Bất Phối Đích Luyến Nhân
Chương 12
CHƯƠNG 12
Bốn năm sau.
Tại đại sảnh building B&P đang diễn ra một hội nghị quan trọng, thành phần tham dự cuộc họp đều là nhân viên quản lý cao cấp của công ty.
“Đại gia hiện tại đang đứng đầu trong danh sách là công ty KHKT hữu hạn Thượng Hải ‘ Đại Quang Minh ‘, công ty này đã thuộc về tập đoàn các công ty con của B&P. Mấy năm qua, Nhật Bản, Hàn Quốc không ngừng đẩy mạnh sản xuất các mặt hàng điện gia dụng có chất lượng cao nhưng giá lại rẻ, làm cho lợi tức của mặt hàng này đang bị giảm nhanh chóng, đối với công ty đa quốc gia của chúng ta mà nói, lấy số lượng là chủ yếu. Nếu sản xuất nhiều nhưng không tiêu thụ được, không bằng chúng ta giảm bớt vài phần gánh nặng, ra trận nhẹ nhàng thì dễ thành công hơn. Mọi người nghĩ sao?”
Người đang ngồi tại vị trí chủ tịch chính là chấp hành tổng tài kiêm tổng giám đốc của B&P, ở B&P trừ đổng sự trưởng ra thì người có quyền lực cao nhất chính là tổng tài —— Thụy Hành Phong.
Năm nay y gần ba mươi lăm tuổi, ngũ quan anh tuấn lãnh liệt, ánh mắt minh hắc lợi hại, toàn thân cao thấp không chê vào đâu được, cách làm việc lại mạnh mẽ quyết liệt, nắm trong tay toàn bộ cục diện của công ty.Nhờ có được một vị chủ quản thông minh tháo vát như vậy, nên B&P ngày càng phát triển, thành công vang dội.
“Ta tán thành.”
Nhất thời ánh mắt mọi người trong hội nghị đều bị âm thanh của nam nhân ngồi bên cạnh Thụy Hành Phong thu hút.
Cho dù ngồi cạnh Thụy Hành Phong, nhưng quang mang của hắn cũng không thua kém chút nào, tiếng nói từ tính dễ nghe cố nhiên động lòng người, có thể thay đổi nhân tâm, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, mĩ thần tinh tế, mị lực bắn ra bốn phía.(:”> Hải của ta mà, xẹt điện um sùm.)
“Kỳ thật, các xí nghiệp điện tử đa số đều là chi nhánh thuộc trung tâm nghiệp vụ của chúng ta, biết cách nắm bắt xu thế thị trường nên sản phẩm mới có mặt khắp Á châu. Vô luận theo giá cả, vẫn là sản phẩm rẻ tiền thì được ưa chuộng hơn, chúng ta không thể cứ ngày ngày ngồi nhà mà so sánh với các công ty khác, muốn thống lĩnh thị trường, cần phải biết cách hành động.”
Lâm Tịch Hải nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói.
“Ta đề nghị công ty nên một lần nữa điều chỉnh phát triển sách lược. Đương nhiên, có lẽ rất nhiều người theo cảm tình thì không thể chấp nhận, bất quá các ngươi phải biết rằng, điện gia dụng tuy là hạng mục kinh doanh truyền thống của công ty chúng ta, nhưng trước mắt, trong lĩnh vực này cao thủ xuất hiện nhiều như mây, cạnh tranh kịch liệt, cũng không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, ưu điểm của công ty chúng ta là có lực lượng kỹ thuật cường đại cùng các thiết kế sư giàu ý tưởng, vì sao lại không hảo lợi dụng điểm này?”
“Nói tiếp đi, Lâm phó tổng.”
Thụy Hành Phong gật gật đầu, mặt không chút thay đổi, vẫn chưa lộ ra một tia tán thưởng nào.
Một năm rưỡi trước, do Lâm Tịch Hải có năng lực công tác xuất sắc nên đã từ bộ phận quản lí tiêu thụ được thăng chức làm phó tổng giám đốc, hợp tác với một vị phó tổng khác cùng nhau hiệp trợ cho Thụy Hành Phong quản lý cả công ty.(aaa Hải của ta thật xuất sắc.)
“Cá nhân ta cho rằng, sản phẩm của chúng ta trên thị trường hiện nay quá mức phân tán, nào là TV, máy lạnh, tủ lạnh, quát hồ đao, bàn chải đánh răng chạy bằng điện…… Bao hàm toàn diện, thật sự là không có gì mới mẻ, đây là thời điểm cần đến sự cải cách. Nên đem trọng tâm hướng đến việc chữa bệnh và bảo vệ sức khoẻ,. Trong tương lai, sẽ sản xuất thêm các mặt hàng điện tử bảo vệ sức khỏe cho người tiêu dùng, ngoài ra, đề nghị đoàn đội kỹ thuật phải đi khảo sát thị trường, nghiên cứu tìm hiểu xem người tiêu thụ khen ngợi loại sản phẩm nào. Sản phẩm điện tử thì luôn biến chuyển từng ngày, chỉ có đi trước thời đại mũi nhọn, mới không bị thị trường vô tình vứt bỏ.”
“Lâm phó tổng, ngươi không phải đã quá lo xa sao? Vấn đề này e là hơi sớm.”
“Có sớm hơn nữa cũng phải lo, không phải sao Thụy tổng? Khi ta còn đang lo lắng xem có nên đưa ra đề nghị này hay không, thì ngươi đã mang bản dự thảo ‘Đại Quang Minh’ đưa đến trước mặt chúng ta cơ mà.”
Lâm Tịch Hải nhìn lại y, trong ánh mắt của hắn không còn chứ đựng sự tự đại, cao ngạo như xưa nữa, thay vào đó là một mảnh trầm tĩnh như hải dương, không một tia gợn sóng, mâu tâm thâm sâu, thậm chí còn toát ra vẻ thản nhiên lạnh lẽo.
Thụy Hành Phong không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Là cộng sự đã bốn năm, bỗng dưng hắn lại thay đổi bất ngờ như vậy, quả thực trường hợp này phải dùng câu ‘Thoát thai hoán cốt’ để hình dung.
Bốn năm trước, cùng với tài năng và bề ngoài xuất sắc, Lâm Tịch Hải còn ‘sở hữu’ thêm sự tự cao ngút trời, hắn không hề kiêng nể ai trong công ty, lúc nào cũng có thể thốt ra những câu khinh người…Vậy mà bốn năm sau, hắn lại trầm mặc giống như một khối nham thạch đang ngủ sâu giữa lòng biển, thành thục, lạnh nhạt mà nội liễm, hoàn toàn thay đổi thành một người khiêm tốn.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà có thể làm cho người ta thay đổi đến mức này?
“Nếu Lâm phó tổng đã định liệu trước, bản dự thảo này sẽ giao cho ngươi phụ trách, thế nào? Mặt khác, hôm nay ngươi xem xét vài vấn đề trọng yếu của xí nghiệp, viết một phần báo cáo cho ta, ta sẽ nghiên cứu một chút.”
Thụy Hành Phong nói.
“Không thành vấn đề, ta lập tức đi làm ngay.” Lâm Tịch Hải khẽ gật đầu.
Căn cứ vào quan điểm Lâm Tịch Hải vừa nêu ra, buổi thảo luận còn nhiệt liệt giằng co một đoạn thời gian rất dài mới chịu chung cáo tan họp.
Theo đám đông đi ra khỏi phòng họp, đang định trở về văn phòng của mình, Lâm Tịch Hải chợt nghe thanh âm của Thụy Hành Phong đang gọi : “Lâm phó tổng, chờ một chút.”
“Tìm ta có việc gì sao, Thụy tổng?” Lâm Tịch Hải dừng cước bộ lại.
Thụy Hành Phong gật gật đầu, đợi cho đám đông đi hơi xa, mới nói khẽ với Lâm Tịch Hải : “Hôm nay sau khi tan tầm, có muốn cùng đi uống rượu với ta không?”(muốn muốn, đá thèn Hàn già đi iem)
Thụy Hành Phong thân hình to lớn khôi ngô, cao khoảng một mét chín, hơn Lâm Tịch Hải nửa cái đầu, một khi đứng sát vào, liền tỏa ra một loại khí thế khiếp người.
“Định đi đến nơi nào?”
Lâm Tịch Hải có chút kinh ngạc, đã là cộng sự lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được Thụy Hành Phong mời đi uống rượu.
“‘SEVEN’ có được không?” Khóe môi của Thụy Hành Phong hơi hơi giơ lên, không dễ dàng để lộ ra nụ cười, càng thêm phần mị lực bí hiểm.
Lâm Tịch Hải không khỏi nao nao.
Từng có một lần, hắn đã gặp được Thụy Hành Phong ở “SEVEN”. Lúc ấy hắn chỉ đến một mình, còn bên cạnh Thụy Hành Phong là một vị nam nhân phi thường xinh đẹp, bộ dạng cả hai vô cùng thân thiết, lúc ấy hắn và y vô tình mặt đối mặt nhau, đều cảm thấy rất xấu hổ.
Không ngờ một người vĩ đại như Thụy Hành Phong lại là đồng chí của hắn.(đồng bệnh tương lân a)
Hắn cùng y dù sao cũng là đồng nghiệp, cộng sự, ai cũng không muốn tham gia vào đời tư của người khác, bất quá nếu lỡ bắt gặp, cũng giả vờ như câm điếc.
Cũng may cả hai đều là những nam tử thành thục, biết cách xử sự, bình thường ở công ty, phần lớn là bàn luận công việc, trong lòng đều cố ý lảng tránh đề cập đến vấn đề tư nhân, không nghĩ đến, hiện tại Thụy Hành Phong lại đưa ra lời mời rượu với hắn.điều này có ý nghĩa gì?
“Thụy tổng vì sao đột nhiên lại mời ta uống rượu?”
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy được, trước kia vẫn vùi đầu vào công việc, bỏ qua rất nhiều cảnh sắc chung quanh, hôm nay đột nhiên phát hiện, kỳ thật ta cũng nên quan tâm một chút đến người bên cạnh mình a”
Gương mặt Thụy Hành Phong vẫn lạnh lùng, không thể hiện ra nhiều biểu tình.
Lâm Tịch Hải nở nụ cười, trực tiếp hỏi : “Thụy tổng đây là muốn cùng ta hẹn hò đúng không?”
Thụy Hành Phong cũng cười, thẳng thắn tiếp chiêu : “Nếu ta nói là đúng thì ngươi nghĩ sao?”
Thái độ vừa tự tin vừa thong dong, dung mạo lại đoan chính xốc vác, hơn nữa điều khiến người khác chú ý chính là địa vị cùng quyền lực. Trong thời gian bốn năm làm cộng sự với y, hắn biết phẩm tính của nam nhân này cùng hình dáng bên ngoài rất giống nhau, vô cùng bình tĩnh sâu sắc, nếu là trước đây, có lẽ hắn đã mừng rỡ như điên, liền chấp nhận lời đề nghị của y ngay lập tức.
Người đàn ông đang đứng trước mặt hắn đây, là đối tượng phù hợp nhất với những điều kiện hoàn mỹ mà hắn đã từng đặt ra.
Lâm Tịch Hải trong lòng rất rõ ràng, y so với hắn vĩ đại hơn, càng xứng đôi với diện mạo của hắn, nếu hắn muốn tuyển người yêu, thì nhất định hắn sẽ chọn y.
Nhưng không thể? Điều hắn muốn không phải là như vậy.
Hắn chỉ cần một người thôi….
“Thực xin lỗi, hôm nay ta hơi mệt mỏi, nên muốn sớm về nhà nghỉ ngơi.”(T_T’’, ôi cơ hội tốt)
Thụy Hành Phong trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, người dám cự tuyệt lời mời của y, cho tới nay có thể nói là không có mấy ai.
Nhưng dù sao cũng là tổng tài của B&P, một giây sau, Thụy Hành Phong liền khôi phục lại vẻ mặt như ban đầu : “Không sao, lần sau cũng được.”
“Thật có lỗi, ta đi trước.”
Lâm Tịch Hải cúi thấp người, xoay bước rời đi.
Sau khi vòng quanh siêu thị một chuyến, Lâm Tịch Hải trở lại nhà trọ, treo áo khoác tây trang lên, xăn tay áo, mặc tạp dề vào người, bắt đầu rửa đồ ăn để nấu cơm.
Hắn vo gạo trước, sau đó đặt con cá tươi vừa mua lên mặt thớt gỗ, mổ lấy nội tạng ra ngoài, động tác đánh vảy nhanh nhẹn, rửa sạch sẽ rồi đặt sang một bên, chờ đợi nước sôi.
Đêm nay hắn định làm món thịt kho tàu hương ngư, xào sơ qua một lượt, sau đó lại làm một chén phiền cà đản hoa thang, một người ăn cơm, ba món ăn là đủ rồi, không mất bao nhiêu thời gian.
Phòng bếp to lớn như vậy, nhưng rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, tất cả dụng cụ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không có một tia hỗn độn.
Trong nhà trọ chỉ có thân ảnh bận rộn của hắn đi tới đi lui, cách đó không xa, từ phòng khách truyền đến âm hưởng nhạc jazz thấp uyển, không gian thập phần quạnh quẽ.
Bốn năm qua, một con người một cuộc sống, hắn đã học cách làm quen với sự cô độc.
Không chỉ như thế, hắn còn biết nấu cơm cùng quét dọn, nhớ lại lần đầu tiên khi hắn làm ra một bàn đồ ăn tràn đầy, mời Đới An Ny đến nhấm nháp, trên mặt nàng hiện ra biểu tình không tin nổi, giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh đổ bộ lên địa cầu.
Hắn hiện tại, đã có thể làm được nhiều thứ, ai cũng khen ngợi.Ngay cả An Ny vốn rất thích ăn sơn hào hải vị tại các nhà hàng sang trọng, cũng không ngại đường xa, mỗi ngày đều chạy đến nhà hắn để ăn cơm ké.
Hắn cũng học xong cách quét dọn, giặt quần áo, hiện tại tây trang cùng áo sơmi, đều là do chính tay hắn giặt, so với các tiệm bên ngoài còn muốn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Lâm Tịch Hải thường hay vứt đồ bừa bãi, kén chọn trước kia…đã không còn tồn tại nữa.
Rất nhiều chuyện đều đã trở thành quá khứ, cứ vụt qua, vĩnh viễn cũng không thể trở lại.
Sau khi ăn no, Lâm Tịch Hải tắm rửa một lát, cho quần áo bẩn vào máy giặt, xoa xoa mái tóc ẩm ướt, hắn tự thưởng cho chính mình một ly nước đá mát lạnh, lấy ra một gói thuốc, ngồi lên hàng ban công, một bên nhìn ngắm cảnh đêm nơi phương xa, một bên nhẹ nhàng châm điếu thuốc……
Gió nhẹ thổi qua làn tóc ẩm ướt, tàn thuốc lóe ra nhiều điểm hồng quang giữa bầu trời chiều yên tĩnh, hình ảnh cô tịch và sâu thẳm giống như đôi mắt của hắn……
Cảm xúc khó phân biệt.
Lẳng lặng hút hết điếu thuốc, Lâm Tịch Hải trở lại phòng ngủ, ngồi trên giường, tiếp tục giở cuốn tiểu thuyết tối hôm qua ra xem.
Hắn hiện tại không thích chơi game, ngay cả TV cũng rất ít xem, khi nào rảnh, liền cầm quyển sách lên đọc, cố tìm kiếm văn phong phù hợp với tâm trạng của mình.
Hắn hiện tại, không hề có ham muốn sắc dục, tâm trong sáng, luôn kiềm chế cuộc sống của bản thân.
Ngủ sớm dậy sớm, cực kì có quy luật, nhà cửa, công ty, siêu thị, trong cuộc sống của hắn chỉ có ba điểm đến này. Ngẫu nhiên đi đến quán bar uống chén rượu đã là sự tiêu khiển hiếm có của hắn, đại bộ phận thời gian, đều ngoan ngoãn ở nhà làm gia vụ, trồng cây, xem sách, sau đó, ngồi si ngốc thẫn thờ.
Liếc mắt một chút lên đồng hồ báo thức, thấy đã mười giờ ba mươi phút, là lúc nên đi ngủ.
Lâm Tịch Hải dùng một tấm phiếu nhỏ ngăn lên trang sách, khép lại, nằm xuống giường, sau đó kéo ngăn kéo nơi đầu giường, lấy ra một quyển sổ thật dày……
Hé mở quyển sổ ra một chút, bên trong lộ ra một tờ giấy cũ kĩ không chịu nổi, giống như đã bị ai đó xé rách tan nát, tràn đầy vết băng dính trong suốt, mặt trên tờ giấy viết bốn chữ “Chú ý hạng mục công việc”, phía dưới đều lànhững dòng chữ nhỏ chi chít, đều là lời căn dặn của Bành Diệc Hàn dành cho hắn.
Một, nhất định phải ăn bữa sáng, nếu không thì thân thể không tốt. Buổi sáng đừng quên uống một ly sữa. Nhiệt độ sữa khoảng năm mươi giây là đủ rồi. Nếu thời gian lâu hơn, sữa sẽ bị hỏng.
Hai, tủ lạnh không phải quỹ bảo hiểm, không cần cái gì cũng vứt vào bên trong, nếu rau củ không dùng bao để bọc lại, sẽ bị úng….
…..
Rậm rạp, đều là lải nhải những việc như thế.
Chữ viết tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ. Có thể thấy được người kia rất có nề nếp, cũng có thể là, lúc ấy y đã viết ra những dòng này bằng tất cả tâm tình của mình.
Người này……
Lâm Tịch Hải không khỏi nhẹ nhàng cười rộ lên, đầu ngón tay vuốt ve trang giấy, trong ánh mắt toát ra sự ôn nhu mãnh liệt cùng sự tịch mịch xâm nhập đến tận cốt tủy……
Trong cuộc sống của hắn, dấu vết về người kia dường như đã hoàn toàn tiêu thất, thứ duy nhất còn sót lại để chứng minh quan hệ giữa y và hắn chính là mảnh giấy mỏng manh này.
Đây là vật kỉ niệm duy nhất mà y để lại cho hắn.
Ai đã từng nói năm tháng trôi qua có thể làm phai nhạt hình bóng một người? Hoàn toàn là thúi lắm! Người nói ra lời này, nhất định là chưa từng biết yêu ai.
Khi ngươi yêu thật sự, mỗi câu, mỗi chữ, từng động tác của đối phương đều giống như vết sẹo to lớn, chặt chẽ khắc sâu vào trong lòng.
Có lẽ thời gian chính xác có thể làm trí nhớ kém đi, khiến cho ngươi chậm rãi quên đi diện mạo của y, miệng của y khi nói chuyện, ánh mắt hiền hòa, thậm chí bộ dáng lúc y tươi cười lên…… Nhưng mà, nếu ngươi thật sự yêu người ấy, vô luận như thế nào cũng sẽ muốn được ở bên cạnh y, không có y thì ngươi không chịu được.Nếu có y, thì cả ngày nội tâm của ngươi sẽ tràn ngập hân hoan, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, loại cảm giác này, không thứ gì có thể hủy diệt được.
Thời gian không thể, năm tháng không thể, thậm chí là chính bản thân hắn cũng không thể.
Ngủ ngon.
Nhẹ nhàng nói nhỏ, Lâm Tịch Hải lại kẹp mảnh giấy vào quyển sổ, kéo chăn trùm lên ngươi, tắt đèn bàn, nhắm mắt lại, trong bóng đêm, chậm rãi chờ đợi giấc mộng đẹp tiến đến.
Hôm nay lại là một ngày không có y, cứ như vậy, lại một ngày trôi qua.
Trong suốt bốn năm, hắn lại không một lần mơ thấy y.
Một lần cũng không có…..
Ánh mặt trời chiếu rọi trên khắp mặt đất, tàu xe lướt qua như nước.
Lâm Tịch Hải mặc một bộ tây trang sang trọng, mang giày da, hắn vừa mới ngồi vào ghế, đã nghe nội tuyến truyền đến giọng của thư kí : “Lâm phó tổng, quản lí Phương của bộ phận tiêu thụ cần tìm ngươi có việc muốn nói.”
“Mời y vào.”
Chỉ chốc lát sau, một vị trung niên nam tử tuổi chừng bốn mươi mở cửa bước vào.
“Phương quản lí, mời ngồi.” Lâm Tịch Hải gật đầu bảo y ngồi xuống.
Từ sau khi hắn được thăng chức thành phó tổng giám đốc, phó quản lí Phương Văn Sam cũng được đề bạt lên thay thế cho vị trí quản lí của hắn.
“Ngươi tìm ta có việc?”
“Đúng vậy, Lâm phó tổng.”
Phương Văn Sam ngồi xuống, ấp úng, vẻ mặt hơi do dự : “Này…… Cái kia”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”Lâm Tịch Hải nhìn y.
“Kỳ thật, chiếu theo trình tự mà nói, chuyện này ta nên tìm người ở bộ quản lí để bàn luận, nhưng Hoa Tử An dù sao cũng là người mà ngươi đã giới thiệu đến công ty, cho nên ta nghĩ, tốt nhất vẫn nên nói trước cho ngươi biết.”
“Hoa Tử An…… Hắn có vấn đề gì?”
Lâm Tịch Hải ngạc nhiên.
“Không biết phải nói sao……”
Phương Văn Sam vò lên mái tóc : “Sau khi vào công ty, Hoa Tử An đã làm ở bộ tiêu thụ hơn hai tháng, nhưng thái độ công tác của hắn…… Thật sự là không được tốt lắm a.Thường hay đi muộn về sớm, có đôi khi nghỉ việc mà không thèm xin phép, ta xem như hắn đang học việc, nên một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Nhưng mặc kệ như thế nào, không có kỷ luật như vậy là không thể được. Còn có hôm trước, ta định buổi chiều đến tìm hắn để nói chuyện, ai ngờ vừa chớp mắt một cái đã không thấy đâu. Sau mới nghe có người nói, khi y đang trên đường đi đến nhà khách hàng, đã tận mắt thấy Hoa Tử An từ trong tiệm bách hóa Thái Bình Dương đi ra, trên tay mang theo bao lớn bao nhỏ, thực rõ ràng là thừa dịp đi làm mà dám trốn đi dạo phố mà, ngươi nói, cái này phải làm sao đây?”
Lâm Tịch Hải sắc mặt dần dần ngưng trọng : “Còn có việc gì nữa không?”
“Lâm phó tổng, B&P không phải là nơi mà ai muốn vào thì vào, Hoa Tử An lại là một tên chỉ tốt nghiệp trường kĩ thuật, không có kinh nghiệm công tác, nếu không có lời giới thiệu của ngươi, căn bản không có khả năng được nhận vào bộ tiêu thụ. Mọi người đối với việc này đã có rất nhiều ý kiến, hơn nữa hắn cũng không chịu thua kém, công tác cà lơ phất phơ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù ta rất nể mặt Lâm phó tổng, cũng rất khó làm ngơ.”
“Ta hiểu rồi.”
Lâm Tịch Hải gật gật đầu nói: “Thực xin lỗi, Phương quản lí, đã làm cho ngươi khó xử, ta sẽ tự mình tìm Tiểu Hoa, hảo hảo cùng hắn nói chuyện.”
“Lâm phó tổng, ta có một câu, không biết có nên hỏi hay không!?”
Phương Văn Sam thật cẩn thận xem xét sắc mặt Lâm Tịch Hải.
“Hỏi đi.”
“Chúng ta đã là đồng sự lâu năm, lòng ta hiểu rất rõ, ngươi là người công tư phân minh, vì sao bây giờ, đối với Hoa Tử An lại cư xử ngoại lệ?”
Biểu tình Phương Văn Sam thập phần nghi hoặc.
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười : “Hoa Tử An, hắn là …….. Một người bạn thực đặc biệt của ta.”
“Có được một người bạn tốt giống như Lâm phó tổng, hắn cũng thật may mắn.”Phương Văn Sam than thở.
Lâm Tịch Hải đứng lên, ý bảo là cuộc trò chuyện của cả hai nên chấm dứt tại đây :”Phương quản lí, cám ơn lời nhắc nhở của ngươi, yên tâm đi, ta sẽ không làm cho ngươi khó xử, dù sao quản lí công ty là trách nhiệm của ta mà.”
“Lâm phó tổng khách khí rồi.”
Chờ Phương Văn Sam đi khỏi, Lâm Tịch Hải lập tức gọi cho thư kí : “Anna, Hoa Tử An của bộ phận tiêu thụ còn ở công ty không? Mau gọi hắn đến gặp ta.”
“Lâm phó tổng, hiện tại Hoa Tử An không có mặt ở đây, chờ sau khi hắn trở về, ta sẽ nhắn giùm ý của ngài.”
Thư kí hồi đáp.
“Hảo, cám ơn.”
Lâm Tịch Hải gác máy, tựa lưng vào ghế ngồi. Nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi thật sâu.
Hoa Tử An.
Cái tên này mỗi khi nhắc đến, miệng hắn liền truyền đến một tư vị chua xót khôn xiết.
Đây là người yêu của nam nhân mà hắn yêu nhất, cũng là tình địch của hắn, nhưng mà, người giới thiệu cho Hoa Tử An vào làm ở B&P, không phải ai khác mà chính là hắn.
Bốn tháng trước, sau khi kì nghỉ hè lần thứ năm tiến đến, Bành Diệc Hàn rốt cục cũng xong việc ở Cam Túc, liền trở lại thành phố, một lần nữa quay về trường đại học H, tiếp tục làm giảng viên, người trở về cùng y chính là kẻ y đã kết giao bốn… …à là nhiều năm—— Hoa Tử An.
Bành Diệc Hàn vốn đã ổn định công ăn việc làm, còn Hoa Tử An lại gặp nhiều trắc trở, vì hắn chỉ có trong tay một tấm bằng kĩ thuật (lỏm), tìm việc thật lâu cũng không có nơi nào hồi âm, hơn nữa cho dù tìm được, không phải là loại công việc yêu cầu thể lực, cũng là những việc có mức lương rất thấp.
Trong một lần họp nhóm bạn bè, vô tình nhìn thấy bộ dáng khổ não của Bành Diệc Hàn, Lâm Tịch Hải liền thốt ra : “Không bằng để cho Tiểu Hoa đến công ty chúng ta thử xem thế nào.”Tuy rằng lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền hối hận muốn chết, nhưng nhìn thấy ánh mắt vui sướng của người kia giống như vừa vớt được tấm phao cứu hộ, Lâm Tịch Hải tuy rất đau đớn, nhưng hắn cảm thấy chính mình không có làm sai.(sai bét)
Hắn hy vọng y có thể được hạnh phúc, nếu y không chọn mình, là người khác cũng tốt a.
Vì thế, Lâm Tịch Hải vốn luôn luôn công tư rõ ràng, lần đầu tiên vận dụng chiêu thức chắp nối, đi cửa sau, đem Hoa Tử An giới thiệu cho lão bộ hạ của mình, không ngờ, tên kia lại không biết điều, mới công tác hai tháng đã bị Phương Văn Sam bẩm báo tội trạng, xem ra lần này, phải tìm hắn để nói chuyện mới được.
Chính là……
Hắn không muốn nhìn thấy mặt Hoa Tử An, tuyệt đối không muốn.
Cũng không phải bởi vì nhìn đến hắn sẽ nhớ tới Bành Diệc Hàn, dù sao mỗi giây mỗi phút y đều hiện diện trong tâm trí của hắn, tra tấn tâm can của hắn… Hắn không muốn thấy mặt Hoa Tử An bởi vì tên kia đã độc chiếm khát vọng to lớn duy nhất của cuộc đời hắn, cả cuộc đời này, hắn không thể đạt được….tất cả sự ôn nhu, chăm sóc của người kia, còn có lời hứa hẹn cả đời …. Tất cả, y đều đã dành cho Hoa Tử An, không phải là hắn.
“Ta yêu ngươi, ta đương nhiên yêu ngươi, vẫn đều yêu ngươi, nhưng mà ta đã đáp ứng cùng Tiểu Hoa là suốt đời này ta sẽ trung thành với hắn.”
Lâm Tịch Hải nhắm mắt lại, như đang chìm vào một mảnh bóng đêm, ngực truyền đến sự đau đớn giằng xé, một vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy tận xương.
Bốn năm sau.
Tại đại sảnh building B&P đang diễn ra một hội nghị quan trọng, thành phần tham dự cuộc họp đều là nhân viên quản lý cao cấp của công ty.
“Đại gia hiện tại đang đứng đầu trong danh sách là công ty KHKT hữu hạn Thượng Hải ‘ Đại Quang Minh ‘, công ty này đã thuộc về tập đoàn các công ty con của B&P. Mấy năm qua, Nhật Bản, Hàn Quốc không ngừng đẩy mạnh sản xuất các mặt hàng điện gia dụng có chất lượng cao nhưng giá lại rẻ, làm cho lợi tức của mặt hàng này đang bị giảm nhanh chóng, đối với công ty đa quốc gia của chúng ta mà nói, lấy số lượng là chủ yếu. Nếu sản xuất nhiều nhưng không tiêu thụ được, không bằng chúng ta giảm bớt vài phần gánh nặng, ra trận nhẹ nhàng thì dễ thành công hơn. Mọi người nghĩ sao?”
Người đang ngồi tại vị trí chủ tịch chính là chấp hành tổng tài kiêm tổng giám đốc của B&P, ở B&P trừ đổng sự trưởng ra thì người có quyền lực cao nhất chính là tổng tài —— Thụy Hành Phong.
Năm nay y gần ba mươi lăm tuổi, ngũ quan anh tuấn lãnh liệt, ánh mắt minh hắc lợi hại, toàn thân cao thấp không chê vào đâu được, cách làm việc lại mạnh mẽ quyết liệt, nắm trong tay toàn bộ cục diện của công ty.Nhờ có được một vị chủ quản thông minh tháo vát như vậy, nên B&P ngày càng phát triển, thành công vang dội.
“Ta tán thành.”
Nhất thời ánh mắt mọi người trong hội nghị đều bị âm thanh của nam nhân ngồi bên cạnh Thụy Hành Phong thu hút.
Cho dù ngồi cạnh Thụy Hành Phong, nhưng quang mang của hắn cũng không thua kém chút nào, tiếng nói từ tính dễ nghe cố nhiên động lòng người, có thể thay đổi nhân tâm, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, mĩ thần tinh tế, mị lực bắn ra bốn phía.(:”> Hải của ta mà, xẹt điện um sùm.)
“Kỳ thật, các xí nghiệp điện tử đa số đều là chi nhánh thuộc trung tâm nghiệp vụ của chúng ta, biết cách nắm bắt xu thế thị trường nên sản phẩm mới có mặt khắp Á châu. Vô luận theo giá cả, vẫn là sản phẩm rẻ tiền thì được ưa chuộng hơn, chúng ta không thể cứ ngày ngày ngồi nhà mà so sánh với các công ty khác, muốn thống lĩnh thị trường, cần phải biết cách hành động.”
Lâm Tịch Hải nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói.
“Ta đề nghị công ty nên một lần nữa điều chỉnh phát triển sách lược. Đương nhiên, có lẽ rất nhiều người theo cảm tình thì không thể chấp nhận, bất quá các ngươi phải biết rằng, điện gia dụng tuy là hạng mục kinh doanh truyền thống của công ty chúng ta, nhưng trước mắt, trong lĩnh vực này cao thủ xuất hiện nhiều như mây, cạnh tranh kịch liệt, cũng không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, ưu điểm của công ty chúng ta là có lực lượng kỹ thuật cường đại cùng các thiết kế sư giàu ý tưởng, vì sao lại không hảo lợi dụng điểm này?”
“Nói tiếp đi, Lâm phó tổng.”
Thụy Hành Phong gật gật đầu, mặt không chút thay đổi, vẫn chưa lộ ra một tia tán thưởng nào.
Một năm rưỡi trước, do Lâm Tịch Hải có năng lực công tác xuất sắc nên đã từ bộ phận quản lí tiêu thụ được thăng chức làm phó tổng giám đốc, hợp tác với một vị phó tổng khác cùng nhau hiệp trợ cho Thụy Hành Phong quản lý cả công ty.(aaa Hải của ta thật xuất sắc.)
“Cá nhân ta cho rằng, sản phẩm của chúng ta trên thị trường hiện nay quá mức phân tán, nào là TV, máy lạnh, tủ lạnh, quát hồ đao, bàn chải đánh răng chạy bằng điện…… Bao hàm toàn diện, thật sự là không có gì mới mẻ, đây là thời điểm cần đến sự cải cách. Nên đem trọng tâm hướng đến việc chữa bệnh và bảo vệ sức khoẻ,. Trong tương lai, sẽ sản xuất thêm các mặt hàng điện tử bảo vệ sức khỏe cho người tiêu dùng, ngoài ra, đề nghị đoàn đội kỹ thuật phải đi khảo sát thị trường, nghiên cứu tìm hiểu xem người tiêu thụ khen ngợi loại sản phẩm nào. Sản phẩm điện tử thì luôn biến chuyển từng ngày, chỉ có đi trước thời đại mũi nhọn, mới không bị thị trường vô tình vứt bỏ.”
“Lâm phó tổng, ngươi không phải đã quá lo xa sao? Vấn đề này e là hơi sớm.”
“Có sớm hơn nữa cũng phải lo, không phải sao Thụy tổng? Khi ta còn đang lo lắng xem có nên đưa ra đề nghị này hay không, thì ngươi đã mang bản dự thảo ‘Đại Quang Minh’ đưa đến trước mặt chúng ta cơ mà.”
Lâm Tịch Hải nhìn lại y, trong ánh mắt của hắn không còn chứ đựng sự tự đại, cao ngạo như xưa nữa, thay vào đó là một mảnh trầm tĩnh như hải dương, không một tia gợn sóng, mâu tâm thâm sâu, thậm chí còn toát ra vẻ thản nhiên lạnh lẽo.
Thụy Hành Phong không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Là cộng sự đã bốn năm, bỗng dưng hắn lại thay đổi bất ngờ như vậy, quả thực trường hợp này phải dùng câu ‘Thoát thai hoán cốt’ để hình dung.
Bốn năm trước, cùng với tài năng và bề ngoài xuất sắc, Lâm Tịch Hải còn ‘sở hữu’ thêm sự tự cao ngút trời, hắn không hề kiêng nể ai trong công ty, lúc nào cũng có thể thốt ra những câu khinh người…Vậy mà bốn năm sau, hắn lại trầm mặc giống như một khối nham thạch đang ngủ sâu giữa lòng biển, thành thục, lạnh nhạt mà nội liễm, hoàn toàn thay đổi thành một người khiêm tốn.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà có thể làm cho người ta thay đổi đến mức này?
“Nếu Lâm phó tổng đã định liệu trước, bản dự thảo này sẽ giao cho ngươi phụ trách, thế nào? Mặt khác, hôm nay ngươi xem xét vài vấn đề trọng yếu của xí nghiệp, viết một phần báo cáo cho ta, ta sẽ nghiên cứu một chút.”
Thụy Hành Phong nói.
“Không thành vấn đề, ta lập tức đi làm ngay.” Lâm Tịch Hải khẽ gật đầu.
Căn cứ vào quan điểm Lâm Tịch Hải vừa nêu ra, buổi thảo luận còn nhiệt liệt giằng co một đoạn thời gian rất dài mới chịu chung cáo tan họp.
Theo đám đông đi ra khỏi phòng họp, đang định trở về văn phòng của mình, Lâm Tịch Hải chợt nghe thanh âm của Thụy Hành Phong đang gọi : “Lâm phó tổng, chờ một chút.”
“Tìm ta có việc gì sao, Thụy tổng?” Lâm Tịch Hải dừng cước bộ lại.
Thụy Hành Phong gật gật đầu, đợi cho đám đông đi hơi xa, mới nói khẽ với Lâm Tịch Hải : “Hôm nay sau khi tan tầm, có muốn cùng đi uống rượu với ta không?”(muốn muốn, đá thèn Hàn già đi iem)
Thụy Hành Phong thân hình to lớn khôi ngô, cao khoảng một mét chín, hơn Lâm Tịch Hải nửa cái đầu, một khi đứng sát vào, liền tỏa ra một loại khí thế khiếp người.
“Định đi đến nơi nào?”
Lâm Tịch Hải có chút kinh ngạc, đã là cộng sự lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được Thụy Hành Phong mời đi uống rượu.
“‘SEVEN’ có được không?” Khóe môi của Thụy Hành Phong hơi hơi giơ lên, không dễ dàng để lộ ra nụ cười, càng thêm phần mị lực bí hiểm.
Lâm Tịch Hải không khỏi nao nao.
Từng có một lần, hắn đã gặp được Thụy Hành Phong ở “SEVEN”. Lúc ấy hắn chỉ đến một mình, còn bên cạnh Thụy Hành Phong là một vị nam nhân phi thường xinh đẹp, bộ dạng cả hai vô cùng thân thiết, lúc ấy hắn và y vô tình mặt đối mặt nhau, đều cảm thấy rất xấu hổ.
Không ngờ một người vĩ đại như Thụy Hành Phong lại là đồng chí của hắn.(đồng bệnh tương lân a)
Hắn cùng y dù sao cũng là đồng nghiệp, cộng sự, ai cũng không muốn tham gia vào đời tư của người khác, bất quá nếu lỡ bắt gặp, cũng giả vờ như câm điếc.
Cũng may cả hai đều là những nam tử thành thục, biết cách xử sự, bình thường ở công ty, phần lớn là bàn luận công việc, trong lòng đều cố ý lảng tránh đề cập đến vấn đề tư nhân, không nghĩ đến, hiện tại Thụy Hành Phong lại đưa ra lời mời rượu với hắn.điều này có ý nghĩa gì?
“Thụy tổng vì sao đột nhiên lại mời ta uống rượu?”
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy được, trước kia vẫn vùi đầu vào công việc, bỏ qua rất nhiều cảnh sắc chung quanh, hôm nay đột nhiên phát hiện, kỳ thật ta cũng nên quan tâm một chút đến người bên cạnh mình a”
Gương mặt Thụy Hành Phong vẫn lạnh lùng, không thể hiện ra nhiều biểu tình.
Lâm Tịch Hải nở nụ cười, trực tiếp hỏi : “Thụy tổng đây là muốn cùng ta hẹn hò đúng không?”
Thụy Hành Phong cũng cười, thẳng thắn tiếp chiêu : “Nếu ta nói là đúng thì ngươi nghĩ sao?”
Thái độ vừa tự tin vừa thong dong, dung mạo lại đoan chính xốc vác, hơn nữa điều khiến người khác chú ý chính là địa vị cùng quyền lực. Trong thời gian bốn năm làm cộng sự với y, hắn biết phẩm tính của nam nhân này cùng hình dáng bên ngoài rất giống nhau, vô cùng bình tĩnh sâu sắc, nếu là trước đây, có lẽ hắn đã mừng rỡ như điên, liền chấp nhận lời đề nghị của y ngay lập tức.
Người đàn ông đang đứng trước mặt hắn đây, là đối tượng phù hợp nhất với những điều kiện hoàn mỹ mà hắn đã từng đặt ra.
Lâm Tịch Hải trong lòng rất rõ ràng, y so với hắn vĩ đại hơn, càng xứng đôi với diện mạo của hắn, nếu hắn muốn tuyển người yêu, thì nhất định hắn sẽ chọn y.
Nhưng không thể? Điều hắn muốn không phải là như vậy.
Hắn chỉ cần một người thôi….
“Thực xin lỗi, hôm nay ta hơi mệt mỏi, nên muốn sớm về nhà nghỉ ngơi.”(T_T’’, ôi cơ hội tốt)
Thụy Hành Phong trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, người dám cự tuyệt lời mời của y, cho tới nay có thể nói là không có mấy ai.
Nhưng dù sao cũng là tổng tài của B&P, một giây sau, Thụy Hành Phong liền khôi phục lại vẻ mặt như ban đầu : “Không sao, lần sau cũng được.”
“Thật có lỗi, ta đi trước.”
Lâm Tịch Hải cúi thấp người, xoay bước rời đi.
Sau khi vòng quanh siêu thị một chuyến, Lâm Tịch Hải trở lại nhà trọ, treo áo khoác tây trang lên, xăn tay áo, mặc tạp dề vào người, bắt đầu rửa đồ ăn để nấu cơm.
Hắn vo gạo trước, sau đó đặt con cá tươi vừa mua lên mặt thớt gỗ, mổ lấy nội tạng ra ngoài, động tác đánh vảy nhanh nhẹn, rửa sạch sẽ rồi đặt sang một bên, chờ đợi nước sôi.
Đêm nay hắn định làm món thịt kho tàu hương ngư, xào sơ qua một lượt, sau đó lại làm một chén phiền cà đản hoa thang, một người ăn cơm, ba món ăn là đủ rồi, không mất bao nhiêu thời gian.
Phòng bếp to lớn như vậy, nhưng rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, tất cả dụng cụ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không có một tia hỗn độn.
Trong nhà trọ chỉ có thân ảnh bận rộn của hắn đi tới đi lui, cách đó không xa, từ phòng khách truyền đến âm hưởng nhạc jazz thấp uyển, không gian thập phần quạnh quẽ.
Bốn năm qua, một con người một cuộc sống, hắn đã học cách làm quen với sự cô độc.
Không chỉ như thế, hắn còn biết nấu cơm cùng quét dọn, nhớ lại lần đầu tiên khi hắn làm ra một bàn đồ ăn tràn đầy, mời Đới An Ny đến nhấm nháp, trên mặt nàng hiện ra biểu tình không tin nổi, giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh đổ bộ lên địa cầu.
Hắn hiện tại, đã có thể làm được nhiều thứ, ai cũng khen ngợi.Ngay cả An Ny vốn rất thích ăn sơn hào hải vị tại các nhà hàng sang trọng, cũng không ngại đường xa, mỗi ngày đều chạy đến nhà hắn để ăn cơm ké.
Hắn cũng học xong cách quét dọn, giặt quần áo, hiện tại tây trang cùng áo sơmi, đều là do chính tay hắn giặt, so với các tiệm bên ngoài còn muốn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Lâm Tịch Hải thường hay vứt đồ bừa bãi, kén chọn trước kia…đã không còn tồn tại nữa.
Rất nhiều chuyện đều đã trở thành quá khứ, cứ vụt qua, vĩnh viễn cũng không thể trở lại.
Sau khi ăn no, Lâm Tịch Hải tắm rửa một lát, cho quần áo bẩn vào máy giặt, xoa xoa mái tóc ẩm ướt, hắn tự thưởng cho chính mình một ly nước đá mát lạnh, lấy ra một gói thuốc, ngồi lên hàng ban công, một bên nhìn ngắm cảnh đêm nơi phương xa, một bên nhẹ nhàng châm điếu thuốc……
Gió nhẹ thổi qua làn tóc ẩm ướt, tàn thuốc lóe ra nhiều điểm hồng quang giữa bầu trời chiều yên tĩnh, hình ảnh cô tịch và sâu thẳm giống như đôi mắt của hắn……
Cảm xúc khó phân biệt.
Lẳng lặng hút hết điếu thuốc, Lâm Tịch Hải trở lại phòng ngủ, ngồi trên giường, tiếp tục giở cuốn tiểu thuyết tối hôm qua ra xem.
Hắn hiện tại không thích chơi game, ngay cả TV cũng rất ít xem, khi nào rảnh, liền cầm quyển sách lên đọc, cố tìm kiếm văn phong phù hợp với tâm trạng của mình.
Hắn hiện tại, không hề có ham muốn sắc dục, tâm trong sáng, luôn kiềm chế cuộc sống của bản thân.
Ngủ sớm dậy sớm, cực kì có quy luật, nhà cửa, công ty, siêu thị, trong cuộc sống của hắn chỉ có ba điểm đến này. Ngẫu nhiên đi đến quán bar uống chén rượu đã là sự tiêu khiển hiếm có của hắn, đại bộ phận thời gian, đều ngoan ngoãn ở nhà làm gia vụ, trồng cây, xem sách, sau đó, ngồi si ngốc thẫn thờ.
Liếc mắt một chút lên đồng hồ báo thức, thấy đã mười giờ ba mươi phút, là lúc nên đi ngủ.
Lâm Tịch Hải dùng một tấm phiếu nhỏ ngăn lên trang sách, khép lại, nằm xuống giường, sau đó kéo ngăn kéo nơi đầu giường, lấy ra một quyển sổ thật dày……
Hé mở quyển sổ ra một chút, bên trong lộ ra một tờ giấy cũ kĩ không chịu nổi, giống như đã bị ai đó xé rách tan nát, tràn đầy vết băng dính trong suốt, mặt trên tờ giấy viết bốn chữ “Chú ý hạng mục công việc”, phía dưới đều lànhững dòng chữ nhỏ chi chít, đều là lời căn dặn của Bành Diệc Hàn dành cho hắn.
Một, nhất định phải ăn bữa sáng, nếu không thì thân thể không tốt. Buổi sáng đừng quên uống một ly sữa. Nhiệt độ sữa khoảng năm mươi giây là đủ rồi. Nếu thời gian lâu hơn, sữa sẽ bị hỏng.
Hai, tủ lạnh không phải quỹ bảo hiểm, không cần cái gì cũng vứt vào bên trong, nếu rau củ không dùng bao để bọc lại, sẽ bị úng….
…..
Rậm rạp, đều là lải nhải những việc như thế.
Chữ viết tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ. Có thể thấy được người kia rất có nề nếp, cũng có thể là, lúc ấy y đã viết ra những dòng này bằng tất cả tâm tình của mình.
Người này……
Lâm Tịch Hải không khỏi nhẹ nhàng cười rộ lên, đầu ngón tay vuốt ve trang giấy, trong ánh mắt toát ra sự ôn nhu mãnh liệt cùng sự tịch mịch xâm nhập đến tận cốt tủy……
Trong cuộc sống của hắn, dấu vết về người kia dường như đã hoàn toàn tiêu thất, thứ duy nhất còn sót lại để chứng minh quan hệ giữa y và hắn chính là mảnh giấy mỏng manh này.
Đây là vật kỉ niệm duy nhất mà y để lại cho hắn.
Ai đã từng nói năm tháng trôi qua có thể làm phai nhạt hình bóng một người? Hoàn toàn là thúi lắm! Người nói ra lời này, nhất định là chưa từng biết yêu ai.
Khi ngươi yêu thật sự, mỗi câu, mỗi chữ, từng động tác của đối phương đều giống như vết sẹo to lớn, chặt chẽ khắc sâu vào trong lòng.
Có lẽ thời gian chính xác có thể làm trí nhớ kém đi, khiến cho ngươi chậm rãi quên đi diện mạo của y, miệng của y khi nói chuyện, ánh mắt hiền hòa, thậm chí bộ dáng lúc y tươi cười lên…… Nhưng mà, nếu ngươi thật sự yêu người ấy, vô luận như thế nào cũng sẽ muốn được ở bên cạnh y, không có y thì ngươi không chịu được.Nếu có y, thì cả ngày nội tâm của ngươi sẽ tràn ngập hân hoan, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, loại cảm giác này, không thứ gì có thể hủy diệt được.
Thời gian không thể, năm tháng không thể, thậm chí là chính bản thân hắn cũng không thể.
Ngủ ngon.
Nhẹ nhàng nói nhỏ, Lâm Tịch Hải lại kẹp mảnh giấy vào quyển sổ, kéo chăn trùm lên ngươi, tắt đèn bàn, nhắm mắt lại, trong bóng đêm, chậm rãi chờ đợi giấc mộng đẹp tiến đến.
Hôm nay lại là một ngày không có y, cứ như vậy, lại một ngày trôi qua.
Trong suốt bốn năm, hắn lại không một lần mơ thấy y.
Một lần cũng không có…..
Ánh mặt trời chiếu rọi trên khắp mặt đất, tàu xe lướt qua như nước.
Lâm Tịch Hải mặc một bộ tây trang sang trọng, mang giày da, hắn vừa mới ngồi vào ghế, đã nghe nội tuyến truyền đến giọng của thư kí : “Lâm phó tổng, quản lí Phương của bộ phận tiêu thụ cần tìm ngươi có việc muốn nói.”
“Mời y vào.”
Chỉ chốc lát sau, một vị trung niên nam tử tuổi chừng bốn mươi mở cửa bước vào.
“Phương quản lí, mời ngồi.” Lâm Tịch Hải gật đầu bảo y ngồi xuống.
Từ sau khi hắn được thăng chức thành phó tổng giám đốc, phó quản lí Phương Văn Sam cũng được đề bạt lên thay thế cho vị trí quản lí của hắn.
“Ngươi tìm ta có việc?”
“Đúng vậy, Lâm phó tổng.”
Phương Văn Sam ngồi xuống, ấp úng, vẻ mặt hơi do dự : “Này…… Cái kia”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”Lâm Tịch Hải nhìn y.
“Kỳ thật, chiếu theo trình tự mà nói, chuyện này ta nên tìm người ở bộ quản lí để bàn luận, nhưng Hoa Tử An dù sao cũng là người mà ngươi đã giới thiệu đến công ty, cho nên ta nghĩ, tốt nhất vẫn nên nói trước cho ngươi biết.”
“Hoa Tử An…… Hắn có vấn đề gì?”
Lâm Tịch Hải ngạc nhiên.
“Không biết phải nói sao……”
Phương Văn Sam vò lên mái tóc : “Sau khi vào công ty, Hoa Tử An đã làm ở bộ tiêu thụ hơn hai tháng, nhưng thái độ công tác của hắn…… Thật sự là không được tốt lắm a.Thường hay đi muộn về sớm, có đôi khi nghỉ việc mà không thèm xin phép, ta xem như hắn đang học việc, nên một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Nhưng mặc kệ như thế nào, không có kỷ luật như vậy là không thể được. Còn có hôm trước, ta định buổi chiều đến tìm hắn để nói chuyện, ai ngờ vừa chớp mắt một cái đã không thấy đâu. Sau mới nghe có người nói, khi y đang trên đường đi đến nhà khách hàng, đã tận mắt thấy Hoa Tử An từ trong tiệm bách hóa Thái Bình Dương đi ra, trên tay mang theo bao lớn bao nhỏ, thực rõ ràng là thừa dịp đi làm mà dám trốn đi dạo phố mà, ngươi nói, cái này phải làm sao đây?”
Lâm Tịch Hải sắc mặt dần dần ngưng trọng : “Còn có việc gì nữa không?”
“Lâm phó tổng, B&P không phải là nơi mà ai muốn vào thì vào, Hoa Tử An lại là một tên chỉ tốt nghiệp trường kĩ thuật, không có kinh nghiệm công tác, nếu không có lời giới thiệu của ngươi, căn bản không có khả năng được nhận vào bộ tiêu thụ. Mọi người đối với việc này đã có rất nhiều ý kiến, hơn nữa hắn cũng không chịu thua kém, công tác cà lơ phất phơ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù ta rất nể mặt Lâm phó tổng, cũng rất khó làm ngơ.”
“Ta hiểu rồi.”
Lâm Tịch Hải gật gật đầu nói: “Thực xin lỗi, Phương quản lí, đã làm cho ngươi khó xử, ta sẽ tự mình tìm Tiểu Hoa, hảo hảo cùng hắn nói chuyện.”
“Lâm phó tổng, ta có một câu, không biết có nên hỏi hay không!?”
Phương Văn Sam thật cẩn thận xem xét sắc mặt Lâm Tịch Hải.
“Hỏi đi.”
“Chúng ta đã là đồng sự lâu năm, lòng ta hiểu rất rõ, ngươi là người công tư phân minh, vì sao bây giờ, đối với Hoa Tử An lại cư xử ngoại lệ?”
Biểu tình Phương Văn Sam thập phần nghi hoặc.
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười : “Hoa Tử An, hắn là …….. Một người bạn thực đặc biệt của ta.”
“Có được một người bạn tốt giống như Lâm phó tổng, hắn cũng thật may mắn.”Phương Văn Sam than thở.
Lâm Tịch Hải đứng lên, ý bảo là cuộc trò chuyện của cả hai nên chấm dứt tại đây :”Phương quản lí, cám ơn lời nhắc nhở của ngươi, yên tâm đi, ta sẽ không làm cho ngươi khó xử, dù sao quản lí công ty là trách nhiệm của ta mà.”
“Lâm phó tổng khách khí rồi.”
Chờ Phương Văn Sam đi khỏi, Lâm Tịch Hải lập tức gọi cho thư kí : “Anna, Hoa Tử An của bộ phận tiêu thụ còn ở công ty không? Mau gọi hắn đến gặp ta.”
“Lâm phó tổng, hiện tại Hoa Tử An không có mặt ở đây, chờ sau khi hắn trở về, ta sẽ nhắn giùm ý của ngài.”
Thư kí hồi đáp.
“Hảo, cám ơn.”
Lâm Tịch Hải gác máy, tựa lưng vào ghế ngồi. Nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi thật sâu.
Hoa Tử An.
Cái tên này mỗi khi nhắc đến, miệng hắn liền truyền đến một tư vị chua xót khôn xiết.
Đây là người yêu của nam nhân mà hắn yêu nhất, cũng là tình địch của hắn, nhưng mà, người giới thiệu cho Hoa Tử An vào làm ở B&P, không phải ai khác mà chính là hắn.
Bốn tháng trước, sau khi kì nghỉ hè lần thứ năm tiến đến, Bành Diệc Hàn rốt cục cũng xong việc ở Cam Túc, liền trở lại thành phố, một lần nữa quay về trường đại học H, tiếp tục làm giảng viên, người trở về cùng y chính là kẻ y đã kết giao bốn… …à là nhiều năm—— Hoa Tử An.
Bành Diệc Hàn vốn đã ổn định công ăn việc làm, còn Hoa Tử An lại gặp nhiều trắc trở, vì hắn chỉ có trong tay một tấm bằng kĩ thuật (lỏm), tìm việc thật lâu cũng không có nơi nào hồi âm, hơn nữa cho dù tìm được, không phải là loại công việc yêu cầu thể lực, cũng là những việc có mức lương rất thấp.
Trong một lần họp nhóm bạn bè, vô tình nhìn thấy bộ dáng khổ não của Bành Diệc Hàn, Lâm Tịch Hải liền thốt ra : “Không bằng để cho Tiểu Hoa đến công ty chúng ta thử xem thế nào.”Tuy rằng lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền hối hận muốn chết, nhưng nhìn thấy ánh mắt vui sướng của người kia giống như vừa vớt được tấm phao cứu hộ, Lâm Tịch Hải tuy rất đau đớn, nhưng hắn cảm thấy chính mình không có làm sai.(sai bét)
Hắn hy vọng y có thể được hạnh phúc, nếu y không chọn mình, là người khác cũng tốt a.
Vì thế, Lâm Tịch Hải vốn luôn luôn công tư rõ ràng, lần đầu tiên vận dụng chiêu thức chắp nối, đi cửa sau, đem Hoa Tử An giới thiệu cho lão bộ hạ của mình, không ngờ, tên kia lại không biết điều, mới công tác hai tháng đã bị Phương Văn Sam bẩm báo tội trạng, xem ra lần này, phải tìm hắn để nói chuyện mới được.
Chính là……
Hắn không muốn nhìn thấy mặt Hoa Tử An, tuyệt đối không muốn.
Cũng không phải bởi vì nhìn đến hắn sẽ nhớ tới Bành Diệc Hàn, dù sao mỗi giây mỗi phút y đều hiện diện trong tâm trí của hắn, tra tấn tâm can của hắn… Hắn không muốn thấy mặt Hoa Tử An bởi vì tên kia đã độc chiếm khát vọng to lớn duy nhất của cuộc đời hắn, cả cuộc đời này, hắn không thể đạt được….tất cả sự ôn nhu, chăm sóc của người kia, còn có lời hứa hẹn cả đời …. Tất cả, y đều đã dành cho Hoa Tử An, không phải là hắn.
“Ta yêu ngươi, ta đương nhiên yêu ngươi, vẫn đều yêu ngươi, nhưng mà ta đã đáp ứng cùng Tiểu Hoa là suốt đời này ta sẽ trung thành với hắn.”
Lâm Tịch Hải nhắm mắt lại, như đang chìm vào một mảnh bóng đêm, ngực truyền đến sự đau đớn giằng xé, một vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy tận xương.
Tác giả :
Bố Đinh