Bát Gia Tái Thế
Chương 604
Chương 604
“Mày… mày… mày dám đánh tao?”, một lúc sau Thang Yến mới ngẩng đầu lên, trừng mắt dữ tợn nhìn Trần Đức, giọng nói run rẩy phều phào.
Cô ta vô thức vung tay định tát trả lại.
Nhưng mà…
Cánh tay vừa giơ lên chợt khựng lại, vì bị Trần Đức túm chặt.
Nhẹ nhàng thôi, nhưng không tài nào giãy ra được!
Rắc rắc!
Nháy mắt…
Cổ tay Thang Yến bất chợt vặn vẹo, méo mó, biến dạng!
“Á!!!”
Thang Yến kinh hoàng, đau đớn rú lên: “Buông… buông tay!!!”
“Cái tát vừa rồi mới là bài học nhập môn thôi, không muốn chết lập tức cút ngay!”
Trần Đức quăng cánh tay bẩn thỉu của ả ra, giọng lạnh như băng.
Đồng thời, anh liếc ả bằng ánh mắt sắc lẹm như hai dưỡi dao, Thang Yến sợ đến nỗi phải lùi về sau hai bước, bất giác rùng mình.
“Mày… mày… Hu hu hu… Thằng nhãi… Mày tiêu rồi… Mày chờ đó cho tao… Híc… mày chờ đó!”, Thang Yến tru tréo lên, mặt mày méo xệch, vội vàng vớ lấy di động trên số pha hấp tấp chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa, gào thét lên như mụ điên.
“Mày sẽ phải hối hận… Tao sẽ bắt mày phải hối hận, mày có gan thì ở yên đó… không được đi!”
Nói đoạn, ả xoay người bước xuống cầu thang không dám nán lại lâu.
Bây giờ ả cần phải đến bệnh viện, đồng thời tìm người về trả thù!
“Loại đàn bà này không đánh không được, tốt nhất là ra đường bị xe tông chết cho rảnh. Hôm nay tôi được mở mang tầm mắt hoàn toàn rồi đấy!”, nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa chạy khỏi, Miêu Tiểu Thanh chép miệng cảm khái, cô cũng cảm thấy hả giận, dù Trần Đức không ra tay, cô cũng không đứng yên nhìn.
Không chỉ vì cô quen biết với dì Trương, mà nếu đi đường gặp chuyện như vậy cô cũng không nề hà gì xông vào, loại đàn bà này hoàn toàn không cần thương hại hay tôn trọng gì cả.
“Chuyện… chuyện này…”, Trương Ngọc Tiên sợ đến cứng người, bà không ngờ Trần Đức lại đột ngột ra tay như vậy, mặt mày tái ngắt vì hoảng hốt: “Bát Hoang à, lẽ ra cháu không nên đụng vào nó, không nên…”
“Đúng vậy, Trần Đức, lẽ anh không nên…”, ngồi trên xe lăn, Hà Đồn cũng nói: “Nơi này là khu Bắc thành phố Tần, cô ta quen biết rất nhiều anh chị xã hội đen đó!”
“Bát Hoang, Tiểu Thanh, hai người mau chạy đi”, dì Trương lo lắng nói: “Chắc chắn là nó chạy đi kiếm người rồi, hai đứa mau đi đi, nếu không đến lúc nó dẫn người về thì không kịp đâu!”
Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh liếc nhau.
Lúc này họ đã hiểu vì sao Hà Đồn và dì Trương phải sống trong uất nghẹn như vậy.
Đầu tiên, có thể là vì tiền đền bù giải tỏa di dời mà Thang Yến mới đồng ý lấy Hà Đồn, thứ hai, ả ta có đám xã hội đen chống lưng, với hoàn cảnh của mẹ con dì Trương, rõ ràng không thể chống lại ả, sau khi được gả đến đây, hai người chỉ có thể mặc cho ả thao túng.