Bát Gia Tái Thế
Chương 347
Một phút!
Sáu mươi giây!
Chỉ trong sáu mươi giây, dưới chân Trần Bát Hoang đã có hơn sáu mươi người ngã xuống.
Trung bình chưa đến một giây, đúng vậy, trong vòng chưa đầy một giây đã có một người ngã xuống!
Tốc độ như này, sức mạnh như này.
Có ai ở đây có thể làm được?
Trần Bát Hoang so với đám người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp! Không cùng cảnh giới!
Tám người đi theo Trần Đức đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Trần Bát Hoang đến nhà họ Hàn thì khó mà rời đi được, sẽ hại bọn họ bị liên lụy.
Nhưng, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của anh, ai nấy cũng đều vui mừng không thôi.
Vui mừng vì bọn họ không phải là kẻ thù của người này!
Con dao gãy cắm vào sàn đá cẩm thạch.
Ánh sáng của con dao phản chiếu từng khuôn mặt kinh hãi, Trần Đức đứng trước con dao, áo quần, giày dưới chân, lòng bàn tay, ngoại trừ khuôn mặt, hầu như chỗ nào cũng vấy máu.
“Sao không đánh tiếp nữa? Không phải muốn giết sao?”
Lời nói dửng dưng lạnh băng của anh đã phá vỡ sự im lặng đáng sợ đó.
Chỉ là lần này.
Câu nói này.
Không ai dám xem nhẹ, không ai dám khinh thường nữa, nó giống như một tiếng sấm mùa hạ, vang vọng trong tâm trí mọi người.
Trần Đức ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào một người trong đám đông.
Theo trực giác của anh, đây là người mạnh nhất.
Sắc mặt Trần Đức không chút thay đổi, giọng điệu thờ ơ, lãnh đạm, yết hầu khẽ di chuyển, một lần nữa lên tiếng:
“Chữ giết lúc nãy là mày nói nhỉ, bây giờ… mày ra tay đi chứ?”
Trong nháy mắt.
Tên đó hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, cả người run lên dữ dội, giống như bị ma quỷ nhắm trúng, da đầu tê rần rần từng cơn.
Lúc này.
Trần Đức đã đến trước mặt hắn.
Cách hắn chưa đầy nửa mét.
“Run gì chứ, trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi, mày sợ cái gì? Không phải muốn giết tao sao? Hiện tại, tao đang đứng trước mặt mày đấy”.
“Chém đầu tao, giết chết tao, Hàn Vân Sơn sẽ thưởng cho mày một khoản tiền lớn, rất hậu hĩnh đúng không?”
Trần Đức đang khiêu khích hắn, anh chỉ muốn chọc tức những người này, từ khi Hàn Thái bắt đầu ra tay với những người xung quanh anh, trong lòng anh
đã hừng hực lửa giận!
Cơn giận này không vì cái chết của Hàn Thái mà tiêu tan!
Chỉ là một tên Hàn Thái bé nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm của chuyện này!
Trần Đức chỉ muốn giết người, muốn chiến đấu!
Anh hy vọng đám người này sẽ tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn, để anh có thể trút được lửa giận trong lòng.
Chỉ tiếc là…
Những người này quá yếu.
Yếu như sên!
Ngay cả một chiêu của anh cũng không đỡ được.
Thực sự thực sự là khiến anh rất thất vọng, thất vọng đến tột cùng.
“Nhặt dao của mày lên, chém tao”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Nhanh lên!”
Sắc mặt tên này tái mét, hắn thật sự không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, cho dù hắn là tử sĩ, là tử sĩ được nhà họ Hàn nuôi dưỡng…
Nhưng, hắn thực sự không muốn chết!
Tay cầm dao của hắn run lên dữ dội.
Trần Bát Hoang rõ ràng đang ở trước mặt hắn.
Nhưng hắn không đủ can đảm để nâng dao lên.
“Mày không ra tay phải không?”
“Cả đám bọn mày, đều không ra tay đúng không?”
“Được, nếu mày không ra tay thì để tao!”
“Rầm!”, đột nhiên, Trần Đức lại cử động!
Anh siết chặt hai tay, nắm thành nắm đấm, giáng vào ngực kẻ mạnh nhất, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, kẻ mạnh nhất trực tiếp bay ra xa, ngẫ xuống đất cái rầm.
Bằng mắt thường có thế thấy lồng ngực của hắn đã bị móp sâu và biến dạng đến mức không thể biến dạng được nữa!