Bất Hủ Thần Vương
Chương 104: Vân La thịnh hội
Sáng sớm mùa hè, thời tiết đã bắt đầu nóng.
Thời khắc mặt trời vừa nhô lên, toàn bộ Vân La Thành không khí liền cuồng nhiệt hẳn lên.
Vân La thịnh hội mà mọi người chờ mong rốt cục đã đến.
Toàn bộ quảng trường rộng lớn của Vân La thành đông nghịt, trên đường đều đầy ắp người, người đi nườm nượp, không khí náo nhiệt vô cùng.
Tất cả quý tộc lớn nhỏ của Vân La Thành, thậm chí còn có một ít áo vải đệ tử, đều đã sớm chạy tới quảng trường Vân La thành.
Quảng trường lớn của Vân La thành đã phân chia ra rất nhiều khu vực.
Nơi dành cho thập đại quý tộc, nhị lưu quý tộc, tam lưu quý tộc, hàn môn đệ tử, đều rất rõ ràng.
Loại phân chia này cũng là một loại kích thích, cổ động. Trong thế giới võ giả, ai lại nguyện ý vĩnh viễn ở phía dưới người khác.
Loại bố trí có đẳng cấp sâm nghiêm này, cũng là kích thích quý tộc tầng dưới chót cùng thế lực hàn môn không ngừng hướng lên.
Tuy nhiên, rất nhiều chỗ tốt trong cái thế giới này đều bị đại quý tộc cầm giữ, bị thế lực cường đại chiếm cứ. Nhưng trong thế giới võ giả, thiên phú cùng kỳ ngộ cũng có khả năng tạo ra nhiều thế lực mới.
Bên Nhậm thị gia tộc, tất nhiên là do lão thái thái tự mình dẫn đội, các nguyên lão trong gia tộc cơ hồ toàn bộ đều đi theo.
Thịnh hội quan trọng như thế này, tự nhiên là ai cũng không muốn bỏ qua.
Nhậm Thanh Sương cũng được gọi trở về. Nhậm thị gia tộc mặc kệ bên trong có ân oán dây dưa gì, thời điểm đối ngoại, đều rất đồng lòng.
Trong thập đại gia tộc, tự nhiên cũng có vài gia tộc cùng Nhậm thị quan hệ không tệ. Ví dụ như Bắc Cung gia, Lạc gia, đều có thể coi là giao tình khá sâu.
Theo nhân thủ của thập đại gia tộc không ngừng tới, không khí của Vân La quảng trường cũng càng lúc càng sôi động. Đệ tử của thập đại gia tộc, chuẩn bị được mọi người chú ý.
Nhất là Tống Lam, hôm nay ăn mặc hết sức rêu rao, giống như một con Khổng Tước rực rỡ, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý.
Chỉ cần Tống Lam xuất hiện ở khu vực nào, khu vực đó sẽ phát ra từng đợt sợ hãi thán phục.
- Tống gia tiểu thư quả nhiên là nhân trung Phượng Hoàng a, xem khí chất của nàng liền biết rõ, quán quân của Vân La thịnh hội lần này, không phải nàng thì còn ai nữa chứ.
- Đúng vậy, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, mười sáu tuổi! Đây quả thực là yêu nghiệt. Có lẽ không tới ba bốn năm nữa, Tống gia sẽ xuất hiện Thiên Nhân cảnh cường giả thứ hai?
- Hắc hắc, mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu may mắn đạt được quán quân, nếu như gặp phải Tống gia tiểu thư, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ thua thê thảm.
- Tất nhiên, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, ngẫm lại thật là hâm mộ. Tống Lam tiểu thư nếu không đạt quán, lão tử ba năm không đi kỹ viện!
Thế giới võ giả đối với thực lực gần như sùng bái mù quáng. Mười sáu tuổi là Trúc Cơ cửu trọng, ở trong mắt thế nhân tự nhiên là thiên tài trong thiên tài.
- Các ngươi nói xem, Nhậm Đông Lưu đạt được tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương. Tống Lam tiểu thư có thể đạt được tứ cấp, thậm chí là ngũ cấp Nguyệt Hoa Huân Chương hay không?
- Rất có thể! Hy vọng Tống Lam tiểu thư có thể lập ra kỷ lục mới. Vân La Thành chúng ta nếu như liên tục hai lần đều có người đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương, đây tuyệt đối là vinh quang tột đỉnh.
Tiếng nghị luận ầm ĩ thỉnh thoảng lọt vào tai Nhậm Thương Khung, nhưng hắn tựa như mắt mù tai điếc, không thèm để ý.
Mí mắt bỗng nhiên nhẹ nhàng chớp một cái, hắn đã thấy một dáng người yểu điệu bên trong Bắc Cung gia tộc đang đi vào vị trí.
Đạo lệ ảnh này, cho dù là ở trong ngàn vạn người, cũng vẫn khiến người khác chú ý, giống như một đóa tuyết liên cao quý, khí độ tự sinh.
Bắc Cung Dao!
Nữ hài bên ngoài lạnh buốt nhưng nội tâm lại quật cường này, thời điểm xuất hiện ở quảng trường, đưa tới từng đợt tán thưởng, đương nhiên, bên trong tiếng tán thưởng cũng có một chút tiếc hận.
Phải biết rằng, Vân La Thành một đời trẻ tuổi, Bắc Cung Dao trước kia là người được chú ý nhiều nhất. Nhưng đại đạo hạt giống giống như ma xui quỷ khiến, chậm chạp không giác tỉnh.
Điều này làm cho danh tiếng của nàng những năm gần đây không ngừng hạ thấp, cuối cùng gần như quên lãng. Vì vậy tất nhiên là không thể nào so sánh với người luôn nổi bật như Tống Lam rồi.
Nhưng Bắc Cung Dao vừa xuất hiện, khí chất độc nhất vô nhị của nàng không khỏi khiến người khác hồi tưởng lại quá khứ vàng son của nàng.
Nếu bàn về khí chất, Tống Lam cũng phải thua Bắc Cung Dao một bậc.
Nàng vốn nên là tiên nữ trên trời, nhân gian quả thật không thích hợp với nàng.
Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.
Ánh mắt Nhậm Thương Khung tự nhiên liếc qua Bắc Cung Dao, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, thần thái tự nhiên.
Bắc Cung Dao hiển nhiên cũng lưu ý đến Nhậm Thương Khung, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia hiện lên một tia cảm kích, bất quá lại quay đầu đi chỗ khác.
Nhậm Thương Khung trong lòng cười cười, Bắc Cung tiểu thư này, cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, ánh mắt kia của nàng, hiển nhiên là biểu đạt lòng biết ơn. Chỉ là phương thức biểu đạt quá mức hàm súc mà thôi.
Nhậm Thương Khung cũng không phải là người tự cao tự đại, cũng không phải là muốn Bắc Cung Dao cảm kích hắn như thế nào. Trên thực tế, giúp Bắc Cung Dao thức tỉnh đại đạo hạt giống, chỉ là tiện tay mà thôi, thậm chí còn có chút mượn gió bẻ măng.
Hôm nay, hắn hiếu kỳ nhất chính là, Bắc Cung Dao trong thời gian nửa năm này, tiến bộ như thế nào?
Không thể nghi ngờ, Bắc Cung Dao tuyệt đối sẽ không làm cho người ta thất vọng!
Thiên phú của Bắc Cung Dao, kiếp trước đã được xác minh.
Ánh mắt Bắc Cung Dao tuy hàm súc, nhưng chi tiết nhỏ này không thể nào lọt khỏi pháp nhãn của vài người lanh lẹ, nương theo ánh mắt của Bắc Cung Dao nhìn sang, đã thấy Nhậm Thương Khung đang mỉm cười.
- Ơ, đây không phải là Nhậm Thương Khung nhi tử của Nhậm Đông Lưu sao? Nghe nói đại đạo hạt giống đã thức tỉnh, lần trước còn đánh bại Cao Hồng Tinh?
- Thôi đi..., căn cứ tin tức chính xác, cái gọi là đánh bại Cao Hồng Tinh, chính là có người âm thầm viện thủ, hơn nữa còn là đánh lén mà thắng. Căn bản là gian lận. Một cái nửa năm trước vẫn là Trúc Cơ đệ tam trọng, ngươi có thể trông cậy vào hắn có thể đánh bại Cao Hồng Tinh, nói ra ngươi tin sao?
- Hắc hắc, việc này cũng khó mà nói. Năm đó cha hắn cũng giấu tài, đến thời khắc cuối cùng mới bày ra thực lực chân thật, ngang trời xuất thế. Ai biết Nhậm Thương Khung có học theo cha hắn hay không. Cố ý giấu tài, thời khắc mấu chốt bạo phát đi ra, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
- Ai, chúng ta cũng đừng quan tâm làm gì. Người ta có tài hay không đi nữa thì đã sao, có Nguyệt Hoa Huân Chương là có thể an nhàn sống cả đời. Chúng ta thì có cái gì?
- Hừ, thì ra cũng là một tên sống nhờ phúc đức của tổ tiên. Nhậm Thương Khung hắn có bản lĩnh thì chính mình cướp lấy một quả Nguyệt Hoa Huân Chương đi.
- Ha ha, cái này khó à. Đừng nói Nguyệt Hoa Huân Chương còn phải cạnh tranh với thiên tài võ giả ở Địa Chu phân đà, coi như trong phạm vi của Vân La Thành, còn chưa hẳn vượt qua được Tống Lam!
Trong Vân La thịnh hội biểu hiện xuất chúng, chỉ đạt được danh hào đệ tử Thiên Các, nếu muốn tiến vào Thiên Các Nguyệt Hoa Điện, còn phải sàn lọc một lần nữa!
Địa Chu phân đà ở Hắc Thạch Thành, quản hạt tổng cộng hai ba mươi tòa thành thị lớn nhỏ. Muốn ở Địa Chu phân đà giành thắng lợi, đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương, vậy nhất định phải có bổn sự xuất chúng.
Những nghị luận này, tự nhiên cũng rơi vào tai Nhậm Thương Khung. Hắn cũng không thèm để ý. Những nghị luận này, hoặc là quý tộc tầng dưới chót, hoặc là tán tu khắp nơi. Đối với nội tình của thập đại gia tộc, bọn họ hiểu biết không nhiều lắm.
Ngay lúc này, Vân La thành chủ mang theo một đội kị binh nhẹ, phiêu nhiên đi tới. Chỉ có điều, Vân La thành chủ lúc này chỉ là phụ tá.
Nhân vật chính là sứ giả của Thiên Các được phái tới.
Những sứ giả này đến từ tổng bộ Thiên Các, tới để chủ trì Vân La thịnh hội. Trong những đại biểu này, người cầm đầu là một lão giả râu tím.
Lão giả này đôi mắt như chim ưng, vẻ ngoài hết sức hung hãn. Khiến cho người nhìn vào liền có một loại uy thế khiếp người.
Vân La thành chủ La Hiên nhảy xuống ngựa, đi trước mở đường.
Tất cả mọi người đều dạt ra hai bên, hình thành một con đường để cho bọn họ đi lên quảng trường.
La Hiên mặt luôn mỉm cười, phất tay thăm hỏi. Vừa đi vừa cất giọng nói:
- Chư vị, vị này là Vạn Ưng Vương tiền bối, chính là đại biểu của Thiên Các đến đây chủ trì Vân La thịnh hội lần này.
Một mảnh tiếng vỗ tay như thủy triều dâng lên.
Đối với cường giả, mọi người vĩnh viễn sẽ không khuyết thiếu sùng bái cùng kính ý.
Nhậm Thương Khung nhìn qua Vạn Ưng Vương, lại nhìn vẻ mặt mọi người, rõ ràng đều tràn ngập sùng bái cùng kính ý.
Trong lòng cũng âm thầm cảm khái, thế giới võ giả này tuy vĩnh viễn không thiếu tâm huyết tàn sát, nhưng nói cho cùng, thế giới này vẫn tương đối đơn thuần mù quáng.
Cường giả, tuy đáng kính trọng, nhưng không cần sùng bái mù quáng như thế?
Đổi lại là Nhậm Thương Khung kiếp trước, nhất định cũng sẽ sùng bái như thế. Nhưng sau khi sống lại, Nhậm Thương Khung sớm đã nhận ra rất nhiều điều.
Thời điểm Yêu tộc quy mô xâm lấn năm năm sau, cái gọi là Thiên Các cường giả, không có một người nào động thân đi ra. Cái gọi là cường giả, cũng không có ở thời khắc mấu chốt trở thành anh hùng cứu thế, mà tùy ý để cho Vân La Thành lâm vào tai nạn vạn kiếp bất phục.
Thậm chí, với tư cách là thành chủ, La Hiên một chút chống cự cũng không có, vội vàng dẫn theo thành vệ bỏ thành mà đi. Trở thành đào binh nhu nhược.
Mà trước mắt, ai có thể nghĩ rằng, Vân La thành chủ đang cười tủm tỉm kia, đến lúc tai nạn sẽ bỏ thành mà chạy?
Thời điểm Nhậm Thương Khung đang suy nghĩ, người của Thiên Các đã bắt đầu tuyên bố quy tắc.
- Lần tuyển bạt này, tổng cộng có ba khâu. Vòng thứ nhất, vẫn quy củ cũ, đánh giá năng lực trụ cột.
- Vòng thứ hai, là Liệp Yêu thí luyện. Địa điểm thí luyện là một hòn đảo hoang dã trong Tu La Hải, tên là Tam Giao Đảo!
Ba chữ Tam Giao Đảo vừa ra, thân thể Nhậm Tinh Hà chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung bình tĩnh mà đứng, đầu hơi gật một chút. Nhậm Tinh Hà tâm như thủy triều bắt đầu khởi động, nhìn biểu lộ của đệ đệ, tựa hồ đã sớm biết, địa điểm thí luyện là Tam Giao Đảo!
Sau khi các tên đại biểu kia đọc quy tắc thí luyện, Nhậm Tinh Hà triệt để choáng váng. Tất cả nội dung, đều giống như phương thức tiến hành rèn luyện của đệ đệ trên Tam Giao Đảo.
Ba tháng, một tháng Thiết Giao Đảo, một tháng Đồng Giao Đảo, một tháng Kim Giao Đảo!
Nhậm Tinh Hà trong đầu ô...ô...ô...n...g vang lên, thậm chí nội dung của vòng thứ ba cũng không rảnh đi nghe. Nội tâm của hắn kích động, đã không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Đệ đệ này, đến cùng còn có bao nhiêu bí mật? Tại sao địa điểm thí luyện của Thiên Các cơ mật như thế, hắn đều có thể sớm biết được?
Hết thảy, tựa như một điều bí ẩn!
Thời khắc mặt trời vừa nhô lên, toàn bộ Vân La Thành không khí liền cuồng nhiệt hẳn lên.
Vân La thịnh hội mà mọi người chờ mong rốt cục đã đến.
Toàn bộ quảng trường rộng lớn của Vân La thành đông nghịt, trên đường đều đầy ắp người, người đi nườm nượp, không khí náo nhiệt vô cùng.
Tất cả quý tộc lớn nhỏ của Vân La Thành, thậm chí còn có một ít áo vải đệ tử, đều đã sớm chạy tới quảng trường Vân La thành.
Quảng trường lớn của Vân La thành đã phân chia ra rất nhiều khu vực.
Nơi dành cho thập đại quý tộc, nhị lưu quý tộc, tam lưu quý tộc, hàn môn đệ tử, đều rất rõ ràng.
Loại phân chia này cũng là một loại kích thích, cổ động. Trong thế giới võ giả, ai lại nguyện ý vĩnh viễn ở phía dưới người khác.
Loại bố trí có đẳng cấp sâm nghiêm này, cũng là kích thích quý tộc tầng dưới chót cùng thế lực hàn môn không ngừng hướng lên.
Tuy nhiên, rất nhiều chỗ tốt trong cái thế giới này đều bị đại quý tộc cầm giữ, bị thế lực cường đại chiếm cứ. Nhưng trong thế giới võ giả, thiên phú cùng kỳ ngộ cũng có khả năng tạo ra nhiều thế lực mới.
Bên Nhậm thị gia tộc, tất nhiên là do lão thái thái tự mình dẫn đội, các nguyên lão trong gia tộc cơ hồ toàn bộ đều đi theo.
Thịnh hội quan trọng như thế này, tự nhiên là ai cũng không muốn bỏ qua.
Nhậm Thanh Sương cũng được gọi trở về. Nhậm thị gia tộc mặc kệ bên trong có ân oán dây dưa gì, thời điểm đối ngoại, đều rất đồng lòng.
Trong thập đại gia tộc, tự nhiên cũng có vài gia tộc cùng Nhậm thị quan hệ không tệ. Ví dụ như Bắc Cung gia, Lạc gia, đều có thể coi là giao tình khá sâu.
Theo nhân thủ của thập đại gia tộc không ngừng tới, không khí của Vân La quảng trường cũng càng lúc càng sôi động. Đệ tử của thập đại gia tộc, chuẩn bị được mọi người chú ý.
Nhất là Tống Lam, hôm nay ăn mặc hết sức rêu rao, giống như một con Khổng Tước rực rỡ, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý.
Chỉ cần Tống Lam xuất hiện ở khu vực nào, khu vực đó sẽ phát ra từng đợt sợ hãi thán phục.
- Tống gia tiểu thư quả nhiên là nhân trung Phượng Hoàng a, xem khí chất của nàng liền biết rõ, quán quân của Vân La thịnh hội lần này, không phải nàng thì còn ai nữa chứ.
- Đúng vậy, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, mười sáu tuổi! Đây quả thực là yêu nghiệt. Có lẽ không tới ba bốn năm nữa, Tống gia sẽ xuất hiện Thiên Nhân cảnh cường giả thứ hai?
- Hắc hắc, mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu may mắn đạt được quán quân, nếu như gặp phải Tống gia tiểu thư, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ thua thê thảm.
- Tất nhiên, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, ngẫm lại thật là hâm mộ. Tống Lam tiểu thư nếu không đạt quán, lão tử ba năm không đi kỹ viện!
Thế giới võ giả đối với thực lực gần như sùng bái mù quáng. Mười sáu tuổi là Trúc Cơ cửu trọng, ở trong mắt thế nhân tự nhiên là thiên tài trong thiên tài.
- Các ngươi nói xem, Nhậm Đông Lưu đạt được tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương. Tống Lam tiểu thư có thể đạt được tứ cấp, thậm chí là ngũ cấp Nguyệt Hoa Huân Chương hay không?
- Rất có thể! Hy vọng Tống Lam tiểu thư có thể lập ra kỷ lục mới. Vân La Thành chúng ta nếu như liên tục hai lần đều có người đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương, đây tuyệt đối là vinh quang tột đỉnh.
Tiếng nghị luận ầm ĩ thỉnh thoảng lọt vào tai Nhậm Thương Khung, nhưng hắn tựa như mắt mù tai điếc, không thèm để ý.
Mí mắt bỗng nhiên nhẹ nhàng chớp một cái, hắn đã thấy một dáng người yểu điệu bên trong Bắc Cung gia tộc đang đi vào vị trí.
Đạo lệ ảnh này, cho dù là ở trong ngàn vạn người, cũng vẫn khiến người khác chú ý, giống như một đóa tuyết liên cao quý, khí độ tự sinh.
Bắc Cung Dao!
Nữ hài bên ngoài lạnh buốt nhưng nội tâm lại quật cường này, thời điểm xuất hiện ở quảng trường, đưa tới từng đợt tán thưởng, đương nhiên, bên trong tiếng tán thưởng cũng có một chút tiếc hận.
Phải biết rằng, Vân La Thành một đời trẻ tuổi, Bắc Cung Dao trước kia là người được chú ý nhiều nhất. Nhưng đại đạo hạt giống giống như ma xui quỷ khiến, chậm chạp không giác tỉnh.
Điều này làm cho danh tiếng của nàng những năm gần đây không ngừng hạ thấp, cuối cùng gần như quên lãng. Vì vậy tất nhiên là không thể nào so sánh với người luôn nổi bật như Tống Lam rồi.
Nhưng Bắc Cung Dao vừa xuất hiện, khí chất độc nhất vô nhị của nàng không khỏi khiến người khác hồi tưởng lại quá khứ vàng son của nàng.
Nếu bàn về khí chất, Tống Lam cũng phải thua Bắc Cung Dao một bậc.
Nàng vốn nên là tiên nữ trên trời, nhân gian quả thật không thích hợp với nàng.
Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.
Ánh mắt Nhậm Thương Khung tự nhiên liếc qua Bắc Cung Dao, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, thần thái tự nhiên.
Bắc Cung Dao hiển nhiên cũng lưu ý đến Nhậm Thương Khung, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia hiện lên một tia cảm kích, bất quá lại quay đầu đi chỗ khác.
Nhậm Thương Khung trong lòng cười cười, Bắc Cung tiểu thư này, cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, ánh mắt kia của nàng, hiển nhiên là biểu đạt lòng biết ơn. Chỉ là phương thức biểu đạt quá mức hàm súc mà thôi.
Nhậm Thương Khung cũng không phải là người tự cao tự đại, cũng không phải là muốn Bắc Cung Dao cảm kích hắn như thế nào. Trên thực tế, giúp Bắc Cung Dao thức tỉnh đại đạo hạt giống, chỉ là tiện tay mà thôi, thậm chí còn có chút mượn gió bẻ măng.
Hôm nay, hắn hiếu kỳ nhất chính là, Bắc Cung Dao trong thời gian nửa năm này, tiến bộ như thế nào?
Không thể nghi ngờ, Bắc Cung Dao tuyệt đối sẽ không làm cho người ta thất vọng!
Thiên phú của Bắc Cung Dao, kiếp trước đã được xác minh.
Ánh mắt Bắc Cung Dao tuy hàm súc, nhưng chi tiết nhỏ này không thể nào lọt khỏi pháp nhãn của vài người lanh lẹ, nương theo ánh mắt của Bắc Cung Dao nhìn sang, đã thấy Nhậm Thương Khung đang mỉm cười.
- Ơ, đây không phải là Nhậm Thương Khung nhi tử của Nhậm Đông Lưu sao? Nghe nói đại đạo hạt giống đã thức tỉnh, lần trước còn đánh bại Cao Hồng Tinh?
- Thôi đi..., căn cứ tin tức chính xác, cái gọi là đánh bại Cao Hồng Tinh, chính là có người âm thầm viện thủ, hơn nữa còn là đánh lén mà thắng. Căn bản là gian lận. Một cái nửa năm trước vẫn là Trúc Cơ đệ tam trọng, ngươi có thể trông cậy vào hắn có thể đánh bại Cao Hồng Tinh, nói ra ngươi tin sao?
- Hắc hắc, việc này cũng khó mà nói. Năm đó cha hắn cũng giấu tài, đến thời khắc cuối cùng mới bày ra thực lực chân thật, ngang trời xuất thế. Ai biết Nhậm Thương Khung có học theo cha hắn hay không. Cố ý giấu tài, thời khắc mấu chốt bạo phát đi ra, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
- Ai, chúng ta cũng đừng quan tâm làm gì. Người ta có tài hay không đi nữa thì đã sao, có Nguyệt Hoa Huân Chương là có thể an nhàn sống cả đời. Chúng ta thì có cái gì?
- Hừ, thì ra cũng là một tên sống nhờ phúc đức của tổ tiên. Nhậm Thương Khung hắn có bản lĩnh thì chính mình cướp lấy một quả Nguyệt Hoa Huân Chương đi.
- Ha ha, cái này khó à. Đừng nói Nguyệt Hoa Huân Chương còn phải cạnh tranh với thiên tài võ giả ở Địa Chu phân đà, coi như trong phạm vi của Vân La Thành, còn chưa hẳn vượt qua được Tống Lam!
Trong Vân La thịnh hội biểu hiện xuất chúng, chỉ đạt được danh hào đệ tử Thiên Các, nếu muốn tiến vào Thiên Các Nguyệt Hoa Điện, còn phải sàn lọc một lần nữa!
Địa Chu phân đà ở Hắc Thạch Thành, quản hạt tổng cộng hai ba mươi tòa thành thị lớn nhỏ. Muốn ở Địa Chu phân đà giành thắng lợi, đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương, vậy nhất định phải có bổn sự xuất chúng.
Những nghị luận này, tự nhiên cũng rơi vào tai Nhậm Thương Khung. Hắn cũng không thèm để ý. Những nghị luận này, hoặc là quý tộc tầng dưới chót, hoặc là tán tu khắp nơi. Đối với nội tình của thập đại gia tộc, bọn họ hiểu biết không nhiều lắm.
Ngay lúc này, Vân La thành chủ mang theo một đội kị binh nhẹ, phiêu nhiên đi tới. Chỉ có điều, Vân La thành chủ lúc này chỉ là phụ tá.
Nhân vật chính là sứ giả của Thiên Các được phái tới.
Những sứ giả này đến từ tổng bộ Thiên Các, tới để chủ trì Vân La thịnh hội. Trong những đại biểu này, người cầm đầu là một lão giả râu tím.
Lão giả này đôi mắt như chim ưng, vẻ ngoài hết sức hung hãn. Khiến cho người nhìn vào liền có một loại uy thế khiếp người.
Vân La thành chủ La Hiên nhảy xuống ngựa, đi trước mở đường.
Tất cả mọi người đều dạt ra hai bên, hình thành một con đường để cho bọn họ đi lên quảng trường.
La Hiên mặt luôn mỉm cười, phất tay thăm hỏi. Vừa đi vừa cất giọng nói:
- Chư vị, vị này là Vạn Ưng Vương tiền bối, chính là đại biểu của Thiên Các đến đây chủ trì Vân La thịnh hội lần này.
Một mảnh tiếng vỗ tay như thủy triều dâng lên.
Đối với cường giả, mọi người vĩnh viễn sẽ không khuyết thiếu sùng bái cùng kính ý.
Nhậm Thương Khung nhìn qua Vạn Ưng Vương, lại nhìn vẻ mặt mọi người, rõ ràng đều tràn ngập sùng bái cùng kính ý.
Trong lòng cũng âm thầm cảm khái, thế giới võ giả này tuy vĩnh viễn không thiếu tâm huyết tàn sát, nhưng nói cho cùng, thế giới này vẫn tương đối đơn thuần mù quáng.
Cường giả, tuy đáng kính trọng, nhưng không cần sùng bái mù quáng như thế?
Đổi lại là Nhậm Thương Khung kiếp trước, nhất định cũng sẽ sùng bái như thế. Nhưng sau khi sống lại, Nhậm Thương Khung sớm đã nhận ra rất nhiều điều.
Thời điểm Yêu tộc quy mô xâm lấn năm năm sau, cái gọi là Thiên Các cường giả, không có một người nào động thân đi ra. Cái gọi là cường giả, cũng không có ở thời khắc mấu chốt trở thành anh hùng cứu thế, mà tùy ý để cho Vân La Thành lâm vào tai nạn vạn kiếp bất phục.
Thậm chí, với tư cách là thành chủ, La Hiên một chút chống cự cũng không có, vội vàng dẫn theo thành vệ bỏ thành mà đi. Trở thành đào binh nhu nhược.
Mà trước mắt, ai có thể nghĩ rằng, Vân La thành chủ đang cười tủm tỉm kia, đến lúc tai nạn sẽ bỏ thành mà chạy?
Thời điểm Nhậm Thương Khung đang suy nghĩ, người của Thiên Các đã bắt đầu tuyên bố quy tắc.
- Lần tuyển bạt này, tổng cộng có ba khâu. Vòng thứ nhất, vẫn quy củ cũ, đánh giá năng lực trụ cột.
- Vòng thứ hai, là Liệp Yêu thí luyện. Địa điểm thí luyện là một hòn đảo hoang dã trong Tu La Hải, tên là Tam Giao Đảo!
Ba chữ Tam Giao Đảo vừa ra, thân thể Nhậm Tinh Hà chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung bình tĩnh mà đứng, đầu hơi gật một chút. Nhậm Tinh Hà tâm như thủy triều bắt đầu khởi động, nhìn biểu lộ của đệ đệ, tựa hồ đã sớm biết, địa điểm thí luyện là Tam Giao Đảo!
Sau khi các tên đại biểu kia đọc quy tắc thí luyện, Nhậm Tinh Hà triệt để choáng váng. Tất cả nội dung, đều giống như phương thức tiến hành rèn luyện của đệ đệ trên Tam Giao Đảo.
Ba tháng, một tháng Thiết Giao Đảo, một tháng Đồng Giao Đảo, một tháng Kim Giao Đảo!
Nhậm Tinh Hà trong đầu ô...ô...ô...n...g vang lên, thậm chí nội dung của vòng thứ ba cũng không rảnh đi nghe. Nội tâm của hắn kích động, đã không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Đệ đệ này, đến cùng còn có bao nhiêu bí mật? Tại sao địa điểm thí luyện của Thiên Các cơ mật như thế, hắn đều có thể sớm biết được?
Hết thảy, tựa như một điều bí ẩn!
Tác giả :
Lê Thiên