Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 60: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đại quân tiến vào đồng không mông quạnh trong sương mù dày đặc.
Đi đằng trước là trinh sát, một tiểu đội do 20 kị binh tạo thành, chia thành vài tiểu đội, mỗi đội cách nhau vài dặm.
Bọn họ phụ trách tìm hiểu tình hình quân địch và địa thế phía trước, cùng với tìm kiếm sân bãi cho đại quân hạ trại.
Theo sát trinh sát không xa chính là đội tiên phong tương ứng. Bọn họ có khoảng trăm người làm, do Bách phu trưởng lĩnh quân, y phục thuận tiện đơn giản, nhằm để tiếp ứng cho trinh sát phía trước nếu tình hình chiến đấu bất ngờ.
Dương Thịnh dẫn một tiểu đội có trăm người, chính là một đội tiên phong.
“Thịnh ca, ta hơi sợ.” Bởi vì sương mù, tầm mắt không rõ ràng, Dương Lục Hậu hơi khẩn trương: “Sương mù thế này, có thể nào đột nhiên sẽ có quân địch xuất hiện không.”
“Sợ cái gì? Có địch nhân mới có cơ hội, Mặc Hiệu úy đang chiếu cố chúng ta.” Dương Thịnh liếm liếm môi, trong mắt của hắn ta lộ ra sự hăng hái, khao khát nhìn thấy máu: “Ta chỉ sợ kẻ địch không dám tới thôi.”
Cách bọn họ hơn mười dặm, đại quân đang thong thả đi tới.
Mặc Kiều Sinh dẫn đội có năm ngàn người.
Trước khi xuất phát, Hạ Lan Trinh đã điều động thêm cho hắn 1000 kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh và 1000 cung tiễn thủ.
3000 quân phụ trách vận chuyển lương thảo, vận chuyển quân nhu, toàn quận cộng lại khoảng một vạn người.
Nếu là mười mấy năm trước thì xuất chinh trên vạn người cũng đã xem như là chiến dịch có quy mô không nhỏ rồi.
Mà hôm nay, vương đô rơi vào tay giặc, dị tộc xâm lấn, chư hầu cắt cứ, Trung Nguyên chiến loạn không ngớt.
Quy mô chiến tranh bắt đầu dần dần mở rộng. Đội ngũ vạn người cũng chỉ có thể xem như Chúa công thử phát binh lần đầu mà thôi.
Giờ phút này trong Tấn quân, đội ngũ chủ lực và đội ngũ vận chuyển quân nhu chỉnh tề tiến về phía trước.
Từ đầu đến cuối đều có khinh binh [1] chạy tới chạy lui, truyền tin tức.
[1] khinh binh: dùng để chỉ kỵ binh nhẹ và di chuyển nhanh.
Song song là 1000 giáp sĩ khinh binh, đóng vai trò sĩ tốt, dùng để bảo vệ đại quân cánh, phòng ngừa bị địch nhân đột kích làm nhiễu loạn trận hình.
Một trăm người A Nguyên được phân về một nhóm quân cánh.
“Hàn bách phu trưởng.“ A Nguyên và Thiên phu trưởng đi song song với Hàn Thâm: “Đại quân chúng ta có hơn vạn người, nghe nói quân coi giữ Kỳ huyện chỉ có mấy ngàn người. Có khi nào chúng ta còn chưa tới, trận chiến đã được đội tiên phong đánh xong rồi không? “
“Mấy tên nô lệ tiền phong chưa hiểu việc đời kia nghĩ là lần này mình có thể đoạt công đầu rồi hả?” Hàn Thâm khẽ hừ: “Thành trì Kỳ huyện chắc chắn, lương thực sung túc, binh lực không bằng quân ta, thủ tướng nhất định cố thủ không ra, Dương Thịnh tiền phong kia ảo tưởng muốn tước đầu kẻ địch ư? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Ai lấy được công đầu, còn phải xem công phu leo tường thành thế nào đã.”
Dưới soái kỳ trung quân là đội quân chỉ huy trung tâm và đội quân bảo vệ.
Mặc Kiều Sinh đang cùng Lý ngàn thiên và Lương ngàn thiên cưỡi ngựa đi về phía trước.
“Tuy Kỳ huyện chỉ có 3000 quân trông giữ, nhưng thành kiên lương đủ, thủ tướng Cam Diên Thọ đóng giữ nhiều năm, y nhất định vườn không nhà trống, kiên định trong thành, cố thủ không ra. Cộng lại chưa chắc sẽ thua quân chủ lực của ta bao nhiêu, binh pháp có câu, ‘thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi’ [2], hôm nay quân chủ lực của ta hơn bảy ngàn người, chỉ sợ không dễ loại bỏ chúng như vậy đâu.” Lý ngàn thiên lớn tuổi chững chạc cất lời.
[2] Nguyên văn: Dụng binh chi pháp, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi (Tôn Tử binh pháp – Mưu công thiên): Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh, ngang nhau thì có thể đánh, ít hơn thì có thể chạy trốn, không bằng thì có thể tránh. (Nguồn: ...)
“Không, chúng ta không đánh Kỳ huyện.“ Mặc Kiều Sinh nói.
“Không đánh Kỳ huyện?” Lương ngàn thiên, Lý ngàn thiên giật mình hỏi.
“Quân ta muốn đến Kỳ huyện, thiên hạ đều biết. Mặc dù nó nằm ngoài tầm tay với của Hàn Toàn Lâm nhưng lão vẫn phái người đưa không ít lương thảo quân tư cho Kỳ huyện. Không chỉ có thủ tướng Cam Diên Thọ của Kỳ huyện chuẩn bị mọi bề, thủ tướng của Diên Tân, Vệ Huy và Hoạt huyện còn nhìn chằm chằm quân ta, một khi quân ta nhất thời không chiếm được Kỳ huyện, hoặc là có xu hướng suy tàn, bọn họ có thể sẽ xuất binh vây mạn sườn, sẽ tạo thành xu thế tiền hậu giáp kích với quân ta.”
“Vậy theo ý tướng quân là? “
“Chúng ta theo Diên Tân, qua Hoàng Hà, đoạt Vệ Huy trước, lại xuôi theo Vệ Hà xuống, lấy Hoạt Huyện ở thượng nguồn Kỳ huyện.” Mặc Kiều Sinh nhếch môi cười lạnh.
Lương, Lý nhớ tới vị trí Hoạt huyện, đúng là nơi giao hội giữa Vệ Hà và Hoàng Hà, chỉ cách Kỳ huyện hơn ba mươi dặm. Họ đột nhiên hiểu rõ ý đồ của Mặc Kiều Sinh, không khỏi đồng loạt hít một hơi.
Vị Mặc tướng quân này là quan mới tiền nhiệm, lại tuổi trẻ khí thịnh. Bọn họ đều cho rằng hắn sốt ruột lập công, sẽ liều lĩnh công thành. Không thể tưởng được hắn lại có thể kiên
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đại quân tiến vào đồng không mông quạnh trong sương mù dày đặc.
Đi đằng trước là trinh sát, một tiểu đội do 20 kị binh tạo thành, chia thành vài tiểu đội, mỗi đội cách nhau vài dặm.
Bọn họ phụ trách tìm hiểu tình hình quân địch và địa thế phía trước, cùng với tìm kiếm sân bãi cho đại quân hạ trại.
Theo sát trinh sát không xa chính là đội tiên phong tương ứng. Bọn họ có khoảng trăm người làm, do Bách phu trưởng lĩnh quân, y phục thuận tiện đơn giản, nhằm để tiếp ứng cho trinh sát phía trước nếu tình hình chiến đấu bất ngờ.
Dương Thịnh dẫn một tiểu đội có trăm người, chính là một đội tiên phong.
“Thịnh ca, ta hơi sợ.” Bởi vì sương mù, tầm mắt không rõ ràng, Dương Lục Hậu hơi khẩn trương: “Sương mù thế này, có thể nào đột nhiên sẽ có quân địch xuất hiện không.”
“Sợ cái gì? Có địch nhân mới có cơ hội, Mặc Hiệu úy đang chiếu cố chúng ta.” Dương Thịnh liếm liếm môi, trong mắt của hắn ta lộ ra sự hăng hái, khao khát nhìn thấy máu: “Ta chỉ sợ kẻ địch không dám tới thôi.”
Cách bọn họ hơn mười dặm, đại quân đang thong thả đi tới.
Mặc Kiều Sinh dẫn đội có năm ngàn người.
Trước khi xuất phát, Hạ Lan Trinh đã điều động thêm cho hắn 1000 kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh và 1000 cung tiễn thủ.
3000 quân phụ trách vận chuyển lương thảo, vận chuyển quân nhu, toàn quận cộng lại khoảng một vạn người.
Nếu là mười mấy năm trước thì xuất chinh trên vạn người cũng đã xem như là chiến dịch có quy mô không nhỏ rồi.
Mà hôm nay, vương đô rơi vào tay giặc, dị tộc xâm lấn, chư hầu cắt cứ, Trung Nguyên chiến loạn không ngớt.
Quy mô chiến tranh bắt đầu dần dần mở rộng. Đội ngũ vạn người cũng chỉ có thể xem như Chúa công thử phát binh lần đầu mà thôi.
Giờ phút này trong Tấn quân, đội ngũ chủ lực và đội ngũ vận chuyển quân nhu chỉnh tề tiến về phía trước.
Từ đầu đến cuối đều có khinh binh [1] chạy tới chạy lui, truyền tin tức.
[1] khinh binh: dùng để chỉ kỵ binh nhẹ và di chuyển nhanh.
Song song là 1000 giáp sĩ khinh binh, đóng vai trò sĩ tốt, dùng để bảo vệ đại quân cánh, phòng ngừa bị địch nhân đột kích làm nhiễu loạn trận hình.
Một trăm người A Nguyên được phân về một nhóm quân cánh.
“Hàn bách phu trưởng.“ A Nguyên và Thiên phu trưởng đi song song với Hàn Thâm: “Đại quân chúng ta có hơn vạn người, nghe nói quân coi giữ Kỳ huyện chỉ có mấy ngàn người. Có khi nào chúng ta còn chưa tới, trận chiến đã được đội tiên phong đánh xong rồi không? “
“Mấy tên nô lệ tiền phong chưa hiểu việc đời kia nghĩ là lần này mình có thể đoạt công đầu rồi hả?” Hàn Thâm khẽ hừ: “Thành trì Kỳ huyện chắc chắn, lương thực sung túc, binh lực không bằng quân ta, thủ tướng nhất định cố thủ không ra, Dương Thịnh tiền phong kia ảo tưởng muốn tước đầu kẻ địch ư? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Ai lấy được công đầu, còn phải xem công phu leo tường thành thế nào đã.”
Dưới soái kỳ trung quân là đội quân chỉ huy trung tâm và đội quân bảo vệ.
Mặc Kiều Sinh đang cùng Lý ngàn thiên và Lương ngàn thiên cưỡi ngựa đi về phía trước.
“Tuy Kỳ huyện chỉ có 3000 quân trông giữ, nhưng thành kiên lương đủ, thủ tướng Cam Diên Thọ đóng giữ nhiều năm, y nhất định vườn không nhà trống, kiên định trong thành, cố thủ không ra. Cộng lại chưa chắc sẽ thua quân chủ lực của ta bao nhiêu, binh pháp có câu, ‘thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi’ [2], hôm nay quân chủ lực của ta hơn bảy ngàn người, chỉ sợ không dễ loại bỏ chúng như vậy đâu.” Lý ngàn thiên lớn tuổi chững chạc cất lời.
[2] Nguyên văn: Dụng binh chi pháp, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi (Tôn Tử binh pháp – Mưu công thiên): Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh, ngang nhau thì có thể đánh, ít hơn thì có thể chạy trốn, không bằng thì có thể tránh. (Nguồn: ...)
“Không, chúng ta không đánh Kỳ huyện.“ Mặc Kiều Sinh nói.
“Không đánh Kỳ huyện?” Lương ngàn thiên, Lý ngàn thiên giật mình hỏi.
“Quân ta muốn đến Kỳ huyện, thiên hạ đều biết. Mặc dù nó nằm ngoài tầm tay với của Hàn Toàn Lâm nhưng lão vẫn phái người đưa không ít lương thảo quân tư cho Kỳ huyện. Không chỉ có thủ tướng Cam Diên Thọ của Kỳ huyện chuẩn bị mọi bề, thủ tướng của Diên Tân, Vệ Huy và Hoạt huyện còn nhìn chằm chằm quân ta, một khi quân ta nhất thời không chiếm được Kỳ huyện, hoặc là có xu hướng suy tàn, bọn họ có thể sẽ xuất binh vây mạn sườn, sẽ tạo thành xu thế tiền hậu giáp kích với quân ta.”
“Vậy theo ý tướng quân là? “
“Chúng ta theo Diên Tân, qua Hoàng Hà, đoạt Vệ Huy trước, lại xuôi theo Vệ Hà xuống, lấy Hoạt Huyện ở thượng nguồn Kỳ huyện.” Mặc Kiều Sinh nhếch môi cười lạnh.
Lương, Lý nhớ tới vị trí Hoạt huyện, đúng là nơi giao hội giữa Vệ Hà và Hoàng Hà, chỉ cách Kỳ huyện hơn ba mươi dặm. Họ đột nhiên hiểu rõ ý đồ của Mặc Kiều Sinh, không khỏi đồng loạt hít một hơi.
Vị Mặc tướng quân này là quan mới tiền nhiệm, lại tuổi trẻ khí thịnh. Bọn họ đều cho rằng hắn sốt ruột lập công, sẽ liều lĩnh công thành. Không thể tưởng được hắn lại có thể kiên
Tác giả :
Cung Tâm Văn