Bắt Được Anh Rồi Nhé
Chương 21
Jake không sao ngủ được. Thứ nhất, con mèo chết tiệt cứ rít lên với anh. Thứ hai, anh có thể ngửi thấy mùi hương từ Macy, mùi dầu gội hương chanh thơm mát, mùi nồng đượm chỉ có ở cơ thể cô… và mỗi một bản năng trong người anh thét gào đòi anh quay sang giới thiệu cô với “chiến hữu” của mình. Chỉ vài nụ hôn lên cần cổ ngọc ngà – ban nãy cô đã có vẻ rất thích - một tay từ tốn trượt qua mân mê ngực cô, một đầu gối nhẹ nhàng nhích vào giữa hai đùi mềm mại, thế là cô sẽ xiêu lòng ngay. Macy khao khát anh. Anh biết được và cảm nhận ra điều này trong từng mạch máu – những mạch máu mà ngay lúc này đây đang khiến anh cương cứng hơn bao giờ.
Đề phòng cô còn chưa ngủ, anh co chân lên che phần mền khum khum như mái lều của mình. Jake ngắm cô không chán mắt. Macy nằm ngửa trông như thiên thần đang say giấc nồng. Khỉ thật, anh muốn có cô quá. Nhưng chỉ có loại đàn ông đê tiện mới lợi dụng mồi chài phụ nữ đang bị chấn thương ở đầu. Jake không thuộc loại người đó. Anh là con trai của mục sư, là công dân đứng đắn và tuân thủ luật pháp.
Nhưng vì quái sao mà cô nhất quyết từ chối không muốn ràng buộc gì với anh?
Em chỉ muốn nói rằng, với một người không muốn chia sẻ chuyện của mình, đừng có hòng mơ người khác chia sẻ cùng người đó. Anh nhớ lại lời cô vừa nói. Anh nhớ mang máng Lisa cũng có lần nói tương tự như vậy. Chẳng lẽ phụ nữ không biết là đàn ông không thích thổ lộ nỗi lòng ư?
Đồng hồ đeo tay của anh kêu “bíp” khe khẽ, báo hiệu đã 1 giờ sáng. “Này, Cô gái Pizza này?” Anh vén lọn tóc xòa xuống má cô.
“Không có sex đâu đấy”, cô thì thào.
Anh hắng giọng, “Anh sẽ bật đèn rồi kiểm tra mắt em. Được chứ?”
“Trò tồi”. Cô lôi chăn phủ kín đầu.
Anh bật đèn lên. Đoạn, kéo mép chăn xuống, anh hôn lên mũi cô. “Cô nàng ngái ngủ ơi, mở mắt ra nhìn anh xem nào.”
“Hồi tối em đã biết anh trông thế nào rồi. Anh cởi quần áo ngay trước mặt em, nhớ không?”
“Rồi anh trông thế nào nào?” anh hỏi, nhớ đến ánh mắt tán thưởng của cô.
“Trông như người không thích nói về mình.”
“Hóa ra tại anh không tâm sự với em nên em không muốn ân ái với anh à?”
Cô mở mắt. Khi anh vừa cuối xuống quan sát hai đồng tử của cô, Macy đã giơ tay lên ngăn cản anh.
Anh cau mày nắm tay cô. “Anh chỉ kiểm tra mắt em thôi.” Anh chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh da trời. Đôi đồng tử vẫn giữ nguyên kích cỡ. Lông mi cô cong vút và sống mũi cô mới đáng yêu làm sao. Đôi môi cô… “Giờ thì anh muốn hôn em rồi.”
Cô vội kéo chăn che kín đầu.
“Anh đoán đó là lời từ chối, nhỉ?” Sau khi đặt lại chuông báo thức, anh tắt đèn và lại thức chong mắt nhìn lên trần nhà.
Bên cạnh anh Macy vừa cựa mình. “ Là vợ anh phải không? Anh từng chăm sóc ai thế?”
“Anh đã nói là anh chưa từng lấy vợ cơ mà.”
“Chẳng lẽ đàn ông không nói dối ư?”
“Anh chưa nói dối em bao giờ cả.” Anh thôi không nhìn trần nhà nữa mà quay sang với cô. Tại sao cô lại muốn biết tất cả chuyện này thực ngoài tầm hiểu biết của anh. Cô không cần biết những chuyện ấy. Lẽ ra anh cũng không nên nói với cô. Nhưng…
“Là bố anh.”
“Bố anh bị sao thế?”
“Ung thư.”
“Nhưng sau đó bố anh có khỏi bệnh không?”
“Không.” Có vài ký ức tốt hơn là đừng đụng chạm đến.
“Em rất tiếc.”
Cô nằm yên xuống gối. Anh lại tiếp tục nhìn trần nhà.
“Đã được hai năm rồi. Giờ thì anh đã không sao,” mãi sau anh mới bảo.
Thấy cô nhích lại gần anh một chút, Jake tự hỏi vừa rồi cô vô tình hay cố ý. “Hai người có thân nhau lắm không?”
“Có. Tuy tính anh không giống bố, nhưng cả hai đều nể trọng nhau.”
“Anh và bố khác nhau ở điểm nào cơ?”
Jake ngẫm nghĩ trước khi trả lời. “Bố anh rất nguyên tắc. Nhìn mọi thừ chỉ rạch ròi hai màu trắng đen thôi.”
“Còn anh thì không thế ư?” Giọng cô lẫn vẻ khó tin. “Anh là cảnh sát cơ mà. Em cá là anh luôn mong mọi người đều phải chấp hành luật lệ.”
“Đấy là luật pháp. Điểm khác biệt chính là đó.”
“Vậy thì bố anh theo nguyên tắc gì?”
“Đức tin tôn giáo.”
“À, ra vậy.” Cánh tay Macy buông thõng xuống, sượt qua tay anh. “Em đoán ông cụ không phải tín đồ Công giáo nhỉ?”
Jake nhận ra hơi hóm dí dỏm trong giọng cô, và anh chợt nhớ đến cái trò nữ tu của cô. Anh lật bàn tay lên nắm lấy những ngón tay cô. “Hội Giám Lý n Điển. Không phải là một người quá sùng đạo – bố anh chỉ trông chờ vào Chúa để giải quyết mọi rắc rối cho mình. Ngay cả khi giải pháp là chìa tay xin của bố thí.”
“Vậy khi khó khăn, anh trông cậy vào đâu?”
“Vào chính bản thân anh.”
“Thế ra anh là kẻ vô thần, không tin vào cho lẫn nhận đồ tế bần à?”
“Anh không phản đối chuyện giúp đỡ người khác,” Jake lý luận. “Nhưng anh thích tự mình chăm sóc mình.” Căn phòng im lặng như tờ hồi lâu. “Anh cũng không phải kẻ vô thần. Chỉ là… bố anh đã phải chịu quá nhiều đau đớn hơn tất thảy. Có thời gian anh tưởng mình không tin Chúa. Nhưng sau đó, anh nhận ra ta không giận người mà ta không đặt lòng tin vào. Thế nên, phải, anh có đức tin. Anh chỉ không tin Chúa sẽ giải quyết mọi rắc rối cho anh. Rõ ràng Người đã chẳng để mắt chăm lo cho bố anh gì cả.”
“Em lấy làm tiếc.” Macy lặp lại bằng giọng không hề mang âm hưởng phán xét. “Em không thể tưởng tượng nổi việc mất đi người thân vì những điều như thế.”
Anh đan những ngón tay anh vào tay cô. Suy nghĩ dành cho người cha đẫ mất theo nhau hiện lên trong tâm trí anh. Những suy nghĩ tốt đẹp. “Nếu còn sống, bố anh chắc sẽ rất mến em đấy.”
“Vì em sắp thành nữ tu của Hội Giám Lý à?” Cô đùa.
Anh dọn giọng. “Bố là người làm lành tránh dữ như em vậy.”
“Em đâu có.” Nghe như cô phụng phịu.
“Em tình nguyện trồng rau cho nhà thờ này, mà không phải em có bảo em từng đến nhà mở giúp người vô gia cư nữa cơ đấy?”
“Thế đâu phải là làm lành tránh dữ! Chẳng qua em không muốn ngồi không nên mới kiếm chuyện để làm thôi mà.”
“Hầu hết người ta sẽ ghi danh học thêm hoặc mua sách về đọc. Có mấy ai nặn óc nghĩ cách giúp đỡ người khác đâu.”
“Thế vẫn chưa đủ để được gọi là làm lành tránh dữ. Với lại, em có đọc sách cơ mà.”
“Vậy em là người làm lành tránh dữ khiêm tốn và có học thức.” Anh tấm tắc. “Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến bố anh mến em đâu. Bố anh hài hước tợn. Ông thích trêu chọc mọi người và thích mọi người trêu đùa mình.” Jake chợt nhận ra, đấy là điểm anh giống bố mình. “Bố là người tốt bụng. Trong tháng cuối cùng của đời mình, anh và bố đã dành thời gian nói chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Ngay cả lúc bị cơn đau hành hạ, ông vẫn thích cười vang.”
“Có thể tháng cuối cùng ấy cũng không hẳn toàn những nỗi buồn.” Cô siết nhẹ tay anh.
Lời cô làm anh chợt ngưng bặt, Suốt hai năm qua, anh nhất quyết không chịu nhớ về những ngày ấy, cố tình làm việc thật hung để khỏi phải nghĩ ngợi nhớ nhung gì. Mãi đến tận giờ anh mới ngộ ra, khi ngăn cấm những dòng ký ức ấy, là đồng nghĩa với việc mình đã bỏ quên cả những kỷ niệm đẹp đẽ.
Anh quay đầu sang và bắt gặp ánh mắt cô. “Thế còn bố em thì sao?”
“Ông ấy bỏ đi rồi,” Cô thờ ơ nói, cố rút tay về nhưng anh không chịu buông.
“Điều này chắc hẳn là lý do khiến em chua chát đây.”
“Làm ơn đi. Sự kiện ông ấy bỏ đi là món quà sinh nhật sáng giá nhất của em đấy.”
“Ông ấy đi vào đúng ngày sinh nhật của em ư?” Quá đáng thật.
“Vâng. Nhưng thực ra thì…”
“Hồi đó em bao nhiêu tuổi?”
“12.”
“Tệ thật.” Anh đặt tay cô đan trong tay anh lên ngực mình, yêu biết mấy khi làn da cô chạm vào người anh.
“Ông ấy đi là làm phúc cho cả nhà em đấy.”
“Sao lại thế?”
“Ông ấy chẳng muốn ở đó.” Nghe cách cô nói, anh biết lý do không chỉ có thế. Nhưng Jake không giống cô, anh không muốn ép cô nói. Nói thế không có nghĩa anh hối hận vì đã kể cho Macy nghe về bố mình. Nhưng thôi.
Bàn tay cô dịch xuống dưới thêm một chút, còn anh tưởng tượng tay cô trượt xuống thật xa dưới kia. Tấm chăn mỏng lại nhô lên. Anh co đầu gối lên che. “Thôi em nên ngủ đi.” Anh buông tay cô ra, dù đấy là điều anh không hề muốn chút nào.
Macy trở mình và anh nghe tiếng cô thở dài. “Em cứ lo cho Billy mãi thôi.”
“Anh biết.” Anh với tay chạm lên tóc cô. Ôi trời, tóc cô mềm mượt quá. “Cậu ấy thật may mắn vì được em quan tâm nhiều đến thế.”
******
Gần 2 giờ sáng, Billy bước lên bậc thềm ọp ẹp trước căn nhà tạm của Andy. Trước đó cậu đã trở lại quán Girls Galore và lái xe lòng vòng suốt hơn một giờ đồng hồ. Chẳng thấy Tanks đâu cả. Tối nay cậu đã làm hỏng việc, để cho thằng khốn kiếp ấy thoát chết.
Cậu vừa đẩy cửa đã nghe con chó của Andy gầm gừ từ phòng ngủ phía cuối nhà. Ellie ngủ trên sofa, nằm nghiêng chắp hai tay vào nhau và kê dưới má. Cuộc điện đàm cậu nghe lỏm được như thanh sắt nung đỏ dí vào não cậu, tuy nhiên sự chối bỏ mãi van nài cậu xem xét. Billy lặng ngắm người yêu. Cô gái mặc áo ngủ màu hồng có in chữ Angels trước ngực. Quỷ thật trông cô không khác gì một thiên thần. Nhưng tại sao Ellie lại nói chuyện với Tanks chứ?
“Anh về rồi à?” Giọng Ellie nồng nhiệt tuy còn hơi ngái ngủ.
“Ta phải nói chuyện.”
Cô ngồi dậy. “Chuyện gì vậy anh?”
“Em đã gọi điện cho Tanks.” Lời cậu thốt ra như lời luận tội.
Ellie cau mày. “Em ư?”
“Phải.” Billy đặt khẩu súng xuống bàn nước.
“Không. Em đâu có gọi cho hắn!”
Nghi ngờ. Nghi ngờ quá. Mẹ kiếp, cậu muốn tin lời cô. Cậu muốn cởi phăng quần áo mình, lột quần áo người yêu, và vùi mình vào trong cô.
“Điện thoại của em đâu?”
Cô gái ngồi thẳng hơn. “Trong túi của em ấy. Nhưng anh hỏi làm gì cơ?”
“Anh muốn xem em có nói dối anh không.”
Ellie ngồi đó, mắt mở to nhìn Billy trân trối. Cậu không thể phân biệt được khi nhìn vào cô rằng cô đang đau đớn hay tức giận nữa. Có lẽ là cả hai.
Ellie đứng lên lấy túi trên ghế và ném về phía cậu. “Anh muốn kiểm thì cứ kiểm.” Lửa giận bừng bừng trong mắt Ellie. “Em sẽ ngủ trong phòng ngủ.”
“Andy đang ở trong đó cơ mà.” Billy bước lên nhưng cô lừ mắt làm cậu phải đứng ngay lại.
“Tôi thà ngủ với quỷ dữ còn hơn ngủ với người thiếu lòng tin vào tôi.” Cô quày quả đi xuống hành lang.
Ba giây sao, Andy từ trong phòng đi ra ôm theo chăn và dắt theo con chó. “Vậy không được quân tử cho lắm,” cậu ta làu bàu. Andy lệt bệt vào phòng khách rồi nằm vật xuống ghế tựa, cuộn gối ra sau đầu. “Chị Ellie không phải loại người có người yêu rồi còn đi lăng nhăng với đàn ông khác đâu,” cậu ta ngáp dài thay cho lời kết.
Billy lục tung túi của Ellie, tìm điện thoại và bấm nút để kiểm tra xem cô có gọi cho ai không. Chẳng có cuộc gọi nào cả.
Cậu nhìn Andy. ”Ellie lại dùng điện thoại của em phải không?”
******
Hai giờ sáng. Chuông báo thức làm Jake choàng tỉnh. Anh nói trước với cô, “Anh sắp bật đèn đấy nhé.”
“Em không thích anh một chút nào hết,” Macy làu bàu.
“Em có mà.” Anh xem đồng tử cô và thấy ổn cả. Sau đó, anh tắt đèn, đặt lại chuông đồng hồ, trở mình quay mặt ra ngoài và ngủ tiếp.
Ba giờ sáng và chuông báo thức đổ hồi: “Em khẳng định là em không thích anh đâu đấy.” Macy đưa tay che mắt bởi căn phòng tràn ngập ánh sáng chói lóa.
“Em nói dối dở quá đi thôi,” anh bảo. “Em phát cuồng vì anh, em…” Mắt anh nhìn xuống và anh không thể nói thêm tiếng nào nữa. Mấy chiếc nút trên cùng của chiếc áo ngủ bị tuột ra, để lộ một bên ngực mềm mại. Anh nuốt xuống ham muốn được hạ môi mình lên nếm trải kho báu ngọt ngào ấy, và tập trung nhìn lên mặt cô. Anh ghé sát vào kiểm tra hai bên đồng tử và thầm ngăn mắt không nhìn xuống ngực áo hình chữ V của Macy.
Mặt anh sát miệng cô đến nỗi anh nghe hơi thở nồng nàn của cô phả lên má mình. Jake bèn hôn phớt lên môi Macy. Anh thực lòng chỉ muốn hôn thật nhanh thôi, nhưng đầu lưỡi cô đã len vào giữa đôi môi anh và bàn tay cô níu lấy cổ anh. Đắm mình trong cảm giác mê ly, anh uống từng hơi thở của cô. Mê cuồng trong hương vị nồng nàn, anh len bàn tay dưới áo và ngón cái của anh vuốt ve ngực cô.
Cô rên lên trong miệng anh và rướn người trên mặt nệm. Đúng lúc ấy, anh chợt nhớ ra. Anh không thể tiếp tục được nữa.
Anh lùi ra làm cả hai cùng thở hổn hển. “Đồng tử của em vẫn bình thường.” Dứt lời anh quay mặt ra ngoài.
“Đáng lẽ anh không nên bắt đầu làm một việc mà anh không thể kết thúc chứ,” cô càu nhàu.
“Em có muốn anh kết thúc không?” anh hỏi, băn khoăn không rõ liệu cô nói đồng ý là đã đủ rồi chăng. Jake nín thở chờ đợi.
“Không. Nhưng dầu vậy anh không nên bắt đầu mới phải.”
Ô, người khơi mào đâu phải là anh nhỉ? Ừ thì anh cũng góp phần chút ít để bắt đầu, nhưng chính cô truyền lửa cho nụ hôn vừa rồi kia mà. Dù nghĩ vậy nhưng anh không nói ra.
Ba mươi phút sau, Jake vẫn nằm thao thức và chưa nguôi nỗi khát khao. Anh vừa nhìn đồng hồ. Đấy là lý do vì sao Jake biết chính xác thời điểm cơn mưa đạn bất ngờ bắn xối xả qua khung cửa sổ.
Đề phòng cô còn chưa ngủ, anh co chân lên che phần mền khum khum như mái lều của mình. Jake ngắm cô không chán mắt. Macy nằm ngửa trông như thiên thần đang say giấc nồng. Khỉ thật, anh muốn có cô quá. Nhưng chỉ có loại đàn ông đê tiện mới lợi dụng mồi chài phụ nữ đang bị chấn thương ở đầu. Jake không thuộc loại người đó. Anh là con trai của mục sư, là công dân đứng đắn và tuân thủ luật pháp.
Nhưng vì quái sao mà cô nhất quyết từ chối không muốn ràng buộc gì với anh?
Em chỉ muốn nói rằng, với một người không muốn chia sẻ chuyện của mình, đừng có hòng mơ người khác chia sẻ cùng người đó. Anh nhớ lại lời cô vừa nói. Anh nhớ mang máng Lisa cũng có lần nói tương tự như vậy. Chẳng lẽ phụ nữ không biết là đàn ông không thích thổ lộ nỗi lòng ư?
Đồng hồ đeo tay của anh kêu “bíp” khe khẽ, báo hiệu đã 1 giờ sáng. “Này, Cô gái Pizza này?” Anh vén lọn tóc xòa xuống má cô.
“Không có sex đâu đấy”, cô thì thào.
Anh hắng giọng, “Anh sẽ bật đèn rồi kiểm tra mắt em. Được chứ?”
“Trò tồi”. Cô lôi chăn phủ kín đầu.
Anh bật đèn lên. Đoạn, kéo mép chăn xuống, anh hôn lên mũi cô. “Cô nàng ngái ngủ ơi, mở mắt ra nhìn anh xem nào.”
“Hồi tối em đã biết anh trông thế nào rồi. Anh cởi quần áo ngay trước mặt em, nhớ không?”
“Rồi anh trông thế nào nào?” anh hỏi, nhớ đến ánh mắt tán thưởng của cô.
“Trông như người không thích nói về mình.”
“Hóa ra tại anh không tâm sự với em nên em không muốn ân ái với anh à?”
Cô mở mắt. Khi anh vừa cuối xuống quan sát hai đồng tử của cô, Macy đã giơ tay lên ngăn cản anh.
Anh cau mày nắm tay cô. “Anh chỉ kiểm tra mắt em thôi.” Anh chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh da trời. Đôi đồng tử vẫn giữ nguyên kích cỡ. Lông mi cô cong vút và sống mũi cô mới đáng yêu làm sao. Đôi môi cô… “Giờ thì anh muốn hôn em rồi.”
Cô vội kéo chăn che kín đầu.
“Anh đoán đó là lời từ chối, nhỉ?” Sau khi đặt lại chuông báo thức, anh tắt đèn và lại thức chong mắt nhìn lên trần nhà.
Bên cạnh anh Macy vừa cựa mình. “ Là vợ anh phải không? Anh từng chăm sóc ai thế?”
“Anh đã nói là anh chưa từng lấy vợ cơ mà.”
“Chẳng lẽ đàn ông không nói dối ư?”
“Anh chưa nói dối em bao giờ cả.” Anh thôi không nhìn trần nhà nữa mà quay sang với cô. Tại sao cô lại muốn biết tất cả chuyện này thực ngoài tầm hiểu biết của anh. Cô không cần biết những chuyện ấy. Lẽ ra anh cũng không nên nói với cô. Nhưng…
“Là bố anh.”
“Bố anh bị sao thế?”
“Ung thư.”
“Nhưng sau đó bố anh có khỏi bệnh không?”
“Không.” Có vài ký ức tốt hơn là đừng đụng chạm đến.
“Em rất tiếc.”
Cô nằm yên xuống gối. Anh lại tiếp tục nhìn trần nhà.
“Đã được hai năm rồi. Giờ thì anh đã không sao,” mãi sau anh mới bảo.
Thấy cô nhích lại gần anh một chút, Jake tự hỏi vừa rồi cô vô tình hay cố ý. “Hai người có thân nhau lắm không?”
“Có. Tuy tính anh không giống bố, nhưng cả hai đều nể trọng nhau.”
“Anh và bố khác nhau ở điểm nào cơ?”
Jake ngẫm nghĩ trước khi trả lời. “Bố anh rất nguyên tắc. Nhìn mọi thừ chỉ rạch ròi hai màu trắng đen thôi.”
“Còn anh thì không thế ư?” Giọng cô lẫn vẻ khó tin. “Anh là cảnh sát cơ mà. Em cá là anh luôn mong mọi người đều phải chấp hành luật lệ.”
“Đấy là luật pháp. Điểm khác biệt chính là đó.”
“Vậy thì bố anh theo nguyên tắc gì?”
“Đức tin tôn giáo.”
“À, ra vậy.” Cánh tay Macy buông thõng xuống, sượt qua tay anh. “Em đoán ông cụ không phải tín đồ Công giáo nhỉ?”
Jake nhận ra hơi hóm dí dỏm trong giọng cô, và anh chợt nhớ đến cái trò nữ tu của cô. Anh lật bàn tay lên nắm lấy những ngón tay cô. “Hội Giám Lý n Điển. Không phải là một người quá sùng đạo – bố anh chỉ trông chờ vào Chúa để giải quyết mọi rắc rối cho mình. Ngay cả khi giải pháp là chìa tay xin của bố thí.”
“Vậy khi khó khăn, anh trông cậy vào đâu?”
“Vào chính bản thân anh.”
“Thế ra anh là kẻ vô thần, không tin vào cho lẫn nhận đồ tế bần à?”
“Anh không phản đối chuyện giúp đỡ người khác,” Jake lý luận. “Nhưng anh thích tự mình chăm sóc mình.” Căn phòng im lặng như tờ hồi lâu. “Anh cũng không phải kẻ vô thần. Chỉ là… bố anh đã phải chịu quá nhiều đau đớn hơn tất thảy. Có thời gian anh tưởng mình không tin Chúa. Nhưng sau đó, anh nhận ra ta không giận người mà ta không đặt lòng tin vào. Thế nên, phải, anh có đức tin. Anh chỉ không tin Chúa sẽ giải quyết mọi rắc rối cho anh. Rõ ràng Người đã chẳng để mắt chăm lo cho bố anh gì cả.”
“Em lấy làm tiếc.” Macy lặp lại bằng giọng không hề mang âm hưởng phán xét. “Em không thể tưởng tượng nổi việc mất đi người thân vì những điều như thế.”
Anh đan những ngón tay anh vào tay cô. Suy nghĩ dành cho người cha đẫ mất theo nhau hiện lên trong tâm trí anh. Những suy nghĩ tốt đẹp. “Nếu còn sống, bố anh chắc sẽ rất mến em đấy.”
“Vì em sắp thành nữ tu của Hội Giám Lý à?” Cô đùa.
Anh dọn giọng. “Bố là người làm lành tránh dữ như em vậy.”
“Em đâu có.” Nghe như cô phụng phịu.
“Em tình nguyện trồng rau cho nhà thờ này, mà không phải em có bảo em từng đến nhà mở giúp người vô gia cư nữa cơ đấy?”
“Thế đâu phải là làm lành tránh dữ! Chẳng qua em không muốn ngồi không nên mới kiếm chuyện để làm thôi mà.”
“Hầu hết người ta sẽ ghi danh học thêm hoặc mua sách về đọc. Có mấy ai nặn óc nghĩ cách giúp đỡ người khác đâu.”
“Thế vẫn chưa đủ để được gọi là làm lành tránh dữ. Với lại, em có đọc sách cơ mà.”
“Vậy em là người làm lành tránh dữ khiêm tốn và có học thức.” Anh tấm tắc. “Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến bố anh mến em đâu. Bố anh hài hước tợn. Ông thích trêu chọc mọi người và thích mọi người trêu đùa mình.” Jake chợt nhận ra, đấy là điểm anh giống bố mình. “Bố là người tốt bụng. Trong tháng cuối cùng của đời mình, anh và bố đã dành thời gian nói chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Ngay cả lúc bị cơn đau hành hạ, ông vẫn thích cười vang.”
“Có thể tháng cuối cùng ấy cũng không hẳn toàn những nỗi buồn.” Cô siết nhẹ tay anh.
Lời cô làm anh chợt ngưng bặt, Suốt hai năm qua, anh nhất quyết không chịu nhớ về những ngày ấy, cố tình làm việc thật hung để khỏi phải nghĩ ngợi nhớ nhung gì. Mãi đến tận giờ anh mới ngộ ra, khi ngăn cấm những dòng ký ức ấy, là đồng nghĩa với việc mình đã bỏ quên cả những kỷ niệm đẹp đẽ.
Anh quay đầu sang và bắt gặp ánh mắt cô. “Thế còn bố em thì sao?”
“Ông ấy bỏ đi rồi,” Cô thờ ơ nói, cố rút tay về nhưng anh không chịu buông.
“Điều này chắc hẳn là lý do khiến em chua chát đây.”
“Làm ơn đi. Sự kiện ông ấy bỏ đi là món quà sinh nhật sáng giá nhất của em đấy.”
“Ông ấy đi vào đúng ngày sinh nhật của em ư?” Quá đáng thật.
“Vâng. Nhưng thực ra thì…”
“Hồi đó em bao nhiêu tuổi?”
“12.”
“Tệ thật.” Anh đặt tay cô đan trong tay anh lên ngực mình, yêu biết mấy khi làn da cô chạm vào người anh.
“Ông ấy đi là làm phúc cho cả nhà em đấy.”
“Sao lại thế?”
“Ông ấy chẳng muốn ở đó.” Nghe cách cô nói, anh biết lý do không chỉ có thế. Nhưng Jake không giống cô, anh không muốn ép cô nói. Nói thế không có nghĩa anh hối hận vì đã kể cho Macy nghe về bố mình. Nhưng thôi.
Bàn tay cô dịch xuống dưới thêm một chút, còn anh tưởng tượng tay cô trượt xuống thật xa dưới kia. Tấm chăn mỏng lại nhô lên. Anh co đầu gối lên che. “Thôi em nên ngủ đi.” Anh buông tay cô ra, dù đấy là điều anh không hề muốn chút nào.
Macy trở mình và anh nghe tiếng cô thở dài. “Em cứ lo cho Billy mãi thôi.”
“Anh biết.” Anh với tay chạm lên tóc cô. Ôi trời, tóc cô mềm mượt quá. “Cậu ấy thật may mắn vì được em quan tâm nhiều đến thế.”
******
Gần 2 giờ sáng, Billy bước lên bậc thềm ọp ẹp trước căn nhà tạm của Andy. Trước đó cậu đã trở lại quán Girls Galore và lái xe lòng vòng suốt hơn một giờ đồng hồ. Chẳng thấy Tanks đâu cả. Tối nay cậu đã làm hỏng việc, để cho thằng khốn kiếp ấy thoát chết.
Cậu vừa đẩy cửa đã nghe con chó của Andy gầm gừ từ phòng ngủ phía cuối nhà. Ellie ngủ trên sofa, nằm nghiêng chắp hai tay vào nhau và kê dưới má. Cuộc điện đàm cậu nghe lỏm được như thanh sắt nung đỏ dí vào não cậu, tuy nhiên sự chối bỏ mãi van nài cậu xem xét. Billy lặng ngắm người yêu. Cô gái mặc áo ngủ màu hồng có in chữ Angels trước ngực. Quỷ thật trông cô không khác gì một thiên thần. Nhưng tại sao Ellie lại nói chuyện với Tanks chứ?
“Anh về rồi à?” Giọng Ellie nồng nhiệt tuy còn hơi ngái ngủ.
“Ta phải nói chuyện.”
Cô ngồi dậy. “Chuyện gì vậy anh?”
“Em đã gọi điện cho Tanks.” Lời cậu thốt ra như lời luận tội.
Ellie cau mày. “Em ư?”
“Phải.” Billy đặt khẩu súng xuống bàn nước.
“Không. Em đâu có gọi cho hắn!”
Nghi ngờ. Nghi ngờ quá. Mẹ kiếp, cậu muốn tin lời cô. Cậu muốn cởi phăng quần áo mình, lột quần áo người yêu, và vùi mình vào trong cô.
“Điện thoại của em đâu?”
Cô gái ngồi thẳng hơn. “Trong túi của em ấy. Nhưng anh hỏi làm gì cơ?”
“Anh muốn xem em có nói dối anh không.”
Ellie ngồi đó, mắt mở to nhìn Billy trân trối. Cậu không thể phân biệt được khi nhìn vào cô rằng cô đang đau đớn hay tức giận nữa. Có lẽ là cả hai.
Ellie đứng lên lấy túi trên ghế và ném về phía cậu. “Anh muốn kiểm thì cứ kiểm.” Lửa giận bừng bừng trong mắt Ellie. “Em sẽ ngủ trong phòng ngủ.”
“Andy đang ở trong đó cơ mà.” Billy bước lên nhưng cô lừ mắt làm cậu phải đứng ngay lại.
“Tôi thà ngủ với quỷ dữ còn hơn ngủ với người thiếu lòng tin vào tôi.” Cô quày quả đi xuống hành lang.
Ba giây sao, Andy từ trong phòng đi ra ôm theo chăn và dắt theo con chó. “Vậy không được quân tử cho lắm,” cậu ta làu bàu. Andy lệt bệt vào phòng khách rồi nằm vật xuống ghế tựa, cuộn gối ra sau đầu. “Chị Ellie không phải loại người có người yêu rồi còn đi lăng nhăng với đàn ông khác đâu,” cậu ta ngáp dài thay cho lời kết.
Billy lục tung túi của Ellie, tìm điện thoại và bấm nút để kiểm tra xem cô có gọi cho ai không. Chẳng có cuộc gọi nào cả.
Cậu nhìn Andy. ”Ellie lại dùng điện thoại của em phải không?”
******
Hai giờ sáng. Chuông báo thức làm Jake choàng tỉnh. Anh nói trước với cô, “Anh sắp bật đèn đấy nhé.”
“Em không thích anh một chút nào hết,” Macy làu bàu.
“Em có mà.” Anh xem đồng tử cô và thấy ổn cả. Sau đó, anh tắt đèn, đặt lại chuông đồng hồ, trở mình quay mặt ra ngoài và ngủ tiếp.
Ba giờ sáng và chuông báo thức đổ hồi: “Em khẳng định là em không thích anh đâu đấy.” Macy đưa tay che mắt bởi căn phòng tràn ngập ánh sáng chói lóa.
“Em nói dối dở quá đi thôi,” anh bảo. “Em phát cuồng vì anh, em…” Mắt anh nhìn xuống và anh không thể nói thêm tiếng nào nữa. Mấy chiếc nút trên cùng của chiếc áo ngủ bị tuột ra, để lộ một bên ngực mềm mại. Anh nuốt xuống ham muốn được hạ môi mình lên nếm trải kho báu ngọt ngào ấy, và tập trung nhìn lên mặt cô. Anh ghé sát vào kiểm tra hai bên đồng tử và thầm ngăn mắt không nhìn xuống ngực áo hình chữ V của Macy.
Mặt anh sát miệng cô đến nỗi anh nghe hơi thở nồng nàn của cô phả lên má mình. Jake bèn hôn phớt lên môi Macy. Anh thực lòng chỉ muốn hôn thật nhanh thôi, nhưng đầu lưỡi cô đã len vào giữa đôi môi anh và bàn tay cô níu lấy cổ anh. Đắm mình trong cảm giác mê ly, anh uống từng hơi thở của cô. Mê cuồng trong hương vị nồng nàn, anh len bàn tay dưới áo và ngón cái của anh vuốt ve ngực cô.
Cô rên lên trong miệng anh và rướn người trên mặt nệm. Đúng lúc ấy, anh chợt nhớ ra. Anh không thể tiếp tục được nữa.
Anh lùi ra làm cả hai cùng thở hổn hển. “Đồng tử của em vẫn bình thường.” Dứt lời anh quay mặt ra ngoài.
“Đáng lẽ anh không nên bắt đầu làm một việc mà anh không thể kết thúc chứ,” cô càu nhàu.
“Em có muốn anh kết thúc không?” anh hỏi, băn khoăn không rõ liệu cô nói đồng ý là đã đủ rồi chăng. Jake nín thở chờ đợi.
“Không. Nhưng dầu vậy anh không nên bắt đầu mới phải.”
Ô, người khơi mào đâu phải là anh nhỉ? Ừ thì anh cũng góp phần chút ít để bắt đầu, nhưng chính cô truyền lửa cho nụ hôn vừa rồi kia mà. Dù nghĩ vậy nhưng anh không nói ra.
Ba mươi phút sau, Jake vẫn nằm thao thức và chưa nguôi nỗi khát khao. Anh vừa nhìn đồng hồ. Đấy là lý do vì sao Jake biết chính xác thời điểm cơn mưa đạn bất ngờ bắn xối xả qua khung cửa sổ.
Tác giả :
Christie Craig