Bất Tử - Evermore
Chương 29
SÁNG NGÀY 21 THÁNG 12, TÔI LỌ MỌ ĐI XUỐNG CẦU THANG.
Mặc dù bị chóng mặt, mờ mắt, và cảm giác khó chịu do uống rượu quá nhiều, nhưng tôi chuẩn bị cà phê và bữa sáng thật tươm tất, với mong muốn cô Sabine trước khi đi làm nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều ổn. Và thế là tôi có thể quay lên phòng và uống nốt phần rượu còn lại.
Ngay sau khi nghe tiếng xe cô chạy đi, tôi bỏ chén đĩa vào bồn rửa, đi thẳng lên lầu, lấy chai rượu giấu dưới gầm giường ra và mở nắp. Dòng rượu ấm nóng sẽ xoa dịu tinh thần tôi, làm tiêu tan bao đau đớn, lo lắng và sợ hãi trong tôi, cho đến khi không còn gì đe dọa tôi nữa.
Không biết vì sao, tôi lại nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo trên bàn học. Con số của ngày hôm nay như nhảy ra, hét lên, vẫy tay tung tăng trước mặt tôi. Tôi đứng dậy bước đến gần nó, liếc nhìn khoảng trống xung quanh con số. Không có ghi chú, không có cuộc hẹn nào, không phải là ngày sinh nhật của ai. Chỉ có mấy chữ Ngày Đông Chí được in nhỏ màu đen, cái ngày mà Nhà xuất bản cho là quan trọng, nhưng lại không có ý nghĩa gì với tôi.
Tôi quay trở lại giường mình, đầu tựa vào gối khi nốc một hơi dài. Tôi nhắm mắt lại trong khi cảm giác nóng ấm tuyệt vời lan tỏa trong người, xoa dịu tâm trí tôi – giống như cái cảm giác khi được Damen nhìn đăm đăm.
Tôi uống một ngụm nữa, rồi tiếp tục, rất nhanh, hoàn toàn không giống như cách uống tôi đã tập trước đây. Những ký ức về Damen lại hiện về, trong khi tôi chỉ muốn xóa bỏ nó. Vì thế tôi tiếp tục, uống, nhấm nháp, nốc, nuốt ừng ực cho đến khi tôi thư giãn hoàn toàn, cho đến khi những ký ức về anh biến mất.
Khi tôi tỉnh dậy, trong tôi tràn đầy cảm giác ấm áp, cảm giác thật là yên bình. Giống như tôi được bọc trong những tia nắng mặt trời óng ánh, thật an toàn, thật hạnh phúc. Tôi muốn được thế này và sống thế này mãi mãi. Tôi nhắm nghiền đôi mắt, cố nắm giữ khoảnh khắc kỳ diệu ấy, cho đến khi cái mũi bị ngứa ngứa vì có vật gì đó bay trong phòng, làm tôi mở mắt và đi ra khỏi giường.
Tôi đưa tay lên ngực mình, cảm thấy tim đập rất mạnh khi nhìn thấy một chiếc lông chim màu đen nằm trên gối.
Giống như cái lông chim màu đen tôi dùng trong buổi tiệc hóa trang thành Marie Antoinette.
Giống như cái lông chim đen mà Damen đã xin, như một món quà kỷ niệm.
Và tôi biết anh đang ở đây.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi sao mình ngủ lâu đến thế. Trên góc tường phía xa, bức tranh tôi để trong cốp xe đã được treo lên. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là bức tranh Người Phụ Nữ Tóc Vàng của Damen, nhưng không phải vậy. Trước mặt tôi là hình một cô gái tóc vàng nhưng tái nhợt, đang chạy qua hẻm núi tối đen đầy sương.
Cái hẻm núi giống như trong giấc mơ của tôi.
Không biết tại sao, tôi chộp lấy chiếc áo khoác, xỏ vội đôi dép hai quai, rồi chạy đến phòng cô Sabine, lấy chùm chìa khóa xe mà cô đã giấu trong ngăn kéo. Sau đó tôi chạy xuống cầu thang, rồi đi thẳng ra ga ra, mà không biết rõ là sẽ đi đâu, và tại sao. Tôi chỉ biết rằng tôi phải tới đó, và sẽ biết đó là đâu khi tôi thấy nó.
Tôi chạy về hướng Bắc, thẳng đến thị trấn Laguna. Rồi vòng vèo qua MainBeach trước khi chạy vào đường Broadway. Ngay khi chạy qua khỏi những con đường đông người, tôi nhấn mạnh ga và chạy theo bản năng. Rồi thì dừng xe lại ở khu đất bỏ hoang, bỏ chìa khóa và điện thoại vào túi, vội đi nhanh đến phía trước.
Sương mù dày đặc mịt mờ. Một phần nào đó trong tôi bảo tôi nên quay trở lại về nhà, rằng đến nơi âm u một mình thế này thì thật là điên dại, nhưng tôi không thể dừng lại, một phần khác trong tôi thôi thúc phải tiến tới, như thể đôi chân tôi tự di chuyển, và tôi chỉ việc đi theo.
Tôi bỏ tay vào túi để bớt lạnh, dạo bước mà không biết mình đang đi đâu. Không có điểm đến trong đầu, cũng giống như tâm trạng khi quyết định đến đây. Tôi sẽ biết khi thấy nó.
Bất chợt, chân tôi vấp phải một tảng đá. Tôi ngã xuống, đau thấu người. Vừa lúc đó thì điện thoại reo lên.
“Vâng?” Tôi lắp bắp, cố đứng dậy, hơi thở ngắn và nhanh.
“Phải cậu không? Nghe chả được gì cả!”
“Có chuyện gì thế, Miles?” Tôi tiếp tục bước, cố cẩn thận hơn.
“Bọn tớ đang có một buổi tiệc rất vui và tớ nghĩ nên mời cậu. Có đến hàng trăm người ăn mặc, hóa trang như ma cà rồng ở đây này…”.
“Haven có đó không?” Tôi hỏi, không hiểu sao lòng quặn lại khi vừa nhắc tên Haven.
“Haven đang tìm Drina. Nhớ sự kiện bí mật lớn không? Haven không thể giữ bí mật được, ngay cả bí mật của mình!”
“Mọi người… ăn mặc kiểu của Haven hết hả?”
“Còn ghê hơn nữa. Tới đây đi!”
Những bước chân vô định tiếp tục đưa tôi đến đỉnh đồi. Vừa tới nơi, tôi đã nhận ra cả thung lũng tràn ngập ánh đèn.
“Cậu nói cậu đang ở hẻm núi hả?”
“Ừ”.
“Tớ cũng vậy. Thật ra, tớ gần như ở đó!” Tôi nói, bắt đầu đi xuống phía bên kia sườn đồi
“Khoan… Cậu đang ở đây hả?”
“Vâng, tớ đang đi theo hướng ánh đèn nè”.
“Cậu có đi qua đường hầm trước không?” Khi tôi không phản ứng, Miles hỏi tiếp: “Làm sao cậu biết buổi tiệc vậy?”
Ơ, tôi tỉnh dậy sau khi say rượu. Có một chiếc lông vũ bay qua mũi tôi và một bức tranh treo trên tường phòng tôi. Vì thế tôi làm cái việc của người điên: Chộp vội cái áo khoác, xỏ vội đôi dép lê, chạy ra khỏi nhà với một bộ quần áo ngủ!
Biết rằng mình không thể nói ra điều đó, tôi chọn giải pháp im lặng. Chính điều này càng làm cho Miles nghi ngờ hơn.
“Haven nói với cậu à? Thế mà Haven thề, tớ là người duy nhất được biết!”
“Không, Miles! Tớ thề Haven không có nói, tớ chỉ tự tìm đến. Tớ sắp đến rồi, chắc chỉ khoảng vài phút nữa, nếu tớ không bị lạc trong sương mù...”
“Sương mù? Đâu có sương...”
Trước khi Miles nói hết câu, chiếc điện thoại đã bị giật phăng khỏi tay tôi.
Và tôi thấy nụ cười của Drina.
“Chào Ever! Tôi đã nói là sẽ gặp lại cô mà!”
Mặc dù bị chóng mặt, mờ mắt, và cảm giác khó chịu do uống rượu quá nhiều, nhưng tôi chuẩn bị cà phê và bữa sáng thật tươm tất, với mong muốn cô Sabine trước khi đi làm nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều ổn. Và thế là tôi có thể quay lên phòng và uống nốt phần rượu còn lại.
Ngay sau khi nghe tiếng xe cô chạy đi, tôi bỏ chén đĩa vào bồn rửa, đi thẳng lên lầu, lấy chai rượu giấu dưới gầm giường ra và mở nắp. Dòng rượu ấm nóng sẽ xoa dịu tinh thần tôi, làm tiêu tan bao đau đớn, lo lắng và sợ hãi trong tôi, cho đến khi không còn gì đe dọa tôi nữa.
Không biết vì sao, tôi lại nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo trên bàn học. Con số của ngày hôm nay như nhảy ra, hét lên, vẫy tay tung tăng trước mặt tôi. Tôi đứng dậy bước đến gần nó, liếc nhìn khoảng trống xung quanh con số. Không có ghi chú, không có cuộc hẹn nào, không phải là ngày sinh nhật của ai. Chỉ có mấy chữ Ngày Đông Chí được in nhỏ màu đen, cái ngày mà Nhà xuất bản cho là quan trọng, nhưng lại không có ý nghĩa gì với tôi.
Tôi quay trở lại giường mình, đầu tựa vào gối khi nốc một hơi dài. Tôi nhắm mắt lại trong khi cảm giác nóng ấm tuyệt vời lan tỏa trong người, xoa dịu tâm trí tôi – giống như cái cảm giác khi được Damen nhìn đăm đăm.
Tôi uống một ngụm nữa, rồi tiếp tục, rất nhanh, hoàn toàn không giống như cách uống tôi đã tập trước đây. Những ký ức về Damen lại hiện về, trong khi tôi chỉ muốn xóa bỏ nó. Vì thế tôi tiếp tục, uống, nhấm nháp, nốc, nuốt ừng ực cho đến khi tôi thư giãn hoàn toàn, cho đến khi những ký ức về anh biến mất.
Khi tôi tỉnh dậy, trong tôi tràn đầy cảm giác ấm áp, cảm giác thật là yên bình. Giống như tôi được bọc trong những tia nắng mặt trời óng ánh, thật an toàn, thật hạnh phúc. Tôi muốn được thế này và sống thế này mãi mãi. Tôi nhắm nghiền đôi mắt, cố nắm giữ khoảnh khắc kỳ diệu ấy, cho đến khi cái mũi bị ngứa ngứa vì có vật gì đó bay trong phòng, làm tôi mở mắt và đi ra khỏi giường.
Tôi đưa tay lên ngực mình, cảm thấy tim đập rất mạnh khi nhìn thấy một chiếc lông chim màu đen nằm trên gối.
Giống như cái lông chim màu đen tôi dùng trong buổi tiệc hóa trang thành Marie Antoinette.
Giống như cái lông chim đen mà Damen đã xin, như một món quà kỷ niệm.
Và tôi biết anh đang ở đây.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi sao mình ngủ lâu đến thế. Trên góc tường phía xa, bức tranh tôi để trong cốp xe đã được treo lên. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là bức tranh Người Phụ Nữ Tóc Vàng của Damen, nhưng không phải vậy. Trước mặt tôi là hình một cô gái tóc vàng nhưng tái nhợt, đang chạy qua hẻm núi tối đen đầy sương.
Cái hẻm núi giống như trong giấc mơ của tôi.
Không biết tại sao, tôi chộp lấy chiếc áo khoác, xỏ vội đôi dép hai quai, rồi chạy đến phòng cô Sabine, lấy chùm chìa khóa xe mà cô đã giấu trong ngăn kéo. Sau đó tôi chạy xuống cầu thang, rồi đi thẳng ra ga ra, mà không biết rõ là sẽ đi đâu, và tại sao. Tôi chỉ biết rằng tôi phải tới đó, và sẽ biết đó là đâu khi tôi thấy nó.
Tôi chạy về hướng Bắc, thẳng đến thị trấn Laguna. Rồi vòng vèo qua MainBeach trước khi chạy vào đường Broadway. Ngay khi chạy qua khỏi những con đường đông người, tôi nhấn mạnh ga và chạy theo bản năng. Rồi thì dừng xe lại ở khu đất bỏ hoang, bỏ chìa khóa và điện thoại vào túi, vội đi nhanh đến phía trước.
Sương mù dày đặc mịt mờ. Một phần nào đó trong tôi bảo tôi nên quay trở lại về nhà, rằng đến nơi âm u một mình thế này thì thật là điên dại, nhưng tôi không thể dừng lại, một phần khác trong tôi thôi thúc phải tiến tới, như thể đôi chân tôi tự di chuyển, và tôi chỉ việc đi theo.
Tôi bỏ tay vào túi để bớt lạnh, dạo bước mà không biết mình đang đi đâu. Không có điểm đến trong đầu, cũng giống như tâm trạng khi quyết định đến đây. Tôi sẽ biết khi thấy nó.
Bất chợt, chân tôi vấp phải một tảng đá. Tôi ngã xuống, đau thấu người. Vừa lúc đó thì điện thoại reo lên.
“Vâng?” Tôi lắp bắp, cố đứng dậy, hơi thở ngắn và nhanh.
“Phải cậu không? Nghe chả được gì cả!”
“Có chuyện gì thế, Miles?” Tôi tiếp tục bước, cố cẩn thận hơn.
“Bọn tớ đang có một buổi tiệc rất vui và tớ nghĩ nên mời cậu. Có đến hàng trăm người ăn mặc, hóa trang như ma cà rồng ở đây này…”.
“Haven có đó không?” Tôi hỏi, không hiểu sao lòng quặn lại khi vừa nhắc tên Haven.
“Haven đang tìm Drina. Nhớ sự kiện bí mật lớn không? Haven không thể giữ bí mật được, ngay cả bí mật của mình!”
“Mọi người… ăn mặc kiểu của Haven hết hả?”
“Còn ghê hơn nữa. Tới đây đi!”
Những bước chân vô định tiếp tục đưa tôi đến đỉnh đồi. Vừa tới nơi, tôi đã nhận ra cả thung lũng tràn ngập ánh đèn.
“Cậu nói cậu đang ở hẻm núi hả?”
“Ừ”.
“Tớ cũng vậy. Thật ra, tớ gần như ở đó!” Tôi nói, bắt đầu đi xuống phía bên kia sườn đồi
“Khoan… Cậu đang ở đây hả?”
“Vâng, tớ đang đi theo hướng ánh đèn nè”.
“Cậu có đi qua đường hầm trước không?” Khi tôi không phản ứng, Miles hỏi tiếp: “Làm sao cậu biết buổi tiệc vậy?”
Ơ, tôi tỉnh dậy sau khi say rượu. Có một chiếc lông vũ bay qua mũi tôi và một bức tranh treo trên tường phòng tôi. Vì thế tôi làm cái việc của người điên: Chộp vội cái áo khoác, xỏ vội đôi dép lê, chạy ra khỏi nhà với một bộ quần áo ngủ!
Biết rằng mình không thể nói ra điều đó, tôi chọn giải pháp im lặng. Chính điều này càng làm cho Miles nghi ngờ hơn.
“Haven nói với cậu à? Thế mà Haven thề, tớ là người duy nhất được biết!”
“Không, Miles! Tớ thề Haven không có nói, tớ chỉ tự tìm đến. Tớ sắp đến rồi, chắc chỉ khoảng vài phút nữa, nếu tớ không bị lạc trong sương mù...”
“Sương mù? Đâu có sương...”
Trước khi Miles nói hết câu, chiếc điện thoại đã bị giật phăng khỏi tay tôi.
Và tôi thấy nụ cười của Drina.
“Chào Ever! Tôi đã nói là sẽ gặp lại cô mà!”
Tác giả :
Alyson Noël