Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc
Chương 58: Ngày tắt nắng
Ngày tắt nắng, lộng gió…
Thiếu nữ trong chiếc váy đen đang đứng cạnh bể bơi trong ngôi biệt thự hoa lệ…
Ái Hy dán chặt tầm nhìn vào Minh Vỹ, bàn tay nhỏ nhắn từ từ đưa lên, nắm lấy sợi dây chuyền ở cổ, nhẹ nhàng cởi bỏ nó ra.
Cô quẳng sợi dây một cách thản nhiên, chỉ giữ lấy chiếc mặt dây chuyền hình hộp tròn, mở nắp và lấy từ đó một thứ cực kỳ nhỏ bé.
Đôi mắt cô vẫn nhìn về phía Minh Vỹ, anh đã nhanh chóng ngoi lên mặt nước sau khi bị cô bất ngờ đẩy xuống hồ.
Cả người Minh Vỹ ướt sũng, anh đưa tay vuốt mặt, gương mặt vẫn lưu dấu lại sự ngạc nhiên và đau đớn.
Cuối cùng… anh đã biết được lý do vì sao cô trở về, và tại sao cô lại tham gia vào cái vở kịch không hoàn chỉnh đó.
Cô cho rằng anh là người giết gia đình cô ư?
Thì ra trong lòng cô, vị trí của anh là như thế – là một kẻ sát nhân không hơn không kém.
Đáy mắt trở nên thật ưu thương, anh chỉ đứng yên đối mặt với cô, không nói thêm bất cứ điều gì cả.
Ánh mặt trời sáng chói đã ngừng đem đến những vạt nắng ấm áp, nhưng lại mang đến ánh sáng bất tận chiếu sáng khuôn mặt anh…
Và một bên mắt đang sở hữu màu khổ phách đang sáng rực, và bên còn lại vẫn là màu đen thuần tuý của kính áp tròng.
Có lẽ khi ngã xuống nước, một bên kính áp tròng đã rơi ra, và giờ đây lại khiến anh đối diện với cô bằng đôi mắt ngày xưa đã từng là thứ cô yêu thích nhất.
Từ phía đối diện, đôi mắt Ái Hy vẫn nhìn đăm đăm về phía Minh Vỹ, vô hồn nhưng lại chú mục vào đôi mắt anh.
Sống mũi cô bắt đầu cảm thấy cay cay, cô hận anh… nhưng cô vẫn rất yêu anh.
Hình ảnh Minh Vỹ đang hiện diện rõ rệt trước mặt, nhưng sao lại quá xa tầm tay với…
Khoé mắt Ái Hy chạy dài một dòng lệ, cô nhẹ nhàng bước xuống hồ bơi, bước đến thật gần anh, tiện tay cho vật thể cô vừa lấy ra từ mặt dây chuyền vào miệng.
Mặt nước lắng đọng vừa rồi lại bị khuấy động bởi thân thể nhỏ bé, Ái Hy đang di chuyển đến gần Minh Vỹ một cách gấp gáp, như sợ anh sẽ biến mất trong giây lát.
Ngược lại với cô, Minh Vỹ lại bất động, anh chỉ im lặng cảm nhận sự đau đớn từ tận đáy lòng, lại thêm một phần muốn ôm cô thật chặt vào lòng.
Cô hiểu lầm… được! Anh chấp nhận!
Cô muốn giết anh… anh sẵn sàng để cô làm điều đó!
Nhưng chỉ duy nhất việc rời bỏ anh… anh thực sự không thể chấp nhận được.
Có lẽ cô đã không biết khi cô rời xa anh, anh đã suy sụp đến mức nào… anh còn nhớ rõ lúc đó mình đã như thế nào mà, trong đầu anh chỉ còn duy nhất ham muốn giết tất cả những kẻ đã cả gan mang cô ra khỏi cuộc sống, ra khỏi tầm nhìn và vòng tay của anh.
Một năm sau khi cô ra đi, anh đã sống trong sự cuồng loạn, mỗi ngày chỉ biết ngắm nhìn bức ảnh nơi góc phòng của cô.
Rồi đến năm thứ hai, lại là sự suy sụp, anh chỉ biết hành hạ bản thân mình… để giải toả sự bức bối và đau đớn trong lòng.
Đến năm thứ ba, anh bắt đầu chính thức nắm quyền tổ chức mafia của cha mình, dùng vũ lực để đoạt được quyền lực trong cạnh tranh thương trường cho tập đoàn.
Quên được cô… thật sự khó hơn quên Thy Thy gấp ngàn lần.
Khi anh đặt Thy Thy vào ngăn kéo ký ức trong trái tim, thì tình yêu đó cũng dừng lại và kết thúc.
Nhưng Ái Hy, không những anh không thể quên được, mà anh còn không thể thôi không nhung nhớ và ngừng yêu cô.
Dù cho ý nghĩ cô đã chết bao nhiêu lần loé lên trong suy nghĩ, nhưng anh vẫn ngoan cố chối bỏ… vì anh chưa xác thực được cô còn sống hay chết.
Nhưng giờ đây… trước mắt anh, Ái Hy đã trở về vẹn nguyên, và mang theo một mối thù không dứt.
Cô trở về là để giết anh!
Trong tầm mắt Minh Vỹ đang thu về hình ảnh Ái Hy mỗi một gần hơn, cho đến khi cô đứng đối diện với anh, mực nước đã lên quá cổ của cô rồi.
Ái Hy vòng tay ôm lấy cổ Minh Vỹ ghì chặt xuống, cô nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu và dài.
Từ đôi mắt thanh tú và to sáng vẫn chạy dài dòng lệ đau đớn, cả người cô run lên không ngừng.
Ba năm kể từ cái ngày định mệnh đó… cô đã tự nhủ phải hận anh thật nhiều, phải thật lạnh lùng khi đối diện với anh… như thế, cô mới có thể trả thù cho anh Triết Dạ, cho cả cha và mẹ mình.
Từ trước đến giờ, mỗi khi hôn cô, Minh Vỹ đều nhắm mắt để cảm nhận nụ hôn đầy tình cảm đó. Nhưng lần này, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía xa xăm một cách hờ hững… vì anh biết rõ, nụ hôn này là có chủ đích!!
Vòng tay Ái Hy siết chặt hơn, đôi môi mỏng đang cố gắng cho một thứ đã chuẩn bị trước vào khoang miệng Minh Vỹ. Dễ dàng hơn cô tưởng!!
Anh không những không phản kháng, mà lại nuốt luôn vật thể đắng ngắt ấy, như thể anh đang muốn giúp cô thực hiện kế hoạch.
Đôi đồng tử chất chứa hận thù từ từ mở ra, lặng thầm quan sát gương mặt từ người đối diện.
Chỉ trong một khoảnh khắc, trái tim cô chợt thắt lại… đây là lần đầu tiên… cô trông thấy anh rơi nước mắt!!
Mọi thứ trước mắt đều rõ mồn một, tuy rằng gương mặt anh vẫn còn ướt nước, nhưng từ đôi mắt mang màu hổ phách đang chạy dài một dòng nước đau đớn.
Dù cho đôi mắt hai màu của anh cũng đang nhìn cô đầy lạnh giá, nhưng cô có thể nhận thấy… anh đã rơi nước mắt vì cô.
Ái Hy đẩy nhẹ người Minh Vỹ ra, môi rời môi, nhưng hơi ấm vẫn tồn tại.
Bàn tay nhỏ nhắn vươn lên, vuốt nhẹ mái tóc của anh, rồi di chuyển chầm chậm đến bên mắt đen sẫm.
Rồi cả bàn tay kia của cô cũng đưa lên, phối hợp thật nhuần nhuyễn và chuẩn bị làm một điều gì đó mà cô cho là quan trọng.
Minh Vỹ đứng yên, cả người bắt đầu mất thăng bằng nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững… vì cô!
Ái Hy nhẹ nhàng tháo bên kính áp tròng ra khỏi mắt trái của anh, tiếp tục thả cho chiếc kính áp tròng rơi tự do xuống hồ nước ảm đạm.
Ánh mắt tinh tuý của Minh Vỹ hơi nheo lại, vạn vật trước mắt anh mờ dần… mờ dần.
Người con gái đáng yêu đang đứng đối diện đưa tay đặt nhẹ vào ngực anh, đôi môi khó nhọc phát ra hai từ với âm vực cực nhỏ.
“Xin lỗi.”
Lần thứ ba, và cũng là lần cuối cùng… cô dùng chính đôi tay mình đẩy ngã anh!!
Thiếu nữ trong chiếc váy đen đang đứng cạnh bể bơi trong ngôi biệt thự hoa lệ…
Ái Hy dán chặt tầm nhìn vào Minh Vỹ, bàn tay nhỏ nhắn từ từ đưa lên, nắm lấy sợi dây chuyền ở cổ, nhẹ nhàng cởi bỏ nó ra.
Cô quẳng sợi dây một cách thản nhiên, chỉ giữ lấy chiếc mặt dây chuyền hình hộp tròn, mở nắp và lấy từ đó một thứ cực kỳ nhỏ bé.
Đôi mắt cô vẫn nhìn về phía Minh Vỹ, anh đã nhanh chóng ngoi lên mặt nước sau khi bị cô bất ngờ đẩy xuống hồ.
Cả người Minh Vỹ ướt sũng, anh đưa tay vuốt mặt, gương mặt vẫn lưu dấu lại sự ngạc nhiên và đau đớn.
Cuối cùng… anh đã biết được lý do vì sao cô trở về, và tại sao cô lại tham gia vào cái vở kịch không hoàn chỉnh đó.
Cô cho rằng anh là người giết gia đình cô ư?
Thì ra trong lòng cô, vị trí của anh là như thế – là một kẻ sát nhân không hơn không kém.
Đáy mắt trở nên thật ưu thương, anh chỉ đứng yên đối mặt với cô, không nói thêm bất cứ điều gì cả.
Ánh mặt trời sáng chói đã ngừng đem đến những vạt nắng ấm áp, nhưng lại mang đến ánh sáng bất tận chiếu sáng khuôn mặt anh…
Và một bên mắt đang sở hữu màu khổ phách đang sáng rực, và bên còn lại vẫn là màu đen thuần tuý của kính áp tròng.
Có lẽ khi ngã xuống nước, một bên kính áp tròng đã rơi ra, và giờ đây lại khiến anh đối diện với cô bằng đôi mắt ngày xưa đã từng là thứ cô yêu thích nhất.
Từ phía đối diện, đôi mắt Ái Hy vẫn nhìn đăm đăm về phía Minh Vỹ, vô hồn nhưng lại chú mục vào đôi mắt anh.
Sống mũi cô bắt đầu cảm thấy cay cay, cô hận anh… nhưng cô vẫn rất yêu anh.
Hình ảnh Minh Vỹ đang hiện diện rõ rệt trước mặt, nhưng sao lại quá xa tầm tay với…
Khoé mắt Ái Hy chạy dài một dòng lệ, cô nhẹ nhàng bước xuống hồ bơi, bước đến thật gần anh, tiện tay cho vật thể cô vừa lấy ra từ mặt dây chuyền vào miệng.
Mặt nước lắng đọng vừa rồi lại bị khuấy động bởi thân thể nhỏ bé, Ái Hy đang di chuyển đến gần Minh Vỹ một cách gấp gáp, như sợ anh sẽ biến mất trong giây lát.
Ngược lại với cô, Minh Vỹ lại bất động, anh chỉ im lặng cảm nhận sự đau đớn từ tận đáy lòng, lại thêm một phần muốn ôm cô thật chặt vào lòng.
Cô hiểu lầm… được! Anh chấp nhận!
Cô muốn giết anh… anh sẵn sàng để cô làm điều đó!
Nhưng chỉ duy nhất việc rời bỏ anh… anh thực sự không thể chấp nhận được.
Có lẽ cô đã không biết khi cô rời xa anh, anh đã suy sụp đến mức nào… anh còn nhớ rõ lúc đó mình đã như thế nào mà, trong đầu anh chỉ còn duy nhất ham muốn giết tất cả những kẻ đã cả gan mang cô ra khỏi cuộc sống, ra khỏi tầm nhìn và vòng tay của anh.
Một năm sau khi cô ra đi, anh đã sống trong sự cuồng loạn, mỗi ngày chỉ biết ngắm nhìn bức ảnh nơi góc phòng của cô.
Rồi đến năm thứ hai, lại là sự suy sụp, anh chỉ biết hành hạ bản thân mình… để giải toả sự bức bối và đau đớn trong lòng.
Đến năm thứ ba, anh bắt đầu chính thức nắm quyền tổ chức mafia của cha mình, dùng vũ lực để đoạt được quyền lực trong cạnh tranh thương trường cho tập đoàn.
Quên được cô… thật sự khó hơn quên Thy Thy gấp ngàn lần.
Khi anh đặt Thy Thy vào ngăn kéo ký ức trong trái tim, thì tình yêu đó cũng dừng lại và kết thúc.
Nhưng Ái Hy, không những anh không thể quên được, mà anh còn không thể thôi không nhung nhớ và ngừng yêu cô.
Dù cho ý nghĩ cô đã chết bao nhiêu lần loé lên trong suy nghĩ, nhưng anh vẫn ngoan cố chối bỏ… vì anh chưa xác thực được cô còn sống hay chết.
Nhưng giờ đây… trước mắt anh, Ái Hy đã trở về vẹn nguyên, và mang theo một mối thù không dứt.
Cô trở về là để giết anh!
Trong tầm mắt Minh Vỹ đang thu về hình ảnh Ái Hy mỗi một gần hơn, cho đến khi cô đứng đối diện với anh, mực nước đã lên quá cổ của cô rồi.
Ái Hy vòng tay ôm lấy cổ Minh Vỹ ghì chặt xuống, cô nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu và dài.
Từ đôi mắt thanh tú và to sáng vẫn chạy dài dòng lệ đau đớn, cả người cô run lên không ngừng.
Ba năm kể từ cái ngày định mệnh đó… cô đã tự nhủ phải hận anh thật nhiều, phải thật lạnh lùng khi đối diện với anh… như thế, cô mới có thể trả thù cho anh Triết Dạ, cho cả cha và mẹ mình.
Từ trước đến giờ, mỗi khi hôn cô, Minh Vỹ đều nhắm mắt để cảm nhận nụ hôn đầy tình cảm đó. Nhưng lần này, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía xa xăm một cách hờ hững… vì anh biết rõ, nụ hôn này là có chủ đích!!
Vòng tay Ái Hy siết chặt hơn, đôi môi mỏng đang cố gắng cho một thứ đã chuẩn bị trước vào khoang miệng Minh Vỹ. Dễ dàng hơn cô tưởng!!
Anh không những không phản kháng, mà lại nuốt luôn vật thể đắng ngắt ấy, như thể anh đang muốn giúp cô thực hiện kế hoạch.
Đôi đồng tử chất chứa hận thù từ từ mở ra, lặng thầm quan sát gương mặt từ người đối diện.
Chỉ trong một khoảnh khắc, trái tim cô chợt thắt lại… đây là lần đầu tiên… cô trông thấy anh rơi nước mắt!!
Mọi thứ trước mắt đều rõ mồn một, tuy rằng gương mặt anh vẫn còn ướt nước, nhưng từ đôi mắt mang màu hổ phách đang chạy dài một dòng nước đau đớn.
Dù cho đôi mắt hai màu của anh cũng đang nhìn cô đầy lạnh giá, nhưng cô có thể nhận thấy… anh đã rơi nước mắt vì cô.
Ái Hy đẩy nhẹ người Minh Vỹ ra, môi rời môi, nhưng hơi ấm vẫn tồn tại.
Bàn tay nhỏ nhắn vươn lên, vuốt nhẹ mái tóc của anh, rồi di chuyển chầm chậm đến bên mắt đen sẫm.
Rồi cả bàn tay kia của cô cũng đưa lên, phối hợp thật nhuần nhuyễn và chuẩn bị làm một điều gì đó mà cô cho là quan trọng.
Minh Vỹ đứng yên, cả người bắt đầu mất thăng bằng nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững… vì cô!
Ái Hy nhẹ nhàng tháo bên kính áp tròng ra khỏi mắt trái của anh, tiếp tục thả cho chiếc kính áp tròng rơi tự do xuống hồ nước ảm đạm.
Ánh mắt tinh tuý của Minh Vỹ hơi nheo lại, vạn vật trước mắt anh mờ dần… mờ dần.
Người con gái đáng yêu đang đứng đối diện đưa tay đặt nhẹ vào ngực anh, đôi môi khó nhọc phát ra hai từ với âm vực cực nhỏ.
“Xin lỗi.”
Lần thứ ba, và cũng là lần cuối cùng… cô dùng chính đôi tay mình đẩy ngã anh!!
Tác giả :
pUm