Bát Gia Tái Thế
Chương 46 46 Bùng Nổ
"Không! không đi".
Gương mặt Đàm Thu đỏ bừng, bàn tay gắt gao nắm chặt trái táo: "Các người sỉ nhục tôi cũng được không được sỉ nhục bạn bè của tôi, cũng không được sỉ nhục ông nội của tôi!"
Từ nhỏ, người mà cậu ấy kính trọng nhất chính là ông nội.
Bây giờ ông nội của cậu ấy đã qua đời, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ quên được gương mặt nhân hậu của ông ấy.
Còn nhớ khi cậu ấy còn nhỏ thì ông nội đã rất mực yêu thương cậu ấy.
Có món gì ngon hay trò chơi gì vui thì ông nội đều nghĩ đến cậu ấy trước tiên.
Chính vì ông nội của cậu ấy đã dặn dò cậu ấy học hành chăm chỉ trước khi ra đi cho nên cậu ấy mới ra sức học tập để trở thành một học sinh tài năng trong lớp.
Có thể tưởng tượng được ông nội của cậu ấy là người quan trọng thế nào trong cuộc đời của cậu ấy.
Đàm Thu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai xúc phạm ông nội của mình.
“Bọn tôi cứ xúc phạm đó thì sao?”, Hồ Hải Sinh hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Đàm Thu, cậu ta bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trưng ra nét mặt đắc ý nói: “Ông nội cứ xúc phạm cháu đấy, thế nào?”
"Bạn của cháu là rác rưởi, ta là ông nội của cháu đây".
Hồ Hải Sinh hoàn toàn coi Đàm Thu như một con rối để điều khiển, hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của cậu ấy, ăn nói mà không hề kiêng kỵ một chút nào, thái độ lại vô cùng kiêu ngạo.
Các sinh viên xung quanh cũng đều lớn tiếng cười nhạo, những người như Đàm Thu chỉ đáng là đồ chơi của bọn họ.
Tống Ngữ Yên nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Dao mấy lần định giúp đỡ nhưng đều bị cô ấy kéo lại: "Cậu giúp được cậu ta một lần nhưng có thể giúp được cậu ta cả đời hay không? Cứ giúp cậu ta mãi thì có ích lợi gì nếu như cậu ta không biết tự phản kháng?"
Thính giác của Trần Đức hết sức nhạy bén, anh có thể nghe thấy rất rõ ràng câu nói này cho nên anh mới ngẩng đầu liếc nhìn Tống Ngữ Yên.
Lại nghĩ đến An Nhã Hi, anh liền tống một ly rượu đầy vào trong miệng.
Rượu nóng tràn qua cổ họng khiến cho anh giảm bớt chút đau đớn trong lòng.
"Tôi cứ xúc phạm đó, cậu có thể làm gì?", Hồ Hải Sinh thấy Đàm Thu đang tức giận nhưng với vẻ mặt bất lực thì lại càng giễu cợt: “Cậu và bạn của cậu chỉ là thứ rác rưởi”.
"Ông nội của cậu có thể sinh ra một đứa cháu trai rác rưởi như cậu thì chắc chắn bản thân còn rác rưởi hơn".
"Rác rưởi sinh ra rác rưởi, cả gia đình của cậu đều là rác rưởi".
Hồ Hải Sinh đã xúc phạm Đàm Thu đến cực hạn, thậm chí mọi người còn liên tục lập lại lời nói của cậu ta môt cách cợt nhả.
Đồng thời bọn họ còn thường xuyên liếc nhìn Trần Đức.
Cái tên kia cũng giống như Đàm Thu vậy, đều là rác rưởi vô dụng.
Theo bọn họ thấy thì sự im lặng của Trần Đức là do lo lắng, vì sợ hãi Lôi Long cho nên anh mới hoàn toàn không dám đứng lên giúp đỡ.
Lôi Long chậm rãi uống cạn ly rượu vang đỏ rồi đến bên cạnh Tống Ngữ Yên, thì thầm bên tai cô ấy:
"Ngữ Yên, tôi nghĩ sau này cậu cũng không nên dành thời gian cho cái tên Trần Đức đó nữa.
Nhìn Đàm Thu đi, kết bạn với anh ta rồi cũng chỉ có kết cục như vậy thôi".
"Hồ Hải Sinh là do cậu sắp xếp làm như vậy sao?", Tống Ngữ Yên nhẹ giọng nói, cô ấy không ngốc, tự nhiên có thể đoán được một ít.
"Đúng, nhưng Ngữ Yên à, tôi chỉ muốn giúp cậu kiểm tra cái tên đó, tôi không muốn để một tên rác rưởi làm vị hôn phu của cậu".
Lôi Long thoải mái thừa nhận:
"Cậu xem, sự thật đã chứng minh anh ta không xứng, bạn bè bị như vậy mà còn bình chân như vại, không dám đứng lên giúp đỡ, một người chỉ biết trốn trong góc như anh ta sao có thể trở thành vị hôn phu của cậu được?"
Tống Ngữ Yên im lặng, cảm thấy cực kỳ khó chịu đối với Lôi Long, nhưng dù vậy thì cô ấy cũng không nói thẳng ra, dù sao đây cũng là sân nhà của Lôi Long, cô ấy vẫn phải nể mặt cậu ta vài phần.
"Ha ha, đồ vô dụng, cậu chỉ biết tức giận thôi sao?"
Hồ Hải Sinh vẫn tiếp tục xúc phạm Đàm Thu, cậu ta và một nhóm bạn học liên tục nói về ông nội của Đàm Thu, nói về Trần Đức, điều này càng lúc càng kích động Đàm Thu:
"Ông nội của cậu chỉ là đồ rác rưởi".
"Bạn bè của cậu cũng là đồ rác rưởi".
"Ông nội của cậu chết rồi sao? Sinh ra một đứa cháu vô dụng rác rưởi như cậu cho nên chắc đã chết sớm rồi hả?"
"Ôi trời, cậu còn trừng mắt nhìn tôi? Trừng mắt nhìn tôi thì được gì, cậu dám làm gì tôi chứ hả?"
Đám sinh viên liên tục chế nhạo Đàm Thu theo Hồ Hải Sinh, Hồ Hải Sinh càng nói lại càng ác: "Đến đây, không bằng cứ nhận tôi làm ông nội của cậu, đi theo làm con chó của tôi, tôi đảm bảo tôi có thịt ăn thì cậu cũng có xương gặm đó!"
Ngực Đàm Thu càng lúc càng phập phồng kịch liệt, quả táo trong lòng bàn tay cậu ấy đã biến dạng từ lâu, móng tay của cậu ấy đã đâm vào tận sâu bên trong.
Tuy nhiên, Hồ Hải Sinh vẫn không nghe.
Cậu ta liên tục nói ra những lời khó nghe, càng lúc càng kích động Đàm Thu hơn.
"Câm miệng!"
Đột nhiên.
Đàm Thu gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm xuyên thấu tâm can.
Thanh âm khàn khàn, nước miếng bay tứ tung.
"Cậu vừa quát à? Ha ha, tên ngu ngốc rác rưởi này còn dám quát tôi, nay giỏi quá rồi đúng không?", Hồ Hải Sinh đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Đàm Thu, nói: "Sao, muốn đánh tôi hả?"
"Cháu trai, nước bọt của cháu dính lên mặt ông nội rồi, còn không mau lau cho ông nội?"
"Tôi đã bảo cậu im đi!"
Đàm Thu gầm lên, đồng thời nhân cơ hội cầm lên một chai rượu vang trên bàn rồi đập ra ngoài.
"Bốp!"
Ầm một tiếng, chai rượu vang đỏ thật cứng đã đập lên đầu Hồ Hải Sinh.
Đàm Thu đã hoàn toàn bùng nổ.
Trước mặt biết bao nhiêu người, Hồ Hải Sinh đã xúc phạm ông nội và bạn bè của cậu ấy.
Cuối cùng thì cậu ấy cũng không thể nhịn được nữa.
Chai rượu vang đập vào đầu Hồ Hải Sinh khiến cho Hồ Hải Sinh lảo đảo lùi về phía sau.
Trước khi hoàn hồn, Đàm Thu đã đè cậu ta xuống đất, đập chai rượu trong tay lên đầu cậu ta hết lần này đến lần khác.
Mọi người đều sững sờ.
Trong lúc nhất thời còn chưa có ai kịp định thần lại, cứ như vậy đứng nhìn.
Đàm Thu rất hung dữ, xông lên đánh loạn xạ.
"Sao mày dám xúc phạm ông nội của tao?"
"Sao mày dám xúc phạm bạn bè của tao?"
Cậu ấy vừa mắng, vừa đánh, lại vừa rơi lệ.
Từng ấy năm trôi qua cậu ấy vẫn luôn chịu đựng.
Cậu ấy luôn lùi lại khi bị ức hiếp.
Cậu ấy đã mong có một ngày nào đó được những thiếu gia và tiểu thư nhà giàu này chấp nhận.
Nhưng những người này lại được nước lấn tới, luôn xem chuyện ra lệnh cho cậu ấy và ức hiếp cậu ấy là điều hiển nhiên.
Hôm nay cuối cùng bọn họ cũng đã đẩy cậu ấy đến cực hạn!
"Bốp!"
"Bốp!"
Thanh âm nặng nề liên tục vang lên, Hồ Hải Sinh chỉ có thể ôm đầu kêu la thảm thiết.
"Dừng tay!"
Cuối cùng Lôi Long là người đầu tiên có phản ứng, sắc mặt của cậu ta hết sức u ám, tức giận gầm lên.
"Đàm Thu, cậu làm gì vậy?"
"Cậu đang tìm chết sao, Đàm Thu, dừng lại!"
Các bạn học xung quanh cũng lần lượt phản ứng, tất cả đều quát lớn vào mặt Đàm Thu rồi tiến lên ngăn cản.
Lôi Long đi trước, tung một cú đấm vào đầu Đàm Thu.
Tại thời điểm này.
Trần Đức ngồi im nãy giờ cuối cùng cũng đã cử động.