Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 184: Dị biến
Trong bốn người ở đây, trừ Lâm Dịch ra thì Đa Bảo Đạo Nhân có tu vi thần thức cực mạnh, hắn chửi nhỏ một tiếng:
- Con bà nó, tại sao cái động phủ rách này lại dẫn tới nhiều người như vậy chứ?
Trong mắt của Hàn Lỗi cũng là hiện lên một tia cổ quái, hắn nhích lại gần phương hướng của Lâm Dịch.
Mộc Tiểu Yêu cũng biết rõ ràng người đến là ai, mặt cười của nàng hơi lạnh lẽo, trong lòng không khỏi tức giận, nghĩ ngợi nói:
- Ta và ngốc tử vừa mới gặp lại, lão tặc nhà ngươi hết lần này tới lần khác lại đuổi theo chúng ta không dứt, quả thực quá ghê tởm.
Ngay khi trong đầu bốn người Lâm Dịch vừa mới suy nghĩ thì cỗ khí tức cường đại kia đã đi tới bên ngoài động phủ, lúc này lại muốn chạy trốn thì đã không còn kịp nữa.
Trên mặt của Lâm Dịch không tỏ vẻ gì, trong lòng lại nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Không ngờ tên tông chủ Đan Hà phái này lại có thể tìm đến nhanh như vậy, nhất định trên người ta và Tiểu Yêu Tinh có thứ có thể khiến cho hắn truy tung đến. Nếu như lúc này có thể may mắn chạy đi, nhất định phải kiểm tra một phen.
Tông chủ Đan Hà phái đi tới cửa động phủ, thấy linh thạch ở mắt trận tán loạn trên đất, trong lòng hắn rùng mình, cảm giác được có cái gì đó không đúng, nhưng ỷ vào tu vi vô song cho nên hắn trực tiếp mang theo khí thế hung hăng xông vào.
Tông chủ Đan Hà phái đi vào bên trong động phủ, liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu, hắn cười lạnh một tiếng, lộ ra ánh mắt đắc ý. Sau đó hắn nhìn Đa Bảo Đạo Nhân và Hàn Lỗi thấy bên cạnh bọn họ, trong lòng không khỏi sửng sốt một chút, hai mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
- Tiểu bối, ngươi rất can đảm! Trách không được lại không chạy trối chết, hóa ra đã mời được giúp đỡ tới!
Thanh âm của tông chủ Đan Hà phái vô cùng âm lãnh, lộ ra sát khí lành lạnh.
Lúc này ở bên trong động phủ, bốn người Lâm Dịch trải qua một phen trao đổi vừa rồi cho nên đứng vô cùng gần, cho nên vừa nhìn người khác sẽ còn tưởng rằng là bằng hữu rất thân mật, cũng chẳng trách tông chủ Đan Hà phái lại hiểu lầm như thế.
Đa Bảo Đạo Nhân cảm nhận được tu vi của tông chủ Đan Hà phái, sắc mặt của hắn không khỏi hơi biến đổi, sinh lòng thối ý, rõ ràng đối phương hướng về phía Lâm Dịch mà tới, hắn đâu chịu nhúng tay vào vũng nước đục này, vì vậy hắn cười nịnh nói:
- Vị này chính là tông chủ Đan Hà phái đại danh đỉnh đỉnh hay sao?
- Không sai!
Tông chủ Đan Hà phái không biết Đạo sĩ mập này là có ý gì, hắn lạnh lùng đáp lại nói.
Gương mặt của Đa Bảo Đạo Nhân trở nên nghiêm chỉnh, nghiêm nghị nói:
- Tên tuổi của tông chủ có thể nói là như sấm bên tai, uy chấn tứ hải, bần đạo kính ngưỡng đã lâu, luôn có tâm hướng về, đáng tiếc lại không có cơ hội làm quen. Đan Hà phái dưới sự hướng dẫn anh minh thần võ của ngài thì mới leo lên được thành môn phái nhất lưu, danh chấn tứ phương ở Bắc Vực của Hồng Hoang.
Da mặt của Đa Bảo Đạo Nhân rất dầy, không ai bằng, a dua nịnh hót có thể nói là hạ bút thành văn, vô cùng thuần thục.
Mọi người nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng đều sinh ra cảm giác lạnh lẽo, thế nhưng hết lần này tới lần khác sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái hơi hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn về phía Đa Bảo Đạo Nhân cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Thật ứng với câu nói kia của cổ nhân, người có ngàn vạn lựa chọn, nịnh bợ không bao giờ lỗi mối.
Đa Bảo Đạo Nhân nhìn thấy thời cơ thành thục, hắn vội vã cười nói:
- Tông chủ hiểu lầm rồi, bần đạo và bọn chúng căn bản không phải là...
- Ha ha!
Đa Bảo Đạo Nhân còn chưa dứt lời thì đã bị một tiếng cười khẽ của Mộc Tiểu Yêu cắt ngang.
Mộc Tiểu Yêu vỗ tay cười nói:
- Lão tặc, ngươi đoán không sai, hôm nay bốn người chúng ta sẽ làm cho ngươi bị mất mạng ở nơi này!
Mộc Tiểu Yêu đâu chịu để cho Đa Bảo Đạo Nhân rút đi cơ chứ? Nơi đây cũng chỉ có hắn có tu vi Kim Đan, cho dù chỉ là Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng dù sao cũng là sức chiến đấu cường đại nhất trong bốn người.
Sắc mặt của Đa Bảo Đạo Nhân trầm xuống, lớn tiếng nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi đừng có hồ đồ!
Mộc Tiểu Yêu ra vẻ không nghe thấy, dịu dàng nói:
- Lão tặc, để ta giới thiệu cho ngươi một phen. Vị Bàn đạo trưởng này chính là nhân vật nổi danh tỏng Hồng Hoang đại lục không ai mà không biết, không ai không hiểu Đa Bảo Đạo Nhân, đừng xem ngươi là Kim Đan viên mãn, thế nhưng cũng không lọt được vào trong mắt của Đa Bảo Đạo Nhân. Còn có vị Hàn Lỗi đạo hữu này nữa, cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Hồng Hoang, tu vi Trúc Cơ viên mãn, thế nhưng lại có thể vượt cấp chém Kim Đan!
Mộc Tiểu Yêu không biết lai lịch của hai người này, mà cũng bất chấp tất cả, nàng trực tiếp khoe khoang một thôi một hồi.
Đa Bảo Đạo Nhân và Hàn Lỗi đâu còn không nhìn ra dự định của Mộc Tiểu Yêu cơ chứ, rõ ràng cho thấy muốn kéo hai người bọn họ xuống dưới nước.
Đa Bảo Đạo Nhân liên tục cười lạnh, trầm giọng nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi đừng nghĩ tu sĩ Kim Đan dễ lừa gạt như vậy, bần đạo có chuyện, không ở chỗ này dây dưa với các ngươi, ân oán của các ngươi các ngươi tự mình giải quyết đi.
Trong mắt của Hàn Lỗi cũng hiện lên một chút do dự, dùng tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không lấy thân đi mạo hiểm, vô duyên vô cớ chọc vào đại địch có tu vi Kim Đan viên mãn.
Tông chủ Đan Hà phái híp hai mắt lại, thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã nhìn thấu quan hệ của mấy người này, hắnkhông khỏi cười gian, nói:
- Đã như vậy, xin mời hai vị đạo hữu, ta khuyên tốt nhất hai vị không nên nhúng tay vào, tránh cho bồi tính mạng của mình vào đó.
Hàn Lỗi nhìn về phía Lâm Dịch, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất nhẫn, hắn hầu như có thể khẳng định ra được, nếu còn lại hai người Lâm Dịch đối mặt với tông chủ Đan Hà phái thì tuyệt sẽ không còn đường sống nữa.
Hàn Lỗi cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Mộc huynh, ta đây...
Lâm Dịch thở dài một tiếng, hắn hiểu rất rõ về tính tình của Hàn Lỗi, người này cẩn thận chặt chẽ, không bao giờ làm mạo hiểm việc, từ các loại hành động của Thần ma chi địa là có thể nhìn ra được.
Đối mặt với mê hoặc của thần vật xuất thế, Hàn Lỗi nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong chuyện này, hắn biết tranh đoạt vô vọng, cho nên mới tránh mộ huyệt dưới đất qua một tháng, điều này cũng làm cho hắn tránh khỏi trận hạo kiếp bị Ma Vật tàn sát trong Thần ma chi địa.
Lâm Dịch biết suy nghĩ trong lòng của Hàn Lỗi, dù sao hai người cũng có chút giao tình, nếu lúc này hắn rời đi, trong lòng cũng có phần áy náy.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch thản nhiên nói:
- Các ngươi đi đu, đây là ân oán cá nhân giữa ta và Đan Hà phái.
Mộc Tiểu Yêu hừ nhẹ một tiếng, quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng rất là bất mãn.
Lâm Dịch nói vậy lại có vẻ rất là kiểu cách.
Trước đó, nếu như hai người Hàn Lỗi muốn giúp Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu thì cũng không cần nói thêm cái gì, tự nhiên sẽ giúp. Nếu như bọn họ một lòng muốn rút đi, dù ngươi có nói tới mức miệng nở hoa sen thì cũng sẽ không làm cho bọn họ động tâm được. Quan trọng nhất là, đa số tu sĩ chỉ lo thân mình, hai người bọn họ không cần thiết phải vì Lâm Dịch mà đắc tội với người đứng đầu một phái.
Thứ hai, Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu song song đột phá, một người Trúc Cơ đại thành Bất diệt kiếm thể, một người là Khô Mộc Thân Huyễn Đan kỳ. Lâm Dịch lại còn học được Hóa Ngoại phân thân thuật, hai người lần nữa chống lại tông chủ Đan Hà phái, chưa hẳn đã không có một chút cơ hội chạy trối chết nào cả.
Mặc dù Lâm Dịch dự đoán như thế, nhưng tình huống vẫn không được lạc quan, thủ đoạn của tông chủ Đan Hà phái mạnh nhất, có thể nói là dị tượng lực của Kim Đan, một khi dị tượng thả ra, hắn hầu như đã đứng ở thế bất bại, Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch cũng rất khó cận thân rồi tạo thành bị thương nặng cho hắn.
Cục diện lúc này vô cùng bất lợi đối với Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu!
Lâm Dịch lại không có Trận bàn có thể chạy trối chết nữa, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào bộ pháp thần bí, đây là chỗ dựa giúp hắn có hi vọng chạy trối chết.
Khí tức của tông chủ Đan Hà phái ầm ầm bạo phát, cả người tản ra sát khí lành lạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Dịch, sắp xuất thủ!
Cùng lúc đó, Hàn Lỗi và Đa Bảo Đạo Nhân đi ra ngoài động phủ.
Mà trong mắt Hàn Lỗi nhìn về phía tông chủ Đan Hà phái đang đưa lưng về phía mình, đột nhiên hiện lên vẻ điên cuồng!
Dị biến nổi lên!
Ngay khi tông chủ Đan Hà phái đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người của Lâm Dịch, lúc sắp xuất thủ, Hàn Lỗi đột nhiên hoàn hồn, toàn lực bạo phát ra tu vi Trúc Cơ viên mãn tu vi, vung U Minh Sạn trong tay lên, trực tiếp đập về phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái.
Cùng lúc đó, Hàn Lỗi hét lớn một tiếng:
- Mọi người sóng vai cùng lên, còn chần chờ gì nữa?
Đa Bảo Đạo Nhân cũng bị hành động của Hàn Lỗi làm cho hoảng sợ, hiển nhiên hắn rất bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Con bà nó, tại sao cái động phủ rách này lại dẫn tới nhiều người như vậy chứ?
Trong mắt của Hàn Lỗi cũng là hiện lên một tia cổ quái, hắn nhích lại gần phương hướng của Lâm Dịch.
Mộc Tiểu Yêu cũng biết rõ ràng người đến là ai, mặt cười của nàng hơi lạnh lẽo, trong lòng không khỏi tức giận, nghĩ ngợi nói:
- Ta và ngốc tử vừa mới gặp lại, lão tặc nhà ngươi hết lần này tới lần khác lại đuổi theo chúng ta không dứt, quả thực quá ghê tởm.
Ngay khi trong đầu bốn người Lâm Dịch vừa mới suy nghĩ thì cỗ khí tức cường đại kia đã đi tới bên ngoài động phủ, lúc này lại muốn chạy trốn thì đã không còn kịp nữa.
Trên mặt của Lâm Dịch không tỏ vẻ gì, trong lòng lại nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Không ngờ tên tông chủ Đan Hà phái này lại có thể tìm đến nhanh như vậy, nhất định trên người ta và Tiểu Yêu Tinh có thứ có thể khiến cho hắn truy tung đến. Nếu như lúc này có thể may mắn chạy đi, nhất định phải kiểm tra một phen.
Tông chủ Đan Hà phái đi tới cửa động phủ, thấy linh thạch ở mắt trận tán loạn trên đất, trong lòng hắn rùng mình, cảm giác được có cái gì đó không đúng, nhưng ỷ vào tu vi vô song cho nên hắn trực tiếp mang theo khí thế hung hăng xông vào.
Tông chủ Đan Hà phái đi vào bên trong động phủ, liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu, hắn cười lạnh một tiếng, lộ ra ánh mắt đắc ý. Sau đó hắn nhìn Đa Bảo Đạo Nhân và Hàn Lỗi thấy bên cạnh bọn họ, trong lòng không khỏi sửng sốt một chút, hai mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
- Tiểu bối, ngươi rất can đảm! Trách không được lại không chạy trối chết, hóa ra đã mời được giúp đỡ tới!
Thanh âm của tông chủ Đan Hà phái vô cùng âm lãnh, lộ ra sát khí lành lạnh.
Lúc này ở bên trong động phủ, bốn người Lâm Dịch trải qua một phen trao đổi vừa rồi cho nên đứng vô cùng gần, cho nên vừa nhìn người khác sẽ còn tưởng rằng là bằng hữu rất thân mật, cũng chẳng trách tông chủ Đan Hà phái lại hiểu lầm như thế.
Đa Bảo Đạo Nhân cảm nhận được tu vi của tông chủ Đan Hà phái, sắc mặt của hắn không khỏi hơi biến đổi, sinh lòng thối ý, rõ ràng đối phương hướng về phía Lâm Dịch mà tới, hắn đâu chịu nhúng tay vào vũng nước đục này, vì vậy hắn cười nịnh nói:
- Vị này chính là tông chủ Đan Hà phái đại danh đỉnh đỉnh hay sao?
- Không sai!
Tông chủ Đan Hà phái không biết Đạo sĩ mập này là có ý gì, hắn lạnh lùng đáp lại nói.
Gương mặt của Đa Bảo Đạo Nhân trở nên nghiêm chỉnh, nghiêm nghị nói:
- Tên tuổi của tông chủ có thể nói là như sấm bên tai, uy chấn tứ hải, bần đạo kính ngưỡng đã lâu, luôn có tâm hướng về, đáng tiếc lại không có cơ hội làm quen. Đan Hà phái dưới sự hướng dẫn anh minh thần võ của ngài thì mới leo lên được thành môn phái nhất lưu, danh chấn tứ phương ở Bắc Vực của Hồng Hoang.
Da mặt của Đa Bảo Đạo Nhân rất dầy, không ai bằng, a dua nịnh hót có thể nói là hạ bút thành văn, vô cùng thuần thục.
Mọi người nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng đều sinh ra cảm giác lạnh lẽo, thế nhưng hết lần này tới lần khác sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái hơi hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn về phía Đa Bảo Đạo Nhân cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Thật ứng với câu nói kia của cổ nhân, người có ngàn vạn lựa chọn, nịnh bợ không bao giờ lỗi mối.
Đa Bảo Đạo Nhân nhìn thấy thời cơ thành thục, hắn vội vã cười nói:
- Tông chủ hiểu lầm rồi, bần đạo và bọn chúng căn bản không phải là...
- Ha ha!
Đa Bảo Đạo Nhân còn chưa dứt lời thì đã bị một tiếng cười khẽ của Mộc Tiểu Yêu cắt ngang.
Mộc Tiểu Yêu vỗ tay cười nói:
- Lão tặc, ngươi đoán không sai, hôm nay bốn người chúng ta sẽ làm cho ngươi bị mất mạng ở nơi này!
Mộc Tiểu Yêu đâu chịu để cho Đa Bảo Đạo Nhân rút đi cơ chứ? Nơi đây cũng chỉ có hắn có tu vi Kim Đan, cho dù chỉ là Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng dù sao cũng là sức chiến đấu cường đại nhất trong bốn người.
Sắc mặt của Đa Bảo Đạo Nhân trầm xuống, lớn tiếng nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi đừng có hồ đồ!
Mộc Tiểu Yêu ra vẻ không nghe thấy, dịu dàng nói:
- Lão tặc, để ta giới thiệu cho ngươi một phen. Vị Bàn đạo trưởng này chính là nhân vật nổi danh tỏng Hồng Hoang đại lục không ai mà không biết, không ai không hiểu Đa Bảo Đạo Nhân, đừng xem ngươi là Kim Đan viên mãn, thế nhưng cũng không lọt được vào trong mắt của Đa Bảo Đạo Nhân. Còn có vị Hàn Lỗi đạo hữu này nữa, cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Hồng Hoang, tu vi Trúc Cơ viên mãn, thế nhưng lại có thể vượt cấp chém Kim Đan!
Mộc Tiểu Yêu không biết lai lịch của hai người này, mà cũng bất chấp tất cả, nàng trực tiếp khoe khoang một thôi một hồi.
Đa Bảo Đạo Nhân và Hàn Lỗi đâu còn không nhìn ra dự định của Mộc Tiểu Yêu cơ chứ, rõ ràng cho thấy muốn kéo hai người bọn họ xuống dưới nước.
Đa Bảo Đạo Nhân liên tục cười lạnh, trầm giọng nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi đừng nghĩ tu sĩ Kim Đan dễ lừa gạt như vậy, bần đạo có chuyện, không ở chỗ này dây dưa với các ngươi, ân oán của các ngươi các ngươi tự mình giải quyết đi.
Trong mắt của Hàn Lỗi cũng hiện lên một chút do dự, dùng tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không lấy thân đi mạo hiểm, vô duyên vô cớ chọc vào đại địch có tu vi Kim Đan viên mãn.
Tông chủ Đan Hà phái híp hai mắt lại, thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã nhìn thấu quan hệ của mấy người này, hắnkhông khỏi cười gian, nói:
- Đã như vậy, xin mời hai vị đạo hữu, ta khuyên tốt nhất hai vị không nên nhúng tay vào, tránh cho bồi tính mạng của mình vào đó.
Hàn Lỗi nhìn về phía Lâm Dịch, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất nhẫn, hắn hầu như có thể khẳng định ra được, nếu còn lại hai người Lâm Dịch đối mặt với tông chủ Đan Hà phái thì tuyệt sẽ không còn đường sống nữa.
Hàn Lỗi cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Mộc huynh, ta đây...
Lâm Dịch thở dài một tiếng, hắn hiểu rất rõ về tính tình của Hàn Lỗi, người này cẩn thận chặt chẽ, không bao giờ làm mạo hiểm việc, từ các loại hành động của Thần ma chi địa là có thể nhìn ra được.
Đối mặt với mê hoặc của thần vật xuất thế, Hàn Lỗi nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong chuyện này, hắn biết tranh đoạt vô vọng, cho nên mới tránh mộ huyệt dưới đất qua một tháng, điều này cũng làm cho hắn tránh khỏi trận hạo kiếp bị Ma Vật tàn sát trong Thần ma chi địa.
Lâm Dịch biết suy nghĩ trong lòng của Hàn Lỗi, dù sao hai người cũng có chút giao tình, nếu lúc này hắn rời đi, trong lòng cũng có phần áy náy.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch thản nhiên nói:
- Các ngươi đi đu, đây là ân oán cá nhân giữa ta và Đan Hà phái.
Mộc Tiểu Yêu hừ nhẹ một tiếng, quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng rất là bất mãn.
Lâm Dịch nói vậy lại có vẻ rất là kiểu cách.
Trước đó, nếu như hai người Hàn Lỗi muốn giúp Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu thì cũng không cần nói thêm cái gì, tự nhiên sẽ giúp. Nếu như bọn họ một lòng muốn rút đi, dù ngươi có nói tới mức miệng nở hoa sen thì cũng sẽ không làm cho bọn họ động tâm được. Quan trọng nhất là, đa số tu sĩ chỉ lo thân mình, hai người bọn họ không cần thiết phải vì Lâm Dịch mà đắc tội với người đứng đầu một phái.
Thứ hai, Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu song song đột phá, một người Trúc Cơ đại thành Bất diệt kiếm thể, một người là Khô Mộc Thân Huyễn Đan kỳ. Lâm Dịch lại còn học được Hóa Ngoại phân thân thuật, hai người lần nữa chống lại tông chủ Đan Hà phái, chưa hẳn đã không có một chút cơ hội chạy trối chết nào cả.
Mặc dù Lâm Dịch dự đoán như thế, nhưng tình huống vẫn không được lạc quan, thủ đoạn của tông chủ Đan Hà phái mạnh nhất, có thể nói là dị tượng lực của Kim Đan, một khi dị tượng thả ra, hắn hầu như đã đứng ở thế bất bại, Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch cũng rất khó cận thân rồi tạo thành bị thương nặng cho hắn.
Cục diện lúc này vô cùng bất lợi đối với Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu!
Lâm Dịch lại không có Trận bàn có thể chạy trối chết nữa, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào bộ pháp thần bí, đây là chỗ dựa giúp hắn có hi vọng chạy trối chết.
Khí tức của tông chủ Đan Hà phái ầm ầm bạo phát, cả người tản ra sát khí lành lạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Dịch, sắp xuất thủ!
Cùng lúc đó, Hàn Lỗi và Đa Bảo Đạo Nhân đi ra ngoài động phủ.
Mà trong mắt Hàn Lỗi nhìn về phía tông chủ Đan Hà phái đang đưa lưng về phía mình, đột nhiên hiện lên vẻ điên cuồng!
Dị biến nổi lên!
Ngay khi tông chủ Đan Hà phái đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người của Lâm Dịch, lúc sắp xuất thủ, Hàn Lỗi đột nhiên hoàn hồn, toàn lực bạo phát ra tu vi Trúc Cơ viên mãn tu vi, vung U Minh Sạn trong tay lên, trực tiếp đập về phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái.
Cùng lúc đó, Hàn Lỗi hét lớn một tiếng:
- Mọi người sóng vai cùng lên, còn chần chờ gì nữa?
Đa Bảo Đạo Nhân cũng bị hành động của Hàn Lỗi làm cho hoảng sợ, hiển nhiên hắn rất bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tác giả :
Tuyết Mãn Cung Đao