Bát Phú Lâm Môn
Quyển 3 - Chương 2: Phấn đấu để không bị vạn người áp
Edit:SwanBeauty
“Trời ạ náo loạn lần này thật là nóng bỏng nha.”
Nháo nhiệt gì vậy? Đầu óc ta vẫn còn chưa được minh mẫn, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại.
“Ha ha ha, các ngươi có nhìn thấy không ? Cái thứ đó của Cổ thiếu suýt nữa là bị nữ nhân kia cắt xoẹt.”
Cổ thiếu?
“Các ngươi nói thử xem liệu có phải là Hộ Quôc phu nhân cố ý không.”
Hộ quốc phu nhân? Ta?
“Nghe nói là Hộ Quốc phu nhân bảo Hoa Liễu cô nương làm, Hoa Liễu cô nương một câu cũng không chịu nói, xấu lắm.”
“Ai, ngươi cũng không phải không biết tính cách của Hoa Liễu cô nương, chuyện mà nàng không muốn nói, ngươi có dùng vàng đến thì nàng cũng không thèm mở miệng.”
“Ta nghĩ là do Cổ thiếu trêu chọc Hậu Huyền công tử, chắc các ngươi không phát hiện lúc Hậu Huyền công tử múa kiếm trên đài Cổ thiếu hắn nhì không khép được miệng lại, đến mức nước miếng của hắn đều chảy hết ra.”
Nếu đã đến chuyện như vậy rồi, hôm nay là ngày nào ?
“Thì ra là như vậy! Vậy hắn bị thế cũng đáng! Phu nhân làm thật tốt!”
“Đúng! Nghĩ gì không nghĩ lại muốn trêu đùa Hậu Huyền công tử.”
“Này —- các ngươi đừng nói nữa, lại có tin tức mới, mọi người mau tới a —- “
Phách phách bạch bạch tiếng bước chân vang lên.
“Này, hình như không có chết!” Trong cảm giác mông lung, ta thây hình như có người đạp ta một cước, “Ngươi không chết thì kêu một tiếng xem.”
“Ôi!” Ta ho khan một tiếng, tại sao ta tay chân ta không có cảm giác, toàn thân nàng đều là mềm nhũn..”
“Đại phu đã nói, ngay lập tức cho nàng ăn cơm ngược lại sẽ làm nàng tiêu hóa không được, hơn nữa cũng cố gắng lắm mới bắt đầu được như thế này.”
“Như vậy a..Vậy chúng ta đi trước xem náo nhiệt, dù sao nàng cũng đói đã lâu như vậy. Chịu đói một chút chắc cũng không sao.”
“Như vậy cũng đúng! Ta cũng nghĩ như vậy đấy, đi a!”
“Tốt!”
Hai tiếng bước chân lại vang lên.
Giảm béo? Bé Mập! Chính thức trọng sanh rồi
Ta đột nhiên tỉnh táo, đây là thực sự! !Thân thể của bé mập này thuộc vê ta, thực sự là của ta!
Chiết lý gì đây, đời là gì đây a …. Lão Tử thật đói a, ta muốn ăn cơm
——–
“Ăn từ từ thôi ai, tiểu Bích tiểu Lạc hơi quá đáng, lại cố đi xem náo nhiệt. Mấy ngày hôm trước hơi thở của ngươi rất yếu ớt, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết đấy”
Từ miệng của Nguyệt Nguyệt thì ta đã biết rằng, từ buổi tối hôm hồn ta rời khỏi thân thể Phong Thanh Nhã đến nay đã được bảy ngày, ở bên dưới có một chút thôi, trên trần gian cũng đã qua bảy ngày. Mà thân thể này sở dĩ không biến đổi thành tử thi, ta đoán rằng lúc linh hồn bé mập thoát đi, thân thể này vẫn còn chút hơi tàn, cho nên quỷ sai mới nói răng dương thọ của nàng chưa hết.
Nhớ kỹ lời bé mập từng nói qua, Nguyệt Nguyệt là người tốt. Thường len lén đem chút đồ ăn này nọ cho nàng. Nàng ở bên giường nói với ta nửa canh giờ,mà nửa canh giờ này ta chỉ ăn, “Ai… một bước vào Bách Hoa cung, giấc mộng hạnh phúc tất cả đều thành không… Ai…”
Ta tiếp tục ăn. Những lời.. này nàng không nói ta cũng biết, đã vào Bách Hoa cung rồi , muốn ra cũng không có dễ dàng như vậy, trừ phi bị hết đát hoặc hủy dung. Lau miệng, thỏa mãn đánh ợ một cái: “Làm phiền, ngươi có thể đem cho ta một cái gương không.”
“Bé Mập, ngươi đừng có hủy dung a!” vẻ mặt Nguyệt Nguyệt khẩn trương.
“Hủy cái rắm a, ta phải nhìn xem bản thân ta có thể làm cái gì đó tay đổi chút kiểu như bán nghệ không bán thân không.”
Nguyệt Nguyệt kinh ngạc há to miệng: “Bé Mập Ngươi rốt cục cũng nghĩ thông suốt ! Thật tốt quá, với bộ dạng này của ngươi, nếu như có tài nghệ, hẳn là không có vấn đề gì.” Vừa nói, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một mặt kính trang điểm, giơ lên trước mặt ta. Ta lập tức kêu lên sợ hãi: “A —————– này. Này, này đây là ta sao? !”
“Đúng vậy. Ngươi cũng không nghĩ rằng ngươi gầy đi thì lại như vậy đúng chứ…” Nguyệt Nguyệt hâm mộ ở một bên nói, mà ta kích động vuốt vuốt gương mặt chính mình , không sai, đây chính là ta, gương mặt của Thư Thanh Nhã , ta đã tìm về được thân thể cùng với gương mặt của mình rồi! Chỉ bất quá chút khác biệt mà thôi, gương mặt này trẻ hơn non nớt hơn rất nhìêu so với ta, nhưng cũng không lo, trẻ hơn có cái gì không tốt.
Không nghĩ tới a, thật sự là không nghĩ tới, thì ra bé mập này cùng với bản thân ta lại có cùng một một gương mặt… Kỳ thật bộ dạng mập mạp của ta cũng vô cùng khả ái a. Thật tự kỷ, bản thân ta tự mình khinh thường mình một phen .
“Bất quá, ngươi xinh đẹp như vậy ở tại Bách Hoa cung không biết là vui hay buồn…” Nguyệt Nguyệt than khóc một tiếng, đem bánh bao đưa tới trước mặt của ta, “Muốn ăn nữa hay không?”
Hình ảnh cái bánh bao đi vào trong tầm mắt của ta, cố gắng chống đỡ, nhưng cảm giác đầu óc quay cuồng một hồi, nhất thời không nhịn được: “Ọe!” Ta che miệng liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài gian phòng đở lấy chân tường bắt đầu phun, “Ọe…”
“Ngươi không sao chớ, có muốn … gọi đại phu hay không.” Nguyệt Nguyệt vội vàng giúp ta vỗ vỗ lưng, ta khoát tay: “Không có việc gì không có việc gì, bởi vì do ta cùng một lúc ăn quá nhiều nên như vậy, cũng tốt giảm béo được chút, Bách Hoa cung cũng quá tàn nhẫn …” Hồi tưởng lại tất cả những gì bé mập miêu tả, đáy lòng ta không khỏi phát lạnh. Muốn ở chỗ này sinh tồn, hơn nữa còn muốn thoát khỏi, cũng phải tốn một chút tâm tư đây.
Bé Mập nói qua, muốn chạy trốn, thì sẽ bị cắt đứt chân, ngay cả có võ công cũng đều bị bắt quay về, ta đây sẽ không đi vào con đường đó nữa .Sau đó, có người nói mình quen biết quan lớn,thì bị bọn họ cười nhạo.
Hủy dung, ta không có dũng khí.
Công phu, ta không có.
Được rồi, chỉ có trái phải phối hợp, sau đó cố gắng tìm được Hậu Huyền, chỉ là không biết rằng bây giờ tiểu tử này có đến Bách Hoa Cung nữa hay không.
“Ọe —- ọe ôi ôi!” Sau khi ói xong, ta liền xụi lơ tại chân tường ngồi thở, này thân thể này sao lại một chút thể lực cũng không có, à, bị bỏ đói cũng đã mấy tháng trời, ta có thể đứng lên cũng đã không tồi rồi.
“Ha! Ta không có nhìn lầm đi, ngươi vẫn còn sức để đi à?” Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, trong tầm mơ hồ mắt xuất hiện một bóng dáng diễm lệ, hình dáng đạm mạt, quần áo diễm lệ hoa mỹ.
“Thưa Hồng Nương, Bé Mập vừa mới tỉnh lại.” Thì ra là Hồng Nương! Bộ dáng của nàng trước và sau khi trang điểm quả thật có chút khác biết khá lớn?
“Như vậy cũng không có chết, không chết mà cũng gọi ta tới xem.”Hồng nương tiến tới giữ lấy cái cằm của ta, nàng dùng ánh mắt như đang nhìn gia súc đánh giá ta, ta dùngkhí lực toàn thân ôm lấy chân nàng: “Hồng Nương, ta sẽ nghe lời mà , chỉ cần cho ta ăn, ta sẽ ngoan.”
“Hừ hừ, trên đời này có con khỉ hoang nào mà ta không dạy dỗ được đây, thật sự là không tệ, ngươi những ngày này cố gắng bồi bổ thân thể thật tốt, sau này Nguyệt Nguyệt sẽ là nha đầu cho ngươi sai bảo, Nguyệt Nguyệt, hầu hạ thật tốt cho chủ nhân ngươi.”
“Dạ dạ” Nguyệt Nguyệt kích động đở lên ta, “Bé Mập, ngươi biết không , chỉ có những cô nương đầu bảng, mới có nha hoàn của mình.”
“Bé Mập?” Hồng nương bất mãn bĩu môi, “Tên này có thể gọi được sao, để ta nghĩ xem, mặt nhỏ như hạt dưa, phu ngưng Nhược Tuyết, tĩnh như Lãnh Sương, động như Lưu Vân, như vậy sau này gọi ngươi là Hi Dương đi, sau này đó sẽ là nghệ danh của ngươi .”
Hi Dương? Làm ơn, cái tên này làm gì có chút liên hệ nào tới bản thân của ta?
“Được, tiểu Bích tiểu Lạc đâu?”
Tiểu Bích tiểu Lạc? Có phải là hai cái nha đầu lúc trước thì thầm bên giường của ta hay không? Ta lập tức vô cùng không có lương tâm mật báo: “Bọn họ… Bọn họ… hình như …đi xem …. náo nhiệt …” Ta đây có chết cũng muốn phải phá bĩnh đến cùng.
“Xú nha đầu! Người cần trông thì lại không trông. A đại A nhị!”
“Vèo vèo!” Lập tức, hai cái bóng đen bay xuống.
“Đem hai cái con nha đầu chết tiệt kia về, đem đến hình phòng giao cho Miêu mụ mụ.”
“Dạ!” “Vèo! Vèo!” Hai cái bóng đen lại biến mất không thấy tăm hơi. Thật nhanh a, Bách Hoa cung có thể dưỡng được cao thủ như vậy.
“Nhìn này khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng xanh đến vậy Nguyệt Nguyệt, ngày mai đi tìm Lâm mụ mụ cầm chút nhân sâm đi, bảy ngày sau ,ta muốn thấy một Hi Dương sáng rực rỡ như hoa đào ở trước mặt ta!”
“Vâng ạ!” Cuộc sống hạnh phúc của ta cứ như vậy mà bắt đầu, ta phải thật cố gắng … cố gắng không thể để cho số phận thành “Mỹ nhân vạn người ấp”được , cố gắng có thể liên lạc được với Hậu Huyền!
“Trời ạ náo loạn lần này thật là nóng bỏng nha.”
Nháo nhiệt gì vậy? Đầu óc ta vẫn còn chưa được minh mẫn, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại.
“Ha ha ha, các ngươi có nhìn thấy không ? Cái thứ đó của Cổ thiếu suýt nữa là bị nữ nhân kia cắt xoẹt.”
Cổ thiếu?
“Các ngươi nói thử xem liệu có phải là Hộ Quôc phu nhân cố ý không.”
Hộ quốc phu nhân? Ta?
“Nghe nói là Hộ Quốc phu nhân bảo Hoa Liễu cô nương làm, Hoa Liễu cô nương một câu cũng không chịu nói, xấu lắm.”
“Ai, ngươi cũng không phải không biết tính cách của Hoa Liễu cô nương, chuyện mà nàng không muốn nói, ngươi có dùng vàng đến thì nàng cũng không thèm mở miệng.”
“Ta nghĩ là do Cổ thiếu trêu chọc Hậu Huyền công tử, chắc các ngươi không phát hiện lúc Hậu Huyền công tử múa kiếm trên đài Cổ thiếu hắn nhì không khép được miệng lại, đến mức nước miếng của hắn đều chảy hết ra.”
Nếu đã đến chuyện như vậy rồi, hôm nay là ngày nào ?
“Thì ra là như vậy! Vậy hắn bị thế cũng đáng! Phu nhân làm thật tốt!”
“Đúng! Nghĩ gì không nghĩ lại muốn trêu đùa Hậu Huyền công tử.”
“Này —- các ngươi đừng nói nữa, lại có tin tức mới, mọi người mau tới a —- “
Phách phách bạch bạch tiếng bước chân vang lên.
“Này, hình như không có chết!” Trong cảm giác mông lung, ta thây hình như có người đạp ta một cước, “Ngươi không chết thì kêu một tiếng xem.”
“Ôi!” Ta ho khan một tiếng, tại sao ta tay chân ta không có cảm giác, toàn thân nàng đều là mềm nhũn..”
“Đại phu đã nói, ngay lập tức cho nàng ăn cơm ngược lại sẽ làm nàng tiêu hóa không được, hơn nữa cũng cố gắng lắm mới bắt đầu được như thế này.”
“Như vậy a..Vậy chúng ta đi trước xem náo nhiệt, dù sao nàng cũng đói đã lâu như vậy. Chịu đói một chút chắc cũng không sao.”
“Như vậy cũng đúng! Ta cũng nghĩ như vậy đấy, đi a!”
“Tốt!”
Hai tiếng bước chân lại vang lên.
Giảm béo? Bé Mập! Chính thức trọng sanh rồi
Ta đột nhiên tỉnh táo, đây là thực sự! !Thân thể của bé mập này thuộc vê ta, thực sự là của ta!
Chiết lý gì đây, đời là gì đây a …. Lão Tử thật đói a, ta muốn ăn cơm
——–
“Ăn từ từ thôi ai, tiểu Bích tiểu Lạc hơi quá đáng, lại cố đi xem náo nhiệt. Mấy ngày hôm trước hơi thở của ngươi rất yếu ớt, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết đấy”
Từ miệng của Nguyệt Nguyệt thì ta đã biết rằng, từ buổi tối hôm hồn ta rời khỏi thân thể Phong Thanh Nhã đến nay đã được bảy ngày, ở bên dưới có một chút thôi, trên trần gian cũng đã qua bảy ngày. Mà thân thể này sở dĩ không biến đổi thành tử thi, ta đoán rằng lúc linh hồn bé mập thoát đi, thân thể này vẫn còn chút hơi tàn, cho nên quỷ sai mới nói răng dương thọ của nàng chưa hết.
Nhớ kỹ lời bé mập từng nói qua, Nguyệt Nguyệt là người tốt. Thường len lén đem chút đồ ăn này nọ cho nàng. Nàng ở bên giường nói với ta nửa canh giờ,mà nửa canh giờ này ta chỉ ăn, “Ai… một bước vào Bách Hoa cung, giấc mộng hạnh phúc tất cả đều thành không… Ai…”
Ta tiếp tục ăn. Những lời.. này nàng không nói ta cũng biết, đã vào Bách Hoa cung rồi , muốn ra cũng không có dễ dàng như vậy, trừ phi bị hết đát hoặc hủy dung. Lau miệng, thỏa mãn đánh ợ một cái: “Làm phiền, ngươi có thể đem cho ta một cái gương không.”
“Bé Mập, ngươi đừng có hủy dung a!” vẻ mặt Nguyệt Nguyệt khẩn trương.
“Hủy cái rắm a, ta phải nhìn xem bản thân ta có thể làm cái gì đó tay đổi chút kiểu như bán nghệ không bán thân không.”
Nguyệt Nguyệt kinh ngạc há to miệng: “Bé Mập Ngươi rốt cục cũng nghĩ thông suốt ! Thật tốt quá, với bộ dạng này của ngươi, nếu như có tài nghệ, hẳn là không có vấn đề gì.” Vừa nói, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một mặt kính trang điểm, giơ lên trước mặt ta. Ta lập tức kêu lên sợ hãi: “A —————– này. Này, này đây là ta sao? !”
“Đúng vậy. Ngươi cũng không nghĩ rằng ngươi gầy đi thì lại như vậy đúng chứ…” Nguyệt Nguyệt hâm mộ ở một bên nói, mà ta kích động vuốt vuốt gương mặt chính mình , không sai, đây chính là ta, gương mặt của Thư Thanh Nhã , ta đã tìm về được thân thể cùng với gương mặt của mình rồi! Chỉ bất quá chút khác biệt mà thôi, gương mặt này trẻ hơn non nớt hơn rất nhìêu so với ta, nhưng cũng không lo, trẻ hơn có cái gì không tốt.
Không nghĩ tới a, thật sự là không nghĩ tới, thì ra bé mập này cùng với bản thân ta lại có cùng một một gương mặt… Kỳ thật bộ dạng mập mạp của ta cũng vô cùng khả ái a. Thật tự kỷ, bản thân ta tự mình khinh thường mình một phen .
“Bất quá, ngươi xinh đẹp như vậy ở tại Bách Hoa cung không biết là vui hay buồn…” Nguyệt Nguyệt than khóc một tiếng, đem bánh bao đưa tới trước mặt của ta, “Muốn ăn nữa hay không?”
Hình ảnh cái bánh bao đi vào trong tầm mắt của ta, cố gắng chống đỡ, nhưng cảm giác đầu óc quay cuồng một hồi, nhất thời không nhịn được: “Ọe!” Ta che miệng liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài gian phòng đở lấy chân tường bắt đầu phun, “Ọe…”
“Ngươi không sao chớ, có muốn … gọi đại phu hay không.” Nguyệt Nguyệt vội vàng giúp ta vỗ vỗ lưng, ta khoát tay: “Không có việc gì không có việc gì, bởi vì do ta cùng một lúc ăn quá nhiều nên như vậy, cũng tốt giảm béo được chút, Bách Hoa cung cũng quá tàn nhẫn …” Hồi tưởng lại tất cả những gì bé mập miêu tả, đáy lòng ta không khỏi phát lạnh. Muốn ở chỗ này sinh tồn, hơn nữa còn muốn thoát khỏi, cũng phải tốn một chút tâm tư đây.
Bé Mập nói qua, muốn chạy trốn, thì sẽ bị cắt đứt chân, ngay cả có võ công cũng đều bị bắt quay về, ta đây sẽ không đi vào con đường đó nữa .Sau đó, có người nói mình quen biết quan lớn,thì bị bọn họ cười nhạo.
Hủy dung, ta không có dũng khí.
Công phu, ta không có.
Được rồi, chỉ có trái phải phối hợp, sau đó cố gắng tìm được Hậu Huyền, chỉ là không biết rằng bây giờ tiểu tử này có đến Bách Hoa Cung nữa hay không.
“Ọe —- ọe ôi ôi!” Sau khi ói xong, ta liền xụi lơ tại chân tường ngồi thở, này thân thể này sao lại một chút thể lực cũng không có, à, bị bỏ đói cũng đã mấy tháng trời, ta có thể đứng lên cũng đã không tồi rồi.
“Ha! Ta không có nhìn lầm đi, ngươi vẫn còn sức để đi à?” Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, trong tầm mơ hồ mắt xuất hiện một bóng dáng diễm lệ, hình dáng đạm mạt, quần áo diễm lệ hoa mỹ.
“Thưa Hồng Nương, Bé Mập vừa mới tỉnh lại.” Thì ra là Hồng Nương! Bộ dáng của nàng trước và sau khi trang điểm quả thật có chút khác biết khá lớn?
“Như vậy cũng không có chết, không chết mà cũng gọi ta tới xem.”Hồng nương tiến tới giữ lấy cái cằm của ta, nàng dùng ánh mắt như đang nhìn gia súc đánh giá ta, ta dùngkhí lực toàn thân ôm lấy chân nàng: “Hồng Nương, ta sẽ nghe lời mà , chỉ cần cho ta ăn, ta sẽ ngoan.”
“Hừ hừ, trên đời này có con khỉ hoang nào mà ta không dạy dỗ được đây, thật sự là không tệ, ngươi những ngày này cố gắng bồi bổ thân thể thật tốt, sau này Nguyệt Nguyệt sẽ là nha đầu cho ngươi sai bảo, Nguyệt Nguyệt, hầu hạ thật tốt cho chủ nhân ngươi.”
“Dạ dạ” Nguyệt Nguyệt kích động đở lên ta, “Bé Mập, ngươi biết không , chỉ có những cô nương đầu bảng, mới có nha hoàn của mình.”
“Bé Mập?” Hồng nương bất mãn bĩu môi, “Tên này có thể gọi được sao, để ta nghĩ xem, mặt nhỏ như hạt dưa, phu ngưng Nhược Tuyết, tĩnh như Lãnh Sương, động như Lưu Vân, như vậy sau này gọi ngươi là Hi Dương đi, sau này đó sẽ là nghệ danh của ngươi .”
Hi Dương? Làm ơn, cái tên này làm gì có chút liên hệ nào tới bản thân của ta?
“Được, tiểu Bích tiểu Lạc đâu?”
Tiểu Bích tiểu Lạc? Có phải là hai cái nha đầu lúc trước thì thầm bên giường của ta hay không? Ta lập tức vô cùng không có lương tâm mật báo: “Bọn họ… Bọn họ… hình như …đi xem …. náo nhiệt …” Ta đây có chết cũng muốn phải phá bĩnh đến cùng.
“Xú nha đầu! Người cần trông thì lại không trông. A đại A nhị!”
“Vèo vèo!” Lập tức, hai cái bóng đen bay xuống.
“Đem hai cái con nha đầu chết tiệt kia về, đem đến hình phòng giao cho Miêu mụ mụ.”
“Dạ!” “Vèo! Vèo!” Hai cái bóng đen lại biến mất không thấy tăm hơi. Thật nhanh a, Bách Hoa cung có thể dưỡng được cao thủ như vậy.
“Nhìn này khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng xanh đến vậy Nguyệt Nguyệt, ngày mai đi tìm Lâm mụ mụ cầm chút nhân sâm đi, bảy ngày sau ,ta muốn thấy một Hi Dương sáng rực rỡ như hoa đào ở trước mặt ta!”
“Vâng ạ!” Cuộc sống hạnh phúc của ta cứ như vậy mà bắt đầu, ta phải thật cố gắng … cố gắng không thể để cho số phận thành “Mỹ nhân vạn người ấp”được , cố gắng có thể liên lạc được với Hậu Huyền!
Tác giả :
Trương Liêm