Bát Phú Lâm Môn
Quyển 2 - Chương 36: Ngoan nào
Cảnh giới tối cao nhất của hủ nữ là cái gì ta không nhớ được, nhưng ta lại đã biết được đạt tới cảnh gới cao nhất là thế nào. Chưa kịp suy nghĩ miên man đã bị Hiên Viên Dật Phi liếc mắt làm cho ảnh hưởng mạch suy tư, ta nhanh chóng cầm đũa ăn cơm.
Mải mê sợ hãi lại quên nhắc Hiên Viên Dật Phi phải ăn nhiều rau.
Cuối cùng khi hắn ngồi duyệt tấu chương, ta nằm trên giường duyệt dâm thư.
Khi Hiên Viên Dật Phi cầm lấy cây bút lông, thì ta đã nhớ ra tôn chỉ của hủ nữ bang, khi bang họp mặt mấy nữ nhân ngồi với nhau cười ngây ngô, dâm quang trong mắt bắn ra bốn phía. Làm cho những người xung quanh đều nhìn với ánh mắt kỳ quái.
Bây giờ xung quanh nàng cũng chả có ai hết, cũng không có ai cùng sở thích, thật đúng là thiếu đi niềm vui thú YY. Sau khi mở quyên dâm thư ra, đọc được vài tờ, ta lâm vào trạng thái hưng phấn cao độ, Thiên Mộ Tuyết rất có năng khiếu viết đam mỹ, nhưng sao hai nhân vật chính lần này tính cách của bọn họ không khỏi có chút cảm giác quen thuộc.
Nhớ lại bộ 《 hôn nhẹ tiểu cha 》 nàng viết về một nữ nhi theo đuổi cha nuôi của mình, nữ nhi này chủ động, còn vị cha nhỏ lấy hình tượng của Hậu Huyền lại là thụ động.
Nhưng ở bộ《 nhìn hướng đường đi 》này, tiểu Hậu Huyền lại biến thành tiểu thụ đơn thuần khả ái, còn vị công kia lớn tuổi hơn hắn, trở thành mục tiêu truy kích của hắn, tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện. Mặt không chút thay đổi, gian xảo, thân phận không hề tầm thường. . . .
Nhìn trộm liếc về phía Hiên Viên Dật Phi, hắn đang hết sức chăm chú phê duyệt tấu chương của hắn. Trái tim ta đập bụp một nhịp, Thiên Mộ Tuyết a đến ngay cả Hoàng Thượng cũng không buông tha. Xem đi xem đi. Nàng tả nhân vật trong này không phải Hậu Huyền con trai nàng và Hiên Viên Dật Phi cháu trai của nàng sao?
„….Đêm nay, rất yên tĩnh, Hiên Viên Dật Phi đang ngồi điều tức, đột nhiên, hắn mở to đôi mắt màu hổ phách , khóe môi lầm bầm một câu, nở thêm một nụ cười tà khí, tiểu tử này thật sự là ăn gan báo rồi. . . Xông vào Kiếm Lâu của hắn mà còn dám hô to gọi nhỏ như thế, nhưng, có thể thấy được công phu của tiểu tử này không tồi.
“Hiên Viên Dật Phi, thiếu nợ thì phải trả, đừng tưởng rằng ngươi là Ngân Nguyệt cung Cung Chủ thì ta sẽ sợ ngươi…” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào của Hậu Huyền, Hiên Viên Dật Phi hừ lạnh một tiếng, liền phi thân ra cửa,…từ giờ trở xuống tỉnh lược quá trình đánh nhau.
Hậu Huyền bị Hiên Viên Dật Phi mạnh mẽ áp chế Hậu Huyền ở dưới thân. . . ta vụng trộm liếc mắt nhìn Hiên Viên Dật Phi, tiếp tục đọc,…. Hiên Viên Dật Phi đem Hậu Huyền ném mạnh lên giường. . . . Tiếp tục liếc trộm Tiểu Phi. Đọc tiếp…… một nụ hôn mãnh liệt mà cuồng dã . . Nhìn trộm, đọc tiếp…, Hiên Viên Dật Phi cắn nhẹ hạt đậu đỏ trên ngực Hậu Huyền. . . Che cái mũi. Tà ác, thật sự là rất tà ác .
Thiên Mộ Tuyết hy sinh con của mình như thế, ta đối với nàng vô cùng bội phục cùng kính ngưỡng như giang sơn cuồn cuộn, liên miên không dứt.
“Phiêu, nàng đang đọc sách của dì Tuyết đó à.” Đột nhiên, bên tai ta vang lên tiếng gọi của Hiên Viên Dật Phi, khi hắn nói ra những lời này, hắn vẫn ngồi đọc tấu chương của hắn. Đôi mắt không suy chuyển.
Ta khép sách lại, đi đến bên cạnh Hiên Viên Dật Phi, đem sách để trước trước mặt hắn: “Ừm… Chàng đọc thử xem?”
Hiên Viên Dật Phi để … bút xuống, dựa lưng vào ghế, nghiêng mặt nhìn về phía ta, ta rất gật đầu. Hắn lại lần nữa nhìn về phía quyển sách ta đưa cho hắn. Nhíu mầy: “Ta… Chưa bao giờ xem loại sách này.”
“Ai da, liếc mắt một chút cũng không sao đâu mà, nó cũng không phải thực sự đông cung đồ. Đọc một chút sẽ không tổn hại gì, thì làm sao mà bốc lửa đươc chứ” bởi vì ta đã đem Hiên Viên Dật Phi thành người của mình, cho nên nói cũng rất thuận miệng, lời nói không có được suy nghĩ qua đại não, hoàn toàn quên mất vị nào đó bây giờ đang bị cấm dục đã lâu.
“Khụ.” Hiên Viên Dật Phi đột nhiên ho khan một cái, ta từ cái ho khan của hắn nhận được chút dị thường, tim đập mãnh liệt, vội vã đem sách mở ra, dẫn dắt sự chú ý của Hiên Viên Dật Phi rời đi.
Hắn liếc về phía trang sách, hóa đá, bởi vì trang này đúng là trang miêu tả về hắn, kể cả là tướng mạo hay tính cách, cử chỉ đều không sai chính là hắn.
“Ách… Còn có trang này.” Ta giở đến trang miêu tả Hậu Huyền. Lúc này, Hiên Viên Dật Phi mãnh liệt ho khan: “Khụ khụ khụ…”
Ta vội vàng vuốt ngực cho hăn thuận khí: “Bớt giận bớt giận, đại thẩm Thiên Mộ Tuyết đem nam chính miêu tả ý hệt chàng là vì yêu mến chàng .”
“Khụ khụ khụ…” Hiên Viên Dật Phi càng ho lợi hại hơn, hắn cầm lấy sách định xé, ta vội vàng: “Đừng xé!” Hắn nhanh chóng cầm sách định vất đến chỗ khác, ta nhào tới. Hắn đứng lên , giơ lên cao …, ta lại kéo xuống cánh tay hắn, cánh tay hắn nào có dễ dàng cho ta kéo xuống thế, kết quả là kéo được ống tay áo của hắn, lộ ra cánh tay trắng như tuyết của hắn.
Bên hông đột nhiên bị nắm chặt, ta nhào trên trước ngực của hắn, bỗng, ta nhận ra hắn dang trêu ta , mà khi ta tỉnh táo lại, ta đã bị hắn ôm chặt vào trong ngực, quần áo đơn bạc làm ta cảm thụ được trọn vẹn nhịp tim đang đập mạnh mẽ của hắn.
“Đưa cho ta.” Ta cố lấy mặt , gắng không đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay hắn, bắt buộc bản thân dời đi sự chú ý động chạm thân thể này.
“Nàng muốn nó sao?” Hắn hỏi.
Ta đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng xiết chặt. Nhìn hiển nhiên ta không đủ chiều cao, ta ôm lấy lưng của Hiên Viên Dật Phi, dùng đầu cọ cọ lồng ngực của hắn, bắt đầu dùng chiến thuật làm nũng: “Đưa cho ta đi mà… đêm nay còn dài lắm.”
“Không thể cho.”
“Ứ ừ” tiếp tục làm nũng, tiếp tục dùng đầu cọ hắn.
“Đừng động nữa.”
Đột nhiên, Hiên Viên Dật Phi nói ra hai chữ này, lúc này, ta giống như dính ma chú cứng ngắc thân thể.
Đừng động! Hai chữ này tuy ý nhị nhưng ý nghĩ vô cùng sâu rộng, bất kể là trong thể loại tiểu thuyết nào di chăng nữa, khi nữ chính trong truyện lỡ khơi dậy lên dục vọng nguyên thủy của nam chính, đều sẽ xuất hiện hai chữ này, sau đó sẽ là câu nói huyền thoại của nam chính: đừng động để cho anh tỉnh táo lại đã.
Chẳng lẽ!
“Ta muốn cho nàng một lễ vật.”
“Lễ vật!” phù… hiểu sai , hi hi. Toàn bộ cơ thể trong nháy mắt buông lỏng. ngay cả cũng quên không lấy lại.
Hiên Viên Dật Phi đầu tiên là nhăn mặt một chút, tiện tay ném quyển sách xuống , như sợ cầm phải bệnh dịch vậy. Sau đó hắn tháo xuống một chiếc bông tai trên tai của hắn xuống, đúng vậy, Hiên Viên Dật Phi có đeo bông tai. Trên vành tai tinh xảo kia của hắn có đeo một đôi bông tai bằng đá sáng lấp lánh, nó luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của ta.
Hắn đem một chiếc bông tai đến trước mặt của ta: “Đôi bông tai này trên đời chỉ có một đôi duy nhất,bây giờ nàng một chiếc ta một chiếc.”
“Tình, bông tai tình nhân sao?”
“ừ , nàng hiểu như vậy cũng đươc, nó là của nàng Phiêu của ta.” Hắn ôn nhu mà thâm tình nhìn chăm chú vào ta, ta đắm chìn vào nhu tình mật ngọt này mà nhịp tim bắt đầu đập nhanh.
“Nhưng, nhưng ta làm gì có lỗ tai.”
“Cho nên, ta sẽ làm cho nàng một cái.” Hiên Viên Dật Phi nói xong mặt không đổi sắc, hơi thở cũng không gấp, biểu hiện tự nhiên giống như đã lên kế hoạch từ đầu. Hắn bắt đầu đưa tay vào trong áo, giống như đang tìm đồ.
“Bấm, bấm lỗ tai á?” Bấm lỗ tai! Không nên đâu! Nơi này đâu phải thế kỷ 21, không có dụng cụ chuyên dùng để xỏ lỗ tai, sẽ rất đau đấy! ! ! Nghe nói nếu như làm không tốt , còn ảnh hưởng đến mỹ quan, không được, ta không làm.
“Đừng sợ, ta sẽ cẩn thận mà.” Hiên Viên Dật Phi còn giống như sợ ta không đủ sợ hãi ,lại còn bổ sung một câu.
Ta bắt đầu lui về phía sau: “Cái…này… Dật Phi… Chiếc bông tai này ta sẽ nhận lấy, còn cái vụ lỗ tay này thì miễn… miễn đi .”
Vẻ mặt Hiên Viên Dật Phi khẽ biến, trong đôi mắt hổ phách trong suốt kia lộ ra tia buồn bã: “Nàng… Không muốn sao?”
“Không, không phải, ta sợ đau.” Khi nghe xong trả lời của ta, trên gương mặt buồn bả Hiên Viên Dật Phi bị sự ôn nhu thay thế, hắn cười nói: “Sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng mà.”
¥¥ nói câu mờ ám này thì có ích lợi gì! Nhưng, sợ đau đã thành bản năng làm cho Hiên Viên Dật Phi cứ tới gần tí nào là ta lại chạy ra xa tí ấy, Hiên Viên Dật Phi một tay kéo lấy ta về, vô cùng kiên định đem ta ôm chặt vào lòng, ta giãy dụa mạnh mẽ: “Dật Phi, ta thật sự rất sợ, nếu không ngày mai…”
Đột nhiên, hắn cúi người xuống vành tai trái của ta, ta ngơ ngẩn cả người, chỉ nghe thấy “Chụt” một tiếng, toàn bộ thế giới chìm đắm trong sự im lặng, vành tai lại bị vật gì đó mềm mại ướt át bao phủ,liếm mút ôn nhu làm cho toàn thân ta mất hết khí lực, thật xấu xa, tên đáng chết, có phải hắn đã biết được nhược điểm của ta rồi đó chứ?
“Ta đã nói rồi mà ,sẽ không để nàng đau.” Giọng nói mềm mại động lòng kia lại truyền đến, ta vô lực nằm ở trong ngực hắn, nói không ra một lời nào.
Bỗng bên tai cảm nhận được sự đau đớn đột nhiên kéo tới.
“A!” ta giật mình hét lên, Hiên Viên Dật Phi giỏi thật dám giương đông kích tây, Hiên Viên Dật Phi hắn còn nghĩ đến việc gây tê trước khii hành động sao, nhưng rất nhanh, cmar giác đau đớn đó lại biến mất trong đôi môi của Hiên Viên Dật Phi, hắn ngậm lấy vành tai của ta, dùng lưỡi của hắn liếm nhè nhẹ như đang an ủi cho vàng tai xấu số của ta.
Thân thể lại lần nữa trở nên hoàn toàn vô lực, ta dùng ý chí cuối cùng nói với hắn: “Chỉ một lần này thôi, một bên là đủ rồi, ta chỉ đeo một bên mà thôi…” liếp láp nhẹ nhàng bỗng chuyển sang dữ dội hơn, hắn còn cắn mạnh một cái, toàn thân bị sự tham lam mút mát này của hắn trở nên nóng nực.”Được…” Sự mãnh liệt, hắn ôm chặt cánh tay, giống như muốn khảm chặt ta vào thân thể của hắn, sự ấm áp từ cơ thể của hai người truyền sang cho nhau, giao hẹn…
Mải mê sợ hãi lại quên nhắc Hiên Viên Dật Phi phải ăn nhiều rau.
Cuối cùng khi hắn ngồi duyệt tấu chương, ta nằm trên giường duyệt dâm thư.
Khi Hiên Viên Dật Phi cầm lấy cây bút lông, thì ta đã nhớ ra tôn chỉ của hủ nữ bang, khi bang họp mặt mấy nữ nhân ngồi với nhau cười ngây ngô, dâm quang trong mắt bắn ra bốn phía. Làm cho những người xung quanh đều nhìn với ánh mắt kỳ quái.
Bây giờ xung quanh nàng cũng chả có ai hết, cũng không có ai cùng sở thích, thật đúng là thiếu đi niềm vui thú YY. Sau khi mở quyên dâm thư ra, đọc được vài tờ, ta lâm vào trạng thái hưng phấn cao độ, Thiên Mộ Tuyết rất có năng khiếu viết đam mỹ, nhưng sao hai nhân vật chính lần này tính cách của bọn họ không khỏi có chút cảm giác quen thuộc.
Nhớ lại bộ 《 hôn nhẹ tiểu cha 》 nàng viết về một nữ nhi theo đuổi cha nuôi của mình, nữ nhi này chủ động, còn vị cha nhỏ lấy hình tượng của Hậu Huyền lại là thụ động.
Nhưng ở bộ《 nhìn hướng đường đi 》này, tiểu Hậu Huyền lại biến thành tiểu thụ đơn thuần khả ái, còn vị công kia lớn tuổi hơn hắn, trở thành mục tiêu truy kích của hắn, tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện. Mặt không chút thay đổi, gian xảo, thân phận không hề tầm thường. . . .
Nhìn trộm liếc về phía Hiên Viên Dật Phi, hắn đang hết sức chăm chú phê duyệt tấu chương của hắn. Trái tim ta đập bụp một nhịp, Thiên Mộ Tuyết a đến ngay cả Hoàng Thượng cũng không buông tha. Xem đi xem đi. Nàng tả nhân vật trong này không phải Hậu Huyền con trai nàng và Hiên Viên Dật Phi cháu trai của nàng sao?
„….Đêm nay, rất yên tĩnh, Hiên Viên Dật Phi đang ngồi điều tức, đột nhiên, hắn mở to đôi mắt màu hổ phách , khóe môi lầm bầm một câu, nở thêm một nụ cười tà khí, tiểu tử này thật sự là ăn gan báo rồi. . . Xông vào Kiếm Lâu của hắn mà còn dám hô to gọi nhỏ như thế, nhưng, có thể thấy được công phu của tiểu tử này không tồi.
“Hiên Viên Dật Phi, thiếu nợ thì phải trả, đừng tưởng rằng ngươi là Ngân Nguyệt cung Cung Chủ thì ta sẽ sợ ngươi…” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào của Hậu Huyền, Hiên Viên Dật Phi hừ lạnh một tiếng, liền phi thân ra cửa,…từ giờ trở xuống tỉnh lược quá trình đánh nhau.
Hậu Huyền bị Hiên Viên Dật Phi mạnh mẽ áp chế Hậu Huyền ở dưới thân. . . ta vụng trộm liếc mắt nhìn Hiên Viên Dật Phi, tiếp tục đọc,…. Hiên Viên Dật Phi đem Hậu Huyền ném mạnh lên giường. . . . Tiếp tục liếc trộm Tiểu Phi. Đọc tiếp…… một nụ hôn mãnh liệt mà cuồng dã . . Nhìn trộm, đọc tiếp…, Hiên Viên Dật Phi cắn nhẹ hạt đậu đỏ trên ngực Hậu Huyền. . . Che cái mũi. Tà ác, thật sự là rất tà ác .
Thiên Mộ Tuyết hy sinh con của mình như thế, ta đối với nàng vô cùng bội phục cùng kính ngưỡng như giang sơn cuồn cuộn, liên miên không dứt.
“Phiêu, nàng đang đọc sách của dì Tuyết đó à.” Đột nhiên, bên tai ta vang lên tiếng gọi của Hiên Viên Dật Phi, khi hắn nói ra những lời này, hắn vẫn ngồi đọc tấu chương của hắn. Đôi mắt không suy chuyển.
Ta khép sách lại, đi đến bên cạnh Hiên Viên Dật Phi, đem sách để trước trước mặt hắn: “Ừm… Chàng đọc thử xem?”
Hiên Viên Dật Phi để … bút xuống, dựa lưng vào ghế, nghiêng mặt nhìn về phía ta, ta rất gật đầu. Hắn lại lần nữa nhìn về phía quyển sách ta đưa cho hắn. Nhíu mầy: “Ta… Chưa bao giờ xem loại sách này.”
“Ai da, liếc mắt một chút cũng không sao đâu mà, nó cũng không phải thực sự đông cung đồ. Đọc một chút sẽ không tổn hại gì, thì làm sao mà bốc lửa đươc chứ” bởi vì ta đã đem Hiên Viên Dật Phi thành người của mình, cho nên nói cũng rất thuận miệng, lời nói không có được suy nghĩ qua đại não, hoàn toàn quên mất vị nào đó bây giờ đang bị cấm dục đã lâu.
“Khụ.” Hiên Viên Dật Phi đột nhiên ho khan một cái, ta từ cái ho khan của hắn nhận được chút dị thường, tim đập mãnh liệt, vội vã đem sách mở ra, dẫn dắt sự chú ý của Hiên Viên Dật Phi rời đi.
Hắn liếc về phía trang sách, hóa đá, bởi vì trang này đúng là trang miêu tả về hắn, kể cả là tướng mạo hay tính cách, cử chỉ đều không sai chính là hắn.
“Ách… Còn có trang này.” Ta giở đến trang miêu tả Hậu Huyền. Lúc này, Hiên Viên Dật Phi mãnh liệt ho khan: “Khụ khụ khụ…”
Ta vội vàng vuốt ngực cho hăn thuận khí: “Bớt giận bớt giận, đại thẩm Thiên Mộ Tuyết đem nam chính miêu tả ý hệt chàng là vì yêu mến chàng .”
“Khụ khụ khụ…” Hiên Viên Dật Phi càng ho lợi hại hơn, hắn cầm lấy sách định xé, ta vội vàng: “Đừng xé!” Hắn nhanh chóng cầm sách định vất đến chỗ khác, ta nhào tới. Hắn đứng lên , giơ lên cao …, ta lại kéo xuống cánh tay hắn, cánh tay hắn nào có dễ dàng cho ta kéo xuống thế, kết quả là kéo được ống tay áo của hắn, lộ ra cánh tay trắng như tuyết của hắn.
Bên hông đột nhiên bị nắm chặt, ta nhào trên trước ngực của hắn, bỗng, ta nhận ra hắn dang trêu ta , mà khi ta tỉnh táo lại, ta đã bị hắn ôm chặt vào trong ngực, quần áo đơn bạc làm ta cảm thụ được trọn vẹn nhịp tim đang đập mạnh mẽ của hắn.
“Đưa cho ta.” Ta cố lấy mặt , gắng không đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay hắn, bắt buộc bản thân dời đi sự chú ý động chạm thân thể này.
“Nàng muốn nó sao?” Hắn hỏi.
Ta đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng xiết chặt. Nhìn hiển nhiên ta không đủ chiều cao, ta ôm lấy lưng của Hiên Viên Dật Phi, dùng đầu cọ cọ lồng ngực của hắn, bắt đầu dùng chiến thuật làm nũng: “Đưa cho ta đi mà… đêm nay còn dài lắm.”
“Không thể cho.”
“Ứ ừ” tiếp tục làm nũng, tiếp tục dùng đầu cọ hắn.
“Đừng động nữa.”
Đột nhiên, Hiên Viên Dật Phi nói ra hai chữ này, lúc này, ta giống như dính ma chú cứng ngắc thân thể.
Đừng động! Hai chữ này tuy ý nhị nhưng ý nghĩ vô cùng sâu rộng, bất kể là trong thể loại tiểu thuyết nào di chăng nữa, khi nữ chính trong truyện lỡ khơi dậy lên dục vọng nguyên thủy của nam chính, đều sẽ xuất hiện hai chữ này, sau đó sẽ là câu nói huyền thoại của nam chính: đừng động để cho anh tỉnh táo lại đã.
Chẳng lẽ!
“Ta muốn cho nàng một lễ vật.”
“Lễ vật!” phù… hiểu sai , hi hi. Toàn bộ cơ thể trong nháy mắt buông lỏng. ngay cả cũng quên không lấy lại.
Hiên Viên Dật Phi đầu tiên là nhăn mặt một chút, tiện tay ném quyển sách xuống , như sợ cầm phải bệnh dịch vậy. Sau đó hắn tháo xuống một chiếc bông tai trên tai của hắn xuống, đúng vậy, Hiên Viên Dật Phi có đeo bông tai. Trên vành tai tinh xảo kia của hắn có đeo một đôi bông tai bằng đá sáng lấp lánh, nó luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của ta.
Hắn đem một chiếc bông tai đến trước mặt của ta: “Đôi bông tai này trên đời chỉ có một đôi duy nhất,bây giờ nàng một chiếc ta một chiếc.”
“Tình, bông tai tình nhân sao?”
“ừ , nàng hiểu như vậy cũng đươc, nó là của nàng Phiêu của ta.” Hắn ôn nhu mà thâm tình nhìn chăm chú vào ta, ta đắm chìn vào nhu tình mật ngọt này mà nhịp tim bắt đầu đập nhanh.
“Nhưng, nhưng ta làm gì có lỗ tai.”
“Cho nên, ta sẽ làm cho nàng một cái.” Hiên Viên Dật Phi nói xong mặt không đổi sắc, hơi thở cũng không gấp, biểu hiện tự nhiên giống như đã lên kế hoạch từ đầu. Hắn bắt đầu đưa tay vào trong áo, giống như đang tìm đồ.
“Bấm, bấm lỗ tai á?” Bấm lỗ tai! Không nên đâu! Nơi này đâu phải thế kỷ 21, không có dụng cụ chuyên dùng để xỏ lỗ tai, sẽ rất đau đấy! ! ! Nghe nói nếu như làm không tốt , còn ảnh hưởng đến mỹ quan, không được, ta không làm.
“Đừng sợ, ta sẽ cẩn thận mà.” Hiên Viên Dật Phi còn giống như sợ ta không đủ sợ hãi ,lại còn bổ sung một câu.
Ta bắt đầu lui về phía sau: “Cái…này… Dật Phi… Chiếc bông tai này ta sẽ nhận lấy, còn cái vụ lỗ tay này thì miễn… miễn đi .”
Vẻ mặt Hiên Viên Dật Phi khẽ biến, trong đôi mắt hổ phách trong suốt kia lộ ra tia buồn bã: “Nàng… Không muốn sao?”
“Không, không phải, ta sợ đau.” Khi nghe xong trả lời của ta, trên gương mặt buồn bả Hiên Viên Dật Phi bị sự ôn nhu thay thế, hắn cười nói: “Sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng mà.”
¥¥ nói câu mờ ám này thì có ích lợi gì! Nhưng, sợ đau đã thành bản năng làm cho Hiên Viên Dật Phi cứ tới gần tí nào là ta lại chạy ra xa tí ấy, Hiên Viên Dật Phi một tay kéo lấy ta về, vô cùng kiên định đem ta ôm chặt vào lòng, ta giãy dụa mạnh mẽ: “Dật Phi, ta thật sự rất sợ, nếu không ngày mai…”
Đột nhiên, hắn cúi người xuống vành tai trái của ta, ta ngơ ngẩn cả người, chỉ nghe thấy “Chụt” một tiếng, toàn bộ thế giới chìm đắm trong sự im lặng, vành tai lại bị vật gì đó mềm mại ướt át bao phủ,liếm mút ôn nhu làm cho toàn thân ta mất hết khí lực, thật xấu xa, tên đáng chết, có phải hắn đã biết được nhược điểm của ta rồi đó chứ?
“Ta đã nói rồi mà ,sẽ không để nàng đau.” Giọng nói mềm mại động lòng kia lại truyền đến, ta vô lực nằm ở trong ngực hắn, nói không ra một lời nào.
Bỗng bên tai cảm nhận được sự đau đớn đột nhiên kéo tới.
“A!” ta giật mình hét lên, Hiên Viên Dật Phi giỏi thật dám giương đông kích tây, Hiên Viên Dật Phi hắn còn nghĩ đến việc gây tê trước khii hành động sao, nhưng rất nhanh, cmar giác đau đớn đó lại biến mất trong đôi môi của Hiên Viên Dật Phi, hắn ngậm lấy vành tai của ta, dùng lưỡi của hắn liếm nhè nhẹ như đang an ủi cho vàng tai xấu số của ta.
Thân thể lại lần nữa trở nên hoàn toàn vô lực, ta dùng ý chí cuối cùng nói với hắn: “Chỉ một lần này thôi, một bên là đủ rồi, ta chỉ đeo một bên mà thôi…” liếp láp nhẹ nhàng bỗng chuyển sang dữ dội hơn, hắn còn cắn mạnh một cái, toàn thân bị sự tham lam mút mát này của hắn trở nên nóng nực.”Được…” Sự mãnh liệt, hắn ôm chặt cánh tay, giống như muốn khảm chặt ta vào thân thể của hắn, sự ấm áp từ cơ thể của hai người truyền sang cho nhau, giao hẹn…
Tác giả :
Trương Liêm