Bất Tiếu Phù Đồ
Quyển 3 - Chương 82: Dư Sơ
Mặc Phi dìu nữ tử đến bên dòng suối, lấy khăn tay cẩn thận lau thân thể cho nàng, vết thương trên người nàng thực khiến cho người ta lo lắng, đặc biệt là bên dưới...
Mùa xuân vẫn còn lạnh lẽo, Mặc Phi nhanh chóng giúp nàng lau sạch sẽ, bôi thuốc, sau đó lại thay cho nàng một bộ quần áo thô, đây là đồ mà thôn dân của Mộc thôn đưa cho nàng, tổng cộng có ba bộ, bây giờ vừa vặn có thể thay cho nữ tử này.
Mặc Phi đốt lửa, lẳng lặng canh giữ bên người nữ tử. Nữ từ này cùng lắm chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo thanh tú, làn da hơi nâu, hai tay đầy dẫy những vết chai do phải trường kỳ lao động. Trên cổ tay tay trái của nàng đeo năm sợi dây tết màu đen, Mặc Phi đoán có lẽ thứ này có ý nghĩa nào đó, cho nên vừa rồi khi giúp nàng vệ sinh không tháo nó ra.
Lại qua một lúc lâu, nữ tử chậm rãi tỉnh lại từ trong mê man. Giữa mông lung, dường như nhìn thấy một vị nam tử xa lạ ngồi ở bên người nàng, một thân áo thô, tóc ngắn nhẹ nhàng, mắt phượng khép nửa, khí chất bình thản, đây là ân nhân mà trước khi hôn mê nàng đã nhìn thấy.
Nữ tử yên lặng chảy nước mắt, ngón tay run nhè nhẹ.
Mặc Phi thấy thế, nhẹ nhàng nói: “Đừng đau lòng nữa, mọi việc đều đã qua rồi.”
Nữ tử chịu đựng đau đớn ngồi xuống, nhìn y phục của mình đã bị đổi, nàng dùng hai tay ôm lấy bả vai, run rẩy quỳ gối xuống trước mặt Mặc Phi, thấp giọng nói: “Cám ơn, cám ơn ân cứu mạng của ngài.”
“Không cần phải tạ ơn,” Mặc Phi nâng nàng dậy, trấn an nói, “Lúc này thân thể cô đang suy yếu, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Không sao, chút thương tích.... Chút thương tích đó, Dư Sơ vẫn còn có thể chịu được.”
Trong lòng Mặc Phi thở dài một hơi, khi tỉnh lại, nữ tử này không có kinh hoảng sợ hãi, không bị cuồng loạn phát điên, tuy rằng vết thương chất chồng, nhưng lại vẫn cố cắn răng chống đỡ, xem ra tâm tính của nàng vô cùng kiên định.
Mặc Phi hỏi; “Cô tên là ‘Dư Sơ’ à?”
“Đúng vậy, không biết ân nhân xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ Phù Đồ,” Mặc Phi đã quen dùng tên “Phù Đồ” này, đều trả lời với mọi người như thế. Hai chữ “Mặc Phi” đại biểu cho bí mật quá khứ của nàng, có lẽ cả đời này cũng sẽ không nói cho người khác.
Mặc Phi lại hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Gặp phải cường phỉ sao?”
Đôi mắt Dư Sơ rưng rưng, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi, run rẩy nói: “Người trong thôn chúng ta, toàn bộ đã bị đám Thanh Lĩnh Trại giết chết!”
“Sao lại như thế?”
“Phía trên đỉnh núi cách thôn chúng ta không xa là Thanh Lĩnh Trại, mấy năm nay thôn chúng ta vẫn bị bọn chúng áp bức, hàng tháng đều phải cống nộp một phần lương thực. Nhưng mà chỉ cần không quá phận, thôn dân đều sẽ cố nhịn bọn chúng. Ai ngờ, ai ngờ ngày hôm qua, phó trại chủ của Thanh Lĩnh Trại đến đây, nhìn trúng mấy vị nữ tử trong thôn chúng ta, bao gồm cả một tân nương vừa mới được gả đến, bọn chúng muốn cưỡng ép bọn họ vào sơn trại, nam nhân trong thôn không nhịn được nên phản kháng. Kết quả...Đám súc sinh kia, không hề có tính người!” Thừa bóng đêm đánh lén chúng ta, xông tới sát hại tất cả mọi người!” Dư Sơ vừa tự thuật vừa rơi lệ không ngừng.
Mặc Phi nghe thấy thì nhíu mày.
Dư Sơ lại nói: “Lúc đó ta rất sợ hãi, chỉ biết chạy trốn ra bên ngoài, đáng tiếc vẫn bị mấy nam nhân đó đuổi theo....”
Phần sau nàng không nói, trong mắt Mặc Phi hiện lên sự phẫn nộ.
Nàng hỏi: “Thôn các ngươi bị bóc lột, vì sao không chạy đến trấn Đông Cao mà xin giúp đỡ? Nơi đó hẳn là phải có người chủ trì công đạo chứ?”
Đó là thôn trấn lớn nhất nơi đây, ít nhất cũng phải có được mấy trăm binh thủ …
Dư Sơ cười khổ: “Mặc dù hàng năm thủ lĩnh trấn Đông Cao đều thu thuế ở các thôn làng xung quanh, nhưng hắn cũng không quan tâm đến việc gì hết, huống hồ Thanh Lĩnh Trại hung ác như thế, sao hắn có thể dễ dàng xuất binh cho được?”
Thủ lĩnh? Xưng hô này thực là mới mẻ mà, vị chủ quản nào của thành trấn lại tự xưng là “Thủ lĩnh” đây? Ừm, xem ra, quả thật không thể lấy cái này mà so sánh với các địa phương khác được, vùng đất này là nơi vô chủ, thế lực nhỏ thì lại nhiều vô số, hiển nhiên trấn Đông Cao cũng là một trong số đó.
Mặc Phi suy nghĩ, lại hỏi: “Thanh Lĩnh Trại kia có bao nhiêu người? Có thường xuyên quấy rầy các thôn xóm khác không?”
Dư Sơ lắc đầu: “Tấn thôn gần nhất cũng cách nơi đây sáu, bảy dặm, thông thường thì Thanh Lĩnh sẽ không bỏ gần tìm xa, thôn chúng ta có đất đai phì nhiêu, chỉ cần không gặp phải thiên tai, số lương thực cống tiến cũng gần thỏa mãn yêu cầu của mấy tên đó, người trong thôn chỉ phải chịu khổ cực hơn một chút thôi. Thanh Lĩnh Trại có ước chừng hơn trăm người, thường thì sẽ không tăng thêm nhân số, bọn chúng yêu thích săn bắn, cứ cách một khoảng thời gian sẽ lấy da thú trao đổi với thương nhân trấn Đông Cao kiếm tiền, nhóm thôn dân vẫn thường xuyên giúp bọn chúng khuân vác hàng hóa.”
Mặc Phi biết, phần lớn nơi này đều dùng vật phẩm trao đổi, nhưng mà ở cửa hàng trong trấn, quả thực là cần phải có tiền bạc để thông thương.
“Ngày mai ta muốn tới Tấn thôn, cô cùng đi với ta đi, hiện giờ thôn của cô không thể sống được nữa rồi.” Mặc Phi nói như thế.
“Đến Tấn thôn?” Dư Sơ lau nước mắt, thuận miệng hỏi: “Vì sao phải đến Tấn thôn? Ân nhân là người Tấn thôn sao?”
“Không phải.” Mặc Phi trả lời, “Hiện giờ thôn của cô đã bị hủy diệt, đám người Thanh Lĩnh chắc chắn sẽ đánh chủ ý với thôn khác, trong đó, thôn cách đây gần nhất chính là Tấn thôn, chúng ta nên đi thông báo để bọn họ phòng bị trước, tránh việc đến lúc đó lại trở tay không kịp, một khi xung đột xảy ra, sợ rằng sẽ lại dẫn đến giết chóc nữa mất.”
Dư Sơ suy nghĩ, cảm thấy có lý, nàng chần chờ một lúc, thỉnh cầu nói: “Ân nhân, ta có thể trở về thôn một chuyến trước không? Biết đâu vẫn còn có người sống sót.”
Quả thực Mặc Phi không thể cự tuyệt yêu cầu như vậy, nàng đồng ý nói: “Trở về cũng được, có điều chúng ta phải cẩn thận một chút, vẫn còn chưa biết đám người kia đã rời đi hay chưa.”
Dư Sơ gật gật đầu, khó khăn đứng lên.
Mặc Phi vội hỏi: “Cô có thể đi không?”
Dư Sơ khẽ cắn môi: “Không sao.”
Mặc Phi nhìn kỹ nàng một cái, khom người dập tắt lửa. Lưng đeo hành lý rồi cùng đi đến thôn xóm trước kia của nàng – thôn Quan Sơn.
Mùi máu tươi gần thôn khiến cho Mặc Phi nhíu mày, sau một lúc quan sát từ một nơi gần đó, xác định bốn phía không có người của Thanh Lĩnh Trại, hai người mới bước nhanh vào thôn.
Đến nay đã không còn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như thế này, nhưng mà nàng vĩnh viễn cũng không thể thích ứng được, thực sự quá tàn nhẫn! Sinh sống nơi loạn thế, mạng người chỉ bằng với cỏ rác như vậy sao?
Những nơi mà ánh mắt của nàng có thể nhìn đến được, tất cả đều là thi thể cứng còng của thôn dân, máu me loang lổ trên mặt đất, khắp nơi chỉ có tĩnh mịch, thậm chí còn không có cả tiếng kêu của động vật.
Xem ra thôn này đã bị cướp sạch sẽ rồi.
Mặc Phi theo Dư Sơ tiến vào từng gian nhà để tìm kiếm, đáng tiếc lại chẳng còn ai, đếm kĩ lại, tổng cộng có ba trăm bảy mươi lăm người, ngoại trừ năm nữ tử mất tích và Dư Sơ ra, trong thôn không còn ai sống sót, Mặc Phi đoán, có lẽ năm nữ tử kia đã bị bắt đi rồi.
Rốt cuộc Dư Sơ không nhịn được nữa, quỳ xuống đất khóc nức nở.
Lúc này Mặc Phi cũng chẳng biết nên nói gì để an ủi, nàng lẳng lặng chờ đợi một lát, cho đến khi Dư Sơ đã trút hết nỗi lòng, nàng mới nói: “Đi tìm mấy thứ đồ thôi, chúng ta sẽ cùng an táng những người thôn dân này!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dư Sơ vội vàng lên tiếng trả lời, lau khô nước mắt.
Hai người đào một cái hố to ở phía sau thôn, hợp sức đặt tất cả thi thể của thôn dân vào trong đó.
Đắp đất lên, lập tấm ván gỗ, hơn ba trăm sinh mạng đã bị hạ táng sơ sài như thế này.
Mặc Phi chắp hai tay lại, nhỏ giọng niệm Tâm kinh: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì…”
Đang chìm đắm trong bi thương, Dư Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Phi, chỉ thấy “Hắn” đang nhắm hai mắt, vẻ mặt trang trọng, giọng điệu niệm tụng giống như cánh tay của đất mẹ, vỗ về an ủi những linh hồn đau thương.
Dư Sơ dần dần bình tĩnh lại, chuyên chú nghe Mặc Phi niệm tụng, sau đó nàng quỳ trên mặt đất, cũng học Mặc Phi khép hai tay lại, nhắm mắt mặc niệm.
Sau vài lần, Mặc Phi buông tay, nhìn Dư Sơ đang quỳ bên cạnh, nàng xoay người rồi đi ra phía ngoài thôn.
Dư Sơ khôi phục lại, loạng choạng đứng lên, theo sau.
Mặc Phi nghe thấy tiếng động phía sau, không quay đầu lại nói: “Đi thu thập một số đồ vật hữu dụng đi, ta chờ cô ở cổng thôn.”
Lúc hai người rời khỏi Quan Sơn thôn thì đã là hoàng hôn, đi về phía Tấn thôn được hơn một canh giờ, cho đến khi sắc trời đã tối mịt, hai người mới tìm một nơi tương đối kín đáo dừng lại.
Trong khoảng thời gian này Dư Sơ vẫn không nói một lời oán giận nào, kéo lê bước chân nặng nề, theo sát Mặc Phi.
Hai người ngồi trước đống lửa ăn lương khô rồi lại nghỉ ngơi một lúc, Mặc Phi rút chuôi dao ra, bắt đầu luyện tập võ nghệ Trạm Nghệ truyền thụ. Mấy ngày nay đều luyện tập gián đoạn, Mặc Phi vẫn chưa thể hoàn thành mục tiêu đầu tiên Trạm Nghệ đặt ra, chỉ có thể tiếp tục thong thả mà luyện tập loại động tác này.
Dư Sơ lẳng lặng nhìn bóng dáng Mặc Phi vũ động trong đem tối, vẻ mặt chuyên chú, bất tri bất giác ghi nhớ kĩ động tác của “Hắn” trong đầu.
Đợi Mặc Phi dừng lại, nàng mới tò mò hỏi: “Ân nhân đang luyện võ sao?”
Mặc Phi lau mồ hôi, trả lời: “Đúng vậy. Rời nhà ra ngoài, không thể thiếu thứ phòng thân được.”
Dư Sơ há mồm muốn hỏi mình có thể học hay không, nhưng ngay sau đó đã bỏ đi suy nghĩ này trong đầu. Nàng hèn mọn như thế, sao có thể có hi vọng xa vời được đây?
Theo bản năng, Dư Sơ sờ vào sợi dây màu đen trên cổ tay.
Mặc Phi ngồi xuống, lơ đãng chú ý tới động tác của nàng, hỏi: “Sợi dây đen trên tay cô có ý nghĩa nào đó phải không?”
Dư Sơ hoàn hồn, nhìn về phía cổ tay, vẻ mặt mang đau thương, nhẹ giọng trả lời: “Đây là tập tục trong thôn, mỗi khi có một người thân qua đời, người còn sống sẽ tết một cái dây đen, đại biểu cho việc muốn sống thay cho những thân nhân đó. Năm sợi dây này lần lượt là phụ thân, nương, ca ca, đệ đệ, và muội muội của ta.”
Mặc Phi im lặng.
“Ân nhân không cần phải buồn bã vì Dư Sơ đâu.” Dư Sơ cười cười, “Qua thì cũng đã qua rồi, Dư Sơ có tổ tiên phù hộ, vẫn chưa tuyệt mạng, lại gặp được ân nhân, nhất định sau này có thể gặp dữ hóa lành, an ổn mà sinh sống.”
“Dư Sơ, sau này cô đừng gọi ta là ‘Ân nhân’ nữa.” Mặc Phi nói.
“Vậy thì gọi là gì đây?”
“Ta có tên.”
Dư Sơ vội lắc đầu nói: “Không được, sao Dư Sơ có thể gọi thẳng tên tự của ân nhân được? Ừm… Không bằng gọi là ‘Tiên sinh’ được không?”
Cho dù Mặc Phi ăn mặc tầm thường, nhưng mà khí chất bất phàm, ôn nhã như gió, vừa thấy đã biết không phải người thôn dã.
“Được, vậy gọi là ‘Tiên sinh’ đi.” Mặc Phi đồng ý với cách xưng hô này.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người tiếp tục lên đường, tốc độ nhanh hơn một chút, cũng may mà đường núi này không khó đi, cuối cùng trước lúc mặt trời lặn đã tới Tấn thôn. Trên đường mới chỉ được uống vài ngụm nước, hai người vừa mệt vừa đói.
Nhưng mà Mặc Phi vẫn đi tìm thôn trưởng trước, nói cho hắn toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Quan Sơn thôn.
Thôn trường Tấn thôn là một người trung niên khoảng gần bốn mươi tuổi, cao lớn khỏe mạnh, nhìn thì giống như lỗ mãng, kì thực lại rất ổn trọng. Sau khi nghe Mặc Phi tự thuật, hắn bèn triệu tập vài vị trưởng giả trong thôn đến thương nghị, sau khi tổng hợp lại ý kiến của mọi người, thôn trường quyết định nghe ý kiến của Mặc Phi, phòng bị trước mọi việc.
Chỉ là dân cư của Tấn thôn và Quan Sơn cũng chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu, trong đó tráng niên chỉ chiếm một phần ba số người, tuy rằng thân thủ không tệ lắm, thế nhưng tuyệt đối không thể chống lại được đám người Thanh Lĩnh Trại, có điều bọn họ cũng sẽ không chịu khuất phục cho dù có bị đám cường đạo kia cướp bóc. Bọn họ cũng sẽ không hoài nghi lời nói của hai người Mặc Phi, bởi vì bọn họ đã được nghe tiếng ác của đám người Thanh Lĩnh Trại. Nay Quan Sơn thôn đã bị hủy diệt, rất khó nói bọn chúng sẽ không chạy đến quấy rối ở nơi đây.
Là thôn trưởng của Tấn thôn, tuyệt đối hắn sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy được, cuối cùng hắn quyết định, xin tộc Tháp Y trong núi trợ giúp.
Mùa xuân vẫn còn lạnh lẽo, Mặc Phi nhanh chóng giúp nàng lau sạch sẽ, bôi thuốc, sau đó lại thay cho nàng một bộ quần áo thô, đây là đồ mà thôn dân của Mộc thôn đưa cho nàng, tổng cộng có ba bộ, bây giờ vừa vặn có thể thay cho nữ tử này.
Mặc Phi đốt lửa, lẳng lặng canh giữ bên người nữ tử. Nữ từ này cùng lắm chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo thanh tú, làn da hơi nâu, hai tay đầy dẫy những vết chai do phải trường kỳ lao động. Trên cổ tay tay trái của nàng đeo năm sợi dây tết màu đen, Mặc Phi đoán có lẽ thứ này có ý nghĩa nào đó, cho nên vừa rồi khi giúp nàng vệ sinh không tháo nó ra.
Lại qua một lúc lâu, nữ tử chậm rãi tỉnh lại từ trong mê man. Giữa mông lung, dường như nhìn thấy một vị nam tử xa lạ ngồi ở bên người nàng, một thân áo thô, tóc ngắn nhẹ nhàng, mắt phượng khép nửa, khí chất bình thản, đây là ân nhân mà trước khi hôn mê nàng đã nhìn thấy.
Nữ tử yên lặng chảy nước mắt, ngón tay run nhè nhẹ.
Mặc Phi thấy thế, nhẹ nhàng nói: “Đừng đau lòng nữa, mọi việc đều đã qua rồi.”
Nữ tử chịu đựng đau đớn ngồi xuống, nhìn y phục của mình đã bị đổi, nàng dùng hai tay ôm lấy bả vai, run rẩy quỳ gối xuống trước mặt Mặc Phi, thấp giọng nói: “Cám ơn, cám ơn ân cứu mạng của ngài.”
“Không cần phải tạ ơn,” Mặc Phi nâng nàng dậy, trấn an nói, “Lúc này thân thể cô đang suy yếu, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Không sao, chút thương tích.... Chút thương tích đó, Dư Sơ vẫn còn có thể chịu được.”
Trong lòng Mặc Phi thở dài một hơi, khi tỉnh lại, nữ tử này không có kinh hoảng sợ hãi, không bị cuồng loạn phát điên, tuy rằng vết thương chất chồng, nhưng lại vẫn cố cắn răng chống đỡ, xem ra tâm tính của nàng vô cùng kiên định.
Mặc Phi hỏi; “Cô tên là ‘Dư Sơ’ à?”
“Đúng vậy, không biết ân nhân xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ Phù Đồ,” Mặc Phi đã quen dùng tên “Phù Đồ” này, đều trả lời với mọi người như thế. Hai chữ “Mặc Phi” đại biểu cho bí mật quá khứ của nàng, có lẽ cả đời này cũng sẽ không nói cho người khác.
Mặc Phi lại hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Gặp phải cường phỉ sao?”
Đôi mắt Dư Sơ rưng rưng, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi, run rẩy nói: “Người trong thôn chúng ta, toàn bộ đã bị đám Thanh Lĩnh Trại giết chết!”
“Sao lại như thế?”
“Phía trên đỉnh núi cách thôn chúng ta không xa là Thanh Lĩnh Trại, mấy năm nay thôn chúng ta vẫn bị bọn chúng áp bức, hàng tháng đều phải cống nộp một phần lương thực. Nhưng mà chỉ cần không quá phận, thôn dân đều sẽ cố nhịn bọn chúng. Ai ngờ, ai ngờ ngày hôm qua, phó trại chủ của Thanh Lĩnh Trại đến đây, nhìn trúng mấy vị nữ tử trong thôn chúng ta, bao gồm cả một tân nương vừa mới được gả đến, bọn chúng muốn cưỡng ép bọn họ vào sơn trại, nam nhân trong thôn không nhịn được nên phản kháng. Kết quả...Đám súc sinh kia, không hề có tính người!” Thừa bóng đêm đánh lén chúng ta, xông tới sát hại tất cả mọi người!” Dư Sơ vừa tự thuật vừa rơi lệ không ngừng.
Mặc Phi nghe thấy thì nhíu mày.
Dư Sơ lại nói: “Lúc đó ta rất sợ hãi, chỉ biết chạy trốn ra bên ngoài, đáng tiếc vẫn bị mấy nam nhân đó đuổi theo....”
Phần sau nàng không nói, trong mắt Mặc Phi hiện lên sự phẫn nộ.
Nàng hỏi: “Thôn các ngươi bị bóc lột, vì sao không chạy đến trấn Đông Cao mà xin giúp đỡ? Nơi đó hẳn là phải có người chủ trì công đạo chứ?”
Đó là thôn trấn lớn nhất nơi đây, ít nhất cũng phải có được mấy trăm binh thủ …
Dư Sơ cười khổ: “Mặc dù hàng năm thủ lĩnh trấn Đông Cao đều thu thuế ở các thôn làng xung quanh, nhưng hắn cũng không quan tâm đến việc gì hết, huống hồ Thanh Lĩnh Trại hung ác như thế, sao hắn có thể dễ dàng xuất binh cho được?”
Thủ lĩnh? Xưng hô này thực là mới mẻ mà, vị chủ quản nào của thành trấn lại tự xưng là “Thủ lĩnh” đây? Ừm, xem ra, quả thật không thể lấy cái này mà so sánh với các địa phương khác được, vùng đất này là nơi vô chủ, thế lực nhỏ thì lại nhiều vô số, hiển nhiên trấn Đông Cao cũng là một trong số đó.
Mặc Phi suy nghĩ, lại hỏi: “Thanh Lĩnh Trại kia có bao nhiêu người? Có thường xuyên quấy rầy các thôn xóm khác không?”
Dư Sơ lắc đầu: “Tấn thôn gần nhất cũng cách nơi đây sáu, bảy dặm, thông thường thì Thanh Lĩnh sẽ không bỏ gần tìm xa, thôn chúng ta có đất đai phì nhiêu, chỉ cần không gặp phải thiên tai, số lương thực cống tiến cũng gần thỏa mãn yêu cầu của mấy tên đó, người trong thôn chỉ phải chịu khổ cực hơn một chút thôi. Thanh Lĩnh Trại có ước chừng hơn trăm người, thường thì sẽ không tăng thêm nhân số, bọn chúng yêu thích săn bắn, cứ cách một khoảng thời gian sẽ lấy da thú trao đổi với thương nhân trấn Đông Cao kiếm tiền, nhóm thôn dân vẫn thường xuyên giúp bọn chúng khuân vác hàng hóa.”
Mặc Phi biết, phần lớn nơi này đều dùng vật phẩm trao đổi, nhưng mà ở cửa hàng trong trấn, quả thực là cần phải có tiền bạc để thông thương.
“Ngày mai ta muốn tới Tấn thôn, cô cùng đi với ta đi, hiện giờ thôn của cô không thể sống được nữa rồi.” Mặc Phi nói như thế.
“Đến Tấn thôn?” Dư Sơ lau nước mắt, thuận miệng hỏi: “Vì sao phải đến Tấn thôn? Ân nhân là người Tấn thôn sao?”
“Không phải.” Mặc Phi trả lời, “Hiện giờ thôn của cô đã bị hủy diệt, đám người Thanh Lĩnh chắc chắn sẽ đánh chủ ý với thôn khác, trong đó, thôn cách đây gần nhất chính là Tấn thôn, chúng ta nên đi thông báo để bọn họ phòng bị trước, tránh việc đến lúc đó lại trở tay không kịp, một khi xung đột xảy ra, sợ rằng sẽ lại dẫn đến giết chóc nữa mất.”
Dư Sơ suy nghĩ, cảm thấy có lý, nàng chần chờ một lúc, thỉnh cầu nói: “Ân nhân, ta có thể trở về thôn một chuyến trước không? Biết đâu vẫn còn có người sống sót.”
Quả thực Mặc Phi không thể cự tuyệt yêu cầu như vậy, nàng đồng ý nói: “Trở về cũng được, có điều chúng ta phải cẩn thận một chút, vẫn còn chưa biết đám người kia đã rời đi hay chưa.”
Dư Sơ gật gật đầu, khó khăn đứng lên.
Mặc Phi vội hỏi: “Cô có thể đi không?”
Dư Sơ khẽ cắn môi: “Không sao.”
Mặc Phi nhìn kỹ nàng một cái, khom người dập tắt lửa. Lưng đeo hành lý rồi cùng đi đến thôn xóm trước kia của nàng – thôn Quan Sơn.
Mùi máu tươi gần thôn khiến cho Mặc Phi nhíu mày, sau một lúc quan sát từ một nơi gần đó, xác định bốn phía không có người của Thanh Lĩnh Trại, hai người mới bước nhanh vào thôn.
Đến nay đã không còn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như thế này, nhưng mà nàng vĩnh viễn cũng không thể thích ứng được, thực sự quá tàn nhẫn! Sinh sống nơi loạn thế, mạng người chỉ bằng với cỏ rác như vậy sao?
Những nơi mà ánh mắt của nàng có thể nhìn đến được, tất cả đều là thi thể cứng còng của thôn dân, máu me loang lổ trên mặt đất, khắp nơi chỉ có tĩnh mịch, thậm chí còn không có cả tiếng kêu của động vật.
Xem ra thôn này đã bị cướp sạch sẽ rồi.
Mặc Phi theo Dư Sơ tiến vào từng gian nhà để tìm kiếm, đáng tiếc lại chẳng còn ai, đếm kĩ lại, tổng cộng có ba trăm bảy mươi lăm người, ngoại trừ năm nữ tử mất tích và Dư Sơ ra, trong thôn không còn ai sống sót, Mặc Phi đoán, có lẽ năm nữ tử kia đã bị bắt đi rồi.
Rốt cuộc Dư Sơ không nhịn được nữa, quỳ xuống đất khóc nức nở.
Lúc này Mặc Phi cũng chẳng biết nên nói gì để an ủi, nàng lẳng lặng chờ đợi một lát, cho đến khi Dư Sơ đã trút hết nỗi lòng, nàng mới nói: “Đi tìm mấy thứ đồ thôi, chúng ta sẽ cùng an táng những người thôn dân này!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dư Sơ vội vàng lên tiếng trả lời, lau khô nước mắt.
Hai người đào một cái hố to ở phía sau thôn, hợp sức đặt tất cả thi thể của thôn dân vào trong đó.
Đắp đất lên, lập tấm ván gỗ, hơn ba trăm sinh mạng đã bị hạ táng sơ sài như thế này.
Mặc Phi chắp hai tay lại, nhỏ giọng niệm Tâm kinh: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì…”
Đang chìm đắm trong bi thương, Dư Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Phi, chỉ thấy “Hắn” đang nhắm hai mắt, vẻ mặt trang trọng, giọng điệu niệm tụng giống như cánh tay của đất mẹ, vỗ về an ủi những linh hồn đau thương.
Dư Sơ dần dần bình tĩnh lại, chuyên chú nghe Mặc Phi niệm tụng, sau đó nàng quỳ trên mặt đất, cũng học Mặc Phi khép hai tay lại, nhắm mắt mặc niệm.
Sau vài lần, Mặc Phi buông tay, nhìn Dư Sơ đang quỳ bên cạnh, nàng xoay người rồi đi ra phía ngoài thôn.
Dư Sơ khôi phục lại, loạng choạng đứng lên, theo sau.
Mặc Phi nghe thấy tiếng động phía sau, không quay đầu lại nói: “Đi thu thập một số đồ vật hữu dụng đi, ta chờ cô ở cổng thôn.”
Lúc hai người rời khỏi Quan Sơn thôn thì đã là hoàng hôn, đi về phía Tấn thôn được hơn một canh giờ, cho đến khi sắc trời đã tối mịt, hai người mới tìm một nơi tương đối kín đáo dừng lại.
Trong khoảng thời gian này Dư Sơ vẫn không nói một lời oán giận nào, kéo lê bước chân nặng nề, theo sát Mặc Phi.
Hai người ngồi trước đống lửa ăn lương khô rồi lại nghỉ ngơi một lúc, Mặc Phi rút chuôi dao ra, bắt đầu luyện tập võ nghệ Trạm Nghệ truyền thụ. Mấy ngày nay đều luyện tập gián đoạn, Mặc Phi vẫn chưa thể hoàn thành mục tiêu đầu tiên Trạm Nghệ đặt ra, chỉ có thể tiếp tục thong thả mà luyện tập loại động tác này.
Dư Sơ lẳng lặng nhìn bóng dáng Mặc Phi vũ động trong đem tối, vẻ mặt chuyên chú, bất tri bất giác ghi nhớ kĩ động tác của “Hắn” trong đầu.
Đợi Mặc Phi dừng lại, nàng mới tò mò hỏi: “Ân nhân đang luyện võ sao?”
Mặc Phi lau mồ hôi, trả lời: “Đúng vậy. Rời nhà ra ngoài, không thể thiếu thứ phòng thân được.”
Dư Sơ há mồm muốn hỏi mình có thể học hay không, nhưng ngay sau đó đã bỏ đi suy nghĩ này trong đầu. Nàng hèn mọn như thế, sao có thể có hi vọng xa vời được đây?
Theo bản năng, Dư Sơ sờ vào sợi dây màu đen trên cổ tay.
Mặc Phi ngồi xuống, lơ đãng chú ý tới động tác của nàng, hỏi: “Sợi dây đen trên tay cô có ý nghĩa nào đó phải không?”
Dư Sơ hoàn hồn, nhìn về phía cổ tay, vẻ mặt mang đau thương, nhẹ giọng trả lời: “Đây là tập tục trong thôn, mỗi khi có một người thân qua đời, người còn sống sẽ tết một cái dây đen, đại biểu cho việc muốn sống thay cho những thân nhân đó. Năm sợi dây này lần lượt là phụ thân, nương, ca ca, đệ đệ, và muội muội của ta.”
Mặc Phi im lặng.
“Ân nhân không cần phải buồn bã vì Dư Sơ đâu.” Dư Sơ cười cười, “Qua thì cũng đã qua rồi, Dư Sơ có tổ tiên phù hộ, vẫn chưa tuyệt mạng, lại gặp được ân nhân, nhất định sau này có thể gặp dữ hóa lành, an ổn mà sinh sống.”
“Dư Sơ, sau này cô đừng gọi ta là ‘Ân nhân’ nữa.” Mặc Phi nói.
“Vậy thì gọi là gì đây?”
“Ta có tên.”
Dư Sơ vội lắc đầu nói: “Không được, sao Dư Sơ có thể gọi thẳng tên tự của ân nhân được? Ừm… Không bằng gọi là ‘Tiên sinh’ được không?”
Cho dù Mặc Phi ăn mặc tầm thường, nhưng mà khí chất bất phàm, ôn nhã như gió, vừa thấy đã biết không phải người thôn dã.
“Được, vậy gọi là ‘Tiên sinh’ đi.” Mặc Phi đồng ý với cách xưng hô này.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người tiếp tục lên đường, tốc độ nhanh hơn một chút, cũng may mà đường núi này không khó đi, cuối cùng trước lúc mặt trời lặn đã tới Tấn thôn. Trên đường mới chỉ được uống vài ngụm nước, hai người vừa mệt vừa đói.
Nhưng mà Mặc Phi vẫn đi tìm thôn trưởng trước, nói cho hắn toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Quan Sơn thôn.
Thôn trường Tấn thôn là một người trung niên khoảng gần bốn mươi tuổi, cao lớn khỏe mạnh, nhìn thì giống như lỗ mãng, kì thực lại rất ổn trọng. Sau khi nghe Mặc Phi tự thuật, hắn bèn triệu tập vài vị trưởng giả trong thôn đến thương nghị, sau khi tổng hợp lại ý kiến của mọi người, thôn trường quyết định nghe ý kiến của Mặc Phi, phòng bị trước mọi việc.
Chỉ là dân cư của Tấn thôn và Quan Sơn cũng chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu, trong đó tráng niên chỉ chiếm một phần ba số người, tuy rằng thân thủ không tệ lắm, thế nhưng tuyệt đối không thể chống lại được đám người Thanh Lĩnh Trại, có điều bọn họ cũng sẽ không chịu khuất phục cho dù có bị đám cường đạo kia cướp bóc. Bọn họ cũng sẽ không hoài nghi lời nói của hai người Mặc Phi, bởi vì bọn họ đã được nghe tiếng ác của đám người Thanh Lĩnh Trại. Nay Quan Sơn thôn đã bị hủy diệt, rất khó nói bọn chúng sẽ không chạy đến quấy rối ở nơi đây.
Là thôn trưởng của Tấn thôn, tuyệt đối hắn sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy được, cuối cùng hắn quyết định, xin tộc Tháp Y trong núi trợ giúp.
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh