Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 53
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh nằm mơ cả đêm.
Hắn mơ thấy mình đang ở trong Thiên Hương Các, vô số các cô nương ăn mặc loè loẹt vây quanh hắn.
“Quân gia, cùng uống một ly nào.”
“Lại uống với ta một ly nữa.”
Tiếng hi hi ha ha của nữ tử vang lên trong căn phòng vô cùng trống rỗng.
Hắn muốn cự tuyệt, đột nhiên một gã đại hán tách đám người ra, bước về phía trước.
Định thần lại, hắn thấy người đó chính là chủ cũ của hắn trong Sở Hoài quán.
Người nọ túm tóc của hắn, nhấn hắn vào nước, hung ác nói: “Thằng đê tiện, không chịu học tiếp khách thì phải chết!”
Mặc Kiều Sinh liều mạng giãy dụa, những tiếng người ầm ĩ và nước lạnh buốt đột nhiên biến mất.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một cái hẻm nhỏ tối như mực.
Trong ngõ nhỏ có một nữ tử, nàng ta lạnh run, hai tay chăm chăm ôm trước ngực, y phục màu xanh bị xé nát, hoàn toàn không thể che đậy được toàn bộ thân hình, một số bộ phận của riêng phái nữ như ẩn như hiện dưới ánh trăng, vẻ mặt sợ hãi sợ hãi nhìn hắn.
Mặc Kiều Sinh vừa ổn định lại tâm thần.
Nữ tử kia đột nhiên biến thành Lục Tụ, cũng mặc y phục màu xanh đã nát, cả người nhơ nhuốc, vẻ mặt đầy máu, chảy xuống rồi đọng vũng dưới chân.
Y đứng đó lạnh lùng nói: “Ta đã chết rồi, ngươi quỳ xuống đất, lau sạch sẽ những cái này đi.”
Mặc Kiều Sinh xoay người bỏ chạy, liều mạng chạy trong bóng đen vô tận khôn cùng.
Hồi lâu sau, trong bóng tối xuất hiện một chút ánh sáng.
Là một ngón nến nho nhỏ, tỏa ra sự ấm áp, chiếu sáng khung cảnh xung quanh.
Chúa công ngồi trong ánh nến, tập trung lật xem công văn trên bàn.
Người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Kiều Sinh đang thất kinh, nhẹ nhàng nở nụ cười, vẫy tay với Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, đến cạnh ta.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy tâm trạng sợ hãi của mình, trong nháy mắt đã ổn định.
Đúng, ta đã không phải sợ hãi nữa rồi, ta có người, có Chúa công.
Hắn từng bước một đến gần bên người làm hắn an tâm nhất trên thế gian.
Môi của người ấy chậm rãi nở nụ cười xấu xa, vươn một ngón tay như ngọc thạch, chạm vào cổ áo cao cao kia, chậm rãi mở ra.
...
Mặc Kiều Sinh đột nhiên tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh đã le lói ánh sáng buổi sớm.
Hắn xốc chăn lên nhìn thoáng qua. Chỗ đó có những vết vẩn đục.
Hắn trở mình, ngồi ở mép giường, hai tay che mặt mình.
Ta sẽ không tha thứ cho mình! Ta sẽ không tha thứ cho mình! Ta dám mơ giấc mơ như thế!
Hắn không dám hồi tưởng những cảnh trong mơ nữa.
Nhưng hình ảnh trong mộng đó cứ không ngừng trôi nổi trước mắt mình.
Người vừa ấm áp vừa kỳ diệu ở trong mộng kia, là nữ tử, dùng hình ảnh mà bản thân hắn thích nhất xuất hiện trước mắt hắn. Tuy vậy, nàng ấy vẫn đủ mạnh mẽ để có thể chinh phục bản thân hắn, khiến hắn vui sướng điên cuồng không kiềm được mà phải bật khóc.
Mơ Chúa công thành nữ tử.
Đại nghịch bất đạo! Tội không thể tha!
Mặc Kiều Sinh chạy ra khỏi phòng, đi đến giếng nước trong hậu viện, xối hai thùng nước lớn. Nước giếng lạnh buốt rót từ đầu xuống chân, áp chế cảm giác khô nóng trong mình.
Đây chỉ là giấc mộng, có lẽ là đêm qua thấy được những việc kia, lại uống chút rượu, mới mơ thấy lung tung thế này. Ta nghe nói nam nhân ở tuổi ta đều thường xuyên mơ thấy giấc mộng như vậy. Không có gì đâu, đừng suy nghĩ nữa, ngàn lần đừng nên suy nghĩ tiếp nữa.
Hắn trở về phòng mình, lại vừa khéo gặp được Trình Thiên Diệp sắp sửa ra ngoài.
“Kiều Sinh?” Trình Thiên Diệp trông thấy hắn thì rất vui, cười với hắn: “Sao sáng sớm mà mình mẩy ướt sũng thế?”
Mặc Kiều Sinh lui về sau một bước.
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp bước lên hai bước, cầm tay hắn: “Tay lạnh vậy, ngươi tắm à?”
Mặc Kiều Sinh liên tục lùi lại mấy bước, sau lưng đụng phải vách tường, không thể lui được nữa.
Tầm mắt của hắn dừng trên đôi môi hồng nhạt lúc mở lúc đóng trước mặt, cổ họng nhấp nhô, chợt nuốt nước bọt. Trong mộng, chính là đôi môi này, đã vừa bá đạo vừa ngọt ngào hung hăng ức hiếp hắn.
Hắn vội vàng nghiêng đầu, ánh mắt tránh né.
“Sao mặt ngươi đỏ vậy?” Trình Thiên Diệp vươn tay, xoay mặt của hắn lại.
Nàng cẩn thận quan sát hắn một lát. Một tiếng nói kèm theo nụ cười xấu xa vang lên bên tai Mặc Kiều Sinh: “Ngươi muốn... ta hôn ngươi sao?”
Hiện thực so với giấc mơ càng khiến người trầm luân. Đôi môi ấy mang theo hơi thở ấm áp chiếm lấy môi hắn.
Mặc Kiều Sinh nhắm nghiền hai mắt.
Thế gian này chỉ có một mình người, mặc kệ có dáng vẻ gì, đều có thể nhanh chóng bắt được ta. Ta hoàn toàn không thể nghĩ ngợi được gì, không thể giãy dụa, cũng không muốn giãy dụa.
...
Tân binh thao luyện mấy ngày liên tiếp.
Dương Lục Hậu khiêng một khúc cây nặng trịch, chạy không kịp thở ở giữa đội ngũ.
“Thật... thật sự chạy hết nổi rồi.” Gã dừng bước lại, cúi thân hình gầy còm xuống, mở mồm thở hổn hển.
Mấy ngày nay, cứ sáng là liên tục huấn luyện tập hợp giải tán, rẽ quẹo đổi đường, theo tiếng trống chỉ huy tiến tới tiến lui, nhàm chán và mệt mỏi.
Đáng sợ hơn chính là, sau giờ ngọ, toàn quân bắt đầu ra khỏi thành chạy hơn vài chục dặm đường. Lộ trình càng ngày càng gia tăng.
Tuy thế, thức ăn bỗng nhiên tốt hơn, cơm ăn no bụng, trong thức ăn còn có mấy miếng thịt béo làm cho người ta trông mà thèm thuồng. Thế nhưng, gã vẫn cảm thấy ăn không tiêu, luyện tập cả ngày, hai tay hai chân đều run lẩy bẩy.
Hôm nay, thậm chí trưởng quan còn yêu cầu bọn họ vác theo khúc cây nặng thế này để chạy bộ.
Dương Lục Hậu cảm thấy phổi mình như bị bóp nghẹn, thở không ra hơi. Chạy hết nổi rồi, ta thật sự chạy hết nổi rồi, để cho ta nghỉ một chút đi.
Dương Thịnh chạy qua gã, vác khúc cây của gã lên vai mình.
“Theo mau, nếu không cút ngay ra khỏi đội chúng ta.”
Hắn ta chỉ để lại những lời này.
Dương Lục Hậu vừa kính vừa sợ Dương Thịnh. Một câu vừa thốt ra, gã cả kinh, lập tức quên mất hai chân đang nhũn như con chi chi, đuổi theo Dương Thịnh.
“Thịnh... Thịnh ca, tại sao chúng ta phải chạy mỗi ngày như vậy? Ta thật sự không nghĩ nổi.”
“Câm miệng.” Ánh mắt Dương Thịnh nhìn chằm chằm phía trước: “Ngươi xem người ta kia.”
Đó là một đội ngũ thật dài, dẫn đầu là một người mặc áo giáp màu đen nặng nề, trên vai khiêng hai khúc cây, hai chân thon dài kiên định chạy trước đội ngũ.
Phía sau hắn là những người luôn đạt hạng nhất trong các kỳ thi của đội Bính.
Toàn bộ đoàn viên đều giữ im lặng, nhịp nhàng đi theo Hiệu úy đại nhân Mặc Kiều Sinh của họ, kéo một khoảng khá xa với những đội ngũ đằng sau.
“Đi theo sau hết cho lão tử! Các ngươi còn kém cả những đám nô lệ chưa từng được ăn cơm no sao?” Bách phu trưởng của đội Mão là Hàn Thâm đang mắng người. Đội ngũ của y được tạo thành từ sĩ ngũ bình dân. Y luôn xem đội mình cao hơn một bậc, thường xuyên nói ra một số lời đắc tội với người khác mà không biết.
Dương Thịnh đội Thìn, đang chạy phía sau đội Mão, nghe được lời này đột nhiên chuyển hóa cơn giận thành sức mạnh, vượt qua đội Mão chạy lên trước.
A Nguyên nhìn người nam nhân trên mặt có một vết sẹo, thiếu một tai, vác hai khúc cây chạy lướt qua bên người mình.
Là người nam nhân kia, lần đầu tiên đã chém mười lăm đầu người. Hóa ra hắn ta đã lên làm Bách phu trưởng rồi.
A Nguyên mím môi, nhấc đôi chân đã gần như chết lặng, tăng tốc chạy lên trước.
Sau khi chạy vác nặng hai mươi dặm trở về, trên giáo trường vang lên tiếng kêu rên ầm ĩ.
Ai ngồi được sẽ ngồi, nằm được sẽ nằm, còn mấy khúc cây nằm ngổn ngang khắp nơi.
Mặc Kiều Sinh đứng thẳng lưng trên đài, hai mắt hữu thần, thân hình thẳng tắp, không hề thấy có vẻ mỏi mệt.
“Trên chiến trường, càng mỏi mệt, càng không thể thả lỏng, quân địch có thể sẽ thừa cơ lấy cổ trên đầu bọn ngươi.” Hắn cao giọng nói, ra lệnh to rõ: “Toàn thể xếp thành hàng tập hợp.”
“Lão tử không làm!” Trong đám người có một tráng hán mập mạp ngồi phịch dưới đất, lớn tiếng quát.
Người này họ Lý, là Bách phu trưởng của đội Sửu, giờ phút này đầu gã đầy mồ hôi: “Mỗi ngày cứ chỉnh rồi lại đốn, có một cái rắm mà cứ phóng đi phóng lại? Lão tử đi đánh nhau chứ không phải đi khiêu vũ.”
Trong đám người vang lên tiếng cười trầm thấp. Không ít người hả hê ngẩng đầu nhìn Mặc Kiều Sinh trên đài.
Mặc Kiều Sinh lạnh lùng nhìn gã, chậm rãi nói: “Lý Bách phu, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh chóng sắp xếp thành đội.”
Lý Bách phu vẫn ngồi dưới đất, vung bàn tay to của gã lên, quái gở nói: “Bẩm Hiệu úy đại nhân, không phải tiểu nhân không tòng mệnh, vì thật sự quá mệt mỏi nên không đứng dậy nổi thôi.”
Mặc Kiều Sinh vừa nhấc tay phải, đội Bính do hắn tự mình dẫn có bốn giáp sĩ đồng loạt chạy bước nhỏ ra, áp hai tay Lý Bách phu, kéo lên đài.
“Mặc Kiều Sinh! Ngươi có biết gia gia là ai không? Dám đối xử với ta như vậy! Ngươi hỏi xem trong quân, ai không biết ngươi là mặt hàng gì!” Lý Bách phu đỏ mắt, cao giọng chửi bậy: “Ngươi hoàn toàn không phải đang luyện binh. Ta thấy ngươi là vì ban đêm bị người khác lăn qua lăn lại quá nhiều, cho nên ban ngày mới lấy đày đọa bọn ta làm vui!”
Một binh lính áp tải gã giận dữ, lấy một nắm đất, nhét vào miệng gã, ngăn chặn ô ngôn uế ngữ của gã.
Lý Bách phu vẫn ồm ồm kêu to.
Mặc Kiều Sinh mặt không đổi sắc, hỏi Đề hình quan bên cạnh: “Người này nghe thấy chuông lệnh những lại không di chuyển, cãi lời quân lệnh, chửi bới thượng quan, dựa vào quân quy thì mang tội gì?”
Đề hình quan lang nói: “Dựa vào quân quy Tấn quân, nghe thấy trống không vào, nghe thấy chuông không về, lập tức trảm. Người cãi lời quân lệnh, phạt 100 trượng. Kẻ chửi bới thượng quan trước mặt mọi người, phạt 100 trượng. Ba tội đều đáng phạt thì phạt theo tội nặng nhất, phán chém đầu trước quân, thị chúng ba ngày.”
Thiên phu trưởng của đội mang họ Hàn, là thân thích của Lý Bách phu, nghe vậy vội vàng bước lên: “Hiệu úy hạ thủ lưu tình.”
Hắn ta nhìn ngó hai bên rồi bước lên đài, tới gần Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói: “Hiệu úy không biết, người này là em vợ của Trị lật nội sử Hàn đại nhân. Hắn ta đã quen thói thô tục vô lễ ngu xuẩn. Kính xin Hiệu úy đại nhân đại lượng, đừng so đo với hắn ta, có thể nể chút tình mọn giữa Hàn đại nhân và ty chức, tha thứ lần này không.”
Mặc Kiều Sinh nói: “Quân pháp đi trước, không phân biệt địa vị cao thấp, Hàn Thiên phu thân là quân, sao có thể làm gương trọng việc tư? Lần này, chỉ sợ Mặc mỗ phải đắc tội rồi.”
Hắn vung tay lên. Đao phủ lâp tức bước lên, ấn Lý Bách phu đang ô ô kêu to, giơ tay chém xuống. Dưới đài là một vũng máu đỏ tươi.
Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động.
Bọn lính nhanh chóng xếp thành hàng nhóm trong sự yên lặng này.
Nhìn hắc y Hiệu úy trên đài, Sát thần hàng đầu trong truyền thuyết, lần đầu tiên bọn họ mới hiểu rõ được những từ này.
“Ngươi, ngươi!” Cơ mặt Hàn Thiên phu run rẩy, cắn răng nói: “Mặc đại nhân thật sự là ngông nghênh, ngay cả Trị lật nội sử đại nhân mà cũng không biết nể mặt!”
“Có lẽ ngươi còn chưa biết, hôm nay Trị lật nội sử chính là Trương Phức Trương đại nhân.” Mặc Kiều Sinh lạnh lùng trả lời: “Vị đại nhân mà ngươi nói, đừng nói hôm nay ông ta không còn tại chức, cho dù ông ta còn đang tại vị, đứng trước mắt ta, ta cũng sẽ không vì tư quên công, bỏ mặc quân kỷ!”
Bốp bốp bốp.
Ở cửa lớn vào sàn vật vang lên vài tiếng vỗ tay thanh thúy.
Trình Thiên Diệp đầu đội kim quan, mặc bào long văn đỏ thẫm, dẫn theo một đội thị vệ tùy thân, cười tủm tỉm xuất hiện ở cửa chính sàn vật.
Nàng đi lên đài, miễn đại lễ cho Mặc Kiều Sinh, nhìn đội ngũ chỉnh tề trên giáo trường, liên tục tán dương: “Làm rất tốt, Mặc hiệu úy.”
Nàng tới gần Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói vài câu.
Gương mặt Mặc Kiều Sinh chợt đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng.
Khổ cực nhiều ngày rồi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, chúng ta cùng đi ngâm ôn tuyền nha?
Trình Thiên Diệp đã nói thế.
Vì vậy, Mặc diêm vương vừa mới dõng dạc tuyên bố sẽ không vì tư quên công, đột nhiên liền xoay một cái vèo, ra lệnh ngày mai toàn quân được nghỉ một ngày.
“Hiệu úy đại nhân cũng không phải lạnh lùng vô tình đâu, thấy chúng ta đã vất vả mấy ngày, rốt cuộc cũng cho chúng ta nghỉ một ngày.” A Nguyên và bằng hữu của y cùng đi ra cửa.
“Đúng vậy, cuối cùng đã được nghỉ ngơi một ngày. Ta có vài đồng lẻ, tính ngày mai đi dạo trong thành một vòng để mua ít đồ, nhờ dịch sử [1] đưa về cho A nương ta. Ngươi muốn đi cùng không?”
[1] dịch sử: người dùng ngựa đưa thư.
“Có thể chuyển đồ về nhà sao? Vậy ta và ngươi cùng đi.”
Dương Lục Hậu vịn vai đồng bạn, cảm thấy hai chân như không còn là của mình rồi, khập khiễng đi về. Ngẫu nhiên quay đầu lại, gã trông thấy Mặc Hiệu úy đang cùng Chúa công sóng vai nói chuyện với nhau trên đài.
“Này, này, ngươi xem, có phải Mặc Hiệu úy đang đỏ mặt không?”
“Nói bậy, hắn giết người mà mắt cũng không chớp cái nào, sao có thể đỏ mặt được.”
Mặc Kiều Sinh nằm mơ cả đêm.
Hắn mơ thấy mình đang ở trong Thiên Hương Các, vô số các cô nương ăn mặc loè loẹt vây quanh hắn.
“Quân gia, cùng uống một ly nào.”
“Lại uống với ta một ly nữa.”
Tiếng hi hi ha ha của nữ tử vang lên trong căn phòng vô cùng trống rỗng.
Hắn muốn cự tuyệt, đột nhiên một gã đại hán tách đám người ra, bước về phía trước.
Định thần lại, hắn thấy người đó chính là chủ cũ của hắn trong Sở Hoài quán.
Người nọ túm tóc của hắn, nhấn hắn vào nước, hung ác nói: “Thằng đê tiện, không chịu học tiếp khách thì phải chết!”
Mặc Kiều Sinh liều mạng giãy dụa, những tiếng người ầm ĩ và nước lạnh buốt đột nhiên biến mất.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một cái hẻm nhỏ tối như mực.
Trong ngõ nhỏ có một nữ tử, nàng ta lạnh run, hai tay chăm chăm ôm trước ngực, y phục màu xanh bị xé nát, hoàn toàn không thể che đậy được toàn bộ thân hình, một số bộ phận của riêng phái nữ như ẩn như hiện dưới ánh trăng, vẻ mặt sợ hãi sợ hãi nhìn hắn.
Mặc Kiều Sinh vừa ổn định lại tâm thần.
Nữ tử kia đột nhiên biến thành Lục Tụ, cũng mặc y phục màu xanh đã nát, cả người nhơ nhuốc, vẻ mặt đầy máu, chảy xuống rồi đọng vũng dưới chân.
Y đứng đó lạnh lùng nói: “Ta đã chết rồi, ngươi quỳ xuống đất, lau sạch sẽ những cái này đi.”
Mặc Kiều Sinh xoay người bỏ chạy, liều mạng chạy trong bóng đen vô tận khôn cùng.
Hồi lâu sau, trong bóng tối xuất hiện một chút ánh sáng.
Là một ngón nến nho nhỏ, tỏa ra sự ấm áp, chiếu sáng khung cảnh xung quanh.
Chúa công ngồi trong ánh nến, tập trung lật xem công văn trên bàn.
Người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Kiều Sinh đang thất kinh, nhẹ nhàng nở nụ cười, vẫy tay với Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, đến cạnh ta.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy tâm trạng sợ hãi của mình, trong nháy mắt đã ổn định.
Đúng, ta đã không phải sợ hãi nữa rồi, ta có người, có Chúa công.
Hắn từng bước một đến gần bên người làm hắn an tâm nhất trên thế gian.
Môi của người ấy chậm rãi nở nụ cười xấu xa, vươn một ngón tay như ngọc thạch, chạm vào cổ áo cao cao kia, chậm rãi mở ra.
...
Mặc Kiều Sinh đột nhiên tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh đã le lói ánh sáng buổi sớm.
Hắn xốc chăn lên nhìn thoáng qua. Chỗ đó có những vết vẩn đục.
Hắn trở mình, ngồi ở mép giường, hai tay che mặt mình.
Ta sẽ không tha thứ cho mình! Ta sẽ không tha thứ cho mình! Ta dám mơ giấc mơ như thế!
Hắn không dám hồi tưởng những cảnh trong mơ nữa.
Nhưng hình ảnh trong mộng đó cứ không ngừng trôi nổi trước mắt mình.
Người vừa ấm áp vừa kỳ diệu ở trong mộng kia, là nữ tử, dùng hình ảnh mà bản thân hắn thích nhất xuất hiện trước mắt hắn. Tuy vậy, nàng ấy vẫn đủ mạnh mẽ để có thể chinh phục bản thân hắn, khiến hắn vui sướng điên cuồng không kiềm được mà phải bật khóc.
Mơ Chúa công thành nữ tử.
Đại nghịch bất đạo! Tội không thể tha!
Mặc Kiều Sinh chạy ra khỏi phòng, đi đến giếng nước trong hậu viện, xối hai thùng nước lớn. Nước giếng lạnh buốt rót từ đầu xuống chân, áp chế cảm giác khô nóng trong mình.
Đây chỉ là giấc mộng, có lẽ là đêm qua thấy được những việc kia, lại uống chút rượu, mới mơ thấy lung tung thế này. Ta nghe nói nam nhân ở tuổi ta đều thường xuyên mơ thấy giấc mộng như vậy. Không có gì đâu, đừng suy nghĩ nữa, ngàn lần đừng nên suy nghĩ tiếp nữa.
Hắn trở về phòng mình, lại vừa khéo gặp được Trình Thiên Diệp sắp sửa ra ngoài.
“Kiều Sinh?” Trình Thiên Diệp trông thấy hắn thì rất vui, cười với hắn: “Sao sáng sớm mà mình mẩy ướt sũng thế?”
Mặc Kiều Sinh lui về sau một bước.
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp bước lên hai bước, cầm tay hắn: “Tay lạnh vậy, ngươi tắm à?”
Mặc Kiều Sinh liên tục lùi lại mấy bước, sau lưng đụng phải vách tường, không thể lui được nữa.
Tầm mắt của hắn dừng trên đôi môi hồng nhạt lúc mở lúc đóng trước mặt, cổ họng nhấp nhô, chợt nuốt nước bọt. Trong mộng, chính là đôi môi này, đã vừa bá đạo vừa ngọt ngào hung hăng ức hiếp hắn.
Hắn vội vàng nghiêng đầu, ánh mắt tránh né.
“Sao mặt ngươi đỏ vậy?” Trình Thiên Diệp vươn tay, xoay mặt của hắn lại.
Nàng cẩn thận quan sát hắn một lát. Một tiếng nói kèm theo nụ cười xấu xa vang lên bên tai Mặc Kiều Sinh: “Ngươi muốn... ta hôn ngươi sao?”
Hiện thực so với giấc mơ càng khiến người trầm luân. Đôi môi ấy mang theo hơi thở ấm áp chiếm lấy môi hắn.
Mặc Kiều Sinh nhắm nghiền hai mắt.
Thế gian này chỉ có một mình người, mặc kệ có dáng vẻ gì, đều có thể nhanh chóng bắt được ta. Ta hoàn toàn không thể nghĩ ngợi được gì, không thể giãy dụa, cũng không muốn giãy dụa.
...
Tân binh thao luyện mấy ngày liên tiếp.
Dương Lục Hậu khiêng một khúc cây nặng trịch, chạy không kịp thở ở giữa đội ngũ.
“Thật... thật sự chạy hết nổi rồi.” Gã dừng bước lại, cúi thân hình gầy còm xuống, mở mồm thở hổn hển.
Mấy ngày nay, cứ sáng là liên tục huấn luyện tập hợp giải tán, rẽ quẹo đổi đường, theo tiếng trống chỉ huy tiến tới tiến lui, nhàm chán và mệt mỏi.
Đáng sợ hơn chính là, sau giờ ngọ, toàn quân bắt đầu ra khỏi thành chạy hơn vài chục dặm đường. Lộ trình càng ngày càng gia tăng.
Tuy thế, thức ăn bỗng nhiên tốt hơn, cơm ăn no bụng, trong thức ăn còn có mấy miếng thịt béo làm cho người ta trông mà thèm thuồng. Thế nhưng, gã vẫn cảm thấy ăn không tiêu, luyện tập cả ngày, hai tay hai chân đều run lẩy bẩy.
Hôm nay, thậm chí trưởng quan còn yêu cầu bọn họ vác theo khúc cây nặng thế này để chạy bộ.
Dương Lục Hậu cảm thấy phổi mình như bị bóp nghẹn, thở không ra hơi. Chạy hết nổi rồi, ta thật sự chạy hết nổi rồi, để cho ta nghỉ một chút đi.
Dương Thịnh chạy qua gã, vác khúc cây của gã lên vai mình.
“Theo mau, nếu không cút ngay ra khỏi đội chúng ta.”
Hắn ta chỉ để lại những lời này.
Dương Lục Hậu vừa kính vừa sợ Dương Thịnh. Một câu vừa thốt ra, gã cả kinh, lập tức quên mất hai chân đang nhũn như con chi chi, đuổi theo Dương Thịnh.
“Thịnh... Thịnh ca, tại sao chúng ta phải chạy mỗi ngày như vậy? Ta thật sự không nghĩ nổi.”
“Câm miệng.” Ánh mắt Dương Thịnh nhìn chằm chằm phía trước: “Ngươi xem người ta kia.”
Đó là một đội ngũ thật dài, dẫn đầu là một người mặc áo giáp màu đen nặng nề, trên vai khiêng hai khúc cây, hai chân thon dài kiên định chạy trước đội ngũ.
Phía sau hắn là những người luôn đạt hạng nhất trong các kỳ thi của đội Bính.
Toàn bộ đoàn viên đều giữ im lặng, nhịp nhàng đi theo Hiệu úy đại nhân Mặc Kiều Sinh của họ, kéo một khoảng khá xa với những đội ngũ đằng sau.
“Đi theo sau hết cho lão tử! Các ngươi còn kém cả những đám nô lệ chưa từng được ăn cơm no sao?” Bách phu trưởng của đội Mão là Hàn Thâm đang mắng người. Đội ngũ của y được tạo thành từ sĩ ngũ bình dân. Y luôn xem đội mình cao hơn một bậc, thường xuyên nói ra một số lời đắc tội với người khác mà không biết.
Dương Thịnh đội Thìn, đang chạy phía sau đội Mão, nghe được lời này đột nhiên chuyển hóa cơn giận thành sức mạnh, vượt qua đội Mão chạy lên trước.
A Nguyên nhìn người nam nhân trên mặt có một vết sẹo, thiếu một tai, vác hai khúc cây chạy lướt qua bên người mình.
Là người nam nhân kia, lần đầu tiên đã chém mười lăm đầu người. Hóa ra hắn ta đã lên làm Bách phu trưởng rồi.
A Nguyên mím môi, nhấc đôi chân đã gần như chết lặng, tăng tốc chạy lên trước.
Sau khi chạy vác nặng hai mươi dặm trở về, trên giáo trường vang lên tiếng kêu rên ầm ĩ.
Ai ngồi được sẽ ngồi, nằm được sẽ nằm, còn mấy khúc cây nằm ngổn ngang khắp nơi.
Mặc Kiều Sinh đứng thẳng lưng trên đài, hai mắt hữu thần, thân hình thẳng tắp, không hề thấy có vẻ mỏi mệt.
“Trên chiến trường, càng mỏi mệt, càng không thể thả lỏng, quân địch có thể sẽ thừa cơ lấy cổ trên đầu bọn ngươi.” Hắn cao giọng nói, ra lệnh to rõ: “Toàn thể xếp thành hàng tập hợp.”
“Lão tử không làm!” Trong đám người có một tráng hán mập mạp ngồi phịch dưới đất, lớn tiếng quát.
Người này họ Lý, là Bách phu trưởng của đội Sửu, giờ phút này đầu gã đầy mồ hôi: “Mỗi ngày cứ chỉnh rồi lại đốn, có một cái rắm mà cứ phóng đi phóng lại? Lão tử đi đánh nhau chứ không phải đi khiêu vũ.”
Trong đám người vang lên tiếng cười trầm thấp. Không ít người hả hê ngẩng đầu nhìn Mặc Kiều Sinh trên đài.
Mặc Kiều Sinh lạnh lùng nhìn gã, chậm rãi nói: “Lý Bách phu, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh chóng sắp xếp thành đội.”
Lý Bách phu vẫn ngồi dưới đất, vung bàn tay to của gã lên, quái gở nói: “Bẩm Hiệu úy đại nhân, không phải tiểu nhân không tòng mệnh, vì thật sự quá mệt mỏi nên không đứng dậy nổi thôi.”
Mặc Kiều Sinh vừa nhấc tay phải, đội Bính do hắn tự mình dẫn có bốn giáp sĩ đồng loạt chạy bước nhỏ ra, áp hai tay Lý Bách phu, kéo lên đài.
“Mặc Kiều Sinh! Ngươi có biết gia gia là ai không? Dám đối xử với ta như vậy! Ngươi hỏi xem trong quân, ai không biết ngươi là mặt hàng gì!” Lý Bách phu đỏ mắt, cao giọng chửi bậy: “Ngươi hoàn toàn không phải đang luyện binh. Ta thấy ngươi là vì ban đêm bị người khác lăn qua lăn lại quá nhiều, cho nên ban ngày mới lấy đày đọa bọn ta làm vui!”
Một binh lính áp tải gã giận dữ, lấy một nắm đất, nhét vào miệng gã, ngăn chặn ô ngôn uế ngữ của gã.
Lý Bách phu vẫn ồm ồm kêu to.
Mặc Kiều Sinh mặt không đổi sắc, hỏi Đề hình quan bên cạnh: “Người này nghe thấy chuông lệnh những lại không di chuyển, cãi lời quân lệnh, chửi bới thượng quan, dựa vào quân quy thì mang tội gì?”
Đề hình quan lang nói: “Dựa vào quân quy Tấn quân, nghe thấy trống không vào, nghe thấy chuông không về, lập tức trảm. Người cãi lời quân lệnh, phạt 100 trượng. Kẻ chửi bới thượng quan trước mặt mọi người, phạt 100 trượng. Ba tội đều đáng phạt thì phạt theo tội nặng nhất, phán chém đầu trước quân, thị chúng ba ngày.”
Thiên phu trưởng của đội mang họ Hàn, là thân thích của Lý Bách phu, nghe vậy vội vàng bước lên: “Hiệu úy hạ thủ lưu tình.”
Hắn ta nhìn ngó hai bên rồi bước lên đài, tới gần Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói: “Hiệu úy không biết, người này là em vợ của Trị lật nội sử Hàn đại nhân. Hắn ta đã quen thói thô tục vô lễ ngu xuẩn. Kính xin Hiệu úy đại nhân đại lượng, đừng so đo với hắn ta, có thể nể chút tình mọn giữa Hàn đại nhân và ty chức, tha thứ lần này không.”
Mặc Kiều Sinh nói: “Quân pháp đi trước, không phân biệt địa vị cao thấp, Hàn Thiên phu thân là quân, sao có thể làm gương trọng việc tư? Lần này, chỉ sợ Mặc mỗ phải đắc tội rồi.”
Hắn vung tay lên. Đao phủ lâp tức bước lên, ấn Lý Bách phu đang ô ô kêu to, giơ tay chém xuống. Dưới đài là một vũng máu đỏ tươi.
Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động.
Bọn lính nhanh chóng xếp thành hàng nhóm trong sự yên lặng này.
Nhìn hắc y Hiệu úy trên đài, Sát thần hàng đầu trong truyền thuyết, lần đầu tiên bọn họ mới hiểu rõ được những từ này.
“Ngươi, ngươi!” Cơ mặt Hàn Thiên phu run rẩy, cắn răng nói: “Mặc đại nhân thật sự là ngông nghênh, ngay cả Trị lật nội sử đại nhân mà cũng không biết nể mặt!”
“Có lẽ ngươi còn chưa biết, hôm nay Trị lật nội sử chính là Trương Phức Trương đại nhân.” Mặc Kiều Sinh lạnh lùng trả lời: “Vị đại nhân mà ngươi nói, đừng nói hôm nay ông ta không còn tại chức, cho dù ông ta còn đang tại vị, đứng trước mắt ta, ta cũng sẽ không vì tư quên công, bỏ mặc quân kỷ!”
Bốp bốp bốp.
Ở cửa lớn vào sàn vật vang lên vài tiếng vỗ tay thanh thúy.
Trình Thiên Diệp đầu đội kim quan, mặc bào long văn đỏ thẫm, dẫn theo một đội thị vệ tùy thân, cười tủm tỉm xuất hiện ở cửa chính sàn vật.
Nàng đi lên đài, miễn đại lễ cho Mặc Kiều Sinh, nhìn đội ngũ chỉnh tề trên giáo trường, liên tục tán dương: “Làm rất tốt, Mặc hiệu úy.”
Nàng tới gần Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói vài câu.
Gương mặt Mặc Kiều Sinh chợt đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng.
Khổ cực nhiều ngày rồi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, chúng ta cùng đi ngâm ôn tuyền nha?
Trình Thiên Diệp đã nói thế.
Vì vậy, Mặc diêm vương vừa mới dõng dạc tuyên bố sẽ không vì tư quên công, đột nhiên liền xoay một cái vèo, ra lệnh ngày mai toàn quân được nghỉ một ngày.
“Hiệu úy đại nhân cũng không phải lạnh lùng vô tình đâu, thấy chúng ta đã vất vả mấy ngày, rốt cuộc cũng cho chúng ta nghỉ một ngày.” A Nguyên và bằng hữu của y cùng đi ra cửa.
“Đúng vậy, cuối cùng đã được nghỉ ngơi một ngày. Ta có vài đồng lẻ, tính ngày mai đi dạo trong thành một vòng để mua ít đồ, nhờ dịch sử [1] đưa về cho A nương ta. Ngươi muốn đi cùng không?”
[1] dịch sử: người dùng ngựa đưa thư.
“Có thể chuyển đồ về nhà sao? Vậy ta và ngươi cùng đi.”
Dương Lục Hậu vịn vai đồng bạn, cảm thấy hai chân như không còn là của mình rồi, khập khiễng đi về. Ngẫu nhiên quay đầu lại, gã trông thấy Mặc Hiệu úy đang cùng Chúa công sóng vai nói chuyện với nhau trên đài.
“Này, này, ngươi xem, có phải Mặc Hiệu úy đang đỏ mặt không?”
“Nói bậy, hắn giết người mà mắt cũng không chớp cái nào, sao có thể đỏ mặt được.”
Tác giả :
Cung Tâm Văn