Bắt Được Anh Rồi Nhé
Chương 7
“Tôi nghĩ ông ấy sẽ khỏe thôi mà, phải không ông Klein?”
Hal gật đầu nhìn bác sỹ và con gái ông đang đứng cuối giường. Thực ra, ông lại có cảm giác mình như con chồn cây bị cán chết trên đường. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ rời khỏi phòng mổ, người ông vẫn còn gắn đủ loại ống nhựa ở những nơi không nên có. Đó là chưa kể cái áo choàng bệnh nhân quỷ quái xẻ sau lưng. Cứ mỗi khi ông nhúc nhích để nằm cho thoái mái hơn,thì rốt cuộc là ông giơ mông cho người ta nhìn. Đã năm mươi sáu tuổi đầu, ông chắc không ai còn thích nhìn mông của mình nữa. Cái cậu FBI khéo miệng, đặc vụ James ấy, người mười phút trước vừa ra khỏi phòng sau khi thu thập vài thông tin quan trọng từ ông, dường như không mấy phấn khích khi nhìn thấy mông ông. Nhưng dù vẫn đau đớn và khó chịu vì tác dụng của đủ loại thuốc, Hal vẫn lạc quan.
Bác sỹ chạm vào chân ông. “Tô sẽ cho ông chuyển khỏi khu chăm sóc đặc biệt.”
“Cảm ơn bác sỹ.” Hal nhìn theo bác sỹ đi khỏi rồi quay lại bảo con gái. “Chắc con mang cho bố mấy bộ pyjama nhé.”
Lần đầu tiên trong ngày, ông thấy con gái cười. “Hồi con còn bé bố cũng đã thấy con không mặc quần rồi. Bây giờ con thấy bố như vậy cũng công bằng thôi.”
Hal nhướng mày nói đùa.” Nếu mẹ con còn sống, bà ấy sẽ mắng con cho mà xem.”
Mắt con gái ông ầng ậc nước. “Con sợ quá. Con không muốn thành đứa mồ côi đâu.”
“Trời, nhảm nhí quá đi cô. Lì như bố cô thì còn lâu mới chết được.
Melissa cuối xuống hôn trán ông. “Con yêu bố lắm.”
“Bố cũng yêu con.” Ông chạm vào tay con. “Thôi con về chăm sóc các cháu của bố đi.”
Melissa bỏ ra ngoài nhưng ông tin chắc con bé lại ra phòng đợi chứ chưa chịu về ngay. Ông nhắm mắt lại, biết rằng lì hay không lì, ông đã đến rất gần cửa tử. Ký ức vẫn còn lảng vảng trong đầu ông. Ông nhìn thấy bà Judy vợ mình đứng trước cánh cửa dẫn vào hành lang sáng chói. “Ông vẫn chưa đến lúc đâu, ông bạn già,” vợ ông nói. Bà đã gọi ông là bạn già từ lúc ông chớm năm mươi. Vậy mà khi ông năm mốt, bà mới là người đi vào thiên cổ. Căn bệnh ung thư quái ác đến thế là cùng.
“Quay lại và tiếp tục sống đi Hal,” bà bảo ông. “Tôi bảo là sống đấy.:
“Nhưng tôi không biết sống làm sao khi đời tôi thiếu vắng mình,” ông thì thầm. Đã bốn năm sau ngày bà qua đời, ông không còn gì khác ngoài niềm vui trong công việc.
Đầu óc quay lại vụ vượt ngục lúc ông chạm vào khuôn ngực quấn băng trắng xóa. Ông nghe nói thằng nhóc Billy Moore đã chạy trốn. Ông bảo đặc vụ FBI và nhân viên trại giam rằng mình nghĩ Billy chạy trốn vì Tanks dọa sẽ làm hại chị nó. Thằng bé đã cứu mạng ông ,Hal cũng nói thật với FBI. Tuy nhiên, thế cũng chẳng có ý nghĩa quái gì cả. Lần này Billy Moore gặp rắc rối to rồi. Chỉ có phép màu mới giúp họ tìm được nó còn sống và đưa về trại.
Thuốc giảm đau ngấm vào máu khiến Hal mơ màng. Ông thở dài, co đầu gối lên khiến ống thông tiểu của ông bị lệch. Hal nhăn nhó. Từ khóe mắt ông thoáng thấy có người đi qua. “Y tá à?” Ông gọi lớn, bằng tất cả nỗi bực bội khi người đàn ông đang bị một cái ống nhét vào vật quý.
Một phụ nữ xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Hal giằng chăn ra nhưng vô tình ông hất cả vạt áo choàng. “Tôi muốn cắt bỏ cái này ngay.”
Người mới vào nhìn ông sửng sốt.
“Tôi nói là cái ông kìa.” Ông rờ rẫm tìm vạt áo để che bụng dưới nhưng nếu muốn tìm, ông phải ngẩng lên trước đã. Khổ nổi ngẩng lên thì lại đau, thế là ông đành nằm đó, vật quý gắn ống nhựa bày ra cho cả thiên hạ cùng chiêm ngưỡng.
Mặt bà kia đỏ như gấc. “Tôi … tôi chỉ là tình nguyện viên thôi mà. Có người kêu tôi đem đá chườm đến.” Bà ta sụt sịt như sắp khóc đến nơi.
Dù ngấm thuốc, nhưng ông Hal không mù. Ông đã làm người thiếu phụ kia ngượng đến chín mặt. Nếu ông không đang lơ mơ thì Hal đã phá lên cười, dù cười có làm ông đau đến đâu chăng nữa. Có thể nói đã rất lâu rồi, ông chưa được thấy phụ nữ đẹp đỏ mặt thẹn thùng như hôm nay.Ông thấy điều này làm ông khỏe ra.
“Tôi xin lỗi.” Bà rút khăn giấy trong túi áo đồng phục của bênh viện và chấm chấm mắt.
Một nữ y tá từ ngoài vào bên người phụ nữa tình nguyện. “Xin lỗi chị Faye nhé. Hình như hôm nay ông Klein thấy đỡ nhiều hơn rồi đây này.”
Mắt vẫn còn rơm rớm, bà Faye bất giác lùi lại. “Tên ông ấy .. là Klein đấy ư?”
“Vâng,” nữ y tá trực trả lời. “Và khi bệnh nhân đã bắt đầu biết kêu ca, thì đó là lúc họ sắp được chuyển khỏi khu chăm sóc đặc biệt. Tôi sẽ đi tìm bác sĩ để xin lệnh chuyển.” Chị quay lại nói với tình nguyện viên. “Chị giúp tôi thu dọn đồ đạc của ông ấy nhé.”
******
Jake nhìn qua vai Macy vào phía cửa chính nhà cô. Mấy chữ ‘Con khốn, may phải chết’ màu đỏ to tướng được biết đầy cửa.
Macy ngoái đầu nhìn. “Có phải là … máu không hả?”
Anh kéo tay cô. “Anh đã bảo em vào xe ngay cơ mà.”
“Elvis đâu?” cô thều thào, mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Ồ, cô tỏ ra gai góc … nhưng anh đã thấu hiểu cô. Macy đã dùng miệng lưỡi sắc sảo và tài nhanh trí để che đậy lắm nỗi đau khổ và sự yếu đuối. Ai đó đã từng làm cô tổn thương. Có thể là nhiều người, Jake nhớ lại gã chồng cũ của cô tối qua, và anh lấy làm tiếc là tối qua anh đã không theo hắn ra ngoài và dạy cho hắn một bài học.
“Để anh tìm mèo cho.” Anh mở cửa xe và đẩy nhanh cô vào trong. “Em vào trong này và ngồi yên đó cho anh.”
Có tiếng còi xa cảnh sát từ xa vọng tới, chắc quanh đây cũng có vài đơn vị đi tuần. Anh nghe tiếng xe chạy vào con đường sau lưng. Macy nhoài người ra và mở miệng định cãi. Jake không thể giải thích lý do cho phản ứng ngay sau đó của anh, anh cũng không biết tại sao mình tin chắc cách ấy có hiệu quả, nhưng anh chỉ cuối xuống hôn phớt lên môi cô. Cô ngồi ngay xuống, chạm tay vào môi, rồi sập cửa đánh rầm.
Theo tiêu chuẩn của Jake, đó chưa phải nụ hôn. Quỷ thật, bây giờ không phải lúc thích hợp để nghĩ đến hôn hít. Hai phút trước đó, anh những muốn kéo sát cô vào mình, quên hết bả thân và cả thế thới xung quanh trong một cái hôn say đắm. Anh những muốn được vào bên trong cặp môi hé mở và đầy đặn của cô để nếm, để tận hưởng, để vượt qua mọi rào cản mà dương như cô đã dựng lên quanh mình. Nhưng bây giờ thì chưa được. Chết tiệt, không phải lúc này.
Anh liếc xéo cảnh cáo cô phải ngồi yên.Cái quắc mắt của cô như muốn nói sau này anh sẽ phải trả giá cho cái hôn nửa vời ấy, nhưng nếu cái hôn giữ cô trong xe cho đến khi anh biết cô được an toàn, cho đếnkhi anh biết được tình trạng trong nhà xấu đến mức nào, thì Jake sẵn sàng chấp nhận mọi giá phải trả.
Anh lại tập trung vào cửa chính. Mấy chứ kia đúng là trông rất giống máu . Jake không hẳn quý mến gì Elvis, nhưng vì Macy, anh tha thiết mong mỏi máu ấy không phải là máu của con mèo.
*********
Billy và Ellie ngồi ôm ấp nhau trên ghế sô pha và trò chuyện. Trước đó, cô bé đã mang bánh quy và pho mát cô để trong xe tải vào. Cả hai cùng ăn. Bây giờ, dù không muốn chút nào, Billy vẫn biết đã đến lúc phải đi. Cậu cầm chùm chìa khóa xem trên bàn nước lên.
“Sao em không thể đi cùng?” Ellie nhìn lên hỏi. “Biết đâu hắn chịu nghe lời em thì sao?”
“Anh không muốn em đến gần hắn đâu.” Cậu đã dối, cậu bảo cô là mình đi tìm Tanks để cảnh báo tên này tránh xa khỏi cô lần chị gái mình.
“Thế lỡ hắn đánh anh thì sao? Tanks không giống anh đâu. Hắn ghê gớm lắm.”
Hai hàng mi cô đã giàn dụa nước. Đôi mắt đẫm lệ ấy nhắc Billy nhớ đến mẹ mình. Billy chắc giờ này bà đã khóc cạn nước mắt.
“Trong tình thế bắt buộc, anh cũng ghê gớm không kém đâu.” Và cậu phải thế thật.
“Em sợ lắm.” Cô gái úp mặt vào vai cậu.
“Anh cũng sợ, em ạ,” cậu thú thật. Ngực cậu nhói đau, một cảm giác cậu chưa bao giờ có. Cậu yêu Ellie, yêu nhiều vô kể. Trong mấy tháng qua, cô gái là cầu nối cho cậu được tỉnh táo và sáng suốt. Những lá thư và những lần cô vào thăm đã giúp cậu không chìm vào những góc tối ám nhất của tâm hồn.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” Cậu thì thầm lời nói dối với suối tóc vàng óng của người yêu. Cậu biết sẽ chẳng có gì ổn cả. Sáng nay, lúc thấy Ellie dọn dẹp căn nhà tạm của Andy, Billy buộc mình phải suy tính cho kỹ. Ngay cả khi mọi sự diễn ra đúng như cậu dự đoán, ngay cả khi cậu hạ được tên Tanks và yên tâm tên cặn bã ấy sẽ không bao giờ động đến một sợi tóc của Ellie và Mace, ngay cả khi ấy mọi chuyện vẫn chẳng ổn gì. Cảnh sát sẽ săn đuổi cậu. Họ không ngần ngại mà bắn. Và nếu cậu đưa Ellie đi chung với mình thì...
Lúc mới đề nghị Ellie giúp đỡ, Billy không tính đến hậu quả gì sẽ giáng xuống người yêu. Từ nhỏ tới giờ, đã bao lần Mace trách cậu không chịu siu nghĩ kỹ trước khi hành động rồi? Đã có một khoảnh khắc Billy nghĩ đến chuyện đưa Ellie trốn sang Mexico. Nhưng cậu không thể thản nhiên bỏ đi mặc Tanks làm hại chị gái mình được. Còn nữa, cậu sẽ cho Ellie một cuộc sống như thế nào chứ? Cả đời chui lủi, cả đời nơm nớp.
Tự thú là việc làm đúng đắn, và lúc ấy cậu cũng sẽ không nói dối chuyện đã giết Tanks. Chuyện ấy có còn quan trọng gì đâu. Chắc người ta đã kết luận cậu giết cả Brandon cũng nên. Mà biết đâu cậu đã giết thật.
“Em yêu anh,” Ellie nói lảnh lót, đúng bằng giọng nói rất thật của mình.
“Anh biết,” Billy nói, nhưng cậu không đáp lại bằng lời mình cũng yêu cô. Bởi vì sau khi chuyện này kết thúc, cậu phải thuyết phục cô đừng yêu mình nữa. Lúc trước, khi nghĩ người yêu chỉ phải chờ mình hai năm rưỡi là cùng, Billy không thấy khổ sở cho lắm. Giờ thì cậu sẽ phải ngồi tù rất lâu. Ellie không đáng phải phí cả cuộc đời khi yêu một kẻ sống gần hết đời mình trong trại giam.
Sáng nay, cậu suýt nữa đã bảo Ellie nên về đi. Có lẽ là ích kỷ thật, nhưng cuối cùng cậu không đủ can đảm để khuyên người yêu như thế. Từ giờ cho đến lúc hạ được tên Tanks, Billy muốn cô ở đây, không đi đâu hết. Khi chuyện này kết thúc, cậu sẽ nghĩ cách làm cô phải quên mình.
“Anh phải đi rồi. Anh hứa khi nào xong việc anh sẽ về ngay với em.” Billy buông cô ra. “Em có số điện thoại của anh cảnh sát đó chưa?” Sau khi tính hết nước làm thế nào để đảm bảo Mace vẫn ổn mà mình không bị bắt, cậu quyết định tin vào trực giác của Ellie khi nhận định về Jake Baldwin sẽ khai với anh ta là Tanks đe dọa chị gái mình. Hi vọng anh ta sẽ để ý coi chừng Mace.
“Rồi ạ. Anh ấy gọi cho em mà.” Ellie lục túi xách tìm điện thoại, tìm số của Jake và ghi vào mảnh giấy.
Billy vuốt má người yêu. “Nhớ nhé, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em nhớ khai với họ là anh ép em phải giúp anh. Với lại, em đừng dùng di động vì họ có thể lần ra em đấy.”
“Em sẽ không nói dối đâu.” Cái miệng đẹp mê hồn của Ellie phụng phịu. “Em yêu anh, người ta biết hay không cũng mặc.”
Ngực Billy đau đớn vì bực bội. “Nếu họ biết em tự ý giúp anh, em sẽ bị đi tù.”
“Nhưng anh vượt ngục vì anh lo David sẽ hại em và chị Mace chứ bộ. Nếu anh nói thật với họ, họ sẽ thông cảm thôi.”
Ellie có thể tin như thế nhưng Billy thì biết rõ hơn. Đôi khi làm việc đúng đắn cũng phải trả giá như thường.
“Thôi, anh đi đây.”
*******************
Jake giơ phù hiệu lên khi bốn cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện bên cạnh anh.
“Các cậu này, một người nên ở đây canh chừng cô gái,” Jake ra lệnh. “Hai cậu kia, các cậu ra sau nhà và đảm trách của hậu cho tôi.” Anh chỉ vào hai viên cảnh sát. “Chúng ta sẽ xông vào bằng cửa trước,” anh quay sang người cuối cùng. “Tôi chưa thấy có dấu hiệu chưng tỏ có người còn ở trong nhà, nhưng nếu hắn là người tôi nghĩ, và còn ở trong đó, thì hắn liều mạng lắm đấy.”
Vừa lúc ấy, Jake nghe tiếng người mở cửa xe hơi . Anh xỉa tay vào Macy vừa ló đầu ra. “Đừng!”
Cô gái giận dữ nhìn anh nhưng cũng chịu hạ mông xuống ghế.
“Coi chừng cô ấy đấy.” Anh nhắc viên cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ Macy. “Nếu thấy cần, cậu cứ còng tay cô ấy vào vô lăng cho tôi.”
“Tôi sẽ cẩn thận với cô ta,” viên cảnh sát đáp.
Jake tiến về phía cửa trước. Hai cảnh sát phụ trách cửa hậu đi vòng ra sau nhà, tay lăm lăm hai khẩu Glock.
Khi tiến lại gần, Jake đưa mắt nhìn mấy chữ ‘Con Khốn, Mày Phải Chết’ và ngửi thấy mùi sơn. Jake như cất được gánh nặng. Nỗi lo phải tìm thấy con mèo cưng của Macy nằm trong vũng máu giảm dần. Nhưng mùi sơn đồng thời lại đánh động về một ảo giác ngờ ngợ.
“Cảnh sát thành phố Houston đây! Yêu cầu bỏ ngay vũ khí xuống!” Anh giơ chân đẩy cánh cửa khép hờ trước khi anh và viên cảnh sát yểm đi sau hộ xông vào nhà.
Dòng chữ ‘Muốn Chơi Không?’ được xịt sơn ngang bức tường. Jake nghiến răng, tay vẫn giơ cao súng, anh nhanh nhẹn ngoặt vào phòng khách.
Anh đưa mắt nhìn trái, nhìn phải. Thêm nhiều câu tục tĩu nữa. Kính cửa sổ sau nhà bị đập vỡ và mảnh thủy tinh nhọn văng đầy mặt thảm màu nâu. Anh nghe tiếng chân của viên cảnh sát đi sau yểm hộ. Môt tiếng thịch nho nhỏ vang lên bên tay phải anh.
Lượng adrenaline trong máu anh tăng vọt. Jake quay phắt sang phía có tiếng động và ngón tay sẵn sàng đặt lên cò súng.
Elvis! Anh nín thở. Con mèo mướp co người lại, cặp mắt vàng khè sáng lên và đuôi phe phẩy. Jake sực nhớ ra trong tích tắc và anh ngồi thụp xuống. Elvis phóng lên không trung.
Tay vẫn nắm chắc khẩu súng, Jake vẫy tay ra hiệu cho viên cánh sát đi sau anh vào bếp trong lúc anh theo con mèo ra hành lang.
Khi ngang qua phòng tắm, Elvis chạy biến đâu mất, Jake đi ngang qua phòng vi tính. Thêm nhiều câu tục tĩu sơn dọc tường hanh lang. Mùi sơn xịt nức cả mũi anh. Jake nhăn mặt, cho chân đẩy cánh cửa đúng lúc anh nghe có tiếng động. Không phải tiếng mèo nhảy. Mà là tiếng xịt sơn xì xì. Anh vội vàng lùi lại, áp lưng vào tường hành lang, và lắng nghe để định vị kẻ đột nhập, đoạn lao ngay vào trong.
Hal gật đầu nhìn bác sỹ và con gái ông đang đứng cuối giường. Thực ra, ông lại có cảm giác mình như con chồn cây bị cán chết trên đường. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ rời khỏi phòng mổ, người ông vẫn còn gắn đủ loại ống nhựa ở những nơi không nên có. Đó là chưa kể cái áo choàng bệnh nhân quỷ quái xẻ sau lưng. Cứ mỗi khi ông nhúc nhích để nằm cho thoái mái hơn,thì rốt cuộc là ông giơ mông cho người ta nhìn. Đã năm mươi sáu tuổi đầu, ông chắc không ai còn thích nhìn mông của mình nữa. Cái cậu FBI khéo miệng, đặc vụ James ấy, người mười phút trước vừa ra khỏi phòng sau khi thu thập vài thông tin quan trọng từ ông, dường như không mấy phấn khích khi nhìn thấy mông ông. Nhưng dù vẫn đau đớn và khó chịu vì tác dụng của đủ loại thuốc, Hal vẫn lạc quan.
Bác sỹ chạm vào chân ông. “Tô sẽ cho ông chuyển khỏi khu chăm sóc đặc biệt.”
“Cảm ơn bác sỹ.” Hal nhìn theo bác sỹ đi khỏi rồi quay lại bảo con gái. “Chắc con mang cho bố mấy bộ pyjama nhé.”
Lần đầu tiên trong ngày, ông thấy con gái cười. “Hồi con còn bé bố cũng đã thấy con không mặc quần rồi. Bây giờ con thấy bố như vậy cũng công bằng thôi.”
Hal nhướng mày nói đùa.” Nếu mẹ con còn sống, bà ấy sẽ mắng con cho mà xem.”
Mắt con gái ông ầng ậc nước. “Con sợ quá. Con không muốn thành đứa mồ côi đâu.”
“Trời, nhảm nhí quá đi cô. Lì như bố cô thì còn lâu mới chết được.
Melissa cuối xuống hôn trán ông. “Con yêu bố lắm.”
“Bố cũng yêu con.” Ông chạm vào tay con. “Thôi con về chăm sóc các cháu của bố đi.”
Melissa bỏ ra ngoài nhưng ông tin chắc con bé lại ra phòng đợi chứ chưa chịu về ngay. Ông nhắm mắt lại, biết rằng lì hay không lì, ông đã đến rất gần cửa tử. Ký ức vẫn còn lảng vảng trong đầu ông. Ông nhìn thấy bà Judy vợ mình đứng trước cánh cửa dẫn vào hành lang sáng chói. “Ông vẫn chưa đến lúc đâu, ông bạn già,” vợ ông nói. Bà đã gọi ông là bạn già từ lúc ông chớm năm mươi. Vậy mà khi ông năm mốt, bà mới là người đi vào thiên cổ. Căn bệnh ung thư quái ác đến thế là cùng.
“Quay lại và tiếp tục sống đi Hal,” bà bảo ông. “Tôi bảo là sống đấy.:
“Nhưng tôi không biết sống làm sao khi đời tôi thiếu vắng mình,” ông thì thầm. Đã bốn năm sau ngày bà qua đời, ông không còn gì khác ngoài niềm vui trong công việc.
Đầu óc quay lại vụ vượt ngục lúc ông chạm vào khuôn ngực quấn băng trắng xóa. Ông nghe nói thằng nhóc Billy Moore đã chạy trốn. Ông bảo đặc vụ FBI và nhân viên trại giam rằng mình nghĩ Billy chạy trốn vì Tanks dọa sẽ làm hại chị nó. Thằng bé đã cứu mạng ông ,Hal cũng nói thật với FBI. Tuy nhiên, thế cũng chẳng có ý nghĩa quái gì cả. Lần này Billy Moore gặp rắc rối to rồi. Chỉ có phép màu mới giúp họ tìm được nó còn sống và đưa về trại.
Thuốc giảm đau ngấm vào máu khiến Hal mơ màng. Ông thở dài, co đầu gối lên khiến ống thông tiểu của ông bị lệch. Hal nhăn nhó. Từ khóe mắt ông thoáng thấy có người đi qua. “Y tá à?” Ông gọi lớn, bằng tất cả nỗi bực bội khi người đàn ông đang bị một cái ống nhét vào vật quý.
Một phụ nữ xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Hal giằng chăn ra nhưng vô tình ông hất cả vạt áo choàng. “Tôi muốn cắt bỏ cái này ngay.”
Người mới vào nhìn ông sửng sốt.
“Tôi nói là cái ông kìa.” Ông rờ rẫm tìm vạt áo để che bụng dưới nhưng nếu muốn tìm, ông phải ngẩng lên trước đã. Khổ nổi ngẩng lên thì lại đau, thế là ông đành nằm đó, vật quý gắn ống nhựa bày ra cho cả thiên hạ cùng chiêm ngưỡng.
Mặt bà kia đỏ như gấc. “Tôi … tôi chỉ là tình nguyện viên thôi mà. Có người kêu tôi đem đá chườm đến.” Bà ta sụt sịt như sắp khóc đến nơi.
Dù ngấm thuốc, nhưng ông Hal không mù. Ông đã làm người thiếu phụ kia ngượng đến chín mặt. Nếu ông không đang lơ mơ thì Hal đã phá lên cười, dù cười có làm ông đau đến đâu chăng nữa. Có thể nói đã rất lâu rồi, ông chưa được thấy phụ nữ đẹp đỏ mặt thẹn thùng như hôm nay.Ông thấy điều này làm ông khỏe ra.
“Tôi xin lỗi.” Bà rút khăn giấy trong túi áo đồng phục của bênh viện và chấm chấm mắt.
Một nữ y tá từ ngoài vào bên người phụ nữa tình nguyện. “Xin lỗi chị Faye nhé. Hình như hôm nay ông Klein thấy đỡ nhiều hơn rồi đây này.”
Mắt vẫn còn rơm rớm, bà Faye bất giác lùi lại. “Tên ông ấy .. là Klein đấy ư?”
“Vâng,” nữ y tá trực trả lời. “Và khi bệnh nhân đã bắt đầu biết kêu ca, thì đó là lúc họ sắp được chuyển khỏi khu chăm sóc đặc biệt. Tôi sẽ đi tìm bác sĩ để xin lệnh chuyển.” Chị quay lại nói với tình nguyện viên. “Chị giúp tôi thu dọn đồ đạc của ông ấy nhé.”
******
Jake nhìn qua vai Macy vào phía cửa chính nhà cô. Mấy chữ ‘Con khốn, may phải chết’ màu đỏ to tướng được biết đầy cửa.
Macy ngoái đầu nhìn. “Có phải là … máu không hả?”
Anh kéo tay cô. “Anh đã bảo em vào xe ngay cơ mà.”
“Elvis đâu?” cô thều thào, mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Ồ, cô tỏ ra gai góc … nhưng anh đã thấu hiểu cô. Macy đã dùng miệng lưỡi sắc sảo và tài nhanh trí để che đậy lắm nỗi đau khổ và sự yếu đuối. Ai đó đã từng làm cô tổn thương. Có thể là nhiều người, Jake nhớ lại gã chồng cũ của cô tối qua, và anh lấy làm tiếc là tối qua anh đã không theo hắn ra ngoài và dạy cho hắn một bài học.
“Để anh tìm mèo cho.” Anh mở cửa xe và đẩy nhanh cô vào trong. “Em vào trong này và ngồi yên đó cho anh.”
Có tiếng còi xa cảnh sát từ xa vọng tới, chắc quanh đây cũng có vài đơn vị đi tuần. Anh nghe tiếng xe chạy vào con đường sau lưng. Macy nhoài người ra và mở miệng định cãi. Jake không thể giải thích lý do cho phản ứng ngay sau đó của anh, anh cũng không biết tại sao mình tin chắc cách ấy có hiệu quả, nhưng anh chỉ cuối xuống hôn phớt lên môi cô. Cô ngồi ngay xuống, chạm tay vào môi, rồi sập cửa đánh rầm.
Theo tiêu chuẩn của Jake, đó chưa phải nụ hôn. Quỷ thật, bây giờ không phải lúc thích hợp để nghĩ đến hôn hít. Hai phút trước đó, anh những muốn kéo sát cô vào mình, quên hết bả thân và cả thế thới xung quanh trong một cái hôn say đắm. Anh những muốn được vào bên trong cặp môi hé mở và đầy đặn của cô để nếm, để tận hưởng, để vượt qua mọi rào cản mà dương như cô đã dựng lên quanh mình. Nhưng bây giờ thì chưa được. Chết tiệt, không phải lúc này.
Anh liếc xéo cảnh cáo cô phải ngồi yên.Cái quắc mắt của cô như muốn nói sau này anh sẽ phải trả giá cho cái hôn nửa vời ấy, nhưng nếu cái hôn giữ cô trong xe cho đến khi anh biết cô được an toàn, cho đếnkhi anh biết được tình trạng trong nhà xấu đến mức nào, thì Jake sẵn sàng chấp nhận mọi giá phải trả.
Anh lại tập trung vào cửa chính. Mấy chứ kia đúng là trông rất giống máu . Jake không hẳn quý mến gì Elvis, nhưng vì Macy, anh tha thiết mong mỏi máu ấy không phải là máu của con mèo.
*********
Billy và Ellie ngồi ôm ấp nhau trên ghế sô pha và trò chuyện. Trước đó, cô bé đã mang bánh quy và pho mát cô để trong xe tải vào. Cả hai cùng ăn. Bây giờ, dù không muốn chút nào, Billy vẫn biết đã đến lúc phải đi. Cậu cầm chùm chìa khóa xem trên bàn nước lên.
“Sao em không thể đi cùng?” Ellie nhìn lên hỏi. “Biết đâu hắn chịu nghe lời em thì sao?”
“Anh không muốn em đến gần hắn đâu.” Cậu đã dối, cậu bảo cô là mình đi tìm Tanks để cảnh báo tên này tránh xa khỏi cô lần chị gái mình.
“Thế lỡ hắn đánh anh thì sao? Tanks không giống anh đâu. Hắn ghê gớm lắm.”
Hai hàng mi cô đã giàn dụa nước. Đôi mắt đẫm lệ ấy nhắc Billy nhớ đến mẹ mình. Billy chắc giờ này bà đã khóc cạn nước mắt.
“Trong tình thế bắt buộc, anh cũng ghê gớm không kém đâu.” Và cậu phải thế thật.
“Em sợ lắm.” Cô gái úp mặt vào vai cậu.
“Anh cũng sợ, em ạ,” cậu thú thật. Ngực cậu nhói đau, một cảm giác cậu chưa bao giờ có. Cậu yêu Ellie, yêu nhiều vô kể. Trong mấy tháng qua, cô gái là cầu nối cho cậu được tỉnh táo và sáng suốt. Những lá thư và những lần cô vào thăm đã giúp cậu không chìm vào những góc tối ám nhất của tâm hồn.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” Cậu thì thầm lời nói dối với suối tóc vàng óng của người yêu. Cậu biết sẽ chẳng có gì ổn cả. Sáng nay, lúc thấy Ellie dọn dẹp căn nhà tạm của Andy, Billy buộc mình phải suy tính cho kỹ. Ngay cả khi mọi sự diễn ra đúng như cậu dự đoán, ngay cả khi cậu hạ được tên Tanks và yên tâm tên cặn bã ấy sẽ không bao giờ động đến một sợi tóc của Ellie và Mace, ngay cả khi ấy mọi chuyện vẫn chẳng ổn gì. Cảnh sát sẽ săn đuổi cậu. Họ không ngần ngại mà bắn. Và nếu cậu đưa Ellie đi chung với mình thì...
Lúc mới đề nghị Ellie giúp đỡ, Billy không tính đến hậu quả gì sẽ giáng xuống người yêu. Từ nhỏ tới giờ, đã bao lần Mace trách cậu không chịu siu nghĩ kỹ trước khi hành động rồi? Đã có một khoảnh khắc Billy nghĩ đến chuyện đưa Ellie trốn sang Mexico. Nhưng cậu không thể thản nhiên bỏ đi mặc Tanks làm hại chị gái mình được. Còn nữa, cậu sẽ cho Ellie một cuộc sống như thế nào chứ? Cả đời chui lủi, cả đời nơm nớp.
Tự thú là việc làm đúng đắn, và lúc ấy cậu cũng sẽ không nói dối chuyện đã giết Tanks. Chuyện ấy có còn quan trọng gì đâu. Chắc người ta đã kết luận cậu giết cả Brandon cũng nên. Mà biết đâu cậu đã giết thật.
“Em yêu anh,” Ellie nói lảnh lót, đúng bằng giọng nói rất thật của mình.
“Anh biết,” Billy nói, nhưng cậu không đáp lại bằng lời mình cũng yêu cô. Bởi vì sau khi chuyện này kết thúc, cậu phải thuyết phục cô đừng yêu mình nữa. Lúc trước, khi nghĩ người yêu chỉ phải chờ mình hai năm rưỡi là cùng, Billy không thấy khổ sở cho lắm. Giờ thì cậu sẽ phải ngồi tù rất lâu. Ellie không đáng phải phí cả cuộc đời khi yêu một kẻ sống gần hết đời mình trong trại giam.
Sáng nay, cậu suýt nữa đã bảo Ellie nên về đi. Có lẽ là ích kỷ thật, nhưng cuối cùng cậu không đủ can đảm để khuyên người yêu như thế. Từ giờ cho đến lúc hạ được tên Tanks, Billy muốn cô ở đây, không đi đâu hết. Khi chuyện này kết thúc, cậu sẽ nghĩ cách làm cô phải quên mình.
“Anh phải đi rồi. Anh hứa khi nào xong việc anh sẽ về ngay với em.” Billy buông cô ra. “Em có số điện thoại của anh cảnh sát đó chưa?” Sau khi tính hết nước làm thế nào để đảm bảo Mace vẫn ổn mà mình không bị bắt, cậu quyết định tin vào trực giác của Ellie khi nhận định về Jake Baldwin sẽ khai với anh ta là Tanks đe dọa chị gái mình. Hi vọng anh ta sẽ để ý coi chừng Mace.
“Rồi ạ. Anh ấy gọi cho em mà.” Ellie lục túi xách tìm điện thoại, tìm số của Jake và ghi vào mảnh giấy.
Billy vuốt má người yêu. “Nhớ nhé, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em nhớ khai với họ là anh ép em phải giúp anh. Với lại, em đừng dùng di động vì họ có thể lần ra em đấy.”
“Em sẽ không nói dối đâu.” Cái miệng đẹp mê hồn của Ellie phụng phịu. “Em yêu anh, người ta biết hay không cũng mặc.”
Ngực Billy đau đớn vì bực bội. “Nếu họ biết em tự ý giúp anh, em sẽ bị đi tù.”
“Nhưng anh vượt ngục vì anh lo David sẽ hại em và chị Mace chứ bộ. Nếu anh nói thật với họ, họ sẽ thông cảm thôi.”
Ellie có thể tin như thế nhưng Billy thì biết rõ hơn. Đôi khi làm việc đúng đắn cũng phải trả giá như thường.
“Thôi, anh đi đây.”
*******************
Jake giơ phù hiệu lên khi bốn cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện bên cạnh anh.
“Các cậu này, một người nên ở đây canh chừng cô gái,” Jake ra lệnh. “Hai cậu kia, các cậu ra sau nhà và đảm trách của hậu cho tôi.” Anh chỉ vào hai viên cảnh sát. “Chúng ta sẽ xông vào bằng cửa trước,” anh quay sang người cuối cùng. “Tôi chưa thấy có dấu hiệu chưng tỏ có người còn ở trong nhà, nhưng nếu hắn là người tôi nghĩ, và còn ở trong đó, thì hắn liều mạng lắm đấy.”
Vừa lúc ấy, Jake nghe tiếng người mở cửa xe hơi . Anh xỉa tay vào Macy vừa ló đầu ra. “Đừng!”
Cô gái giận dữ nhìn anh nhưng cũng chịu hạ mông xuống ghế.
“Coi chừng cô ấy đấy.” Anh nhắc viên cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ Macy. “Nếu thấy cần, cậu cứ còng tay cô ấy vào vô lăng cho tôi.”
“Tôi sẽ cẩn thận với cô ta,” viên cảnh sát đáp.
Jake tiến về phía cửa trước. Hai cảnh sát phụ trách cửa hậu đi vòng ra sau nhà, tay lăm lăm hai khẩu Glock.
Khi tiến lại gần, Jake đưa mắt nhìn mấy chữ ‘Con Khốn, Mày Phải Chết’ và ngửi thấy mùi sơn. Jake như cất được gánh nặng. Nỗi lo phải tìm thấy con mèo cưng của Macy nằm trong vũng máu giảm dần. Nhưng mùi sơn đồng thời lại đánh động về một ảo giác ngờ ngợ.
“Cảnh sát thành phố Houston đây! Yêu cầu bỏ ngay vũ khí xuống!” Anh giơ chân đẩy cánh cửa khép hờ trước khi anh và viên cảnh sát yểm đi sau hộ xông vào nhà.
Dòng chữ ‘Muốn Chơi Không?’ được xịt sơn ngang bức tường. Jake nghiến răng, tay vẫn giơ cao súng, anh nhanh nhẹn ngoặt vào phòng khách.
Anh đưa mắt nhìn trái, nhìn phải. Thêm nhiều câu tục tĩu nữa. Kính cửa sổ sau nhà bị đập vỡ và mảnh thủy tinh nhọn văng đầy mặt thảm màu nâu. Anh nghe tiếng chân của viên cảnh sát đi sau yểm hộ. Môt tiếng thịch nho nhỏ vang lên bên tay phải anh.
Lượng adrenaline trong máu anh tăng vọt. Jake quay phắt sang phía có tiếng động và ngón tay sẵn sàng đặt lên cò súng.
Elvis! Anh nín thở. Con mèo mướp co người lại, cặp mắt vàng khè sáng lên và đuôi phe phẩy. Jake sực nhớ ra trong tích tắc và anh ngồi thụp xuống. Elvis phóng lên không trung.
Tay vẫn nắm chắc khẩu súng, Jake vẫy tay ra hiệu cho viên cánh sát đi sau anh vào bếp trong lúc anh theo con mèo ra hành lang.
Khi ngang qua phòng tắm, Elvis chạy biến đâu mất, Jake đi ngang qua phòng vi tính. Thêm nhiều câu tục tĩu sơn dọc tường hanh lang. Mùi sơn xịt nức cả mũi anh. Jake nhăn mặt, cho chân đẩy cánh cửa đúng lúc anh nghe có tiếng động. Không phải tiếng mèo nhảy. Mà là tiếng xịt sơn xì xì. Anh vội vàng lùi lại, áp lưng vào tường hành lang, và lắng nghe để định vị kẻ đột nhập, đoạn lao ngay vào trong.
Tác giả :
Christie Craig