Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 66: Tinh Thần Lực
Khóe miệng của Lâm Dịch có một tia đau khổ, hắn vừa bước vào Trúc Cơ, cũng không dám vọng động linh lực ở trong đan điền. Thân thể quả thực cường đại, nhưng tu vi lại trở về điểm xuất phát.
Nếu Bất Diệt kiếm thể của hắn hóa Ma, linh lực màu xanh đen trong đan điền trải rộng toàn thân, sức chiến đấu bộc phát ra đủ để chống lại tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Nhưng mà, cỗ dục vọng hủy diệt có mặt ở khắp nơi lại làm cho Lâm Dịch không dám nếm thử một cách đơn giản. Hắn rất sợ sẽ rơi vào vực sâu vô tận, biến thành ma đầu Diệt Thế chỉ biết giết chóc.
Thứ Lâm Dịch theo đuổi là hiệp chi đại đạo. Hắn không đành lòng giết nhầm một người tốt. Cho dù hóa Ma có thể bạo phát chiến lực trong nháy mắt, thế nhưng hắn cũng không định lợi dụng cỗ lực lượng này.
Bởi vì chuyện này đối nghịch với đạo tâm của hắn.
Đột nhiên, trong lòng Lâm Dịch khẽ động.
Trong cơ thể hắn còn có một loại lực lượng thần bí có thể trấn áp được nó. Đó chính là lực lượng khi còn ở trong Luyện Sinh Đỉnh, hắn bằng vào Tử vi tinh thuật mà tu luyện ra được.
- Tử vi tinh thuật mở thức hải, là Luyện Thần thuật. Nhưng ở trong đại huyệt chung quanh đầu đã có Tinh Thần lực, cho nên tạm thời gọi cỗ lực lượng này là tinh thần lực đi.
Lâm Dịch lẩm bẩm.
Tinh thần lực giấu ở trong ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt của hắn, ẩn nhẫn mà không phát. Tinh thần lực cực mạnh, nhưng cũng không thuộc về bất kỳ một loại khí tức nào mà hắn nhận ra ở trong Hồng hoang này.
Từ bề ngoài vẫn không nhìn ra được một tia khí tức tu vi nào của Lâm Dịch, nhưng hắn đã tinh tế cảm nhận qua một phen, tinh thần lực này quả thật có chút cổ quái.
Lúc không vận dụng, tinh thần lực sẽ giấu ở trong đại huyệt, người ngoài khó có thể phát hiện ra được.
Một khi hơi vận lực thì cỗ tinh thần lực này sẽ không đi vào trong kinh mạch, mà là theo hơn một ngàn huyệt vị trên toàn thân xâu chuỗi, tạo thành tuyến đường mà nó đi qua. Mơ hồ lộ ra màu tím vàng.
Điều làm cho Lâm Dịch ngạc nhiên là, năng lượng của tinh thần lực này không quan tâm tới linh lực màu xanh đen, dường như có thể sánh ngang với Trúc Cơ sơ kỳ.
Chỉ là hắn lại không có cách nào nắm tinh thần lực trong tay, tay bấm pháp quyết, đánh ra Hóa hình thuật, tinh thần lực không có một chút phản ứng nào cả.
- Chắn chắn Tinh thần lực sẽ có pháp quyết đặc biệt và thủ đoạn công kích của nó. Xem ra pháp quyết linh lực trên Hồng hoang không thể đánh ra tinh thần lực.
Lâm Dịch có chút dở khóc dở cười, tinh thần lực này ẩn dấu ở trong người, nhưng hắn lại không có cách nào điều khiển được. Không thể chuyển hóa thành chiến lực. Nói ngắn gọn, lực lượng này vẫn rất vô dụng.
Lâm Dịch định dùng nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về thứ này. Hắn thoáng nhìn Ô Sao trường kiếm ở bên cạnh, trong lòng khẽ động, tiện tay chỉ tới.
Lâm Dịch lật tới lật lui nhìn nhiều lần, trong lòng rất yêu thích thanh kiếm này.
Từ khi thu được Ô Sao trường kiếm tới nay, trong lúc mấu chốt nó luôn có thể cứu hắn một mạng. Lúc đầu, nếu không phải là thanh Ô Sao trường kiếm này, chỉ sợ từ lúc hắn vào Thần ma chi địa đã bị Quân Như chém giết, cũng không có rất nhiều chuyện sau này nữa.
Sau khi hoa Ma đối mặt với Hàn Nguyên Cốc chủ, cũng phải rút kiếm ra một nửa thì mới có thể lập được đại công, chém giết Kim Đan.
Một màn kiếm quang kia, đến nay Lâm Dịch vẫn còn cảm thấy mới mẻ, khó có thể quên được.
Một kiếm vô cùng kinh diễm, trong nháy mắt giết Kim Đan, không có một chút lực phản kháng nào cả.
- Có kiếm này, sau này gặp phải tu sĩ Kim Đan cũng coi như có thêm một phần thủ đoạn giữ mạng, không đến mức chạy trối chết.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch muốn rút trường kiếm ra, lại cẩn thận nghiên cứu một phen.
Lâm Dịch vận tinh thần lực, cộng thêm Bất Diệt kiếm thể, trong nháy mắt đã rút Ô Sao trường kiếm ra được một nửa.
Một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên, sau đó trường kiếm dừng lại ở vị trí một nửa, bất kể hắn dùng sức thế nào đều không thể rút ra được.
Lâm Dịch thở dài một tiếng, chung quy vẫn không thể sử dụng được Ô Sao trường kiếm này. Thế nhưng đợi tới ngày Kết Đan, có lẽ hắn mới có thể nhìn rõ được toàn bộ thanh kiếm này.
- Ồ, hình như có chút không đúng.
Lâm Dịch cau mày, lẩm bẩm.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, trong nháy mắt đã hiểu rõ cảm giác không đúng này ở chỗ nào.
Lúc này rút kiếm, tại sao lại không có một màn kiếm quang kinh diễm kia nữa chứ?
Lâm Dịch không tin, lại một lần nữa cầm Ô Sao trường kiếm rút ra một nửa, trường kiếm không có chút phản ứng nào cả. Thân kiếm chỉ để lộ ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo, sát ý bức người, cũng không có kiếm quang sáng lên.
Lâm Dịch há hốc mồm, sửng sốt nửa ngày không nói ra lời.
- Chuyện này...
Lâm Dịch không nói, vốn hắn còn trông cậy vào chiêu này để chém Kim Đan, hôm nay vừa nhìn qua. Phương pháp này không thể thực hiện được.
Trong lòng của Lâm Dịch có chút buồn bực, khoanh chân ngồi ở trên Thổ kháng, nhiều lần rút Ô Sao trường kiếm ra. Tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên, thế nhưng vẫn không có một tia kiếm quang nào thoáng hiện
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, một đạo thanh âm không nhịn được truyền vào trong tai, mang theo một chút bất mãn và phẫn nộ.
- Ngươi đã xong chưa?
Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đẩy cửa tiến vào, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, da hơi đen. Thế nhưng lại có vẻ vô cùng khỏe mạnh. Mày liễu của nàng dựng thẳng lên, vẻ mặt có vẻ giận dữ, hai tay chống nạnh, đôi mắt to tròn như giọt nước trừng mắt nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch quýnh lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Vừa rồi hắn nhớ thương thanh Ô Sao trường kiếm này cho nên đã quên đi tìm chủ nhân nơi này, biểu thị cảm ơn một chút. Tuy nói hắn không đến mức sẽ bị chết đuối ở giữa sông, thế nhưng nếu không phải có những người này cứu thì sợ rằng lúc này, không biết hắn đã trôi tới đâu rồi.
Lâm Dịch vội vã đi xuống đất khom người nói nhận lỗi, luôn miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đa tạ ân cứu mạng của cô nương.
Nữ tử kia dùng sắc mặt bất thiện nhìn Lâm Dịch, dường như vẫn chưa nguôi giận, Lâm Dịch vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một chút. Lập tức phát hiện trong hai mắt của nữ tử này có tơ máu, rõ ràng cho thấy nàng đã thức cả tối.
- Được rồi, ngươi đi nhanh đi, đã ở lại đây nửa tháng rồi. Nếu đã tỉnh, mau mau rời đi.
Nữ tử này dùng vẻ mặt chán ghét phất tay một cái, thúc Lâm Dịch, sau đó đi ra ngoài cửa.
- Đã qua nửa tháng rồi sao?
Lâm Dịch thật sự không nghĩ tới lại mất nhiều thời gian như vậy.
Lâm Dịch bị nữ tử này đuổi từ bên trong phòng ra, nhìn thấy bên ngoài căn phòng có một bé trai chưa tới mười tuổi, hình dạng thanh tú, hai con mắt tựa như một hồ nước, trong suốt thấy đáy, mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng.
- Ánh mắt thật là thuần khiết.
Trong lòng Lâm Dịch thầm khen.
- Nhìn cái gì vậy? Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này ở nữa, nhà của chúng ta không chào đón ngươi.
Nữ tử khẽ đẩy Lâm Dịch một chút, lập tức thúc giục.
Lâm Dịch không khỏi cười khổ, buông tay nói:
- Cô nương, ta biết mấy ngày nay đã quấy rối các người. Thế nhưng cũng không cần như vậy a, dù sao cũng phải cho ta một cơ hội, để ta báo đáp ân cứu mạng của các ngươi mới đúng chứ.
Dựa vào năng lực bây giờ của Lâm Dịch, muốn báo đáp một gia đình phàm nhân thông thường cũng không phải là việc khó.
- Ngươi đi đi, không cần ngươi báo đáp, ngươi rời khỏi đây đã là báo đáp tốt nhất rồi.
Nữ tử kia không để mình bị đẩy vòng vòng, nói thẳng, không chừa lại một lối thoát mảy may nào cả.
Lâm Dịch đỏ mặt, sờ mũi một cái, cứ như vậy mà phủi mông rời đi, quả thực trong lòng hắn có chút áy náy.
Bé trai đứng ở một bên, dường như đã nhận ra Lâm Dịch có chút khó chịu cho nên mới đi tới nắm lấy tay áo của nữ tử, thanh âm giòn dã vang lên:
- Tỷ tỷ, cứ để cho đại ca ca cơm nước xong rồi lại đi, nếu như phụ thân biết chúng ta đuổi hắn đi, sợ rằng sẽ tức giận đó.
Trong mắt nữ tử này lóe lên vẻ do dự, mãi lâu sau mới nói:
- Chờ phụ thân ta trở về, ngươi gặp người một lần rồi đi, đừng ở trong nhà của ta nữa.
Lâm Dịch cũng không trách cứ phương thức nói chuyện của nữ tử này, hắn nhíu mày, gật đầu nói.
Bé trai đi tới kéo tay của Lâm Dịch, nói:
- Đại ca ca, ngươi ngồi xuống đi.
Lâm Dịch cười đáp một chút, bé trai này quả thực khiến cho người ta yêu thích. Tính cách của tỷ dệ hai người chênh lệch cực lớn, lời nói của tỷ tỷ như mang theo đao, khó có thể lọt vào tai. Tuy rằng bé trai này chỉ có mấy tuổi, thế nhưng cũng không nghịch ngợm mà rất biết suy nghĩ.
- Đại ca ca, người không nên trách tỷ tỷ, dụng tâm của tỷ ấy khá tốt, chỉ là sáng sớm hôm nay đại ca đã quấy rối giấc ngủ của tỷ, cho nên tỷ mới có chút tức giận.
Bé trai nháy con mắt trong veo như nước, lại tiếp tục nói.
- Hải Tinh, đệ nói chuyện này với hắn làm gì.
Nữ tử kia nhẹ nhàng khiển trách một tiếng.
Hóa ra bé trai này tên là Hải Tinh, không biết là tên hay là nhũ danh, Lâm Dịch nghĩ ngợi một chút rồi thầm nói.
Lâm Dịch không nhịn được phải hỏi một câu:
- Vì sao buổi tối ngươi không ngủ?
Nữ từ kia hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Dịch, tức giận trả lời:
- Ai cần ngươi lo chứ?
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Một lát nữa chờ phụ thân ta trở về, ngươi lập tức rời đi. Nhìn ngươi cầm một thanh kiếm, coi như trân bảo, có lẽ cũng là người trong giang hồ. Đối với các ngươi mà nói, đổi một chỗ đặt chân khác, có lẽ là chuyện rất đơn giản.
Nữ tử này nói xong, tức thì đẩy cửa rời đi, Lâm Dịch nghe lại cảm thấy không hiểu ra sao.
- Nữ tử này không hoan nghênh ta như thế, chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì đó hay sao?
Lâm Dịch suy nghĩ, cảm giác nhất định chuyện này sẽ có nguyên nhân, cau mày nghĩ tới nghĩ lui. Thế nhưng cũng không có một chút manh mối nào cả.
Nếu Bất Diệt kiếm thể của hắn hóa Ma, linh lực màu xanh đen trong đan điền trải rộng toàn thân, sức chiến đấu bộc phát ra đủ để chống lại tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Nhưng mà, cỗ dục vọng hủy diệt có mặt ở khắp nơi lại làm cho Lâm Dịch không dám nếm thử một cách đơn giản. Hắn rất sợ sẽ rơi vào vực sâu vô tận, biến thành ma đầu Diệt Thế chỉ biết giết chóc.
Thứ Lâm Dịch theo đuổi là hiệp chi đại đạo. Hắn không đành lòng giết nhầm một người tốt. Cho dù hóa Ma có thể bạo phát chiến lực trong nháy mắt, thế nhưng hắn cũng không định lợi dụng cỗ lực lượng này.
Bởi vì chuyện này đối nghịch với đạo tâm của hắn.
Đột nhiên, trong lòng Lâm Dịch khẽ động.
Trong cơ thể hắn còn có một loại lực lượng thần bí có thể trấn áp được nó. Đó chính là lực lượng khi còn ở trong Luyện Sinh Đỉnh, hắn bằng vào Tử vi tinh thuật mà tu luyện ra được.
- Tử vi tinh thuật mở thức hải, là Luyện Thần thuật. Nhưng ở trong đại huyệt chung quanh đầu đã có Tinh Thần lực, cho nên tạm thời gọi cỗ lực lượng này là tinh thần lực đi.
Lâm Dịch lẩm bẩm.
Tinh thần lực giấu ở trong ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt của hắn, ẩn nhẫn mà không phát. Tinh thần lực cực mạnh, nhưng cũng không thuộc về bất kỳ một loại khí tức nào mà hắn nhận ra ở trong Hồng hoang này.
Từ bề ngoài vẫn không nhìn ra được một tia khí tức tu vi nào của Lâm Dịch, nhưng hắn đã tinh tế cảm nhận qua một phen, tinh thần lực này quả thật có chút cổ quái.
Lúc không vận dụng, tinh thần lực sẽ giấu ở trong đại huyệt, người ngoài khó có thể phát hiện ra được.
Một khi hơi vận lực thì cỗ tinh thần lực này sẽ không đi vào trong kinh mạch, mà là theo hơn một ngàn huyệt vị trên toàn thân xâu chuỗi, tạo thành tuyến đường mà nó đi qua. Mơ hồ lộ ra màu tím vàng.
Điều làm cho Lâm Dịch ngạc nhiên là, năng lượng của tinh thần lực này không quan tâm tới linh lực màu xanh đen, dường như có thể sánh ngang với Trúc Cơ sơ kỳ.
Chỉ là hắn lại không có cách nào nắm tinh thần lực trong tay, tay bấm pháp quyết, đánh ra Hóa hình thuật, tinh thần lực không có một chút phản ứng nào cả.
- Chắn chắn Tinh thần lực sẽ có pháp quyết đặc biệt và thủ đoạn công kích của nó. Xem ra pháp quyết linh lực trên Hồng hoang không thể đánh ra tinh thần lực.
Lâm Dịch có chút dở khóc dở cười, tinh thần lực này ẩn dấu ở trong người, nhưng hắn lại không có cách nào điều khiển được. Không thể chuyển hóa thành chiến lực. Nói ngắn gọn, lực lượng này vẫn rất vô dụng.
Lâm Dịch định dùng nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về thứ này. Hắn thoáng nhìn Ô Sao trường kiếm ở bên cạnh, trong lòng khẽ động, tiện tay chỉ tới.
Lâm Dịch lật tới lật lui nhìn nhiều lần, trong lòng rất yêu thích thanh kiếm này.
Từ khi thu được Ô Sao trường kiếm tới nay, trong lúc mấu chốt nó luôn có thể cứu hắn một mạng. Lúc đầu, nếu không phải là thanh Ô Sao trường kiếm này, chỉ sợ từ lúc hắn vào Thần ma chi địa đã bị Quân Như chém giết, cũng không có rất nhiều chuyện sau này nữa.
Sau khi hoa Ma đối mặt với Hàn Nguyên Cốc chủ, cũng phải rút kiếm ra một nửa thì mới có thể lập được đại công, chém giết Kim Đan.
Một màn kiếm quang kia, đến nay Lâm Dịch vẫn còn cảm thấy mới mẻ, khó có thể quên được.
Một kiếm vô cùng kinh diễm, trong nháy mắt giết Kim Đan, không có một chút lực phản kháng nào cả.
- Có kiếm này, sau này gặp phải tu sĩ Kim Đan cũng coi như có thêm một phần thủ đoạn giữ mạng, không đến mức chạy trối chết.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch muốn rút trường kiếm ra, lại cẩn thận nghiên cứu một phen.
Lâm Dịch vận tinh thần lực, cộng thêm Bất Diệt kiếm thể, trong nháy mắt đã rút Ô Sao trường kiếm ra được một nửa.
Một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên, sau đó trường kiếm dừng lại ở vị trí một nửa, bất kể hắn dùng sức thế nào đều không thể rút ra được.
Lâm Dịch thở dài một tiếng, chung quy vẫn không thể sử dụng được Ô Sao trường kiếm này. Thế nhưng đợi tới ngày Kết Đan, có lẽ hắn mới có thể nhìn rõ được toàn bộ thanh kiếm này.
- Ồ, hình như có chút không đúng.
Lâm Dịch cau mày, lẩm bẩm.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, trong nháy mắt đã hiểu rõ cảm giác không đúng này ở chỗ nào.
Lúc này rút kiếm, tại sao lại không có một màn kiếm quang kinh diễm kia nữa chứ?
Lâm Dịch không tin, lại một lần nữa cầm Ô Sao trường kiếm rút ra một nửa, trường kiếm không có chút phản ứng nào cả. Thân kiếm chỉ để lộ ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo, sát ý bức người, cũng không có kiếm quang sáng lên.
Lâm Dịch há hốc mồm, sửng sốt nửa ngày không nói ra lời.
- Chuyện này...
Lâm Dịch không nói, vốn hắn còn trông cậy vào chiêu này để chém Kim Đan, hôm nay vừa nhìn qua. Phương pháp này không thể thực hiện được.
Trong lòng của Lâm Dịch có chút buồn bực, khoanh chân ngồi ở trên Thổ kháng, nhiều lần rút Ô Sao trường kiếm ra. Tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên, thế nhưng vẫn không có một tia kiếm quang nào thoáng hiện
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, một đạo thanh âm không nhịn được truyền vào trong tai, mang theo một chút bất mãn và phẫn nộ.
- Ngươi đã xong chưa?
Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đẩy cửa tiến vào, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, da hơi đen. Thế nhưng lại có vẻ vô cùng khỏe mạnh. Mày liễu của nàng dựng thẳng lên, vẻ mặt có vẻ giận dữ, hai tay chống nạnh, đôi mắt to tròn như giọt nước trừng mắt nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch quýnh lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Vừa rồi hắn nhớ thương thanh Ô Sao trường kiếm này cho nên đã quên đi tìm chủ nhân nơi này, biểu thị cảm ơn một chút. Tuy nói hắn không đến mức sẽ bị chết đuối ở giữa sông, thế nhưng nếu không phải có những người này cứu thì sợ rằng lúc này, không biết hắn đã trôi tới đâu rồi.
Lâm Dịch vội vã đi xuống đất khom người nói nhận lỗi, luôn miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đa tạ ân cứu mạng của cô nương.
Nữ tử kia dùng sắc mặt bất thiện nhìn Lâm Dịch, dường như vẫn chưa nguôi giận, Lâm Dịch vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một chút. Lập tức phát hiện trong hai mắt của nữ tử này có tơ máu, rõ ràng cho thấy nàng đã thức cả tối.
- Được rồi, ngươi đi nhanh đi, đã ở lại đây nửa tháng rồi. Nếu đã tỉnh, mau mau rời đi.
Nữ tử này dùng vẻ mặt chán ghét phất tay một cái, thúc Lâm Dịch, sau đó đi ra ngoài cửa.
- Đã qua nửa tháng rồi sao?
Lâm Dịch thật sự không nghĩ tới lại mất nhiều thời gian như vậy.
Lâm Dịch bị nữ tử này đuổi từ bên trong phòng ra, nhìn thấy bên ngoài căn phòng có một bé trai chưa tới mười tuổi, hình dạng thanh tú, hai con mắt tựa như một hồ nước, trong suốt thấy đáy, mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng.
- Ánh mắt thật là thuần khiết.
Trong lòng Lâm Dịch thầm khen.
- Nhìn cái gì vậy? Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này ở nữa, nhà của chúng ta không chào đón ngươi.
Nữ tử khẽ đẩy Lâm Dịch một chút, lập tức thúc giục.
Lâm Dịch không khỏi cười khổ, buông tay nói:
- Cô nương, ta biết mấy ngày nay đã quấy rối các người. Thế nhưng cũng không cần như vậy a, dù sao cũng phải cho ta một cơ hội, để ta báo đáp ân cứu mạng của các ngươi mới đúng chứ.
Dựa vào năng lực bây giờ của Lâm Dịch, muốn báo đáp một gia đình phàm nhân thông thường cũng không phải là việc khó.
- Ngươi đi đi, không cần ngươi báo đáp, ngươi rời khỏi đây đã là báo đáp tốt nhất rồi.
Nữ tử kia không để mình bị đẩy vòng vòng, nói thẳng, không chừa lại một lối thoát mảy may nào cả.
Lâm Dịch đỏ mặt, sờ mũi một cái, cứ như vậy mà phủi mông rời đi, quả thực trong lòng hắn có chút áy náy.
Bé trai đứng ở một bên, dường như đã nhận ra Lâm Dịch có chút khó chịu cho nên mới đi tới nắm lấy tay áo của nữ tử, thanh âm giòn dã vang lên:
- Tỷ tỷ, cứ để cho đại ca ca cơm nước xong rồi lại đi, nếu như phụ thân biết chúng ta đuổi hắn đi, sợ rằng sẽ tức giận đó.
Trong mắt nữ tử này lóe lên vẻ do dự, mãi lâu sau mới nói:
- Chờ phụ thân ta trở về, ngươi gặp người một lần rồi đi, đừng ở trong nhà của ta nữa.
Lâm Dịch cũng không trách cứ phương thức nói chuyện của nữ tử này, hắn nhíu mày, gật đầu nói.
Bé trai đi tới kéo tay của Lâm Dịch, nói:
- Đại ca ca, ngươi ngồi xuống đi.
Lâm Dịch cười đáp một chút, bé trai này quả thực khiến cho người ta yêu thích. Tính cách của tỷ dệ hai người chênh lệch cực lớn, lời nói của tỷ tỷ như mang theo đao, khó có thể lọt vào tai. Tuy rằng bé trai này chỉ có mấy tuổi, thế nhưng cũng không nghịch ngợm mà rất biết suy nghĩ.
- Đại ca ca, người không nên trách tỷ tỷ, dụng tâm của tỷ ấy khá tốt, chỉ là sáng sớm hôm nay đại ca đã quấy rối giấc ngủ của tỷ, cho nên tỷ mới có chút tức giận.
Bé trai nháy con mắt trong veo như nước, lại tiếp tục nói.
- Hải Tinh, đệ nói chuyện này với hắn làm gì.
Nữ tử kia nhẹ nhàng khiển trách một tiếng.
Hóa ra bé trai này tên là Hải Tinh, không biết là tên hay là nhũ danh, Lâm Dịch nghĩ ngợi một chút rồi thầm nói.
Lâm Dịch không nhịn được phải hỏi một câu:
- Vì sao buổi tối ngươi không ngủ?
Nữ từ kia hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Dịch, tức giận trả lời:
- Ai cần ngươi lo chứ?
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Một lát nữa chờ phụ thân ta trở về, ngươi lập tức rời đi. Nhìn ngươi cầm một thanh kiếm, coi như trân bảo, có lẽ cũng là người trong giang hồ. Đối với các ngươi mà nói, đổi một chỗ đặt chân khác, có lẽ là chuyện rất đơn giản.
Nữ tử này nói xong, tức thì đẩy cửa rời đi, Lâm Dịch nghe lại cảm thấy không hiểu ra sao.
- Nữ tử này không hoan nghênh ta như thế, chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì đó hay sao?
Lâm Dịch suy nghĩ, cảm giác nhất định chuyện này sẽ có nguyên nhân, cau mày nghĩ tới nghĩ lui. Thế nhưng cũng không có một chút manh mối nào cả.
Tác giả :
Tuyết Mãn Cung Đao