Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 139: Ảo Trận Chế Địch
Vẻ mặt của Lâm Dịch không biến đổi, mặt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài động phủ một chút, lại lần nữa chuyên chú vào trên kiếm khí trong lòng bàn tay, dường như cũng không để ý phía ngoài đang tranh cãi ầm ĩ.
- Sư phụ, là đám người Lưu Diệp kia.
Hải Tinh cau mày, trong lòng thầm buồn bực.
Vương Kỳ nói:
- Mộc sư huynh, không bằng để ta đi ra khuyên bọn họ lui đi.
Lâm Dịch lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không cần phiền phức như vậy, cứ để cho bọn họ chịu chút vị đắng, tự nhiên sẽ rút đi.
Ba người Lâm Dịch ở bên trong động phủ tĩnh tọa như núi, không có động tĩnh. Đám người Lưu Diệp ở ngoài cửa gọi vài tiếng, thấy không có ai đáp lời, bọn hắn không khỏi liên tục cười lạnh.
Một tu sĩ trong đó trực tiếp tiến lên, định dùng cước đá văng cửa lớn của động phủ.
Tu sĩ này vừa tới cửa động phủ thì đột nhiên trên cửa hiện lên một đạo ánh sáng như ngọc, ngay lập tức lóe lên rồi biến mất.
Cả người tên tu sĩ này đột nhiên chấn động, sững sờ đứng ngay tại chỗ, hai mắt trừng lớn như cái đấu, như bị quỷ thần phụ thể vậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lưu Diệp nhìn thái độ khác thường của tên tu sĩ này, không khỏi khiển trách một tiếng, nói:
- Thôi Đạt Sa, ngươi sững sờ cái gì đó, còn không mau đá văng cửa cho ta.
Tu sĩ tên là Thôi Đạt Sa như không nghe thấy, toàn thân càng không ngừng run rẩy, đứng tại chỗ la to hơn, dường như đã gặp được chuyện kinh khủng gì đó.
Giống như Thôi Đạt Sa đã gặp phải ma quỷ vậy, hai tay vung vẩy loạn, gọi tới gọi lui ở tại chỗ, giống như một kẻ đần độn vậy, không ít tu sĩ thấy động tĩnh bên này, dần dần đi tới rồi vây quanh.
- Thôi sư huynh làm gì vậy, hình như tẩu hỏa nhập ma hả?
- Không rõ ràng lắm, nhìn điệu bộ của đám người kia, không có ý tốt, chắc là đến tìm Mộc Thanh gây phiền toái.
Trong khi đám tu sĩ nghị luận ầm ĩ thì Thôi Đạt Sa hét lớn một tiếng:
- Ta liều mạng với ngươi!
Sau đó toàn bộ tu vi Ngưng Khí tầng chín được thả ra, ở giữa hai bàn tay bắt đầu có linh khí khởi động, huyễn hóa ra rất nhiều pháp thuật, đánh về bốn phía.
Các tu sĩ kinh hô một tiếng, nhanh nhanh tản ra, núp ở phía xa, phòng ngừa bị pháp thuật lan đến gần.
Một tu sĩ ở bên cạnh Lưu Diệp thấp giọng nói:
- Lưu sư huynh, ta thấy trạng thái của Thôi sư đệ dường như có chút không đúng, chúng ta có cần cứu hắn trước hay không?
Vẻ mặt của Lưu Diệp rất âm trầm, lạnh giọng nói:
- Nói lời vô ích, mắt ta cũng không phải là mù, không cần ngươi nói cho ta biết! Muốn đi cứu người, ngươi đi cứu đi!
Tu sĩ kia khúm núm, không dám lên tiếng.
Lưu Diệp híp hai mắt lại, trong lòng khẽ động, nghĩ đến tia sáng ban nãy, hắn dùng giọng căm hận nói:
- Hay cho một Mộc Thanh, lại dám bày trận pháp để tính toán ta!
Lúc này hai mắt của Thôi Đạt Sa đỏ hồng, thở hổn hển, dường như đang tranh đấu chém giết cùng một đối thủ vô hình, chỉ thấy hắn lấy ra một thanh trường đao có linh quang lập lòe từ bên hông, sau đó tay bấm pháp quyết, trường đao ngay lập tức biến thành lớn, sau đó mang theo sát khí vô tận vọt tới trong đám người.
Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ truyền đến.
- Người nào dám tự ý đấu pháp ở trong tông môn vậy?
Sau đó một tu sĩ mặc đạo bào màu lam nhạt sải bước chạy tới, xuất phát sau mà tới trước, lập tức nắm chuôi trường đao này vào trong tay, tiện tay ném xuống đất, sắc mặt rất không tốt nhìn Thôi Đạt Sa.
- Bái kiến Quách trưởng lão.
Mấy người Lưu Diệp khom người vấn an, Quách trưởng lão là trưởng lão ngoại môn do tông chủ mới bổ nhiệm, có tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Đúng lúc này, cửa động phủ đột nhiên được mở ra, từ bên trong có một thư sinh có vẻ mặt thanh tú đi ra, hắn khẽ phất ống tay áo, phất tay bắn Thôi Đạt Sa đã rơi vào điên dại ra ngoài.
Người tới chính là Lâm Dịch.
Thôi Đạt Sa bị ống tay áo của Lâm Dịch bắn ra ngoài trận, hắn sửng sốt một hồi, hai mắt dần dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo. Hắn cảm giác toàn thân đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh trên trán vẫn đang liên tục rơi xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghĩ lại mà sợ.
Quách trưởng lão thấy người tới là Lâm Dịch, trong mắt lóe lên một tia cổ quái, trầm giọng nói:
- Đang có chuyện gì vậy?
Lưu Diệp vội vã giành trước nói:
- Bẩm báo Quách trưởng lão, Mộc Thanh này âm hiểm độc ác, lòng dạ hẹp hòi, không ngờ lại bày ra đại trận ở bên ngoài động phủ hãm hại Thôi sư đệ. Suýt chút nữa đã gây thành thảm kịch. Lưu Diệp xin Quách trưởng lão lấy môn quy để trừng phạt nghiêm khắc, răn đe người này!
- Không sai, Mộc Thanh này hãm hại đồng môn, tâm địa bất chính, xin Quách trưởng lão kỳ trừng phạt nghiêm khắc!
Một người tu sĩ khác cũng nói phụ họa.
Ánh mắt của Quách trưởng lão chuyển hướng về phía Lâm Dịch, chỉ thấy vẻ mặt của Lâm Dịch tự nhiên, ra vẻ vân đạm phong khinh, dường như cũng chưa đặt việc này ở trong lòng.
Trong lòng Quách trưởng lão thầm khen ngợi, thế nhưng vẫn nghiêm nghị hỏi:
- Mộc Thanh, ngươi tới đây nói một chút, đây là có chuyện gì!
Lâm Dịch hơi ôm quyền, trầm giọng nói:
- Ba ngày trước mấy người bọn họ đã tới động phủ của ta rồi trào phúng, quấy rối ta tĩnh tâm tu đạo. Lại còn tuyên bố sẽ trở lại vào ngày hôm nay, vãn bối một lòng tu đạo, không muốn phân tâm, rơi vào đường cùng chỉ có thể đưa ra hạ sách này mà thôi.
Lâm Dịch dừng một chút, lại nói:
- Vãn bối bố trí trận pháp vốn cũng không phải là trận pháp cao cấp gì cả, chỉ là một ảo trận nho nhỏ, có thể kích thích tâm ma trong lòng của tu sĩ, kích thích ra mặt âm u trong lòng tu sĩ. Nếu như là tu sĩ tâm tính ngay thẳng trung hậu thì sẽ không dễ dàng rơi vào trong đó. Nhưng nếu như là người có tâm thuật bất chính, như vậy sẽ chỉ rơi vào trong ảo cảnh, sẽ tự tranh đấu với bản thân mình mà thôi.
Quách trưởng lão gật đầu, ánh mắt lẫm liệt nhìn chằm chằm vào Thôi Đạt Sa, nói:
- Mới vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì, mau nói như sự thực ra cho ta nghe!
- Ta, ta...
Lúc này Thôi Đạt Sa vẫn bị hoảng sợ, nói quanh co nửa ngày, cuối cùng hắn nuốt nước miếng một cái, chậm rãi nói:
- Ta thấy thứ kia, cả người có lân phiến dài đen như mực, có gai nhọn dài, đầu có hai sừng, đang muốn giết ta.
Nhìn dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi của Thôi Đạt Sa, trong lòng đám tu sĩ cảm khái, tu sĩ của phe Đông Phương ở trong tông có thế lực khổng lồ, không có tu sĩ nào dám đi trêu chọc, không nghĩ tới Mộc Thanh này mới vào tông môn lại làm cho đám người kia té ngã một lần.
Quách trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía mấy người Lưu Diệp, nói:
- Các ngươi không ở bên trong động phủ tĩnh tâm tu đạo, đi ra ngoài chọc loạn làm gì chứ? Phạt mấy người các ngươi trở lại tĩnh tọa diện bích một tháng, tới khảo hạch nội môn cuối năm mới được đi ra!
Mấy người Lưu Diệp hận Lâm Dịch đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không dám phản bác đối với quyết định này, cho nên chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.
Quách trưởng lão phất tay áo rời đi, các tu sĩ thờ ơ lạnh nhạt, biết mấy người Lưu Diệp bị Lâm Dịch tính toán, ăn một lần thiệt thòi, cho nên nhất định sẽ không bỏ qua.
Trong mắt của Lưu Diệp lóe lên một tia hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, lạnh giọng nói:
- Mộc Thanh, đại chiến Luyện Tâm điện cuối năm, ta chờ ngươi! Trong tông môn không được đánh chết phế tu vi, như vậy ta sẽ đánh cho ngươi tàn phế, cho ngươi ba tháng không thể di chuyển được mới thôi!
Sao Lâm Dịch lại đặt mấy người này ở trong lòng cơ chứ, hắn cười xùy một tiếng, nói:
- Lưu Diệp, không phải là trước kia các ngươi khinh thường trận pháp nhất đạo hay sao, không bằng đến ảo trận nho nhỏ này của ta thử một lần, được chứ? Ha ha...
Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt, xoay người đi đến Luyện Tâm điện.
Buổi tối ba ngày nay hắn đều nghiên cứu quyển sách cổ về trận pháp kia, thu hoạch được rất nhiều. Giảng giải và phân tích liên quan tới trận pháp ở bên trong vô cùng sâu sắc, các loại trận pháp phong phú, còn có tâm đắc mà các vị tiền bối trận pháp để lại.
Lâm Dịch hấp thu tri thức trong đó giống như là trâu uống nước vậy, hiểu biết đối với trận pháp trở nên càng thêm thấu triệt, rất nhiều nan đề trận pháp mà trước đây không hiểu, trong ba ngày này hắn đã hiểu ra được không ít.
Có trận pháp cơ sở, cộng thêm kiến thức trong Diễn Thiên đại trận, kết hợp với sách cổ trận pháp này. Lĩnh ngộ đối với trận pháp của Lâm Dịch dần dần đi vào một loại độ cao khó có thể tưởng tượng ra được.
Lâm Dịch đi vào tầng một Luyện Tâm điện, bắt đầu trực tiếp bố trí sát khí Luyện Tâm trận.
Sau một lát, Lâm Dịch đã khắc xong trận văn, đánh linh thạch vào trong mắt trận, quang mang trong đại trận lóe lên, sát khí luyện tâm trận tầng một đã được chữa trị hoàn tất!
Lâm Dịch không ở lại mà trực tiếp leo lên đến tầng hai của Luyện Tâm điện.
Sau nửa canh giờ, sát khí luyện tâm trận tầng hai đã được khởi động!
Lâm Dịch đi một mạch, nhìn cửa vào ba tầng, hắn do dự một chút, cũng không đi thử, ba ngày vẫn là quá ngắn, hắn còn phải đi về lĩnh ngộ trong trận pháp sách cổ, sau đó mới trở lại chữa trị được.
Lâm Dịch đi ra khỏi Luyện Tâm điện, nhìn về phía phương hướng cửa vào tông môn, nơi đó là nơi thủ vệ trưởng lão bảo vệ.
Trong lòng Lâm Dịch có một mảnh lửa nóng, ba ngày qua hắn đã càng ngày càng thuần thục về Nhập vi đạo, vừa vặn cũng có thể đi lãnh giáo thủ vệ trưởng lão một phen.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Dịch mỉm cười.
- Sư phụ, là đám người Lưu Diệp kia.
Hải Tinh cau mày, trong lòng thầm buồn bực.
Vương Kỳ nói:
- Mộc sư huynh, không bằng để ta đi ra khuyên bọn họ lui đi.
Lâm Dịch lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không cần phiền phức như vậy, cứ để cho bọn họ chịu chút vị đắng, tự nhiên sẽ rút đi.
Ba người Lâm Dịch ở bên trong động phủ tĩnh tọa như núi, không có động tĩnh. Đám người Lưu Diệp ở ngoài cửa gọi vài tiếng, thấy không có ai đáp lời, bọn hắn không khỏi liên tục cười lạnh.
Một tu sĩ trong đó trực tiếp tiến lên, định dùng cước đá văng cửa lớn của động phủ.
Tu sĩ này vừa tới cửa động phủ thì đột nhiên trên cửa hiện lên một đạo ánh sáng như ngọc, ngay lập tức lóe lên rồi biến mất.
Cả người tên tu sĩ này đột nhiên chấn động, sững sờ đứng ngay tại chỗ, hai mắt trừng lớn như cái đấu, như bị quỷ thần phụ thể vậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lưu Diệp nhìn thái độ khác thường của tên tu sĩ này, không khỏi khiển trách một tiếng, nói:
- Thôi Đạt Sa, ngươi sững sờ cái gì đó, còn không mau đá văng cửa cho ta.
Tu sĩ tên là Thôi Đạt Sa như không nghe thấy, toàn thân càng không ngừng run rẩy, đứng tại chỗ la to hơn, dường như đã gặp được chuyện kinh khủng gì đó.
Giống như Thôi Đạt Sa đã gặp phải ma quỷ vậy, hai tay vung vẩy loạn, gọi tới gọi lui ở tại chỗ, giống như một kẻ đần độn vậy, không ít tu sĩ thấy động tĩnh bên này, dần dần đi tới rồi vây quanh.
- Thôi sư huynh làm gì vậy, hình như tẩu hỏa nhập ma hả?
- Không rõ ràng lắm, nhìn điệu bộ của đám người kia, không có ý tốt, chắc là đến tìm Mộc Thanh gây phiền toái.
Trong khi đám tu sĩ nghị luận ầm ĩ thì Thôi Đạt Sa hét lớn một tiếng:
- Ta liều mạng với ngươi!
Sau đó toàn bộ tu vi Ngưng Khí tầng chín được thả ra, ở giữa hai bàn tay bắt đầu có linh khí khởi động, huyễn hóa ra rất nhiều pháp thuật, đánh về bốn phía.
Các tu sĩ kinh hô một tiếng, nhanh nhanh tản ra, núp ở phía xa, phòng ngừa bị pháp thuật lan đến gần.
Một tu sĩ ở bên cạnh Lưu Diệp thấp giọng nói:
- Lưu sư huynh, ta thấy trạng thái của Thôi sư đệ dường như có chút không đúng, chúng ta có cần cứu hắn trước hay không?
Vẻ mặt của Lưu Diệp rất âm trầm, lạnh giọng nói:
- Nói lời vô ích, mắt ta cũng không phải là mù, không cần ngươi nói cho ta biết! Muốn đi cứu người, ngươi đi cứu đi!
Tu sĩ kia khúm núm, không dám lên tiếng.
Lưu Diệp híp hai mắt lại, trong lòng khẽ động, nghĩ đến tia sáng ban nãy, hắn dùng giọng căm hận nói:
- Hay cho một Mộc Thanh, lại dám bày trận pháp để tính toán ta!
Lúc này hai mắt của Thôi Đạt Sa đỏ hồng, thở hổn hển, dường như đang tranh đấu chém giết cùng một đối thủ vô hình, chỉ thấy hắn lấy ra một thanh trường đao có linh quang lập lòe từ bên hông, sau đó tay bấm pháp quyết, trường đao ngay lập tức biến thành lớn, sau đó mang theo sát khí vô tận vọt tới trong đám người.
Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ truyền đến.
- Người nào dám tự ý đấu pháp ở trong tông môn vậy?
Sau đó một tu sĩ mặc đạo bào màu lam nhạt sải bước chạy tới, xuất phát sau mà tới trước, lập tức nắm chuôi trường đao này vào trong tay, tiện tay ném xuống đất, sắc mặt rất không tốt nhìn Thôi Đạt Sa.
- Bái kiến Quách trưởng lão.
Mấy người Lưu Diệp khom người vấn an, Quách trưởng lão là trưởng lão ngoại môn do tông chủ mới bổ nhiệm, có tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Đúng lúc này, cửa động phủ đột nhiên được mở ra, từ bên trong có một thư sinh có vẻ mặt thanh tú đi ra, hắn khẽ phất ống tay áo, phất tay bắn Thôi Đạt Sa đã rơi vào điên dại ra ngoài.
Người tới chính là Lâm Dịch.
Thôi Đạt Sa bị ống tay áo của Lâm Dịch bắn ra ngoài trận, hắn sửng sốt một hồi, hai mắt dần dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo. Hắn cảm giác toàn thân đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh trên trán vẫn đang liên tục rơi xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghĩ lại mà sợ.
Quách trưởng lão thấy người tới là Lâm Dịch, trong mắt lóe lên một tia cổ quái, trầm giọng nói:
- Đang có chuyện gì vậy?
Lưu Diệp vội vã giành trước nói:
- Bẩm báo Quách trưởng lão, Mộc Thanh này âm hiểm độc ác, lòng dạ hẹp hòi, không ngờ lại bày ra đại trận ở bên ngoài động phủ hãm hại Thôi sư đệ. Suýt chút nữa đã gây thành thảm kịch. Lưu Diệp xin Quách trưởng lão lấy môn quy để trừng phạt nghiêm khắc, răn đe người này!
- Không sai, Mộc Thanh này hãm hại đồng môn, tâm địa bất chính, xin Quách trưởng lão kỳ trừng phạt nghiêm khắc!
Một người tu sĩ khác cũng nói phụ họa.
Ánh mắt của Quách trưởng lão chuyển hướng về phía Lâm Dịch, chỉ thấy vẻ mặt của Lâm Dịch tự nhiên, ra vẻ vân đạm phong khinh, dường như cũng chưa đặt việc này ở trong lòng.
Trong lòng Quách trưởng lão thầm khen ngợi, thế nhưng vẫn nghiêm nghị hỏi:
- Mộc Thanh, ngươi tới đây nói một chút, đây là có chuyện gì!
Lâm Dịch hơi ôm quyền, trầm giọng nói:
- Ba ngày trước mấy người bọn họ đã tới động phủ của ta rồi trào phúng, quấy rối ta tĩnh tâm tu đạo. Lại còn tuyên bố sẽ trở lại vào ngày hôm nay, vãn bối một lòng tu đạo, không muốn phân tâm, rơi vào đường cùng chỉ có thể đưa ra hạ sách này mà thôi.
Lâm Dịch dừng một chút, lại nói:
- Vãn bối bố trí trận pháp vốn cũng không phải là trận pháp cao cấp gì cả, chỉ là một ảo trận nho nhỏ, có thể kích thích tâm ma trong lòng của tu sĩ, kích thích ra mặt âm u trong lòng tu sĩ. Nếu như là tu sĩ tâm tính ngay thẳng trung hậu thì sẽ không dễ dàng rơi vào trong đó. Nhưng nếu như là người có tâm thuật bất chính, như vậy sẽ chỉ rơi vào trong ảo cảnh, sẽ tự tranh đấu với bản thân mình mà thôi.
Quách trưởng lão gật đầu, ánh mắt lẫm liệt nhìn chằm chằm vào Thôi Đạt Sa, nói:
- Mới vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì, mau nói như sự thực ra cho ta nghe!
- Ta, ta...
Lúc này Thôi Đạt Sa vẫn bị hoảng sợ, nói quanh co nửa ngày, cuối cùng hắn nuốt nước miếng một cái, chậm rãi nói:
- Ta thấy thứ kia, cả người có lân phiến dài đen như mực, có gai nhọn dài, đầu có hai sừng, đang muốn giết ta.
Nhìn dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi của Thôi Đạt Sa, trong lòng đám tu sĩ cảm khái, tu sĩ của phe Đông Phương ở trong tông có thế lực khổng lồ, không có tu sĩ nào dám đi trêu chọc, không nghĩ tới Mộc Thanh này mới vào tông môn lại làm cho đám người kia té ngã một lần.
Quách trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía mấy người Lưu Diệp, nói:
- Các ngươi không ở bên trong động phủ tĩnh tâm tu đạo, đi ra ngoài chọc loạn làm gì chứ? Phạt mấy người các ngươi trở lại tĩnh tọa diện bích một tháng, tới khảo hạch nội môn cuối năm mới được đi ra!
Mấy người Lưu Diệp hận Lâm Dịch đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không dám phản bác đối với quyết định này, cho nên chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.
Quách trưởng lão phất tay áo rời đi, các tu sĩ thờ ơ lạnh nhạt, biết mấy người Lưu Diệp bị Lâm Dịch tính toán, ăn một lần thiệt thòi, cho nên nhất định sẽ không bỏ qua.
Trong mắt của Lưu Diệp lóe lên một tia hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, lạnh giọng nói:
- Mộc Thanh, đại chiến Luyện Tâm điện cuối năm, ta chờ ngươi! Trong tông môn không được đánh chết phế tu vi, như vậy ta sẽ đánh cho ngươi tàn phế, cho ngươi ba tháng không thể di chuyển được mới thôi!
Sao Lâm Dịch lại đặt mấy người này ở trong lòng cơ chứ, hắn cười xùy một tiếng, nói:
- Lưu Diệp, không phải là trước kia các ngươi khinh thường trận pháp nhất đạo hay sao, không bằng đến ảo trận nho nhỏ này của ta thử một lần, được chứ? Ha ha...
Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt, xoay người đi đến Luyện Tâm điện.
Buổi tối ba ngày nay hắn đều nghiên cứu quyển sách cổ về trận pháp kia, thu hoạch được rất nhiều. Giảng giải và phân tích liên quan tới trận pháp ở bên trong vô cùng sâu sắc, các loại trận pháp phong phú, còn có tâm đắc mà các vị tiền bối trận pháp để lại.
Lâm Dịch hấp thu tri thức trong đó giống như là trâu uống nước vậy, hiểu biết đối với trận pháp trở nên càng thêm thấu triệt, rất nhiều nan đề trận pháp mà trước đây không hiểu, trong ba ngày này hắn đã hiểu ra được không ít.
Có trận pháp cơ sở, cộng thêm kiến thức trong Diễn Thiên đại trận, kết hợp với sách cổ trận pháp này. Lĩnh ngộ đối với trận pháp của Lâm Dịch dần dần đi vào một loại độ cao khó có thể tưởng tượng ra được.
Lâm Dịch đi vào tầng một Luyện Tâm điện, bắt đầu trực tiếp bố trí sát khí Luyện Tâm trận.
Sau một lát, Lâm Dịch đã khắc xong trận văn, đánh linh thạch vào trong mắt trận, quang mang trong đại trận lóe lên, sát khí luyện tâm trận tầng một đã được chữa trị hoàn tất!
Lâm Dịch không ở lại mà trực tiếp leo lên đến tầng hai của Luyện Tâm điện.
Sau nửa canh giờ, sát khí luyện tâm trận tầng hai đã được khởi động!
Lâm Dịch đi một mạch, nhìn cửa vào ba tầng, hắn do dự một chút, cũng không đi thử, ba ngày vẫn là quá ngắn, hắn còn phải đi về lĩnh ngộ trong trận pháp sách cổ, sau đó mới trở lại chữa trị được.
Lâm Dịch đi ra khỏi Luyện Tâm điện, nhìn về phía phương hướng cửa vào tông môn, nơi đó là nơi thủ vệ trưởng lão bảo vệ.
Trong lòng Lâm Dịch có một mảnh lửa nóng, ba ngày qua hắn đã càng ngày càng thuần thục về Nhập vi đạo, vừa vặn cũng có thể đi lãnh giáo thủ vệ trưởng lão một phen.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Dịch mỉm cười.
Tác giả :
Tuyết Mãn Cung Đao