Bắt Được Anh Rồi Nhé
Chương 2
Đã năm giờ chiều ngày thứ Ba và Jack đang ngồi sau bàn làm việc giải quyết đống giấy tờ. Anh nhác thấy mẩu giấy ghi chép thông tin liên lạc của Ellie Chandler. Suốt ngày hôm nay, anh vẫn chưa đụng vào việc ấy. Phải, anh đã bảo cô ta sang báo cáo với ban Hình sự Án mạng, nhưng linh tính báo cho anh hay là cô ta không làm theo lời anh. Thế có nghĩa anh sẽ phải theo vụ này.
Anh cầm di động lên bấm số. Anh xé luôn mẩu giấu ném vào thùng rác. Anh sẽ không tìm hiểu thông tin gì cả, nhưng vì lương tâm nên anh sẽ thực hiện cuộc gọi này. Gọi xong, anh có thể yên tâm quên đi.
“Trung úy Anders nghe,” anh bạn của anh bên ban Án mạng trả lời điện thoại.
“Stan đấy à? Jake đây. Nghe này, vụ bắt giữ Tanks, thêm chút lời nhận xét giữa đàn ông với nhau, bao gồm, “xinh lắm cậu ạ. Vòng một ngoại cỡ né. Nhưng cái giọng thì!”
Stan bật cười. “Tớ thấy chẳng vấn đề gì. Cứ nhét lưỡi cậu vào miệng cô ta hay làm mồm cô nàng bận rộn thì xong chứ gì.”
Jake cười nhăn nhở, kể nốt câu chuyện, và hỏi thăm bên Stan có phát hiện ra cái xác nào bị chặt đầu không.
“Cậu không nghe về vụ xác nam khuyết danh à?” Stan hỏi, sự khôi hài trước đó biến mất khỏi giọng Stan.
“Đừng có choc điên tớ chứ.” Jake tựa hẳn vào lưng ghế.
“Không phải chọc điên đâu. Khoảng sáu tháng trước có một cái xác dạt vào kênh Houston Ship. Bên đồn Clear Lake đảm trách vụ ấy. Họ vẫn chưa nhận dạng được nạn nhân. Thi thể đã rữa ra rồi.”
“Hay nhỉ.” Jake lục thùng rác lấy lại mẩu giấy bị anh vo viên lúc nãy. Chắc anh với cô nàng Lảnh lót định mệnh buộc phải gặp lại nhau rồi. Bực ghê. Chắc anh cũng nợ cô gái một lời xin lỗi nữa. Con trai mục sư dòng Baptist luôn phải xin lỗi nếu họ phạm sai lầm mà.
“Baldwin!” Donaldson lao vào phòng anh, nét mặt căng cứng.
“Tớ gọi lại cho cậu sau nhé, Stan,” Jake nói và cúp máy. Anh quay sang anh bạn đồng nghiệp.”Có chuyện gì thế?”
“Xảy ra vượt ngục rồi cậu ạ. Một quản giáo và một phạm nhân bị bắn đấy. Tình trạng sức khỏe của cả hai đều xấu. Ba phạm nhân khác vượt ngục. Đồn trưởng bảo cậu biết một tên trong số chúng đấy – là David Tanks.”
Jake thở dài. Thôi phải rồi. Anh nhất định phải tái ngộ với cô nàng Lảnh lót mất rồi.
******
Rời thư viện, Macy biết ngày hôm nay rồi sẽ tội tệ hơn. Vì quên túi đựng tiền ở nhà, nên cô phải tạt qua nhà để lấy. Thế thì cô sẽ đến chỗ làm muộn năm phút, đồng nghĩa với việc tay trợ lý cửa hàng trưởng, ông Prack – đám nhân viên đề cập đến ông ta như một thứ đó khôi hài hơn, nếu không muốn nói hơi quá hiển hiện – sẽ cho cô biết tay. Nhân viên trong cửa hàng luôn bảo ông ta tức cười và cô hoàn toàn không phản đối. Từ sau lần cô từ chối không uống bia và cùng ông ta lên giường, ông ta đặc biệt khó chịu với cô. Tất nhiên, cô hoàn toàn có quyền kiện ông ta tội quấy rối tình dục nhưng làm thế đồng nghĩa với khả năng sẽ mất việc – một công việc gần nhà với giờ giấc rất thích hợp. Miễn là tay dê xồm này không mó máy tay chân, thì những lời nói ghê gớm của gã không đáng để cô manh động.
Tất nhiên, Prack chưa phải là mối lo hàng đầu của cô. Cả com tim và khối óc cô đang bế tắc vì Billy. Bế tắc vì cô không có khả năng thay đổi hoàn cảnh cho em mình.
Cô mở khóa cửa, bước vào trong nhà. Một tiếng “thịch” nho nhỏ. Cô dừng chân, lắng nghe âm thanh u u rờn rợn của căn nhà cũ. “Elvis?” Giọng cô rung động trong bức màn im lặng lạ lùng. “Lại đây nào, mèo cưng.” Cô dấn bước sau hơn vào phòng khách, nhưng sự âm lặng vẫn còn quá sâu lắng. Đó cũng là lúc cô thấy nó. “Elvis?”
Con mèo mướp lông xám nhà cô đang đứng cạnh sofa, gần bàn nước. Chiếc đĩa đựng kẹo ngọt và kẹo bạc hà nằm sát chân nó trên sàn nhà. Macy hay nằm lăn trên ghế, ôm mèo, khóc vật vã. Và kẹo bạc hà.
Ánh đèn trên máy ghi âm tự động của điện thoại chớp nháy đập vào mắt cô. Cô gãi lưng con mèo, liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nhấn nút PLAY.
“Chào chị, em là Ellie Chandler đây,” một giọng nói the thé rít lên.
Elvis kêu meo một tiếng phóng vọt ra ngoài. Mace co người lại, nhưng vì một lý do khác hơn là sợ giọng nói cao vút như xoáy vào màng nhĩ này. Cô còn chưa quyết định là không biết có nên gọi lại cô gái này hay không. Chắc toàn bộ cuộc nói chuyện về nguy hiểm chỉ là tưởng tượng thái quá của Billy thôi chứ gì? Nhưng mà rồi, có lẽ cô định ngày mai sẽ gọi điện cho giám đốc trại giam. Chỉ để cảnh báo trước cho ông ta thôi.
Giọng Ellie nói tiếp. “Billy bảo em gọi cho chị. Em đoán David lại có âm mưu mới. Em đã đến gặp tay cảnh sát tên Jake Baldwin ấy. Anh ta là tay đã tống cổ David vào tù. Em tưởng hắn sẽ giúp, nhưng hóa ra hắn để ý ngực em nhiều hơn để ý lời em nói. Em sẽ không ngạc nhiên nếu quả thật hắn làm việc cho David. Thằng đểu. Không bằng một góc của Billy.” Cô ta dừng nói giây lát. “Em biết chị không nghe Billy kể về em, và chắc chắc chị thấy lạ khi em yêu Billy, chị ạ. Rất yêu.”
Trên đời này, loại con gái nào yêu thằng tù chứ? Macy tự hỏi. Bản thân cô từng mắc vài sai lầm trong đời, nhưng chẳng có sai lầm nào như thế này cả.
Lấy vội túi tiền, cô đi nhanh ra cửa và đến chỗ làm. Mọi nỗi lo khác đành gác lại. Giờ không có thời gian cho việc lo lắng.
Đêm đó, phải rất khuya Macy mới có thời gian ngồi thở nhưng cả tối cô đã phải lo lắng. Cô đậu chiếc Satum sau cửa hàng Pappa’s Pizza, ngồi nghe đoạn cuối băng ghi âm giáo sư giảng bài, và ghi chú về luật lập hiến. Nghe băng ghi âm lúc đi giao bánh pizza đã đứng cứu mạng cô trong những kỳ thi cuối khóa. Tuy nhiên, đêm nay cô không còn đầu óc đâu mà nghe băng. Cô bận tâm về Billy, về nỗi sợ hãi đã nhìn thấy trong mắt em trai. Đầu óc cô cứ quay đi quay lại hình ảnh lúc cô ôm cậu em bốn tuổi và lòng, miệng không ngớt an ủi, “Billy, làm gì có yêu tinh hả em. Thực mà, yêu tinh không tồn tại mà. Em không việc gì phải sợ.” Nhưng phải chăng cô đã lầm.
Có tiếng gõ lên cửa kính xe khiến Macy giật mình. Sandy, cô nhân viên giao hàng giống cô, mỉm cười ngõ vào cửa kính. Macy ra khỏi xe.
“Sao, tớ nói có đúng không?”
Sandy, bà mẹ đơn thân kiêm sinh viên đại học, lúc nào cũng tươi cười. Nếu Macy có thời gian, chắc họ đã thành bạn thân, nhưng giữa việc học hành, công việc, lo cho gia đình, và còn vài giờ tình nguyện chăm sóc vườn cây cho nhà thờ nữa, thì thời gian làm gì còn hiện hữu nữa.
“Đúng, cậu ạ. Anh ta boa hậu lắm. Những mười đô cơ.” Macy chỉnh lại mũ lưỡi trai, chiếc mũ lưỡi trai, chiếc quảng cáo cho Papa’s Pizza.
Sandy huých vai cô. “Tớ đã bảo cô. Cậu có kéo trễ nút áo như tớ bảo không?”
“Không. Nhưng tớ có chớp chớp mắt lúc nhìn anh ta,” Macy chỉ đùa. Thực sự thì, cô chẳng biết chuyện tán tỉnh ai lúc này, dù có được tiền boa nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Họ cùng đi vào cửa chính của quán Papa’s Pizza, quán thơm lừng mùi của yến mạch và sốt cà chua cay xè.
“Macy!” có tiếng gọi lớn.
“Chim cu báo động,” Sandy lẩm bẩm.
Macy buông túi giữ ấm pizza lên quầy. “Có chuyện gì vậy, ông Prack?”
“Mẹ cô gọi đến sáu lần và bảo cô nhất định phải gọi lại đấy.”
Macy nhớ ra di động cô tạm thời bị cắt. Không có tiền, không nối mạng.
“Với lại có cô gì giọng khó nghe lắm cũng gọi đến,” viên quản lý gắt gỏng. “Bảy cuộc gọi tất cả đấy – mà cô cũng biết chúng ta không cho phép gọi điện vì chuyện riêng.”
“Tôi xin lỗi,” Macy đáp lại. Nàng quay sang đầu bếp chính đang dỡ bánh lên kệ cho nguội. “Bây giờ tôi giao bánh đến địa chỉ nào đây?”
Ông Prack xía vào. “Chẳng đến đâu. Cô nộp tiền hàng rồi nghỉ đi. Nhớ gọi cho mẹ cô trong giờ không phải làm việc đấy. Với lại, chỉnh tóc tai lại đi, tóc gì cứ xõa ra mãi. Nếu muốn gợi cảm trong làm việc, vào quán rượu mà làm đi nhé.”
Macy nghiến răng. Càng nghĩ cô càng thấy, có lẽ công việc này không đáng để chịu đựng như thế.
Sandy lên tiếng, “Tôi nghĩ chắc tôi về trước đây. Nhưng nếu còn việc, tôi sẵn sàng ở lại.” Giao bánh trong lúc khuya có thể kiếm thêm nhiều tiền, làm mẹ đơn thân nên Sandy cũng khó khăn lắm.
“Nếu cậu quyết định ở lại, tớ cũng vui vẻ thôi.” Macy bảo.
Vừa thu dọn đồ dùng cá nhân, cô vừa nghĩ đến chuyện gọi điện cho mẹ. Hoặc không gọi cho bà. Chắc mẹ cô muốn nghe kể lại cuộc viếng thăm Billy trong tù, nhưng Macy chữa nghĩ ra phải tiết lộ ra đến đâu. Tất cả những gì bà cần là lại thêm cớ để khóc thôi.
Vừa khi cô sắp ra khỏi cửa hàng, bếp trưởng Anthony nói lớn, “Macy này, tôi có hai bánh Pizza phô mai phải làm lại. Cô có muốn mang về không?”
“Cảm ơn ạ,” Macy đáp. Vì chưa ăn tối nên cô xách hai hộp bánh ra về. Có khi về nhà sớm lại hay. Bởi vì biết đây, cô kịp xem bản tin thời sự tối trên ti vi. Hoặc biết đâu cô có thể ngủ bù cho tối qua cô bị mất ngủ.
Nhưng khi vào xe hơi, cô thấy mảnh giấy bị bỏ quên bên ghế, trên đó ghi địa chỉ của Ellie.
“Mình có hứa là sẽ đến đó đâu nhỉ,” cô lẩm bẩm, siết lấy vô lăng. Nhưng rồi, có lỗ lã gì đâu nếu nói chuyện với cô ta vài câu? Có khi Ellie còn cho cô biết thêm vài chi tiết có ích cho cuộc trao đổi với giám đốc trại vào ngày mai cũng nên. À phải, cô đã quyết định dứt khoát phải nói chuyện với giám đốc trại giam.
Khi cô vừa lái xe khỏi bãi đậu, hai cảnh sát cũng vừa trờ tới. Macy ước đó là cảnh sát xử phạt người thô lỗ và họ đến để còng tay ông Prack mang đi.
Chỉ lát sau, cô đã đậu xe trước căn nhà gỗ cũ kỹ của bạn gái Billy. Nơi này trông cũng tầm “giá hợp lý” như căn nhà Macy thuê. Đó là căn nhà cũ trong tình trạng không quá tốt, nằm trong khu dân cứ không quá an ninh, nơi vài điều không quá hay ho xảy đến cho người tốt. Hít thở một hơi thật sâu, Macy nhớ lại giọng nói chanh chua trong điện thoại nhà mình.
“Billy, em nợ chị ngập đầu rồi đấy nhé,” cô lẩm bẩm.
Lúc bước xuống xe, cô thấy hai hộp bánh ở hàng ghế sau. Một ý tưởng nảy ra, nếu giọng Ellie trở nên không chịu nổi, một trong hai cái bánh kia có thể làm cô ta câm mồm.
Màn đêm như dầy đặc hơn khi Macy bước lên cửa trước nhà. Cô thầm nhớ lời em trai. Em lo cho Ellie –và cho cả chị nữa. Tóc cô sau gáy dựng lên. Macy cố gạt đi cảm giác sợ hãi, và gõ cửa. Không có tiếng trả lời.
Macy đến bên cửa sổ hé mắt nhìn vào nhà. Từ căn phòng trong cùng có ánh đèn rọi ra. Trong thấy ánh đèn, cô theo đấy mà bước mà bước xuống mấy bậc cấp đi ra sau nhà. Đêm tối như mực gợi Macy nhớ đến mọi phim kinh dị đã từng xem. Chân cô lỡ đá vào thùng rác bằng sắt, làm cho mùi trái cây thối xộc lên nồng nặc. Từ bụi cây nhà bên có tiếng mèo ngao lên rùng rợn. Tiếng chó sủa. Nỗi sợ hãi cồn cào gan ruột cô.
Macy cắn môi khi đi vòng qua mấy chậu hoa. “Có gì đâu mà sợ,” cô lẩm bẩm. Một tay giữ hộp bánh cân bằng, cô bước từng bước nhỏ. Tóc tai sau cổ lại dựng đứng lên lần nữa. Bản hòa âm đáng sợ lại tấu lên, càng lớn hơn. Mèo ngoao. Chó sủa. Tiếng gì đấy như thùng rác bị đã. Và… có phải cô vừa nghe thấy tiếng đàn ông giữa âm thanh hỗn loạn chăng?
Cô phóng vội lên thềm sau nhà. Tiếng chân người rầm rập vang lên sau lưng. Ngay sát sau lưng, Macy kêu thét lên. Hộp bánh pizza tung lên trời. Cô giật cùi chỏ ra sau đập vào hạ bộ rắn rỏi nhưng không cương cứng của một người đàn ông. Nhưng cô đánh khá mạnh đến nỗi một luồng hơi oái sợt qua gáy cô. Macy sởn sống lưng. Cô nhảy xuống thềm và bỏ chạy.
Chân cô chưa kịp chạm đất thì đã có người túm được cánh tay cô. Tiếng thét thứ hai của cô xé toạc màn đêm đen. Không còn xa lạ gì với chỗ hiểm của đàn ông, cô thúc mạnh đầu gối. Lần này chỗ cô vừa hạ gối không rắn rỏi cho lắm.
“Chó đ…” Nắm tay của tên tấn công cô lỏng ra.
Macy giằng khỏi tay hắn và mũ cô rơi xuống. Bàn tay tên tấn công túm ngay ngực áo cô. Cô nghe thấy tiếng nút áo đồng phục của mình đứt tung. Macy co gối ra đòn hiểm thêm một lần nữa.
Tên kia bàu nhàu câu gì không nghe rõ và khuỵu xuống. Nhưng hắn không ngã một mình, hắn kéo cô cùng lăn ra đất. Rất mạnh. Và trước khi kịp phản ứng, tên kia đã lăn qua, lấy người hắn đè nghiến người cô xuống đất.
“Cảnh sát đây!” Có tiếng hô lớn bên hông vườn. “Tất cả nằm yên.”
Ơn chúa! “Lôi hắn ra khỏi người tôi với.” Macy gào tướng. Sức ấn và thể trọng của kể tấn công tiếp tục làm cô ngộp thở.
“Nằm yên.” kẻ tấn công cô rít lên đầy uy quyền khó hiểu.
Cô thôi không vùng vẫy và há miệng thở. Người đàn ông đang nằm đè lên cô chỗng hai khuỷu tay xuống đất, nâng người lên cho cô có chỗ để thở. Cô căng mắt nhìn cho kỹ khuôn mặt nhăn nhó của hắn cho đến khi ánh đèn pin loang loáng chiếu thẳng vào mắt. Khi quầng sáng đèn pin chiếu xuống dưới, tên tấn công cô nhìn xuống theo. Hướng nhìn của Macy cũng chuyển đi, và cô thấy thứ làm hắn chú ý. Ngực áo sơ mi của cô phanh ra, áo lót màu xanh dương và toàn vùng ngực phơi bày lồ lộ. Cô giật bắn mình và ngồi ngay dậy.
Lập tức một tay hắn ấn cô nằm xuống đất. “Thề đấy, cô mà đá tôi lần nữa thì…”
“Hai người có sao không?” anh chàng vừa tự xưng là cảnh sát hỏi. Anh ta bước đến chỗ hai người.
Anh này mù chắc? Tất nhiên là cô có sao chứ. “Hắn ta tấn công tôi.” Macy om sòm. Cô nhìn quanh từ đầu đến chân anh chàng vừa tự nhận mình là cảnh sát. Anh ta tóc vàng, cao hơn 1m8. Không mặc đồng phục cảnh sát nhưng anh ta lại cô súng và xách theo chiếc đèn pin chuyên dụng. Thế nhưng, cả súng lẫn đèn pin đều không chiếu vào tên tấn công cô.
Không hề. Chúng chĩa cả vào cô.
“Tớ không sao,” gã vùa lăn dưới đất cùng cô lẩm bẩm. Sau đó hắn ngồi thẳng dậy.
Macy vừa đưa tay lên khép vạt áo thì nghe viên cảnh sát quát nạt. “Cấm nhúc nhích.”
Kẻ tấn công cô, người mà cô bắt đầu tin có lẽ cũng là cảnh sát, nhích lên, kéo hai vạt áo vào nhau cho cô. Dù cử chỉ ấy không hề tỏ ra thù địch, hay gợi tình, giọng anh ta không thể gọi là thân thiện. “Cô có mang vũ khí không? Có mang kim tiêm chích không?”
Cô cố the thé ra một tiếng không.
Hai bàn tay hộ phá của anh ta vuốt xuống chiếc quần bằng vải dù mày đen của cô để tìm vũ khí. “Cô này không mang gì.”
Ánh đèn pin thôi rọi vào mắt cô. Macy hết nhìn chàng tóc vàng cầm súng lại quay sang người tóc sẫm màu vừa bị cô đá vào chỗ hiểm đến hai lần. Vẫn còn nhăn nhó vì đau, anh ta chìa phù hiệu ra. Cô nhìn lướt qua.
“Tôi không biết. Anh túm lấy tôi nên tôi…”
“Tôi đã hô, ‘Cảnh sát đây’ rồi cơ mà.” Anh ta nói qua kẽ răng.
“Chắc có lẽ tiếng anh lần với tiếng chó sủa và mèo ngoao.” Cô định ngồi dậy.
“Chưa được, nằm yên đó!” Anh ta ấn một tay lên chân cô. “Tôi chưa đứng lên thì cô không được động đậy.”
Hơi ấm từ bàn tay đặt trên đùi cô lan tỏa khắp người Macy và thốt nhiên cô thấy nghẹn giọng. Một cơn gió mát tháng Tư thổi thốc vào ngực, khiến cô nhận ra ngực áo cô lại mở phanh. Bất chấp mệnh lệnh của cảnh sát, cô tùm khép vạt áo lại.
“Cô là ai?” Bàn tay anh ta rời chân cô, và mắt anh quay sang ngó chiếc mũ lưỡi trai lăn lóc dưới đất. Anh nhặt nó lên, ngắm nghía một hồi, rồi chuyển sang nhìn bộ đồng phục trên người cô. Anh ta gắt, “Tôi hỏi cô đấy.”
“Macy Tucker.” Là con ngốc vừa tấn công cảnh sát. Tôi nghĩ chắc bây giờ trong gia đình tôi không chỉ có một mình em trai tôi là tội phạm nữa rồi.
Khi Macy ngồi dậy, viên cảnh sát tóc vàng bước đến gần hơn, hai bàn tay vẫn lăm lăm súng và đèn pin. “Cậu không sao chứ, Baldwin?” anh ta hỏi.
Baldwin ư?Lời nhắn của Ellie vang lên trong đầu Macy. Chắc có lẽ không phải là Jake Baldwin đâu nhỉ?
“Cô giao pizza đến địa chỉ này à?” Anh chàng tóc sẫm hỏi.
Cơn hoảng loạn của Macy tăng lên một bậc. Phải chăng Ellie gặp chuyện gì rồi? Tại sao cảnh sát lại ở đây. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi mới là người đặt câu hỏi,” anh ta đáp. “Tại sao cô lại lén lút…?”
“Tôi không lén lút đâu nhé.” Nhưng tim cô đập dồn dập.
Anh ta nhìn xuống mũ cô. “Vậy là cô đi giao pizza phải không?”
Cô ngần ngừ. Cô cần thêm chút thời gian suynghĩ, và tính toán thấu đáo. Em sẽ không ngạc nhiên nếu hắn làm việc cho David. Ellie đã nói về Baldwin như thế. Giả như cô ta và em trai Macy không điên thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tay này là cớm bẩn?
“Có bánh pizza rơi phía đằng này đấy,” viên cảnh sát tóc vàng vừa nói vừa huơ đèn pin loang loáng trên mặt đất.
Baldwin đưa mắt nhìn cô. “Giờ này đi giao bánh chẳng phải muộn lắm rồi ư? “
Tay vẫn nắm chặt ngực áo, Macy cân nhắc liệu cô có nên nói dối cảnh sát. “Cửa hàng chúng tôi mở cửa đến tận nửa đêm.” Cô trả lời, đó không phải là lời nói dối.
“Thế cũng lạ vì không có ai ở nhà đâu. Ai kêu người mang bánh tới nào?”
“Tôi..” có cái gì trong mắt anh ta làm cô khó nghĩ. Mắt anh ta hoặc màu nâu đen hoặc màu xanh đen, cô không thể biết chính xác, nhưng cô không thích cách đôi mắt ấy phân tích cô cũng như ánh mắt anh ta lâu lâu lại nhìn xuống ngực áo cô. Và cô vẫn nhớ cảm giác thân hình anh ta đè cô xuống nền đất cứng, khiến cho thứ gì đó rạo rực dù từ lâu rồi nó đã không rạo rực, một lời nhắc không được khéo cho lắm là đã từ lâu cô không ở gần đàn ông. Cô hoàn toàn không thích chuyện này và càng không thích làm sóng rạo rực kia.
Lại còn lúng túng hơn cả là cô buột miệng tuyên bố sự thật khác. “Tôi chẳng làm gì sai cả.”
“Thế à? Cô nhắc lại tên mình xem nào?”
“Macy Tucker. Thế tên anh là gì?” Đừng có nói là…
“Trung úy Jake Baldwin.” Vừa nói, viên cảnh sát vừa chống nắm tay lên đùi.
Hy vọng của Macy tan như bong bóng xà phòng, và tim cô đập dồn với bao phân vân, lưỡng lự. Nói thật hết với anh ta đi. À mà không, đừng nói. Lỡ anh ta là cớm bẩn thì sao?
“Tôi chắc là cô có mang theo giấy tờ tùy thân chứ hả?”
“Tôi để ngoài xe rồi.” Ánh mắt cô thoáng quay lại nhìn căn nhà. “Xảy ra chuyện gì ở đây à?”
“Sao cô không đi lấy thẻ căn cước cho tôi xem nhỉ?” Viên cảnh sát đứng dậy và ra hiệu cho cô làm theo. Hoặc cô đã không ra đòn đích đáng cho lắm,hoặc là “bi” của anh ta bằng thép.
Tay vẫn nắm chặt ngực áo cô, cô đứng dậy và đi đến bên xe hơi của mình. Tại xe cô dùng tay phải lục túi xách lấy ví. Tay trái vẫn năm ngực áo. Viên cảnh sát tóc vàng đứng ngay trong quãng sáng của đèn đường, không rời mắt khỏi cô, trong khi Baldwin, tay cầm mũ của cô, vòng ra sau xe và nhìn biển số. Anh ta đi lên cửa xe cạnh chỗ ngồi của tài xế lấy bằng lái của Macy.
“Cô gái pizza này, sao lúc nãy cô định chạy trốn thế?” Anh ta xem xét tấm bằng rồi đưa trả cho cô.
“Bởi vì anh làm tôi sợ chết khiếp chứ sao.”
“Nhưng tôi đã bảo tôi là cảnh sát rồi cơ mà.”
“Tôi cũng đã giải thích rồi, tôi không nghe anh xưng danh. Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu, chó sủa, tiếng thùng rác bị đá đổ. Anh không nghe thấy mớ âm thanh náo loạn đó hay sao?”
“Hình như là có.” Anh ta đội mũ lên đầu cho cô và tinh nghịch xoay nhẹ vành mũ. Cử chỉ ấy kèm với anh mắt đột nhiên tinh nghịch của anh ta.
Thôi rồi. Cô không thích tinh nghịch với đàn ông, dù cơ thể cô phản ứng với sự gần gũi của anh ta ra sao cũng mặc. Ném ví vào xe, cô chỉnh ngay ngắn vành mũ xuống trán và hỏi, “Thế tôi đi được chưa?”
Thay vì trả lời, anh ta lại thò đầu vào xe ngó nghiêng, nhìn hộp bánh pizza còn lại, và ngửi ngửi như thể mình vừa phát hiện ra mùi bánh ám trong xe. Rồi anh chui đầu ra nhìn thẳng vào mắt cô. “Có vẻ như, tôi thấy cô chắc là nói thật. Xin thứ lỗi vì đã làm cô sợ. Cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Câu xin lỗi của anh ta nghe có vẻ chân thật. Cô có thể tin anh ta được không? Cô muốn chứ, nhưng Billy không, Ellie lại càng không.Lỡ hai đứa nói đúng thì sao?
Quay lại nhìn căn nhà lần nữa, cô hỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Cô hy vọng anh ta cho cô lý do để tin anh. Cô chỉ cần một lý do thôi. Thời gian cô nghiên cứu triết lý pháp lý đã cho cô hay rằng cảnh sát vẫn có người vi phạm pháp luật như thường.Thời gian cô tồn tại trong thế giới này đã dạy cho cô tin tưởng đàn ông để thiệt vào thân.
“Sao cô hỏi thế, chuyện gì đã xảy ra?” Anh ta đột nhiên nhíu mày nghi ngờ. “Mà sao trong bụng tôi thấy ngồ ngộ về cô nhỉ?” Anh gác một cánh tay lên móc xe hơi. Ngực áo mào xanh dương của anh ta căng len giữa đôi vai rộng.
“Chắc tại lúc nãy tôi đã lên gối với anh.” chợt nhận ra bây giờ không phải lúc trình diễn duyên trả treo của mình, cô vội nói thêm. “Ờ, mà xin lỗi vì đã làm thế.” Mắt cô gặp mắt anh. Đôi mắt màu xanh. Xanh thẳm. Mà thay vì vẻ tức giận như cô tưởng, đôi mắt ấy lại như đang cười vui. Macy choáng ngợp và lại hỏi. “Tôi đi được chưa?”
Anh ta gật đầu. “Nếu cần cô, tôi biết phải tìm cô ở đâu rồi, cô gái pizza ạ.”
“Nhưng anh sẽ chẳng đến đâu.” cô buột miệng.
“Sẽ chẳng cần gì?”
Cô ngần ngừ. “Cần tôi.”
Mắt anh ta lấp lánh như cười. “Biết đâu được. Tôi thích pizza lắm.”
Không trả lời anh ta, cô lên xe phóng đi. Chẳng quay đầu nhìn lại. Thôi được, cô đã có liếc qua gương chiếu hậu một lần. Nhưng không phải vì anh là phái mạnh, không phải anh đẹp trai, cũng không phải vì cô còn nhớ bàn tay anh đặt trên đùi mình ra sao, người anh đè lên người cô thế nào. Cô nhìn lại chỉ bở vì… bởi vì cô muốn nhìn, thế thôi.
Xe chưa đi hết một dãy nhà, cô đã nhớ ánh mắt như cười của anh ta rồi. Macy mở radio trong xe để xua đi ý nghĩ ấy. Suy nghĩ kỳ cục quá. Đẹp đến nao lòng…
Tiếng cô phát thanh viên rành rọt. “Tiếp tục bản tin chúng tôi mới nhận được, ba phạm nhân vượt ngục khỏi nhà tù Hundsville.”
Macy sửng sốt và ngay lập tức cho xe chạy chậm lại.
“Trong lúc xảy ra cuộc vượt ngục, một nhân viên an ninh và một phạm nhân đã bị trúng đạn,” phát thanh viên nói tiếp. “Cả hai đều trong tình trạng nguy kịch. Cảnh sát… xin quý vị chờ một phút. Chúng tôi vừa nhận được báo cáo mới. Phạm nhân bị thương đã chết rồi..”
Phạm nhân chết ư?
Chết? Chết thật rồi sao? Macy tự an ủi rằng đó không phải là Billy, nhưng những gì cô có thể nghe thấy là lời cậu em đang nói. Và giờ hắn muốn giết em.
Chợt cô nhớ ra mẹ mình có gọi đến chỗ làm. Cô nhớ ra hai chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước tiệm Papa’s Pizza.
Đạp mạnh chân thắng, cô quay đầu xe chạy thẳng đến nhà bà ngoại.
Anh cầm di động lên bấm số. Anh xé luôn mẩu giấu ném vào thùng rác. Anh sẽ không tìm hiểu thông tin gì cả, nhưng vì lương tâm nên anh sẽ thực hiện cuộc gọi này. Gọi xong, anh có thể yên tâm quên đi.
“Trung úy Anders nghe,” anh bạn của anh bên ban Án mạng trả lời điện thoại.
“Stan đấy à? Jake đây. Nghe này, vụ bắt giữ Tanks, thêm chút lời nhận xét giữa đàn ông với nhau, bao gồm, “xinh lắm cậu ạ. Vòng một ngoại cỡ né. Nhưng cái giọng thì!”
Stan bật cười. “Tớ thấy chẳng vấn đề gì. Cứ nhét lưỡi cậu vào miệng cô ta hay làm mồm cô nàng bận rộn thì xong chứ gì.”
Jake cười nhăn nhở, kể nốt câu chuyện, và hỏi thăm bên Stan có phát hiện ra cái xác nào bị chặt đầu không.
“Cậu không nghe về vụ xác nam khuyết danh à?” Stan hỏi, sự khôi hài trước đó biến mất khỏi giọng Stan.
“Đừng có choc điên tớ chứ.” Jake tựa hẳn vào lưng ghế.
“Không phải chọc điên đâu. Khoảng sáu tháng trước có một cái xác dạt vào kênh Houston Ship. Bên đồn Clear Lake đảm trách vụ ấy. Họ vẫn chưa nhận dạng được nạn nhân. Thi thể đã rữa ra rồi.”
“Hay nhỉ.” Jake lục thùng rác lấy lại mẩu giấy bị anh vo viên lúc nãy. Chắc anh với cô nàng Lảnh lót định mệnh buộc phải gặp lại nhau rồi. Bực ghê. Chắc anh cũng nợ cô gái một lời xin lỗi nữa. Con trai mục sư dòng Baptist luôn phải xin lỗi nếu họ phạm sai lầm mà.
“Baldwin!” Donaldson lao vào phòng anh, nét mặt căng cứng.
“Tớ gọi lại cho cậu sau nhé, Stan,” Jake nói và cúp máy. Anh quay sang anh bạn đồng nghiệp.”Có chuyện gì thế?”
“Xảy ra vượt ngục rồi cậu ạ. Một quản giáo và một phạm nhân bị bắn đấy. Tình trạng sức khỏe của cả hai đều xấu. Ba phạm nhân khác vượt ngục. Đồn trưởng bảo cậu biết một tên trong số chúng đấy – là David Tanks.”
Jake thở dài. Thôi phải rồi. Anh nhất định phải tái ngộ với cô nàng Lảnh lót mất rồi.
******
Rời thư viện, Macy biết ngày hôm nay rồi sẽ tội tệ hơn. Vì quên túi đựng tiền ở nhà, nên cô phải tạt qua nhà để lấy. Thế thì cô sẽ đến chỗ làm muộn năm phút, đồng nghĩa với việc tay trợ lý cửa hàng trưởng, ông Prack – đám nhân viên đề cập đến ông ta như một thứ đó khôi hài hơn, nếu không muốn nói hơi quá hiển hiện – sẽ cho cô biết tay. Nhân viên trong cửa hàng luôn bảo ông ta tức cười và cô hoàn toàn không phản đối. Từ sau lần cô từ chối không uống bia và cùng ông ta lên giường, ông ta đặc biệt khó chịu với cô. Tất nhiên, cô hoàn toàn có quyền kiện ông ta tội quấy rối tình dục nhưng làm thế đồng nghĩa với khả năng sẽ mất việc – một công việc gần nhà với giờ giấc rất thích hợp. Miễn là tay dê xồm này không mó máy tay chân, thì những lời nói ghê gớm của gã không đáng để cô manh động.
Tất nhiên, Prack chưa phải là mối lo hàng đầu của cô. Cả com tim và khối óc cô đang bế tắc vì Billy. Bế tắc vì cô không có khả năng thay đổi hoàn cảnh cho em mình.
Cô mở khóa cửa, bước vào trong nhà. Một tiếng “thịch” nho nhỏ. Cô dừng chân, lắng nghe âm thanh u u rờn rợn của căn nhà cũ. “Elvis?” Giọng cô rung động trong bức màn im lặng lạ lùng. “Lại đây nào, mèo cưng.” Cô dấn bước sau hơn vào phòng khách, nhưng sự âm lặng vẫn còn quá sâu lắng. Đó cũng là lúc cô thấy nó. “Elvis?”
Con mèo mướp lông xám nhà cô đang đứng cạnh sofa, gần bàn nước. Chiếc đĩa đựng kẹo ngọt và kẹo bạc hà nằm sát chân nó trên sàn nhà. Macy hay nằm lăn trên ghế, ôm mèo, khóc vật vã. Và kẹo bạc hà.
Ánh đèn trên máy ghi âm tự động của điện thoại chớp nháy đập vào mắt cô. Cô gãi lưng con mèo, liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nhấn nút PLAY.
“Chào chị, em là Ellie Chandler đây,” một giọng nói the thé rít lên.
Elvis kêu meo một tiếng phóng vọt ra ngoài. Mace co người lại, nhưng vì một lý do khác hơn là sợ giọng nói cao vút như xoáy vào màng nhĩ này. Cô còn chưa quyết định là không biết có nên gọi lại cô gái này hay không. Chắc toàn bộ cuộc nói chuyện về nguy hiểm chỉ là tưởng tượng thái quá của Billy thôi chứ gì? Nhưng mà rồi, có lẽ cô định ngày mai sẽ gọi điện cho giám đốc trại giam. Chỉ để cảnh báo trước cho ông ta thôi.
Giọng Ellie nói tiếp. “Billy bảo em gọi cho chị. Em đoán David lại có âm mưu mới. Em đã đến gặp tay cảnh sát tên Jake Baldwin ấy. Anh ta là tay đã tống cổ David vào tù. Em tưởng hắn sẽ giúp, nhưng hóa ra hắn để ý ngực em nhiều hơn để ý lời em nói. Em sẽ không ngạc nhiên nếu quả thật hắn làm việc cho David. Thằng đểu. Không bằng một góc của Billy.” Cô ta dừng nói giây lát. “Em biết chị không nghe Billy kể về em, và chắc chắc chị thấy lạ khi em yêu Billy, chị ạ. Rất yêu.”
Trên đời này, loại con gái nào yêu thằng tù chứ? Macy tự hỏi. Bản thân cô từng mắc vài sai lầm trong đời, nhưng chẳng có sai lầm nào như thế này cả.
Lấy vội túi tiền, cô đi nhanh ra cửa và đến chỗ làm. Mọi nỗi lo khác đành gác lại. Giờ không có thời gian cho việc lo lắng.
Đêm đó, phải rất khuya Macy mới có thời gian ngồi thở nhưng cả tối cô đã phải lo lắng. Cô đậu chiếc Satum sau cửa hàng Pappa’s Pizza, ngồi nghe đoạn cuối băng ghi âm giáo sư giảng bài, và ghi chú về luật lập hiến. Nghe băng ghi âm lúc đi giao bánh pizza đã đứng cứu mạng cô trong những kỳ thi cuối khóa. Tuy nhiên, đêm nay cô không còn đầu óc đâu mà nghe băng. Cô bận tâm về Billy, về nỗi sợ hãi đã nhìn thấy trong mắt em trai. Đầu óc cô cứ quay đi quay lại hình ảnh lúc cô ôm cậu em bốn tuổi và lòng, miệng không ngớt an ủi, “Billy, làm gì có yêu tinh hả em. Thực mà, yêu tinh không tồn tại mà. Em không việc gì phải sợ.” Nhưng phải chăng cô đã lầm.
Có tiếng gõ lên cửa kính xe khiến Macy giật mình. Sandy, cô nhân viên giao hàng giống cô, mỉm cười ngõ vào cửa kính. Macy ra khỏi xe.
“Sao, tớ nói có đúng không?”
Sandy, bà mẹ đơn thân kiêm sinh viên đại học, lúc nào cũng tươi cười. Nếu Macy có thời gian, chắc họ đã thành bạn thân, nhưng giữa việc học hành, công việc, lo cho gia đình, và còn vài giờ tình nguyện chăm sóc vườn cây cho nhà thờ nữa, thì thời gian làm gì còn hiện hữu nữa.
“Đúng, cậu ạ. Anh ta boa hậu lắm. Những mười đô cơ.” Macy chỉnh lại mũ lưỡi trai, chiếc mũ lưỡi trai, chiếc quảng cáo cho Papa’s Pizza.
Sandy huých vai cô. “Tớ đã bảo cô. Cậu có kéo trễ nút áo như tớ bảo không?”
“Không. Nhưng tớ có chớp chớp mắt lúc nhìn anh ta,” Macy chỉ đùa. Thực sự thì, cô chẳng biết chuyện tán tỉnh ai lúc này, dù có được tiền boa nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Họ cùng đi vào cửa chính của quán Papa’s Pizza, quán thơm lừng mùi của yến mạch và sốt cà chua cay xè.
“Macy!” có tiếng gọi lớn.
“Chim cu báo động,” Sandy lẩm bẩm.
Macy buông túi giữ ấm pizza lên quầy. “Có chuyện gì vậy, ông Prack?”
“Mẹ cô gọi đến sáu lần và bảo cô nhất định phải gọi lại đấy.”
Macy nhớ ra di động cô tạm thời bị cắt. Không có tiền, không nối mạng.
“Với lại có cô gì giọng khó nghe lắm cũng gọi đến,” viên quản lý gắt gỏng. “Bảy cuộc gọi tất cả đấy – mà cô cũng biết chúng ta không cho phép gọi điện vì chuyện riêng.”
“Tôi xin lỗi,” Macy đáp lại. Nàng quay sang đầu bếp chính đang dỡ bánh lên kệ cho nguội. “Bây giờ tôi giao bánh đến địa chỉ nào đây?”
Ông Prack xía vào. “Chẳng đến đâu. Cô nộp tiền hàng rồi nghỉ đi. Nhớ gọi cho mẹ cô trong giờ không phải làm việc đấy. Với lại, chỉnh tóc tai lại đi, tóc gì cứ xõa ra mãi. Nếu muốn gợi cảm trong làm việc, vào quán rượu mà làm đi nhé.”
Macy nghiến răng. Càng nghĩ cô càng thấy, có lẽ công việc này không đáng để chịu đựng như thế.
Sandy lên tiếng, “Tôi nghĩ chắc tôi về trước đây. Nhưng nếu còn việc, tôi sẵn sàng ở lại.” Giao bánh trong lúc khuya có thể kiếm thêm nhiều tiền, làm mẹ đơn thân nên Sandy cũng khó khăn lắm.
“Nếu cậu quyết định ở lại, tớ cũng vui vẻ thôi.” Macy bảo.
Vừa thu dọn đồ dùng cá nhân, cô vừa nghĩ đến chuyện gọi điện cho mẹ. Hoặc không gọi cho bà. Chắc mẹ cô muốn nghe kể lại cuộc viếng thăm Billy trong tù, nhưng Macy chữa nghĩ ra phải tiết lộ ra đến đâu. Tất cả những gì bà cần là lại thêm cớ để khóc thôi.
Vừa khi cô sắp ra khỏi cửa hàng, bếp trưởng Anthony nói lớn, “Macy này, tôi có hai bánh Pizza phô mai phải làm lại. Cô có muốn mang về không?”
“Cảm ơn ạ,” Macy đáp. Vì chưa ăn tối nên cô xách hai hộp bánh ra về. Có khi về nhà sớm lại hay. Bởi vì biết đây, cô kịp xem bản tin thời sự tối trên ti vi. Hoặc biết đâu cô có thể ngủ bù cho tối qua cô bị mất ngủ.
Nhưng khi vào xe hơi, cô thấy mảnh giấy bị bỏ quên bên ghế, trên đó ghi địa chỉ của Ellie.
“Mình có hứa là sẽ đến đó đâu nhỉ,” cô lẩm bẩm, siết lấy vô lăng. Nhưng rồi, có lỗ lã gì đâu nếu nói chuyện với cô ta vài câu? Có khi Ellie còn cho cô biết thêm vài chi tiết có ích cho cuộc trao đổi với giám đốc trại vào ngày mai cũng nên. À phải, cô đã quyết định dứt khoát phải nói chuyện với giám đốc trại giam.
Khi cô vừa lái xe khỏi bãi đậu, hai cảnh sát cũng vừa trờ tới. Macy ước đó là cảnh sát xử phạt người thô lỗ và họ đến để còng tay ông Prack mang đi.
Chỉ lát sau, cô đã đậu xe trước căn nhà gỗ cũ kỹ của bạn gái Billy. Nơi này trông cũng tầm “giá hợp lý” như căn nhà Macy thuê. Đó là căn nhà cũ trong tình trạng không quá tốt, nằm trong khu dân cứ không quá an ninh, nơi vài điều không quá hay ho xảy đến cho người tốt. Hít thở một hơi thật sâu, Macy nhớ lại giọng nói chanh chua trong điện thoại nhà mình.
“Billy, em nợ chị ngập đầu rồi đấy nhé,” cô lẩm bẩm.
Lúc bước xuống xe, cô thấy hai hộp bánh ở hàng ghế sau. Một ý tưởng nảy ra, nếu giọng Ellie trở nên không chịu nổi, một trong hai cái bánh kia có thể làm cô ta câm mồm.
Màn đêm như dầy đặc hơn khi Macy bước lên cửa trước nhà. Cô thầm nhớ lời em trai. Em lo cho Ellie –và cho cả chị nữa. Tóc cô sau gáy dựng lên. Macy cố gạt đi cảm giác sợ hãi, và gõ cửa. Không có tiếng trả lời.
Macy đến bên cửa sổ hé mắt nhìn vào nhà. Từ căn phòng trong cùng có ánh đèn rọi ra. Trong thấy ánh đèn, cô theo đấy mà bước mà bước xuống mấy bậc cấp đi ra sau nhà. Đêm tối như mực gợi Macy nhớ đến mọi phim kinh dị đã từng xem. Chân cô lỡ đá vào thùng rác bằng sắt, làm cho mùi trái cây thối xộc lên nồng nặc. Từ bụi cây nhà bên có tiếng mèo ngao lên rùng rợn. Tiếng chó sủa. Nỗi sợ hãi cồn cào gan ruột cô.
Macy cắn môi khi đi vòng qua mấy chậu hoa. “Có gì đâu mà sợ,” cô lẩm bẩm. Một tay giữ hộp bánh cân bằng, cô bước từng bước nhỏ. Tóc tai sau cổ lại dựng đứng lên lần nữa. Bản hòa âm đáng sợ lại tấu lên, càng lớn hơn. Mèo ngoao. Chó sủa. Tiếng gì đấy như thùng rác bị đã. Và… có phải cô vừa nghe thấy tiếng đàn ông giữa âm thanh hỗn loạn chăng?
Cô phóng vội lên thềm sau nhà. Tiếng chân người rầm rập vang lên sau lưng. Ngay sát sau lưng, Macy kêu thét lên. Hộp bánh pizza tung lên trời. Cô giật cùi chỏ ra sau đập vào hạ bộ rắn rỏi nhưng không cương cứng của một người đàn ông. Nhưng cô đánh khá mạnh đến nỗi một luồng hơi oái sợt qua gáy cô. Macy sởn sống lưng. Cô nhảy xuống thềm và bỏ chạy.
Chân cô chưa kịp chạm đất thì đã có người túm được cánh tay cô. Tiếng thét thứ hai của cô xé toạc màn đêm đen. Không còn xa lạ gì với chỗ hiểm của đàn ông, cô thúc mạnh đầu gối. Lần này chỗ cô vừa hạ gối không rắn rỏi cho lắm.
“Chó đ…” Nắm tay của tên tấn công cô lỏng ra.
Macy giằng khỏi tay hắn và mũ cô rơi xuống. Bàn tay tên tấn công túm ngay ngực áo cô. Cô nghe thấy tiếng nút áo đồng phục của mình đứt tung. Macy co gối ra đòn hiểm thêm một lần nữa.
Tên kia bàu nhàu câu gì không nghe rõ và khuỵu xuống. Nhưng hắn không ngã một mình, hắn kéo cô cùng lăn ra đất. Rất mạnh. Và trước khi kịp phản ứng, tên kia đã lăn qua, lấy người hắn đè nghiến người cô xuống đất.
“Cảnh sát đây!” Có tiếng hô lớn bên hông vườn. “Tất cả nằm yên.”
Ơn chúa! “Lôi hắn ra khỏi người tôi với.” Macy gào tướng. Sức ấn và thể trọng của kể tấn công tiếp tục làm cô ngộp thở.
“Nằm yên.” kẻ tấn công cô rít lên đầy uy quyền khó hiểu.
Cô thôi không vùng vẫy và há miệng thở. Người đàn ông đang nằm đè lên cô chỗng hai khuỷu tay xuống đất, nâng người lên cho cô có chỗ để thở. Cô căng mắt nhìn cho kỹ khuôn mặt nhăn nhó của hắn cho đến khi ánh đèn pin loang loáng chiếu thẳng vào mắt. Khi quầng sáng đèn pin chiếu xuống dưới, tên tấn công cô nhìn xuống theo. Hướng nhìn của Macy cũng chuyển đi, và cô thấy thứ làm hắn chú ý. Ngực áo sơ mi của cô phanh ra, áo lót màu xanh dương và toàn vùng ngực phơi bày lồ lộ. Cô giật bắn mình và ngồi ngay dậy.
Lập tức một tay hắn ấn cô nằm xuống đất. “Thề đấy, cô mà đá tôi lần nữa thì…”
“Hai người có sao không?” anh chàng vừa tự xưng là cảnh sát hỏi. Anh ta bước đến chỗ hai người.
Anh này mù chắc? Tất nhiên là cô có sao chứ. “Hắn ta tấn công tôi.” Macy om sòm. Cô nhìn quanh từ đầu đến chân anh chàng vừa tự nhận mình là cảnh sát. Anh ta tóc vàng, cao hơn 1m8. Không mặc đồng phục cảnh sát nhưng anh ta lại cô súng và xách theo chiếc đèn pin chuyên dụng. Thế nhưng, cả súng lẫn đèn pin đều không chiếu vào tên tấn công cô.
Không hề. Chúng chĩa cả vào cô.
“Tớ không sao,” gã vùa lăn dưới đất cùng cô lẩm bẩm. Sau đó hắn ngồi thẳng dậy.
Macy vừa đưa tay lên khép vạt áo thì nghe viên cảnh sát quát nạt. “Cấm nhúc nhích.”
Kẻ tấn công cô, người mà cô bắt đầu tin có lẽ cũng là cảnh sát, nhích lên, kéo hai vạt áo vào nhau cho cô. Dù cử chỉ ấy không hề tỏ ra thù địch, hay gợi tình, giọng anh ta không thể gọi là thân thiện. “Cô có mang vũ khí không? Có mang kim tiêm chích không?”
Cô cố the thé ra một tiếng không.
Hai bàn tay hộ phá của anh ta vuốt xuống chiếc quần bằng vải dù mày đen của cô để tìm vũ khí. “Cô này không mang gì.”
Ánh đèn pin thôi rọi vào mắt cô. Macy hết nhìn chàng tóc vàng cầm súng lại quay sang người tóc sẫm màu vừa bị cô đá vào chỗ hiểm đến hai lần. Vẫn còn nhăn nhó vì đau, anh ta chìa phù hiệu ra. Cô nhìn lướt qua.
“Tôi không biết. Anh túm lấy tôi nên tôi…”
“Tôi đã hô, ‘Cảnh sát đây’ rồi cơ mà.” Anh ta nói qua kẽ răng.
“Chắc có lẽ tiếng anh lần với tiếng chó sủa và mèo ngoao.” Cô định ngồi dậy.
“Chưa được, nằm yên đó!” Anh ta ấn một tay lên chân cô. “Tôi chưa đứng lên thì cô không được động đậy.”
Hơi ấm từ bàn tay đặt trên đùi cô lan tỏa khắp người Macy và thốt nhiên cô thấy nghẹn giọng. Một cơn gió mát tháng Tư thổi thốc vào ngực, khiến cô nhận ra ngực áo cô lại mở phanh. Bất chấp mệnh lệnh của cảnh sát, cô tùm khép vạt áo lại.
“Cô là ai?” Bàn tay anh ta rời chân cô, và mắt anh quay sang ngó chiếc mũ lưỡi trai lăn lóc dưới đất. Anh nhặt nó lên, ngắm nghía một hồi, rồi chuyển sang nhìn bộ đồng phục trên người cô. Anh ta gắt, “Tôi hỏi cô đấy.”
“Macy Tucker.” Là con ngốc vừa tấn công cảnh sát. Tôi nghĩ chắc bây giờ trong gia đình tôi không chỉ có một mình em trai tôi là tội phạm nữa rồi.
Khi Macy ngồi dậy, viên cảnh sát tóc vàng bước đến gần hơn, hai bàn tay vẫn lăm lăm súng và đèn pin. “Cậu không sao chứ, Baldwin?” anh ta hỏi.
Baldwin ư?Lời nhắn của Ellie vang lên trong đầu Macy. Chắc có lẽ không phải là Jake Baldwin đâu nhỉ?
“Cô giao pizza đến địa chỉ này à?” Anh chàng tóc sẫm hỏi.
Cơn hoảng loạn của Macy tăng lên một bậc. Phải chăng Ellie gặp chuyện gì rồi? Tại sao cảnh sát lại ở đây. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi mới là người đặt câu hỏi,” anh ta đáp. “Tại sao cô lại lén lút…?”
“Tôi không lén lút đâu nhé.” Nhưng tim cô đập dồn dập.
Anh ta nhìn xuống mũ cô. “Vậy là cô đi giao pizza phải không?”
Cô ngần ngừ. Cô cần thêm chút thời gian suynghĩ, và tính toán thấu đáo. Em sẽ không ngạc nhiên nếu hắn làm việc cho David. Ellie đã nói về Baldwin như thế. Giả như cô ta và em trai Macy không điên thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tay này là cớm bẩn?
“Có bánh pizza rơi phía đằng này đấy,” viên cảnh sát tóc vàng vừa nói vừa huơ đèn pin loang loáng trên mặt đất.
Baldwin đưa mắt nhìn cô. “Giờ này đi giao bánh chẳng phải muộn lắm rồi ư? “
Tay vẫn nắm chặt ngực áo, Macy cân nhắc liệu cô có nên nói dối cảnh sát. “Cửa hàng chúng tôi mở cửa đến tận nửa đêm.” Cô trả lời, đó không phải là lời nói dối.
“Thế cũng lạ vì không có ai ở nhà đâu. Ai kêu người mang bánh tới nào?”
“Tôi..” có cái gì trong mắt anh ta làm cô khó nghĩ. Mắt anh ta hoặc màu nâu đen hoặc màu xanh đen, cô không thể biết chính xác, nhưng cô không thích cách đôi mắt ấy phân tích cô cũng như ánh mắt anh ta lâu lâu lại nhìn xuống ngực áo cô. Và cô vẫn nhớ cảm giác thân hình anh ta đè cô xuống nền đất cứng, khiến cho thứ gì đó rạo rực dù từ lâu rồi nó đã không rạo rực, một lời nhắc không được khéo cho lắm là đã từ lâu cô không ở gần đàn ông. Cô hoàn toàn không thích chuyện này và càng không thích làm sóng rạo rực kia.
Lại còn lúng túng hơn cả là cô buột miệng tuyên bố sự thật khác. “Tôi chẳng làm gì sai cả.”
“Thế à? Cô nhắc lại tên mình xem nào?”
“Macy Tucker. Thế tên anh là gì?” Đừng có nói là…
“Trung úy Jake Baldwin.” Vừa nói, viên cảnh sát vừa chống nắm tay lên đùi.
Hy vọng của Macy tan như bong bóng xà phòng, và tim cô đập dồn với bao phân vân, lưỡng lự. Nói thật hết với anh ta đi. À mà không, đừng nói. Lỡ anh ta là cớm bẩn thì sao?
“Tôi chắc là cô có mang theo giấy tờ tùy thân chứ hả?”
“Tôi để ngoài xe rồi.” Ánh mắt cô thoáng quay lại nhìn căn nhà. “Xảy ra chuyện gì ở đây à?”
“Sao cô không đi lấy thẻ căn cước cho tôi xem nhỉ?” Viên cảnh sát đứng dậy và ra hiệu cho cô làm theo. Hoặc cô đã không ra đòn đích đáng cho lắm,hoặc là “bi” của anh ta bằng thép.
Tay vẫn nắm chặt ngực áo cô, cô đứng dậy và đi đến bên xe hơi của mình. Tại xe cô dùng tay phải lục túi xách lấy ví. Tay trái vẫn năm ngực áo. Viên cảnh sát tóc vàng đứng ngay trong quãng sáng của đèn đường, không rời mắt khỏi cô, trong khi Baldwin, tay cầm mũ của cô, vòng ra sau xe và nhìn biển số. Anh ta đi lên cửa xe cạnh chỗ ngồi của tài xế lấy bằng lái của Macy.
“Cô gái pizza này, sao lúc nãy cô định chạy trốn thế?” Anh ta xem xét tấm bằng rồi đưa trả cho cô.
“Bởi vì anh làm tôi sợ chết khiếp chứ sao.”
“Nhưng tôi đã bảo tôi là cảnh sát rồi cơ mà.”
“Tôi cũng đã giải thích rồi, tôi không nghe anh xưng danh. Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu, chó sủa, tiếng thùng rác bị đá đổ. Anh không nghe thấy mớ âm thanh náo loạn đó hay sao?”
“Hình như là có.” Anh ta đội mũ lên đầu cho cô và tinh nghịch xoay nhẹ vành mũ. Cử chỉ ấy kèm với anh mắt đột nhiên tinh nghịch của anh ta.
Thôi rồi. Cô không thích tinh nghịch với đàn ông, dù cơ thể cô phản ứng với sự gần gũi của anh ta ra sao cũng mặc. Ném ví vào xe, cô chỉnh ngay ngắn vành mũ xuống trán và hỏi, “Thế tôi đi được chưa?”
Thay vì trả lời, anh ta lại thò đầu vào xe ngó nghiêng, nhìn hộp bánh pizza còn lại, và ngửi ngửi như thể mình vừa phát hiện ra mùi bánh ám trong xe. Rồi anh chui đầu ra nhìn thẳng vào mắt cô. “Có vẻ như, tôi thấy cô chắc là nói thật. Xin thứ lỗi vì đã làm cô sợ. Cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Câu xin lỗi của anh ta nghe có vẻ chân thật. Cô có thể tin anh ta được không? Cô muốn chứ, nhưng Billy không, Ellie lại càng không.Lỡ hai đứa nói đúng thì sao?
Quay lại nhìn căn nhà lần nữa, cô hỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Cô hy vọng anh ta cho cô lý do để tin anh. Cô chỉ cần một lý do thôi. Thời gian cô nghiên cứu triết lý pháp lý đã cho cô hay rằng cảnh sát vẫn có người vi phạm pháp luật như thường.Thời gian cô tồn tại trong thế giới này đã dạy cho cô tin tưởng đàn ông để thiệt vào thân.
“Sao cô hỏi thế, chuyện gì đã xảy ra?” Anh ta đột nhiên nhíu mày nghi ngờ. “Mà sao trong bụng tôi thấy ngồ ngộ về cô nhỉ?” Anh gác một cánh tay lên móc xe hơi. Ngực áo mào xanh dương của anh ta căng len giữa đôi vai rộng.
“Chắc tại lúc nãy tôi đã lên gối với anh.” chợt nhận ra bây giờ không phải lúc trình diễn duyên trả treo của mình, cô vội nói thêm. “Ờ, mà xin lỗi vì đã làm thế.” Mắt cô gặp mắt anh. Đôi mắt màu xanh. Xanh thẳm. Mà thay vì vẻ tức giận như cô tưởng, đôi mắt ấy lại như đang cười vui. Macy choáng ngợp và lại hỏi. “Tôi đi được chưa?”
Anh ta gật đầu. “Nếu cần cô, tôi biết phải tìm cô ở đâu rồi, cô gái pizza ạ.”
“Nhưng anh sẽ chẳng đến đâu.” cô buột miệng.
“Sẽ chẳng cần gì?”
Cô ngần ngừ. “Cần tôi.”
Mắt anh ta lấp lánh như cười. “Biết đâu được. Tôi thích pizza lắm.”
Không trả lời anh ta, cô lên xe phóng đi. Chẳng quay đầu nhìn lại. Thôi được, cô đã có liếc qua gương chiếu hậu một lần. Nhưng không phải vì anh là phái mạnh, không phải anh đẹp trai, cũng không phải vì cô còn nhớ bàn tay anh đặt trên đùi mình ra sao, người anh đè lên người cô thế nào. Cô nhìn lại chỉ bở vì… bởi vì cô muốn nhìn, thế thôi.
Xe chưa đi hết một dãy nhà, cô đã nhớ ánh mắt như cười của anh ta rồi. Macy mở radio trong xe để xua đi ý nghĩ ấy. Suy nghĩ kỳ cục quá. Đẹp đến nao lòng…
Tiếng cô phát thanh viên rành rọt. “Tiếp tục bản tin chúng tôi mới nhận được, ba phạm nhân vượt ngục khỏi nhà tù Hundsville.”
Macy sửng sốt và ngay lập tức cho xe chạy chậm lại.
“Trong lúc xảy ra cuộc vượt ngục, một nhân viên an ninh và một phạm nhân đã bị trúng đạn,” phát thanh viên nói tiếp. “Cả hai đều trong tình trạng nguy kịch. Cảnh sát… xin quý vị chờ một phút. Chúng tôi vừa nhận được báo cáo mới. Phạm nhân bị thương đã chết rồi..”
Phạm nhân chết ư?
Chết? Chết thật rồi sao? Macy tự an ủi rằng đó không phải là Billy, nhưng những gì cô có thể nghe thấy là lời cậu em đang nói. Và giờ hắn muốn giết em.
Chợt cô nhớ ra mẹ mình có gọi đến chỗ làm. Cô nhớ ra hai chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước tiệm Papa’s Pizza.
Đạp mạnh chân thắng, cô quay đầu xe chạy thẳng đến nhà bà ngoại.
Tác giả :
Christie Craig