Bát Phú Lâm Môn
Quyển 1 - Chương 11: Vào cùng thỉnh an Hoàng Đế tỷ phu
Kỳ thật ta cũng không có chán ghét mấy tên Thuần Vu San San, chỉ có thể trách tên nam hồ ly này lớn lên rất giống bạn trai của em họ ta. Đó là một người tuyệt đối ích kỉ, hoa tâm, là một nam nhân cực kỳ đáng ghét.
Một đôi mắt hồ ly nhu vậy, tuyệt đối là đôi mắt hoa tâm*.
(* dạng như là lừa gạt người khác ấy , dụ dỗ bla bla)
Ta còn nhớ rõ lần đi quầy rượu, nam nhân đáng ghét ấy lại dùng chân của hắn sờ chân của ta, tại sao tiểu muội của ta vẫn có thể dung túng hắn chứ?
Đúng là những năm gần đây có lưu truyền một câu như thế này : “Đầu năm nay nam nhân không xấu, nữ nhân không thích, mà nam nhân không sắc, nữ nhân cũng không thích.”
Ngẩng mặt nhìn trời, nhìn đám mây bay tới bay lui, ta hâm mộ cuộc sống dưới mặt đất, nhưng hiện tại ta lại ước gì như đám mây kia được phiêu lãng trên bầu trời,ta thấy mình thật mâu thuẫn a.
Từ ngày ta đến thế giới này, liền dưỡng thành thói quen ngẩn người, nếu những…mỹ nam này đều không đụng được, ta cũng không muốn đi nhìn, miễn phải động tâm.
Mà mặt Phong Thanh Nhã cũng không có gì đáng nhìn.
Trước kia, ta ít nhất cũng có gương mặt giống minh tinh, khách hàng của ta còn nhầm ta là Phạm Băng Băng. Mà hiện tại, mặc dù Phong Thanh Nhã cũng không khó nhìn, nhưng lại không có gì đặc sắc, mày liễu mắt to, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, có lẻ là vì ta quá tự kỷ nên đem gương mặt này so với gương mặt trước kia thật khác một trời một vực.
Thật làm cho ta chán ghét.
Thôi, dù sao cũng là thanh tú dễ nhìn, còn hơn là Diêm Vương tỷ tỷ. ( S+P: ta chém đó @@)
Cúi đầu, ân? Tại sao khối vàng trong phòng lại lệch bên này nghiêng bên kia?
Ta nhịn không được, tay áo nhẹ phất, nói.
“Mặt ngươi nhìn cũng rất được, nhưng không nghĩ tới lại ko có tí tế bào nghệ thuật nào cả.”
Ta một bên đáp, một bên quở trách Thuần Vu San San.
“Ngươi nhìn xem có cân đối hay không, ngay cả sắp xếp kim hoàng cũng ko đàng hoàng, rất khó tưởng tượng ngươi học võ sao có thể học thành được đây.”
“Võ công ta vốn không có liên quan với việc sắp xếp kim hoàng!” Thuần Vu San San khẩu khí có chút tức giận.
“Như thế nào ko quan hệ? Phối hợp sắp xếp cũng là một môn học, đầu tiên, phải trụ vững, ngươi luyện võ từ thấp tới cao như thế nào?”
Thuần Vu San San bị câu nói của ta tức đến thở hổn hển đem vàng thả một bên. Kim quang lóng lánh, làm chói ánh mắt người.
Thứ có thể thao túng mọi vật, có thể mua tiên cũng được, còn hơn cả mỹ nam, đặc biệt ko phản bội ngươi, đó chính là tiền!
“Phu nhân tỷ tỷ, ngươi đang đùa cái gì?”
Tiếng trẻ con vang lên, ta từ kim phòng nhìn ra, là Tiểu Thiên, hắn cuối cùng cũng đến, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ, nhưng hai tròng mắt lại nheo lại, rõ ràng là sát khí.
Ta lập tức chạy đến hắn, ôm lấy bả vai hắn xoay một cái làm cho hắn choáng váng đầu óc, rồi hung hăng trên mặt hắn hôn xuống một cái, liền chỉ hướng kim phòng.
“Bảo bối, ta làm kim phòng cho ngươi, có thích hay ko?”
Tiểu thiên chưa hồi phục thần trí đã bị ta ném vào kim phòng
“Kim phòng này làm cho ngươi liền do ngươi tùy ý quyết định!”
Ta làm như ko nhìn thấy ánh mắt câm hận của tiểu Thiên, hắn cho rằng ta luôn là kẻ ngốc tùy ý hắn khi dễ sao, thấy hắn chu chu cái miệng phát tức ko ra lời, cố kiềm hãm phẫn nộ trong lòng, hắn lộ ra bộ mặt siêu cấp “nai con” nở một nụ cười ngây thơ.
“Thích thích, phu nhân tỷ tỷ thật tốt với tiểu Thiên.”
“Đương nhiên rồi, bởi vì ngươi là tất cả, là tiểu bảo bối của ta mà, hừ hừ hừ hừ.” Ta cười tà ác, Tiểu Thiên cười, miệng có chút cứng ngắc,khiến người bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ta liền nói ngay “Ngừng lại!”
Thuần Vu San San đứng thẳng bất động ở bên cạnh, kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nói lắp.
“Phủ kín cái phòng này, được không?”
“Không sai a.” ta cười đến tự nhiên “Phòng ko có nóc làm sao được?” Phần trên đỉnh đầu sẽ đem hạt Trân châu đặt trên đó để tối có thể phát sáng, đến khi bảo bối ko còn thích thì ta lại phiền ngươi hủy nó đi.”
“Còn muốn hủy đi!” Thanh âm tự nhiên có chút lệch giọng.
Ta cho là lẽ dĩ nhiên “Ko hủy chẳng lẻ có người khác trộm? Của cải ko thể tiết lộ nha.”
“Cái này còn không kêu là để lộ ra ngoài sao?”
“Như thế nào, ngươi có ý kiến?” Ta giận tái mặt, Thuần Vu San San lập tức lắc đầu.
“Ko có, ko có ý kiến.”
Ta lần nữa ngồi ở kim phòng “Bảo bối, Thuần Vu ca ca sẽ cùng ngươi chơi đùa, ngươi hãy ngoan ngoãn a.”
Tiểu Thiên trong mắt thoáng hiện sát khí, có thể thấy hắn phẫn nộ cực điểm.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Đúng lúc này, âm thanh từ xa vang lên, ta nhìn có tiểu nha đầu từ xa chạy đến, hình như gọi là Mị Nhi đi, người hầu của hộ quốc phủ ta cũng có nhớ sơ sơ.
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Mị nhi chạy đến trước mặt ta, tiểu Nhược vỗ vỗ lưng nàng “Gấp cái gì, từ từ nói.”
Mị nhi nuốt nước miếng, đáng thương cho nha đầu này mệt đến đỗ mồ hôi, chỉ vào phía sau.
“Trong cung, thái giám trong cung!”
“A?” Ta nhướng mi lên, mặc dù biết trong cung sớm muộn cũng có người đến, nhưng ko nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Kỳ thật, việc này cũng ko khó suy đoán, hộ quốc phu nhân trọng thương, lại mất trí nhớ, tự nhiên sẽ khiến người trong cung chú ý, nếu như…hộ quốc phu nhân này ko quan trọng, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng sẽ ko loạn cả lên mà tìm hiểu sự việc.
Ta cười, đem Thuần Vu San San trong phòng đẩy ngã, hắn đau lòng, thân thể có chút run lên.
Ta ôm Tiểu Thiên bắt đầu xoay quanh “A~muốn vào cung chơi đùa cùng tỷ tỷ sao~” Ta biết, hắn hiện tại chỉ mới sáu tuổi, nên tùy ý ta đùa cợt.
Đang ôm, mấy tên thái giám liền vội vã đến, đi qua hoa viên, theo sau là bóng dáng bạch sắc phất trần màu nâu.
“Nô tài bái kiến hộ quốc phu nhân.”
Ta đem tiểu Thiên đang ôm ném cho tiểu Nhược, tiểu Nhược sợ đến mặt mũi trắng bệnh, cuống quít nhảy lên tiếp được tiểu Thiên.
“Miễn, mau dẫn bổn phu nhân tiến cung.”
“Vâng.” Âm thanh thái dám kéo dài.
Ta đi vài bước, quay đầu lại, nhìn Thuần Vu San San đang lau mồi hôi, hô lớn. “San San thân ái, nhớ kĩ đem vàng mang cất đi a.”
Thuần Vu San San cứng ngắc đứng nơi đó, ở trong gió dần dần hóa thạch.
Ngoài cửa đã có xe ngựa chuẩn bị, thú vị chính là, rất nhiều dân chúng đứng bên cạnh vây xem.
“Hộ quốc phu nhân xuất hiên.”
“Nhìn ko ra có chuyện gì a.”
“Người thì cho là mất trí nhớ, người thì cho là điên rồi.”
“Hư! Nhỏ giọng một chút, ngươi ko muốn sống nữa sao!”
Ta nhìn một vòng dân chúng, chỉnh đốn quần áo một phen, hôm nay ta mặc chính là một thân trần bì váy sam màu vàng, bên cạnh là viền hoa văn cánh hoa, nhìn phú quý mà đại khí, tay áo rộng, có thể chứa rất nhiều đồ ăn, từ khi tới đây, đồ ăn vặt ta cũng ko thiếu.
Bất quá trang phục này có chút bất tiện khi lên xuống xe ngựa, Phong Thanh Nhã tựa hồ rất mộc mạc, từ lúc gặp hắn, ta thấy quần áo hắn ko màu nâu cũng chính là màu xám, rất ít màu sắc diễm lệ. Ta cũng thật ko hiểu, Phong Thanh Nhã ko thích trang phục hoặc là cố ý khiêm tốn?
Thái giám nhìn thoáng qua phía sau ta thấy tiểu Thiên nằm trong lòng tiểu Nhược, mặt lộ vẻ chần chờ “Hộ quốc phu nhân, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu chỉ muốn gặp phu nhân.”
“A, ngươi là nói tiểu Thiên a, hắc hắc” ta ôm tiểu Thiên trong tay tiểu Nhược.
“Ta thích bảo bối, ta muốn dẫn hắn theo, tiện thể có thể chơi đùa bồi đắp tình cảm, đương nhiên ko thể bỏ hắn ở lại, còn có… tiểu Nhược, ngươi cũng đừng đi theo, đi thôi.”
Ta cười nhảy lên xe, tiểu Thiên nhắn mắt lại, dừng hơi thở, bắt đầu ở trong lòng ta giả bộ ngủ, hắn mỗi lần ko tiện ra mặt liền giả bộ ngủ, đây chính là phương pháp tốt nhất.
Một đôi mắt hồ ly nhu vậy, tuyệt đối là đôi mắt hoa tâm*.
(* dạng như là lừa gạt người khác ấy , dụ dỗ bla bla)
Ta còn nhớ rõ lần đi quầy rượu, nam nhân đáng ghét ấy lại dùng chân của hắn sờ chân của ta, tại sao tiểu muội của ta vẫn có thể dung túng hắn chứ?
Đúng là những năm gần đây có lưu truyền một câu như thế này : “Đầu năm nay nam nhân không xấu, nữ nhân không thích, mà nam nhân không sắc, nữ nhân cũng không thích.”
Ngẩng mặt nhìn trời, nhìn đám mây bay tới bay lui, ta hâm mộ cuộc sống dưới mặt đất, nhưng hiện tại ta lại ước gì như đám mây kia được phiêu lãng trên bầu trời,ta thấy mình thật mâu thuẫn a.
Từ ngày ta đến thế giới này, liền dưỡng thành thói quen ngẩn người, nếu những…mỹ nam này đều không đụng được, ta cũng không muốn đi nhìn, miễn phải động tâm.
Mà mặt Phong Thanh Nhã cũng không có gì đáng nhìn.
Trước kia, ta ít nhất cũng có gương mặt giống minh tinh, khách hàng của ta còn nhầm ta là Phạm Băng Băng. Mà hiện tại, mặc dù Phong Thanh Nhã cũng không khó nhìn, nhưng lại không có gì đặc sắc, mày liễu mắt to, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, có lẻ là vì ta quá tự kỷ nên đem gương mặt này so với gương mặt trước kia thật khác một trời một vực.
Thật làm cho ta chán ghét.
Thôi, dù sao cũng là thanh tú dễ nhìn, còn hơn là Diêm Vương tỷ tỷ. ( S+P: ta chém đó @@)
Cúi đầu, ân? Tại sao khối vàng trong phòng lại lệch bên này nghiêng bên kia?
Ta nhịn không được, tay áo nhẹ phất, nói.
“Mặt ngươi nhìn cũng rất được, nhưng không nghĩ tới lại ko có tí tế bào nghệ thuật nào cả.”
Ta một bên đáp, một bên quở trách Thuần Vu San San.
“Ngươi nhìn xem có cân đối hay không, ngay cả sắp xếp kim hoàng cũng ko đàng hoàng, rất khó tưởng tượng ngươi học võ sao có thể học thành được đây.”
“Võ công ta vốn không có liên quan với việc sắp xếp kim hoàng!” Thuần Vu San San khẩu khí có chút tức giận.
“Như thế nào ko quan hệ? Phối hợp sắp xếp cũng là một môn học, đầu tiên, phải trụ vững, ngươi luyện võ từ thấp tới cao như thế nào?”
Thuần Vu San San bị câu nói của ta tức đến thở hổn hển đem vàng thả một bên. Kim quang lóng lánh, làm chói ánh mắt người.
Thứ có thể thao túng mọi vật, có thể mua tiên cũng được, còn hơn cả mỹ nam, đặc biệt ko phản bội ngươi, đó chính là tiền!
“Phu nhân tỷ tỷ, ngươi đang đùa cái gì?”
Tiếng trẻ con vang lên, ta từ kim phòng nhìn ra, là Tiểu Thiên, hắn cuối cùng cũng đến, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ, nhưng hai tròng mắt lại nheo lại, rõ ràng là sát khí.
Ta lập tức chạy đến hắn, ôm lấy bả vai hắn xoay một cái làm cho hắn choáng váng đầu óc, rồi hung hăng trên mặt hắn hôn xuống một cái, liền chỉ hướng kim phòng.
“Bảo bối, ta làm kim phòng cho ngươi, có thích hay ko?”
Tiểu thiên chưa hồi phục thần trí đã bị ta ném vào kim phòng
“Kim phòng này làm cho ngươi liền do ngươi tùy ý quyết định!”
Ta làm như ko nhìn thấy ánh mắt câm hận của tiểu Thiên, hắn cho rằng ta luôn là kẻ ngốc tùy ý hắn khi dễ sao, thấy hắn chu chu cái miệng phát tức ko ra lời, cố kiềm hãm phẫn nộ trong lòng, hắn lộ ra bộ mặt siêu cấp “nai con” nở một nụ cười ngây thơ.
“Thích thích, phu nhân tỷ tỷ thật tốt với tiểu Thiên.”
“Đương nhiên rồi, bởi vì ngươi là tất cả, là tiểu bảo bối của ta mà, hừ hừ hừ hừ.” Ta cười tà ác, Tiểu Thiên cười, miệng có chút cứng ngắc,khiến người bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ta liền nói ngay “Ngừng lại!”
Thuần Vu San San đứng thẳng bất động ở bên cạnh, kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nói lắp.
“Phủ kín cái phòng này, được không?”
“Không sai a.” ta cười đến tự nhiên “Phòng ko có nóc làm sao được?” Phần trên đỉnh đầu sẽ đem hạt Trân châu đặt trên đó để tối có thể phát sáng, đến khi bảo bối ko còn thích thì ta lại phiền ngươi hủy nó đi.”
“Còn muốn hủy đi!” Thanh âm tự nhiên có chút lệch giọng.
Ta cho là lẽ dĩ nhiên “Ko hủy chẳng lẻ có người khác trộm? Của cải ko thể tiết lộ nha.”
“Cái này còn không kêu là để lộ ra ngoài sao?”
“Như thế nào, ngươi có ý kiến?” Ta giận tái mặt, Thuần Vu San San lập tức lắc đầu.
“Ko có, ko có ý kiến.”
Ta lần nữa ngồi ở kim phòng “Bảo bối, Thuần Vu ca ca sẽ cùng ngươi chơi đùa, ngươi hãy ngoan ngoãn a.”
Tiểu Thiên trong mắt thoáng hiện sát khí, có thể thấy hắn phẫn nộ cực điểm.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Đúng lúc này, âm thanh từ xa vang lên, ta nhìn có tiểu nha đầu từ xa chạy đến, hình như gọi là Mị Nhi đi, người hầu của hộ quốc phủ ta cũng có nhớ sơ sơ.
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Mị nhi chạy đến trước mặt ta, tiểu Nhược vỗ vỗ lưng nàng “Gấp cái gì, từ từ nói.”
Mị nhi nuốt nước miếng, đáng thương cho nha đầu này mệt đến đỗ mồ hôi, chỉ vào phía sau.
“Trong cung, thái giám trong cung!”
“A?” Ta nhướng mi lên, mặc dù biết trong cung sớm muộn cũng có người đến, nhưng ko nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Kỳ thật, việc này cũng ko khó suy đoán, hộ quốc phu nhân trọng thương, lại mất trí nhớ, tự nhiên sẽ khiến người trong cung chú ý, nếu như…hộ quốc phu nhân này ko quan trọng, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng sẽ ko loạn cả lên mà tìm hiểu sự việc.
Ta cười, đem Thuần Vu San San trong phòng đẩy ngã, hắn đau lòng, thân thể có chút run lên.
Ta ôm Tiểu Thiên bắt đầu xoay quanh “A~muốn vào cung chơi đùa cùng tỷ tỷ sao~” Ta biết, hắn hiện tại chỉ mới sáu tuổi, nên tùy ý ta đùa cợt.
Đang ôm, mấy tên thái giám liền vội vã đến, đi qua hoa viên, theo sau là bóng dáng bạch sắc phất trần màu nâu.
“Nô tài bái kiến hộ quốc phu nhân.”
Ta đem tiểu Thiên đang ôm ném cho tiểu Nhược, tiểu Nhược sợ đến mặt mũi trắng bệnh, cuống quít nhảy lên tiếp được tiểu Thiên.
“Miễn, mau dẫn bổn phu nhân tiến cung.”
“Vâng.” Âm thanh thái dám kéo dài.
Ta đi vài bước, quay đầu lại, nhìn Thuần Vu San San đang lau mồi hôi, hô lớn. “San San thân ái, nhớ kĩ đem vàng mang cất đi a.”
Thuần Vu San San cứng ngắc đứng nơi đó, ở trong gió dần dần hóa thạch.
Ngoài cửa đã có xe ngựa chuẩn bị, thú vị chính là, rất nhiều dân chúng đứng bên cạnh vây xem.
“Hộ quốc phu nhân xuất hiên.”
“Nhìn ko ra có chuyện gì a.”
“Người thì cho là mất trí nhớ, người thì cho là điên rồi.”
“Hư! Nhỏ giọng một chút, ngươi ko muốn sống nữa sao!”
Ta nhìn một vòng dân chúng, chỉnh đốn quần áo một phen, hôm nay ta mặc chính là một thân trần bì váy sam màu vàng, bên cạnh là viền hoa văn cánh hoa, nhìn phú quý mà đại khí, tay áo rộng, có thể chứa rất nhiều đồ ăn, từ khi tới đây, đồ ăn vặt ta cũng ko thiếu.
Bất quá trang phục này có chút bất tiện khi lên xuống xe ngựa, Phong Thanh Nhã tựa hồ rất mộc mạc, từ lúc gặp hắn, ta thấy quần áo hắn ko màu nâu cũng chính là màu xám, rất ít màu sắc diễm lệ. Ta cũng thật ko hiểu, Phong Thanh Nhã ko thích trang phục hoặc là cố ý khiêm tốn?
Thái giám nhìn thoáng qua phía sau ta thấy tiểu Thiên nằm trong lòng tiểu Nhược, mặt lộ vẻ chần chờ “Hộ quốc phu nhân, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu chỉ muốn gặp phu nhân.”
“A, ngươi là nói tiểu Thiên a, hắc hắc” ta ôm tiểu Thiên trong tay tiểu Nhược.
“Ta thích bảo bối, ta muốn dẫn hắn theo, tiện thể có thể chơi đùa bồi đắp tình cảm, đương nhiên ko thể bỏ hắn ở lại, còn có… tiểu Nhược, ngươi cũng đừng đi theo, đi thôi.”
Ta cười nhảy lên xe, tiểu Thiên nhắn mắt lại, dừng hơi thở, bắt đầu ở trong lòng ta giả bộ ngủ, hắn mỗi lần ko tiện ra mặt liền giả bộ ngủ, đây chính là phương pháp tốt nhất.
Tác giả :
Trương Liêm