Bát Gia Tái Thế
Chương 38 38 Tôi Thấy Không Giống Như Hiểu Lầm Đâu
“Cậu là?”, Trần Đức chưa từng gặp Hoàng Dương.
“Tôi tên Hoàng Dương, là đàn em của đại ca Phì Tứ, lúc nãy tôi đã gọi điện cho anh bằng điện thoại của đại ca”.
“À!”
Trần Đức gật đầu.
“Anh Bát Hoang, tôi đã tìm hiểu sự việc, cứ giao tên này cho tôi xử lý, nhất định sẽ khiến anh hài lòng”, Hoàng Dương nói.
Trần Đức chưa kịp đồng ý thì anh ta đã quay lưng, đi hai, ba bước, tiến về phía trước người đàn ông đi BMW, đạp cho hắn một cú nữa, khiến đối phương ngồi bệt xuống đất.
“Đệch, Lộ Tùng Minh, đầu óc mày có vấn đề rồi à? Gặp ai, mày cũng dám tống tiền hả? Cần tiền đúng không? Hai trăm ngàn chứ gì? Bây giờ tao sẽ đưa cho mày”.
Hoàng Dương có một biệt hiệu là “Quân tử nho nhã”.
Nghe tên là hiểu, mặc dù anh ta là một tên lưu manh có tiếng nhưng làm việc lại rất thanh tao nhã nhặn, cái tên “Quân tử nho nhã” cũng có từ đó.
Sau khi Hoàng Dương đạp bay người đàn ông lái BMW thì trở lại trạng thái cảm xúc bình thường, phất tay với những người đang xem ở bên ngoài.
“Tránh ra chút nào”.
“Làm ơn tránh ra chút nào”.
Một đàn em mặc áo vest màu đen chen ra khỏi đám đông, cầm hai túi màu đen trên tay, đưa đến trước mặt Hoàng Dương.
Một trong hai cái túi được mở ra, bên trong chứa đầy tiền màu đỏ.
Đúng y hai trăm ngàn.
Đấy là số tiền mà Hoàng Dương đã cho người lập tức đến ngân hàng rút về sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện.
Hoàng Dương lấy ra một nắm tiền, đập lên mặt của Lộ Tùng Minh và nói: “Đây là hai trăm ngàn này, mày cất đi”.
“Anh Dương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”.
Lộ Tùng Minh ăn một đá nhưng lại không dám nổi giận, không còn dáng vẻ hống hách trước đó nữa.
Hắn bò dậy khỏi mặt đất, khom lưng cúi đầu, cười xu nịnh và nói: “Em không biết anh đây là bạn của anh, em không cần tiền nữa, để em tự sửa xe ạ”.
Cảnh tượng đó khiến mọi người xung quanh đều thấy ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này?
Người này là ai?
Hình như người đàn ông đi BMW rất sợ anh ta thì phải?
“Anh ta tên Hoàng Dương, biết Phì Tứ - Thiên Hương Kiều chứ? Hoàng Dương là tâm phúc đắc lực của anh ta đấy”.
Trong đám đông, có người thường xuyên đến quán rượu đã nhận ra Hoàng Dương.
“Chủ nhân của chiếc BMW đó là tay sai của ngũ gia Cửu Thăng Kiều Hồng, so với Hoàng Dương thì thân phận của anh ta còn kém rất xa”.
“Hèn gì”.
Mọi người hiểu ra, nếu là người thường lui tới những tụ điểm giải trí thì đều biết, khu phía nam của thành phố Tần có sáu đà chủ là Thiên Nhất, Lôi Nhị, Phong Tiểu Tam, Phì Tứ, Hồng Ngũ, Lục Lão Lục.
Rất ít người biết được tên họ thật của sáu người này, người trong giang hồ đều gọi họ như thế.
Sáu người họ quản lý sáu con phố ăn chơi quan trọng ở khu phía nam của thành phố Tần.
Bên trên bọn họ còn có một “sừng sỏ” quản khu vực phía nam của thành phố Tần là Ân Thập Nương.
Tên tuổi của những người này vô cùng vang dội, hễ là người thường xuyên lăn lộn ở những tụ điểm vui chơi giải trí thì đều biết đến bọn họ.
“Anh Bát Hoang, anh ta là bạn của anh sao?”, Đàm Thu không quen Hoàng Dương nên hỏi với vẻ thắc mắc.
“Cũng có thể nói là vậy”, Trần Đức nói.
“Không ngờ anh còn có bạn giàu có như thế”.
Vung tay là hai hai trăm ngàn, theo Đàm Thu thấy như vậy là vô cùng giàu có.
“Anh ơi”, Tử Hàm kéo lấy tay của Trần Đức, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta phải đền tiền thật sao ạ?”
“Để xem trước đã!”, Trần Đức nhẹ nhàng nói: “Chú đó sẽ giúp chúng ta giải quyết”.
“Anh Dương, mọi người đều là bạn, bỏ qua chuyện này đi ạ”.
Lộ Tùng Minh ấm ức trong lòng nhưng lại không dám lỗ mãng, liên tục cười với vẻ xu nịnh: “Nể mặt Hồng Ngũ gia của bọn em đi mà, đều là người một nhà, hiểu lầm cả mà thôi”.
“Hiểu lầm sao? Tao thấy không giống như hiểu lầm.
Mày muốn có tiền, đây là hai trăm ngàn, là tiền bồi thường cho xe của mày đấy”, Hoàng Dương phất tay, đàn em bên cạnh lại đặt chiếc túi thứ hai xuống.
Chiếc túi được mở ra.
Tiền trong chiếc túi này còn nhiều hơn nữa, Lộ Tùng Minh liếc sơ qua thì biết cũng tầm khoảng tám trăm ngàn.
Nhiều tiền như thế khiến những người đứng xem xung quanh đều trợn tròn mắt, bất giác hít sâu một hơi.
Rất ít người từng nhìn thấy một triệu tiền mặt chất thành đống như thế này.
“Chỗ này có tám trăm ngàn, có đủ mua chiếc BMW này của mày không?”, Hoàng Dương cười lạnh lùng và hỏi.
“Đủ, đủ ạ, chắc chắn là đủ, nhưng…”
“Đừng có nhưng nhị gì cả, mày cầm một triệu này đi, chiếc BMW đã là của tao rồi”.
Hoàng Dương ngắt lời của Lộ Tùng Minh: “Hôm nay tao nể mặt Hồng Ngũ gia nên mới đưa số tiền này cho mày, hiểu không?”
“Hiểu ạ, em hiểu ạ”.
Lộ Tùng Minh đau khổ gật đầu.
Hắn biết không dễ lấy tiền của Hoàng Dương như thế, trong lòng cứ có dự cảm không lành.
Hoàng Dương dùng ánh mắt ra dấu cho đàn em của mình.
Đàn em liền cầm điện thoại lên, gọi điện: “Vào đây đi”.
“Bíp”.
Bên ngoài đám đông, lập tức có tiếng còi xe hơi vang lên, vô cùng chói tai.
Tất cả mọi người đều ngoảnh đầu lại và nhận ra không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có thêm một chiếc Land Rover đang chầm chậm lái về phía họ.
“Xin hãy nhường đường!”, Hoàng Dương nói với đám đông: “Tôi muốn xử lý chiếc BMW này của mình”.
Mọi người đều thắc mắc, không hiểu, Hoàng Dương muốn làm gì, có điều họ đều nhường đường.
“Ầm”.
Bọn họ vừa mới nhường đường thì đột nhiên, chiếc Land Rover liền tăng ga, tông về phía chiếc BMW.
“Ầm”.
Một âm thanh cực lớn vang lên, chiếc Land Rover đâm vào thân chiếc BMW, cánh cửa của BMW lập tức biến dạng, tất cả mọi người ở đó đều thót tim.
Đặc biệt là Lộ Tùng Minh, khóe miệng bất giác giật nhẹ.
Vẫn chưa kết thúc…
Chiếc Land Rover tông lên một lần nữa.
“Ầm”.
“Ầm”.
“Ầm”.
Hết lần này đến lần khác, một chiếc BMW đang bình thường đã bị tông thành đống sắt vụn, chiếc xe bị biến dạng hoàn toàn.
Tiếng động lớn ở phía này đã thu hút sự chú ý của càng nhiều người hơn.
Lúc mọi người biết được chuyện của Lộ Tùng Minh - người đàn ông đi BMW thì ai cũng cảm thán:
“Đáng đời”.
“Xe của loại người này bị tông cũng đáng, chỉ tiếc là không nên đền một triệu cho hắn”.
“Đúng thế, chỉ trầy có chút xíu, vậy mà hắn lại ra tay với một cô bé mười tuổi, đáng ghét mà”.
Trong đám đông, có vài người đứng gần, nhìn thấy dấu tay trên mặt Tử Hàm vẫn chưa lặn, họ thật sự không hiểu được phải nhẫn tâm cỡ nào mới có thể ra tay với một cô bé đáng yêu đến thế.
Tử Hàm nghe thấy âm thanh phát lên bên tai thì sợ đến mức nấp vào phía sau Trần Đức, ôm chặt lấy anh.
Chiếc Land Rover tông hết lần này đến lần khác, lần sau còn mạnh hơn cả lần trước, cho đến khi chiếc BMW hỏng hoàn toàn thì mới dừng lại.
Lộ Tùng Minh nhìn thấy chiếc BMW là mình yêu quý bị tông thành ra như thế thì tim như vỡ vụn, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Anh Dương, em… Em đã đi được chưa?”, hắn run rẩy hỏi, lúc này, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đó.
“Đi sao?”
Hoàng Dương nói: “Người anh em, sao có thể đi như thế được chứ? Bây giờ chuyện chiếc xe của mày bị trầy đã được giải quyết xong rồi, nhưng vẫn còn một chuyện chưa được giải quyết”.
Hoàng Dương quay lại, đi về phía Trần Đức, đàn em của anh ta đạp Lộ Tùng Minh một đạp, nói: “Đi theo qua đi”.
Lộ Tùng Minh vội vã chạy theo với vẻ mặt đau khổ.
“Chuyện chiếc xe của mày bị trầy đã huề rồi, giờ nói chuyện mày đã ra tay với em gái của anh Bát Hoang.
Cái tát đó của mày không nhẹ đâu, bây giờ vẫn còn dấu đấy”.