ chẳng những đã bị trúng phải kịch độc mà còn bị nội thương nghiêm trọng, hiện chẳng qua là nhờ vào mấy mươi năm tu luyện gắng gượng giữ lại một hơi chân khí chưa tàn, để chờ gặp con lần sau cuối, rồi sáng mai... Ôi! Rạng sáng ngày mai thì...
Nam Cung Bình thét to một tiếng, nhào tới quỳ xuống trước phản, vòng tay ôm gối mẫu thân gào lên :
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Không, không thể như vậy được...
Bỗng đứng phắt dậy hét lớn :
- Con không bao giờ tin đây là sự thật!
Nam Cung phu nhân thở dài đau xót :
- Đồ khùng, chả lẽ phụ thân con lại gạt con hay sao?
Nam Cung Bình mắt trợn to :
- Vậy hãy cho con biết, người nào đã hạ độc thủ?
Nam Cung Thường Thứ mắt ánh lên vẻ căm giận, trầm giọng :
- Chính là Soái Thiên Phàm, kẻ có mưu đồ độc bá võ lâm mà con mới vừa đề cập đến.
- Soái Thiên Phàm?
Nam Cung Bình sửng sốt bật lùi hai bước, gào lên :
- Lại là hắn! Lại là hắn! Chúng ta có thâm thù đại hận gì với hắn mà hắn lại giở thủ đoạn tàn độc đến vậy chứ?
Nam Cung Thường Thứ nghiến răng :
- Chẳng hiểu sao hắn lại dò ra được quá khứ của cha mẹ, đích thân đến đây yêu cầu tham gia vào tổ chức của hắn, tất nhiên là phụ thân từ chối, thế là hai bên đã nổ ra xung đột, nào ngờ tên ác tặc ấy ngay khi vào nhà thì đã ngầm hạ độc thủ, khi động thủ mới hay mình đã bị ám toán, khiến công lực bị giảm sút rất nhiều, sau cùng đã bị hắn đả thương...
Nam Cung Bình mắt như phún lửa, máu nóng sục sôi, hai tay nắm chặt hét lớn :
- Ác tặc! Nam Cung Bình này mà không vằm ngươi ra làm muôn mảnh, thề chẳng làm người...
Chưa dứt lời, bỗng nghe một chuỗi cười sắc lạnh từ ngoài vọng vào...
Nam Cung Bình quay phắt lại, trừng mắt nhìn, chỉ thấy một văn sĩ trung niên mặt trắng không râu, vóc người mảnh khảnh đủng đỉnh bước vào sân.
Vợ chồng Nam Cung Thường Thứ như dự đoán trước sự xuất hiện của người này, nên thần thái đều hết sức bình thản, song Nam Cung Bình khó dằn nén được niềm khích động trong lòng, liền quát lớn :
- Đứng lại!
Văn sĩ trung niên mỉm cười, y liền chững bước.
Nam Cung Bình tiến tới vài bước, đứng chắn trước cửa quát :
- Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Văn sĩ trung niên ôm quyền cười nói :
- Tại hạ Tiêu Mộng Viễn, đến đây bái kiến công tử và đưa lệnh tôn và lệnh đường về đến cực lạc!
Nam Cung Bình tức giận :
- Thất phu, ngươi là bè đảng chó má của Soái Thiên Phàm hả?
Tiêu Mộng Viễn nghiêm mặt :
- Không dám, Soái tiên sinh với kẻ này như là tay phải tay trái!
Nam Cung Bình giận dữ quát :
- Cẩu tặc đến vừa đúng lúc, ta lấy mạng ngươi trước rồi tìm Soái Thiên Phàm sau!
Lập tức tay phải vung lên, “choang” một tiếng lảnh lói, ánh sáng chói ngời, Diệp Thượng Thu Lộ đã ra khỏi vỏ, trỏ vào Tiêu Mộng Viễn quát :
- Cẩu tặc nạp mạng đây!
Tiêu Mộng Viễn cười khỉnh :
- Công tử tự tin giết được kẻ này chăng?
Nam Cung Bình trừng mắt :
- Khỏi nhiều lời, thử rồi sẽ biết ngay!
Tiêu Mộng Viễn vẫn ung dung :
- Tạm không kể công tử chưa chắc thắng được kẻ này, mà dù kẻ này có tình nguyện hiến dâng thủ cấp đi nữa, chả lẽ công tử không màng đến tính mạng của lệnh tôn và lệnh đường hay sao?
Nam Cung Bình chưng hửng :
- Ngươi nói vậy là sao?
Tiêu Mộng Viễn cười :
- Chẳng sao cả, lệnh tôn và lệnh đường có sống được qua hôm nay hay không, hoàn toàn là do ở công tử định đoạt...
Nam Cung Bình gằn giọng ngắt lời :
- Ngươi chớ có mơ tưởng!
Tiêu Mộng Viễn lạnh lùng :
- Công tử phải hiểu câu “Bạch thiện dĩ hiếu vi tiên”, nếu công tử muốn mang tội bất hiếu thì kẻ này chẳng còn gì để nói nữa.
Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, lặng thinh trầm ngâm.
Tiêu Mộng Viễn cười xảo quyệt, nói tiếp :
- Nam Cung thế gia giàu ngang bậc đế vương, lệnh tôn và lệnh đường khi xưa danh lừng thiên hạ, vậy mà hôm nay lại khốn cùng đến mức này, đó là do bởi ai?
Công tử không lo phấn đấu vươn lên, trùng chấn gia thanh hầu báo đền ân nghĩa song thân, mà lại khư khư ôm lấy chút oán thù riêng, không màng đến tính mạng song thân, lòng dạ hẹp hòi và tư tưởng lệch lạc như vậy thật là đáng buồn.
Nam Cung Bình lặng người, mồ hôi lạnh toát ra như tắm. Quả Tiêu Mộng Viễn nói chẳng sai, Nam Cung thế gia sở dĩ trở nên nông nổi này chính là do Chư Thần điện gây ra, song Nam Cung thế gia được phồn thịnh thì cũng là do sự giúp đỡ của Chư Thần điện, mà nay Chư Thần điện đã tiêu tan, Điện chủ Nam Cung Vĩnh Lạc cũng đã rời khỏi nhân thế, niềm ân oán ấy phải tính toán như thế nào?
Nam Cung Bình tự hỏi, kẻ thù của chàng có phải là Quần Ma đảo chăng? Song Quần Ma đảo chưa hề tổn hại đến một ngọn cây cọng cỏ của Nam Cung thế gia. Vậy thì, phải Soái Thiên Phàm chăng? Không sai, Soái Thiên Phàm đã từng nhiều phen hãm hại chàng, ngay song thân chàng cũng bị độc thủ của Soái Thiên Phàm.
Song, theo như Tiêu Mộng Viên đã nói, cho dù giết Soái Thiên Phàm đi, liệu có vãn hồi được danh vọng và tài phú của Nam Cung thế gia chăng? Giết chết Soái Thiên Phàm có cứu vãn được tính mạng của song thân chăng?
Câu trả lời là “không”.
Thế nhưng, nếu không chống lại Soái Thiên Phàm thì phải làm sao?
Nam Cung Bình lòng rối như tơ vò, thờ thẫn đứng tại cửa, nhất thời không biết phải làm sao...
Bỗng nghe Nam Cung Thường Thứ buông tiếng cười giòn và nói :
- Khá khen cho quân bẻm mép, lại dám khua môi uốn lưỡi ở trước mặt lão phu.
Liền tức nghiêm nghị quát :
- Bình nhi, song thân sở dĩ về sống đạm bạc tại đây chính là vì để giữ lời hứa bao đời của Nam Cung thế gia, không hề ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, vậy mà Soái Thiên Phàm lại nuôi dã tâm, mưu đồ dùng thủ đoạn tàn ác để khống chế võ lâm, rất đáng giết đi để trừ hại cho thiên hạ, Bình nhi còn do dự gì nữa?
Nam Cung Bình như vừa nghe được một hồi chuông cảnh tỉnh, lập tức thần trí phấn chấn, vội định thần nói :
- Lời dạy bảo của phụ thân, hài nhi đã rõ!
Vung kiếm trỏ vào Tiêu Mộng Viễn, gằn giọng nói :
- Cẩu tặc hãy mau nạp mạng đây!
Tiêu Mộng Viễn thần sắc vẫn không biến đổi, tươi cười nói :
- Rõ là không thấy quan tài chưa đổ lệ, công tử tưởng kẻ này không vào nhà thì chẳng thể gây nên cái chết cho lệnh tôn và lệnh đường ư?
Lúc này Nam Cung Bình đã căm hận đến cực độ, thật muốn nhào tới băm vằm Tiêu Mộng Viễn ra làm muôn mảnh, song nghĩ đến đối phương đã khiêu khích như vậy rất có thể là nhằm dẫn dụ mình rời khỏi cửa để cho kẻ khác thừa cơ xâm nhập hãm hại song thân, nên chàng không dám di động, bèn hoành kiếm quát :
- Cẩu tặc chớ buông lời lếu láo, ta chẳng tin ngươi có tài cán gì cả!
Tiêu Mộng Viễn cười hề hề thò tay vào lòng chậm rãi lấy ra một chiếc ly nhỏ bằng ngọc xanh trong suốt, với giọng u ám nói :
- Tính mạng của lệnh tôn và lệnh đường đã dính liền với chiếc ly này, công tử có muốn thử không?
Màn đêm nhập nhòa, Nam Cung Bình chú mắt nhìn vẫn không sao thấy được trong ly đã chứa những gì, khoảng cách giữa đôi bên đến những hai trượng, rất khó ra tay cướp đoạt hoặc đánh vỡ được chiếc ly ấy, bất giác càng nóng ruột, nghĩ mãi vẫn không sao tìm được lương sách...
Tiêu Mộng Viễn thấy Nam Cung Bình có chiều phân vân bối rối lại càng thêm đắc ý, cười âm trầm hỏi :
- Công tử đã quyết định xong chưa, kẻ này còn có việc phải lo liệu, không chờ lâu được nữa.
Nam Cung Bình nghe nói, đầu óc chợt vút qua một tia linh quang, sực nhớ đến đôi Hộ Hoa Linh do song thân đã tặng cho hôm trước, bèn lập tức thò tay vào lòng lấy hai chiếc chuông vàng nhỏ ra, một nắm trong lòng bàn tay, một chiếc vung tay ném ra...
“Leng keng keng!”
Tiếng chuông lảnh lót vạch không vang lên, một chiếc chuông vàng nhỏ bé mang theo một sợi xích vào nhanh nhẹ chớp bay về phía chiếc ly ngọc trong tay Tiêu Mộng Viễn.
Nào ngờ, tiếng chuông vừa vang lên, chợt nghe vợ chồng Nam Cung Thường Thứ ở trong nhà cùng cất lên tiếng rên đau đớn.
Nam Cung Bình kinh hãi, vội vàng tung chiếc chuông vàng trong lòng bàn tay ra móc chiếc chuông vang kia lại, giật nhanh về chộp lấy rồi quay phắt lại nhìn.
Dưới ánh đèn nhấp nhem, chỉ thấy song thân mặt mày xám ngắt, răng cắn chặt, toàn thân co giật ra chiều hết sức đau khổ.
Bên tai vang lên tiếng cười đắc ý của Tiêu Mộng Viễn nói :
- Thế nào? Đó là tại công tử tài khôn đã làm hại lệnh tôn và lệnh đường, chứ không thể trách kẻ này được.
Nam Cung Bình quay lại gằn giọng quát :
- Cẩu tặc, ngươi đã dùng thủ đoạn hèn gì hả? Nói mau!
Tiêu Mộng Viễn cười nham hiểm :
- Đó là do công tử gây ra, can hệ gì đến kẻ này!
Nam Cung Bình trợn trừng mắt, vung kiếm quát :
- Ngươi mà còn buông lời lếu láo nữa, ta sẽ băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh ngay.
Tiêu Mộng Viễn cười :
- Vốn là thuốc độc mà Soái tiên sinh đặc ban cho lệnh tôn và lệnh đường, độc tính tiềm phục trong cơ thể, khi nào kẻ này ném chiếc ly ngọc này xuống đất thì mới bộc phát bởi sự khích động của tiếng ngọc vỡ, bây giờ thì tiếng chuông của công tử lại còn hiệu nghiệm hơn cả chiếc ly ngọc, thật là tuyệt diệu hết sức.
Bỗng nghiêm mặt nói tiếp :
- Nếu công tử không muốn song thân phải chịu đau khổ, hãy ưng thuận giúp sức cho Soái tiên sinh, vẫn còn kịp, mong công tử suy nghĩ cho kỹ!
Nam Cung Bình tức điên người, mắt cơ hồ rỉ máu, lòng nóng như rực lửa, song chẳng thốt được nên lời...
Tiêu Mộng Viễn cười cười, chậm rãi thò tay vào lòng, lại lấy ra hai chiếc ly nhỏ màu cỡ giống nhau và nói :
- Lẽ ra phải ném đến chiếc ly thứ ba thì lệnh song thân mới táng mạng, giờ đã có công tử giúp sức, kẻ này chỉ cần tổn thất hai chiếc ly nữa là xong, nếu công tử ngờ vực, kẻ này thử ngay cho công tử xem.
Nói xong lập tức vung tay ném một chiếc ly ngọc xuống đất...
“Choang” một tiếng lảnh lót, lập tức vợ chồng Nam Cung Thường Thứ cùng hét lên thảm thiết, rồi thì cất tiếng rên rỉ và thở hào hển...
Nam Cung Bình ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy mẫu thân đã ngả vào lòng phụ thân, trong thất khiếu cha già cũng rỉ ra từng giọt máu bầm, mặt co rúm thảm thiết, bất giác tan lòng nát dạ, bèn quay phắt lại gào lên :
- Cẩu tặc, ta... ta... bằng...
Chưa dứt lời, chợt nghe phụ thân run giọng gầm lên :
- Câm ngay!
Nam Cung Bình quay lại khóc gào :
- Cha...
Nam Cung Thường Thứ môi co giật, thở hắt ra một hơi dài, cất giọng khản đặc :
- Bình nhi đã quên mất gia huấn của dòng họ ta rồi ư? Nếu... nếu ngươi mà khuất phục vì tính mạng của ta và mẫu thân ngươi, ngươi... ngươi... sẽ là con cháu vô tích sự của Nam Cung thế gia... tội nhân của võ lâm thiên hạ...
Nam Cung Bình lòng đau như cắt, lẽ nào chàng không hiểu lời lẽ của phụ thân là đại nghĩa vong thân, song chàng là phận con, có thể nào trở mắt nhìn cha mẹ chịu đau khổ và thậm chí vong mạng được chăng?
- Không! Không! Ta không thể nào làm như vậy...
Lòng chàng thầm đau khổ gào lên, cắn răng quay phắt lại, như điên loạn lao về phía Tiêu Mộng Viễn...
Song chân chàng vừa cất lên, Tiêu Mộng Viễn lập tức quát to :
- Đứng lại!
Nam Cung Bình thờ thẫn chừng bước, Tiêu Mộng Viễn giơ cao ly ngọc lên, cười gằn nói :
- Công tử mà nhích thêm bước nữa, chiếc ly này sẽ tức khắc vỡ nát, ưng thuận hay không chỉ đứng nguyên tại chỗ trả lời.
Nam Cung Bình nghiến răng ken két, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt.
Hồi lâu, bỗng buông tiếng thở dài, lập tức nói :
- Thôi được, ta...
Chợt lại nghe phụ thân khản giọng quát :
- Bình nhi!
Nam Cung Bình thờ thẫn quay lại, bất giác giật nẩy mình, chỉ thấy phụ thân run run giơ tay lên, dợm vỗ xuống sọ não mẫu thân, chàng hốt hoảng ré lên :
- Cha...
Nam Cung Thường Thứ trừng mắt giận dữ nói :
- Ngươi đã quyết định khuất phục rồi hả?
Nam Cung Bình khóc mếu máo :
- Cha! Ngoài vậy ra, hài nhi còn cách nào hơn nữa?
Nam Cung Thường Thứ cười chua xót :
- Thôi cũng được, cha thật không thể nào nhìn thấy một đứa con vô tích sự như vậy, đành đi trước mẫu thân ngươi một bước vậy!
Nam Cung Bình khóc thét lên quỳ sụp xuống đất rống lên :
- Không! Không! Cha không được làm vậy...
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng :
- Vậy thì hãy vâng lời phụ thân, giết ngay tên họ Tiêu kia đi, sau đó triệu tập toàn thể võ lâm, diệt trừ tên ác tặc Soái Thiên Phàm.
Nam Cung Bình bỗng kiên quyết :
- Được! Con xin vâng lời cha, thề quyết báo mối thù này!
Liền đứng bật dậy, tung mình lên không xoay một vòng, chĩa kiếm lao thẳng vào Tiêu Mộng Viễn, gằn giọng quát :
- Cẩu tặc nạp mạng đây!
Tiêu Mộng Viễn thấy chàng quá ư hung hãn, bất giác kinh hoàng thất sắc, vội lướt người ra sau hơn trượng, buông tiếng cười gằn, vung tay ném chiếc ly thứ nhì...
Ngay khi chiếc ly vừa thoát khỏi tay, thốt nhiên một bóng người từ ngoài phóng vào nhanh như chớp, đưa tay đón lấy chiếc ly ngọc, đồng thời trở tay vỗ ra, Tiêu Mộng Viễn lập tức cảm thấy bên hông đau nhói, toàn thân mềm nhũn, ngã bật ra bất động.
Nam Cung Bình mừng rỡ, vội trầm chân khí chững người lại, chân vừa chạm đất liền đưa mắt nhìn, bất giác sửng sốt kêu lên :
- Thì ra là lão nhân gia!
Người kia cũng chững người lại, thì ra chính là “Thần Hành Tiên Ảnh Đồng Quyền Thiết Chưởng” Lỗ Thiên Tiên, một trong Phong Trần tam hữu danh chấn giang hồ khi xưa.
Lỗ Thiên Tiên áy náy nhìn Nam Cung Bình nói :
- Ngu thúc đến muộn một bước để khiến hiền điệt phải một phen kinh hoảng!
Nam Cung Bình nghe nói, niềm xót xa liền bừng dậy, nghẹn ngào nói :
- Gia phụ và gia mẫu e rằng...
Lỗ Thiên Tiên xua tay ngắt lời :
- Hiền điệt đừng lo, việc ấy ngu thúc xin bảo đảm...
Ngay khi ấy bỗng lại có một bóng người phi thân vào, Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, thấy đó là một lão nhân mập lùn ăn vận theo lối lang y giang hồ.
Lão nhân mập lùn chẳng nói chẳng nói rằng, chỉ lạnh lùng gật đầu chào.
Lỗ Thiên Tiên quay sang Nam Cung Bình nói :
- Hiền điệt hãy mau đến bái kiến Thôi đại hiệp, vị này chính là “Đoạt Mệnh Lang Trung” Thôi Minh Ngôi danh lừng thiên hạ!
Nam Cung Bình từ lâu nghe nói “Đoạt Mệnh Lang Trung” Thôi Minh Ngôi y thuật thần thông, bèn mừng rỡ vội tiến lên cung kính thi lễ và nói :
- Vãn bối Nam Cung Bình bái kiến lão tiền bối.
Thôi Minh Ngôi khoát tay, lạnh lùng gật đầu đáp lại, vẫn ngậm miệng làm thinh.
Nam Cung Bình rất hiểu tính nết của các bậc kỳ nhân phong trần đa số đều vậy, bèn quay sang Lỗ Thiên Tiên nói :
- Sao thúc thúc đến đúng lúc vậy, nhưng...
Lỗ Thiên Tiên xua tay ngắt lời :
- Việc dông dài lắm, hãy xem song thân hiền điệt trước rồi hẳn kể!
Cúi xuống xách Tiêu Mộng Viễn lên, cùng Thôi Minh Ngôi đi vào nhà.
Lúc này Nam Cung Thường Thứ đã hơi thở thoi thóp ngã nằm trên phản, Nam Cung Bình thấy vậy liền kinh hãi thất sắc, nước mắt lo âu lại chảy dài.
Lỗ Thiên Tiên bỏ Tiêu Mộng Viễn xuống, quay sang Thôi Minh Ngôi nghiêm nghị nói :
- Thôi huynh, xin hãy thi thố diệu thủ!
Thôi Minh Ngôi liền tiến tới thăm mạch cho Nam Cung Thường Thứ, đoạn lạnh lùng nói :
- Không hề gì!
Bèn từ trong lòng lấy ra một bọc vải, tìm ra một cái lọ nhỏ màu đen, mở nắp trút ra ba viên thuốc màu đen, chia nhau nhét vào miệng hai vợ chồng Nam Cung Thường Thứ rồi nói :
- Nửa giờ sau chất độc trong cơ thể hai người sẽ tiêu giải, sau đó chữa thương nữa là xong.
Nói xong lập tức bước sang bên ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Bình bán tín bán nghi, song lại không dám lên tiếng hỏi, đành nhìn Lỗ Thiên Tiên, vừa định mở miệng, Lỗ Thiên Tiên đã tranh trước thấp giọng nói :
- Hiền điệt hãy yên tâm, ngu thúc khi được tin báo của Vạn Đạt, biết song thân hiền điệt ngộ hại, phải tốn biết bao công sức mới mời được Thôi đại hiệp đến đây tương trợ, nếu không bận thu dọn mấy tên nhãi ranh ở ngoài trang thì đã sớm có mặt rồi... Hiền điệt chẳng phải đã đến Chư Thần điện ư? Sao lại trở về Trung Nguyên thế này?
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, bèn lược thuật lại mọi sự diễn biến trong thời gian một năm qua.
Lỗ Thiên Tiên nghe xong, gật gù thở dài nói :
- Thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà lại xảy ra nhiều sự cố như vậy, chờ khi chữa lành xong thương thế cho song thân hiền điệt, chúng ta phải bàn kỹ biện pháp...
Bỗng nghe hai vợ chồng Nam Cung Thường Thứ bật tiếng rên dài, rồi thì hồi tỉnh, mở bừng mắt, Nam Cung Bình mừng rỡ, vội nhào tới cất tiếng gọi :
- Cha! Mẹ...
Nam Cung Thường Thứ nhác thấy Lỗ Thiên Tiên, liền khoát tay ngăn cản Nam Cung Bình, nhìn Lỗ Thiên Tiên cười nói :
- Hiền đệ đã vất vả quá!
Lỗ Thiên Tiên cười :
- Đâu phải công lao của tiểu đệ!
Đoạn đưa tay chỉ Thôi Minh Ngôi nói tiếp :
- May nhờ công sức của Thôi huynh đây, đại ca và tam muội mới được phùng hưng hoa cát đấy!
Nam Cung Thường Thứ đưa mắt nhìn Thôi Minh Ngôi, chợt hiểu vội ôm quyền thi lễ nói :
- Ngu phu phụ có tài đức gì mà dám phiền đến quý thủ của Thôi đại hiệp...
Thôi Minh Ngôi vội đứng lên xua tay nói :
- Khoan vội cảm tạ tại hạ, việc còn chưa xong kia mà! Để tại hạ chữa thương cho Nam Cung huynh trước, rồi lát nữa Nam Cung huynh hãy chữa trị cho lệnh phu nhân!
Nam Cung Thường Thứ cảm tạ luôn miệng, Thôi Minh Ngôi lại từ trong bọc lấy ra một cái lọ trắng, trút một ít bột trắng lên hai lòng bàn tay, đoạn thò tay vào trong áo Nam Cung Thường Thứ chia ra xoa lên hai huyệt đạo Đan Điền và Mệnh Môn, vận tụ tam muội chân hỏa của bản thân làm tan thuốc bột dồn vào cơ thể Nam Cung Thường Thứ. Chừng sau một tuần trà, chỉ nghe Nam Cung Thường Thứ thở hắt ra một hơi dài, mồ hôi nóng ướt đẫm toàn thân.
Thôi Minh Ngôi rụt hai tay về, dặn Nam Cung Thường Thứ điều tức một hồi, sau đó trút thuốc bột vào hai lòng bàn tay ông, đoạn giải thích cách thức, Nam Cung Thường Thứ y lời làm theo, chữa thương cho vợ xong, hai người cùng bước xuống phản trịnh trọng tạ ơn Thôi Minh Ngôi.
Thôi Minh Ngôi chỉ khẽ gật đầu đáp lại, đoạn lại tự mình ngồi xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Lỗ Thiên Tiên giờ mới bái kiến vợ chồng Nam Cung Thường Thứ, đoạn hậm hực nói :
- Thật không ngờ tên Soái Thiên Phàm lại ác độc đến thế, chúng ta phải tìm cách diệt trừ hắn mới được.
Nam Cung Thường Thứ buông tiếng thở dài :
- Lẽ ra kể từ khi tiễn biệt Bình nhi, ngu huynh đã hoàn toàn nguội hùng tâm, cùng tam muội ẩn cư tại đây định sống yên ổn trong những ngày còn lại, ai ngờ tình thế nay bắt buộc phải tái xuất giang hồ để quyết một phen thắng bại với tên gian hùng kia!
Ngưng giây lát lại nói tiếp :
- Hiền đệ mới vừa từ chốn giang hồ đến đây, có biết gì về động tĩnh của Soái Thiên Phàm không?
Lỗ Thiên Tiên trầm ngâm :
- Tiểu đệ chỉ biết hắn đã lợi dụng dược vật và thủ đoạn đê tiện lôi kéo được những người trong bảy đại môn phái, định sẽ tổ chức một đại hội bầu cử Minh chủ võ lâm, còn về thời gian và địa điểm thì tiểu đệ không biết. Lúc đại ca giáp mặt với Soái Thiên Phàm, có nhận thấy được chút manh mối gì không?
Nam Cung Thường Thứ lắc đầu, bỗng sực nhớ ra, đưa mắt nhìn Tiêu Mộng Viễn đang nằm cuộn tròn dưới đất, cười nói :
- Tên này tự xưng là cánh tay phải trái của Soái Thiên Phàm, sao ta không khai thác từ hắn!
Lỗ Thiên Tiên cũng cười nói :
- Tiểu đệ cũng có ý như đại ca.
Đoạn cúi xuống vỗ vào mạn sườn giải huyệt cho Tiêu Mộng Viễn, cười ha hả nói :
- Các hạ muốn sống hay muốn chết, xin hãy cho biết?
Tiêu Mộng Viễn chỏi tay xuống đất đứng lên, ngầm thử vận chân lực, nào ngờ toàn thân rời rã, đầu gối bỗng nhũn ra, lại ngã ngồi xuống đất, hiểu ngay không còn hy vọng chống cự nữa, lòng vô cùng căm tức, song ngoài mặt vẫn tươi cười nói :
- Muốn chết thì sao? Muốn sống thì sao?
Lỗ Thiên Tiên cười :
- Hãy tạm gác qua muốn chết ra sao, nếu các hạ muốn sống thì phải trả lời mấy câu hỏi để làm điều kiện trao đổi.
Tiêu Mộng Viễn cười khảy :
- Nếu muốn moi được một chữ từ miệng kẻ này, trừ phi các hạ đầu nhập dưới tướng Soái tiên sinh.
Lỗ Thiên Tiên lạnh lùng :
- Vậy là các hạ không muốn sống nữa, nhưng mà chết thì cũng chẳng thoải mái gì đâu!
Tiêu Mộng Viễn mỉm cười :
- Đã lọt vào tay người, kẻ này đâu dám ao ước xa vời!
Lỗ Thiên Tiên cười phá lên :
- Khá lắm, vậy thì xin mời các hạ nếm thử thủ pháp “Súc mạch phân tâm tỏa bách huyệt” xem sao!
Tiêu Mộng Viễn vừa nghe nói đến thủ pháp “Súc mạch phân tâm tỏa bách huyệt” liền tái mặt, hé miệng toan nói thì Lỗ Thiên Tiên đã vung hai tay liên hồi, y lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã nằm xuống đất.
Nam Cung phu nhân lừ mắt nhìn Lỗ Thiên Tiên và nói :
- Nhị ca đã quên lời thề năm xưa rồi ư?
Lỗ Thiên Tiên nghiêm mặt :
- Người này tuy chưa phải là hạng thập ác bất xá, song ngoài vậy ra chẳng còn cách nào hơn, tam muội đâu thể đem lời thề năm xưa ra quở trách ngu huynh được.
Nam Cung phu nhân đành quay đi ngoắc Nam Cung Bình đến gần, ôm lấy chàng và nói :
- Bình nhi, để mẹ ngắm con xem nào, đừng nhìn người kia!
Ngay khi ấy Tiêu Mộng Viễn đã phát ra tiếng rên ghê rợn, toàn thân y run lẩy bẩy, máu bầm từ trong thất khiếu chảy ra, mặt co rúm méo xệch, trông hết sức rùng rợn.
Sau cùng, ánh mắt ngập vẻ căm hờn của y dần trở nên van vỉ.
Lỗ Thiên Tiên cười hài lòng, hai chân liên hoàn phóng ra, nhanh như chớp đá vào bảy mươi hai nơi đại huyệt lớn nhỏ khắp châu thân Tiêu Mộng Viễn, sau đó xách y lên lạnh lùng nói :
- Thời gian không có nhiều, giờ ngươi hãy trả lời câu hỏi thứ nhất, Soái Thiên Phàm dự định sẽ triệu khai đại hội võ lâm tại đâu?
Tiêu Mộng Viễn thở hắt ra một hơi dài, mắt chơm chớp, khản giọng nói :
- Chỉ Giao...
Đột nhiên rú lên thảm thiết, phún ra một vòi máu tươi, người bật ngửa ra sau, lập tức cứng đờ bất động.
Lỗ Thiên Tiên lẹ làng phóng tới, đưa tay sờ mũi Tiêu Mộng Viễn, đoạn giậm chân thở dài :
- Tên Soái Thiên Phàm thủ đoạn tàn độc thật!
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Nếu không tàn độc thì hắn đâu vọng tưởng độc bá võ lâm thiên hạ, giờ thì manh mối đã đứt, hiền đệ còn cách hay nào khác nữa không?
Lỗ Thiên Tiên gãi đầu ngẫm nghĩ, lặng thinh không đáp.
Nam Cung Bình sực nghĩ ra, buột miệng kêu lên :
- Hay là Chỉ Giao sơn trang của sư phụ lão nhân gia?
Lỗ Thiên Tiên mắt rực lên :
- Đúng rồi! Bất Tử Thần Long tuy đã chết, song môn hạ và tấm chiêu bài Chỉ Giao sơn trang cũng còn có tác dụng làm khiếp đởm võ lâm, dĩ nhiên Soái Thiên Phàm phải chọn lấy nơi ấy để mà hành sự!
Nam Cung Thường Thứ gật gù :
- Hiền đệ nhận xét rất đúng, như vậy thì hắn sẽ có thể thu được hai kết quả chấn khiếp võ lâm và tiêu diệt dư uy của Thần Long Môn.
Nam Cung Bình nóng ruột :
- Không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay được chăng?
Lỗ Thiên Tiên thoáng ngẫm nghĩ, mắt bỗng ánh lên một tia linh quang, nhìn Nam Cung Thường Thứ, đoạn quay sang Nam Cung Bình nói :
- Hiền điệt hãy đi trước, ngu thúc và lệnh song thân còn có sự xếp đặt khác nữa, không thể đi cùng hiền điệt được.
Nam Cung Bình thoáng ngạc nhiên, vừa định lên tiếng, Nam Cung Thường Thứ đã mỉm cười nói :
- Bình nhi hãy vâng lời nhị thúc đi trước đi thôi!
Lỗ Thiên Tiên từ trong lòng lấy ra một chiếc túi nhỏ trao cho Nam Cung Bình và nói :
- Đây là linh đơn của Thôi đại hiệp, chuyên hóa giải thuốc mê độc môn của Soái Thiên Phàm, khi nào gặp người bị thuốc mê của Soái Thiên Phàm khống chế tâm thần, hiền điệt hãy tìm mọi cơ hội dùng chân hỏa bản thân làm tan linh đơn này đưa vào cơ thể đối phương, chất độc sẽ lập tức hóa giải ngay!
Nam Cung Bình mừng rỡ đón lấy cất kỹ, quyến luyến bái biệt song thân, giở khinh công tiến về phía Chỉ Giao sơn trang.
* * * * *
Trăng tối, gió lộng, màn đêm u ám!
Chỉ Giao sơn trang danh lừng thiên hạ lúc này vô cùng tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn yếu ớt hắt ra từ trong một gian đại sảnh nằm giữa sơn trang.
Nơi giữa đại sảnh, ba cỗ quan tài đặt song song nhau, bên trong là thi thể của “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi, “Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu” Tư Mã Trung Thiên và “Chư Thần điện chủ” Nam Cung Vĩnh Lạc.
“Thiết Hán” Long Phi, Cổ Y Hồng và Thạch Trầm ngồi hai bên một chiếc bàn dài ngay trước mặt ba cỗ quan tài.
Lúc trước, sau khi chia tay Nhâm Phong Bình, Thạch Trầm âm thầm cứu Long Phi và Cổ Y Hồng ra từ tay Nhâm Phong Bình, rồi cả ba hộ tống thi thể của sư phụ và hai vị tiền bối về đây.
Ba vị đệ tử này của Bất Tử Thần Long thảy đều ra vẻ thờ thẫn, cùng lẳng lặng nhìn nhau...
Sau cùng, Long Phi buông tiếng thở dài rồi nói :
- Chúng ta phải làm sao đây?
Giọng nói thật xa vời và đầy vẻ tuyệt vọng, Cổ Y Hồng và Thạch Trầm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tựa hồ cũng cùng hỏi lẫn nhau :
- Chúng ta phải làm sao đây?
Long Phi ngước nhìn ra ngoài trời, chầm chậm rút trường kiếm ra, không ngớt cọ mài lên bàn, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài trĩu nặng.
“Bình” một tiếng, Thạch Trầm bỗng vỗ mạnh bàn, cắn răng nói :
- Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, vô luận thế nào thì cũng phải giữ cho Chỉ Giao sơn trang bị hủy diệt một cách oanh liệt, không thể để cho im lìm biến mất trong chốn võ lâm được.
Cổ Y Hồng buồn bã :
- Tam ca hào khí ngút trời, đó chính là bản sắc của Chỉ Giao sơn trang, nhưng bằng vào ba chúng ta đây, e rất khó đạt được nguyện vọng oanh liệt ấy!
Thạch Trầm buông tiếng thở dài, hào khí vạn trượng bỗng chốc đổ sụp, chầm chậm cúi đầu nói :
- Không quyết liều mạng thì biết làm sao hơn? Trừ phi... trừ phi...
Long Phi thở dài não nuột :
- Phải chi có mặt ngũ đệ thì...
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng dõng dạc nói :
- Đại ca, tam ca, tứ tỷ, tiểu đệ đã có mặt!
Liền thì một bóng người phóng vút vào.
Ba người vừa nghe tiếng, lập tức mừng rỡ cùng đứng bật dậy, đồng thanh nói :
- Ngũ đệ đã đến rồi!
Người ấy chính là Nam Cung Bình, chàng vừa vào đến đại sảnh nhác thấy ba cỗ quan tài, thần sắc lập tức biến đổi, kinh ngạc hướng ánh mắt về phía Long Phi.
Long Phi vội giải thích :
- Đó là linh cữu của sư phụ cùng với Tư Mã thúc phụ và lệnh bá phụ, chính do tam đệ đã áp vận về đây!
Nam Cung Bình nghe nói mới nhẹ người, lần lượt thi lễ với các vị sư huynh tỷ, đoạn nói :
- Tiểu đệ nghe nói Soái Thiên Phàm sẽ có hành vi bất lợi với Chỉ Giao sơn trang, nên đã đang đêm đến đây, chẳng hay đại ca đã nhận được cảnh tín chưa?
Long Phi quét mắt nhìn lên bàn, đoạn với giọng nặng nề nói :
- Sao lại chưa?
Nam Cung Bình nhìn xuống bàn, thấy trên đó có một tấm thiếp màu đen, vội tiến tới cầm lên mở ra xem, bất giác tức giận nói :
- Quân chuột nhắt lại dám ngông cuồng đến thế, chả lẽ khinh Chỉ Giao sơn trang này không người hay sao?
Đoạn quay sang Long Phi nói tiếp :
- Đại ca đã có sự chuẩn bị rồi phải không?
Long Phi nặng nề lắc đầu :
- Đang mong hiền đệ trở về hầu bàn thảo tìm ra một phương sách vẹn toàn.
Nam Cung Bình nghiêm giọng :
- Theo nhận xét của tiểu đệ, nếu bằng vào thực lực thì chúng ta không phải là đối thủ của Soái Thiên Phàm, song ngược lại, sở dĩ thế lực của Soát Thiên Phàm đã phát triển rộng đến mức này chẳng qua là dựa vào thuốc mê và thủ đoạn đê hèn hạ mà thôi.
Nếu như chúng ta cứu tỉnh những người bị thuốc mê khống chế và vạch trần dã tâm lang sói của hắn, tạo thành một cục diện chống đối lại hắn, vậy thì chúng ta sẽ chẳng khó giành được thắng lợi.
Long Phi mừng rỡ :
- Vậy là hiền đệ hẳn đã nắm chắc phần thắng rồi?
- Cho đến lúc này tiểu đệ cũng chỉ biết được chút manh mối mà thôi, mọi sự còn phải tùy cơ ứng biến, chỉ mong người của bảy đại môn phái sẽ quay ngược mũi giáo thì thật may mắn lớn cho chúng ta.
Nam Cung Bình ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Còn các vị huynh đệ trong trang ta đâu? Đại ca đã sắp xếp xong chưa?
- Tất cả đã sắp xếp xong theo sự bố trí của sư phụ khi xưa rồi.
Long Phi vừa dứt lời bỗng nghe tiếng trống canh vọng lại. Bấy giờ đã là giờ Tý.
Ngay khi ấy bỗng có tiếng nhạc khí vang lên, từ từ tiến gần cửa trang...
Nam Cung Bình cười khảy :
- Tên ác tặc ấy phô trương quá nhỉ! Chúng ta tạm hãy để mặc chúng, dặn các vị huynh đệ mở cửa cho chúng vào rồi hẳn tính.
Thế là bốn người cùng ngồi hai bên chiếc bàn dài, chú mắt nhìn ra ngoài cửa trang.
Lúc này đệ tử trong trang đã mở toang cửa cổng, dưới màn đêm nhớp nhòa, chỉ thấy ba mươi mấy gã đại hán áo vàng tay cầm đèn lồng đi thành hai hàng dọc, từ từ tiến vào. Dẫn đầu là tám đồng tử áo gấm thổi tấu nhạc khí, theo sau là một đám người y trang kỳ dị, cuối cùng là hai đồng tử cầm cung đăng đi kèm đẩy một chiếc kiệu nhỏ màn gấm, xung quanh được bảo vệ bởi mấy mươi đại hán áo đen.
Nhóm đại hán áo vàng tay xách đèn lồng đi thẳng đến quảng trường trước đại sảnh, tự động chia ra đứng yên hai bên. Tám đồng tử cùng ngưng tấu nhạc khí, chia ra đứng phía trước bọn đại hán áo vàng, đám người y trang kỳ dị cũng chia thành hai hàng đứng buông thõng hai tay cung kính.
Bọn người ấy Nam Cung Bình gần như biết gần nửa số, đó là Nhâm Phong Bình, Nhậm Cuồng Phong, Tần Loạn Vũ, Toàn Phong Truy Hồn Tử Kiếm, Dân Sơn nhị hữu, Cổ Hồng, Phá Vân Thủ, cùng với Bàng Liệt, hậu nhân của Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao.
Điều khiến Nam Cung Bình bàng hoàng sửng sốt là trong số ấy có cả Diệp Mạn Thanh, Địch Dương, Y Lộ và Quách Ngọc Hà. Những người thân quen ấy đã bị đánh mất lý trí, cam chịu bị người khống chế, nếu thuốc giải của “Đoạt Mệnh Lang Trung” Thôi Minh Ngôi mà mất linh nghiệm thì hậu quả thật là khủng khiếp.
Nam Cung Bình đang bồn chồn lo lắng, hai đồng tử cầm cung đăng đã đẩy chiếc kiệu lăn đến trước bậc thềm, dừng lại đồng thanh hô :
- Soái tiên sinh giá lâm!
Long Phi lạnh lùng :
- Xin mời!
Hai đồng tử áo gấm cùng cuốn rèm kiệu lên, một văn sĩ trung niên vóc người mảnh khảnh, mày thanh mục tú chậm rãi bước xuống.
Nhóm Nam Cung Bình đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên gian hùng đã làm điêu đứng võ lâm Trung Nguyên lại còn trẻ đến thế, và dáng vẻ cũng chẳng giống một nhân vật lừng lẫy giang hồ.
Soái Thiên Phàm đứng trước cửa sảnh dõng dạc nói :
- Bổn tọa nghe nói linh cữu của Long đại hiệp đã được đưa về đây, định cúng tế trước rồi hẳn bàn đến việc chính, môn hạ Chỉ Giao ý như thế nào?
Long Phi ngồi ngay ngắn trầm giọng :
- Gia tiên sư không hề quen biết với tiên sinh, không dám bái lĩnh.
Soái Thiên Phàm nghiêm mặt :
- Các hạ nói sai rồi. Bất Tử Thần Long uy chấn thiên hạ, ai chẳng khâm ngưỡng, bổn tọa cũng đâu ngoại lệ.
Đoạn quay sang hai đồng tử áo gấm nói :
- Hãy mau mang tế phẩm vào bày ra!
Hai đồng tử áo gấm khom mình vâng mạng, từ sau chiếc kiệu lăn lấy ra nhang nến và hoa quả tươi, cung kính đi vào đại sảnh.
Long Phi trừng mắt, vừa định quát ngăn, Nam Cung Bình đã thấp giọng nói :
- Y đã thủ lễ thì ta cũng nên độ lượng một chút, đừng để người ngoài bảo Chỉ Giao sơn trang hẹp hòi nhỏ mọn.
Trong khi ấy thì hai gã đồng tử đã đi đến trước bàn, bày mọi vật lên, thắp nhanh nến rồi khom mình lui ra.
Soái Thiên Phàm khoát tay ra lệnh tám đồng tử áo gấm trổi nhạc tang lên, sau đó suất lĩnh những người đi theo đứng trước sảnh đường, chắp tay xá ba xá.
Long Phi bốn người đành phải đứng lên đáp lễ.
Soái Thiên Phàm hành lễ xong, lại khoát tay trầm giọng nói :
- Bày chỗ ngồi!
Mười sáu người trong số nhóm đại hán áo đen liền tiến ra, bưng theo bàn ghế, trong thoáng chốc đã bày xong tám bộ chỗ ngồi.
Soái Thiên Phàm chờ bày xong chỗ ngồi, khoát tay ra lệnh đẩy chiếc kiệu lăn ra.
Nhâm Phong Bình dẫn một bọn tay chân khom mình đồng thanh nói :
- Xin mời tiên sinh thượng tọa!
Soái Thiên Phàm không hề đáp lễ, ngang nhiên ngồi vào chiếc ghế chính giữa, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu.
Nhâm Phong Bình lại dõng dạc nói :
- Xin mời đại diện của bảy đại môn phái thượng tọa!
Vừa dứt tiếng liền thấy từ trong đám đông chậm bước tiến ra một vị lão tăng, bốn đạo sĩ và hai lão nhân, tuần tự ngồi vào bảy chiếc ghế khác.
Nhóm Nam Cung Bình tuy không biết những người ấy có phải Chưởng môn nhân bảy đại môn phái hay không, song thấy người nào mắt cũng sáng quắc, bước chân trầm vững, thần định khí túc, hiển nhiên là nhân vật trọng yếu của bảy đại môn phái.
Bốn đại đệ tử của Chỉ Giao sơn trang cùng đưa mắt nhìn nhau, lòng đều thầm nhủ :
- “Phen này thì rất khó ứng phó.”
Nam Cung Bình cũng hết sức nôn nóng thầm nhủ :
- “Phụ thân và những người kia đâu, sao vẫn chưa thấy có mặt, chả lẽ đã xảy ra biến cố gì ư?”
Bỗng nghe Soái Thiên Phàm cao giọng nói :
- Bất Tử Thần Long đã chết, kể từ nay Chỉ Giao sơn trang sẽ phải xóa tên trong chốn võ lâm, các vị có ý kiến gì chăng?
Những người của bảy đại môn phái liền cùng gật đầu nói :
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Soái Thiên Phàm cười đắc ý :
- Môn hạ Chỉ Giao có gì để nói chăng?
Long Phi trợn mắt quát :
- Cho dù Chỉ Giao sơn trang bị tiêu tan thì Soái Thiên Phàm ngươi cũng đừng hòng độc bá võ lâm.
Đoạn quét mắt sắc lạnh nhìn những người của bảy đại môn phái, gằn giọng nói tiếp :
- Chả lẽ các vị đã quên hết chính nghĩa võ lâm rồi ư?
Lão tăng nọ đáp :
- Thí chủ nói sai rồi, Chỉ Giao sơn trang xưng hùng trong chốn võ lâm đã lâu, hiện nay đã suy yếu, đúng lẽ là phải nhường cho người tài đức thay thế. Chúng tôi thừa lệnh của Chưởng môn nhân, đến để đề cử Soái tiên sinh làm Minh chủ võ lâm, mong các vị thí chủ hãy hiểu cho đại thế, chớ nên chấp mê bất ngộ!
Long Phi nghe nói giận tái mặt, bộ râu quai nón rung động, vỗ bàn thét lớn :
- Láo! Ta xem bảy đại môn phái các người còn mặt mũi nào mà đứng chân trong chốn võ lâm nữa! Môn hạ Chỉ Giao đâu, hiện thân ra giết giặc mau!
Lập tức tiếng la hét vang rền bốn phía, hơn trăm ngọn đèn sáng rực vạch màn đêm chiếu vào quảng trường.
Soái Thiên Phàm buông tiếng cười khảy, ung dung cười nói :
- Mai phục tầm thường ấy bổn tọa đã biết trước rồi, chỉ cần một cái giơ tay là hơn trăm đệ tử của các hạ sẽ lập tức trở thành dã quỷ ngay!
Y vừa dứt lời bỗng nghe một tiếng cười lạnh lùng vang lên từ trong ánh đèn, liền thì có người cất giọng nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Ở đây đang có sẵn mấy mươi cô hồn dã quỷ, xem các hạ có thể biến hóa được bọn này nữa hay không?
Nam Cung Bình liền nhận ra đó là giọng nói của “Cùng Hồn” Y Phong, thủ lĩnh của U Linh Quần Cái, liền hết sức mừng rỡ.
Soát Thiên Phàm cười khảy :
- Hay lắm! Bổn tọa biết chắc chư vị cũng sẽ kéo đến!
Đoạn quay sang những người của bảy đại môn phái, khẽ gật đầu ra hiệu.
Lão tăng Thiếu Lâm liền chấp tay nói :
- Đệ tử của bảy đại môn phái đã vây chặt sơn trang này rồi, sẵn sàng chờ lệnh tiên sinh!
Nam Cung Bình kinh hãi nhủ thầm :
- “Đệ tử của bảy đại môn phái ít ra cũng vài trăm người, nếu quả thật đã tập trung tại đây thì dù có U Linh Quần Cái giúp sức cũng khó thể giành được thắng lợi”.
Xem ra cuộc huyết chiến không cân sức này khó thể tránh khỏi. Nam Cung Bình vừa toan tính, vừa nháy mắt ra hiệu với các vị sư huynh tỷ sẵn sàng chiến đấu.
Soái Thiên Phàm bỗng đanh giọng quát :
- Giết!
Một tăng bốn đạo và hai tục của bảy đại môn phái lập tức đứng lên, mỗi người từ trong lòng lấy ra tín hỏa kỳ hoa của bổn môn, nhất tề vung tay ném lên không trung.
“Vèo vèo...!”
Tiếng hỏa dược cháy vang lên, bảy chòm lửa màu sắc khác nhau vọt thẳng lên không rồi lùng bùng nổ tung, rực sáng cả bầu trời.
Nhóm Nam Cung Bình đứng phắt dậy, cùng phi thân ra ngoài sảnh, “choang choang”, mỗi người đã tuốt khí giới cầm tay...
Hằng trăm luồng ánh đèn chao động, tiếng nổ lốp bốp vang lên liên hồi trong bóng tối...
Nhâm Phong Bình lập tức biến sắc mặt, vội phóng đến sau lưng Soái Thiên Phàm, thấp giọng nói :
- Ở đây có mai phục “Chư Cát Thần Nổ”!
Soái Thiên Phàm nhếch môi cười vừa lắc đầu thì bảy chòm lửa sáng trên không đã đồng loạt tắt ngóm.
Lão tăng Thiếu Lâm dõng dạc tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Nhâm thí chủ yên tâm, “Chư Cát Thần Nổ” chẳng gì đáng kể cả, khi tín hỏa vừa tắt, sơn trang này sẽ tức khắc trở nên quỷ thành ngay!
Vừa dứt lời, bỗng thấy bảy luồng sáng đen bay tới nhanh như chớp “phập phập” liên hồi, cùng chia ra cắm trên bàn trước mặt người của bảy đại môn phái.
Nhâm Phong Bình đưa mắt nhìn, thì ra đó là bảy lưỡi trủy thủ (dao găm) bằng vàng đen, trên cán có khắc một cái đầu ma quỷ rất ghê rợn và sinh động.
Nhâm Phong Bình bất giác thất thanh kêu lên :
- Quỷ Đầu Ma Lệnh!
Người của bảy đại môn phái cùng đưa tay rút ngọn trủy thủ lên, chú mắt nhìn, lập tức tái mặt cùng đưa mắt nhìn nhau, bỗng cùng quay sang Soái Thiên Phàm thi lễ nói :
- Tệ phái đã xảy ra biến cố lớn, xin tha cho không thể tham dự đại hội, tạm biệt!
Vừa dứt lời, chẳng chờ Soái Thiên Phàm lên tiếng, đã cùng thi triển khinh công tung vọt lên không, lại đồng thanh nói :
- Môn hạ Chỉ Giao, hẹn ngày gặp lại!
Tiếng nói vừa tan thì bảy bóng người đã biến mất trong bóng tối, khinh công thật là thần tốc.
Soái Thiên Phàm không ngờ sự thể lại chuyển biến đột ngột như vậy, vừa định thần lại thì người của bảy đại môn phái đã đi xa rồi, y tức tốc buông tiếng cười gằn, mặt bừng sát khí...
Nhóm Nam Cung Bình tuy không hiểu nguyên thủy, song đâu chịu để lỡ mất cơ hội, lập tức đồng thanh quát :
- Các vị bằng hữu huynh đệ hãy mau động thủ!
Thốt nhiên, ngoài cửa trang vang lên một tràng quát lớn :
- Phong Trần tam hữu giá lâm!
Nam Cung Bình mừng rỡ song lập tức thắc mắc thầm nhủ :
- “Lạ thật, phụ mẫu thân sao lại do người của Soái Thiên Phàm truyền tin nhỉ?”
Sát cơ trên mặt Soái Thiên Phàm lúc này đã tan biến, quay sang Nhâm Phong Bình nháy mắt ra hiệu, đoạn cao giọng nói :
- Hãy mau mời vào, bổn tọa kính chờ đã lâu!
Nhâm Phong Bình lập tức phi thân đi, chớp nhoáng đã biến mất vào trong đám đông, liền sau đó đã thấy vợ chồng Nam Cung Thường Thứ cùng với Lỗ Thiên Tiên sóng vai nhau đủng đỉnh đi vào quảng trường.
Soái Thiên Phàm đứng lên thi lễ và nói :
- Hiệp giá ba vị sao giờ mới đến, còn Tiêu Mộng Viễn đâu?
Nam Cung Thường Thứ thoáng ôm quyền :
- Ngu phu phụ vì hẹn với nhị đệ nên mới đến muộn, xin tiên sinh đừng trách.
Còn Tiêu đại hiệu có bảo là sẽ chờ tiên sinh ở một nơi khác nên không đi cùng.
Soái Thiên Phàm mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, liền tức mỉm cười mời ba người ngồi.
Nam Cung Thường Thứ sau khi yên vị lại cất tiếng nói :
- Đại hội hôm nay phát triển thế nào? Ngu phu phụ và nhị đệ có phải ra sức không?
Soái Thiên Phàm nghiêm mặt :
- Lẽ ra thì không phải làm phiền đến ba vị, song vì người của bảy đại môn phái đã lâm trận thoái lui, nên khiến lệnh công tử cùng với môn hạ Chỉ Giao càng thêm gây trở ngại cho đại cuộc, bổn tọa vì vị nể ba vị nên không muốn động đến can qua, chẳng hay ba vị có thể...
Đoạn buông hai tiếng đằng hắng rồi nín lặng.
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Chút việc vặt vãnh ấy, ngu phu phụ lẽ phải ra sức để báo đáp đại ân của tiên sinh!
Soái Thiên Phàm mừng rỡ :
- Đâu dám, đại hiệp đã quá nặng lời, sự hiểu lầm hôm trước, bổn tọa thành thật tạ lỗi.
Đoạn ôm quyền thi lễ, Nam Cung Thường Thứ cũng liền đáp lễ, đoạn quay sang Nam Cung Bình đang đứng ngơ ngẩn trước sảnh đường, cất tiếng gọi :
- Bình nhi, lại đây!
Nam Cung Bình tuy hết sức không muốn, song biết hành động của phụ thân ắt có dụng ý, bèn khẽ dặn các sư huynh tỷ lưu ý đề phòng, sau đó bước xuống bậc thềm, đi về phía chỗ ngồi của song thân, quỳ xuống nói :
- Bình nhi khấu kiến phụ mẫu thân!
Nam Cung Thường Thứ nghiêm mặt trầm giọng :
- Soái tiên sinh đã sắp thống nhất võ lâm, tại sao ngươi lại ngoan cố như vậy?
Nam Cung Bình cúi đầu lúng búng :
- Hài nhi...
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng quát :
- Không được nói nhiều, đứng dậy mau, lại đây bái kiến Soái tiên sinh rồi đi bàn bạc với những bằng hữu của ngươi, ta còn có điều cần nói với đại sư huynh ngươi nữa.
Nam Cung Bình vốn định phân trần, song nghe đến những lời sau cùng, liền vỡ lẽ, vâng lời đứng lên, quay sang Soái Thiên Phàm vòng tay nói :
- Xin chào Soái tiên sinh.
Soái Thiên Phàm không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng như vậy, liền tươi cười gật đầu nói :
- Công tử thấu hiểu đại nghĩa, bổn tọa hẳn sẽ ưu đãi.
Nam Cung Bình cảm tạ xong, liền đi vào trong đám đông, lần lượt bắt tay thăm hỏi Diệp Mạn Thanh, Địch Dương, và Y Lộ.
Nam Cung Thường Thứ quay sang Long Phi nói :
- Chỉ Giao sơn trang hiện đang lâm nguy, các người thân cô thế yếu sao còn chưa biết tỉnh ngộ, vâng lời của Soái tiên sinh?
Long Phi trợn tròn mắt cao giọng :
- Bá phụ là một bậc đại hiệp, sao lại thốt ra những lời nói như vậy. Tiểu điệt lòng đã quyết, thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, bá phụ bất tất phải nói nhiều!
Nam Cung Thường Thứ nghiêm giọng :
- Hiền điệt cố chấp như vậy, chả lẽ không lo nghĩ cho Chỉ Giao sơn trang hay sao?
Long Phi gằn giọng :
- Soái Thiên Phàm có dã tâm lang sói, chúng tiểu điệt dù có qui thuận thì Chỉ Giao sơn trang cũng khó thể bảo toàn, chẳng hạn như bá phụ, dám bảo đảm mai sau không bị Soái tặc hãm hại chăng?
Soái Thiên Phàm thoáng biến sắc mặt.
Nam Cung Thường Thứ “à” lên một tiếng, chậm rãi quay sang Soái Thiên Phàm nói :
- Nếu y không nhắc nhở thì tại hạ đã quên mất, dám hỏi tiên sinh sau khi thống nhất võ lâm, địa vị của ngu phu phụ và nhị đệ sẽ như thế nào?
Soái Thiên Phàm thoáng trầm ngâm, đoạn cười nói :
- Lúc ấy bổn tọa sẽ đối đãi các vị như khách quý, giúp đại hiệp khôi phục lại cơ nghiệp!
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Gia đình tại hạ khi trước giàu trùm thiên hạ, tiên sinh liệu có đủ khả năng chăng?
Soái Thiên Phàm nghiêm giọng :
- Bổn tọa sau khi nhất thống võ lâm, tiếp đến sẽ nhất thống thiên hạ, bấy giờ bổn tọa đã có tất cả, khôi phục cơ nghiệp cho đại hiệp thật dễ như trở bàn tay.
- À ra vậy! Nhưng khi nãy tại hạ đã gặp người của bảy đại môn phái rút lui toàn bộ, tình hình ấy dường như hết sức bất lợi cho hùng mưu thống nhất võ lâm của tiên sinh, chẳng hay tiên sinh có thiện sách gì chăng?
Soát Thiên Phàm cười âm hiểm :
- Tính mạng của chúng sớm đã nằm trong tay bổn tọa, chờ khi nào xong việc ở đây, chỉ cần cất tay là có thể khiến chúng răm rắp thần phục ngay.
Nam Cung Thống Thứ nhướng mày :
- Hẳn là tính mạng của họ đã bị dược vật của tiên sinh khống chế phải không?
- Đúng vậy!
Nam Cung Thường Thứ nghiêm mặt :
- Hành động của tiên sinh như vậy, tại hạ thật không dám tán đồng.
Soái Thiên Phàm thoáng ngạc nhiên :
- Tại sao?
Nam Cung Thường Thứ nghiêm giọng :
- Tiên sinh có biết muốn nhất thống võ lâm và thiên hạ phải cần có những đều kiện gì chăng?
Soái Thiên Phàm đảo tròn mắt, chậm rãi nói :
- Bổn tọa nông cạn, mong đại hiệp chỉ giáo cho!
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng :
- Muốn thống nhất võ lâm thiên hạ, trước tiên phải có đức khiến người khâm phục, sau đó phải nắm được nhân tâm, thì mới có thể mưu đồ đại sự.
Bỗng đổi giọng gay gắt nói tiếp :
- Hành vi của tiên sinh hiện nay không một điều phải lẽ, làm sao thành được đại sự?
Soái Thiên Phàm vụt tái mặt, xô ghế đứng lên, chòng chọc nhìn Nam Cung Thường Thứ quát :
- Các hạ nói vậy nghĩa là sao?
Nam Cung Thường Thứ phá lên cười, cũng xô ghế đứng lên, gằn giọng nói :
- Lão phu tưởng đâu tiên sinh mưu đồ lãnh đạo Trung Nguyên hẳn là có chỗ hơn người, ai ngờ chỉ là hạng đê tiện cậy vào dược vật và lợi dụng nhược điểm của cá nhân để giở trò uy hiếp, hành vi như vậy thật đáng tội nghiệp và nực cười biết bao!
Soái Thiên Phàm giận tái mặt :
- Các hạ tưởng bổn tọa nếu không cậy dược vật thì không thể làm nên đại sự ư?
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Đúng vậy!
Soáì Thiên Phàm cười hăng hắc, trầm giọng hô :
- Diệp Mạn Thanh, Địch Dương, Y Lộ! Lại đây nhận lệnh!
Ba người liền ứng tiếng tiến lên, cùng khom mình nói :
- Tiên sinh có điều chi dặn bảo?
Soái Thiên Phàm mắt nhìn ba người, giọng sắc lạnh nói :
- Hãy l
Thốt nhiên, tiếng vó câu hối hả vang lên, chỉ thấy một con tuấn mã xoải vố lao tới nhanh như gió cuốn, khắp mình nó ướt đẫm mồ hôi, miệng sủi nước bọt, chứng tỏ đã trải qua một chặng đường rất dài.
Vừa đến cửa trang, bỗng con tuấn mã hí vang, bốn vó khuỵu xuống, ngã lăn ra đất, mũi thở hồng hộc, giẫy giụa một cái rồi nằm yên bất động.
Chàng thiếu niên cưỡi trên liền chỏi tay lên yên ngựa, tung mình vọt lên, không hề màng đến con ngựa đáng thương kia, phi thân lao thẳng đến cửa trang.
Chàng thiếu niên ấy chính là Nam Cung Bình, khi hay tin song thân lâm nguy, chàng đã rong rủi suốt ba ngày trời mới về đến Liễu Âm trang này.
Giờ chàng đã đứng trước cửa trang, vừa giơ tay lên, bỗng chàng lại đâm ra lưỡng lự...
Bởi chàng hãy còn nuôi hy vọng nguồn tin kia không phải là sự thật.
Lưỡng lự một hồi sau cùng chàng cắn răng, cánh tay phải hạ xuống.
“Bình bình bình”!
Tiếng gõ cửa vừa dứt, liền nghe trong nhà vang lên một giọng trầm ấm quát hỏi :
- Ai đó?
Giọng nói tuy thấp trầm, song Nam Cung Bình nghe như tiếng sấm vang rền, bởi đó chính là tiếng nói thân quen mà chàng đã không được nghe hơn một năm dài.
Chàng khích động lên tiếng nói :
- Phụ thân! Bình nhi đây. Bình nhi đã về đây!
Nào ngờ trong nhà lại im lìm như không. Nam Cung Bình bàng hoàng, không nén được nỗi nôn nóng, liền thoáng vận kình vào tay, “bùng” một tiếng đánh bật hai cánh cửa, phóng bước vào trong, đưa mắt nhìn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy cha mẹ chàng đang ngồi xếp bằng, sóng vai trên một bộ phản gỗ, hai đôi mắt đầy vẻ khích động đang chằm chặp nhìn vào mình, xem tình hình hẳn không xấu như nguồn tin chàng đã nhận được.
Nam Cung Bình định thần, tiến nhanh mấy bước, quỳ sụp xuống đất vái lạy và nói :
- Hài nhi bất hiếu khấu kiến phụ mẫu thân!
Vẻ khích động trong mắt Nam Cung Thường Thứ bỗng lịm tắt, lạnh lùng nhìn Nam Cung Bình chậm rãi nói :
- Bình nhi đã trở về từ Chư Thần điện phải không?
Nam Cung Bình gật đầu :
- Thưa vâng, nhưng...
Nam Cung Thường Thứ ngắt lời :
- Chư Thần điện chủ đã cho con về ư?
Nam Cung Bình lắc đầu :
- Không phải...
Nam Cung Thường Thứ tức giận :
- Hay cho tên súc sanh không giữ lời hứa, ngươi đã quên gia huấn của Nam Cung thế gia rồi hả?
Nam Cung Bình chẳng hiểu vì sao mà cha già nổi giận, liền kinh hãi cúi đầu nói :
- Sự giáo huấn của gia đình là tín nghĩa làm đầu, hài nhi đâu dám quên?
Nam Cung Thường Thứ gắt giọng :
- Vậy thì tại sao ngươi lại rời bỏ Chư Thần điện trở về Trung Nguyên, phá hoại lời hứa mà gia đình ta đã mấy đời gìn giữ?
Nam Cung Bình giờ mới hiểu ra nguyên nhân nổi giận của cha già, song vì trong một năm qua đã xảy ra quá nhiều sự cố, nhất thời chàng không biết phải bắt đầu kể từ đâu, không khỏi ấp úng mãi vẫn không sao giải thích được.
Nam Cung Thường Thứ thấy vậy càng thêm tức giận, hai mắt trợn trừng, vừa định quát mắng, bỗng Nam Cung phu nhân khẽ hắng giọng rồi nói :
- Đại ca đã làm cho con hoảng sợ thế kia, thư thả chờ con nói xong rồi hẳn giáo huấn cũng không muộn mà!
Nam Cung Thường Thứ ngoảnh sang nhìn vợ, đoạn cố nén giận nói :
- Con có gì muốn nói?
Lúc này Nam Cung Bình đã sắp xếp lại tư tưởng, bèn thuật lại bắt đầu kể từ khi ra khơi với Phong Mạn Thiên, rồi lần lượt mọi sự đã xảy ra sau đó...
Nam Cung Thường Thứ nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới buông tiếng thở dài nói :
- Bình nhi, phụ thân đã trách lầm con, thật không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi mà con đã trải qua nhiều biến cố như vậy. Ôi! Sự đời như án mây trôi, biến đổi thật khôn lường...
Nam Cung phu nhân cười nói :
- Bình nhi, hãy đến đây để mẹ xem thử!
Nam Cung Bình hệt như một chú cừu non bị lạc bỗng gặp lại mẹ hiền, liền đứng lên sà vào lòng mẫu thân, hai hàng nước mắt xúc động chảy dài trên má, lặng lẽ hưởng thụ sự ve vuốt của từ mẫu...
Một hồi thật lâu...
Nam Cung Bình sực nhớ đến lời báo của Vạn Đạt, lập tức rời khỏi vòng tay mẹ hiền, quay sang Nam Cung Thường Thứ quan tâm nói :
- Vạn đại ca đã nói với con là cha mẹ hiện đang nguy hiểm đến tính mạng, nhưng theo con thấy, chả lẽ Vạn đại ca đã đặt điều nói dối hay sao?
Nam Cung Thường Thứ nghe nói liền tối sầm mặt, đưa mắt nhìn vợ, đoạn với giọng nặng nề chậm rãi nói :
- Không sai, phụ thân và mẫu thân quả thật tính mạng đang lâm nguy, tối đa...
tối đa...
Nam Cung Bình bàng hoàng :
- Sao?
Nam Cung Thường Thứ cúi đầu thở dài :
- Phụ thân và mẫu thân tối đa cũng không sống được đến mai!
Nam Cung Bình lặng người, mặt trắng bệch lùi sau hai bước, thờ thẫn nhìn song thân thảng thốt nói :
- Không! Không! Cha mẹ chẳng đang khỏe mạnh là gì? Đâu thể như vậy được!
Nam Cung Thường Thứ với ánh mắt bình tĩnh, đè nén niềm khích động của con trai, trầm giọng nói :
- Trông bề ngoài thì như chẳng có gì cả, song thật sự thì cha mẹ chẳng những đã bị trúng phải kịch độc mà còn bị nội thương nghiêm trọng, hiện chẳng qua là nhờ vào mấy mươi năm tu luyện gắng gượng giữ lại một hơi chân khí chưa tàn, để chờ gặp con lần sau cuối, rồi sáng mai... Ôi! Rạng sáng ngày mai thì...
Nam Cung Bình thét to một tiếng, nhào tới quỳ xuống trước phản, vòng tay ôm gối mẫu thân gào lên :
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Không, không thể như vậy được...
Bỗng đứng phắt dậy hét lớn :
- Con không bao giờ tin đây là sự thật!
Nam Cung phu nhân thở dài đau xót :
- Đồ khùng, chả lẽ phụ thân con lại gạt con hay sao?
Nam Cung Bình mắt trợn to :
- Vậy hãy cho con biết, người nào đã hạ độc thủ?
Nam Cung Thường Thứ mắt ánh lên vẻ căm giận, trầm giọng :
- Chính là Soái Thiên Phàm, kẻ có mưu đồ độc bá võ lâm mà con mới vừa đề cập đến.
- Soái Thiên Phàm?
Nam Cung Bình sửng sốt bật lùi hai bước, gào lên :
- Lại là hắn! Lại là hắn! Chúng ta có thâm thù đại hận gì với hắn mà hắn lại giở thủ đoạn tàn độc đến vậy chứ?
Nam Cung Thường Thứ nghiến răng :
- Chẳng hiểu sao hắn lại dò ra được quá khứ của cha mẹ, đích thân đến đây yêu cầu tham gia vào tổ chức của hắn, tất nhiên là phụ thân từ chối, thế là hai bên đã nổ ra xung đột, nào ngờ tên ác tặc ấy ngay khi vào nhà thì đã ngầm hạ độc thủ, khi động thủ mới hay mình đã bị ám toán, khiến công lực bị giảm sút rất nhiều, sau cùng đã bị hắn đả thương...
Nam Cung Bình mắt như phún lửa, máu nóng sục sôi, hai tay nắm chặt hét lớn :
- Ác tặc! Nam Cung Bình này mà không vằm ngươi ra làm muôn mảnh, thề chẳng làm người...
Chưa dứt lời, bỗng nghe một chuỗi cười sắc lạnh từ ngoài vọng vào...
Nam Cung Bình quay phắt lại, trừng mắt nhìn, chỉ thấy một văn sĩ trung niên mặt trắng không râu, vóc người mảnh khảnh đủng đỉnh bước vào sân.
Vợ chồng Nam Cung Thường Thứ như dự đoán trước sự xuất hiện của người này, nên thần thái đều hết sức bình thản, song Nam Cung Bình khó dằn nén được niềm khích động trong lòng, liền quát lớn :
- Đứng lại!
Văn sĩ trung niên mỉm cười, y liền chững bước.
Nam Cung Bình tiến tới vài bước, đứng chắn trước cửa quát :
- Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Văn sĩ trung niên ôm quyền cười nói :
- Tại hạ Tiêu Mộng Viễn, đến đây bái kiến công tử và đưa lệnh tôn và lệnh đường về đến cực lạc!
Nam Cung Bình tức giận :
- Thất phu, ngươi là bè đảng chó má của Soái Thiên Phàm hả?
Tiêu Mộng Viễn nghiêm mặt :
- Không dám, Soái tiên sinh với kẻ này như là tay phải tay trái!
Nam Cung Bình giận dữ quát :
- Cẩu tặc đến vừa đúng lúc, ta lấy mạng ngươi trước rồi tìm Soái Thiên Phàm sau!
Lập tức tay phải vung lên, “choang” một tiếng lảnh lói, ánh sáng chói ngời, Diệp Thượng Thu Lộ đã ra khỏi vỏ, trỏ vào Tiêu Mộng Viễn quát :
- Cẩu tặc nạp mạng đây!
Tiêu Mộng Viễn cười khỉnh :
- Công tử tự tin giết được kẻ này chăng?
Nam Cung Bình trừng mắt :
- Khỏi nhiều lời, thử rồi sẽ biết ngay!
Tiêu Mộng Viễn vẫn ung dung :
- Tạm không kể công tử chưa chắc thắng được kẻ này, mà dù kẻ này có tình nguyện hiến dâng thủ cấp đi nữa, chả lẽ công tử không màng đến tính mạng của lệnh tôn và lệnh đường hay sao?
Nam Cung Bình chưng hửng :
- Ngươi nói vậy là sao?
Tiêu Mộng Viễn cười :
- Chẳng sao cả, lệnh tôn và lệnh đường có sống được qua hôm nay hay không, hoàn toàn là do ở công tử định đoạt...
Nam Cung Bình gằn giọng ngắt lời :
- Ngươi chớ có mơ tưởng!
Tiêu Mộng Viễn lạnh lùng :
- Công tử phải hiểu câu “Bạch thiện dĩ hiếu vi tiên”, nếu công tử muốn mang tội bất hiếu thì kẻ này chẳng còn gì để nói nữa.
Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, lặng thinh trầm ngâm.
Tiêu Mộng Viễn cười xảo quyệt, nói tiếp :
- Nam Cung thế gia giàu ngang bậc đế vương, lệnh tôn và lệnh đường khi xưa danh lừng thiên hạ, vậy mà hôm nay lại khốn cùng đến mức này, đó là do bởi ai?
Công tử không lo phấn đấu vươn lên, trùng chấn gia thanh hầu báo đền ân nghĩa song thân, mà lại khư khư ôm lấy chút oán thù riêng, không màng đến tính mạng song thân, lòng dạ hẹp hòi và tư tưởng lệch lạc như vậy thật là đáng buồn.
Nam Cung Bình lặng người, mồ hôi lạnh toát ra như tắm. Quả Tiêu Mộng Viễn nói chẳng sai, Nam Cung thế gia sở dĩ trở nên nông nổi này chính là do Chư Thần điện gây ra, song Nam Cung thế gia được phồn thịnh thì cũng là do sự giúp đỡ của Chư Thần điện, mà nay Chư Thần điện đã tiêu tan, Điện chủ Nam Cung Vĩnh Lạc cũng đã rời khỏi nhân thế, niềm ân oán ấy phải tính toán như thế nào?
Nam Cung Bình tự hỏi, kẻ thù của chàng có phải là Quần Ma đảo chăng? Song Quần Ma đảo chưa hề tổn hại đến một ngọn cây cọng cỏ của Nam Cung thế gia. Vậy thì, phải Soái Thiên Phàm chăng? Không sai, Soái Thiên Phàm đã từng nhiều phen hãm hại chàng, ngay song thân chàng cũng bị độc thủ của Soái Thiên Phàm.
Song, theo như Tiêu Mộng Viên đã nói, cho dù giết Soái Thiên Phàm đi, liệu có vãn hồi được danh vọng và tài phú của Nam Cung thế gia chăng? Giết chết Soái Thiên Phàm có cứu vãn được tính mạng của song thân chăng?
Câu trả lời là “không”.
Thế nhưng, nếu không chống lại Soái Thiên Phàm thì phải làm sao?
Nam Cung Bình lòng rối như tơ vò, thờ thẫn đứng tại cửa, nhất thời không biết phải làm sao...
Bỗng nghe Nam Cung Thường Thứ buông tiếng cười giòn và nói :
- Khá khen cho quân bẻm mép, lại dám khua môi uốn lưỡi ở trước mặt lão phu.
Liền tức nghiêm nghị quát :
- Bình nhi, song thân sở dĩ về sống đạm bạc tại đây chính là vì để giữ lời hứa bao đời của Nam Cung thế gia, không hề ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, vậy mà Soái Thiên Phàm lại nuôi dã tâm, mưu đồ dùng thủ đoạn tàn ác để khống chế võ lâm, rất đáng giết đi để trừ hại cho thiên hạ, Bình nhi còn do dự gì nữa?
Nam Cung Bình như vừa nghe được một hồi chuông cảnh tỉnh, lập tức thần trí phấn chấn, vội định thần nói :
- Lời dạy bảo của phụ thân, hài nhi đã rõ!
Vung kiếm trỏ vào Tiêu Mộng Viễn, gằn giọng nói :
- Cẩu tặc hãy mau nạp mạng đây!
Tiêu Mộng Viễn thần sắc vẫn không biến đổi, tươi cười nói :
- Rõ là không thấy quan tài chưa đổ lệ, công tử tưởng kẻ này không vào nhà thì chẳng thể gây nên cái chết cho lệnh tôn và lệnh đường ư?
Lúc này Nam Cung Bình đã căm hận đến cực độ, thật muốn nhào tới băm vằm Tiêu Mộng Viễn ra làm muôn mảnh, song nghĩ đến đối phương đã khiêu khích như vậy rất có thể là nhằm dẫn dụ mình rời khỏi cửa để cho kẻ khác thừa cơ xâm nhập hãm hại song thân, nên chàng không dám di động, bèn hoành kiếm quát :
- Cẩu tặc chớ buông lời lếu láo, ta chẳng tin ngươi có tài cán gì cả!
Tiêu Mộng Viễn cười hề hề thò tay vào lòng chậm rãi lấy ra một chiếc ly nhỏ bằng ngọc xanh trong suốt, với giọng u ám nói :
- Tính mạng của lệnh tôn và lệnh đường đã dính liền với chiếc ly này, công tử có muốn thử không?
Màn đêm nhập nhòa, Nam Cung Bình chú mắt nhìn vẫn không sao thấy được trong ly đã chứa những gì, khoảng cách giữa đôi bên đến những hai trượng, rất khó ra tay cướp đoạt hoặc đánh vỡ được chiếc ly ấy, bất giác càng nóng ruột, nghĩ mãi vẫn không sao tìm được lương sách...
Tiêu Mộng Viễn thấy Nam Cung Bình có chiều phân vân bối rối lại càng thêm đắc ý, cười âm trầm hỏi :
- Công tử đã quyết định xong chưa, kẻ này còn có việc phải lo liệu, không chờ lâu được nữa.
Nam Cung Bình nghe nói, đầu óc chợt vút qua một tia linh quang, sực nhớ đến đôi Hộ Hoa Linh do song thân đã tặng cho hôm trước, bèn lập tức thò tay vào lòng lấy hai chiếc chuông vàng nhỏ ra, một nắm trong lòng bàn tay, một chiếc vung tay ném ra...
“Leng keng keng!”
Tiếng chuông lảnh lót vạch không vang lên, một chiếc chuông vàng nhỏ bé mang theo một sợi xích vào nhanh nhẹ chớp bay về phía chiếc ly ngọc trong tay Tiêu Mộng Viễn.
Nào ngờ, tiếng chuông vừa vang lên, chợt nghe vợ chồng Nam Cung Thường Thứ ở trong nhà cùng cất lên tiếng rên đau đớn.
Nam Cung Bình kinh hãi, vội vàng tung chiếc chuông vàng trong lòng bàn tay ra móc chiếc chuông vang kia lại, giật nhanh về chộp lấy rồi quay phắt lại nhìn.
Dưới ánh đèn nhấp nhem, chỉ thấy song thân mặt mày xám ngắt, răng cắn chặt, toàn thân co giật ra chiều hết sức đau khổ.
Bên tai vang lên tiếng cười đắc ý của Tiêu Mộng Viễn nói :
- Thế nào? Đó là tại công tử tài khôn đã làm hại lệnh tôn và lệnh đường, chứ không thể trách kẻ này được.
Nam Cung Bình quay lại gằn giọng quát :
- Cẩu tặc, ngươi đã dùng thủ đoạn hèn gì hả? Nói mau!
Tiêu Mộng Viễn cười nham hiểm :
- Đó là do công tử gây ra, can hệ gì đến kẻ này!
Nam Cung Bình trợn trừng mắt, vung kiếm quát :
- Ngươi mà còn buông lời lếu láo nữa, ta sẽ băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh ngay.
Tiêu Mộng Viễn cười :
- Vốn là thuốc độc mà Soái tiên sinh đặc ban cho lệnh tôn và lệnh đường, độc tính tiềm phục trong cơ thể, khi nào kẻ này ném chiếc ly ngọc này xuống đất thì mới bộc phát bởi sự khích động của tiếng ngọc vỡ, bây giờ thì tiếng chuông của công tử lại còn hiệu nghiệm hơn cả chiếc ly ngọc, thật là tuyệt diệu hết sức.
Bỗng nghiêm mặt nói tiếp :
- Nếu công tử không muốn song thân phải chịu đau khổ, hãy ưng thuận giúp sức cho Soái tiên sinh, vẫn còn kịp, mong công tử suy nghĩ cho kỹ!
Nam Cung Bình tức điên người, mắt cơ hồ rỉ máu, lòng nóng như rực lửa, song chẳng thốt được nên lời...
Tiêu Mộng Viễn cười cười, chậm rãi thò tay vào lòng, lại lấy ra hai chiếc ly nhỏ màu cỡ giống nhau và nói :
- Lẽ ra phải ném đến chiếc ly thứ ba thì lệnh song thân mới táng mạng, giờ đã có công tử giúp sức, kẻ này chỉ cần tổn thất hai chiếc ly nữa là xong, nếu công tử ngờ vực, kẻ này thử ngay cho công tử xem.
Nói xong lập tức vung tay ném một chiếc ly ngọc xuống đất...
“Choang” một tiếng lảnh lót, lập tức vợ chồng Nam Cung Thường Thứ cùng hét lên thảm thiết, rồi thì cất tiếng rên rỉ và thở hào hển...
Nam Cung Bình ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy mẫu thân đã ngả vào lòng phụ thân, trong thất khiếu cha già cũng rỉ ra từng giọt máu bầm, mặt co rúm thảm thiết, bất giác tan lòng nát dạ, bèn quay phắt lại gào lên :
- Cẩu tặc, ta... ta... bằng...
Chưa dứt lời, chợt nghe phụ thân run giọng gầm lên :
- Câm ngay!
Nam Cung Bình quay lại khóc gào :
- Cha...
Nam Cung Thường Thứ môi co giật, thở hắt ra một hơi dài, cất giọng khản đặc :
- Bình nhi đã quên mất gia huấn của dòng họ ta rồi ư? Nếu... nếu ngươi mà khuất phục vì tính mạng của ta và mẫu thân ngươi, ngươi... ngươi... sẽ là con cháu vô tích sự của Nam Cung thế gia... tội nhân của võ lâm thiên hạ...
Nam Cung Bình lòng đau như cắt, lẽ nào chàng không hiểu lời lẽ của phụ thân là đại nghĩa vong thân, song chàng là phận con, có thể nào trở mắt nhìn cha mẹ chịu đau khổ và thậm chí vong mạng được chăng?
- Không! Không! Ta không thể nào làm như vậy...
Lòng chàng thầm đau khổ gào lên, cắn răng quay phắt lại, như điên loạn lao về phía Tiêu Mộng Viễn...
Song chân chàng vừa cất lên, Tiêu Mộng Viễn lập tức quát to :
- Đứng lại!
Nam Cung Bình thờ thẫn chừng bước, Tiêu Mộng Viễn giơ cao ly ngọc lên, cười gằn nói :
- Công tử mà nhích thêm bước nữa, chiếc ly này sẽ tức khắc vỡ nát, ưng thuận hay không chỉ đứng nguyên tại chỗ trả lời.
Nam Cung Bình nghiến răng ken két, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt.
Hồi lâu, bỗng buông tiếng thở dài, lập tức nói :
- Thôi được, ta...
Chợt lại nghe phụ thân khản giọng quát :
- Bình nhi!
Nam Cung Bình thờ thẫn quay lại, bất giác giật nẩy mình, chỉ thấy phụ thân run run giơ tay lên, dợm vỗ xuống sọ não mẫu thân, chàng hốt hoảng ré lên :
- Cha...
Nam Cung Thường Thứ trừng mắt giận dữ nói :
- Ngươi đã quyết định khuất phục rồi hả?
Nam Cung Bình khóc mếu máo :
- Cha! Ngoài vậy ra, hài nhi còn cách nào hơn nữa?
Nam Cung Thường Thứ cười chua xót :
- Thôi cũng được, cha thật không thể nào nhìn thấy một đứa con vô tích sự như vậy, đành đi trước mẫu thân ngươi một bước vậy!
Nam Cung Bình khóc thét lên quỳ sụp xuống đất rống lên :
- Không! Không! Cha không được làm vậy...
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng :
- Vậy thì hãy vâng lời phụ thân, giết ngay tên họ Tiêu kia đi, sau đó triệu tập toàn thể võ lâm, diệt trừ tên ác tặc Soái Thiên Phàm.
Nam Cung Bình bỗng kiên quyết :
- Được! Con xin vâng lời cha, thề quyết báo mối thù này!
Liền đứng bật dậy, tung mình lên không xoay một vòng, chĩa kiếm lao thẳng vào Tiêu Mộng Viễn, gằn giọng quát :
- Cẩu tặc nạp mạng đây!
Tiêu Mộng Viễn thấy chàng quá ư hung hãn, bất giác kinh hoàng thất sắc, vội lướt người ra sau hơn trượng, buông tiếng cười gằn, vung tay ném chiếc ly thứ nhì...
Ngay khi chiếc ly vừa thoát khỏi tay, thốt nhiên một bóng người từ ngoài phóng vào nhanh như chớp, đưa tay đón lấy chiếc ly ngọc, đồng thời trở tay vỗ ra, Tiêu Mộng Viễn lập tức cảm thấy bên hông đau nhói, toàn thân mềm nhũn, ngã bật ra bất động.
Nam Cung Bình mừng rỡ, vội trầm chân khí chững người lại, chân vừa chạm đất liền đưa mắt nhìn, bất giác sửng sốt kêu lên :
- Thì ra là lão nhân gia!
Người kia cũng chững người lại, thì ra chính là “Thần Hành Tiên Ảnh Đồng Quyền Thiết Chưởng” Lỗ Thiên Tiên, một trong Phong Trần tam hữu danh chấn giang hồ khi xưa.
Lỗ Thiên Tiên áy náy nhìn Nam Cung Bình nói :
- Ngu thúc đến muộn một bước để khiến hiền điệt phải một phen kinh hoảng!
Nam Cung Bình nghe nói, niềm xót xa liền bừng dậy, nghẹn ngào nói :
- Gia phụ và gia mẫu e rằng...
Lỗ Thiên Tiên xua tay ngắt lời :
- Hiền điệt đừng lo, việc ấy ngu thúc xin bảo đảm...
Ngay khi ấy bỗng lại có một bóng người phi thân vào, Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, thấy đó là một lão nhân mập lùn ăn vận theo lối lang y giang hồ.
Lão nhân mập lùn chẳng nói chẳng nói rằng, chỉ lạnh lùng gật đầu chào.
Lỗ Thiên Tiên quay sang Nam Cung Bình nói :
- Hiền điệt hãy mau đến bái kiến Thôi đại hiệp, vị này chính là “Đoạt Mệnh Lang Trung” Thôi Minh Ngôi danh lừng thiên hạ!
Nam Cung Bình từ lâu nghe nói “Đoạt Mệnh Lang Trung” Thôi Minh Ngôi y thuật thần thông, bèn mừng rỡ vội tiến lên cung kính thi lễ và nói :
- Vãn bối Nam Cung Bình bái kiến lão tiền bối.
Thôi Minh Ngôi khoát tay, lạnh lùng gật đầu đáp lại, vẫn ngậm miệng làm thinh.
Nam Cung Bình rất hiểu tính nết của các bậc kỳ nhân phong trần đa số đều vậy, bèn quay sang Lỗ Thiên Tiên nói :
- Sao thúc thúc đến đúng lúc vậy, nhưng...
Lỗ Thiên Tiên xua tay ngắt lời :
- Việc dông dài lắm, hãy xem song thân hiền điệt trước rồi hẳn kể!
Cúi xuống xách Tiêu Mộng Viễn lên, cùng Thôi Minh Ngôi đi vào nhà.
Lúc này Nam Cung Thường Thứ đã hơi thở thoi thóp ngã nằm trên phản, Nam Cung Bình thấy vậy liền kinh hãi thất sắc, nước mắt lo âu lại chảy dài.
Lỗ Thiên Tiên bỏ Tiêu Mộng Viễn xuống, quay sang Thôi Minh Ngôi nghiêm nghị nói :
- Thôi huynh, xin hãy thi thố diệu thủ!
Thôi Minh Ngôi liền tiến tới thăm mạch cho Nam Cung Thường Thứ, đoạn lạnh lùng nói :
- Không hề gì!
Bèn từ trong lòng lấy ra một bọc vải, tìm ra một cái lọ nhỏ màu đen, mở nắp trút ra ba viên thuốc màu đen, chia nhau nhét vào miệng hai vợ chồng Nam Cung Thường Thứ rồi nói :
- Nửa giờ sau chất độc trong cơ thể hai người sẽ tiêu giải, sau đó chữa thương nữa là xong.
Nói xong lập tức bước sang bên ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Bình bán tín bán nghi, song lại không dám lên tiếng hỏi, đành nhìn Lỗ Thiên Tiên, vừa định mở miệng, Lỗ Thiên Tiên đã tranh trước thấp giọng nói :
- Hiền điệt hãy yên tâm, ngu thúc khi được tin báo của Vạn Đạt, biết song thân hiền điệt ngộ hại, phải tốn biết bao công sức mới mời được Thôi đại hiệp đến đây tương trợ, nếu không bận thu dọn mấy tên nhãi ranh ở ngoài trang thì đã sớm có mặt rồi... Hiền điệt chẳng phải đã đến Chư Thần điện ư? Sao lại trở về Trung Nguyên thế này?
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, bèn lược thuật lại mọi sự diễn biến trong thời gian một năm qua.
Lỗ Thiên Tiên nghe xong, gật gù thở dài nói :
- Thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà lại xảy ra nhiều sự cố như vậy, chờ khi chữa lành xong thương thế cho song thân hiền điệt, chúng ta phải bàn kỹ biện pháp...
Bỗng nghe hai vợ chồng Nam Cung Thường Thứ bật tiếng rên dài, rồi thì hồi tỉnh, mở bừng mắt, Nam Cung Bình mừng rỡ, vội nhào tới cất tiếng gọi :
- Cha! Mẹ...
Nam Cung Thường Thứ nhác thấy Lỗ Thiên Tiên, liền khoát tay ngăn cản Nam Cung Bình, nhìn Lỗ Thiên Tiên cười nói :
- Hiền đệ đã vất vả quá!
Lỗ Thiên Tiên cười :
- Đâu phải công lao của tiểu đệ!
Đoạn đưa tay chỉ Thôi Minh Ngôi nói tiếp :
- May nhờ công sức của Thôi huynh đây, đại ca và tam muội mới được phùng hưng hoa cát đấy!
Nam Cung Thường Thứ đưa mắt nhìn Thôi Minh Ngôi, chợt hiểu vội ôm quyền thi lễ nói :
- Ngu phu phụ có tài đức gì mà dám phiền đến quý thủ của Thôi đại hiệp...
Thôi Minh Ngôi vội đứng lên xua tay nói :
- Khoan vội cảm tạ tại hạ, việc còn chưa xong kia mà! Để tại hạ chữa thương cho Nam Cung huynh trước, rồi lát nữa Nam Cung huynh hãy chữa trị cho lệnh phu nhân!
Nam Cung Thường Thứ cảm tạ luôn miệng, Thôi Minh Ngôi lại từ trong bọc lấy ra một cái lọ trắng, trút một ít bột trắng lên hai lòng bàn tay, đoạn thò tay vào trong áo Nam Cung Thường Thứ chia ra xoa lên hai huyệt đạo Đan Điền và Mệnh Môn, vận tụ tam muội chân hỏa của bản thân làm tan thuốc bột dồn vào cơ thể Nam Cung Thường Thứ. Chừng sau một tuần trà, chỉ nghe Nam Cung Thường Thứ thở hắt ra một hơi dài, mồ hôi nóng ướt đẫm toàn thân.
Thôi Minh Ngôi rụt hai tay về, dặn Nam Cung Thường Thứ điều tức một hồi, sau đó trút thuốc bột vào hai lòng bàn tay ông, đoạn giải thích cách thức, Nam Cung Thường Thứ y lời làm theo, chữa thương cho vợ xong, hai người cùng bước xuống phản trịnh trọng tạ ơn Thôi Minh Ngôi.
Thôi Minh Ngôi chỉ khẽ gật đầu đáp lại, đoạn lại tự mình ngồi xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Lỗ Thiên Tiên giờ mới bái kiến vợ chồng Nam Cung Thường Thứ, đoạn hậm hực nói :
- Thật không ngờ tên Soái Thiên Phàm lại ác độc đến thế, chúng ta phải tìm cách diệt trừ hắn mới được.
Nam Cung Thường Thứ buông tiếng thở dài :
- Lẽ ra kể từ khi tiễn biệt Bình nhi, ngu huynh đã hoàn toàn nguội hùng tâm, cùng tam muội ẩn cư tại đây định sống yên ổn trong những ngày còn lại, ai ngờ tình thế nay bắt buộc phải tái xuất giang hồ để quyết một phen thắng bại với tên gian hùng kia!
Ngưng giây lát lại nói tiếp :
- Hiền đệ mới vừa từ chốn giang hồ đến đây, có biết gì về động tĩnh của Soái Thiên Phàm không?
Lỗ Thiên Tiên trầm ngâm :
- Tiểu đệ chỉ biết hắn đã lợi dụng dược vật và thủ đoạn đê tiện lôi kéo được những người trong bảy đại môn phái, định sẽ tổ chức một đại hội bầu cử Minh chủ võ lâm, còn về thời gian và địa điểm thì tiểu đệ không biết. Lúc đại ca giáp mặt với Soái Thiên Phàm, có nhận thấy được chút manh mối gì không?
Nam Cung Thường Thứ lắc đầu, bỗng sực nhớ ra, đưa mắt nhìn Tiêu Mộng Viễn đang nằm cuộn tròn dưới đất, cười nói :
- Tên này tự xưng là cánh tay phải trái của Soái Thiên Phàm, sao ta không khai thác từ hắn!
Lỗ Thiên Tiên cũng cười nói :
- Tiểu đệ cũng có ý như đại ca.
Đoạn cúi xuống vỗ vào mạn sườn giải huyệt cho Tiêu Mộng Viễn, cười ha hả nói :
- Các hạ muốn sống hay muốn chết, xin hãy cho biết?
Tiêu Mộng Viễn chỏi tay xuống đất đứng lên, ngầm thử vận chân lực, nào ngờ toàn thân rời rã, đầu gối bỗng nhũn ra, lại ngã ngồi xuống đất, hiểu ngay không còn hy vọng chống cự nữa, lòng vô cùng căm tức, song ngoài mặt vẫn tươi cười nói :
- Muốn chết thì sao? Muốn sống thì sao?
Lỗ Thiên Tiên cười :
- Hãy tạm gác qua muốn chết ra sao, nếu các hạ muốn sống thì phải trả lời mấy câu hỏi để làm điều kiện trao đổi.
Tiêu Mộng Viễn cười khảy :
- Nếu muốn moi được một chữ từ miệng kẻ này, trừ phi các hạ đầu nhập dưới tướng Soái tiên sinh.
Lỗ Thiên Tiên lạnh lùng :
- Vậy là các hạ không muốn sống nữa, nhưng mà chết thì cũng chẳng thoải mái gì đâu!
Tiêu Mộng Viễn mỉm cười :
- Đã lọt vào tay người, kẻ này đâu dám ao ước xa vời!
Lỗ Thiên Tiên cười phá lên :
- Khá lắm, vậy thì xin mời các hạ nếm thử thủ pháp “Súc mạch phân tâm tỏa bách huyệt” xem sao!
Tiêu Mộng Viễn vừa nghe nói đến thủ pháp “Súc mạch phân tâm tỏa bách huyệt” liền tái mặt, hé miệng toan nói thì Lỗ Thiên Tiên đã vung hai tay liên hồi, y lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã nằm xuống đất.
Nam Cung phu nhân lừ mắt nhìn Lỗ Thiên Tiên và nói :
- Nhị ca đã quên lời thề năm xưa rồi ư?
Lỗ Thiên Tiên nghiêm mặt :
- Người này tuy chưa phải là hạng thập ác bất xá, song ngoài vậy ra chẳng còn cách nào hơn, tam muội đâu thể đem lời thề năm xưa ra quở trách ngu huynh được.
Nam Cung phu nhân đành quay đi ngoắc Nam Cung Bình đến gần, ôm lấy chàng và nói :
- Bình nhi, để mẹ ngắm con xem nào, đừng nhìn người kia!
Ngay khi ấy Tiêu Mộng Viễn đã phát ra tiếng rên ghê rợn, toàn thân y run lẩy bẩy, máu bầm từ trong thất khiếu chảy ra, mặt co rúm méo xệch, trông hết sức rùng rợn.
Sau cùng, ánh mắt ngập vẻ căm hờn của y dần trở nên van vỉ.
Lỗ Thiên Tiên cười hài lòng, hai chân liên hoàn phóng ra, nhanh như chớp đá vào bảy mươi hai nơi đại huyệt lớn nhỏ khắp châu thân Tiêu Mộng Viễn, sau đó xách y lên lạnh lùng nói :
- Thời gian không có nhiều, giờ ngươi hãy trả lời câu hỏi thứ nhất, Soái Thiên Phàm dự định sẽ triệu khai đại hội võ lâm tại đâu?
Tiêu Mộng Viễn thở hắt ra một hơi dài, mắt chơm chớp, khản giọng nói :
- Chỉ Giao...
Đột nhiên rú lên thảm thiết, phún ra một vòi máu tươi, người bật ngửa ra sau, lập tức cứng đờ bất động.
Lỗ Thiên Tiên lẹ làng phóng tới, đưa tay sờ mũi Tiêu Mộng Viễn, đoạn giậm chân thở dài :
- Tên Soái Thiên Phàm thủ đoạn tàn độc thật!
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Nếu không tàn độc thì hắn đâu vọng tưởng độc bá võ lâm thiên hạ, giờ thì manh mối đã đứt, hiền đệ còn cách hay nào khác nữa không?
Lỗ Thiên Tiên gãi đầu ngẫm nghĩ, lặng thinh không đáp.
Nam Cung Bình sực nghĩ ra, buột miệng kêu lên :
- Hay là Chỉ Giao sơn trang của sư phụ lão nhân gia?
Lỗ Thiên Tiên mắt rực lên :
- Đúng rồi! Bất Tử Thần Long tuy đã chết, song môn hạ và tấm chiêu bài Chỉ Giao sơn trang cũng còn có tác dụng làm khiếp đởm võ lâm, dĩ nhiên Soái Thiên Phàm phải chọn lấy nơi ấy để mà hành sự!
Nam Cung Thường Thứ gật gù :
- Hiền đệ nhận xét rất đúng, như vậy thì hắn sẽ có thể thu được hai kết quả chấn khiếp võ lâm và tiêu diệt dư uy của Thần Long Môn.
Nam Cung Bình nóng ruột :
- Không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay được chăng?
Lỗ Thiên Tiên thoáng ngẫm nghĩ, mắt bỗng ánh lên một tia linh quang, nhìn Nam Cung Thường Thứ, đoạn quay sang Nam Cung Bình nói :
- Hiền điệt hãy đi trước, ngu thúc và lệnh song thân còn có sự xếp đặt khác nữa, không thể đi cùng hiền điệt được.
Nam Cung Bình thoáng ngạc nhiên, vừa định lên tiếng, Nam Cung Thường Thứ đã mỉm cười nói :
- Bình nhi hãy vâng lời nhị thúc đi trước đi thôi!
Lỗ Thiên Tiên từ trong lòng lấy ra một chiếc túi nhỏ trao cho Nam Cung Bình và nói :
- Đây là linh đơn của Thôi đại hiệp, chuyên hóa giải thuốc mê độc môn của Soái Thiên Phàm, khi nào gặp người bị thuốc mê của Soái Thiên Phàm khống chế tâm thần, hiền điệt hãy tìm mọi cơ hội dùng chân hỏa bản thân làm tan linh đơn này đưa vào cơ thể đối phương, chất độc sẽ lập tức hóa giải ngay!
Nam Cung Bình mừng rỡ đón lấy cất kỹ, quyến luyến bái biệt song thân, giở khinh công tiến về phía Chỉ Giao sơn trang.
* * * * *
Trăng tối, gió lộng, màn đêm u ám!
Chỉ Giao sơn trang danh lừng thiên hạ lúc này vô cùng tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn yếu ớt hắt ra từ trong một gian đại sảnh nằm giữa sơn trang.
Nơi giữa đại sảnh, ba cỗ quan tài đặt song song nhau, bên trong là thi thể của “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi, “Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu” Tư Mã Trung Thiên và “Chư Thần điện chủ” Nam Cung Vĩnh Lạc.
“Thiết Hán” Long Phi, Cổ Y Hồng và Thạch Trầm ngồi hai bên một chiếc bàn dài ngay trước mặt ba cỗ quan tài.
Lúc trước, sau khi chia tay Nhâm Phong Bình, Thạch Trầm âm thầm cứu Long Phi và Cổ Y Hồng ra từ tay Nhâm Phong Bình, rồi cả ba hộ tống thi thể của sư phụ và hai vị tiền bối về đây.
Ba vị đệ tử này của Bất Tử Thần Long thảy đều ra vẻ thờ thẫn, cùng lẳng lặng nhìn nhau...
Sau cùng, Long Phi buông tiếng thở dài rồi nói :
- Chúng ta phải làm sao đây?
Giọng nói thật xa vời và đầy vẻ tuyệt vọng, Cổ Y Hồng và Thạch Trầm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tựa hồ cũng cùng hỏi lẫn nhau :
- Chúng ta phải làm sao đây?
Long Phi ngước nhìn ra ngoài trời, chầm chậm rút trường kiếm ra, không ngớt cọ mài lên bàn, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài trĩu nặng.
“Bình” một tiếng, Thạch Trầm bỗng vỗ mạnh bàn, cắn răng nói :
- Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, vô luận thế nào thì cũng phải giữ cho Chỉ Giao sơn trang bị hủy diệt một cách oanh liệt, không thể để cho im lìm biến mất trong chốn võ lâm được.
Cổ Y Hồng buồn bã :
- Tam ca hào khí ngút trời, đó chính là bản sắc của Chỉ Giao sơn trang, nhưng bằng vào ba chúng ta đây, e rất khó đạt được nguyện vọng oanh liệt ấy!
Thạch Trầm buông tiếng thở dài, hào khí vạn trượng bỗng chốc đổ sụp, chầm chậm cúi đầu nói :
- Không quyết liều mạng thì biết làm sao hơn? Trừ phi... trừ phi...
Long Phi thở dài não nuột :
- Phải chi có mặt ngũ đệ thì...
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng dõng dạc nói :
- Đại ca, tam ca, tứ tỷ, tiểu đệ đã có mặt!
Liền thì một bóng người phóng vút vào.
Ba người vừa nghe tiếng, lập tức mừng rỡ cùng đứng bật dậy, đồng thanh nói :
- Ngũ đệ đã đến rồi!
Người ấy chính là Nam Cung Bình, chàng vừa vào đến đại sảnh nhác thấy ba cỗ quan tài, thần sắc lập tức biến đổi, kinh ngạc hướng ánh mắt về phía Long Phi.
Long Phi vội giải thích :
- Đó là linh cữu của sư phụ cùng với Tư Mã thúc phụ và lệnh bá phụ, chính do tam đệ đã áp vận về đây!
Nam Cung Bình nghe nói mới nhẹ người, lần lượt thi lễ với các vị sư huynh tỷ, đoạn nói :
- Tiểu đệ nghe nói Soái Thiên Phàm sẽ có hành vi bất lợi với Chỉ Giao sơn trang, nên đã đang đêm đến đây, chẳng hay đại ca đã nhận được cảnh tín chưa?
Long Phi quét mắt nhìn lên bàn, đoạn với giọng nặng nề nói :
- Sao lại chưa?
Nam Cung Bình nhìn xuống bàn, thấy trên đó có một tấm thiếp màu đen, vội tiến tới cầm lên mở ra xem, bất giác tức giận nói :
- Quân chuột nhắt lại dám ngông cuồng đến thế, chả lẽ khinh Chỉ Giao sơn trang này không người hay sao?
Đoạn quay sang Long Phi nói tiếp :
- Đại ca đã có sự chuẩn bị rồi phải không?
Long Phi nặng nề lắc đầu :
- Đang mong hiền đệ trở về hầu bàn thảo tìm ra một phương sách vẹn toàn.
Nam Cung Bình nghiêm giọng :
- Theo nhận xét của tiểu đệ, nếu bằng vào thực lực thì chúng ta không phải là đối thủ của Soái Thiên Phàm, song ngược lại, sở dĩ thế lực của Soát Thiên Phàm đã phát triển rộng đến mức này chẳng qua là dựa vào thuốc mê và thủ đoạn đê hèn hạ mà thôi.
Nếu như chúng ta cứu tỉnh những người bị thuốc mê khống chế và vạch trần dã tâm lang sói của hắn, tạo thành một cục diện chống đối lại hắn, vậy thì chúng ta sẽ chẳng khó giành được thắng lợi.
Long Phi mừng rỡ :
- Vậy là hiền đệ hẳn đã nắm chắc phần thắng rồi?
- Cho đến lúc này tiểu đệ cũng chỉ biết được chút manh mối mà thôi, mọi sự còn phải tùy cơ ứng biến, chỉ mong người của bảy đại môn phái sẽ quay ngược mũi giáo thì thật may mắn lớn cho chúng ta.
Nam Cung Bình ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Còn các vị huynh đệ trong trang ta đâu? Đại ca đã sắp xếp xong chưa?
- Tất cả đã sắp xếp xong theo sự bố trí của sư phụ khi xưa rồi.
Long Phi vừa dứt lời bỗng nghe tiếng trống canh vọng lại. Bấy giờ đã là giờ Tý.
Ngay khi ấy bỗng có tiếng nhạc khí vang lên, từ từ tiến gần cửa trang...
Nam Cung Bình cười khảy :
- Tên ác tặc ấy phô trương quá nhỉ! Chúng ta tạm hãy để mặc chúng, dặn các vị huynh đệ mở cửa cho chúng vào rồi hẳn tính.
Thế là bốn người cùng ngồi hai bên chiếc bàn dài, chú mắt nhìn ra ngoài cửa trang.
Lúc này đệ tử trong trang đã mở toang cửa cổng, dưới màn đêm nhớp nhòa, chỉ thấy ba mươi mấy gã đại hán áo vàng tay cầm đèn lồng đi thành hai hàng dọc, từ từ tiến vào. Dẫn đầu là tám đồng tử áo gấm thổi tấu nhạc khí, theo sau là một đám người y trang kỳ dị, cuối cùng là hai đồng tử cầm cung đăng đi kèm đẩy một chiếc kiệu nhỏ màn gấm, xung quanh được bảo vệ bởi mấy mươi đại hán áo đen.
Nhóm đại hán áo vàng tay xách đèn lồng đi thẳng đến quảng trường trước đại sảnh, tự động chia ra đứng yên hai bên. Tám đồng tử cùng ngưng tấu nhạc khí, chia ra đứng phía trước bọn đại hán áo vàng, đám người y trang kỳ dị cũng chia thành hai hàng đứng buông thõng hai tay cung kính.
Bọn người ấy Nam Cung Bình gần như biết gần nửa số, đó là Nhâm Phong Bình, Nhậm Cuồng Phong, Tần Loạn Vũ, Toàn Phong Truy Hồn Tử Kiếm, Dân Sơn nhị hữu, Cổ Hồng, Phá Vân Thủ, cùng với Bàng Liệt, hậu nhân của Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao.
Điều khiến Nam Cung Bình bàng hoàng sửng sốt là trong số ấy có cả Diệp Mạn Thanh, Địch Dương, Y Lộ và Quách Ngọc Hà. Những người thân quen ấy đã bị đánh mất lý trí, cam chịu bị người khống chế, nếu thuốc giải của “Đoạt Mệnh Lang Trung” Thôi Minh Ngôi mà mất linh nghiệm thì hậu quả thật là khủng khiếp.
Nam Cung Bình đang bồn chồn lo lắng, hai đồng tử cầm cung đăng đã đẩy chiếc kiệu lăn đến trước bậc thềm, dừng lại đồng thanh hô :
- Soái tiên sinh giá lâm!
Long Phi lạnh lùng :
- Xin mời!
Hai đồng tử áo gấm cùng cuốn rèm kiệu lên, một văn sĩ trung niên vóc người mảnh khảnh, mày thanh mục tú chậm rãi bước xuống.
Nhóm Nam Cung Bình đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên gian hùng đã làm điêu đứng võ lâm Trung Nguyên lại còn trẻ đến thế, và dáng vẻ cũng chẳng giống một nhân vật lừng lẫy giang hồ.
Soái Thiên Phàm đứng trước cửa sảnh dõng dạc nói :
- Bổn tọa nghe nói linh cữu của Long đại hiệp đã được đưa về đây, định cúng tế trước rồi hẳn bàn đến việc chính, môn hạ Chỉ Giao ý như thế nào?
Long Phi ngồi ngay ngắn trầm giọng :
- Gia tiên sư không hề quen biết với tiên sinh, không dám bái lĩnh.
Soái Thiên Phàm nghiêm mặt :
- Các hạ nói sai rồi. Bất Tử Thần Long uy chấn thiên hạ, ai chẳng khâm ngưỡng, bổn tọa cũng đâu ngoại lệ.
Đoạn quay sang hai đồng tử áo gấm nói :
- Hãy mau mang tế phẩm vào bày ra!
Hai đồng tử áo gấm khom mình vâng mạng, từ sau chiếc kiệu lăn lấy ra nhang nến và hoa quả tươi, cung kính đi vào đại sảnh.
Long Phi trừng mắt, vừa định quát ngăn, Nam Cung Bình đã thấp giọng nói :
- Y đã thủ lễ thì ta cũng nên độ lượng một chút, đừng để người ngoài bảo Chỉ Giao sơn trang hẹp hòi nhỏ mọn.
Trong khi ấy thì hai gã đồng tử đã đi đến trước bàn, bày mọi vật lên, thắp nhanh nến rồi khom mình lui ra.
Soái Thiên Phàm khoát tay ra lệnh tám đồng tử áo gấm trổi nhạc tang lên, sau đó suất lĩnh những người đi theo đứng trước sảnh đường, chắp tay xá ba xá.
Long Phi bốn người đành phải đứng lên đáp lễ.
Soái Thiên Phàm hành lễ xong, lại khoát tay trầm giọng nói :
- Bày chỗ ngồi!
Mười sáu người trong số nhóm đại hán áo đen liền tiến ra, bưng theo bàn ghế, trong thoáng chốc đã bày xong tám bộ chỗ ngồi.
Soái Thiên Phàm chờ bày xong chỗ ngồi, khoát tay ra lệnh đẩy chiếc kiệu lăn ra.
Nhâm Phong Bình dẫn một bọn tay chân khom mình đồng thanh nói :
- Xin mời tiên sinh thượng tọa!
Soái Thiên Phàm không hề đáp lễ, ngang nhiên ngồi vào chiếc ghế chính giữa, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu.
Nhâm Phong Bình lại dõng dạc nói :
- Xin mời đại diện của bảy đại môn phái thượng tọa!
Vừa dứt tiếng liền thấy từ trong đám đông chậm bước tiến ra một vị lão tăng, bốn đạo sĩ và hai lão nhân, tuần tự ngồi vào bảy chiếc ghế khác.
Nhóm Nam Cung Bình tuy không biết những người ấy có phải Chưởng môn nhân bảy đại môn phái hay không, song thấy người nào mắt cũng sáng quắc, bước chân trầm vững, thần định khí túc, hiển nhiên là nhân vật trọng yếu của bảy đại môn phái.
Bốn đại đệ tử của Chỉ Giao sơn trang cùng đưa mắt nhìn nhau, lòng đều thầm nhủ :
- “Phen này thì rất khó ứng phó.”
Nam Cung Bình cũng hết sức nôn nóng thầm nhủ :
- “Phụ thân và những người kia đâu, sao vẫn chưa thấy có mặt, chả lẽ đã xảy ra biến cố gì ư?”
Bỗng nghe Soái Thiên Phàm cao giọng nói :
- Bất Tử Thần Long đã chết, kể từ nay Chỉ Giao sơn trang sẽ phải xóa tên trong chốn võ lâm, các vị có ý kiến gì chăng?
Những người của bảy đại môn phái liền cùng gật đầu nói :
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Soái Thiên Phàm cười đắc ý :
- Môn hạ Chỉ Giao có gì để nói chăng?
Long Phi trợn mắt quát :
- Cho dù Chỉ Giao sơn trang bị tiêu tan thì Soái Thiên Phàm ngươi cũng đừng hòng độc bá võ lâm.
Đoạn quét mắt sắc lạnh nhìn những người của bảy đại môn phái, gằn giọng nói tiếp :
- Chả lẽ các vị đã quên hết chính nghĩa võ lâm rồi ư?
Lão tăng nọ đáp :
- Thí chủ nói sai rồi, Chỉ Giao sơn trang xưng hùng trong chốn võ lâm đã lâu, hiện nay đã suy yếu, đúng lẽ là phải nhường cho người tài đức thay thế. Chúng tôi thừa lệnh của Chưởng môn nhân, đến để đề cử Soái tiên sinh làm Minh chủ võ lâm, mong các vị thí chủ hãy hiểu cho đại thế, chớ nên chấp mê bất ngộ!
Long Phi nghe nói giận tái mặt, bộ râu quai nón rung động, vỗ bàn thét lớn :
- Láo! Ta xem bảy đại môn phái các người còn mặt mũi nào mà đứng chân trong chốn võ lâm nữa! Môn hạ Chỉ Giao đâu, hiện thân ra giết giặc mau!
Lập tức tiếng la hét vang rền bốn phía, hơn trăm ngọn đèn sáng rực vạch màn đêm chiếu vào quảng trường.
Soái Thiên Phàm buông tiếng cười khảy, ung dung cười nói :
- Mai phục tầm thường ấy bổn tọa đã biết trước rồi, chỉ cần một cái giơ tay là hơn trăm đệ tử của các hạ sẽ lập tức trở thành dã quỷ ngay!
Y vừa dứt lời bỗng nghe một tiếng cười lạnh lùng vang lên từ trong ánh đèn, liền thì có người cất giọng nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Ở đây đang có sẵn mấy mươi cô hồn dã quỷ, xem các hạ có thể biến hóa được bọn này nữa hay không?
Nam Cung Bình liền nhận ra đó là giọng nói của “Cùng Hồn” Y Phong, thủ lĩnh của U Linh Quần Cái, liền hết sức mừng rỡ.
Soát Thiên Phàm cười khảy :
- Hay lắm! Bổn tọa biết chắc chư vị cũng sẽ kéo đến!
Đoạn quay sang những người của bảy đại môn phái, khẽ gật đầu ra hiệu.
Lão tăng Thiếu Lâm liền chấp tay nói :
- Đệ tử của bảy đại môn phái đã vây chặt sơn trang này rồi, sẵn sàng chờ lệnh tiên sinh!
Nam Cung Bình kinh hãi nhủ thầm :
- “Đệ tử của bảy đại môn phái ít ra cũng vài trăm người, nếu quả thật đã tập trung tại đây thì dù có U Linh Quần Cái giúp sức cũng khó thể giành được thắng lợi”.
Xem ra cuộc huyết chiến không cân sức này khó thể tránh khỏi. Nam Cung Bình vừa toan tính, vừa nháy mắt ra hiệu với các vị sư huynh tỷ sẵn sàng chiến đấu.
Soái Thiên Phàm bỗng đanh giọng quát :
- Giết!
Một tăng bốn đạo và hai tục của bảy đại môn phái lập tức đứng lên, mỗi người từ trong lòng lấy ra tín hỏa kỳ hoa của bổn môn, nhất tề vung tay ném lên không trung.
“Vèo vèo...!”
Tiếng hỏa dược cháy vang lên, bảy chòm lửa màu sắc khác nhau vọt thẳng lên không rồi lùng bùng nổ tung, rực sáng cả bầu trời.
Nhóm Nam Cung Bình đứng phắt dậy, cùng phi thân ra ngoài sảnh, “choang choang”, mỗi người đã tuốt khí giới cầm tay...
Hằng trăm luồng ánh đèn chao động, tiếng nổ lốp bốp vang lên liên hồi trong bóng tối...
Nhâm Phong Bình lập tức biến sắc mặt, vội phóng đến sau lưng Soái Thiên Phàm, thấp giọng nói :
- Ở đây có mai phục “Chư Cát Thần Nổ”!
Soái Thiên Phàm nhếch môi cười vừa lắc đầu thì bảy chòm lửa sáng trên không đã đồng loạt tắt ngóm.
Lão tăng Thiếu Lâm dõng dạc tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Nhâm thí chủ yên tâm, “Chư Cát Thần Nổ” chẳng gì đáng kể cả, khi tín hỏa vừa tắt, sơn trang này sẽ tức khắc trở nên quỷ thành ngay!
Vừa dứt lời, bỗng thấy bảy luồng sáng đen bay tới nhanh như chớp “phập phập” liên hồi, cùng chia ra cắm trên bàn trước mặt người của bảy đại môn phái.
Nhâm Phong Bình đưa mắt nhìn, thì ra đó là bảy lưỡi trủy thủ (dao găm) bằng vàng đen, trên cán có khắc một cái đầu ma quỷ rất ghê rợn và sinh động.
Nhâm Phong Bình bất giác thất thanh kêu lên :
- Quỷ Đầu Ma Lệnh!
Người của bảy đại môn phái cùng đưa tay rút ngọn trủy thủ lên, chú mắt nhìn, lập tức tái mặt cùng đưa mắt nhìn nhau, bỗng cùng quay sang Soái Thiên Phàm thi lễ nói :
- Tệ phái đã xảy ra biến cố lớn, xin tha cho không thể tham dự đại hội, tạm biệt!
Vừa dứt lời, chẳng chờ Soái Thiên Phàm lên tiếng, đã cùng thi triển khinh công tung vọt lên không, lại đồng thanh nói :
- Môn hạ Chỉ Giao, hẹn ngày gặp lại!
Tiếng nói vừa tan thì bảy bóng người đã biến mất trong bóng tối, khinh công thật là thần tốc.
Soái Thiên Phàm không ngờ sự thể lại chuyển biến đột ngột như vậy, vừa định thần lại thì người của bảy đại môn phái đã đi xa rồi, y tức tốc buông tiếng cười gằn, mặt bừng sát khí...
Nhóm Nam Cung Bình tuy không hiểu nguyên thủy, song đâu chịu để lỡ mất cơ hội, lập tức đồng thanh quát :
- Các vị bằng hữu huynh đệ hãy mau động thủ!
Thốt nhiên, ngoài cửa trang vang lên một tràng quát lớn :
- Phong Trần tam hữu giá lâm!
Nam Cung Bình mừng rỡ song lập tức thắc mắc thầm nhủ :
- “Lạ thật, phụ mẫu thân sao lại do người của Soái Thiên Phàm truyền tin nhỉ?”
Sát cơ trên mặt Soái Thiên Phàm lúc này đã tan biến, quay sang Nhâm Phong Bình nháy mắt ra hiệu, đoạn cao giọng nói :
- Hãy mau mời vào, bổn tọa kính chờ đã lâu!
Nhâm Phong Bình lập tức phi thân đi, chớp nhoáng đã biến mất vào trong đám đông, liền sau đó đã thấy vợ chồng Nam Cung Thường Thứ cùng với Lỗ Thiên Tiên sóng vai nhau đủng đỉnh đi vào quảng trường.
Soái Thiên Phàm đứng lên thi lễ và nói :
- Hiệp giá ba vị sao giờ mới đến, còn Tiêu Mộng Viễn đâu?
Nam Cung Thường Thứ thoáng ôm quyền :
- Ngu phu phụ vì hẹn với nhị đệ nên mới đến muộn, xin tiên sinh đừng trách.
Còn Tiêu đại hiệu có bảo là sẽ chờ tiên sinh ở một nơi khác nên không đi cùng.
Soái Thiên Phàm mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, liền tức mỉm cười mời ba người ngồi.
Nam Cung Thường Thứ sau khi yên vị lại cất tiếng nói :
- Đại hội hôm nay phát triển thế nào? Ngu phu phụ và nhị đệ có phải ra sức không?
Soái Thiên Phàm nghiêm mặt :
- Lẽ ra thì không phải làm phiền đến ba vị, song vì người của bảy đại môn phái đã lâm trận thoái lui, nên khiến lệnh công tử cùng với môn hạ Chỉ Giao càng thêm gây trở ngại cho đại cuộc, bổn tọa vì vị nể ba vị nên không muốn động đến can qua, chẳng hay ba vị có thể...
Đoạn buông hai tiếng đằng hắng rồi nín lặng.
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Chút việc vặt vãnh ấy, ngu phu phụ lẽ phải ra sức để báo đáp đại ân của tiên sinh!
Soái Thiên Phàm mừng rỡ :
- Đâu dám, đại hiệp đã quá nặng lời, sự hiểu lầm hôm trước, bổn tọa thành thật tạ lỗi.
Đoạn ôm quyền thi lễ, Nam Cung Thường Thứ cũng liền đáp lễ, đoạn quay sang Nam Cung Bình đang đứng ngơ ngẩn trước sảnh đường, cất tiếng gọi :
- Bình nhi, lại đây!
Nam Cung Bình tuy hết sức không muốn, song biết hành động của phụ thân ắt có dụng ý, bèn khẽ dặn các sư huynh tỷ lưu ý đề phòng, sau đó bước xuống bậc thềm, đi về phía chỗ ngồi của song thân, quỳ xuống nói :
- Bình nhi khấu kiến phụ mẫu thân!
Nam Cung Thường Thứ nghiêm mặt trầm giọng :
- Soái tiên sinh đã sắp thống nhất võ lâm, tại sao ngươi lại ngoan cố như vậy?
Nam Cung Bình cúi đầu lúng búng :
- Hài nhi...
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng quát :
- Không được nói nhiều, đứng dậy mau, lại đây bái kiến Soái tiên sinh rồi đi bàn bạc với những bằng hữu của ngươi, ta còn có điều cần nói với đại sư huynh ngươi nữa.
Nam Cung Bình vốn định phân trần, song nghe đến những lời sau cùng, liền vỡ lẽ, vâng lời đứng lên, quay sang Soái Thiên Phàm vòng tay nói :
- Xin chào Soái tiên sinh.
Soái Thiên Phàm không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng như vậy, liền tươi cười gật đầu nói :
- Công tử thấu hiểu đại nghĩa, bổn tọa hẳn sẽ ưu đãi.
Nam Cung Bình cảm tạ xong, liền đi vào trong đám đông, lần lượt bắt tay thăm hỏi Diệp Mạn Thanh, Địch Dương, và Y Lộ.
Nam Cung Thường Thứ quay sang Long Phi nói :
- Chỉ Giao sơn trang hiện đang lâm nguy, các người thân cô thế yếu sao còn chưa biết tỉnh ngộ, vâng lời của Soái tiên sinh?
Long Phi trợn tròn mắt cao giọng :
- Bá phụ là một bậc đại hiệp, sao lại thốt ra những lời nói như vậy. Tiểu điệt lòng đã quyết, thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, bá phụ bất tất phải nói nhiều!
Nam Cung Thường Thứ nghiêm giọng :
- Hiền điệt cố chấp như vậy, chả lẽ không lo nghĩ cho Chỉ Giao sơn trang hay sao?
Long Phi gằn giọng :
- Soái Thiên Phàm có dã tâm lang sói, chúng tiểu điệt dù có qui thuận thì Chỉ Giao sơn trang cũng khó thể bảo toàn, chẳng hạn như bá phụ, dám bảo đảm mai sau không bị Soái tặc hãm hại chăng?
Soái Thiên Phàm thoáng biến sắc mặt.
Nam Cung Thường Thứ “à” lên một tiếng, chậm rãi quay sang Soái Thiên Phàm nói :
- Nếu y không nhắc nhở thì tại hạ đã quên mất, dám hỏi tiên sinh sau khi thống nhất võ lâm, địa vị của ngu phu phụ và nhị đệ sẽ như thế nào?
Soái Thiên Phàm thoáng trầm ngâm, đoạn cười nói :
- Lúc ấy bổn tọa sẽ đối đãi các vị như khách quý, giúp đại hiệp khôi phục lại cơ nghiệp!
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Gia đình tại hạ khi trước giàu trùm thiên hạ, tiên sinh liệu có đủ khả năng chăng?
Soái Thiên Phàm nghiêm giọng :
- Bổn tọa sau khi nhất thống võ lâm, tiếp đến sẽ nhất thống thiên hạ, bấy giờ bổn tọa đã có tất cả, khôi phục cơ nghiệp cho đại hiệp thật dễ như trở bàn tay.
- À ra vậy! Nhưng khi nãy tại hạ đã gặp người của bảy đại môn phái rút lui toàn bộ, tình hình ấy dường như hết sức bất lợi cho hùng mưu thống nhất võ lâm của tiên sinh, chẳng hay tiên sinh có thiện sách gì chăng?
Soát Thiên Phàm cười âm hiểm :
- Tính mạng của chúng sớm đã nằm trong tay bổn tọa, chờ khi nào xong việc ở đây, chỉ cần cất tay là có thể khiến chúng răm rắp thần phục ngay.
Nam Cung Thống Thứ nhướng mày :
- Hẳn là tính mạng của họ đã bị dược vật của tiên sinh khống chế phải không?
- Đúng vậy!
Nam Cung Thường Thứ nghiêm mặt :
- Hành động của tiên sinh như vậy, tại hạ thật không dám tán đồng.
Soái Thiên Phàm thoáng ngạc nhiên :
- Tại sao?
Nam Cung Thường Thứ nghiêm giọng :
- Tiên sinh có biết muốn nhất thống võ lâm và thiên hạ phải cần có những đều kiện gì chăng?
Soái Thiên Phàm đảo tròn mắt, chậm rãi nói :
- Bổn tọa nông cạn, mong đại hiệp chỉ giáo cho!
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng :
- Muốn thống nhất võ lâm thiên hạ, trước tiên phải có đức khiến người khâm phục, sau đó phải nắm được nhân tâm, thì mới có thể mưu đồ đại sự.
Bỗng đổi giọng gay gắt nói tiếp :
- Hành vi của tiên sinh hiện nay không một điều phải lẽ, làm sao thành được đại sự?
Soái Thiên Phàm vụt tái mặt, xô ghế đứng lên, chòng chọc nhìn Nam Cung Thường Thứ quát :
- Các hạ nói vậy nghĩa là sao?
Nam Cung Thường Thứ phá lên cười, cũng xô ghế đứng lên, gằn giọng nói :
- Lão phu tưởng đâu tiên sinh mưu đồ lãnh đạo Trung Nguyên hẳn là có chỗ hơn người, ai ngờ chỉ là hạng đê tiện cậy vào dược vật và lợi dụng nhược điểm của cá nhân để giở trò uy hiếp, hành vi như vậy thật đáng tội nghiệp và nực cười biết bao!
Soái Thiên Phàm giận tái mặt :
- Các hạ tưởng bổn tọa nếu không cậy dược vật thì không thể làm nên đại sự ư?
Nam Cung Thường Thứ cười :
- Đúng vậy!
Soáì Thiên Phàm cười hăng hắc, trầm giọng hô :
- Diệp Mạn Thanh, Địch Dương, Y Lộ! Lại đây nhận lệnh!
Ba người liền ứng tiếng tiến lên, cùng khom mình nói :
- Tiên sinh có điều chi dặn bảo?
Soái Thiên Phàm mắt nhìn ba người, giọng sắc lạnh nói :
- Hãy l
Tác giả :
Cổ Long