Bát Gia Tái Thế
Chương 183 Chương 183
Trương Thiên Dương vẫn ho mãi không thôi, cuối cùng nôn ra một ngụm máu nhỏ rồi mới khó khăn ngừng lại.
Sau khi uống một ngụm nước ấm và súc miệng, Trương Thiên Dương dường như lại già đi vài phần, ngồi ở trên sô pha, ánh mắt có chút trống rỗng: “Xem ra lần này sô kiếp đã định rồi”.
“Thôi vậy, nhân lúc bây giờ vẫn còn thờ, sắp xếp hậu sự trước”.
Ông ta bất lực vẫy tay với Quan Hổ: “Giúp tôi mở những đoạn video ngày hôm nay ở trong hộp thư”.
“Vâng!”
Quan Hổ gật đầu, bật máy tính lên, chiếu máy tính lên màn hình lón 100 inch trước mặt, bắt đầu bấm vào một sô video.
Những đoạn phim này là tung tích của ba đứa con ông ta trong những ngày gần đây.
Rất nhàm chán, nhưng Trương Thiên Dương lại xem một cách thích thú.
Bởi vì video quá dài nên Quan Hổ đã bârn chọn phát với tốc độ nhanh gấp ba lần, rất nhanh đã đến đoạn của Trương Tử Đằng, từ nhà, đến trương, rồi gặp Đàm Thu.
Sau đó, một nam thanh niên xuất hiện, một cước đá bay Trương Tử Đằng.
Tốc độ phát rất nhanh nên phân đoạn này trôi qua một cách chóng
ý giúp tôi chữa bệnh”.
“Tôi nhớ”.
Quan Hổ hồi tưởng lại, gật đầu.
Sau đó…
Ông ta dường như hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình: “Anh Dương, ý của anh là…”
“Cậu ây chính là người mà anh đã nói…”
“Hoang gia?”
Quan Hổ biết hầu hết mọi thứ về Trương Thiên Dương, mặc dù ông ta không có bất kỳ ngươi thân nào liên quan đến những gì đã xảy ra trong tù, nhưng ông ta cũng biết một nhân vật quan trọng.
Trần Bát Hoang!
Nêu không có người này, Sửu gia sẽ không bao giờ giúp Trương Thiên Dương chữa bệnh.
Không quá lời khi nói rằng nếu không có Trần Bát Hoang thì Trương Thiên Dương đã chết từ hai năm trước.
Và Quan Hổ cũng sẽ rời bỏ thê giới này cùng với Trương Thiên Dương.
“Đúng, đúng, chính là cậu ấy!”, Trương Thiên Dương vô cùng kích động.
“Haha, haha, thật sự là trời không tuyệt đường người!”, Quan Hổ bật cười: “Lúc trước anh nói nếu Sửu gia truyền lại y thuật, tìm được cậu ta, nhất định có thể cứu được anh”.
“Anh Dương, tôi sẽ phái người đến học viện thương mại tìm cậu ấy ngay!”
“Không!”
Trương Thiên Dương dừng lại: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai, ngày mai tôi sẽ đích thân đi!”
Đêm đó, Trương Thiên Dương rất phấn khích.
Năm nay ông ta năm mươi hai tuổi, mươi sáu tuổi từ nông thôn lên thành thị, dần dần trở thành ông trùm trong giới kinh doanh, chen chân vào giới thượng lưu của thành phố Tần.
Giờ đây, trong mắt ông ta, danh vọng, tài sản và sự giàu có mà ông ta theo đuổi khi còn trẻ đều đã là phù du.
Chỉ có cái mạng này mới là quan trọng nhất!
Ông ta không ngờ Hoang gia năm đó bị nhốt trong nhà tù có án tử hình, bây giò lại ra ngoài rồi!
“Đúng rồi”.
Trương Thiên Dương ngừng một lát lại nói: “Ngày mai đưa Tử Đằng đi cùng…”
Còn chưa nói hết câu.
Đột nhiên, sắc mặt của Trương Thiên Dương trờ nên trắng bệch, giống như một tò giấy trắng, con ngươi run lên.
“Rầm!”
Giây tiếp theo.
Trương Thiên Dương ngã thẳng xuống đất, trực tiếp ngất đi.
“Anh Dương, anh Dương!” Quan Hổ ngồi xổm xuống hét lớn, hét mấy lần cũng không có phản ứng, ông ta lập tức cầm điều khiển từ xa ấn nút báo động màu đỏ.
Ngay sau đó, bên ngoài biệt thự, trong vươn nhanh chóng vang lên tiếng chuông báo động inh ỏi.
Không đến một phút sau.
Một nhóm các bác sĩ lần lượt đi vào.
Với cấp bậc của Trương Thiên Dương, mạng sống của ông ta tác động đến rất nhiều ngươi.
Vì vậy, ngay cả đêm khuya, các bác sĩ trực ban cũng sẵn sàng ứng phó với những trường hợp khẩn cấp đột xuất.
“Chuyên gì xảy ra vậy?” Một bác sĩ già nói.