Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 23: Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành người của ta!
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp nhìn Hạ Lan Trinh, đây là một trong những vị tướng trẻ mà chính tay nàng đã đề bạt lên.
Võ nghệ giỏi, có thể dẫn binh.
Đề bạt hắn đơn giản hơn nhiều so với đề bạt Du Đôn Tố, bởi vì hắn xuất thân từ thế gia vọng tộc.
Nhưng chính vì xuất thân của hắn, nên tính cách hắn khá cao ngạo, rất dễ đắc tội với người khác, điều này là khuyết điểm của hắn. Trình Thiên Diệp cảm thấy có thể mượn cơ hội này để thức tỉnh hắn.
“Hạ Lan tướng quân là người ta tín trọng, ta sẽ không để ngươi bị oan. Ta nhất định sẽ thận trọng điều tra việc này, nhưng vì công bằng, cũng vì trả lại sự trong sạch cho ngươi, đành phải mong tướng quân chịu khổ vài ngày.”
Hai giáp sĩ tiến lên, bắt chéo hai tay Hạ Lan Trinh ra sau lưng, trói hắn lại.
“Chúa công!” Hạ Lan Trinh không dám chống cự, hắn sợ hãi ngẩng đầu.
Trình Thiên Diệp nhìn thấy hắn đang hoảng sợ, chợt không đành lòng. Tự tay đỡ hắn dậy, trấn an: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho ngươi.”
Nàng nhìn qua đám người, ánh mắt tạm dừng ở chỗ Trương Phức, lướt qua, sau đó dừng ở Tiếu Cẩn.
“Ta để... Tiếu Tư khấu tự mình tra án của ngươi, ngươi có thể yên tâm chưa?”
Hạ Lan Trinh lộ vẻ mặt cảm kích, gục đầu xuống: “Đa tạ Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vỗ vai hắn, sai người dẫn hắn đi.
Sau đó, hơn hai mươi kẻ bị bắt này, từng người cung khai nhận tội của mình.
Không đổ oan cho một ai. Người chứng kiến ai nấy đều âm thầm kinh hãi.
Càng về sau, những người kia càng không dám chống chế cho qua, bọn họ nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc mình để lộ sơ hở ở đâu.
Trình Thiên Diệp xử lý xong người và việc, đứng dậy, nhìn khắp mọi người dưới đài.
Một đám văn võ quan viên, đều thu lại lòng khinh thị, mang theo vẻ kính sợ mà cúi đầu.
Trở về phòng nghị sự ở phủ đệ,
Trình Thiên Diệp nhận lấy trà mà Tiểu Thu dâng lên, uống hai hớp rồi thở phào một hơi, nhẹ nhàng đặt chén xuống.
Giờ đây, trước mắt nàng chỉ còn lại Tiếu Cẩn và Trương Phức.
Trương Phức hành lễ: “Hôm nay Chúa công đã khiến cho chúng thần được mở rộng tầm mắt.”
Từ sau tiệc tối hôm đó, Trương Phức rõ ràng cảm nhận được Trình Thiên Diệp lạnh nhạt với hắn. Liên tiếp vài sự kiện gần đây, chẳng những Chúa công không cho hắn tham dự, thậm chí không mảy may thông báo với hắn.
Hắn là người rất tự kiêu, tự thấy mình có đủ mưu kế của một nhà binh, mọi chuyện đều có thể thấy rõ mồn một.
Hơn nữa đi theo lão Tấn Uy hầu nhiều năm, hắn đã có mạng lưới tình báo riêng của mình, hiếm khi như hôm nay, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.
Trương Phức nhạy bén nhận thấy mọi chuyện không thích hợp, có nhiều thứ dường như đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, phát triển theo hướng không thể khống chế.
“Trương Phức.” Trình Thiên Diệp nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
“Chúa công nói vậy là sao?” Trương Phức vẫn vậy, giữ vẻ tao nhã, cười khẽ nói: “Chẳng lẽ Chúa công hoài nghi vi thần? Hoài nghi vi thần là gián điệp của địch quốc?”
“Không, ta không nói về điều này.” Trình Thiên Diệp nói thẳng: “Ta muốn nói là, hôm tiệc ấy, ngươi biết rất rõ thức ăn Tiêu Tú dâng lên có độc nhưng vì sao ngươi không báo với ta?”
Nụ cười nhạt luôn kề bên môi Trương Phức bất chợt cứng lại.
Đôi mắt trên gương mặt trắng trẻo của hắn bỗng nheo lại, mím chặt môi không nói một lời.
Trong lòng hắn xoay chuyển, không biết xui xẻo từ đâu ra, vì sao Chúa công có thể biết những việc này?
Giờ này, Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn, hắn bỗng nhiên cảm thấy bối rối khôn tả.
Trình Thiên Diệp mở lời: “Phụ thân từng nói, Trương công có tài thao lược, là một nhân tài hiếm có. Từ lúc ta kế vị đến nay, xưa nay luôn ngưỡng mộ kính trọng ngươi, chỉ mong một ngày nào đó, ngươi có thể toàn tâm toàn ý phụ tá ta như đã trợ giúp phụ thân, trở thành cánh tay của ta.”
“Hôm nay ta nghĩ ta sai rồi! Công mặc dù có tài, nhưng lòng không ở chỗ ta, cố ép giữ lại cũng là điều vô dụng.”
Trương Phức quỳ mọp xuống đất, sắc mặt ngưng trọng, cả người căng cứng: “Kính xin Chúa công nghe thần nói một lời.”
“Ngươi nói đi.” Trình Thiên Diệp ngồi ngay ngắn.
“Thần tuyệt đối không phải kẻ thấy Chúa công rơi vào vòng nguy hiểm mà vẫn ngồi yên không đếm xỉa tới.” Trương Phức nói rõ suy nghĩ, ngẩng đầu lên, giải thích: “Mấy ngày trước, quả thật thần đã phát hiện ra Tiêu Tú có điểm quái lạ, ta hoài nghi y là vì Chúa công sủng ái Mặc Kiều Sinh nên đã sinh lòng ganh tỵ. Vì thế, ta sai người âm thầm quan sát, quả nhiên nhìn thấy y bày ra một cạm bẫy vừa buồn cười vừa đơn sơ, để mưu hại gã nô lệ Mặc Kiều Sinh kia.”
“Nhưng thần cho rằng những chuyện trong tranh giành tình nhân này, chính là việc riêng tư của Chúa công, ti chức là ngoại thần, không tiện nhúng tay vào nên chưa từng nhiều lời. Nhưng nếu ngày ấy Tiêu Tú dám cả gan dâng thức ăn có độc lên cho Chúa công, thần sẽ lập tức ngăn cản, kính xin Chúa công không nên hiểu lầm tấm lòng trung của vi thần.”
Hóa ra là thế.
Trình Thiên Diệp phát hiện mình vừa nghe được một đáp án khá bất ngờ.
Trong mắt nàng có thể nhìn thấy tâm trạng hiện tại của người khác. Có nghĩa là nàng chỉ có thể nhìn thấy được kết quả, còn về phần nguyên nhân tạo thành những kết quả đó thì có thể có trăm ngàn thứ kỳ lạ và quái gở.
“Không phải là ngươi cảm thấy việc này ngươi không tiện trông nom.” Trình Thiên Diệp nói trắng ra: “Mà là muốn thử xem ta có khả năng xử lý hay không.”
“Trương Phức, ngươi muốn khảo sát năng lực của ta, ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngươi không nên xem nhẹ mạng người.”
“Nếu không phải Tiêu Tú đã khống chế liều thuốc, người ăn phải chắc chắn sẽ bị mất mạng. Nhưng ngươi trơ mắt nhìn Tiêu Tú lần lượt phân cho thị nữ của ta, ấy thế mà không lên tiếng vạch trần.”
“Ngươi biết rõ Mặc Kiều Sinh là bị người khác vu hãm, ta giải hắn vào đại lao, có lẽ sẽ tra tấn hắn đến chết, nhưng ngươi hoàn toàn im hơi lặng tiếng.”
“Trong mắt ngươi, thị nữ, nô lệ đều là những kẻ đê tiện, một cái mạng của họ, có thể sẽ bị chôn sống chỉ vì một bài thử của ngươi thôi đấy?”
Trương Phức há hốc miệng, trong quan niệm của hắn, tính mạng của nô lệ và hạ nhân quả thực không đáng một xu.
Hắn vừa mới chính mắt thấy Trình Thiên Diệp sát phạt quyết đoán, máu tươi tung tóe. Thế nhưng hắn không thể tưởng được Chúa công luôn để tâm đến điều này.
“Ta biết rõ, ngươi chỉ xem họ là con kiến hôi. Nhưng đối với nhân mạng, ta vĩnh viễn mang lòng kính nể. Đây là sự khác biệt về bản chất giữa ta và ngươi.” Trình Thiên Diệp lộ vẻ thất vọng: “Không cùng chí hướng, vậy không thể cùng mưu cầu việc lớn. Huống chi trong lòng ngươi cũng chưa bao giờ thật sự xem ta là Chúa công.”
Nàng phất tay, nhận lấy mâm vàng mà Bích Vân dâng lên. Tự tay đặt trước mặt Trương Phức rồi nâng Trương Phức dậy.
“Với tài cán của Trương công, có thể đi khắp thiên hạ. Lòng Trương công đã không đặt ở chỗ ta. Vậy ta sẽ không cố níu ngươi lại. Chuyện này là do ta vô lý, mong Trương công đừng trách.”
Sắc mặt Trương Phức tái nhợt, trong mắt lộ ra sắc bén, im lặng một lát, hắn phất tay áo ra ngoài.
Tiếu Cẩn đến trước Trình Thiên Diệp, hai tay ôm quyền, lo lắng nói: “Chúa công!”
Trình Thiên Diệp xua tay: “Ngươi muốn nói gì nữa? Không kịp nữa đâu. Lời ta đã nói ra rồi.”
Tiếu Cẩn do dự một hồi, nhíu chặt hai hàng lông mày, quỳ trước mặt Trình Thiên Diệp: “Chúa công, thứ cho thần nói thẳng. Trương Phức này, chính là nhân trung long phượng. Nếu là thần tử, đúng là phúc phần của Đại Tấn ta. Nếu là kẻ địch thì sẽ là tai họa của Đại Tấn.”
Hắn nặng nề nói: “Nếu Chúa công không thể chứa chấp y, cũng không thể cho y rời đi như vậy.”
“Ngươi đừng nóng lòng, y cống hiến nhiều cho Đại Tấn như vậy, cũng xem như có công lao lớn. Sáng mai ta và ngươi cùng đi tiễn y.” Trình Thiên Diệp nâng Tiếu Cẩn dậy, nháy mắt: “Có lẽ sẽ có biến hóa đấy.”
Sáng sớm hôm sau, sắc trời mờ tối.
Trương Phức dẫn theo hai nô bộc, lưng đeo bọc hành lý đơn sơ, vừa thất vọng vừa cô tịch đi trên con đường hiu quạnh ở ngoài thành, không một người đưa tiễn.
Hắn thức trắng một đêm, giờ đây sắc mặt không hề hấn gì. Ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, nhả thì không nhả ra được, nuốt cũng nuốt không trôi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn cảm thấy lúng túng và thất bại thế này.
Trong trường đình ven đường, có hai bóng người quen thuộc đang đứng đó.
Mắt Trương Phức đỏ lên, nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi anh tuấn mà mình đã từng vô cùng chướng mắt kia, siết chặt tay áo, ôm hận bước đến ra mắt.
Trình Thiên Diệp đã cho bày rượu và thức ăn trên bàn, tự tay rót hai ly rượu, nâng chén nói: “Để Trương công chịu oan khuất rồi, là lỗi của ta, ly rượu nhạt này xem như để tiễn Trương công.”
Trương Phức không nhận rượu, cũng không nói gì.
Trình Thiên Diệp uống hết hai ly rượu, chứng minh trong rượu không có độc.
Nàng lại rót rượu, nâng chén: “Một chén này tạ Trương công vì nhiều năm qua đã lập nên công lao hiển hách cho Đại Tấn ta. Không thể khiến ngươi tận trung với ta, là ta không có đức, không xứng là Quân.”
Trương Phức nhận ly rượu, cụng chén với Trình Thiên Diệp, uống một hơi cạn sạch.
Trình Thiên Diệp rót ly rượu thứ ba.
“Trương công đi lần này, đường xá xa xôi, không biết ngày nào mới được tương phùng, xin hãy uống cạn chén này, cho nghĩa quân thần, tình huynh đệ giữa ta và ngươi.”
Trương Phức nhìn cái chén trong tay, rượu trong chén, khẽ khàng lay động.
Sau nửa ngày, hắn đặt ly rượu xuống.
Vẫy tay áo, phục hành lễ.
“Thần, từ nay về sau, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Chúa công, quyết không hai lòng. Kính xin Chúa công cho thần thêm một cơ hội nữa.”
Trình Thiên Diệp âm thầm mừng rỡ, nhìn màu tím trước mắt giờ đây được viền thêm màu vàng sáng, nàng cố kiềm lòng để không cười to ba tiếng, nàng nâng vai Trương Phức, dùng sức đập một quyền lên vai hắn: “Hảo huynh đệ, ta biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành người của ta!”
Trình Thiên Diệp nhìn Hạ Lan Trinh, đây là một trong những vị tướng trẻ mà chính tay nàng đã đề bạt lên.
Võ nghệ giỏi, có thể dẫn binh.
Đề bạt hắn đơn giản hơn nhiều so với đề bạt Du Đôn Tố, bởi vì hắn xuất thân từ thế gia vọng tộc.
Nhưng chính vì xuất thân của hắn, nên tính cách hắn khá cao ngạo, rất dễ đắc tội với người khác, điều này là khuyết điểm của hắn. Trình Thiên Diệp cảm thấy có thể mượn cơ hội này để thức tỉnh hắn.
“Hạ Lan tướng quân là người ta tín trọng, ta sẽ không để ngươi bị oan. Ta nhất định sẽ thận trọng điều tra việc này, nhưng vì công bằng, cũng vì trả lại sự trong sạch cho ngươi, đành phải mong tướng quân chịu khổ vài ngày.”
Hai giáp sĩ tiến lên, bắt chéo hai tay Hạ Lan Trinh ra sau lưng, trói hắn lại.
“Chúa công!” Hạ Lan Trinh không dám chống cự, hắn sợ hãi ngẩng đầu.
Trình Thiên Diệp nhìn thấy hắn đang hoảng sợ, chợt không đành lòng. Tự tay đỡ hắn dậy, trấn an: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho ngươi.”
Nàng nhìn qua đám người, ánh mắt tạm dừng ở chỗ Trương Phức, lướt qua, sau đó dừng ở Tiếu Cẩn.
“Ta để... Tiếu Tư khấu tự mình tra án của ngươi, ngươi có thể yên tâm chưa?”
Hạ Lan Trinh lộ vẻ mặt cảm kích, gục đầu xuống: “Đa tạ Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vỗ vai hắn, sai người dẫn hắn đi.
Sau đó, hơn hai mươi kẻ bị bắt này, từng người cung khai nhận tội của mình.
Không đổ oan cho một ai. Người chứng kiến ai nấy đều âm thầm kinh hãi.
Càng về sau, những người kia càng không dám chống chế cho qua, bọn họ nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc mình để lộ sơ hở ở đâu.
Trình Thiên Diệp xử lý xong người và việc, đứng dậy, nhìn khắp mọi người dưới đài.
Một đám văn võ quan viên, đều thu lại lòng khinh thị, mang theo vẻ kính sợ mà cúi đầu.
Trở về phòng nghị sự ở phủ đệ,
Trình Thiên Diệp nhận lấy trà mà Tiểu Thu dâng lên, uống hai hớp rồi thở phào một hơi, nhẹ nhàng đặt chén xuống.
Giờ đây, trước mắt nàng chỉ còn lại Tiếu Cẩn và Trương Phức.
Trương Phức hành lễ: “Hôm nay Chúa công đã khiến cho chúng thần được mở rộng tầm mắt.”
Từ sau tiệc tối hôm đó, Trương Phức rõ ràng cảm nhận được Trình Thiên Diệp lạnh nhạt với hắn. Liên tiếp vài sự kiện gần đây, chẳng những Chúa công không cho hắn tham dự, thậm chí không mảy may thông báo với hắn.
Hắn là người rất tự kiêu, tự thấy mình có đủ mưu kế của một nhà binh, mọi chuyện đều có thể thấy rõ mồn một.
Hơn nữa đi theo lão Tấn Uy hầu nhiều năm, hắn đã có mạng lưới tình báo riêng của mình, hiếm khi như hôm nay, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.
Trương Phức nhạy bén nhận thấy mọi chuyện không thích hợp, có nhiều thứ dường như đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, phát triển theo hướng không thể khống chế.
“Trương Phức.” Trình Thiên Diệp nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
“Chúa công nói vậy là sao?” Trương Phức vẫn vậy, giữ vẻ tao nhã, cười khẽ nói: “Chẳng lẽ Chúa công hoài nghi vi thần? Hoài nghi vi thần là gián điệp của địch quốc?”
“Không, ta không nói về điều này.” Trình Thiên Diệp nói thẳng: “Ta muốn nói là, hôm tiệc ấy, ngươi biết rất rõ thức ăn Tiêu Tú dâng lên có độc nhưng vì sao ngươi không báo với ta?”
Nụ cười nhạt luôn kề bên môi Trương Phức bất chợt cứng lại.
Đôi mắt trên gương mặt trắng trẻo của hắn bỗng nheo lại, mím chặt môi không nói một lời.
Trong lòng hắn xoay chuyển, không biết xui xẻo từ đâu ra, vì sao Chúa công có thể biết những việc này?
Giờ này, Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn, hắn bỗng nhiên cảm thấy bối rối khôn tả.
Trình Thiên Diệp mở lời: “Phụ thân từng nói, Trương công có tài thao lược, là một nhân tài hiếm có. Từ lúc ta kế vị đến nay, xưa nay luôn ngưỡng mộ kính trọng ngươi, chỉ mong một ngày nào đó, ngươi có thể toàn tâm toàn ý phụ tá ta như đã trợ giúp phụ thân, trở thành cánh tay của ta.”
“Hôm nay ta nghĩ ta sai rồi! Công mặc dù có tài, nhưng lòng không ở chỗ ta, cố ép giữ lại cũng là điều vô dụng.”
Trương Phức quỳ mọp xuống đất, sắc mặt ngưng trọng, cả người căng cứng: “Kính xin Chúa công nghe thần nói một lời.”
“Ngươi nói đi.” Trình Thiên Diệp ngồi ngay ngắn.
“Thần tuyệt đối không phải kẻ thấy Chúa công rơi vào vòng nguy hiểm mà vẫn ngồi yên không đếm xỉa tới.” Trương Phức nói rõ suy nghĩ, ngẩng đầu lên, giải thích: “Mấy ngày trước, quả thật thần đã phát hiện ra Tiêu Tú có điểm quái lạ, ta hoài nghi y là vì Chúa công sủng ái Mặc Kiều Sinh nên đã sinh lòng ganh tỵ. Vì thế, ta sai người âm thầm quan sát, quả nhiên nhìn thấy y bày ra một cạm bẫy vừa buồn cười vừa đơn sơ, để mưu hại gã nô lệ Mặc Kiều Sinh kia.”
“Nhưng thần cho rằng những chuyện trong tranh giành tình nhân này, chính là việc riêng tư của Chúa công, ti chức là ngoại thần, không tiện nhúng tay vào nên chưa từng nhiều lời. Nhưng nếu ngày ấy Tiêu Tú dám cả gan dâng thức ăn có độc lên cho Chúa công, thần sẽ lập tức ngăn cản, kính xin Chúa công không nên hiểu lầm tấm lòng trung của vi thần.”
Hóa ra là thế.
Trình Thiên Diệp phát hiện mình vừa nghe được một đáp án khá bất ngờ.
Trong mắt nàng có thể nhìn thấy tâm trạng hiện tại của người khác. Có nghĩa là nàng chỉ có thể nhìn thấy được kết quả, còn về phần nguyên nhân tạo thành những kết quả đó thì có thể có trăm ngàn thứ kỳ lạ và quái gở.
“Không phải là ngươi cảm thấy việc này ngươi không tiện trông nom.” Trình Thiên Diệp nói trắng ra: “Mà là muốn thử xem ta có khả năng xử lý hay không.”
“Trương Phức, ngươi muốn khảo sát năng lực của ta, ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngươi không nên xem nhẹ mạng người.”
“Nếu không phải Tiêu Tú đã khống chế liều thuốc, người ăn phải chắc chắn sẽ bị mất mạng. Nhưng ngươi trơ mắt nhìn Tiêu Tú lần lượt phân cho thị nữ của ta, ấy thế mà không lên tiếng vạch trần.”
“Ngươi biết rõ Mặc Kiều Sinh là bị người khác vu hãm, ta giải hắn vào đại lao, có lẽ sẽ tra tấn hắn đến chết, nhưng ngươi hoàn toàn im hơi lặng tiếng.”
“Trong mắt ngươi, thị nữ, nô lệ đều là những kẻ đê tiện, một cái mạng của họ, có thể sẽ bị chôn sống chỉ vì một bài thử của ngươi thôi đấy?”
Trương Phức há hốc miệng, trong quan niệm của hắn, tính mạng của nô lệ và hạ nhân quả thực không đáng một xu.
Hắn vừa mới chính mắt thấy Trình Thiên Diệp sát phạt quyết đoán, máu tươi tung tóe. Thế nhưng hắn không thể tưởng được Chúa công luôn để tâm đến điều này.
“Ta biết rõ, ngươi chỉ xem họ là con kiến hôi. Nhưng đối với nhân mạng, ta vĩnh viễn mang lòng kính nể. Đây là sự khác biệt về bản chất giữa ta và ngươi.” Trình Thiên Diệp lộ vẻ thất vọng: “Không cùng chí hướng, vậy không thể cùng mưu cầu việc lớn. Huống chi trong lòng ngươi cũng chưa bao giờ thật sự xem ta là Chúa công.”
Nàng phất tay, nhận lấy mâm vàng mà Bích Vân dâng lên. Tự tay đặt trước mặt Trương Phức rồi nâng Trương Phức dậy.
“Với tài cán của Trương công, có thể đi khắp thiên hạ. Lòng Trương công đã không đặt ở chỗ ta. Vậy ta sẽ không cố níu ngươi lại. Chuyện này là do ta vô lý, mong Trương công đừng trách.”
Sắc mặt Trương Phức tái nhợt, trong mắt lộ ra sắc bén, im lặng một lát, hắn phất tay áo ra ngoài.
Tiếu Cẩn đến trước Trình Thiên Diệp, hai tay ôm quyền, lo lắng nói: “Chúa công!”
Trình Thiên Diệp xua tay: “Ngươi muốn nói gì nữa? Không kịp nữa đâu. Lời ta đã nói ra rồi.”
Tiếu Cẩn do dự một hồi, nhíu chặt hai hàng lông mày, quỳ trước mặt Trình Thiên Diệp: “Chúa công, thứ cho thần nói thẳng. Trương Phức này, chính là nhân trung long phượng. Nếu là thần tử, đúng là phúc phần của Đại Tấn ta. Nếu là kẻ địch thì sẽ là tai họa của Đại Tấn.”
Hắn nặng nề nói: “Nếu Chúa công không thể chứa chấp y, cũng không thể cho y rời đi như vậy.”
“Ngươi đừng nóng lòng, y cống hiến nhiều cho Đại Tấn như vậy, cũng xem như có công lao lớn. Sáng mai ta và ngươi cùng đi tiễn y.” Trình Thiên Diệp nâng Tiếu Cẩn dậy, nháy mắt: “Có lẽ sẽ có biến hóa đấy.”
Sáng sớm hôm sau, sắc trời mờ tối.
Trương Phức dẫn theo hai nô bộc, lưng đeo bọc hành lý đơn sơ, vừa thất vọng vừa cô tịch đi trên con đường hiu quạnh ở ngoài thành, không một người đưa tiễn.
Hắn thức trắng một đêm, giờ đây sắc mặt không hề hấn gì. Ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, nhả thì không nhả ra được, nuốt cũng nuốt không trôi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn cảm thấy lúng túng và thất bại thế này.
Trong trường đình ven đường, có hai bóng người quen thuộc đang đứng đó.
Mắt Trương Phức đỏ lên, nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi anh tuấn mà mình đã từng vô cùng chướng mắt kia, siết chặt tay áo, ôm hận bước đến ra mắt.
Trình Thiên Diệp đã cho bày rượu và thức ăn trên bàn, tự tay rót hai ly rượu, nâng chén nói: “Để Trương công chịu oan khuất rồi, là lỗi của ta, ly rượu nhạt này xem như để tiễn Trương công.”
Trương Phức không nhận rượu, cũng không nói gì.
Trình Thiên Diệp uống hết hai ly rượu, chứng minh trong rượu không có độc.
Nàng lại rót rượu, nâng chén: “Một chén này tạ Trương công vì nhiều năm qua đã lập nên công lao hiển hách cho Đại Tấn ta. Không thể khiến ngươi tận trung với ta, là ta không có đức, không xứng là Quân.”
Trương Phức nhận ly rượu, cụng chén với Trình Thiên Diệp, uống một hơi cạn sạch.
Trình Thiên Diệp rót ly rượu thứ ba.
“Trương công đi lần này, đường xá xa xôi, không biết ngày nào mới được tương phùng, xin hãy uống cạn chén này, cho nghĩa quân thần, tình huynh đệ giữa ta và ngươi.”
Trương Phức nhìn cái chén trong tay, rượu trong chén, khẽ khàng lay động.
Sau nửa ngày, hắn đặt ly rượu xuống.
Vẫy tay áo, phục hành lễ.
“Thần, từ nay về sau, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Chúa công, quyết không hai lòng. Kính xin Chúa công cho thần thêm một cơ hội nữa.”
Trình Thiên Diệp âm thầm mừng rỡ, nhìn màu tím trước mắt giờ đây được viền thêm màu vàng sáng, nàng cố kiềm lòng để không cười to ba tiếng, nàng nâng vai Trương Phức, dùng sức đập một quyền lên vai hắn: “Hảo huynh đệ, ta biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành người của ta!”
Tác giả :
Cung Tâm Văn