Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 72: Đừng vì em
- Bắt đầu.- Có tiếng ai đó vang lên
Anh cảm nhận được tiếng động cơ đang vang lên xung quanh mình.
Vậy là, anh có thể giúp Hạ Vy được rồi… Giúp người mình yêu có lại được đôi mắt nguyên vẹn như thuở đầu… Dù là gì đi chăng nữa, dù là khổ hình đi chăng nữa, chỉ cần Hạ Vy đừng khóc, anh sẽ làm hết… Việc này… đơn giản mà… trao cho Hạ Vy con mắt của mình, trao cho người mình yêu con mắt của mình, thì có sao đâu…
Phong nhắm chặt mắt, để những thiết bị cồng kềnh xung quanh bắt đầu tiến hành công việc…
Khi mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, một bên mắt anh chuẩn bị được lấy ra thì…
- DỪNG LẠI!!!- Một giọng nói quen thuộc xen lẫn tiếng thở phập phồng vang lên thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong phòng, kể cả anh và chàng bác sĩ kia
Phong mở mắt, nhưng vẫn không thể thấy gì. Những linh kiện xung quanh đã khiến tầm nhìn của anh rất eo hẹp. Anh nghe giọng nói kia có vẻ quen lắm, nhưng lục lọi trong trí nhớ vẫn không tìm ra được người có chất giọng đó là ai, mãi đến khi có tiếng nói văng vẳng bên tai…
- Cô là… Hạ Vy?
Nghe đến cái tên của người con gái mà anh yêu rất sâu đậm, anh liền nhanh chóng tháo bỏ toàn bộ cái khối sắt phức tạp trên đầu, mạnh bạo vứt xuống sàn nhà không lấy một chút thương tiếc.
Hạ Vy loạng choạng chạy đến ôm chầm lấy anh, siết chặt tay như là chỉ cần buông lỏng một chút anh cũng có thể đi mất, nước mắt không ngừng chảy, ướt đẫm loang lổ cả một mảng trên áo anh.
Phong thấy người Hạ Vy nhễ nhại mồ hôi liền hết sức lo lắng, chắc là đã chạy theo anh bằng thang bộ, rồi giằng co với đám người bên ngoài cho vào được bên trong này mới thôi. Đúng là…
- Anh à… Hức… Hức… Đừng ngu ngốc như vậy chứ… Hức…- Nó vừa khóc vừa nói, trong khi hai tay vẫn ôm chặt lấy anh- Em không muốn… Hức… Anh bị mất đi một… Hức… con mắt… Hức… vì em đâu…
- Đừng khóc! Anh sẽ không làm như vậy nữa…- Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt nó
Anh chàng bác sĩ kia khẽ mỉm cười, rồi đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai anh, vỗ vỗ:
- Anh bạn trẻ à, có lẽ là anh nên từ bỏ ý định kia rồi!
Nói rồi, không đợi để Phong nói thêm gì, người bác sĩ kia nhanh chóng rời khỏi phòng. Những cô y tá khác cũng theo đó mà ra ngoài, chỉ là trong lòng hơi có chút thắc mắc tò mò về cô gái có nửa mặt bị bỏng kia. Trong phòng bây giờ chỉ còn duy nhất anh và nó.
Hạ Vy thì cứ như một chú cún thích nhõng nhẽo làm nũng chủ, vẫn không ngừng khóc, tay càng ôm chặt anh hơn. Phong dù muốn cho nó một con mắt, cứ tưởng như vậy nó sẽ đỡ buồn, nào ngờ càng khiến Hạ Vy trở nên khóc nhiều hơn, mà anh thì tuyệt nhiên không thích thấy nước mắt của nó. Vì vậy, anh sẽ không làm nữa, anh sẽ bỏ ý định đó đi. Chỉ cần Hạ Vy muốn như vậy, anh sẽ không ngại ngần mà làm theo. Phong nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, rồi dỗ ngọt:
- Nín đi! Đừng khóc nữa!- Anh lau nước mắt cho nó
- Em sẽ… Hức… không khóc… Hức… nữa… Hức…- Nói vậy nhưng nó vẫn không thể ngừng khóc một chốc một lát được
- Còn khóc nữa hả?- Anh hơi nhíu mày, chợt trong khối não tinh tế lóe lên một ý tưởng có vẻ rất khả thi. Anh khẽ nhếch môi cười nhẹ, nhưng không để cho cô nhìn thấy, chất giọng giả vờ hờn dỗi- Em không nín, anh sẽ tiếp tục lấy mắt để cấy ghép cho em!
Có vẻ “chiêu” hăm dọa này có hiệu lực với nó rồi. Hạ Vy nhanh chóng lau nước mắt, ngừng khóc, nhưng chuyển sang… răn đe Phong.
- Anh vừa nói gì?- Giọng nói của nó có vẻ rất nghiêm túc và… hình sự. Hạ Vy lườm anh- Thử nói một lần nữa xem, em cho anh làm “kiếp con tằm” giờ!
Anh cười cười, thúc giục:
- Thôi được rồi! Mình về phòng thôi! Nhanh lên sắp tới giờ ăn tối rồi! Anh đói bụng!
Phong và Hạ Vy trở về phòng. Nhưng vì chân nó đột nhiên bị chuột rút nên bắt buộc anh phải cõng suốt cả chặng đường.
---------------
Biệt thự Hoàng Gia…
Bà Hoàng lại trở mình. Đêm nay có lẽ bà không ngủ được, trằn trọc mãi, nằm không yên. Thấy vợ mình cứ lật qua lật lại soàn soạt, có vẻ cũng mất ngủ giống như mình, ông Hoàng có đôi chút không hài lòng, hỏi nhỏ:
- Bà vẫn chưa ngủ đấy à?
Bà Hoàng trở người, quay sang đối diện với ông, gác đầu lên tay, khẽ trút một hơi thở dài:
- Tôi chưa buồn ngủ.
- Chúng ta đều có tuổi rồi, ngủ sớm đi bà.- Ông nhíu mày- Kẻo lại trở ốm nữa thì khổ thân.
- Cứ nghĩ đến con Vy là tôi lại không thể ngủ được…- Bà lắc đầu
- Bà lo gì? Nếu chuyện con mắt và khuôn mặt con bé thì… để tôi cho người đi dò la khắp nơi tìm bệnh viện có thể chữa khỏi.- Ông có vẻ rất chắc chắn- Tôi không tin khắp trái đất này không có cái bệnh viện nào không đáp ứng đủ nhu cầu của chúng ta.
Bà Hoàng thở dài:
- Biết là vậy, nhưng cũng không thể một sớm một chiều mà tìm ra được một bệnh viện tốt… Trong khi đó lại sắp đến Tết rồi, đồng nghĩa với việc sắp tổ chức lễ cưới, hủy bỏ hôn ước giữa thằng Phong và Bạch Tuyết, làm lại toàn bộ hồ sơ giấy tờ cho con Hạ Vy, và thông báo với giới truyền thông về con gái thất lạc bao năm nay của chúng ta. Mọi thứ đang rất gấp gáp, khẩn trương, nếu chữa trị được cho con Vy lúc này, có thể xếp vào hạng kỳ tích.
- Tôi biết. Vì vậy tôi đã nghĩ ra một con đường khác thuận tiện hơn.
Bà Hoàng nghiêng đầu nhìn chồng mình, có vẻ chưa hiểu hết ý của ông.
Ông Hoàng tiếp lời:
- Tôi biết bà nghĩ rằng nếu tổ chức lễ cưới trong bộ dạng hiện tại của Hạ Vy thì con bé chắc chắn sẽ rất buồn tủi và mặc cảm. Nhưng nếu chúng ta suy nghĩ trên phương diện khách quan hơn. Cứ cho Hạ Vy mang mặt nạ che nửa mặt, và lễ kết hôn sẽ được tổ chức theo lối một dạ tiệc đêm, ở đó chắc chắn ai cũng sẽ mang mặc nạ và những cặp đôi cùng nhau khiêu vũ, tất nhiên Hạ Vy cũng sẽ không cảm thấy mình bị lạc loài và tự ti.
- Đúng là ý kiến hay thật…- Bà Hoàng khẽ gật gù- Nhưng liệu…
- Bà đừng lo nghĩ gì nhiều. Bước khởi đầu như vậy là ổn rồi. Ngủ đi!- Ông giục
Bà Hoàng không nói gì thêm, lẳng lặng xoay người, nhắm mắt, cố gắng để chìm vào giấc ngủ. Nhưng vẫn bất lực. Bà không thể ngủ. Khẽ liếc nhìn người bên cạnh mình, chỉ thấy tấm lưng của ông lên xuống theo từng hồi thở, có vẻ đã ngủ. Chợt, bà nghe tiếng thở dài từ ai đó.
- Ông chưa ngủ?- Bà khẽ hỏi- Còn chuyện gì khiến ông bận tâm sao?
Ông Hoàng trở mình, hướng đôi mắt nghiêm nghị về phía bà:
- Sao bà chưa ngủ?
- Câu đó tôi hỏi ông mới đúng. Chuyện con Hạ Vy vẫn còn khiến ông muộn phiền?- Bà Hoàng hỏi lại
Ông Hoàng lắc đầu, hừ lạnh:
- Sắp tới, tôi sẽ rất vất vả đây.
- Hửm?- Bà Hoàng vẫn không hiểu rõ ý lời nói của ông
- Tập đoàn Từ gia đang cố chiếm hữu hợp đồng hợp tác làm ăn của bên Nehon. Ban đầu Nehon định đầu tư sang tập đoàn nhà mình, nhưng có vẻ bên đó đang mua chuộc… Mà cũng không đúng. Từ gia dạo này đang gặp vấn đề gì đó nên xuống dốc khá nặng, giá cổ phiếu lên xuống thất thường, mất kiểm soát, nghe nói là do ai đó đã trộm số tiền trong ngân quỹ tập đoàn. Chắc là dùng tiền để mua chuộc Nehon có vẻ không phải rồi. Chỉ có thể là áp đặt, sử dụng điểm yếu để đe dọa ép buộc bên Nehon thôi… Tình hình có vẻ khá gay go. Lại nói sắp tới lễ kết hôn, thêm chuyện này, trăm công ngàn việc cần tôi giải quyết.
- Ông cứ lo chuyện tập đoàn đi, lễ cưới thì cứ để cho bên nhà anh chị xui, tôi và hai đứa con gái rượu của ông lo. Đừng ham công tiếc việc để rồi đổ bệnh!- Bà Hoàng lo lắng- Thôi, ngủ đi ông. Thời gian sau này có khi muốn ngủ ông cũng ngủ không được.
Ông Hoàng ậm ừ gật đầu, rồi cũng nhắm mắt mong sao giấc ngủ đến thật nhanh.
Anh cảm nhận được tiếng động cơ đang vang lên xung quanh mình.
Vậy là, anh có thể giúp Hạ Vy được rồi… Giúp người mình yêu có lại được đôi mắt nguyên vẹn như thuở đầu… Dù là gì đi chăng nữa, dù là khổ hình đi chăng nữa, chỉ cần Hạ Vy đừng khóc, anh sẽ làm hết… Việc này… đơn giản mà… trao cho Hạ Vy con mắt của mình, trao cho người mình yêu con mắt của mình, thì có sao đâu…
Phong nhắm chặt mắt, để những thiết bị cồng kềnh xung quanh bắt đầu tiến hành công việc…
Khi mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, một bên mắt anh chuẩn bị được lấy ra thì…
- DỪNG LẠI!!!- Một giọng nói quen thuộc xen lẫn tiếng thở phập phồng vang lên thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong phòng, kể cả anh và chàng bác sĩ kia
Phong mở mắt, nhưng vẫn không thể thấy gì. Những linh kiện xung quanh đã khiến tầm nhìn của anh rất eo hẹp. Anh nghe giọng nói kia có vẻ quen lắm, nhưng lục lọi trong trí nhớ vẫn không tìm ra được người có chất giọng đó là ai, mãi đến khi có tiếng nói văng vẳng bên tai…
- Cô là… Hạ Vy?
Nghe đến cái tên của người con gái mà anh yêu rất sâu đậm, anh liền nhanh chóng tháo bỏ toàn bộ cái khối sắt phức tạp trên đầu, mạnh bạo vứt xuống sàn nhà không lấy một chút thương tiếc.
Hạ Vy loạng choạng chạy đến ôm chầm lấy anh, siết chặt tay như là chỉ cần buông lỏng một chút anh cũng có thể đi mất, nước mắt không ngừng chảy, ướt đẫm loang lổ cả một mảng trên áo anh.
Phong thấy người Hạ Vy nhễ nhại mồ hôi liền hết sức lo lắng, chắc là đã chạy theo anh bằng thang bộ, rồi giằng co với đám người bên ngoài cho vào được bên trong này mới thôi. Đúng là…
- Anh à… Hức… Hức… Đừng ngu ngốc như vậy chứ… Hức…- Nó vừa khóc vừa nói, trong khi hai tay vẫn ôm chặt lấy anh- Em không muốn… Hức… Anh bị mất đi một… Hức… con mắt… Hức… vì em đâu…
- Đừng khóc! Anh sẽ không làm như vậy nữa…- Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt nó
Anh chàng bác sĩ kia khẽ mỉm cười, rồi đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai anh, vỗ vỗ:
- Anh bạn trẻ à, có lẽ là anh nên từ bỏ ý định kia rồi!
Nói rồi, không đợi để Phong nói thêm gì, người bác sĩ kia nhanh chóng rời khỏi phòng. Những cô y tá khác cũng theo đó mà ra ngoài, chỉ là trong lòng hơi có chút thắc mắc tò mò về cô gái có nửa mặt bị bỏng kia. Trong phòng bây giờ chỉ còn duy nhất anh và nó.
Hạ Vy thì cứ như một chú cún thích nhõng nhẽo làm nũng chủ, vẫn không ngừng khóc, tay càng ôm chặt anh hơn. Phong dù muốn cho nó một con mắt, cứ tưởng như vậy nó sẽ đỡ buồn, nào ngờ càng khiến Hạ Vy trở nên khóc nhiều hơn, mà anh thì tuyệt nhiên không thích thấy nước mắt của nó. Vì vậy, anh sẽ không làm nữa, anh sẽ bỏ ý định đó đi. Chỉ cần Hạ Vy muốn như vậy, anh sẽ không ngại ngần mà làm theo. Phong nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, rồi dỗ ngọt:
- Nín đi! Đừng khóc nữa!- Anh lau nước mắt cho nó
- Em sẽ… Hức… không khóc… Hức… nữa… Hức…- Nói vậy nhưng nó vẫn không thể ngừng khóc một chốc một lát được
- Còn khóc nữa hả?- Anh hơi nhíu mày, chợt trong khối não tinh tế lóe lên một ý tưởng có vẻ rất khả thi. Anh khẽ nhếch môi cười nhẹ, nhưng không để cho cô nhìn thấy, chất giọng giả vờ hờn dỗi- Em không nín, anh sẽ tiếp tục lấy mắt để cấy ghép cho em!
Có vẻ “chiêu” hăm dọa này có hiệu lực với nó rồi. Hạ Vy nhanh chóng lau nước mắt, ngừng khóc, nhưng chuyển sang… răn đe Phong.
- Anh vừa nói gì?- Giọng nói của nó có vẻ rất nghiêm túc và… hình sự. Hạ Vy lườm anh- Thử nói một lần nữa xem, em cho anh làm “kiếp con tằm” giờ!
Anh cười cười, thúc giục:
- Thôi được rồi! Mình về phòng thôi! Nhanh lên sắp tới giờ ăn tối rồi! Anh đói bụng!
Phong và Hạ Vy trở về phòng. Nhưng vì chân nó đột nhiên bị chuột rút nên bắt buộc anh phải cõng suốt cả chặng đường.
---------------
Biệt thự Hoàng Gia…
Bà Hoàng lại trở mình. Đêm nay có lẽ bà không ngủ được, trằn trọc mãi, nằm không yên. Thấy vợ mình cứ lật qua lật lại soàn soạt, có vẻ cũng mất ngủ giống như mình, ông Hoàng có đôi chút không hài lòng, hỏi nhỏ:
- Bà vẫn chưa ngủ đấy à?
Bà Hoàng trở người, quay sang đối diện với ông, gác đầu lên tay, khẽ trút một hơi thở dài:
- Tôi chưa buồn ngủ.
- Chúng ta đều có tuổi rồi, ngủ sớm đi bà.- Ông nhíu mày- Kẻo lại trở ốm nữa thì khổ thân.
- Cứ nghĩ đến con Vy là tôi lại không thể ngủ được…- Bà lắc đầu
- Bà lo gì? Nếu chuyện con mắt và khuôn mặt con bé thì… để tôi cho người đi dò la khắp nơi tìm bệnh viện có thể chữa khỏi.- Ông có vẻ rất chắc chắn- Tôi không tin khắp trái đất này không có cái bệnh viện nào không đáp ứng đủ nhu cầu của chúng ta.
Bà Hoàng thở dài:
- Biết là vậy, nhưng cũng không thể một sớm một chiều mà tìm ra được một bệnh viện tốt… Trong khi đó lại sắp đến Tết rồi, đồng nghĩa với việc sắp tổ chức lễ cưới, hủy bỏ hôn ước giữa thằng Phong và Bạch Tuyết, làm lại toàn bộ hồ sơ giấy tờ cho con Hạ Vy, và thông báo với giới truyền thông về con gái thất lạc bao năm nay của chúng ta. Mọi thứ đang rất gấp gáp, khẩn trương, nếu chữa trị được cho con Vy lúc này, có thể xếp vào hạng kỳ tích.
- Tôi biết. Vì vậy tôi đã nghĩ ra một con đường khác thuận tiện hơn.
Bà Hoàng nghiêng đầu nhìn chồng mình, có vẻ chưa hiểu hết ý của ông.
Ông Hoàng tiếp lời:
- Tôi biết bà nghĩ rằng nếu tổ chức lễ cưới trong bộ dạng hiện tại của Hạ Vy thì con bé chắc chắn sẽ rất buồn tủi và mặc cảm. Nhưng nếu chúng ta suy nghĩ trên phương diện khách quan hơn. Cứ cho Hạ Vy mang mặt nạ che nửa mặt, và lễ kết hôn sẽ được tổ chức theo lối một dạ tiệc đêm, ở đó chắc chắn ai cũng sẽ mang mặc nạ và những cặp đôi cùng nhau khiêu vũ, tất nhiên Hạ Vy cũng sẽ không cảm thấy mình bị lạc loài và tự ti.
- Đúng là ý kiến hay thật…- Bà Hoàng khẽ gật gù- Nhưng liệu…
- Bà đừng lo nghĩ gì nhiều. Bước khởi đầu như vậy là ổn rồi. Ngủ đi!- Ông giục
Bà Hoàng không nói gì thêm, lẳng lặng xoay người, nhắm mắt, cố gắng để chìm vào giấc ngủ. Nhưng vẫn bất lực. Bà không thể ngủ. Khẽ liếc nhìn người bên cạnh mình, chỉ thấy tấm lưng của ông lên xuống theo từng hồi thở, có vẻ đã ngủ. Chợt, bà nghe tiếng thở dài từ ai đó.
- Ông chưa ngủ?- Bà khẽ hỏi- Còn chuyện gì khiến ông bận tâm sao?
Ông Hoàng trở mình, hướng đôi mắt nghiêm nghị về phía bà:
- Sao bà chưa ngủ?
- Câu đó tôi hỏi ông mới đúng. Chuyện con Hạ Vy vẫn còn khiến ông muộn phiền?- Bà Hoàng hỏi lại
Ông Hoàng lắc đầu, hừ lạnh:
- Sắp tới, tôi sẽ rất vất vả đây.
- Hửm?- Bà Hoàng vẫn không hiểu rõ ý lời nói của ông
- Tập đoàn Từ gia đang cố chiếm hữu hợp đồng hợp tác làm ăn của bên Nehon. Ban đầu Nehon định đầu tư sang tập đoàn nhà mình, nhưng có vẻ bên đó đang mua chuộc… Mà cũng không đúng. Từ gia dạo này đang gặp vấn đề gì đó nên xuống dốc khá nặng, giá cổ phiếu lên xuống thất thường, mất kiểm soát, nghe nói là do ai đó đã trộm số tiền trong ngân quỹ tập đoàn. Chắc là dùng tiền để mua chuộc Nehon có vẻ không phải rồi. Chỉ có thể là áp đặt, sử dụng điểm yếu để đe dọa ép buộc bên Nehon thôi… Tình hình có vẻ khá gay go. Lại nói sắp tới lễ kết hôn, thêm chuyện này, trăm công ngàn việc cần tôi giải quyết.
- Ông cứ lo chuyện tập đoàn đi, lễ cưới thì cứ để cho bên nhà anh chị xui, tôi và hai đứa con gái rượu của ông lo. Đừng ham công tiếc việc để rồi đổ bệnh!- Bà Hoàng lo lắng- Thôi, ngủ đi ông. Thời gian sau này có khi muốn ngủ ông cũng ngủ không được.
Ông Hoàng ậm ừ gật đầu, rồi cũng nhắm mắt mong sao giấc ngủ đến thật nhanh.
Tác giả :
Nguyễn Thị Như Thắm