Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 45: Lục Dục Đại Trận
Trên hòn đảo cô đọc hẹp dài, dưới một gốc cây cổ thụ cao vút che trời có một đôi nam nữ đang sóng vai đứng. Nữ nhân phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô cùng, nam có chút ngây ngốc, hình dạng rất phổ thông, nhìn qua rất không hợp nhau.
Hai người Lâm Dịch đã rơi vào trong sát trận này được bảy ngày, kỳ hạn một tháng Thần ma chi địa đã tới từ lâu.
Bên ngoài gốc cổ thụ sấm chớp rền vang, trời đất đen kịt, sấm sét không ngừng đánh xuống. Trên hòn đảo đơn độc là một mảnh hỗn độn, cảnh tan hoang đầy rẫy.
Trong lòng bàn tay của Lâm Dịch có một khối Linh thạch, hắn đang nghiêm túc khắc lên phía trên.
Sắc mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ không hề có chút lạnh lẽo mà trái lại còn có một tia tiêu điều bi thương. Nàng nhìn tiểu tử bên cạnh rồi thấp giọng nói:
- Chúng ta đang làm gì đây?
Lâm Dịch không ngẩng đầu, đáp:
- Nhớ thời gian, bây giờ là một tháng lẻ ba ngày trong Thần ma chi địa.
Khóe miệng của Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên một tia giễu cớt, lắc đầu than thở:
- Nhớ thời gian thì có tác dụng gì cơ chứ?
- Sư phụ ta chỉ có thọ mệnh một năm, ta muốn trong vòng một năm này tìm được thần dược Thái cổ, mang về trị thương cho người.
Lâm Dịch trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói.
Nghiễm Hàn thánh nữ liếc mắt nhìn Lâm Dịch, than thở:
- Chúng ta nên tỉnh táo một chút, đừng nói chúng ta không phá giải được trận pháp này. Cho dù có phá trận ra ngoài, đến Thần ma chi địa thì cũng sẽ bị khe nứt không gian thôn phệ. Chỉ có một con đường chết, đâu có cơ hội tìm được thần dược Thái cổ gì cơ chứ.
- Chỉ cần không chết thì sẽ có cơ hội. Chỉ cần còn chưa tới kỳ hạn một năm thì ta sẽ không buông tha việc tìm thần dược Thái cổ kia.
Lâm Dịch quật cường nói.
Nghiễm Hàn thánh nữ lạnh nhạt cười cười, không khuyên hắn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Lâm Dịch nói:
- Hôm nay đã là ngày thứ bảy tiến vào sát trận rồi.
Nghiễm Hàn thánh nữ tĩnh tọa ngộ đạo, vẻ mặt không chút biểu hiện gì. Ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Trong mắt Lâm Dịch chớp động một tia sáng, hắn trầm ngâm nói:
- Sau khi chúng ta bị vây trong khốn trận bảy ngày đã bị chuyển dời đến bên trong sát trận.
- Sao?
Nghiễm Hàn thánh nữ mở hai mắt ra, đôi mắt đẹp quét mắt nhìn về phía Lâm Dịch, hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Nàng biết Lâm Dịch tuyệt không thể nào vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy.
- Nếu như ta đoán không sai, chúng ta sẽ lập tức bị chuyển đến bên trong một tòa đại trận khác, bảy ngày sẽ là một vòng luân hồi.
Nghiễm Hàn thánh nữ biến sắc, cau mày hỏi:
- Lại phải đổi sao, là trận pháp gì đây?
Lâm Dịch lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ là ảo trận, có lẽ là trận pháp phụ trợ. Đương nhiên đây cũng chỉ là một dự đoán của ta, không tính là chuẩn.
Vừa dứt lời, trước mắt trở nên biến đổi, hoàn cảnh chung quanh cũng bắt đầu trở nên mông lung, tiếng sấm dần dần tiêu tán, biến mất không thể nghe thấy nữa.
Lâm Dịch chớp mắt một cái, hắn cảm thấy thân thể mình đã bị mạnh mẽ kéo tới nơi khác.
Hắn vội vã nín thở ngưng thần, nhìn ra bốn phía, vừa nhìn lại, hắn trợn mắt há hốc mồm, bị chôn chân ngay tại chỗ.
Nghiễm Hàn thánh nữ cũng bị dẫn vào trong. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, nàng nhíu nhíu mày, đứng yên không nói.
Ở trong đại trận nàng không cần áp chế tu vi, thủ đoạn Kim Đan có thể đánh ra được, cho nên vẻ mặt cũng có vẻ bình tĩnh.
Chỗ này lại không giống như là một tòa trận pháp, hai người bị truyền vào trong một căn phòng lớn.
Căn phòng bố trí vô cùng tinh xảo, nhìn vào, trước mắt là một mảnh đỏ tươi, trên bàn có hoa quả, trên cửa sổ có dán một chữ hỷ thật to, vô cùng chói mắt.
Bên cạnh, cách hai người không xa chính là một cái giường, hai bên trái phải có một cái cây cảnh, hai bên giắt lụa đỏ. Khiến cho người ta không khỏi sinh ra một loại dục vọng muốn nằm lên phía trên nghỉ ngơi.
Lâm Dịch cau mày, đẩy cửa phòng ra một chút, thế nhưng không đẩy ra được. Trong mắt lóe lên một tia cổ quái, hắn vận kình lực toàn thân, lại đẩy ra.
Ầm một tiếng, Lâm Dịch lui lại vài bước, nhìn cửa phòng hoàn hảo không có việc gì, lại rơi vào trong trầm tư.
Nghiễm Hàn thánh nữ đi tới một bên, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra. Không khí tươi mới lập tức tràn vào, cuốn đi một chút áp lực ở trong phòng.
Nàng đưa tay ra ngoài cửa sổ để tìm kiếm, lại phát hiện ra dù mình làm thế nào cũng không ra được, giống như có một tầng trở ngại ngăn cản ở nơi này, nhưng phong cảnh phía ngoài lại bị nàng thu hết vào trong mắt.
Trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên vẻ lạnh lẽo, bàn tay chộp ra, nhẹ nhàng quát:
- Thần thông, Hàn Băng Kiếm!
Băng kiếm trực tiếp đánh ra phía ngoài cửa sổ, nhưng không có một tia âm hưởng nào cả. Dường như băng kiếm đã bị tầng trở ngại kia cắn nuốt hết vậy. Lập tức biến mất, không tạo ra một chút sóng gió nào cả.
Nghiễm Hàn thánh nữ nhìn Lâm Dịch đang suy nghĩ, nàng cau mày hỏi:
- Đây cũng là trận pháp sao?
Vẻ mặt của Lâm Dịch cũng rất khó hiểu, lầm bầm nói:
- Ta nhìn thế nào cũng giống như nơi động phòng a...
Sắc mặt Nghiễm Hàn thánh nữ trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất đừng có nói lung tung, chúng ta bị vây khốn ở chỗ này đã chỉ có một con đường chết, nếu như chọc tới ta, ta sẽ đập chết ngươi trước!
Lâm Dịch không nhịn được phải nói một câu:
- Không cần phải dùng vẻ mặt đó để dọa ta. Ở nơi này chỉ có hai chúng ta, nếu còn đánh đánh giết giết, như vậy cũng phải chạy ra ngoài rồi hãy nói tiếp.
- Chạy đi ra ngoài thì cũng chết.
Nghiễm Hàn thánh nữ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu ra chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện một đám sương mù màu hồng, dày đặc lượn lờ, từ từ trải rộng ra mỗi một góc trong gian phòng.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Lâm Dịch có chút trở tay không kịp, hắn nhíu mày, rơi vào trong trầm tư.
Nghiễm Hàn thánh nữ không dám khinh thường, vội vã ngừng thở, nửa ngày sau. Nàng cảm giác trong lòng có một tia dị dạng, xao động khó nhịn, cả người trở nên nóng lên.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, chỉ thấy trên mặt da đã bị tầng phấn kia bao phủ. Nó đang chậm rãi xông vào trong da, trên cánh tay mơ hồ lộ ra một tia hồng nhạt, rất là mê hoặc.
Khí tức của Nghiễm Hàn thánh nữ có chút bất ổn, sắc mặt ửng hồng, nàng lạnh giọng nói:
- Đây là trận pháp gì? Nhanh phá vỡ một chút đi!
Lúc này trên đầu Lâm Dịch cũng đầy mồ hôi, cảm giác toàn thân tràn ngập dục hỏa khó nhịn. Ngôi sao màu tím trong thức hải đang chậm rãi chuyển động từ lâu. Ngâm xướng pháp quyết hơn trăm chữ, thế nhưng vẫn không chống cự được nổi loại cảm giác dục hỏa thiêu đốt người này.
Hắn nhìn Nghiễm Hàn thánh nữ, hai mắt cảm thấy hoảng thốt.
Chỉ thấy Nghiễm Hàn thánh nữ mang theo sắc mặt đỏ bừng đi tới chỗ hắn, thân thể thướt tha, cái eo nhỏ nhắn bộc lộ ra ngoài.
Mái tóc đen nhánh xõa tới vai, tấm lụa hồng nhạt mỏng mang theo một tia kiều diễm mê hoặc, đôi ngọc thỏ trước ngực cao vút run rẩy, mắt thấy muốn phá tan y phục mà ra.
Thứ mê người nhất chính là một đôi mắt to long lanh, lúc nhìn quanh, liên tục bắn ra quang mang mê người. Cái mũi tinh xảo, đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ nhếch lên, dường như đang cầu hắn cái gì đó.
Lâm Dịch cắn nhẹ đầu lưỡi, hít sâu một hơi. Khi lần nữa nhìn về phía trước, phát hiện ra Nghiễm Hàn thánh nữ mặc một thân y phục trắng như tuyết, đang dùng mặt sắc bất thiện dõi theo hắn, chỉ là miệng đang thở hổn hển.
Tất cả mọi thứ đều là ảo giác.
Nhưng loại xao động khác thường này quả thực đã xúc động tới thân thể, nếu như không nghĩ ra được biện pháp, sợ rằng sẽ thực sự rơi vào vực sâu dục vọng.
Trong miệng Lâm Dịch khổ sở nói:
- Nếu ta đoán không lầm, đây là lục dục đại trận trong ảo trận, không nghĩ tới trận pháp này lại có thứ này. Sư phụ ta nói lục dục đại trận này đã sớm biến mất ở trong thời đại Thái cổ. Truyền thừa bị chặt đứt, không ngờ lại gặp phải ở nơi này.
- Sao... Sao... Lục dục?
Ở chỗ sâu trong yết hầu của Nghiễm Hàn thánh nữ không tự chủ được phát ra một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, không thể nghe được.
Lâm Dịch nghe thấy vậy trái tim nhảy lên một trận, nuốt nước bọt, thở dốc nói:
- Lục dục là chỉ sắc dụ, hình dáng tướng mạo, dáng vẻ cũng vậy. Ngay cả ngôn ngữ thanh âm, cái gì cũng dụ hoặc, nói cách khác...
Sắc mặt Lâm Dịch ửng hồng, dường như đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn, trong lòng Nghiễm Hàn thánh nữ trầm xuống, cắn chặt răng, lạnh giọng hỏi:
- Nói tiếp!
- Nói cách khác... Thông thường mọi người sẽ hiểu lục dục thành sáu loại dục vọng đối với người khác phái, cũng chính là tình dục mà trong miệng các tu sĩ thường nói.
Cả phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, mang theo một tia khí tức khác thường.
Lâm Dịch cách Nghiễm Hàn thánh nữ rất xa, nhưng không gian trong phòng có hạn, hai người vẫn đang ở trong phạm vi tầm mắt của đối phương.
Lâm Dịch cúi thấp đầu, quỳ trên mặt đất, hai tay tạo thành quyền. Đầu ngón tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, có một tia máu tràn ra. Cảm giác dục hỏa đốt người đã làm cho hắn không có tâm tư đi suy nghĩ tới việc phá trận nữa.
Hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn Nghiễm Hàn thánh nữ, rất sợ liếc mắt sẽ bị hãm sâu vào trong đó, biến thành công cụ bị dục vọng chi phối.
Tuy rằng hắn và Nghiễm Hàn thánh nữ không phải là bằng hữu, nhưng hắn cũng không đáng làm loại ra chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy.
Một loạt cảm giác khô nóng gây rối đã làm cho cả người hắn dâng lên máu nóng, hai mắt đỏ hồng, ý thức cũng dần dần bắt đầu trở nên không rõ.
Lâm Dịch không biết Nghiễm Hàn thánh nữ có thể chịu được loại dục vọng này hay không. Thế nhưng hắn biết, nếu như cứ tiếp tục hao tổn nữa, hắn sẽ mất đi một chút lý trí sau cùng.
Hai người Lâm Dịch đã rơi vào trong sát trận này được bảy ngày, kỳ hạn một tháng Thần ma chi địa đã tới từ lâu.
Bên ngoài gốc cổ thụ sấm chớp rền vang, trời đất đen kịt, sấm sét không ngừng đánh xuống. Trên hòn đảo đơn độc là một mảnh hỗn độn, cảnh tan hoang đầy rẫy.
Trong lòng bàn tay của Lâm Dịch có một khối Linh thạch, hắn đang nghiêm túc khắc lên phía trên.
Sắc mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ không hề có chút lạnh lẽo mà trái lại còn có một tia tiêu điều bi thương. Nàng nhìn tiểu tử bên cạnh rồi thấp giọng nói:
- Chúng ta đang làm gì đây?
Lâm Dịch không ngẩng đầu, đáp:
- Nhớ thời gian, bây giờ là một tháng lẻ ba ngày trong Thần ma chi địa.
Khóe miệng của Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên một tia giễu cớt, lắc đầu than thở:
- Nhớ thời gian thì có tác dụng gì cơ chứ?
- Sư phụ ta chỉ có thọ mệnh một năm, ta muốn trong vòng một năm này tìm được thần dược Thái cổ, mang về trị thương cho người.
Lâm Dịch trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói.
Nghiễm Hàn thánh nữ liếc mắt nhìn Lâm Dịch, than thở:
- Chúng ta nên tỉnh táo một chút, đừng nói chúng ta không phá giải được trận pháp này. Cho dù có phá trận ra ngoài, đến Thần ma chi địa thì cũng sẽ bị khe nứt không gian thôn phệ. Chỉ có một con đường chết, đâu có cơ hội tìm được thần dược Thái cổ gì cơ chứ.
- Chỉ cần không chết thì sẽ có cơ hội. Chỉ cần còn chưa tới kỳ hạn một năm thì ta sẽ không buông tha việc tìm thần dược Thái cổ kia.
Lâm Dịch quật cường nói.
Nghiễm Hàn thánh nữ lạnh nhạt cười cười, không khuyên hắn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Lâm Dịch nói:
- Hôm nay đã là ngày thứ bảy tiến vào sát trận rồi.
Nghiễm Hàn thánh nữ tĩnh tọa ngộ đạo, vẻ mặt không chút biểu hiện gì. Ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Trong mắt Lâm Dịch chớp động một tia sáng, hắn trầm ngâm nói:
- Sau khi chúng ta bị vây trong khốn trận bảy ngày đã bị chuyển dời đến bên trong sát trận.
- Sao?
Nghiễm Hàn thánh nữ mở hai mắt ra, đôi mắt đẹp quét mắt nhìn về phía Lâm Dịch, hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Nàng biết Lâm Dịch tuyệt không thể nào vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy.
- Nếu như ta đoán không sai, chúng ta sẽ lập tức bị chuyển đến bên trong một tòa đại trận khác, bảy ngày sẽ là một vòng luân hồi.
Nghiễm Hàn thánh nữ biến sắc, cau mày hỏi:
- Lại phải đổi sao, là trận pháp gì đây?
Lâm Dịch lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ là ảo trận, có lẽ là trận pháp phụ trợ. Đương nhiên đây cũng chỉ là một dự đoán của ta, không tính là chuẩn.
Vừa dứt lời, trước mắt trở nên biến đổi, hoàn cảnh chung quanh cũng bắt đầu trở nên mông lung, tiếng sấm dần dần tiêu tán, biến mất không thể nghe thấy nữa.
Lâm Dịch chớp mắt một cái, hắn cảm thấy thân thể mình đã bị mạnh mẽ kéo tới nơi khác.
Hắn vội vã nín thở ngưng thần, nhìn ra bốn phía, vừa nhìn lại, hắn trợn mắt há hốc mồm, bị chôn chân ngay tại chỗ.
Nghiễm Hàn thánh nữ cũng bị dẫn vào trong. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, nàng nhíu nhíu mày, đứng yên không nói.
Ở trong đại trận nàng không cần áp chế tu vi, thủ đoạn Kim Đan có thể đánh ra được, cho nên vẻ mặt cũng có vẻ bình tĩnh.
Chỗ này lại không giống như là một tòa trận pháp, hai người bị truyền vào trong một căn phòng lớn.
Căn phòng bố trí vô cùng tinh xảo, nhìn vào, trước mắt là một mảnh đỏ tươi, trên bàn có hoa quả, trên cửa sổ có dán một chữ hỷ thật to, vô cùng chói mắt.
Bên cạnh, cách hai người không xa chính là một cái giường, hai bên trái phải có một cái cây cảnh, hai bên giắt lụa đỏ. Khiến cho người ta không khỏi sinh ra một loại dục vọng muốn nằm lên phía trên nghỉ ngơi.
Lâm Dịch cau mày, đẩy cửa phòng ra một chút, thế nhưng không đẩy ra được. Trong mắt lóe lên một tia cổ quái, hắn vận kình lực toàn thân, lại đẩy ra.
Ầm một tiếng, Lâm Dịch lui lại vài bước, nhìn cửa phòng hoàn hảo không có việc gì, lại rơi vào trong trầm tư.
Nghiễm Hàn thánh nữ đi tới một bên, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra. Không khí tươi mới lập tức tràn vào, cuốn đi một chút áp lực ở trong phòng.
Nàng đưa tay ra ngoài cửa sổ để tìm kiếm, lại phát hiện ra dù mình làm thế nào cũng không ra được, giống như có một tầng trở ngại ngăn cản ở nơi này, nhưng phong cảnh phía ngoài lại bị nàng thu hết vào trong mắt.
Trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên vẻ lạnh lẽo, bàn tay chộp ra, nhẹ nhàng quát:
- Thần thông, Hàn Băng Kiếm!
Băng kiếm trực tiếp đánh ra phía ngoài cửa sổ, nhưng không có một tia âm hưởng nào cả. Dường như băng kiếm đã bị tầng trở ngại kia cắn nuốt hết vậy. Lập tức biến mất, không tạo ra một chút sóng gió nào cả.
Nghiễm Hàn thánh nữ nhìn Lâm Dịch đang suy nghĩ, nàng cau mày hỏi:
- Đây cũng là trận pháp sao?
Vẻ mặt của Lâm Dịch cũng rất khó hiểu, lầm bầm nói:
- Ta nhìn thế nào cũng giống như nơi động phòng a...
Sắc mặt Nghiễm Hàn thánh nữ trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất đừng có nói lung tung, chúng ta bị vây khốn ở chỗ này đã chỉ có một con đường chết, nếu như chọc tới ta, ta sẽ đập chết ngươi trước!
Lâm Dịch không nhịn được phải nói một câu:
- Không cần phải dùng vẻ mặt đó để dọa ta. Ở nơi này chỉ có hai chúng ta, nếu còn đánh đánh giết giết, như vậy cũng phải chạy ra ngoài rồi hãy nói tiếp.
- Chạy đi ra ngoài thì cũng chết.
Nghiễm Hàn thánh nữ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu ra chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện một đám sương mù màu hồng, dày đặc lượn lờ, từ từ trải rộng ra mỗi một góc trong gian phòng.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Lâm Dịch có chút trở tay không kịp, hắn nhíu mày, rơi vào trong trầm tư.
Nghiễm Hàn thánh nữ không dám khinh thường, vội vã ngừng thở, nửa ngày sau. Nàng cảm giác trong lòng có một tia dị dạng, xao động khó nhịn, cả người trở nên nóng lên.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, chỉ thấy trên mặt da đã bị tầng phấn kia bao phủ. Nó đang chậm rãi xông vào trong da, trên cánh tay mơ hồ lộ ra một tia hồng nhạt, rất là mê hoặc.
Khí tức của Nghiễm Hàn thánh nữ có chút bất ổn, sắc mặt ửng hồng, nàng lạnh giọng nói:
- Đây là trận pháp gì? Nhanh phá vỡ một chút đi!
Lúc này trên đầu Lâm Dịch cũng đầy mồ hôi, cảm giác toàn thân tràn ngập dục hỏa khó nhịn. Ngôi sao màu tím trong thức hải đang chậm rãi chuyển động từ lâu. Ngâm xướng pháp quyết hơn trăm chữ, thế nhưng vẫn không chống cự được nổi loại cảm giác dục hỏa thiêu đốt người này.
Hắn nhìn Nghiễm Hàn thánh nữ, hai mắt cảm thấy hoảng thốt.
Chỉ thấy Nghiễm Hàn thánh nữ mang theo sắc mặt đỏ bừng đi tới chỗ hắn, thân thể thướt tha, cái eo nhỏ nhắn bộc lộ ra ngoài.
Mái tóc đen nhánh xõa tới vai, tấm lụa hồng nhạt mỏng mang theo một tia kiều diễm mê hoặc, đôi ngọc thỏ trước ngực cao vút run rẩy, mắt thấy muốn phá tan y phục mà ra.
Thứ mê người nhất chính là một đôi mắt to long lanh, lúc nhìn quanh, liên tục bắn ra quang mang mê người. Cái mũi tinh xảo, đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ nhếch lên, dường như đang cầu hắn cái gì đó.
Lâm Dịch cắn nhẹ đầu lưỡi, hít sâu một hơi. Khi lần nữa nhìn về phía trước, phát hiện ra Nghiễm Hàn thánh nữ mặc một thân y phục trắng như tuyết, đang dùng mặt sắc bất thiện dõi theo hắn, chỉ là miệng đang thở hổn hển.
Tất cả mọi thứ đều là ảo giác.
Nhưng loại xao động khác thường này quả thực đã xúc động tới thân thể, nếu như không nghĩ ra được biện pháp, sợ rằng sẽ thực sự rơi vào vực sâu dục vọng.
Trong miệng Lâm Dịch khổ sở nói:
- Nếu ta đoán không lầm, đây là lục dục đại trận trong ảo trận, không nghĩ tới trận pháp này lại có thứ này. Sư phụ ta nói lục dục đại trận này đã sớm biến mất ở trong thời đại Thái cổ. Truyền thừa bị chặt đứt, không ngờ lại gặp phải ở nơi này.
- Sao... Sao... Lục dục?
Ở chỗ sâu trong yết hầu của Nghiễm Hàn thánh nữ không tự chủ được phát ra một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, không thể nghe được.
Lâm Dịch nghe thấy vậy trái tim nhảy lên một trận, nuốt nước bọt, thở dốc nói:
- Lục dục là chỉ sắc dụ, hình dáng tướng mạo, dáng vẻ cũng vậy. Ngay cả ngôn ngữ thanh âm, cái gì cũng dụ hoặc, nói cách khác...
Sắc mặt Lâm Dịch ửng hồng, dường như đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn, trong lòng Nghiễm Hàn thánh nữ trầm xuống, cắn chặt răng, lạnh giọng hỏi:
- Nói tiếp!
- Nói cách khác... Thông thường mọi người sẽ hiểu lục dục thành sáu loại dục vọng đối với người khác phái, cũng chính là tình dục mà trong miệng các tu sĩ thường nói.
Cả phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, mang theo một tia khí tức khác thường.
Lâm Dịch cách Nghiễm Hàn thánh nữ rất xa, nhưng không gian trong phòng có hạn, hai người vẫn đang ở trong phạm vi tầm mắt của đối phương.
Lâm Dịch cúi thấp đầu, quỳ trên mặt đất, hai tay tạo thành quyền. Đầu ngón tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, có một tia máu tràn ra. Cảm giác dục hỏa đốt người đã làm cho hắn không có tâm tư đi suy nghĩ tới việc phá trận nữa.
Hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn Nghiễm Hàn thánh nữ, rất sợ liếc mắt sẽ bị hãm sâu vào trong đó, biến thành công cụ bị dục vọng chi phối.
Tuy rằng hắn và Nghiễm Hàn thánh nữ không phải là bằng hữu, nhưng hắn cũng không đáng làm loại ra chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy.
Một loạt cảm giác khô nóng gây rối đã làm cho cả người hắn dâng lên máu nóng, hai mắt đỏ hồng, ý thức cũng dần dần bắt đầu trở nên không rõ.
Lâm Dịch không biết Nghiễm Hàn thánh nữ có thể chịu được loại dục vọng này hay không. Thế nhưng hắn biết, nếu như cứ tiếp tục hao tổn nữa, hắn sẽ mất đi một chút lý trí sau cùng.
Tác giả :
Tuyết Mãn Cung Đao