Bắt Được Trượng Phu Như Ý
Chương 17
Nhìn kỹ áo choàng kia hình như quả thật là của nam nhân,chẳng qua là nhỏ một chút cho nên ngay từ đầu không có chú ý.
Cưu Minh Dạ cười nói:“Là áo ta mặc mấy năm trước,nàng ghét sao.”
“Ngươi cũng thật kỳ quái,đột nhiên lại biết cách quan tâm người khác.” Thẩm Lạc Hà không muốn cùng hắn nói mãi chuyện này.
Nàng không thích quấn quít , bên kia khuôn mặt tươi cười của Cưu Minh Dạ cũng cứng vài giây, không thuận theo không buông tha,tiếp tục truy vấn:“Ta quan tâm nàng ? Quan tâm ra sao?”
“Đúng đúng, ngươi chính là ‘chủ nơi này’.”
Đáp án này không phải Cưu Minh Dạ muốn nghe ,Thẩm Lạc Hà cảm thấy đang không có chuyện gì hắn tự tìm chuyện, rõ ràng lại đang giả ngu, nhất định lại suy nghĩ cái gì giễu cợt nàng, hắn càng hỏi nàng càng không để ý tới.
Hai người cứ giằng co như vậy, trong phủ có một quản gia trung niên chạy đến nói Cưu Bạch Tú tới rồi.
Thẩm Lạc Hà cũng quên cùng ai đấu miệng, tim nháy mắt nhảy lên cổ họng,nhìn về phía cửa vào hậu viên.
Bên kia,một nam tử quần áo màu xanh nhạt mặt đầy tươi cười đi về hướng này.
Người kia chính là Cưu Bạch Tú? Tuy rằng biết hắn là đệ đệ Cưu Minh Dạ, nhưng vẫn không nghĩ tới nghe đồn người y thuật cao nhất trong kinh thành lại trẻ như vậy, ngũ quan hắn và Cưu Minh Dạ thật có ba phần giống, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Cưu Minh Dạ giống như hồ nước,vẻ mặt bình tĩnh ẩn chứa nguy hiểm sâu không thấy đáy.
Đối với vị khách đến chơi,Cưu Bạch Tú cũng biểu hiện không vui mừng lắm thật sự là kỳ quái,mỗi lần không phải rất tốt sao nhưng hôm nay huynh ấy lại trưng bộ mặt thối đó ra? Ngược lại bộ dáng đối ngoại như ông ba phải.
“Là tên nào lắm mồm, chạy tới nói đệ ta đã về?” Hắn buông chiếc đũa xuống,nhìn trong chén Thẩm Lạc Hà đầy thức ăn,nói với nàng:“Ăn.”
“Ăn?” Thẩm Lạc Hà !!!
“Nàng chỉ cần chịu trách nhiệm ăn là được.”
Hắn đang tức giận cái gì nha? Điên khùng, Thẩm Lạc Hà nghĩ bình thường dưới loại tình huống này, hắn không phải nên giới thiệu nàng với Cưu Bạch Tú sao? Tại sao lại giống như ngược lại, hắn đang đuổi nàng, làm cho nàng không có cơ hội nói chuyện với Cưu Bạch Tú?
“Vừa rồi Thương Thủy Dao nói với đệ huynh đã trở lại, có việc gấp tìm đệ,”Trên mặt Cưu Bạch Tú dấu không được kinh ngạc,“Thật không nghĩ tới hắn thật tìm được huynh,còn đưa huynh trở về.”
“Khi nào thì các ngươi quan tâm an nguy của ta ,ta thật nên cảm kích .” Cưu Minh Dạ dùng ngón chân suy nghĩ nhân phẩm của Thương Thủy Dao, hắn nhất định là hy vọng chuyện Thẩm Lạc Hà nhanh chấm dứt,sau đó cùng hắn trở về biên quan,cho nên mới vội vả đi tìm Cưu Bạch Tú như thế.
“Kia,có phải tìm ta…..” Cưu Bạch Tú tự nhiên nhìn về phía Thẩm Lạc Hà.
Thẩm Lạc Hà vừa rồi thấp thỏm không yên phút chốc đứng lên ghế,như là đệ tử gặp sư phụ.
“Nàng làm gì? Ăn đi!” Cưu Minh Dạ trừng nàng.
Nàng không khách khí trừng ngược lại hắn,hai người đang trừng nhau, khi ta trừng ngươi,Cưu Bạch Tú rất có lễ phép thi lễ với Thẩm Lạc Hà,“Vị này chính là Lạc Hà cô nương sao, mấy ngày nay huynh ta ít nhiều cũng nhờ cô chăm sóc .”
Đây là đang châm chọc nàng sao? Người nhà họ Cưu tại sao cứ thích như vậy nhưng nhìn qua lại giống như vô cùng chân thành.
“Làm gì có.” Thẩm Lạc Hà cúi đầu nói lắp bấp.
“Bạch Tú, đệ vào đại sảnh chờ ta một chút,kêu người pha chung trà chờ ta cơm nước xong mới nói với đệ.”
Thẩm Lạc Hà thiếu chút nữa đem nồi lẩu kia đổ lên đầu Cưu Minh Dạ,nếu không phải nồi kia quá nóng nàng thật sẽ làm như vậy, thái độ hắn là như thế nào a? Thái độ hắn hoàn toàn không giống nhờ người mà là giống như đuổi Cưu Bạch Tú đến xin cơm,người ta vui lòng giúp đỡ mới là lạ.
“Được rồi, đệ tìm Tiểu Thúy nói chuyện phiếm một chút,huynh ăn từ từ.” Cưu Bạch Tú cười cười sải bước đi.
Cưu Minh Dạ lại cầm lấy chiếc đũa,nhìn Thẩm Lạc Hà đứng im tại chỗ, nàng còn vẫn nhìn nơi Cưu Bạch Tú biến mất, làm hắn không vui lên tiếng nhắc nhở:“Hắn chạy không được đâu,ta sẽ nói giúp nàng .”
“Cưu Minh Dạ,ngươi rốt cuộc là có ma pháp gì?” Thẩm Lạc Hà bội phục vạn phần,“Tại sao bọn họ đều tốt với ngươi vậy?”
“Ai rất tốt với ta ? Cản trở ta ăn cơm, cái này mà gọi là tốt với ta sao?”
“Nhưng mà người ta cố ý đến thăm ngươi, để người ta chờ không tốt lắm? Nếu không ngươi ăn trước, dù sao ta đã ăn no,ta đi ra ngoài trước……”
“Ăn no cái gì ăn no! Đồ trong chén cũng chưa động qua, chỉ lo nhìn chằm chằm Bạch Tú chảy nước miếng,nàng ngồi xuống ăn cơm,đừng quên nàng hiện tại đang ăn cơm với ta.”
Hắn vung chiếc đũa giống như vung giao găm, rõ ràng không có tính nguy nhưng làm người nhìn kinh hãi,Thẩm Lạc Hà nghĩ,tính tùy hứng của hắn là do người bên cạnh ảnh hưởng sao.Để sớm đi tìm Cưu Bạch Tú nói chính sự, nàng ngồi xuống ăn cơm bằng tốc độ nhanh nhất.
Không nghĩ tới kết quả Cưu Bạch Tú đối với chất độc trên người cô cũng có biện pháp!
Vì sợ bị nàng hiểu lầm là hắn chỉ ứng phó,Cưu Bạch Tú đặc biệt cẩn thận nói rõ độc tính loại độc này, hẳn là một loại độc do người Miêu truyền ra,cũng không thể dùng thảo dược bình thường là có thể chửa khỏi.
Thẩm Lạc Hà tâm đều lạnh,Cưu Bạch Tú an ủi bảo nàng không nên lo lắng quá,nếu độc là do người Miêu phát tán thì bọn họ nhất định có cách chẳng qua cần thêm thời gian mà thôi.
Nhưng Miêu tộc luôn bài xích người hán, chỉ là vào Miêu tộc đối với người bình thường mà nói cũng rất khó khăn.Trong Miêu tộc lại không có bao nhiêu người biết tiếng hán,muốn trao đổi với bọn họ như thế nào, làm sao lấy được thuốc giải ngẫm lại cũng rất khó khăn.
“Thẩm cô nương, cô đừng nản lòng……” Cưu Bạch Tú cũng thật khó xử,“Người Miêu dùng thuốc rất quái lạ, ta không dám mạo hiểm dùng thân thể cô nương làm thí nghiệm.Nếu thất bại không biết cô nương sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Không,đây không phải lỗi Cưu công tử, công tử nói rõ như vậy ta thật cảm kích,việc này ta tự mình nghĩ biện pháp.”
“Nàng có thể nghĩ biện pháp gì? Tính một mình xâm nhập Miêu tộc sao? Thái Hợp trấn của nàng thì sao,mặc kệ à ?” Nói mất hứng thì chính là Cưu Minh Dạ.
Trầm lạc hà biết hắn nói đúng vậy, nhưng mà nàng đang tức giận hắn còn đổ dầu vào lửa.
“Đúng vậy!” Cưu Bạch Tú vỗ tay một cái,“Chổ Thương tướng quân đóng quân không phải vùng phụ cận Miêu tộc sao,đệ từng nghe huynh nhắc qua,huynh từng nhìn thấy qua một nữ tử cũng mắc loại bệnh này,quan hệ của ngươi và người miêu không thể so với người hán bình thường,nếu lời ngươi nói nhất định có biện pháp.”
Cưu Bạch Tú cho cô uống một ít thuốc để giảm bớt thống khổ, tới buổi tối cảm giác say này thật đúng là tốt hơn rất nhiều, bất quá quái chính là nàng ngược lại ngủ không được .
Thẩm Lạc Hà tỉnh lại ở ban đêm, chính mình không phải rất nhớ cái giường, trải qua mấy ngày bôn ba đã rất mệt mỏi, nhưng không có buồn ngủ, chẳng lẽ là đã dưỡng thành thói quen bị đau đớn tra tấn cả buổi tối? Không đúng đó đã là chuyện lâu trước kia,gần nhất nàng cũng không bị loại đau đớn đó tra tấn, nàng ngủ không được là không quen không ai bên người ôm nàng.
Độc kia không giải được thì có quan hệ gì? Nàng không tự chủ nghĩ đến lời của Cưu Minh Dạ, khi đó cảm thấy hắn xem việc này như không liên quan mình, hiện tại nghĩ đến thật có ý nghĩa khác.
Hắn là có ý gì? Cẩn thận ngẫm lại, hắn buổi tối mỗi ngày đều mò lên giường của nàng cũng rất quái lạ, bắt đầu nàng cho là hắn cảm thấy được bí mật này chỉ có hắn một người biết, hắn cố ý trêu đùa nàng, xem vẻ mặt nàng xấu hổ không nói nên lời làm trò vui, dù sao hắn là loại người không buồn không lo,phong hoa tuyết nguyệt chuyện tình nhất định không ít.
Cưu Minh Dạ cười nói:“Là áo ta mặc mấy năm trước,nàng ghét sao.”
“Ngươi cũng thật kỳ quái,đột nhiên lại biết cách quan tâm người khác.” Thẩm Lạc Hà không muốn cùng hắn nói mãi chuyện này.
Nàng không thích quấn quít , bên kia khuôn mặt tươi cười của Cưu Minh Dạ cũng cứng vài giây, không thuận theo không buông tha,tiếp tục truy vấn:“Ta quan tâm nàng ? Quan tâm ra sao?”
“Đúng đúng, ngươi chính là ‘chủ nơi này’.”
Đáp án này không phải Cưu Minh Dạ muốn nghe ,Thẩm Lạc Hà cảm thấy đang không có chuyện gì hắn tự tìm chuyện, rõ ràng lại đang giả ngu, nhất định lại suy nghĩ cái gì giễu cợt nàng, hắn càng hỏi nàng càng không để ý tới.
Hai người cứ giằng co như vậy, trong phủ có một quản gia trung niên chạy đến nói Cưu Bạch Tú tới rồi.
Thẩm Lạc Hà cũng quên cùng ai đấu miệng, tim nháy mắt nhảy lên cổ họng,nhìn về phía cửa vào hậu viên.
Bên kia,một nam tử quần áo màu xanh nhạt mặt đầy tươi cười đi về hướng này.
Người kia chính là Cưu Bạch Tú? Tuy rằng biết hắn là đệ đệ Cưu Minh Dạ, nhưng vẫn không nghĩ tới nghe đồn người y thuật cao nhất trong kinh thành lại trẻ như vậy, ngũ quan hắn và Cưu Minh Dạ thật có ba phần giống, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Cưu Minh Dạ giống như hồ nước,vẻ mặt bình tĩnh ẩn chứa nguy hiểm sâu không thấy đáy.
Đối với vị khách đến chơi,Cưu Bạch Tú cũng biểu hiện không vui mừng lắm thật sự là kỳ quái,mỗi lần không phải rất tốt sao nhưng hôm nay huynh ấy lại trưng bộ mặt thối đó ra? Ngược lại bộ dáng đối ngoại như ông ba phải.
“Là tên nào lắm mồm, chạy tới nói đệ ta đã về?” Hắn buông chiếc đũa xuống,nhìn trong chén Thẩm Lạc Hà đầy thức ăn,nói với nàng:“Ăn.”
“Ăn?” Thẩm Lạc Hà !!!
“Nàng chỉ cần chịu trách nhiệm ăn là được.”
Hắn đang tức giận cái gì nha? Điên khùng, Thẩm Lạc Hà nghĩ bình thường dưới loại tình huống này, hắn không phải nên giới thiệu nàng với Cưu Bạch Tú sao? Tại sao lại giống như ngược lại, hắn đang đuổi nàng, làm cho nàng không có cơ hội nói chuyện với Cưu Bạch Tú?
“Vừa rồi Thương Thủy Dao nói với đệ huynh đã trở lại, có việc gấp tìm đệ,”Trên mặt Cưu Bạch Tú dấu không được kinh ngạc,“Thật không nghĩ tới hắn thật tìm được huynh,còn đưa huynh trở về.”
“Khi nào thì các ngươi quan tâm an nguy của ta ,ta thật nên cảm kích .” Cưu Minh Dạ dùng ngón chân suy nghĩ nhân phẩm của Thương Thủy Dao, hắn nhất định là hy vọng chuyện Thẩm Lạc Hà nhanh chấm dứt,sau đó cùng hắn trở về biên quan,cho nên mới vội vả đi tìm Cưu Bạch Tú như thế.
“Kia,có phải tìm ta…..” Cưu Bạch Tú tự nhiên nhìn về phía Thẩm Lạc Hà.
Thẩm Lạc Hà vừa rồi thấp thỏm không yên phút chốc đứng lên ghế,như là đệ tử gặp sư phụ.
“Nàng làm gì? Ăn đi!” Cưu Minh Dạ trừng nàng.
Nàng không khách khí trừng ngược lại hắn,hai người đang trừng nhau, khi ta trừng ngươi,Cưu Bạch Tú rất có lễ phép thi lễ với Thẩm Lạc Hà,“Vị này chính là Lạc Hà cô nương sao, mấy ngày nay huynh ta ít nhiều cũng nhờ cô chăm sóc .”
Đây là đang châm chọc nàng sao? Người nhà họ Cưu tại sao cứ thích như vậy nhưng nhìn qua lại giống như vô cùng chân thành.
“Làm gì có.” Thẩm Lạc Hà cúi đầu nói lắp bấp.
“Bạch Tú, đệ vào đại sảnh chờ ta một chút,kêu người pha chung trà chờ ta cơm nước xong mới nói với đệ.”
Thẩm Lạc Hà thiếu chút nữa đem nồi lẩu kia đổ lên đầu Cưu Minh Dạ,nếu không phải nồi kia quá nóng nàng thật sẽ làm như vậy, thái độ hắn là như thế nào a? Thái độ hắn hoàn toàn không giống nhờ người mà là giống như đuổi Cưu Bạch Tú đến xin cơm,người ta vui lòng giúp đỡ mới là lạ.
“Được rồi, đệ tìm Tiểu Thúy nói chuyện phiếm một chút,huynh ăn từ từ.” Cưu Bạch Tú cười cười sải bước đi.
Cưu Minh Dạ lại cầm lấy chiếc đũa,nhìn Thẩm Lạc Hà đứng im tại chỗ, nàng còn vẫn nhìn nơi Cưu Bạch Tú biến mất, làm hắn không vui lên tiếng nhắc nhở:“Hắn chạy không được đâu,ta sẽ nói giúp nàng .”
“Cưu Minh Dạ,ngươi rốt cuộc là có ma pháp gì?” Thẩm Lạc Hà bội phục vạn phần,“Tại sao bọn họ đều tốt với ngươi vậy?”
“Ai rất tốt với ta ? Cản trở ta ăn cơm, cái này mà gọi là tốt với ta sao?”
“Nhưng mà người ta cố ý đến thăm ngươi, để người ta chờ không tốt lắm? Nếu không ngươi ăn trước, dù sao ta đã ăn no,ta đi ra ngoài trước……”
“Ăn no cái gì ăn no! Đồ trong chén cũng chưa động qua, chỉ lo nhìn chằm chằm Bạch Tú chảy nước miếng,nàng ngồi xuống ăn cơm,đừng quên nàng hiện tại đang ăn cơm với ta.”
Hắn vung chiếc đũa giống như vung giao găm, rõ ràng không có tính nguy nhưng làm người nhìn kinh hãi,Thẩm Lạc Hà nghĩ,tính tùy hứng của hắn là do người bên cạnh ảnh hưởng sao.Để sớm đi tìm Cưu Bạch Tú nói chính sự, nàng ngồi xuống ăn cơm bằng tốc độ nhanh nhất.
Không nghĩ tới kết quả Cưu Bạch Tú đối với chất độc trên người cô cũng có biện pháp!
Vì sợ bị nàng hiểu lầm là hắn chỉ ứng phó,Cưu Bạch Tú đặc biệt cẩn thận nói rõ độc tính loại độc này, hẳn là một loại độc do người Miêu truyền ra,cũng không thể dùng thảo dược bình thường là có thể chửa khỏi.
Thẩm Lạc Hà tâm đều lạnh,Cưu Bạch Tú an ủi bảo nàng không nên lo lắng quá,nếu độc là do người Miêu phát tán thì bọn họ nhất định có cách chẳng qua cần thêm thời gian mà thôi.
Nhưng Miêu tộc luôn bài xích người hán, chỉ là vào Miêu tộc đối với người bình thường mà nói cũng rất khó khăn.Trong Miêu tộc lại không có bao nhiêu người biết tiếng hán,muốn trao đổi với bọn họ như thế nào, làm sao lấy được thuốc giải ngẫm lại cũng rất khó khăn.
“Thẩm cô nương, cô đừng nản lòng……” Cưu Bạch Tú cũng thật khó xử,“Người Miêu dùng thuốc rất quái lạ, ta không dám mạo hiểm dùng thân thể cô nương làm thí nghiệm.Nếu thất bại không biết cô nương sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Không,đây không phải lỗi Cưu công tử, công tử nói rõ như vậy ta thật cảm kích,việc này ta tự mình nghĩ biện pháp.”
“Nàng có thể nghĩ biện pháp gì? Tính một mình xâm nhập Miêu tộc sao? Thái Hợp trấn của nàng thì sao,mặc kệ à ?” Nói mất hứng thì chính là Cưu Minh Dạ.
Trầm lạc hà biết hắn nói đúng vậy, nhưng mà nàng đang tức giận hắn còn đổ dầu vào lửa.
“Đúng vậy!” Cưu Bạch Tú vỗ tay một cái,“Chổ Thương tướng quân đóng quân không phải vùng phụ cận Miêu tộc sao,đệ từng nghe huynh nhắc qua,huynh từng nhìn thấy qua một nữ tử cũng mắc loại bệnh này,quan hệ của ngươi và người miêu không thể so với người hán bình thường,nếu lời ngươi nói nhất định có biện pháp.”
Cưu Bạch Tú cho cô uống một ít thuốc để giảm bớt thống khổ, tới buổi tối cảm giác say này thật đúng là tốt hơn rất nhiều, bất quá quái chính là nàng ngược lại ngủ không được .
Thẩm Lạc Hà tỉnh lại ở ban đêm, chính mình không phải rất nhớ cái giường, trải qua mấy ngày bôn ba đã rất mệt mỏi, nhưng không có buồn ngủ, chẳng lẽ là đã dưỡng thành thói quen bị đau đớn tra tấn cả buổi tối? Không đúng đó đã là chuyện lâu trước kia,gần nhất nàng cũng không bị loại đau đớn đó tra tấn, nàng ngủ không được là không quen không ai bên người ôm nàng.
Độc kia không giải được thì có quan hệ gì? Nàng không tự chủ nghĩ đến lời của Cưu Minh Dạ, khi đó cảm thấy hắn xem việc này như không liên quan mình, hiện tại nghĩ đến thật có ý nghĩa khác.
Hắn là có ý gì? Cẩn thận ngẫm lại, hắn buổi tối mỗi ngày đều mò lên giường của nàng cũng rất quái lạ, bắt đầu nàng cho là hắn cảm thấy được bí mật này chỉ có hắn một người biết, hắn cố ý trêu đùa nàng, xem vẻ mặt nàng xấu hổ không nói nên lời làm trò vui, dù sao hắn là loại người không buồn không lo,phong hoa tuyết nguyệt chuyện tình nhất định không ít.
Tác giả :
Thất Quý